Quyển I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án.

Mở quan tài khám nghiệm tử thi, tra nội tình, an ủi vong linh, để cho người chết mở miệng nói chuyện - đây là chuyện ngỗ tác nên làm.

Mộ Thanh làm.

Tòng quân ở Tây Bắc, cứu chủ soái, giết đầu địch, lật triều đình, loạn kinh thành, đánh đổ mưu quyền - đây không phải những chuyện ngỗ tác nên làm.

Mộ Thanh cũng làm.

Nhưng mà, nàng cảm thấy, những việc này đều không phải là việc nàng muốn làm.

Chuyện mà đời này nàng muốn làm nhất, chính là mổ người sống.

Mổ một mổ thế gian khinh nàng phụ nàng tiểu nhân.

Mổ một mổ quý nhân đại lão chỉ có một cái miệng lưỡi đã muốn lật đổ công lý.

Mổ một mổ hoàng đế ngồi trên ngàn người, hưởng hoan lạc vui thú.

Chính là, nàng mổ được người chết, mổ được người sống, mổ được thiết huyết vương triều này, lại không thể nào phân tích được chân tình cuộc đời này ?

Đợi núi sông nứt, khói lửa bùng lên, nàng một bộ y phục cuốn vào thiên quân vạn mã, "Ta cầu cả đời này một tình yêu chân thành, không lừa dối, không vứt bỏ. Ngươi lừa gạt ta, ta vĩnh viễn xa rời!"

Phong lôi động, tứ hải kinh, thiên hạ khuynh, thuộc về nàng cả đời truyền kỳ, giờ phút này, mở ra ——

Trong triều đại Nguyên Long của vương triều Đại Hưng, hoàng đế mê muội, năm ngoại tộc xâm phạm biên giới. Mộ Thanh đi xuống phía nam sông Biện, tìm thủ phạm sát hại phụ thân, được tuyển vào cung Nam Phi, và hành thích hoàng đế Đại Hưng!

Nam Phi hành sự bí ẩn, hoàng đế thủ đoạn xảo quyệt, hung thủ sát hại phụ thân đến tột cùng là người nào? Trên đường hành quân nội gian ẩn náu, cung điện dưới lòng đất của Đại Mạc cơ quan thâm sâu quỷ dị, sứ thần nghị hòa nửa đường bỏ mình, Thịnh Kinh xuất hiện Lặc Đan Vương không rõ thật giả...

Là ai lấy thiên hạ làm bàn cờ phổ một tay loạn thế quân cờ, và ai sử dụng lưỡi kiếm làm dây đàn tấu một khúc thịnh thế?

Từ biên quan đến Thịnh Kinh, từ dân gian đến cung đình, nhìn xem một vở kịch lớn khó bề phân biệt, và nghe một khúc ca thịnh thế truyền kỳ của một nữ ngỗ tác.

***

Thanh minh:

1. Tác giả bài viết này là người không chuyên, nội dung pháp y và tâm lý trong bài đều là tư liệu tham khảo, có chỗ khoa trương, vui lòng không nghiên cứu sự việc đến cùng.

2. Ưu điểm duy nhất của tác giả bài này là nói nhiều, hễ có việc gì độc giả nhắn lại là sẽ trả lời. Trong trường hợp bất khả kháng (ốm đau, nghỉ phép, ...) thì những ưu đãi trên cũng có thể coi là không có.

3.1V1

Chương 1. Nữ ngỗ tác duy nhất.

Đại Hưng Nguyên Long năm thứ mười tám, ngày mùng hai tháng sáu.

Cổ Thủy huyện, Triệu gia thôn.

Sáng tinh mơ, trời vừa tạnh mưa, trong thôn đường đất khó đi, nhưng cửa nhà Triệu Đại Bảo lại bị thôn dân vây kín tầng trong tầng ngoài. Trưởng thôn và bảo thôn đều có mặt ở đó, ngay cả tộc công cũng bị kinh động đến đây. Bên ngoài, già trẻ lớn bé thò đầu ra nhìn, một lúc sau mới thấy một người bị áp giải ra khỏi nhà.

Đúng là Triệu Đại Bảo.

Triệu Đại Bảo bị trói chặt, lại bị hai thanh niên trong thôn áp giải, một đường thúc đẩy, một đường kêu oan "Tộc công! Ta bị oan!"

"Ngươi bị oan? Triệu Đại Bảo, hôm qua ban đêm nhà hàng xóm đều nghe thấy ngươi cùng thê tử của ngươi cãi nhau, thê tử ngươi la hét ầm ĩ đến lợi hại, ngươi còn la hét muốn đánh giết nàng. Sau nửa đêm nàng liền treo cổ ở trên xà nhà, chuyện này cũng quá trùng hợp."

"Ta, ta kia chỉ là nhất thời tức giận nên nói thế, sao biết nàng nửa đêm luẩn quẩn trong lòng, thế nhưng treo cổ!"

"Hừ! Sợ là ngươi nhẫn tâm giết thê tử, lại sợ gánh tội giết người bị kiện cáo, liền đem nàng treo lên xà nhà, làm giả thành treo cổ đúng không?" Trong phòng có người hừ một tiếng, người nọ từ phía sau tộc trưởng, thôn trưởng đám người ra tới, mặc một chiếc áo choàng thô, đầy mặt bóng loáng.

"Triệu Đồ Tử, ta cùng với ngươi không oán không thù, ngươi vì sao vu cáo hãm hại ta!" Triệu Đại Bảo nóng nảy đến đỏ mắt.

Triệu Đồ Tử lại hừ một tiếng, liếc nhìn dân làng chung quanh rồi giả bộ mà triều mọi người chắp tay, nói: "Các vị, chúng ta đều đã nghe chuyện xưa của các vị trưởng bối mà lớn lên, đều từng nghe qua quỷ thắt cổ đi? Người treo cổ chết, đầu lưỡi đều dài, có chừng ba tấc! Thê tử của Triệu Đại Bảo treo ở trên xà nhà, kia đầu lưỡi nửa điểm cũng chưa phun ra ngoài miệng, chẳng phải là rất kỳ quặc hay sao? Mới vừa rồi, ta cùng với tộc trưởng đám người vào nhà đem người từ xà nhà buông xuống, các ngươi đoán kết quả thế nào?"

Ngoài phòng không tiếng động, trên dưới hơn một trăm người đều nhìn chằm chằm vào Triệu Đồ Tử, lòng hiếu kỳ bị đẩy lên cao, chờ hắn nói câu tiếp theo.

Triệu Đồ Tử rất có mặt mũi mà khụ một tiếng, lúc này mới đề cao thanh âm nói: "Nàng trên cổ dây thừng buộc chặt muốn chết, như thế nào cũng cởi không được! Nếu nàng treo cổ tự sát, dây thừng phải có kích thước vừa vặn để đầu chui vào được. Nhưng Triệu Đại Bảo thê tử dây thừng gắt gao buộc ở trên cổ, cởi đều cởi không ra! Thử hỏi, sau khi chết cởi không ra, khi còn sống nàng chui vào kiểu gì? Đây rõ ràng chính là có người đem nàng giết trước, sau đó mới treo nàng lên trên xà nhà!"

Ngoài phòng như cũ không có tiếng động, nửa ngày mới dần dần có người nghĩ thông suốt, phát ra từng trận bừng tỉnh tiếng động.

"Triệu Đại Bảo, lúc này ngươi không còn gì bao biện đi?" Triệu Đồ Tử mặt có phá án vinh quang, đứng trước người ba vị lão giả nói, "Tộc công, thôn trưởng, bảo thôn, dẫn hắn đi gặp quan phủ đi!"

Hai thanh niên áp Triệu Đại Bảo lại bắt đầu thúc giục, Triệu Đại Bảo hết đường chối cãi, gấp đến nỗi mặt đỏ bừng lên, xoay người giãy dụa, "Tộc công! Ta thật sự bị oan! Ngài nhìn ta lớn lên từ nhỏ, ta có phải là loại người ngoan độc giết thê tử không ngài rõ hơn ai hết? Thê tử nhà ta vốn hung hãn, cãi nhau, đánh nhau một hồi, thua thiệt không phải ta sao? Tối hôm qua ta tức giận, đúng là có la hét sớm hay muộn cũng phải đánh giết nàng, nhưng đó chỉ là khi tức giận, ta nào dám thật sự làm ra chuyện này ác độc! Tộc công, thê tử ta đã chết, trong nhà vẫn còn một đôi nhi nữ, nếu ta cũng bị oan mà chết, bọn chúng phải sống như thế nào? Cầu ngài thương tình hai đứa nhỏ nhà ta, đừng nghe lời nói của Triệu Đồ Tử!"

Đứng đầu là một lão nhân râu tóc hoa râm, thân hình lọm khọm, nghe lời nói này quay đầu nhìn một đôi hài tử đang khóc trong phòng, trên mặt cuối cùng hiện vẻ không đành lòng, thở dài nói với hai gã thanh niên: "Thôi, đi một chuyến trong huyện, mời Mộ cô nương đến đây."

Nghe vậy, cả trong và ngoài phòng đều im lặng.

Hai gã thanh niên đành phải buông ra Triệu Đại Bảo, đi ra sân. Bên ngoài sân, người dân tự giác nhường đường, nhìn họ xa xa rời đi.

Ông ta chưa kịp thu hồi ánh mắt, một giọng nói non nớt từ trong đám người vang lên, "Mộ cô nương là ai?"

Một vị lão nhân nhìn về phía tiểu tôn tử của mình, cười cười sờ đầu của hắn, "Mộ cô nương là nữ nhi của Mộ lão – ngỗ tác của huyện nha. Ba tuổi đã đi theo Mộ lão ra vào trong thành nha môn, luyện được khả năng nghiệm thi vô cùng tài giỏi, có thể nói trò giỏi hơn thầy, năng lực hoàn toàn không thua kém Mộ lão."

Đôi mắt của đứa bé trừng thật to, "Nữ tử?"

Hắn tuy tuổi nhỏ, nhưng cũng biết, các công sai uy phong lẫm liệt trong huyện nha đều là nam tử.

"Đúng vậy...... là nữ tử." Lão nhân cười cười, thở dài, "E rằng đây là nữ ngỗ tác duy nhất của Đại Hưng."

"Nữ quan sai?" Đứa bé ngạc nhiên hỏi.

"Cũng không phải là quan sai. Nữ tử dù sao cũng không thể làm quan, Mộ cô nương không có chức vị ở huyện nha, chỉ là nghiệm thi thủ đoạn rất cao minh, tri huyện đại nhân cho phép nàng theo cha ra vào huyện nha. Khi Mộ lão không ở trong thành, nếu như xảy ra án mạng, thi thể sẽ do nàng khám nghiệm."

"Thật là lợi hại!" Đứa bé nháy mắt to, ở trong mắt hắn, có thể cùng quan sai giống nhau phá án tử người đều là lợi hại nhân vật.

"Lợi hại sao...... Ôiii!" Lão nhân thở dài, tươi cười phai nhạt, "Là lợi hại, nhưng đáng tiếc nàng lại là nữ tử."

"Đáng tiếc?"

"Thật là đáng tiếc! Sinh ở Mộ gia, là nàng mệnh không tốt." Lão nhân quay đầu, xa xa nhìn phía huyện thành phương hướng, âm điệu xa xưa, giống ở giảng một cái chuyện xưa, "Triều đình ta, ngỗ tác chính là tiện dịch. Tiếp xúc với người chết, cả ngày xem nghiệm những cái đó thịt nát xương khô, trên người dính tử khí, đi ở trên đường cẩu nghe thấy đều phải kêu hai tiếng. Các quý tộc tất nhiên cảm thấy không may mắn và không muốn làm điều đó. Từ xưa đến nay, nghề ngỗ tác này đó là từ tiện dân đảm đương. Mộ lão tuy là huyện nha ngỗ tác, chức quan trong người, lại là tiện tịch. Mộ cô nương sinh ở Mộ gia, tự nhiên cũng là tiện tịch. Này đó cũng đành thôi, mẫu thân của nàng vẫn là cái quan nô."

"Quan nô?"

"Đúng vậy. Tộc của mẫu thân nàng nghe nói trước kia rất có chỗ đứng, ở Thịnh Kinh chính là thế gia vọng tộc. Đáng tiếc trong triều tranh đấu, mười tám năm trước bị hoạch tội, nam tử trong tộc đều bị xử tử, nữ tử đều trở thành quan nô. Mẫu thân nàng bị chuyển đến Cổ Thủy huyện, vừa vặn bị tri huyện đại nhân nhìn trúng, muốn nạp thành thϊếp, nhưng đại phu nhân không đồng ý, mẹ nàng cũng không muốn, cho nên cầu xin gả cho Mộ lão. Đường đường là quan gia thiên kim, cuối cùng lại gả cho cái ngỗ tác, ôi! Đúng là người đáng thương. Đáng tiếc trời xanh không chiếu cố, nàng vừa lập gia đình chưa đến hai năm, đến khi sinh Mộ cô nương lại vì khó sinh mà qua đời."

Lão nhân nặng nề mà thở dài, "Mộ cô nương vừa ra đời, mẹ nàng liền tắt thở, thầy bói phán nàng mệnh ngạnh, bà vú trong huyện đều sợ bị nàng khắc, cho nên không ai chịu nuôi nàng. Mộ lão không mời được bà vú, lại không đành lòng nhìn nữ nhi đói chết, liền đến thôn chúng ta mua hai con dê sữa, vừa làm cha vừa làm mẹ mà nuôi nàng lớn. Bởi vì thầy bói nói trên người nàng sát khí quá nặng, chỉ có thể cùng người chết thường xuyên tiếp xúc mới có thể sống sót. Mộ lão cầu xin tri huyện đại nhân mang nàng theo bên người ra vào nghĩa trang trong huyện, đem toàn bộ nghiệm thi bản lĩnh truyền cho nàng. Nói đến cũng lạ, từ khi Mộ lão dẫn theo con gái đến nghĩa trang xử án, phàm là án tử trong huyện chúng ta, không có vụ nào không phá được! Án tử phá được nhiều, danh tiếng của tri huyện đại nhân tự nhiên cũng cao lên, những năm gần đây huyện nha chúng ta liên tục được thăng quan! Mọi người trong trấn đều nói, vị Mộ cô nương này sát khí quá nặng, có lẽ là phán quan âm ty chuyển thế, mặc dù e ngại nàng, nhưng cũng thực sự là kính trọng. Ngay cả tri huyện đại nhân cũng cho phép nàng tự do ra vào nha môn, nàng tự nhiên trở thành nữ ngỗ tác của nha môn."

Đứa trẻ nghe kể đến mê say, cảm thấy chuyện này so với chuyện xưa nương kể trước khi ngủ còn hay hơn.

Lão nhân bên cạnh nói chuyện ngữ khí vừa cao lên lại trầm xuống, thở dài nói: "Ai! Dù sao Mộ cô nương vẫn chỉ là nữ tử. Nàng xuất thân như này, lời đồn như này, chỉ sợ sau này khó có thể gả cho người tốt. Đáng tiếc nàng có dung mạo xinh đẹp, giống như mẫu thân đã khuất của nàng."

"Dung mạo xinh đẹp? Có bao nhiêu xinh đẹp? So trong thôn A Tú tỷ còn muốn xinh đẹp hơn sao?" Đứa bé tò mò hỏi.

Lão nhân cười cười, sờ sờ đầu tôn tử, "Bọn họ sắp đến rồi, gặp sẽ biết."

***

Giang Nam tháng sáu, đúng là mùa mưa.

Nửa đêm vừa mưa, sáng sớm trời trong chưa được bao lâu, lại có mưa xuống.

Mưa bụi Giang Nam, che kín con đường đi vào thôn, trong mưa bụi mênh mông, mơ hồ trông thấy có người tới.

Dân làng chờ đợi đều nhìn về phía cổng thôn, đứa nhỏ cầm dù phấn khích chui lên phía trước nhất, kiễng chân nhìn về phía cuối con đường.

Cuối đường, bóng người càng ngày càng rõ, gió khẽ nổi, sương mù nhẹ, góc váy trắng thuần. Một chiếc ô dầu che nửa khuôn mặt, đoạn cổ tay cầm dù trắng nõn như tuyết, cây tre xanh trên ô là cành đơn, hạt mưa rơi xuống tán ô như ngọc.

Đất trời yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi. Người tới đi đến trước phòng, thôn dân nhớ tới nàng có danh hào Âm Ty Phán Quan, vội vàng chia nhau tản ra, trong ánh mắt quả nhiên là có sự sợ hãi và kính trọng, nàng thu ô lại, nhìn vào phòng trong.

Thu hồi chiếc ô, đứa bé đột nhiên trừng lớn mắt.

Chỉ thấy thiếu nữ đứng yên trong mưa, bích ngọc niên hoa,thúy trúc thanh trâm, búi một đoạn tóc đen, gió khẽ thổi qua, sống lưng thẳng như ngọc trúc, phong tư thanh trác. Dung nhan cuủa nàng, một bút khó tả nổi, cảm thấy chỉ có dung nhan như vậy mới xứng với phong tư thanh trác như vậy. Quả nhiên là "trong mưa người tựa trúc, tay trắng như tuyết sương"*. Phong tư thanh trác tuyệt, giai nhân thế vô song.

Nhân gian chỉ nói quân tử như trúc, không ngờ, thế gian lại có nữ tử có phong tư bậc này.

Người trong thôn thuần phác, không đọc nhiều sách, cũng không hiểu ca ngợi, nhưng ngay cả đứa bé cũng có thể nhìn ra được,  cùng trước mắt thiếu nữ tương so, trong thôn A Tú dung mạo xinh đẹp chẳng qua cũng chỉ là son phấn tầm thường.

Gió như ngừng thổi, đám người yên tĩnh. Dưới mái hiên ba vị tộc lão đã đứng dậy, chuẩn bị ra nghênh đón, thiếu nữa lại trước một bước đối ba vị hành lễ: "Ba vị tộc lão!"

Thanh âm của nàng mặc dù lãnh đạm, nhưng trong mưa lại có một phen đặc biệt. Tam vị tộc lão thấy cấp bậc lễ nghĩa của nàng chu toàn, cũng không dám khinh thường, vội vàng nói: "Đa tạ Mộ cô nương không quản ngày mưa tới đây, chuyện nhà của Triệu Đại Bảo, chắc trên đường cô nương đã nghe nói. Người đang được đặt dưới đất rồi, cô nương mau vào nhìn xem."

Mộ Thanh gật đầu, nhấc chân đi vào trong phòng, nàng vào trong phòng, ngoài sân chỉ còn lưu lại nhàn nhạt mùi thuốc. Đứa nhỏ ngửi được mùi thuốc trong gió, ngẩng đầu nhìn gia gia, trong đôi mắt hiện lên nét ngây thơ chất phác có chút không hiểu, không phải nói trên người ngỗ tác đều là mùi hôi thối của thịt nát xương khô ư? Tại sao trên người Mộ cô nương này lại không ngửi thấy?

Mùi thuốc kia còn có phần tươi mát tỉnh thần, rất dễ ngửi!

Bên ngoài, thôn dân che dù sốt ruột chờ đợi.

Trong sân, Triệu Đại Bảo bị trói gô ngồi ở trên mặt đất đầy bùn, cả người ướt đẫm, nhưng lại nhìn chằm chằm vào cửa nhà mình, trong đôi mắt chứa đựng vẻ mong đợi.

Qua thời gian uống một chén trà nhỏ, cửa mở.

Mộ Thanh đi ra, trong thôn trên dưới một trăm người ánh mắt đồng loạt nhìn về phía nàng.
"Tự tử." Tính nàng có phần lãnh đạm, lời nói cũng ngắn gọn, nhưng đối với Triệu Đại Bảo mà nói, lại là đời này hắn nghe qua nặng nhất hai chữ.

Hai chữ, tẩy sạch oan khuất, cứu sống tính mạng hắn.

Mọi người vây xem bắt đầu xôn xao, nghị luận sôi nổi, mới vừa rồi Triệu Đồ Tử lời nói rõ ràng vô cùng có đạo lý, thê tử của Triệu Đại Bảo là bị người khác giết sau đó mới tròng cổ vào dây thừng, sao còn chưa đến một canh giờ sau, lại biến thành tự tử?

Nhưng lời Mộ Thanh nói, không có người nào không tin. Án tử qua tay nàng, chưa bao giờ có sai lầm!

Chỉ là mọi người không rõ —— Tại sao?

"Chuyện này không có khả năng!" Trong sân bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô to, có người đi ra, vẻ mặt không phục.

Đúng là Triệu Đồ Tử.

Chương 2. Người không như heo

"Chuyện này không có khả năng! Người hẳn là bị làm ngạt chết rồi mới treo lên xà nhà, ta không có khả năng khám nghiệm sai!" Triệu Đồ Tử nói.

Mộ Thanh đứng ở cửa phòng, theo tiếng kêu nhìn lại, "Ngươi là người khám nghiệm tử thi ?"

Triệu Đồ Tử một nghẹn, "Cái này...... Không phải."

"Hắn là trong thôn đồ tể, tên là Triệu Hưng An, ngày thường chúng ta đều gọi hắn là Triệu Đồ Tử." Tộc công từ trong phòng ra tới, ở Mộ Thanh phía sau nói.

Đồ tể, giết heo.

"Người là heo?" Mộ Thanh ánh mắt lãnh đạm.

"Khụ!" Tộc công cùng thôn trưởng đám người ở phía sau đồng thời ho khan, cô nương này......

Người tuy không phải heo, nhưng đồ tể khám nghiệm tử thi, cũng không làm trái luật lệ.

Nghề ngỗ tác, nguyên bản bắt nguồn từ liễm táng, đồ tể nhà. Tại chưa có nghề ngỗ tác, nếu xảy ra án tử, liền do dân đen khám nghiệm, rồi sau đó báo lên quan phủ. Trong đám dân đen này, bao gồm cả lưu manh chợ búa và đồ tể.

Đồ tể giết heo tể ngưu, đối với vết đao thương là hiểu rõ nhất. Lưu manh suốt ngày ẩu đả, đối với vết thương đánh nhau rất có nhãn lực. Bởi vậy, này hai loại người khám nghiệm tử thi, rất được quan phủ tin tưởng.

Về sau, quan phủ đem những người có kinh nghiệm khám nghiệm tử thi chiêu nhập quan nha, chuyên môn khám nghiệm tử thi, lúc này mới sinh ra nghề ngỗ tác. Chỉ là nghề ngỗ tác tuy có chức quan cùng bổng lộc, nhưng vẫn là tiện tịch, nhiều người không muốn làm, bởi vậy đến nay triều đình các châu huyện, ở quan phủ không có ngỗ tác phụng chức dưới tình huống, vẫn noi theo chế độ cũ, làm đồ tể tới nghiệm thi.

Triệu Đồ Tử hôm nay  khám nghiệm tử thi, không có gì không ổn. Chỉ là này Mộ cô nương, tựa đối điều này rất có phê bình kín đáo.

Triệu Đồ Tử sắc mặt đỏ lên, hắn tuy là đồ tể, ở trong thôn cũng coi như giàu có, cho dù đến nha môn, hắn cũng có thể cùng quan sai đối đáp mấy câu. Một người giàu sang phú quý, có tiền thì có mặt mũi, chưa bao giờ có ai vì hắn là đồ tể mà khinh thường hắn! Này Mộ cô nương, rõ ràng là châm chọc hắn đem người trở thành heo tới nghiệm! Hắn nghiệm thi, thứ nhất không vi phạm luật lệ, thứ hai là hắn cho rằng chính mình không có nghiệm sai, dựa vào cái gì chịu người châm chọc?

"Triều đình ta vẫn chưa bãi bỏ luật đồ tể khám nghiệm tử thi, Mộ cô nương đối với chuyện này có ý kiến sao?" Triệu Đồ Tử không cam lòng, vừa mở miệng liền đem luật lệ ra nói.

"Đúng. Khác nghề như cách núi." Mộ Thanh nói.

Triệu Đồ Tử một nghẹn, không ngờ tới hắn đều đem quan phủ luật lệ ra tới, Mộ Thanh dám như thế gọn gàng dứt khoát. Hắn bị nghẹn đến nhất thời hít thở không thông, chờ phục hồi tinh thần lại, càng là oán giận không chịu nổi, cười lạnh nói: "Khác nghề như cách núi? Vậy ta đây cũng muốn kiến thức một chút, ngỗ tác bắt nguồn từ chúng ta đồ tể, có thể cách được bao xa! Nếu Mộ cô nương nói là tự tử, chi bằng giải thích cho mọi người nghe một chút, cho già trẻ lớn bé trong thôn chúng ta đến bình luận! "

Triệu Đồ Tử liếc mắt nhìn dân làng vây xung quanh, quả nhiên thấy mọi người vừa nghe lời này đều tinh thần tỉnh táo.

"Như thế nào?" Triệu Đồ Tử ngẩng đầu khiêu khích, hắn cũng không định cho Mộ Thanh cơ hội cự tuyệt. Hôm nay hắn vốn nên được trong thôn mọi người khen ngợi, lại bởi vì nàng mà bị chế giễu, hắn nhất định phải vì chính mình đòi lại công đạo! Nếu là nàng sai rồi, ngược lại muốn nhìn nàng kia Âm Ty Phán Quan danh hào có giữ được hay không!

"Mộ cô nương khám nghiệm qua nhiều như vậy thi thể, không phải là không biết người treo cổ, đầu lưỡi đều là vươn ra ngoài đi? Triệu Đại Bảo thê tử, đầu lưỡi như thế nào nửa phần cũng chưa vươn ngoài miệng! Đối việc này, Mộ cô nương như thế nào giải thích?" Triệu Đồ Tử lớn tiếng hỏi, ánh mắt khiêu khích.

Người trong thôn đồng loạt nhìn về phía Mộ Thanh, quỷ thắt cổ trong câu chuyện xưa của các trưởng bối, đầu lưỡi đều có thể dọa người...... Triệu gia thê tử đầu lưỡi không có vươn ra là chuyện như thế nào?

"Ai nói cho ngươi, treo cổ người, đầu lưỡi đều sẽ vươn ngoài miệng?" Ngoài cửa, thiếu nữ đứng yên như trúc, ánh mắt lạnh lẽo.

Lời vừa nói ra khiến cho cả sân rơi vào yên tĩnh.

Triệu Đồ Tử trợn tròn mắt, nhất thời cho là nghe lầm.

" Người chết vì thắt cổ tự sát, lưỡi có vươn ra ngoài hay không cùng dây thừng áp bách bộ vị có quan hệ. Nếu dây thừng áp phía dưới yết hầu, người treo lên, lưỡi căn tiền đề, lưỡi liền sẽ vươn ra ngoài miệng. Nếu dây thừng áp với yết hầu phía trên, lưỡi căn áp hướng nuốt sau, lưỡi liền không có khả năng vươn ngoài miệng. vết dây thừng của Triệu gia thê tử là ở phía trên yết hầu."

Cổ đại ngỗ tác khám nghiệm tử thi, thường đem đầu lưỡi có vươn ra hay không làm đặc điểm phán đoán việc tự sát, trên thực tế, người treo cổ tự vẫn đầu lưỡi phần lớn ở phía sau hoặc giữa các răng, đầu lưỡi vươn ra ngoài không nhiều lắm. Đem lưỡi vươn ra ngoài hay không làm tiêu chuẩn, thật là hại người.

Mộ Thanh từ trước đến nay trong thôn, lời nói ngắn gọn, lần đầu giảng giải rất nhiều, trong ngoài sân lại liền im lặng.

Sau một lúc lâu, có người bắt đầu lấy tay bóp chính mình cổ, trong chốc lát bóp ở phía trên yết hầu, trong chốc lát bóp ở phía dưới yết hầu, lặp lại vài lần, tựa minh bạch trong đó đạo lý, không khỏi đôi mắt trừng lớn.

Triệu Đồ Tử bỗng nhiên quay đầu đi vào phòng, nhìn chằm chằm vết dây thừng trên cổ Triệu Đại Bảo thê tử thật lâu, sắc mặt tái nhợt đi ra, "Vậy ngươi như thế nào giải thích về cái dây thừng kia? Kia dây thừng chính là gắt gao triền ở trên cổ! Ngươi ngược lại nói một chút, nàng khi còn sống là như thế nào chui đầu vào được?"

Mộ Thanh không nói gì, quay đầu lại cũng đi vào phòng, khi ra tới trong tay nàng cầm một đoạn dây thừng, vô thanh vô tức liền bắt đầu vòng thằng kết.

Thiếu nữ ngón tay nhỏ dài, như hành như ngọc, trong mưa lại có màu như sương mai, nút thắt dây thừng trong tay nàng được thắt rất đẹp, hai ba lần liền thành một nút thắt. Mộ Thanh ngẩng đầu, trong sân có một gốc cây táo, giơ tay ném đi, dây thừng trong tay mắc vào đầu của cành cây, nàng trở tay kéo một cái, nút thắt dây thừng siết chặt trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, cuốn chặt lấy đầu cành.

"Dây thừng có nút thắt được chia thành nhiều loại. Nếu thắt nút cố định không thay đổi, khi còn sống có thể chui vào thì lúc chết liền như thế gỡ ra. Nếu thắt nút  thòng lọng to nhỏ khác nhau thì nút thắt hoàn toàn có thể vì người hoạt động mà thay đổi, nút thắt trên cổ Triệu gia thê tử chính là nút thắt thòng lọng kiểu to nhỏ. Nút thắt kiểu này gọi là  thắt từng bước, gặp nặng thì thắt chặt, khi còn sống chui đầu vào, sau khi chết tự nhiên không thể cởi ra được." Mộ Thanh buông tay, dây thừng treo lơ lửng dưới cành cây, mọi người nhìn chằm chằm sợi dây thừng kia, sắc mặt tán thưởng.

Mỗi treo cổ mà cũng có nhiều cách thức như vậy ?

Triệu Đồ Tử sắc mặt lúc trắng lúc xanh, gắt gao nhìn chằm chằm sợi dây thừng kia, hai tay nắm chặt, vẫn cố giãy giụa, "Vậy cũng không thể chứng minh được là bản thân thàng tự sát! Có lẽ là Triệu Đại Bảo thắt dây thừng, siết chết thê tử của hắn? Có gì chứng cứ cho thấy này dây thừng là hắn thê tử tự mình thắt?"

"Vết dây thừng trên cổ nàng và bát tự sau gáy bắt chéo nhau, thoạt nhìn giống như bị ai đó siết cổ chết. Điều này cần phải xác định kỹ càng. Nếu bị thắt cổ chết thì vết dây thừng sẽ chéo ra sau gáy. Nếu là thắt cổ tự sát, vết dây thừng sẽ hơi cong lên phía trên, nguyên nhân là do trọng lượng của cơ thể khi bị treo lên gây ra. Ngươi có thể đi nhìn lại vết dây thừng sau gáy của Triệu gia thê tử."

Mộ Thanh vừa dứt lời, Triệu Đồ Tử liền vội vàng vào phòng.

Lần này, sau một lúc lâu mới ra tới, khi hắn đi ra mặt đã đỏ rần, thần sắc phức tạp, cúi đầu như một con gà trống bại trận. Hắn cúi đầu không dám lại nhìn Mộ Thanh, trong đầu chỉ còn lại câu nói kia "Khác nghề như cách núi".

Triệu gia thôn ba vị trưởng giả từ trong phòng ra tới, thôn trưởng vội đối trong sân hai gã thanh thanh niên nói: "Mau! Mau cởi trói cho Đại Bảo!"

Bảo trưởng xoay người trách mắng Triệu Đồ Tử: "Ngươi ngươi! Chỉ biết thể hiện, tính mạng của Đại Bảo suýt nữa bị oan uổng trên tay ngươi rồi!"

Tộc công cúi đầu thi lễ với Mộ Thanh, "Lão hủ thay Đại Bảo cùng hai cái đứa nhỏ đa tạ Mộ cô nương!"

Mộ Thanh vội duỗi tay đem tộc công nâng dậy, hai đứa nhỏ khóc lóc từ trong phòng chạy ra, cùng đang ướt đẫm Triệu Đại Bảo ôm nhau khóc thảm thiết.

Ngoài sân, vây xem thôn dân đã kích động hoan hô, tán thưởng không ngừng!

"Âm Ty Phán Quan, quả thực danh bất hư truyền!"

"Khác nghề như cách núi, thật là không phục không được!"

"Nếu không có Mộ cô nương, Đại Bảo liền muốn bị oan. Triệu Đồ Tử, ngươi khoe năng lực cái gì! Suýt nữa hại chết người ta!"

Triệu Đồ Tử sắc mặt đỏ lên, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Ngỗ tác mặc dù bắt nguồn từ liễm táng, đồ tể hành trình, nhưng giờ đã là cách nhau rất xa.

Mộ Thanh xoay người nhìn hắn một cái, đạm nói: "Người tuy rằng không phải heo, nhưng có đôi khi lại không bằng heo."

Triệu Đồ Tử đột nhiên ngẩng đầu, xấu hổ và giận dữ nắm chặt tay, trên mặt giống bị người ta cho một cái tát.

Bên cạnh ba vị lão giả thở dài, hôm nay nếu không có tộc công nhìn hai đứa nhỏ nhà Triệu Đại Bảo đáng thương, nổi lên thương hại chi tâm, sai người thỉnh Mộ Thanh tới, chỉ sợ Triệu Đại Bảo liền phải bị trói đưa nha môn. Hiện giờ Mộ lão không ở trong thành, chuyện Triệu Đồ Tử khám nghiệm tử thi vẫn được nhiều người biết đến, triều đình lại chưa bãi bỏ đồ tể nghiệm thi luật lệ, tri huyện đại nhân nếu như tin, một cái tánh mạng liền sẽ như vậy oan đi, kia hai đứa trẻ cũng sẽ bơ vơ không nơi nương tựa.

Vị này Mộ cô nương, lời nói tuy độc một chút, nhưng so với một cái tánh mạng, này một câu mắng thật không tính là nặng!

"Không có kim cương toản, đừng ôm đồ sứ sống. Hôm nay ngươi ôm cái này, là mạng người!" Mộ Thanh thản nhiên nhìn Triệu Đồ Tử, nói xong liền hành lễ ba vị lão giả nói lời từ biệt.

Triệu Đồ Tử chấn động, hắn tuy không biết kim cương là vật gì, nhưng nửa câu sau trọng lượng như cái búa nặng đập vào ngực. Chờ hắn lại ngẩng đầu, chỉ thấy Mộ Thanh đã đi tới cửa sân, trong thôn già trẻ kích động mà tránh ra một cái con đường, so sánh với lúc nàng đến, trong thôn mọi người trên mặt đã thối lui sự sợ hãi, chỉ còn lại kính phục.

Triệu Đại Bảo nắm hai cái đứa bé từ trong viện chạy ra tới, quỳ gối lầy lội trên đường, dập đầu đưa tiễn.

Thiếu nữ như lúc tới đồng dạng, mở dù trúc, dần dần đi xa......

Triệu gia thôn cách Cổ Thủy huyện hai mươi dặm, bên cạnh con đường chính có dòng sông Khúc Thủy uốn lượn chảy xuôi. Mưa phùn gió bấc, sương mù bốc lên từ mặt sông bao phủ hơn nửa hoa sen hồng, sông xanh nước biếc và chiếc thuyền hoa lệ giữa sông.

Mộ Thanh che dù, cùng với cảnh đẹp như tranh vẽ trên mặt sông, bước đi chậm rãi.

Mới đi ước chừng được nửa dặm, nàng nâng mắt lên, nhìn về nơi xa, ánh mắt lạnh lẽo.

Phía trước, hai người nam nhân chặn đường nàng đi.

Chương 3. Hỏi thăm một chút xem ta là ai?

Hai người nam nhân khoảng ba mươi tuổi, cao lớn thô kệch đứng chắn phía trước, ánh mắt dữ tợn lộ ra vài phần kinh diễm.

Mộ Thanh thu hết thần sắc của hai người vào trong đáy mắt, bước chân vẫn không dừng lại, vẫn như cũ đi trên con đường của nàng.

Hai người định thần lại, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc. Chặn đường tính sổ bọn họ đã làm nhiều lần rồi, người trấn định cũng không phải chưa thấy qua. Nhưng chưa từng gặp qua người dám làm lơ bọn họ.

"Cô nương thật to gan! Thế nhưng không sợ hai huynh đệ chúng ta."

"Thanh thiên bạch nhật chặn đường lớn, ta thấy gan lớn là các ngươi mới đúng." Mộ Thanh dừng lại cách bọn họ ba bước, mưa bụi càng lúc càng dày, nhiễm thiếu nữ mặt mày, có điều trong đôi mắt lại hiện lên vẻ lạnh lẽo.

"Thanh thiên bạch nhật?" Lúc đầu nói chuyện nam nhân quái dị mà ngẩng đầu lên nhìn trời, hôm nay trời mưa âm u, thậm chí còn không nhìn thấy mặt trời, nói gì đến trời xanh?

"Thiếu con mẹ nó tới này bộ! Thời buổi này, triều đình ngu ngốc, cẩu quan khắp nơi, từ đâu ra thanh thiên! Nói thật cho ngươi biết, ngươi đắc tội người, có người ra một trăm lượng bạc muốn ngươi mệnh! Hôm nay con đường này, cô nương sợ là không qua được."

"Muốn đi qua cũng không phải không thành, bên cạnh chính là cánh rừng, tiểu nương tử theo huynh đệ chúng ta đến trong rừng, hầu hạ thoải mái chúng ta, nói không chừng...... Hắc hắc!" Một cái khác nam nhân tùy ý mà đánh giá Mộ Thanh, duỗi tay chỉ vào cánh rừng bên cạnh, cười lộ ra hàm răng vàng ố, thái độ như chờ đợi để được xem bộ dạng kinh hoảng thất thố của nàng.

Đáng tiếc, không thể toại nguyện.

Chỉ thấy dưới tán dù, thiếu nữ đứng thẳng, mưa bụi bay bay quấn lấy xiêm y, mắt phượng khẽ rủ xuống, hờ hững như làn nước mùa thu, mùi thuốc trên người quyện với gió nhẹ đưa xa.

Nghe nàng hỏi: "Tiền cọc, đã thu chưa?"

Hai người bị câu hỏi không đầu không đuôi này làm cho sửng sốt, lúc đầu nói chuyện hán tử theo bản năng mà sờ sờ ngực, cái gọi là bắt người tiền tài thay người tiêu tai, không có tiền đặt cọc mua bán ai có thể yên tâm làm?

Nhưng nàng hỏi cái này làm gì?

Chuyện cướp đường tính sổ thế này hai người làm không ít, gặp không phải người xin tha thì cũng là hỏi kẻ đứng sau là ai, hôm nay vẫn là đầu tiên gặp được người hỏi tiền đặt cọc, chẳng lẽ nàng không muốn biết là ai muốn mạng của nàng?

Hai người còn không có suy nghĩ cẩn thận, Mộ Thanh ánh mắt đã từ nam nhân đang vuốt ngực trước xẹt qua, gật đầu, "Ừ, vậy là tốt rồi."

"......" Có ý tứ gì?

Hai người lại sững sờ, Mộ Thanh đã làm động tác đóng dù.

Chỉ thấy tán dù trúc xanh chầm chậm che lại khuôn mặt thiếu nữ, trên tán dù mưa rơi tí tách, thiếu nữ thu dù cử chỉ không chút để ý, tiếng mưa rơi dường như lặng đi, hai nam nhân nhìn đến ngẩn ngơ.

Trong lúc hai người vẫn đang ngẩn ngơ, cổ tay của Mộ Thanh bỗng nhiên rung lên! Dù trúc vốn sắp thu lại đột nhiên bật mở ra, nước mưa trên tán dù hắt về phía hai người!

Hai người cả kinh, theo bản năng nâng tay lên cản. Chính lúc này, ống tay áo của Mộ Thanh rũ xuống, một ánh sáng sắc lạnh giữa ngón tay bắn ra nhanh như chớp!

Trên đường lớn vang lên một tiếng hét thảm, trong mưa phùn máu phun ra như hoa, lúc trước mở miệng khinh bạc Mộ Thanh nam nhân lảo đảo lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cứng lại, thẳng tắp mà ngã xuống trên mặt đất. Trên mặt đất nước bùn, nước mưa xen lẫn với nhau bắn lên bên cạnh người nam nhân, hắn nhìn xuống, chỉ thấy trước ngực  huynh đệ hắn cắm một con dao găm.

Con dao găm kia kiểu dáng rất kỳ quái, chuôi đao dài nhỏ, nhưng so với chuôi của dao găm bình thường lại mỏng hơn nhiều, lưỡi dao cắm trước ngực huynh đệ hắn, đập vào mắt là một màu đỏ thẫm.

"Huynh đệ!" Nam nhân vừa kinh vừa sợ, không thể ngờ được Mộ Thanh lại là người mang võ nghệ.

Mộ Thanh ở Cổ Thủy huyện rất có danh tiếng, danh hào Âm Ty Phán Quan của nàng cùng thủ pháp thần kỳ làm người chết mở miệng không biết bị biên thành nhiều ít thoại bản, trà lâu phường rượu thường xuyên nghe được. Nhưng cho tới bây giờ không nghe nói qua nàng mang võ nghệ trong người, nàng tuy là nữ ngỗ tác trong Cổ Thủy huyện nha, nhưng lại không lĩnh bổng lộc triều đình, cha nàng Mộ Hoài Sơn là tiện tịch, bổng lộc nhỏ bé, một năm bổng bất quá bốn lượng bạc, cha con hai ngày thường cùng bình thường bá tánh gia kém không được nhiều, nơi nào có tiền thỉnh võ sư?

Bởi vì này, làm cọc mua bán này hắn mới chỉ tìm một cái huynh đệ tới, vốn tưởng là càng ít người phân chia bạc càng được nhiều, nào nghĩ đến vừa đối mặt liền ăn mệt?

"Ngươi giết ta huynh đệ!" Nam nhân giương mắt, sắc mặt dữ tợn.

"Hắn không chết, cơn sốc mà thôi. Ngươi hiện tại dẫn hắn đi cứu trị còn kịp, lại dây dưa thêm nữa, Diêm Vương gia không nghĩ thu hắn đều không được." Mộ Thanh hừ lạnh. Nàng hai đời chỉ mổ qua người chết, chưa bao giờ đả thương người sống, hôm nay ra tay là bất đắc dĩ. Nàng cũng không phải là cao thủ, chỉ là học qua chiến đấu phòng thân.

Dạy nàng cách đấu phòng thân chính là bạn tốt kiếp trước của nàng Cố Nghê Thường, năm đó, nàng mới học xong từ nước ngoài trở về, nhậm chức trong hệ thống bảo vệ quốc gia, đảm nhiệm chuyên trách pháp y. Cố Nghê Thường là quốc gia bảo vệ hệ thống số một đặc công, hai người ở tại một gian trong ký túc xá, thành bạn tâm đầu ý hợp.

Làm nghề pháp y như nàng, thường xuyên gặp những chuyện ngoài ý muốn, cho nên Cố Nghê Thường đem một thân bản lĩnh chiến đấu dạy lại cho nàng. Mộ Thanh đã sớm qua tuổi tập võ tốt nhất, không thể luyện thành cao thủ, cho nên mục đích của nàng chỉ là học cách phòng thân.

Chỉ là, bất cứ chuyện gì trên thế gian đều không ngăn nổi mười năm mài một kiếm.

Nàng ở Đại Hưng mười sáu năm, lên ba tuổi liền bắt đầu luyện tập này một bộ chiến đấu kỹ xảo, mười mấy năm tôi luyện, hiện giờ bộ pháp chiến đấu của quân đội hiện đại này nàng đã nắm hoàn toàn trong tay, chân chính thành có thể nhất chiêu đoạt mạng! Bởi vì, không có người so với nàng càng tinh thông giải phẫu học, không có người so nàng rõ ràng hơn người yếu hại ở nơi nào.

Vừa nãy, nàng đánh trung huyệt ưng song của người nọ, cách huyệt ngọc đường ở xương sườn thứ ba bốn tấc. Nói theo giải phẫu học, nơi đó có các nhánh của dây thần kinh trước ngực, bên ngoài động tĩnh mạch ngực. Nếu bị thương, nó đánh sâu cùng lúc vào thần kinh và trước ngực thần kinh, gây trấn động trái tim, làm máu ngừng lưu thông, dẫn đến cơn sốc.

Cơn sốc là gì, nam nhân không hiểu, người không chết câu này hắn lại hiểu. Hắn nhìn huynh đệ của mình đang nằm trên đường lầy lội nước bùn, thấy hắn thấy thế nào đều như là bị một đao mất mạng, không khỏi hoài nghi Mộ Thanh lời này là thật hay giả. Nàng đã ném đi cổ quái dao nhỏ kia, bây giờ trong tay không có binh khí, tất nhiên là nàng hy vọng có thể lừa hắn để thoát thân.

"Cho rằng lão tử sẽ dễ dàng như vậy thả ngươi đi? Cũng không hỏi thăm hỏi thăm lão tử là làm gì! Dám giết ta huynh đệ, hôm nay lão tử liền làm thịt ngươi, thay ta huynh đệ báo thù!" Nam nhân quát.

Mộ Thanh lạnh lùng trào phúng một hừ, "Hảo một cái huynh đệ! Rõ ràng có thể cứu hắn, lại muốn la hét thế hắn báo thù. Giết ta, đã có thể lãnh bạc, lại mất đi cái chia của người, ngươi nhưng thật ra không ngu ngốc."

"Ngươi!"  Trên mặt nam nhân nghẹn hồng, thẹn quá thành giận, nắm đấm thô bạo đón gió, gào thét hướng về phía Mộ Thanh.

Giữa hai người chỉ cách có ba bước, nam nhân cánh tay như sắt đưa lại, quyền phong đã đến Mộ Thanh mặt! Cơ hồ cùng thời gian, Mộ Thanh ánh mắt phát lạnh, cả người lui về phía sau, trong tay dù trúc mang theo gió khua về phía trước!

Xuy!

Tán dù trúc đột nhiên bị nắm đấm của nam tử xé rách, tạo ra một cái lỗ thủng, nan dù cùng nhau đồng loạt bị bẻ gãy, nam tử trở tay một cái, nắm lấy một đoạn nan dù ném đi! Nan dù bị bẻ gãy giống như một mũi nhọn, đâm về phía cổ họng Mộ Thanh!

Sau tán dù, ánh mắt thiếu nữ sắc lạnh, mũi nhọn vừa lộ ra, thân mình như báo chợt co rụt lại, cánh tay trắng nõn giấu dưới ống tay áo vừa lật, một luồng ánh sáng sắc lạnh lại xuất hiện, đưa tay đâm chuẩn về phía đầu gối của đối phương cách đó ba tấc!

đủ ba dặm, phần bên ngoài của da thần kinh, trước động mạch của bắp chân, khi đâm trúng, chi dưới sẽ mất đi cảm giác!

Đầu gối của nam nhân bị đâm rách loang lổ máu, chân khuỵu xuống, cả người quỳ rạp xuống mặt đất! Ngẩng đầu, cô gái xuất hiện sau tán ô, trong tay hàn quang lại lóe lên!

Đâm!

Bả vai đau điếng! Nơi cao nhất của vai, thần kinh nách, thần kinh hướng tâm, động mạch cổ, tĩnh mạch phân bố, khi bị đâm trúng, nửa người mất cảm giác!

Vai trái của nam nhân lệch đi, thân hình vốn định đứng lên lại đổ rạp vào trong nước bùn, màn trời mông lung mưa bụi có ánh chớp xẹt qua, nam nhân đôi mắt trống rỗng, khi hắn mở mắt ra, trước mặt nhiều thêm một người, trên cổ có thêm một thanh đao.

"Ngươi cũng không hỏi thăm một chút xem ta làm cái gì." Mộ Thanh đáp lại lời nói ban đầu của nam nhân, dao giải phẫu trong tay xoay ngang, ép sát vào mặt nam nhân, "Dao của ta, không biết mổ qua bao nhiêu người chết, người vừa chết cũng có, thịt nát xương vụn cũng có. Trên đao rất có thể đã nhiễm thi độc. . ."

Thi độc? Mặt nam nhân thoáng chốc trắng xanh.

Chỉ thấy thiếu nữ vẫn lãnh đạm như trước, gió nổi lên, lướt qua đuôi lông mày, càng làm nổi bật ánh mắtnhư lưỡi dao sắc lạnh, hàn khí bức người: "Ai muốn mua mạng ta? Nói ra, đổi lại một mạng của ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro