Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Bạch Thử

.

.

.

Bạch Ngọc Đường phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng cầm tay Triển Chiêu, quả nhiên lạnh như sương thu, cúi đầu lo lắng mà hỏi thăm: "Miêu nhi, mau nói cho ta biết, ngươi đau ở chỗ nào?"

Sự nôn nóng khiến thanh âm của Bạch Ngọc Đường từ lúc nào đã hơi chuyển điệu, run rẩy, lo âu, sợ hãi; bàn tay chậm rãi truyền nội lực mạnh cuồn cuộn đưa vào cơ thể Triển Chiêu, thai nhi trong bụng tức thì xao động, nhưng vẫn thân thiết ấm áp tận đáy lòng. Từng đợt hơi ấm khiến thân thể băng hàn của Triển Chiêu như được sưởi ấm, không chỉ bằng nội lực mà còn cả cảm tình dào dạt.

Lồng ngực Triển Chiêu từ từ giãn nở, hô hấp suy yếu dần dần thông thuận. Gương mặt thon gầy tái nhợt cũng đã nổi lên huyết sắc, xao động trong bụng cùng cái đau bên hông cũng từng bước bắt đầu tạm hoãn xuống.

Triển Chiêu một mực yên lặng chịu đựng, cuối cùng cơn đau như bùng nổ, miễn cưỡng chống đỡ, tưởng chừng như sắp mê man lần nữa . . . . . Gắng sức ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, nở một nụ cười yếu ớt, "Hài tử ... giống hệt ngươi ... nghịch ngợm ... thêm phiền!"

"Ừ!" Vừa thở phào nhẹ nhõm, Bạch Ngọc Đường nhất thời trừng đôi mắt hoa đào xinh đẹp, cứ như cả người đang xù lông! Nhưng tay lại chuyển dần xuống phía dưới, nhẹ nhàng xoa thai phúc, vẻ mặt vênh váo tự đắc, "Tiểu tử thối, dám bướng bỉnh như vậy, chờ nó ra đời rồi xem ta đánh nát mông nó."

Nghe vậy, Miêu nhi trên mặt đột nhiên lộ ra thần sắc lo lắng, mắt nửa mở nửa không kinh nhờn, vô lực nói, "Ngươi dám đánh!" (Nghiêm phụ từ mẫu đây ....)

"Dám chứ! ~ Ta dù sao cũng là cha nó mà." Bạch Ngọc Đường hướng mắt nhìn xuống, cãi lại. Thanh âm trầm trầm mang khí thế như gió thổi mưa giông trước cơn bão, nhưng lại trầm tĩnh khi nghe được thanh âm Triển Chiêu trong lòng mình đang nén đau. "Ai. . . . . ." Bất đắc dĩ thở dài, đau lòng ngưng mắt nhìn Triển Chiêu trong chốc lát, thương tiếc đem người trong lòng ôm thật chặt, thâm tình hôn lên trán Triển Chiêu: "Miêu nhi, làm khó ngươi rồi!"

Một luồng hơi ấm xao động trong lồng ngực suy yếu của Triển Chiêu, khiến con tim mệt mỏi mơ hồ nhói đau, nhịp đập hạnh phúc như cơn sóng dâng tràn toàn thân . . . . . . Ban đêm tĩnh mịch, hai người lặng yên dựa vào nhau, trừ âm thanh của gió thổi nhẹ qua từng tán cây vang lên, chỉ còn nghe đâu đây hơi thở chậm rãi ...

Diệp Ngâm Thu cầm hòm thuốc bước nhanh vào phòng Triển Chiêu, tiện tay cẩn thận đóng cửa sổ phía sau lại. Đưa mắt nhìn ánh trăng xuyên qua song cửa rơi tại bên giường, Triển Chiêu nằm trong lòng Bạch Ngọc Đường, mắt nhắm nghiền vô lực thở dốc, hàng mi run run. Bước nhanh lại gần, lập tức mang hòm thuốc đặt trên án kỷ cạnh giường. Đưa tay thắp lên ánh lửa đỏ lung linh, nháy mắt cả căn phòng sáng hẳn lên. Bạch Ngọc Đường trong ánh mắt ngập tràn đau xót nhìn Diệp Ngâm Thu, kính cẩn nói: "Tiền bối, làm phiền người! Miêu nhi ~~ Triển Chiêu, thắt lưng và bụng hắn vẫn đau rất kịch liệt!"

Diệp Ngâm Thu hơi gật đầu, vội vàng từ trong hòm thuốc lấy ra vài nén huân hương, đốt lên, cắm vào trong bát lư hương đồng đỏ, trong giây lát khói hương bay đầy phòng. Diệp Ngâm Thu liếc Bạch Ngọc Đường ý bảo hắn đỡ Triển Chiêu nằm nghiêng trên gối mềm. Mặc dù động tác của Bạch Ngọc Đường đã phi thường cẩn thận, mềm nhẹ, nhưng vẫn không thể tránh động chạm vào thương thế của Triển Chiêu.

Bất thình lình đau nhức, khiến cho trước mắt Triển Chiêu đen kịt bỗng như xuất hiện một vầng kim quanh sáng loáng, mồ hôi lập tức tràn đầy trên thái dương tái nhợt. Mặc dù đã cắn răng nhịn xuống, tiếng rên vẫn lọt ra ngoài bờ môi, hơi thở Triển Chiêu chậm chạp kéo dài. Thanh âm tuy là rất nhỏ, nhưng vẫn làm những người thân yêu bên cạnh kinh hãi đau xót.

Bạch Ngọc Đường dè dặt ngồi bên cạnh đầu giường, nghe theo ám hiệu của Diệp Ngâm Thu, hết lòng từ phía sau đỡ lấy Miêu nhi lúc này đang cần mượn lực để bình ổn chống đỡ thương thể.

Diệp Ngâm Thu cúi người tới gần Triển Chiêu, thấy thần trí Triển Chiêu đã gần như hư thoát, tâm lực khó khăn thở dốc, đầu mày hơi cau lại, hai tay mềm yếu cố gắng đỡ lấy hạ phúc.

Diệp Ngâm Thu thấy thế, lập tức cẩn thận dò mạch tượng một chút, trong lòng nhất thời minh bạch vài phần, đau lòng nhẹ giọng nói: "Chiêu nhi, ngươi lại cử động mạnh nữa?" Diệp Ngâm Thu quả thật không đành lòng trách cứ Triển Chiêu. Cố gắng mở hàng mi, Triển Chiêu không nỡ để sư phụ lo lắng. Cũng sợ con chuột kia sốt ruột đau lòng, yếu ớt mỉm cười: ". . . Hiện tại . . . Đã đỡ . . . . . . Hơn." Kỳ thực qua giọng nói của sư phụ cùng Ngọc Đường, Triển Chiêu từ lâu đã nhận ra được bọn họ đang vì đau lòng, lo âu mà dày vò.

Trời xanh a, xin người hãy cho ta thêm nhiều thời gian nữa, để ta có thể ở cạnh những người mà ta thương yêu lâu hơn, lâu hơn nữa . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ