Chương 95: Nhớ về ban đầu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lục đại ca..."  Cô nhút nhát gọi một tiếng: "Xin lỗi anh, đã muộn như vậy rồi còn làm phiền anh, Chị Niệm Niệm chắc là giận lắm..."

Ánh mắt Lục Hướng Bắc kiên định, mỉm cười: "Nếu như nói không giận thì chắc chắn là giả vì thế nếu như em thật sự mong chị ấy không nổi giận thì đừng để sự việc như thế này xảy ra nữa, phải chăm sóc bản thân thật tốt."

Nước mắt của Ngũ Nhược Thủy lập tức chảy ra: "Lục đại ca...... Em thật là phiền phức... Từ nay về sau anh không cần chú ý đến em nữa đâu ạ."

Cô vừa khóc vừa trộm nhìn Lục Hướng Bắc.

Anh vẫn bình tĩnh đứng đó, không gần không xa, không thân không lạ, vẻ mặt vẫn ôn hòa: "Nhược Nhược, em biết đấy, anh không thể không chú ý đến em được, những việc đã nhận lời rồi thì anh nhất định sẽ làm được. Nhưng em cũng phải tự yêu lấy bản thân đừng giống như hôm nay."

Sắc mặt Ngũ Nhược Thủy trắng bệch, quên cả khóc chỉ nhìn Lục Hướng Bắc, muốn từ ánh mắt anh tìm ra một vết tích gì đấy nhưng anh cao thâm như thế nên không thể nhìn ra bất cứ điều gì vì thế chỉ có thể tiếp tục khóc, tiếp tục nói: "Xin lỗi anh..."

Lục Hướng Bắc nhìn cô, trong mắt là tâm trạng phức tạp, có một số lời muốn nói đến miệng rồi lại không thể nói ra lời chỉ đành nói: "Mấy ngày này anh sẽ rất bận, không thể ngày nào cũng đến thăm em được, em đừng nghĩ nhiều, không có ai bỏ mặc em đâu, cô ấy sẽ không và anh cũng sẽ không. Anh còn nhớ Nhược Nhược là đứa trẻ rất hiểu chuyện, cô ấy cũng rất khó khăn nên hiểu cho cô ấy."

Ngũ Nhược Thủy dù không nói chuyện nhưng trên mặt hiện nên sự không vừa lòng và khinh khỉnh nên Lục Hướng Bắc cũng không nói nhiều nữa, vừa hay bác sĩ đến. Thạch cao ở chân Ngũ Nhược Thủy bị vỡ ra nên phải bó lại cho cô ấy

Khi thay thạch cao cho Ngũ Nhược Thủy Lục Hướng Bắc tránh mặt đi ra ngoài, thuận tiên đi vào nhà vệ sinh.

Lúc rửa tay, nhìn trong gương nhà vệ sinh phát hiện trên cổ áo trắng của mình có một dấu son còn mới.

Không phải của Đồng Nhất Niệm, tối nay lúc anh hôn cô, cô không có bôi son, vậy thì... trong đầu anh hiện lên hình ảnh lúc anh bế Ngũ Nhược Thủy, cô ôm chặt lấy cổ anh...

Là ngẫu nhiên hay là...?

Mắt anh rơi vào trạng thái trầm tư sâu...

Cởi áo sơ mi ra gột rửa vết son, khi áo vẫn còn ướt liền mặc vào trở về phòng bệnh.

Cửa phòng đang mở chứng tỏ bác sĩ đã bó bột lại  cho Ngũ Nhược Thủy, anh đi vào thì thấy bác sĩ vẫn ở đó, nhìn thấy anh vào nói : "Có chút phiền phức hi vọng lần sau không để xảy ra chuyện này nữa nếu không chỗ gãy sẽ lại xảy ra vấn đề gì thì càng phức tạp hơn. Thời gian người bệnh hồi phục nhất định phải nằm trên giường hơn nữa nhất định phải có người chăm sóc bên cạnh."

Ngữ khí của bác sĩ rất nghiêm trọng nói làm cho Ngũ Nhược Thủy không dám ngẩng đầu lên, Lục Hướng Bắc chỉ còn cách nhận lời, tiễn bác sĩ rời đi, nửa đêm canh ba gọi bác sỹ từ phòng trực ban đến cũng rất ngại rồi.

Hộ lý đứng một bên, biểucảm rất lúng túng, đỏ mặt xin lỗi : "Anh Lục , xin lỗi... thật ra vì trong nhà có trẻ con bị ốm, tôi vốn cũng không định đi, cô Ngũ cũng vì lo lắng cho tôi thôi..."

Không biết là Lục Hướng Bắc có ý trách mắng hay không , anh gật đầu nói : "Đã như vậy rồi thì tình hình đứa trẻ bây giờ thế nào rồi ? "

Hộ lý cúi thấp đầu: "Dạ vẫn còn sốt..."

"Vậy thì cô trở về đi, sáng mai lại đến, đêm nay có tôi ở lại đây là được rồi."

Người hộ lý đầu tiên là bất ngờ nhìn Ngũ Nhược Thủy sau đó vội vàng nói: " Vậy... xin cám ơn anh Lục..."

Lục Hướng Bắc không nói gì nữa chỉ nhìn hộ lý rời đi.

Sau khi người hộ lý rời đi anh lại nói: "Sự việc lần này là do anh không suy nghĩ thấu đáo, đã là người thì sẽ có những lúc mắc lỗi, ngày mai anh sẽ mời thêm một hộ lý nữa để chăm sóc em, như vậy sẽ không xảy ra tình huống như ngày hôm nay nữa."

Khoang mắt Ngũ Nhược Thủy lại đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Không cần đâu..."

"Tất nhiên là cần rồi." Lục Hướng Bắc nhấn mạnh hơn, nhìn bộ dạng nước mắt rơm rớm của cô lại dịu giọng nói: "Khuya rồi, em ngủ sớm đi!"

"Dạ!" Ngũ Nhược Thủy ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Trong phòng bệnh có một chiếc giường gấp, bình thường hộ lý ngủ ở nơi này, anh có một căn bệnh đó là giường người khác từng ngủ anh sẽ không bao giờ dùng nên dựa vào ghế chưa muốn ngủ ngay.

Ngũ Nhược Thủy đã nhắm mắt lại mở mắt ra nhìn anh để lộ ra nụ cười ngây thơ: "Lục đại ca... Anh vẫn chưa ngủ sao ạ?"

"Hả?" Anh dùng giọng mũi: "Có hơi khó ngủ!"

"Vậy thì chúng ta nói chuyện đi ! Em cũng không ngủ được, ngủ từ sáng đến tối, một chút buồn ngủ em cũng không có!" Trong lời nói của cô không giấu được sự vui mừng.

Anh không có thói quen nói chuyện phiếm với mọi người, kể cả Đồng Nhất Niệm cũng không. Anh từ trước đến nay luôn tự tạo cho mình một nguyên tắc  "Ngôn đa tất thất*" vì thế thận trọng trong lời nói là chiếc ô bảo vệ tốt nhất.

*Nguyên văn: 言多必失, có thể hiểu rằng: nói nhiều lời thì sẽ sai lầm 

Anh không nói được cũng không nói là không được, Ngũ Nhược Thủy đành tự mình bắt đầu hỏi: "Lục đại ca, hay là nói về anh và chị Niệm Niệm đi!"

"Giữa bọn anh có gì hay để nói chứ?" Anh thật sự không quen nói chuyện như thế này.

 "Nói xem bọn anh làm sao mà quen biết, yêu đương như thế nào, nhất định là một câu chuyện rất lãng mãn đúng không ạ? Tình cảm của anh chị nhất định là rất tốt rồi !"  Khi Ngũ Nhược Thủy nói những lời này, trong đôi mắt có chút sáng lên.

Lục Hướng Bắc nhìn thật kỹ từng thay đổi trên mặt cô nhưng không lên tiếng, trước mắt bỗng dưng hiện lên cảnh như trong mơ trước đây. Người con gái mặc bộ lễ phục màu ngọc bích nhạt, còn có hồ sen vuông vuông kia nữa...

"Sao vậy ạ?Lục đại ca xấu hổ sao ? Hay là chị Niệm Niệm...không tốt với anh?" Biểu tình của Ngũ Nhược Thủy khi nói câu này có chút không tự nhiên: "Ý em là những cô gái con già giàu thường có chút độc đoán ý mà. Liệu có thể rất*** ở nhà không ạ ? Liệu có thể xem thường những người con nhà bình thường như chúng ta không ạ?"

Trong mắt Lục Hướng Bắc có ý thăm dò nhẹ nhàng nhưng Ngũ Nhược Thủy trong tầm nhìn của anh lại có chút đỏ mặt, cúi mắt không dám nhìn thẳng anh. Tưởng như anh sẽ không trả lời câu hỏi của cô thi lại nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của anh: "Đúng vậy, anh và cô ấy quen biết trong tình huống rất lãng mạn, rất đẹp. Cô ấy lương thiện, đáng yêu, có chút khôn lỏi và giảo hoạt, hoàn toàn không giống các cô con gái nhà giàu bình thường, có chút bướng bỉnh nhưng không độc đoán, có chút giận dỗi nhưng không bao giờ quá đáng, có lúc bốc đồng, có lúc lại buồn rầu, ở cùng cô ấy anh rất hạnh phúc."

Lục Hướng Bắc là một thương nhân thành công, đối với một thương nhân mà nói thì tất cả đều có thể liên kết đến bức tranh tiền bạc, cho đến cả lời nói luôn lời nói quý như tiền, lời không nên nói tuyệt đối sẽ không nói, lời đã nói ra nhất định phải đạt được mục đích gì đấy. Vậy mà anh hôm nay lại nói nhiều những lời cảm tính mà trước nay anh chưa bao giờ nói trước mặt Ngũ Nhược Thủy.

Ngũ Nhược Thủy không giấu được sự kinh ngạc của mình: "Chị ấy tốt như vậy nhưng tại sao em nghe nói không như vậy nhỉ ?"

Anh chỉ cười không hỏi cô là nghe ai nói: "Hôn nhân giống như khi người ta uống nước, nóng lạnh chỉ có mình mình mới biết được, Nhược Nhược anh và cô ấy rất tốt, rất hạnh phúc."

Nói xong liền dựa vào ghế nhắm mắt lại biểu thị ý rõ ràng là không muốn nói thêm nữa.

Ngũ Nhược Thủy tự cảm thấy không còn hứng thú, nét mặt cũng xấu hơn đồng thời cũng để ý vết son trên cổ áo anh đã được gột sạch, sự âm u trong mắt càng đậm hơn...

Đêm nay Lục Hướng Bắc ngủ không ngon, dựa vào ghế dù thế nào cũng không thoải mái, sáng hôm sau cũng dậy rất sớm.

Khi hộ lý đến đã nhìn thấy anh đứng ở ban công đang nhìn về phía xa không biết anh đang nhìn cái gì.

"Anh Lục." Hộ lý nhẹ nhàng gọi.

Anh quay người, hàng lông mày hiện lên sự mệt mỏi.

Hộ lý ngại ngùng liền cười nói: "Anh Lục trở về nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho tôi được rồi."

Anh gật đầu chuẩn bị đi thì Ngũ Nhược Thủy lại gọi anh lại: "Lục đại ca, dây chuyền của em mất rồi."

"Có thể là rơi ở đâu đó? Ở chỗ hôm qua ư?" Anh hỏi.

"Em không biết nữa, em muốn đi tìm..." Cô nhỏ giọng nói.

"Vậy để anh đi tìm cho!" Anh xoay người rời đi.

"Không, anh không thuộc đường hãy để em tự đi... Lục đại ca, xin lỗi, lại làm phiền anh như vậy..." Cô cắn môi, bộ dạng rất đáng thương.

Lục Hướng Bắc suy nghĩ rồi gật đầu: "Được rồi, vậy cùng đi đi!"

Anh bế cô từ trên giường xuống xe lăn sau đó đẩy xe cho cô, đi theo con đường trở về tối qua.

Cả thế giới được ôm vào buổi sáng là một màu vàng nhạt, Ngũ Nhược Thủy ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, khóe miệng lóe nên nét vui vẻ.

Từ chỗ không xa lắm. một người đàn ông tiến đến cũng rất đẹp trai, khí phách phi phàm, nhìn thấy Lục Hướng Bắc liền nhìn về phía này,chào hỏi với anh: "Anh Lục, chào buổi sáng."

Lục Hướng Bắc nhìn ra là Hạ Tử Tường liền gật đầu chào: "Chào buổi sáng Hạ thiếu, đến thăm người bệnh sao?"

"Chị gái tôi sinh em bé, mặt mũi rất lớn, mẹ tôi còn bắt tôi tự mình mang canh đến nữa" Hạ Tử Tường giơ cao hộp canh trong tay cho anh xem.

"Vậy sao? Vậy cho tôi gửi lời chúc mừng đến chị cậu, lần sau tôi sẽ hẹn Niệm Niệm cùng đi thăm chị ấy." 

"Không cần khách khí như vậy đâu!" Ánh mắt của Hạn Tử Tường rơi trên người Ngũ Nhược Thủy : "Vị này là...?"

"Là em gái tôi." Lục Hướng Bắc nghĩ rồi liền giới thiệu như vậy.

Hạ Tử Tường liền cười, cười còn có chút ám muội: "Em gái thật hay giả vậy?"

Anh cũng cười: "Thật!"

Ngũ Nhược Thủy nghe hai người nói chuyện cảm thấy sự ái muội đặc biệt trong lời nói của Hạ Tử Tường liền cúi đầu cười.

Hạ Tử Tường và anh hàn huyên mấy câu liền vội vàng đi đưa canh, còn hẹn anh lần sau đến câu lạc bộ đêm chơi, hai người liền ai đi đằng người ấy.

Lục Hướng Bắc đẩy xe Ngũ Nhược Thủy qua qua lại lại mà không tìm thấy dây truyền nên đưa cô trở về rồi trở về nhà. Áo sơ mi đã bị ướt cần phải thay mới có thể đến công ty.

**********

Hết chương 95

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro