Chương 10: Vào nhầm nhà trộm?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHẤT NIỆM THÀNH MA
QUYỂN THỨ NHẤT: GẶP NHAU GIỮA NHÂN GIAN MÊNH MÔNG
Chương 10: Vào nhầm nhà trộm?
Edit + Beta: Hoa Mạch

Trong nhận thức của lục giới, Bắc Hoang tuyết nguyên ngoại trừ gió tuyết thì chỉ có một toà sông băng mấy ngàn năm không tan. Với hoàn cảnh khốc liệt như vậy, cũng chỉ một số ít loài động vật có thể chịu rét là tồn tại, chưa hề nghe nói đến tộc đàn gì cả. Phong Vũ và Thanh Ca lòng đầy hiếu kỳ đi theo cô gái tên Minh Vũ Linh xuyên qua đầy trời tuyết, đến bên trái một toà sông băng. Nơi đó có một vách ngăn lớn bằng băng, trong suốt trơn nhẵn đến mức có thể soi rõ hình ảnh mình phản chiếu lại.
"Thấy rồi!" Cô gái đứng trước vách ngăn thở hắt một cái. Nàng thò tay vào trong lớp quần áo dày tìm kiếm thứ gì đó, miệng lẩm bẩm vẻ oán giận, "Cái cửa khỉ gió này cứ cách một đoạn thời gian sẽ đổi vị trí một lần, địa điểm nào đã đi qua rồi cũng không lặp lại nữa. Mỗi lần ta ra ngoài mà muốn trở về đều phải tìm nó đến bở hơi tai! Các người có thấy ai tìm đường về nhà mà phải gian nan như ta không? Khó trách người trong tộc không muốn ra ngoài, không phải là không muốn mà chắc sợ ra rồi không tìm được đường về ấy..."
Nàng cứ cằn nhằn liên miên, không hề chú ý tới thân sắc của hai vị phía sau đã trở nên có chút vi diệu.
Nữ tử oán giận xong thì rút trong quần áo ra một viên là ngọc nhưng cũng không phải ngọc, giống đá nhưng cũng không phải đá, không chút tâm cơ mà giới thiệu: "Đây là Dẫn Lộ Thạch, có nó là có thể mở cửa trở về, cực kỳ trân quý! Trong tộc cũng chỉ có vài người có. Ta vụng trộm lấy ở chỗ mẫu thân, hai người ngàn vạn không thể nói ra ngoài." Nói đến câu cuối, nàng nhỏ giọng dặn dò một tiếng.
Nhìn bộ dạng khẩn trương của nàng, Phong Vũ không nhịn được bật cười, nói: "Yên tâm đi, chúng ta đều là người thành thật, nhất định sẽ không nói lung tung."
Nữ tử vậy mới an tâm. Nàng nghiêm mặt, miệng lẩm nhẩm một loạt chú ngữ cổ xưa. Tiếp sau đó, một vòng linh quang từ trong tay nàng chậm rãi bay lên, chiếu vào mặt ngoài bức vách băng. Chỉ thấy bức vách ngăn cứng rắn bỗng hoá lỏng ra như mặt nước bình thường. Nàng ngẩng đầu hô một câu: "Cửa đã mở", sau đó dẫn đầu đi vào bức vách ngăn. Mặt nước gợn sóng một cái, tiếp theo thân ảnh tròn xoe màu vàng liền biến mất.
"Xem ra, hiểu biết của Thiên Giới về Nhân Giới vẫn còn hạn hẹp lắm. Chúng ta chưa bao giờ biết ở Nhân Giới còn có bộ tộc ẩn cư tại nơi hoang vu như Bắc Hoang tuyết nguyên này. Hơn nữa dựa vào cấm chế ở thông đạo có thể thấy bộ tộc này cũng không phải chỉ là một chi tộc vô danh nào đó!" Phong Vũ nhịn không được lắc đầu cười khổ, Thanh Ca vẫn không để ý tới hắn như cũ, chẳng qua thần sắc trên mặt có hơi đăm chiêu hơn trước, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.
"Hai vị thần tiên ca ca tỷ tỷ, mau nhanh tiến vào thôi! Nhưng cẩn thận đừng để cho lão tổ tông phát hiện nha!" Thiếu nữ bỗng thò người ra khỏi vách băng, liên tục vẫy tay với Thanh Ca và Phong Vũ.
Thanh Ca và Phong Vũ cũng không nhiều lời, nhấc chân theo sau.
Vách tường băng tựa hồ như biến thành hư vô. Sau khi xuyên qua khoảng mấy chục bước chân, đối diện họ là một thế giới ngập tràn ánh nắng, hoa cỏ xanh tươi um tùm, rất nhiều kỳ hoa dị thảo đã tuyệt tích từ lâu ở Nhân Giới đua nhau khoe sắc. Không trung tràn ngập linh khí, xa xa sóng nước trên mặt sông lăn tăn, mơ hồ truyền đến tiếng cười trong vắt. Chân trời mây trôi phiêu đãng, một ngọn núi sừng sững ẩn sau đám mây, tiên hạc và Thanh Loan giương cánh bay vòng quanh - đúng là cảng tượng chốn tiên gia.
"Đây là..." Phong Vũ trố mắt, thực là có chút ngoài ý muốn, nhịn không được thầm nói, "Cảnh trí chỉ có ở Tây phương tiểu tiên cảnh nha! Nhân Giới quả là dễ đổi nhất, mấy ngàn năm đủ để thương hải tang điền, tiểu tiên cảnh sớm biến thành đất hoang ..." Hắn khó hiểu, có chút rối rắm, thiếu chút nữa hoài nghi gần đây có phải làm lụng vất vả quá hay không nên mới xuất hiện ảo giác.
Thần sắc ngàn năm không gợn sóng của Thanh Ca cũng hơi dao động. Nàng nhìn ngọn núi giấu sau đám mây kia một lát, sau đó bỗng nói: "Đây là Linh Sơn cảnh sắc."
Linh Sơn cảnh sắc?
Phong Vũ ngẩn người. Còn chưa kịp phản ứng, bụi cây trước mắt bỗng sột soạt, sau đó Minh Vũ Linh từ phía sau bụi cây cầm đống quần áo cực nặng chui ra, chạy tới phía trước dẫn đường nói: "Nhà ta nhiều thế hệ làm dược sư trong cốc, ở dược viên ngoài thôn có mấy gian phòng nhỏ, hai vị tạm thời ở đó một thời gian đi." Nàng nói xong, sau đó có chút ngượng ngùng giải thích, "Tộc nhân trong thôn đều không thích thần tiên, nếu mang hai người vào thôn sợ là không được. Tuy nhiên ngày thường ta sẽ ngủ lại ở dược viên để chăm sóc dược thảo, ở đó cái gì cũng có, cũng thuận tiện chữa bệnh cho ca ca này ..."
Nàng cứ luôn miệng giảng giải không ngừng, chỉ là chưa đợi nàng nói xong, Thanh Ca bỗng nhiên mở miệng cắt ngang lời của nàng: "Ngươi mới vừa nói... Ngươi tên là gì?"
Phong Vũ đầu nhất thời đen lại, trong lòng nói thầm lão đại người mặc dù không để người ta vào trong lòng, cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy chứ? Không thể vụng trộm hỏi hắn được hay sao? Trí nhớ của hắn rất tốt, nhất định hắn sẽ trả lời mà!!
Minh Vũ Linh cười tươi, cũng may nàng tâm tư đơn thuần, không nghĩ nhiều liền đáp: "Ta tên là Minh Vũ Linh, mẹ ta kể ngày ta sinh ra trời mưa rất to. Còn nói..."
Nói đến đây nàng bỗng ngừng lại. Thanh Ca nâng tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, đôi mắt vốn sắc lạnh cũng trở nên ôn hoà: "Đứa nhỏ nhà Minh gia sao? Không nghĩ tới mấy ngàn năm sau vẫn có thể gặp được huyết mạch của bộ tộc Minh thị Linh Sơn. Nếu hắn biết, hẳn sẽ rất cao hứng."
"Ai? Ai sẽ cao hứng?" Minh Vũ Linh nắm chặt tay Thanh Ca, vẻ mặt kinh hỉ, lải nhải hỏi, "Thần tiên tỷ tỷ cũng biết Minh gia ta sao?"
Thanh Ca gật đầu, nói: "Ta từng quen biết tổ tiên của ngươi."
"Hả? Hả?!" Minh Vũ Linh lại kinh ngạc, liên tục sợ hãi than: "Ta nghe người trong tộc nói, lão tổ tông ghét nhất là thần tiên trên thiên giới, không nghĩ tới ngài cũng có bằng hữu là thần tiên!"
"Lão tổ tông?" Thanh Ca ngẩn ra, "Ta chỉ biết Linh Sơn có thập vu, không biết lão tổ tông là ai."
"Thập vu? Là chỉ Vu hàm đại nhân bọn họ sao? Lão tổ tông còn lợi hại hơn mấy vị đại nhân ấy cơ..."
Minh Vũ Linh thuận thế cầm tay Thanh Ca. Hai người vừa đi vừa nói, nháy mắt đã biến mất sau lùm cây. Phong Vũ lưng cõng Mạc Khí cứ vậy mà bị hai nữ nhân bỏ mặc lại phía sau. Hắn ngẩng cổ, cố gắng muốn thấy rõ tòa nhà ẩn sau đám mây dày đặc phía sâu trong núi, tai nghe đoạn đối thoại, bụng không nhin được buồn bực: "Vu tộc Minh thị? Linh Sơn Thập Vu? Mẹ ta ơi! Đây chính là vào nhà trộm nha, không chết cũng muốn lột mất một tầng da!"
"Nhà kẻ trộm không vào cũng không sao..." Hắn không chết tâm quay đầu, phát hiện thông đạo khi đến sớm đã biến mất, đành phải không tình nguyện đi theo lên trên, vừa đi vừa lẩm bẩm nhắc nhở bản thân: "Cẩn thận cẩn thận, trăm ngàn lần phải cẩn thận. Đại nhân ta còn chưa sống đủ, không muốn lật thuyền trong mương. Bằng không mấy tên Ly Yêu nhất định cười đến rớt cả răng ra mất..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro