Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22.

Cả đêm ta khóc, mắt cũng sưng to nhìn khủng khiếp, thấy ta trong gương cứ nghĩ ta từ thế nào mà đến. Hôm nay lại là ngày thành hôn của Thập tứ, lòng ta có chút đau, có chút mệt mỏi. Ta cáo bệnh ở nhà, không muốn đến gặp hắn, trái tim ta quá đau làm sao đây, ta không thể thấy hắn trong vai trò là một tân lang được. Nghe lấy tiếng nhạc song hỷ ấy lòng ta là gai góc, là một người mang sầu. Ta không biết trái tim ta nghĩ gì, cần gì, yêu ai và hận ai. Đối với hắn, ta vẫn có vị trí nhỏ nhoi nhưng trong lòng ta, hắn lại có một vị trí rất khác. Mất hắn rồi là ta mất một mảnh khuyết, tự ta đang vấn lòng mình rồi lại gặm nhắm từng nỗi đau sâu tận đấy lòng của ta. Hôm nay là ngày sinh thần của ta, nhưng chẳng một ai nhớ đến, họ chỉ đang hạnh phúc bên cạnh nhau, cùng nâng chun rượu chúc mừng nhau, thật hạnh phúc. Ta ở đây chỉ chui rúc trong chăn như con rùa rụt cổ, nhiều lúc nhìn lại thấy tuổi thân.

Gió heo hút thổi vào cửa sổ, tối hôm qua ta quên đóng cửa, nên cả đêm cứ quất lấy chăn lăn qua lăn lại. Ta bước ra ngoài, đưa tay đẩy cánh cửa thật mạnh, cánh cửa liền phát lên một tiếng réy rồi va vào cạnh nghe thật vui tai. Tuyết trắng xoá trong sân và tràn vào bậc thềm, ta nắm chặt áo choàng mà tập tễnh bước ra ngoài. Chân ta đang in vết trên tuyết, nhìn mà vui mắt, ta cố gắng viết tên ai đó trên tuyết rồi lại đến tên ta. Ta sụt sịt mũi, dừng lại bước chân gần cái cây, rồi ngồi bệt xuống nền đất tuyết lạnh, lòng có chút nhớ nhung. Ta biết ta không nên như thế, nhưng ta không thể ngăn những dòng ký ức cứ ùa về cùng ta. Ngày ấy, hắn cùng ta ngồi dưới gốc Mộc nhi, cười đùa như một đứa trẻ, thật giống thanh mai và trúc mã. Thế mà mới chỉ có một năm, ta và hắn là kẻ đi người ở, ta rơi lệ, còn hắn thì hạnh phúc, uống rượu hỷ. Vì ta hững hờ, hay vì chúng ta không có duyên phận.

Ta chợt giật mình bởi tiếng mũi tên lao xuống đất, suýt soát đến chỗ ta cũng vài bước chân. Ta lom khom bò đến gần đó, mắt có chút ngạc nhiên và kinh sợ. Thân mũi tên có một mảnh giấy quấn lại, ta vội lấy nó xuống mà xem. Đây là một bức thư sao?

- Thái tử ép Dận Trinh thành thân, nhằm cho ngươi tránh xa Dận Trinh -

Là ai gửi cho ta những dòng này? Bát gia, Tứ gia hay Thập tam gia. Bát gia cũng biết chuyện của ta, Thập tam gia cũng thế, và cũng thể gia sẽ nói cùng Tứ gia. Nhưng dù là ai gửi cho ta, ta cũng chẳng quan tâm gì đến, vừa dứt được thù nhà, lại đến thù tình. Thái tử, năm đó ngươi giết cả ba mạng người, trong nhà khăn trắng luân phiên, nước mắt thêm vào nước mắt, đau đớn và hận thù chồng chất, ta chưa đòi hắn kịp thì hắn đã tự cấm đầu vào đây. Ta cố tìm cách tha thứ như hắn lại tự không cho hắn con đường tự lui.

Bây giờ có lẽ hắn đã động phòng hoa chúc với một nữ nhân khác, chẳng là ta. Một mình bên vò rượu nhỏ, ta bày biện cho mình vài món ăn mà nhăm nhi, tự chúc mình những câu chúc mà đáng lẽ ta nên có. Sống nhiều thì sao? Thấy nhiều chuyện quá thì chẳng ai muốn sống lâu, vì cứ nơp nớp lo sợ cái ngày ai đó ám hại mình. Tiền bạc nhiều thì sao? Hẳn cả đêm chẳng ngủ được vì lo canh những thứ đó, sợ ai đó cướp mất mà uất ức đến chết. Xinh đẹp thì sao? Hồng nhan thì bạc phận, người đời ganh ghét không vì tài mà vì sắc, như Tây Thi, Vương Chiêu Quân và các mỹ nữ khác, họ đều phải có một bi kịch riêng cho mình. Nếu như ta có thể nhớ ta từ đâu đến, ta là ai thì tốt quá, như thế thì ta có thể cố gắng mà trở lại về nơi ấy. Ngạch nương, A mã, hai người vẫn còn đợi ta chứ? Nếu như hai người biết ta như thế này thì có lẽ hai người sẽ trách ta, nhưng không sao, có còn hơn không. Nhiều lúc ta muốn khóc vì thấy bọn họ có song thân, thật lòng ta có chút ganh tỵ, ta rất muốn được một lần như họ, sẽ phụng dưỡng và hiếu thảo thật nhiều cùng với người.

Tiếng cửa viện va đập khá mạnh ở phía ngoài, ta vội he hé cửa sổ nhìn, thoáng thấy vài bóng đen, dáng vẻ cứ như thích khách. Chết! Ta sẽ bị ám sát sao? Không thể nào, ta là cung nữ được yêu mến nhất mà, hay là vì thế mà họ muốn giết ta. Ta như tâm thần có chút sợ sệt, ta nhìn chung quanh nhằm tìm nơi trốn. Tủ quần áo, gần bàn ghế, toàn là những chỗ dễ chết. Ta càng lúc càng lo sợ khi những vệt bóng ấy in lên cửa sổ, trái tim ta như muốn nổ tung lên. Chợt, ta phát hiện ra một nơi mà ta chưa từng biết đến, đó là một cái hầm nhỏ nằm dưới tấm đệm chân của ta. Ta có chút đắn đo nhưng không còn cách nào khác là nhảy xuống đó mới có thể sống sót. Hầm này không cao lắm nhưng vì ta không quen nên ta ôm trọn mặt đất, hai tay có chút trầy xước. Bên trên, ta nghe có chút ồn ào, hình như bọn họ đang tìm kiếm ta. Ta nhìn chung quanh, toan tìm đồ để nghe ngóng, nhưng lại thấy một cái ống đồng nhỏ chạy dọc xuống, nhìn như một ống loa. Ta bất giác áp tai vào mà nghe, âm thanh từ đây phát ra hình như là âm thanh phía trên truyền xuống. Ta nghe lấy tiếng nói của các kẻ nam nhân, rõ là có chút lạnh người.

_Tại sao lại không có người? Bọn ngươi đã tìm hết chưa?

Bọn người đó dạ râm rắp, tiếc nuối thông báo là chẳng tìm ra ta đâu. Ta có chút mừng thầm, nghe tiếp cuộc đối thoại đó.

_Không thể nào, nếu như không bắt được cô ta, nếu không Thái tử gia sẽ giết bọn ta đấy.

Thái tử, hắn ta lại làm chuyện điên rồ nào đây, muốn bắt cóc ta sao? Tịnh Yên này không dễ để ngươi bắt đi đâu. Bọn người kia chạy đi rồi, lòng ta có ch nhẹ nhõm thế nhưng ta vẫn quyết là không tha cho Thái tử. Lúc này, ta mới nhìn chung quanh cái hầm nhỏ này, lòng ta thật có chút kinh ngạc. Cách trang trí phòng rất đơn sơ nhưng lại làm người khác có cảm giác thật thân thuộc. Đầu kia là cái giường nhỏ, một cái bàn bám đầy bụi bẩn, cùng nhiều thứ đã khá cũ, vì không có người ở. Chợt lòng ta quyết định lấy nơi này làm căn cứ, thật có chút thông minh.

Ta leo lên phòng, hình như trời cũng đang loé, bóng tối cũng nhoè nhoẹt nhường chỗ cho ánh sáng vươn lên. Ta bước lại gần bàn, cầm lấy con dao lên mà gạch vào tay ta, tay cầm có chút run rẩy. Nếu như ta không làm như thế thì sẽ không ai bảo vệ ta, bọn a ca cũng sẽ chỉ đứng bên ngoài mà thôi. Đau! Máu toé ra như nước, ướt đẫm cả cánh tay trái của ta. Ta mở cửa, cố sức mà chạy ra ngoài, ta cố giữ mấy lại nơi ống tay để đến khi ra đến nền tuyết trắng, ta mới cho nó rơi ra ngoài. Cái sự đau đớn pha lạnh với cái buốt giá, ta ngã người xuống cái nệm tuyết, mà chẳng còn biết lấy việc gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro