chương 1: xuyên qua không đáng tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Xuyên Qua Không Đáng Tin

Hoa Khai phấn khởi khi được xuyên qua.

Trước khi xuyên qua, Hắc Bạch Vô Thường đại ca hỏi nàng có sở thích đặc biệt gì hay không, đôi mắt long lanh to tròn của Hoa Khai đảo một vòng, đắc ý trả lời: “Ta muốn có tuyệt thế thần công, gia tài bạc triệu, cuộc sống nhàn rỗi, vạn người ngưỡng mộ!!”

“Được rồi! Đi thôi!!” Hắc Tiểu Thường thập phần sảng khoái đáp ứng, sau đó vung tay áo lên, Hoa Khai cả người đổ ra sau mà đi, nháy mắt cảm giác mất trọng lượng kéo đến mãnh liệt.

Dừng lại trước Luân Hồi Trì, Hoa Khai nhìn vẻ mặt Hắc Tiểu Thường cùng Bạch Tiểu Thường như thực hiện được gian kế, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt, hai tên gia hỏa này…… Đến cùng cũng không đáng tin cậy a……

Mặc kệ thế nào đi nữa, vẫn sẽ thỏa mãn yêu cầu của nàng đi??

“Gặp qua Đại sư tỷ!!!” Một hồi tiếng thét đinh tai nhức óc đột nhiên truyền đến, Hoa Khai chợt hồi thần, nhìn trước mặt từng hàng đạo sĩ đứng chỉnh tề, đầu đầy hắc tuyến……

Này…… Này…… Rốt cuộc là cái tình huống *** **** a!!

Hoa Khai tranh thủ thời gian hồi tưởng, tuyệt thế thần công…… gia tài bạc triệu…… cuộc sống nhàn rỗi…… vạn người ngưỡng mộ……

Mẹ nó! Loại điều kiện này ít nhất cũng nên xuyên đến vương phủ chứ??

Thế nhưng vì sao nàng lại ở đạo quán!??

Đạo sĩ xung quanh tất cung tất kính(*) mà hướng nàng gọi “Đại sư tỷ” rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!!

(*)Tất cung tất kính [毕恭毕敬] : Miêu tả dáng vẻ vô cùng cung kính. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn)

Hoa Khai còn chưa kịp phản ứng, bên tai truyền tới thanh âm già nua chậm rãi nói: “Hoa Lạc, các sư đệ theo chào hỏi ngươi chưa??”

A?? Hoa Khai cứng đờ xoay đầu lại nhìn, bên cạnh một bộ đạo bào màu xám, râu dài bạc phơ là lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt, nàng phản xạ có điều kiện trả lời: “Ta kêu Hoa Khai…… Không phải Hoa Lạc……”

“Thật không……” Lão đạo sĩ duỗi tay vuốt chòm râu dài, cười tủm tỉm gật gật đầu nói: “Vậy kêu Hoa Vị Lạc đi, Hoa Khai tức là Vị Lạc, đồ nhi đối tên này hài lòng không??”

“Ta……”

“Không sao!” Lão đạo sĩ vẫy vẫy tay, “Tên chỉ là xưng hô mà thôi, vào đạo quán của ta, về sau sư huynh đệ các ngươi đều lấy đạo hiệu tương xứng, a…… Để vi sư ngẫm lại…… Cho ngươi cái đạo hiệu gì đây……”

“Ta……”

“Không bằng đã kêu Chính Đức đi?? tận nhân chi tính, lấy "Chính" trong chính nhân đức; tẫn vật chi tính, lấy "Chính" trong chính vật đức. Đồ nhi cảm thấy đạo hiệu này như thế nào??” Lão đạo sĩ cười tủm tỉm mà nhìn về phía Hoa Vị Lạc.

“Ta……”

“Gặp qua Chính Đức Đại sư tỷ!!!” Hoa Vị Lạc còn chưa tới kịp trả lời, một đám đạo sĩ bên dưới hai tay ôm quyền, trăm miệng một lời hướng tới nàng nói to.

“Ngươi xem, các sư đệ của ngươi đều cảm thấy đạo hiệu  của ngươi rất hay a!” Lão đạo sĩ hết sức vừa lòng gật đầu, vỗ vỗ bả vai Hoa Vị Lạc, nụ cười hiền lành ôn hòa.

Hay đầu của ngươi!! Đạo hiệu này nam tử làm nông cũng nghĩ ra, đại sư ngươi là dùng hết sức lực nghĩ ra được sao??

Hoa Vị Lạc chỉ cảm thấy máu trong lồng ngực sôi trào mãnh liệt, hận không thể một ngụm phun ra, bắn lên mặt vị sư phụ.
“Tốt, nếu tất cả mọi người đều gặp Chính Đức, này liền có thể giải tán, Chí Viên, ngươi mang Đại sư tỷ đi tham quan, làm quen cảnh vật chung quanh của đạo quán một chút!” Lão đạo sĩ điểm ngón tay, một tiểu đạo sĩ có khuôn mặt tròn tròn mập mập cung kính tiến lên phía trước.

"Chí Viên??” Hoa Vị Lạc vẻ mặt nghi hoặc, quay đầu nhìn sư phụ mình.

“Ha hả…… Trong đạo quán, đạo hiệu của nam tử đều là văn tự" Lão đạo sĩ vẫn như cũ, cười híp mắt.

“Vậy ta……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#codai