chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6.

Cả tuần nay, gia hay lui đến đây cùng biểu tỷ nên ta cũng chóng bị cho ra rìa. Nhưng ta cũng phải biết thân biết phận một chút, có như thế biểu tỷ mới không còn buồn nữa, ta cũng cảm thấy vui lên rất nhiều. Nhờ có như thế biểu tỷ quên đi việc tìm cho ta a ca nào đó để gả vào phủ họ, ta vẫn còn những tháng ngày chưa đắm chìm cùng thế tục này, làm sao có thể yên lòng mà buông tay buông chân mình mà ngồi trên kiệu bông chứ?

Từ ngày gia lui đến thường xuyên, ta rất hay chạy ra ngoài chơi. Gia không cấm cửa ta như biểu tỷ, gia cho phép ta đi nhưng khi đi ta phải về đúng giờ, thật ta ủng hộ gia hai tay. Ta vận bộ thường phục này, đeo theo cả chiếc túi nhỏ do biểu tỷ tặng cho, ta thật có chút khá hơn những bá tánh khác. Nhờ là đi hoài thành ra ta cũng thuộc làu đường đi, đến nổi bọn trẻ thấy ta mà chạy theo mãi gọi cái tên thân thương nhất là ” Khả Ái tỷ tỷ ”. Tự ta cũng dạy cho bọn trẻ những chữ mà ta học được, hình như lũ nhỏ thích lắm, chăm học đến nổi nhìn thấy thương. Hôm nay cũng như ngày thường, ta ngồi ở cái quán trà, lấy ra vài quyển sách để xem lại. Quán trà này là của một người tốt bụng cho ta mượn để dạy chữ cho bọn trẻ, ta chỉ cần mỗi hai bàn là đủ để cho bọn trẻ ngồi. Bà chủ ở đây đôi lúc lại cho bọn ta thêm vài phần màn thầu, hay là sủi cảo, có khi là mỗi thầy trò lại được hậu đãi cả cháo thập cẩm nữa. Nhiều lúc như thế này, ta cũng chẳng biết đền đáp gì, chỉ cùng bọn trẻ hát lên vài bài, làm cho âm vang khắp quán, khách đến nghe cũng lấy làm vui tai.

_Khả Ái tỷ tỷ, bọn muội đến rồi đây.

Tiếng của Liên Chi nói lớn cùng ta, ta mỉm cười nhìn bọn trẻ. Trong đám nhóc này, Liên Chi là lớn nhất, đã mười tuổi, còn đứa nhỏ nhất cũng đã năm tuổi, tên là Bá Phi. Nhìn rõ Liên Chi, chỉ nhỏ hơn ta vài tuổi nhưng cái nét chững chạc vẫn là ta không sánh bằng, đôi mắt thì có chút buồn pha thêm vào đó là khoé miệng hay e thẹn cười, nữ nhi này còn có những lời nói cũng quá thùy mị khiến ta cười vào bản thân là ta có thục nữ bằng nàng, đáng trách cho ta. Bọn trẻ ở đây tất cả đều là những đứa ham học, nhưng vì nhà nghèo, phụ mẫu của chúng không thể để chúng đi học, nhìn ngẫm lại ta thấy ta thật còn có phúc, nhà cao cửa rộng, được thầy dạy dỗ, nhưng khổ nổi tự bản thân ta thấy là ta giống nam nhân hơn nhiều, chuyện gì cũng là muốn có tự do.

Ta đang dạy bọn trẻ thì đột nhiệt nghe lấy tiếng ồn ào. Nhìn ra phía cửa thì thấy ba, bốn người, mặt đầy sát khí, giọng hét lớn cứ như ra lệnh.

_Bọn bây cút hết cho ta!

Mọi người đều sợ sệt, chạy ra ngoài. Thoạt ta liền quan sát bọn họ, những kẻ côn đồ này kẻ mặt áo vá còn kẻ phanh cả ngực mình ra, khoe cả chùm lông đen trước ngực mình. Nhìn vào là thấy rõ tên đầu đàn là kẻ có thân người dũng mãnh nhất và cũng là kẻ ở bẩn nhất, râu ria thì mọc u tùm, kiểu này nước vào là tắt đường thở. Còn hai tên đàn em kia, xem kìa, bộ dạng hai đứa gầy đó cũng ra oai đấy chứ, tuy không có râu ria như đại ca của chúng nhưng ít ra thì nhìn rất là xảo trá và gian manh. Nhìn kỹ tên bên hữu thì đôi mắt như híp lại, hơi cong lên nhưng theo ta suy đoán kẻ này đã từng bị bắt do ăn trộm đây mà. Còn tên bên tả, cái miệng thì như cái máng sối, rộng toát, hệt như mấy tay thương lậu, mồm miệng lanh lẹ dụ dỗ kẻ khác. Xì, bọn này, ta khinh, chỉ giỏi phá phách, làm oai thôi. Còn ta thản nhiên nói cùng những bọn trẻ này.

_Đừng lo, có tỷ tỷ rồi, các muội, các đệ cứ học.

Bọn trẻ cấm cúi học, vẻ như có chút sợ, tay viết cũng run lên nhưng lại là đang cố nén lại. Bọn người đó lướt mắt nhìn bọn ta, hung hãn mà nói.

_Ta nói mà các ngươi không nghe sao?

Ta liền đứng lên, nhìn bọn họ, vẻ mặt bất mãn. Hai chân mày co lại, ta chuẩn bị lấy ngữ điệu cao sang ra.

_Các ông không thấy bọn trẻ đang học chữ sao?

Bọn kia liền cười lớn, tên đầu đàn nhìn một người trong đám đấy, như ra hiệu. Ngay lập tức kẻ ăn trộm kia ra oai dỏng dạc nói.

_Ta không biết các ngươi đang làm gì, nếu như không muốn chết thì nên đi đi.

Ta tính bước lại, đánh lấy cái tên đó nhưng rồi lại nghĩ cho lũ trẻ, cộng thêm lời nói của chủ quán nên ta giục bọn trẻ chuyển sang nơi khác để học. Thế nhưng bọn người đó lại không cho ta đi, giở trò muốn sàm sỡ lấy ta. Tay hắn nắm lấy tay ta, làm ta bực mình liền đẩy ra, mặt mày liền cau có. Liên Chi cùng bọn trẻ lao vào kéo lấy ta, thế nhưng lại không được, bọn họ liền hét lớn, doạ đánh bọn trẻ. Ta liền hét lớn, nhưng muốn xua đuổi bọn trẻ nhưng lại muốn nhờ bọn trẻ giúp lấy ta.

_Liên Chi, muội mau đi đến phủ Thập tam gia đi!

Bọn trẻ chần chừ một lát liền chạy đi ngay. Còn ta thì nhanh như sóc, gạt phắt tay của bọn người đó ra.

_Buông tay ta ra, thật là dơ bẩn.

_Ngoan ngoãn chút đi!

Ta chụp lấy bình trà ném vào đầu một tên, khiến hắn vỡ cả đầu. Bọn kia cũng bắt đầu muốn động thủ cùng ta, nhưng liên tiếp bị ta ném trúng phải hai chiếc ly. Sức ta lại không thể đá nổi chiếc bàn liền chạy sang bên kia lấy chén nước trà đang uống dở, ném thẳng vào tên đại râu kia, xem như là tắm cho râu của hắn thêm thơm tho mùi trà. Ta cố gắng chống cự lại, không ngừng đưa ná bắn lấy bọn người đó. Thế nhưng một nữ nhi làm sao cầm cự nổi. Tên đầu đàn râu tia lùm xùm kia, hơi thở có chút nghẹn lại nhưng vẫn cố dùng hết sức tát vào mặt ta, một tát tay rất đau, đầu ta như ong ong lên. Ta loạng choạng té xuống, hình như đầu ta bị đập vào cạnh bàn. Thứ cuối cùng ta nghe được chính là tiếng kêu tên ta.

_Tịnh Yên…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro