Trèo tường trốn nhà gặp mỹ nam đại nhân (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết mùa hè nóng nực làm cho không người nào ngủ được, tiếng nước mưa nhỏ rơi xuống đất, ngược lại làm cho người ta có cảm giác dễ chịu thoải mái rất nhiều.

.

.

.

Sáng sớm tinh mơ, Song Ngư đã quen thức dậy sớm tự mình nấu ăn nay xuyên về thời này nàng cũng không thay đổi thói quen. Thức từ lúc trời còn tờ mờ sáng. Sửa soạn đón một ngày mới, Song Ngư vui vẻ khoác trên mình bộ váy màu đen, bên ngoài khác chiếc áo mỏng như cách ve màu đỏ rực trông nàng tràn đầy sức sống. Nhấc váy tao nhã cước bộ ổn định hướng về rừng trúc xanh. Chiếc trâm cài tóc đung đưa theo từng bước chân nàng.

Tường bao quanh tướng phủ cao tám thước, xây bằng gạch xanh, không hề có kẽ hở. Hạ Tâm bồi Song Ngư đi dạo quanh Phượng phủ vừa đi nàng vừa cẩn thận quan sát. Song Ngư thong thả đi về phía bức tường bao sau rừng trúc. Thận trọng men theo tường đi một vòng, không phát hiện thấy lối ra, rủa thầm giá lúc này gặp công trình rởm như thời hiện đại có phải tốt không! Đang lúc thất vọng, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh tường có mấy đống đá chỏng trơ, đoán là chỗ đá thừa khi xây tường. Đá chất đống đã lâu, bên trên rêu cỏ mọc đầy.

Nàng xắn tay thử bê một phiến, đá vỡ dù bé, nhưng phiến to cũng hơn năm chục ký. Hạ Tâm hoảng hốt chạy lại đỡ nàng, cả hai cùng cố gắng nâng tảng đá lớn.

- Tiểu thư định làm gì vậy?

- Mau mau giúp ta 

- Dạ

Song Ngư hít một hơi cố sức nhấc Hạ Tâm mặt đỏ gay cố gắng nhưng phiến đá chỉ hơi nhúc nhích. Tuy vậy Song Ngư chỉ khẽ nheo mắt cười cười lòng mừng thầm, nhớ kỹ vị trí, đi ra khỏi rừng trúc.

Sáng sớm ngày hôm sau Song Ngư và Hạ Tâm đem theo hai cái gậy đến chỗ đống đá hôm trước. Hạ Tâm ngơ ngác nhìn đống đá không biết làm gì: 

-Tiểu thư, chỗ đá này phải mấy người đàn ông khỏe mới chuyển đi được, chúng ta làm sao có thể... Hôm trước đã thử rồi mà...

Song ngư cười: 

-Chúng ta bẩy, không cần dùng quá nhiều sức lực. Archimedes nói, cho tôi một điểm tựa tôi sẽ nâng cả trái đất, mấy hòn đá này có là gì

Hạ Tâm nghe mù tịt: 

-Trái đất gì? Archimedes gì, tiểu thư nói gì vậy?

Song Ngư cười khanh khách: 

-Không cần phải hiểu, cứ làm theo ta. 

Sau đó dạy Hạ Tâm dùng gậy tre luồn dưới tảng đá, tìm một hòn đá khác kê dưới gậy, Song Ngư ra sức ấn cây gậy, bẩy tảng đá lên, Hạ Tâm ở phía trước đẩy, tảng đá nhích dần từng tý tới bên tường. Hạ Tâm vui mừng vỗ tay, Song Ngư suỵt một tiếng, hai người chuyển một hòn đá nhỏ hơn bắt đầu kê xếp.

Mấy ngày sau bên tường chỉ nhìn thấy mấy khóm trúc và đám dây leo, không có đường ra ngoài nhưng phía sau đống đá đã được xếp từng bậc cao dần sát tường, đi theo các bậc đó, dễ dàng trèo lên mặt tường.

Song Ngư cùng Hạ Tâm leo lên thử ngó ra. Bên ngoài có một con đường nhỏ, tiếp nữa là một dòng sông. Xung quanh không có ai, hai người cười thầm từ trên mặt tường nhảy xuống, vòng ra phía trước. Hạ Tâm thốt lên: 

-Đứng ở chỗ này chẳng thấy dấu vết gì

Song Ngư đắc ý cười: 

- Đương nhiên lấy dây leo che lên là được.

.

.

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro