Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió và các đã lặng,những cây cờ gãy cắm nằm nghiên.Những đám mây hoàng hôn trên bầu trời như nhuốm màu mà xám xịt.Đây là hậu cứ chiến trường của Ngô Quốc cách Thiên Môn Quan hàng chục dặm ,từng là hậu cứ của quân đội ở Thiên Môn Quan ,nhưng giờ đây đâu đâu cũng ngổn ngang xã chết do bị Quân An truy đuổi khắp nơi.Tiêu Tướng Quân người đầy máu ,loạng choạng giữa các xác chết kéo lê cái chân cái chân bị thương và cầm nửa cột cờ có chữ "Ngô''trên đó.Anh lần lượt run rẩy đẩy những cái xác chết ra,cố gắng tìm kiếm dù chỉ một người còn sống sót giống mình,nhưng càng tìm kiếm anh chỉ thấy càng tuyệt vọng.Anh ta dựa vào cột cờ nửa quỳ trên mặt đất nhìn xung quanh, cất giọng kêu lên:
Còn Ai Nữa Không?
Nhưng đáp lại anh ta chỉ là sự im lặng chết chóc.
Dường như có thứ gì đó mắc kẹt.Anh ta nhìn xuống ,thứ nhìn thấy được là một bàn tay đẫm máu đang nắm lấy mắt cá chân của anh.Anh ta hét lên trong sự sợ hãi và ngã xuống.Sau đó là một bản tay khác duỗi ra từ đóng xã chết.Một bóng người chậm rãi bò ra khỏi đóng xác,trên lưng hắn có một mũi tên thì ra và một cái vạc.Tiêu Tướng quân sợ hãi lùi lại,muốn hét lênh nhưng lại sợ quá không thốt lên lời.Sau khi người nọ bì ra hoài hắn dùng ánh mắt lười biếng nhìn tướng quân thắp giọng nhắc nhở:
"Nhỏ Giọng Một Chút,Đừng Để Người Đang Dọn Chiến Trường Chú Ý".!
Sau đó hắn tự mì di chuyển thi thể và ngồi xuống rút từng mũi tên lông vũ.Anh ta cao và mảnh khảnh,khoảng 30 tuổi khuôn mặt lấm lem, dáng vẻ như người vừa chui ra từ một đống xác chết.Tuy nhiên ,có một sự lười biếng khó tả ở anh ta khiến việc phân biệt danh tính và kinh nghiệm của anh ta trở nên khó khăn.
"Ai".Tiêu tướng Quân kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm hỏi
Người kia không thèm nhấc mí mắt ,tùy ý trả lời:
Long Hương Kỵ Binh Thủ Lĩnh(đoạn này ko bt có dịch sai ko mà cứ thấy nó cứ cấn cấn😅)
Tiêu Tướng Quân độ nhiên hiểu ra:
Vừa Rồi Đã Chết Rồi Sao?....Ngươi Đang Giả Vờ.
Chóp tai của người đàn ông cử động,đôi mắt lười biếng trở nên sắc bén.Đột nhiên hắn đẩy Tiêu tướng quân xuống đất làm động tác ''IM LẶNG",kéo cách tay của một thi thể chặn hai người lại,giả chết tại chỗ. Tiêu tướng quân đang định chống cự thì độ nhiên nghe thấy tiếng ngựa và tiếng người la hét.Lúc này anh ta mới nhận ra có người đang đến gần nên nhanh chóng nín thở và im lặng.Sau hai kỵ binh An Quốc dẫn theo bốn bộ binh đến.Sau khi nhìn xung quanh một người lính nói:
''Vừa Rồi Tôi Thực Sự Nghe Thấy Có Người Đang Nói Chuyện".Người kỵ binh giơ cây thương lên ,một kỵ khác nhặt một xác chết ném nó sang một bên.Những người lính bộ binh khác hiểu ra đều này lần lượt rút kiếm chạm vào từng xã chết.
Tiêu tướng quân nhắm mắt giả vờ chết, nghe được thanh âm cuối cùng càng ngày càng gần, hắn càng hồi hộp, răng bắt đầu va vào nhau lập cập. Anh đang định nhảy dựng lên bỏ chạy thì chợt cảm thấy có ai đó chọc vào huyệt đạo của mình, toàn thân đột nhiên cứng đờ. Anh trợn mắt khó tin, dùng tầm nhìn ngoại vi nhìn người bên cạnh thì thấy người đó vẫn đang nhắm mắt giả vờ chết như chưa có chuyện gì xảy ra. Tướng quân Tiêu vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, ngay lúc hắn gần như tưởng rằng mình sẽ chết trong yên bình thì đột nhiên nhìn thấy chóp tai của người đàn ông đó lại cử động. ---Kỵ binh cầm giáo rút ngọn giáo của mình từ một xác chết gần đó và định đâm họ. Nhưng đột nhiên một đạo ánh sáng lóe lên - đó là người đàn ông khẽ cử động lưỡi kiếm, ánh sáng phản chiếu chiếu sáng con ngựa dưới háng kỵ binh. Ngựa chiến hý vang lớn, mọi người đứng dậy. Trong số đó, kỵ binh cầm kiếm bị lật và ngã ngựa trước khi kịp giữ dây cương. Trong chớp mắt, người đàn ông nhảy lên. Chỉ bằng một nhát kiếm, bốn tên lính bộ binh lao tới bao vây hắn đều bị kiếm cắm vào họng ngã xuống đất. Kỵ binh cầm kiếm vội vàng Chỉ bằng một nhát kiếm, bốn tên lính bộ binh lao tới bao vây hắn đều bị kiếm cắm vào họng ngã xuống đất. Người kỵ binh cầm kiếm nhanh chóng đứng dậy, giương nỏ và bắn vào người đàn ông. Người đàn ông nhặt cột cờ trên mặt đất vung lên khiến kỵ binh quay tay, mũi tên nỏ trong tay bắn sai hướng, xoay người kỵ binh cầm giáo ở phía đối diện đang chuẩn bị tung cú vô lê. nỏ giúp trận chiến trở thành một con nhím. Mọi thứ xảy ra trong chớp mắt. Tiêu tướng quân nằm trên mặt đất không thể tin được nhìn bóng người của người đàn ông này, người đàn ông đã khôi phục lại bộ dáng luộm thuộm, xoa xoa eo thở hổn hển: "Xì, đau quá." Anh ta bước tới, lấy quả hồ lô ra trên người địch, uống chút nước xong tôi rửa mặt, cào mớ tóc còn vương vãi của mình. Bụi bẩn trên mặt được cuốn đi, lộ ra khuôn mặt tuấn tú với đôi lông mày thanh mảnh. Trong phút chốc, khuôn mặt như được đẽo từ vàng ngọc phản chiếu trong ánh hoàng hôn khắc nghiệt của phương Bắc, tựa như bộc lộ những thăng trầm của ngàn cánh buồm. Tuy nhiên, khi xoay người mở huyệt đạo của tướng quân, kéo hắn đứng dậy, hắn vẫn là bộ dạng uể oải, thản

Vị tướng quân nhìn chằm chằm vào hắn, luôn cảm thấy người đàn ông này có vẻ quen thuộc, không thể tin được lẩm bẩm: "Ngươi... ngươi có bản lĩnh như vậy, sao có thể trở thành một tên Cầm đầu?" Nhưng đột nhiên hắn tỉnh lại, "Không, ta biết ngươi." --Ngươi chính là Ninh Viễn Châu! Lục Đạo Đường Ninh Viễn Châu! Ninh Viễn Châu lười biếng kéo ngựa, "Tiêu tướng quân trí nhớ không tệ, nhưng ngươi không cần thay ta chào hỏi . Hắn lên Ngựa quay đầu ngựa, lúc hắn chuẩn bị rời đi, tướng quân hỏi: "Đi đâu vậy?" Ninh Viễn Chu thản nhiên cười: "Quên Đi ? Ta chết rồi." Tiêu tướng quân vội vàng ngăn hắn lại: "Đừng đi! Ngươi không thể làm kẻ đào ngũ! Bây giờ ngươi chỉ cần quay lại với ta, chúng ta sẽ tập hợp những quân còn lại và cùng nhau hợp tác ... ""Tại sao lại phải hợp tác? Thánh nhân không phải đã lạnh lùng rồi sao?"

"Tiêu tướng quân sửng sốt. Những người đứng sau hắn đều là người của hắn. Có người nước Ngô muốn lợi dụng trận chiến này để giết Ninh Viễn Châu. "Người An Quốc muốn giết chúng ta," Ninh Viễn Châu nhìn thi thể trên mặt đất trước khi nói anh lại nhìn tướng quân Tiêu, lúc này Tướng quân Tiêu mới nhìn rõ sự lười biếng trong mắt ông ta quả thực là tro tàn sau khi trải qua ngàn cánh buồm, có thể gọi là lười biếng, cũng có thể gọi là suy nghĩ. Ninh Viễn Châu nói: "Trước chiến tranh, Bệ Hạ nghe theo đám người hầu kiêu ngạo, coi thường kẻ địch , trong chiến tranh, thủ đoạn và trận pháp hoàn toàn hỗn loạn, hắn cũng muốn giết chúng ta. Tướng quân Tiêu, việc của ông là phải trung thành và hiếu thảo với Bệ Hạ. Nhưng tôi không nợ Bệ Hạ bất cứ điều gì. Ta không muốn chơi nữa, hiểu chưa?" Tướng quân còn chưa kịp nói thêm gì nữa, sắc mặt Ninh Viễn Châu đột nhiên trở nên nghiêm túc, rút ​​kiếm Chỉ thẳng vào mặt hắn.

Tướng quân bị sốc và ngã xuống đất. Không ngờ Ninh Viễn Chu vừa tra kiếm vào vỏ, vừa cười nói: "Đe dọa ngươi." Hắn quay đầu ngựa, ôm bụng ngựa phóng đi. Hoàng hôn dần dần xâm chiếm mặt đất, chỉ để lại một tia sáng le lói trên bầu trời nơi cuối bãi cát vàng. Trong ánh hào quang, bóng dáng Ninh Viễn cưỡi ngựa rời thuyền vừa tự do vừa cô độc. Anh ta lục lọi trong túi yên ngựa và cuối cùng lấy ra một bầu rượu. Anh mỉm cười vui vẻ, ngẩng đầu lên nhấp một ngụm rượu. Trong vầng sáng cuối cùng trước khi mặt trời lặn, hắn lớn tiếng hát: "Nhìn nhau, trên đao có vết máu, tử thần chưa bao giờ để ý đến Huân. Các ngươi chưa từng thấy gian khổ chiến đấu trên chiến trường, nhưng ta vẫn nhớ tới tướng quân..." Tiêu tướng nhìn hắn rời đi. Hãy đi và cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ. Đâu đó có tiếng chuông vang lên, tướng quân tỉnh lại, khi ông cố gắng tìm kiếm lại thì bóng người cưỡi ngựa đã biến mất. Trong tiếng chuông Tĩnh Dương, tường cao chót vót hai bên

(Dịch truyện này t dịch theo những chương mình thích hoặc những bạn muốn đọc những tập khác trên phim thì các bạn cứ bình luận mình dịch thử
Chương truyện này đc dịch khá giống với các tập bên phim vd: chương 1 là tập 1 bên phim
dịch nếu có gì sai sót các bạn thông cảm)🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro