❄ Chương 23 + Chương 24❄

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❄ Chương 23: Phù chú trên người Triệu Hòa phát tác ❄

Đôi tai lớn mềm mại trên đỉnh đầu lão hồ yêu hơi hơi rung động, đôi mắt vàng trong vắt chậm rãi mở ra, trong mắt lão khó nén vẻ mỏi mệt khiến cho Liễu Triêu Hoa trong lòng đau xót: “Hồ gia gia, người nhìn xem, ta đem mật ong Trúc Như tới rồi.”

 Đôi mắt vàng của lão hơi tràn ra ý cười, một lọn râu trắng như tuyết mềm mại sờ sờ đỉnh đầu Liễu Triêu Hoa, lão có chút vui mừng nói: “Cũng là ngươi hiếu thuận.”

Liễu Triêu Hoa cố nở nụ cười, nàng biết mình miễn cưỡng cười như vậy nhất định rất khó coi.

“Hồ gia gia, người nhanh ăn đi. Ngày mai… Ta lại đi tìm cho người một ít.”

Lão hồ yêu nhìn thoáng qua hai lọ sứ trong tay Liễu Triêu Hoa, tùy tiện cầm lấy một lọ, vừa mở nắp ra một hương thơm lập tức xông lên tràn đầy trong hang động. Lão hồ yêu sửng sốt nhìn về phía Liễu Triêu Hoa, hai mắt bắn ra kim quang khiếp người: “Nha đầu, nói thật cho ta biết, ngươi lấy thứ này ở đâu?!”

Liễu Triêu Hoa bị ánh mắt nghiêm túc của lão hồ yêu làm cho hoảng sợ, thanh âm ngắt quãng đem toàn bộ chuyện mình đến núi Thanh Nguyên rồi gặp Dịch Cư và được cho hai chiếc lọ này kể lại. Lão hồ yêu lắng nghe rất nghiêm túc, nghe đến đoạn Dịch Cư hơi trầm tư rồi đưa hai chiếc lọ này cho nàng thì lão hừ lạnh một tiếng, không chút do dự từ trong bình đổ ra mấy viên đan dược màu đen hơi ngửa đầu nuốt vào.

Liễu Triêu Hoa ngồi ở một bên không dám động đậy, nhìn lão hồ yêu nhắm mắt lại, vẻ mỏi mệt trên mặt lão từ từ tiêu tán, trên đỉnh đầu bốc lên khói trắng, hiển nhiên là đang hấp thu linh lực từ đan dược.

Đột nhiên hai chân nàng truyền đến từng trận đau nhói như kim châm, Liễu Triêu Hoa cắn chặt răng, chỉ sợ sẽ phát ra một chút âm thanh sẽ làm ảnh hưởng đến lão hồ yêu đang vận công. Dần dần, khi Liễu Triêu Hoa cắn môi đến chảy máu, lão hồ yêu bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt đượm vẻ lo lắng nhìn nàng: “Nha đầu, ngươi làm sao mà cắn mình đến chảy máu vậy!”

Hai sợi lông trắng như tuyết kéo xe lăn của Liễu Triêu Hoa tới gần lão, nàng nhìn thấy vẻ mặt lão đã tốt hơn nhiều mới dám nói: “Ta đau chân.”

Lão hồ yêu cả kinh, hai sợi râu vội vàng cuốn hai ống quần của Liễu Triêu Hoa lên, chỉ thấy hai hoa văn trên đôi chân của nàng vốn chỉ lớn bằng hai hạt gạo giờ đây bỗng nhiên trở nên to bằng lòng bằng tay, vẫn là một con Phượng hoàng xinh đẹp bị gắt gao vây chặt trong bụi gai, Phượng hoàng cúi thấp đầu, một giọt nước mắt lã chã rơi ra từ khóe mắt. Hoa văn màu đen như vậy nằm trên đôi chân trắng nõn của Liễu Triêu Hoa càng lộ ra vẻ quỷ dị .

Lão hồ yêu liếc nhìn phù chú kia, thấy trán nàng toát mồ hôi lạnh, trầm ngâm một chút rồi tỏ vẻ như đang lựa lời mà nói: “Nha đầu, ngươi nói thật với ta, hôm nay lúc gặp tiểu tử Dịch Cư kia có phải ngươi cảm thấy… thích hắn hay không?”

Liễu Triêu Hoa sững sờ một chút, mặt đỏ lên, nhìn vào ánh mắt ân cần lại chân thành của lão hồ yêu chậm rãi gật đầu: “Chẳng qua là… ta thấy có một chút cảm tình với hắn.”

Lão hồ yêu bất đắc dĩ thở dài, chỉ vào hai chân Liễu Triêu Hoa nói: “Phù chú này giải không được rồi, ngươi chỉ có thể chờ…”

Lão hồ yêu bỗng nhiên ngậm miệng, Liễu Triêu Hoa đang bị cơn đau đớn như kim châm ở hai chân hành hạ đến khó chịu vạn phần, cũng không chú ý tới việc lão hồ yêu bỗng nhiên ngừng lại, chỉ nghe lão tiếp tục nói: “Nha đầu, nghe lão phu nói một câu, người đó không phải là người ngươi có thể thích, ngươi muốn giải phù chú này, chỉ có thể đợi ba năm sau mà rời khỏi đây thôi. Nếu không muốn phải chịu đau đớn thì nghĩ cũng đừng nghĩ đến hắn.” lão hồ yêu nói xong liền ngậm miệng, chẳng qua là dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn nàng

Liễu Triêu Hoa cả kinh, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ gặp lại Dịch Cư, nhưng mà ngay cả trong lòng thầm thích hắn cũng không được sao.

Đau đớn kéo dài gần một canh giờ, Liễu Triêu Hoa tinh thần hoảng hốt để cho lão hồ yêu dùng Thổ Hành châu đưa trở về, cho đến khi nàng hoàn toàn biến mất khỏi hang đá lão hồ yêu mới tặc lưỡi nói: “Chậc chậc, sức ghen của hắn thật là lớn.”

❄ Chương 24: Nguồn gốc của tình chú ❄

Triêu Hoa trở lại viện của mình, Tước Nhiên nhìn thấy nàng một trán đầy mồ hôi lạnh trở về thì sợ hết hồn, vội vàng ôm nàng trở lại giường, lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao mà đầu đổ nhiều mồ hôi lạnh như vậy?”. 

 Ngày thường Liễu Triêu Hoa luôn nói với Tước Nhiên là lão hồ yêu kia đối với nàng tốt như thế nào, dạy nàng học được bao nhiêu thứ, cho nên Tước Nhiễn mới nửa tin nửa ngờ mà để nàng tiếp tục đi gặp lão. Hôm nay nhìn nàng mang một bộ dáng yếu ớt, vẻ mặt khó chịu trở về nên mới tưởng là hồ yêu kia làm gì nàng. Sau khi tâm tư trong lòng chuyển vài lần, Tước Nhiên bỗng nghe thấy Liễu Triêu Hoa nằm trên giường từ từ hỏi: “Tước Nhiên… Ngươi nói xem…cảm giác thích một người là như thế nào?”

Tước Nhiên sửng sốt, suy nghĩ một chút mới nói: “Ta cũng không rõ lắm, đến lúc ta đủ độ tuổi giao phối thì tộc nhân đã không còn một ai cả .”

Đáy lòng Liễu Triêu Hoa trầm xuống, nàng úp mặt vào gối không nói gì.

“Ngươi không phải là đang thích ai đấy chứ?” Tước Nhiên lấy lại tinh thần liền kinh ngạc hỏi.

Liễu Triêu Hoa không trả lời, chỉ là kéo chăn lên quá đầu. Tước Nhiên kéo chăn của nàng xuống nói: “Ngươi làm sao vậy? Nói cho ta nghe một chút đi, hôm nay vì sao cả đầu đầy mồ hôi lạnh trở về?! Có phải lão hồ yêu kia ra tay gì với ngươi không?”

Liễu Triêu Hoa nghiêng mặt qua, nhìn bộ dáng lo lắng của Tước Nhiên chỉ biết thở dài nói: “Hồ gia gia bên đó có thể làm gì ta, chẳng qua là do mệnh của ta mà thôi.”

Tước Nhiên nhìn bộ dạng nhàn nhạt như không có gì của Liễu Triêu Hoa, lại càng kinh ngạc: “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy, nói cho ta biết đi!”

Liễu Triêu Hoa biết không tránh được, đành để cho Tước Nhiên đỡ dậy, vén chăn kéo ống quần lên, trên đôi chân trắng nõn, hai hình vẽ to bằng lòng bàn tay rõ ràng như đập vào mắt người khác.

Tước Nhiên nhìn thấy hình vẽ này thì cả kinh, hai tròng mắt đen như mực nhoáng cái liền biến thành màu xanh lục, hai bàn tay ở hai bên người hết nắm chặt rồi lại buông lỏng, lặp lại mấy lần như vậy mới hé ra gương mặt trắng bệch miễn cưỡng nói: “Xem ra là phù chú phát tác, hay là gọi chưởng môn tới đây xem thử.”

Liễu Triêu Hoa ngồi ở trên giường bình tĩnh nhìn nàng: “Tước Nhiên…”

Tước Nhiên nhìn vào đôi mắt trong suốt của Liễu Triêu Hoa trong nháy mắt liền cảm thấy nổi giận, ngồi xuống bên giường, đưa thay sờ sờ gò má tái nhợt của nàng: “Lúc phù chú phát tác rất đau phải không?”

Liễu Triêu Hoa vẫn im lặng nhìn nàng.

Tước Nhiên cúi thấp đầu kéo ống quần của Liễu Triêu Hoa xuống, chậm rãi nói: “Từ lần đầu tiên gặp ngươi ta liền biết ngươi là người đặc biệt. Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng mà phù chú này đại khái là một loại tình chú của điểu tộc chúng ta.”

“Điểu tộc chúng ta đối với chuyện tình cảm luôn tuyệt đối chung tình, chỉ là trong mắt chúng ta không dung được dù là một hạt cát, tức là không cho phép bạn tình của mình có một chút thay lòng. Loại phù chú này ở trong tộc rất hiếm khi nhìn thấy, bởi tộc nhân của điểu tộc nếu đã chấp nhận ở cùng một chỗ thì tự nhiên đối với bạn tình sẽ một lòng chung thủy.”

“Nhưng mà…” Tước Nhiên bỗng nhiên cắn răng, trên mặt lộ vẻ căm giận nói: “Cũng có một vài điểu yêu phẩm chất không tốt, không có bản lĩnh chiếm được tình cảm của bạn tình, liền hạ chú đối phương, tuy chú pháp không đồng nhất nhưng mục đích cũng chỉ có một, chính là khiến cho người bị hạ chú không thể thích người nào khác ngoại trừ kẻ hạ chú! Ngươi hơn phân nửa là bị loại điểu yêu lòng dạ hẹp hòi, đạo đức bại hoại này hạ chú! Nếu ta mà biết được kẻ hạ loại chú thuật này lên người ngươi, ta nhất định sẽ nhổ sạch lông của hắn!” đương nhiên là nếu tu vi đối phương thấp hơn mình, Tước Nhiên dưới đáy lòng bồi thêm một câu.

Liễu Triêu Hoa cười cũng không được mà khóc cũng chẳng xong, cảm giác khổ sở và bất đắc dĩ lan tràn trong lòng nàng. Liễu Triêu Hoa xoay người nằm xuống kéo chăn lên quá đầu, ở trong chăn rầu rĩ nói: “Tước Nhiên, sau này ngươi thay ta đi đến núi Thanh Nguyên đi.”

Trong mắt Tước Nhiên lóe lóe lục quang, nàng bỗng nhiên thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai Liễu Triêu Hoa nói: “Miễn là loại chú pháp này không làm chết được người là được rồi. Sau này ngươi nếu gặp con điểu yêu kia thì cố gắng thuyết phục hắn một chút, nói không chừng còn có thể có cách.” nếu không đời này Liễu Triêu Hoa muốn tìm một người chồng ôn nhu, khoan dung, biết quan tâm săn sóc thì chẳng khác nào nằm mơ.

Tước Nhiên chợt cảm thấy may mắn là tộc nhân tộc mình đã không còn ai, bằng không nàng thật sự hoài nghi là người trong tộc mình làm ra chuyện này, dù sao Khổng Tước tộc ở trong điểu tộc cũng bị coi là tâm tư hẹp hòi nhất. Những loài điểu yêu khác khi cầu ái(1) cũng hiếm khi dùng đến loại thủ đoạn này, cho dù đối phương không đáp lại tình cảm của mình, cùng lắm thì chấp nhận độc thân cả đời chỉ thích đối phương là được rồi, cho tới bây giờ cũng rất ít khi dùng đến cách này để can thiệp chuyện giao phối của đối phương. Trừ phi điểu yêu kia là một tên vô cùng nhỏ mọn hơn nữa sức ghen còn lớn đến cảnh giới không tưởng tượng nổi thì lại là chuyện khác.

(1) Cầu ái: theo đuổi chuyện tình cảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro