Lam Kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cầu Tiên Loan Kiều bắc ngang sông Ngọc vương vài chiếc lá màu ráng chiều, lại vì màn đêm mà mất đi sắc vàng, nằm trơ trọi như chỉ chờ đợi một cơn gió lướt qua. Nghe thanh âm sột soạt từng chút vang theo bước chân nam nhân, người đứng dưới trăng, đôi mắt in hằn vệt nước long lanh khẽ chiếu soi thứ ánh sáng ma mị. Nước sông Ngọc đêm nay huyền ảo khác thường, từng làn sóng nhẹ nhấp nhô tạo bọt nước xoáy cuộn ảo ảnh đêm trăng khuyết. Dường như vẽ ra dáng hình nữ tử, dệt thêm hương sắc nàng bằng bộ y phục kết bằng những vì tinh tú hoa lệ.


Hai bên bờ sông nội quan, cung nữ tay cầm đèn lồng chiếu sáng cả một vùng, cũng không rực rỡ bằng ánh trăng dưới nước, một mực lay động tâm tư. Bóng người nam nhân ẩn hiện dưới làn nước đêm dường như được vòng tay nàng chở che, tựa như hôm ấy vấn vương kí ức.


Trong đêm long bào đặc biệt chiếu sáng, Bàng long linh động tựa mây, vần vũ cuộn mình. Thái Tông phất nhẹ tay, đám nội quan, cung nữ đồng loạt khom mình bước lui, chỉ còn lại một vị công công trạt ngoại tứ tuần, nhanh nhẹn tiến tới gần: "Hoàng thượng, nên về nghỉ ngơi thôi!"


Vẻ mặt Thái Tông giản ra, đôi mắt sáng ngời thu trọn ánh trăng: "Đã là canh mấy?"


"Hoàng thượng, sắp sang canh ba!". Lương công công cúi thấp người theo sau Thái tông. Gió thổi ngày một lớn, lất phất có vài hạt mưa rơi xuống, kéo theo những chiếc lá vàng hiu hắt, ngăn bước tùy tùng. Lương công công ngày càng gấp gáp, nhìn vẻ mặt thánh thượng thoáng u sầu, rụt rè gấp gọn choàng bào: "Hoàng thượng..."


"Trẫm biết!", cánh tay Thái Tông giơ lên, Lương công công lập tức thu tay về.


Giếng Ngọc vang động tiếng lách tách, lá sen như vừa run lên vì sương giá, thu lại chút ít ánh nhìn của bậc cửu ngủ chí tôn.


Năm Ất Tỵ, Lê Lợi vây thành Nghệ An, khi đến thành Triều Khẩu ở Hưng Nguyên, có đền thờ thần Phổ Hộ, ông nằm mộng thấy một vị thần đến xin một người thiếp và hứa sẽ phù hộ cho Cao Hoàng đập tan quân nhà Minh. Cao Hoàng bèn đem chuyện này ra nói với các bà phi của mình, lời rằng: "Có ai chịu làm vợ thần không? Sau này khi ta lấy được nước sẽ lập con người ấy làm thiên tử".


Ai cũng đắn đo, duy chỉ có Ngọc Trần khẳng khái quỳ xuống nói rằng: "Nếu minh công giữ lời hứa, thì thiếp nguyện xả thân. Ngày sau làm nên nghiệp lớn chớ phụ con của thiếp".


Năm ấy Nguyên Long chỉ mới lên ba, là một tiểu hài tử chưa hiểu chuyện, được mẫu thân nắm tay đi dạo, đôi mắt lanh lợi tràn ngập niềm vui.


Ngọc Trần cúi thấp người, khẽ chạm tay lên khuôn mặt bé nhỏ của Nguyên Long, miệng có ý cười, đôi mắt nâu ngấn lệ: "Nguyên Long, từ nay mẫu thân không còn ở bên con. Nhớ kĩ, không được ham chơi nữa, phải chăm chỉ, sau này làm một đấng minh quân!".


- Nguyên Long nhớ rồi. Mẫu thân, người phải đi đâu sao?


Nữ hầu thân cận bên cạnh đã không còn cầm được nước mắt.


Ánh mắt Ngọc Trần hiền dịu: "Ngoan! Từ nay Tuệ Mẫn sẽ ở bên chăm sóc con, lại đây, mẫu thân muốn ôm con một lần!"


Nguyên Long ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mẫu thân, hơi ấm từ cơ thể Ngọc Trần toàn bộ đều truyền cho Nguyên Long. Đôi tay bé nhỏ lau đi hai dòng lệ nóng ấm trên khuôn mặt diễm lệ.


- Mẫu thân người đừng khóc!


- Được... mẫu thân không khóc!


Tuệ Mẫu không kìm được nước mắt, ấm ức mà nói: "Huệ phi nương nương, người theo Hoàng thượng lâu như vậy, trải mọi gian khổ, cũng chưa từng hưởng một ngày vinh hoa, so với nữ nhân thiên hạ còn không vui vẻ bằng họ, nay sao còn phải hi sinh đến cả tính mạng, nương nương..."


Ngọc Trần bế bổng Nguyên Long, bình thản hướng về nơi có vực sâu vạn trượng: "Ngươi hôm nay sao có thể ăn nói tùy tiện vậy, ta theo vương công là cam tâm tình nguyện muốn cùng chàng làm một đôi phu thê, đã là nương tử, thấy tướng công u sầu, sao có thể không chia sẻ chút ít gánh nặng giang sơn. Ngày minh công làm nên đại nghiệp đã gần kề, thần linh trên cao có ý phù hộ, ta cũng chỉ có thể giúp chàng bấy nhiêu, mạng này so với cơ nghiệp trước mắt thì có xá gì, nữ nhân thiên hạ nào có cái phúc phận này. Tuệ Mẫn, ngươi theo ta đã lâu, là người cơ trí, mọi bề đều cẩn trọng, ta rất yên tâm giao Nguyên Long cho ngươi, chỉ mong ngươi có thể một lòng đối xử như từng đối với ta!"


- Nương nương yên tâm, nô tì nhất định một lòng chăm sóc tốt cho hoàng tử!


Ngọc Trần khe khẽ cười, ánh mắt âu yếm bao trùm Nguyên Long. Tuệ Mẫn nắm tay Nguyên Long, nấc nở khóc, đôi tay khẽ run rẫy siết lấy tiểu chủ nhân. Ngọc Trần theo đoàn tế lễ, đôi mắt trầm tĩnh không có chút sợ hãi, bước từng bước thanh cao, như nước sông Ngọc trong trẻo không gợn chút tạp chất nhân gian.


Nguyên Long thu trọn thân ảnh mẫu thân vào trong đôi mắt, tận mắt nhìn mẫu thân gieo mình tự vẫn. Ánh sáng chợt ùa vào đôi mắt, sưởi ấm cơ thể giá lạnh thấm ướt bởi mồ hôi, tựa hồ hơi ấm của mẫu thân khi ấy, khuôn miệng khẽ cong lên tạo hình một nụ cười sắt lạnh.


Lam Kinh ngập tràn màu sắc trang nghiêm. Trước sân rồng, quan viên đứng về hai phía, phân rõ văn võ, đầu đội mũ Phốc Đầu dáng vuông, hai cánh dài thuôn. Triều phục là dạng áo dáng dài cổ tròn cài khuy, trong mặc giao lĩnh, trước ngực lẫn sau lưng đều thêu Bố tử, quan văn thêu hình cỏ cây, quan võ thêu hình muôn thú, phân rõ phẩm vị bởi màu sắc, nhất loạt cúi mình kính cẩn.


Thái Tông trực tiếp dẫn đầu đoàn người rước kiệu, qua cổng Ngọ Môn tiến vào sân rồng, vẻ mặt uy nghiêm, trầm tĩnh. Hoàng bào ánh lên sắc vàng quyền uy, Bàng long được thêu trước ngực và hai bên cánh tay như đang chuyển động, vần vũ oai vệ.


Đoàn rước kiệu vua Lê Thái Tổ và kiệu Lê Lai cùng quân cờ, quân kiệu nghiêm trang hướng về chính điện. Kiệu Trung túc vương Lê Lai đặt trước sân rồng, Thánh vị đặt lên hương án. Lê Thái Tông đứng trước hương án, hành lễ dâng hương. Bá quan văn võ trên tay đều cầm ba nén hương, Sân rồng ngập trong khói hương mờ ảo, Thái Tông trên gập người cúi đầu trước Thánh vị, bá quan nhất loạt đều quỳ, người cúi chạm đất.


Tiếng trống đồng giục giã hối thúc, mười sáu bộ nhạc khí mở đầu điệu vũ Bình ngô lần nữa được tái hiện trước mắt quần thần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro