Nhật Thực (Eclipse) Stephenie Mayer chương 7 Một kết cục buồm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật Thực (Eclipse)

Stephenie Mayer

chương 7

Một kết cục buồm

Rosalie đang đứng ở của đi và chờ đợi.

"Dĩ nhiên rồu" Tôi lặp lại, giọng của tôi cao the thé có phần hơi khiếm nhã vì quá đỗi ngạc nhiên. "Mời vào"

Tôi quá bất ngờ, nhích qua một bên chiếc ghế nệm sa lon để nhường chỗ cho Rosalie. Tôi bồn chồn, lo lắng tự hỏi ngọn gió nào đã đưa một người trong gia đình Cullen đến với tôi, nhưng cái điều làm tôi bất ngờ chính là vì người ấy chẳng hề thích tôi hay tệ hơn là ghét nữa, Rosalie, cô đi trong im lặng đến ngồi vào chỗ trống trên ghế mà tôi mới nhường lại cho cô. Tôi thử cố tìm ra cái lý do của sự thăm viếng đột ngột này nhưng tuyệt nhiên chẳng tìm được một câu trả lời nào.

"Em có phiền không nếu tôi xin vài phút để nói chuyện với em?" Rosalie hỏi "Tôi không hề đánh thức em dậy từ một giấc ngủ quý giá hay đại loại giống vậy chứ?" Vừa nói, mắt cô ấy vừa hướng về cái giường của tôi, nơi mà tấm ra đang nằm hở miệng giống như tôi chỉ vừa bò ra khỏi đó 2 giây trước và có thể đã không bỏ dở cái giấc mộng đẹp nếu chị không đến.

"Không, em đã thức lâu rồi. Và dĩ nhiên là em cũng không phiền gì khi được nói chuyện với chị" Tôi ngạc nhiên rằng cái giọng nói cảnh giác của tôi lại hiếm khi diễn tả được đúng như lúc này.

Cô ấy cười nhạt nhẽo, và cất giọng nói trong như một dàn đồng ca "Edward hiếim khi để cô một mình nhĩ, và tôi nghĩ là tốt nhất tôi nên tận dụng cái cơ hội ngàn năm có một này"

Chị ta muốn nói gì mà không thể nói trước mặt Edward được nhĩ? Những ngón tay tôi cứ vặn vẹo trong lúc suy nghĩ.

"Và làm ơn đừng nghĩ tôi là một người cực kì thú vị nhé" Rosalien nói với giọng nhẹ nhàng gần như tự biện hộ. Chị ấy khoanh tay trước ngực, mặt cùi gầm xuống, mắt nhìn đăm đăm vào đôi bàn tay của mình, chị nói "Chị biết là lúc trước đã làm tổn thương em, và chị không muốn tiếp tục đi trên cái vết xe đổ ấy một lần nữa"

"Đừng bận tâm về nó chị à. Em vẫn rất thích chị. Mà hôm nay chị đến đây chỉ để nói vậy thôi à?

Chị ấy cười lần nữa "À, còn một lý do khác nữa. Đó thử cố gắng nói cho em biết tại sao chị nghĩ em nên là... một con người, và tại sao nếu chị có một cơ hội để lựa chọn, chị sẽ chọn làm con người còn hơn lúc này..."

"Oh"

Chị cười làm cắt ngang câu nói của tôi, rồi chị lại thở dài

"Edward đã kể cho em nghe làm sao chị trờ thành... chưa?" Cô ấy hỏi, và rahiệu cho tôi hiểu rằng một ma cà rồng.

Tôi chậm rãi gật đầu, bỗng dưng buồn ruời rượi. "Anh ấy nói nó gần giống với những gì đã xảy ra với em ngày trước ở Port Angeles, ngoại trừ việc đã không có ai ở đó để cứu chị." Tôi rùng mình với ý nghĩ ấy.

"Đó là tất cả những gì anh ấy nói với em sao?" chị hỏi.

"Vâng ạ", tôi đáp, giọng nói trống rỗng đầy xáo trộn. "Vậy lúc đó còn nhiều chuyện khác nữa sao chị?"

"Phải," Rosiatrả lời, "Còn nhiều nhiều nữa...."

Tôi chờ đợi, chị nhìn ra hướng cửa sổ với những ý nghĩ mong lung.... Dường như chị đang cố gắng để giữ bản thân được bình tĩnh.

"Em có muốn nghe tòan bộ câu chuyện của chị không, Bella? Nó không phải là một câu truyện kết thúc có hậu----nhưng chẳng phải tất cả các câu truyện của bọn chị đều như vậy sao? Nếu câu truyện ấy có một kết thúc hạnh phúc, tốt lành thì có lẽ bọn chị đang ở nơi suối vàng chứ không lởn vởn nơi trần gian này nữa."

Tôi gật đầu, mặc cho sự sắc lạnh trong giọng nói của chị làm cho hoảng sợ.

"Chị đã sống trong một thế giới khác, nó không hề giống với cuộc sống của em hiện tại. Khi ấy là năm 1933. Chị mới mười tám, và xinh đẹp. Cuộc sống đã rất hoàn hảo."

Chị nhìn chằm chằm vào đám mây trắng nặng trĩu bên ngoài cửa sổ, ký ức trôi xa dần....

"Gia đình chị thuộc tầng lớp trung lưu trí thức. Bố chị có một công việc ổn định ở nhà băng. Và bây giờ chị mới hiểu tại sao ông lại rất ư là tự mãn về nó. Ông nghĩ rằng ông có được nó là do tài năng và công sức nhưng chẳng bao giờ nghĩ rằng một chút hay quá nhiều may mắn đã đến với chính bản thâm mình. Chị đã thấy những người nghèo khổ, những người không may mắn nhưng trong gia đình lúc đó, chị chỉ cho rằng mọi thứ hiển nhiên là như thế, giống như thể suy thóai kinh tế chỉ là một tin đồn không cần quan tâm cho gia đình chị. Chính bố đã đem đến chị cái cảm tưởng rằng chính bản thân họ đã tự chuốc lấy những khó nhọc đó.

"Mẹ thì suốt ngày ở nhà để chăm non nhà cửa, chị và hai đứa em trai. Và cái thứ mà bà ấy thích nhất và luôn ưu tiên nó trước tiên ấychính là chị. Khi đó, không hoàn toàn hiểu được nhưng chị luôn mơ hồ lo sợ rằng bố mẹ chị không hề thỏa mãn với những gì họ có, thậm chí dù nó đã tốt hơn tuyệt vời rồi. Họ muốn tốt hơn nữa. Họ có những khao khát xã hội----những con người thích bon chen, chị cho rằng em có thể gọi họ như vậy. Sắc đẹp của chị giống như một món quà dành cho họ. Họ nhìn thấy được trong đó nhiều tiềm năng hơn chị thấy.

"Họ không thỏa mãn, nhưng chị thì có. Chị đã xúc động khi được là chính chị, được là Rosalie Hale. Từ năm lên mười hai, chị đã rất hài long và mãn nguệyn khi nhìn thấy những ánh mắt them thuồng của mọi gã đàn ông khi chị lướt đi qua. Chị vui sướng với tiếng thở dài đầy ghen tỵ của những cô bạn gái mỗi khi bọn nó chạm vào tóc chị. Chị hạnh phúc với sự tự hào của mẹ chị dành riêng cho chị và sự yêu quí của bố mỗi khi ông mua tặng chị những bộ váy xinh đẹp.

"Chị luôn muốn những thứ hòan hảo. Và dường như hàon tòan chắc chắn là nếu chị muốn thì nó sẽ thành hiện thực.. Chị muốn được yêu và được tôn sung như một bà hòang, một tâm điểm của vũ trụ. Chị muốn có một đám cưới thật lớn với đầy hoa, nơi mà mọi người trong làng sẽ chiêm ngưỡng chị khoác cánh tay bố đi dọc giữa hai hàng ghế nhà thờ và sẽ nhận ra chị là người tuyệt vời nhất mà họ từng thấy. Chị thật ngớ ngẩn và nông cạn, nhưng chị hài long, hay chí ít là đã rất hài lòng." Chị mỉm cười, thích thú với sự đánh giá chính bản thân.

"Chị đã bị bố mẹ ảnh hưởng rất nhiều, nó nhiều đến nỗi cái ý thích một cuộc sống vật chất từ họ truyền sang chị. Chị muốn có một ngôi nhà to với những đồ dùng tao nhã nơi mà một người giúp việc sẽ dọn dẹp sạch sẽ cùng một gian bếp hiện đại. nơi mà một đầu bếp tài hoa sẽ nấu nướng. Và điều đó cũng thật ngốc nghếch, nó rỗng tuếch nhưng chị đã chẳng có lấy một lý do để biện hộ rằng tại sao chị lại không thể có được nó.

"Và chí ít thì một vài thứ trong đó rất có ý nghĩa, một vài thứ khác lại rất đặc biệt. Người bạn gái thân nhất của chịlà Vera. Cô ấy kết hôn rất sớm, mới mười bảy tuổi. Cô ấy lấy một người đàn ông mà bố mẹ chị ấy sẽ không bao giờ gả cho anh ta----một người thợ mộc. Một năm sau đó, cô ấy sinh một cậu con trai, cậu bé nhỏ nhắn kháu khỉnh với đôi má lúm đồng tiền và mái tóc xoăn đen. Đó là lần đầu tiên trong cả cuộc đời mình, chị thật sự ghen tỵ với người khác."

Chị nhìn tôi bằng ánh mắt khó dò. "Thời điểm đó rất khác biệt. Lúc đó chị mới bằng tuổi em bây giờ nhưng đã sẵn sang cho tất cảọi thứ. Chị khao khát có được một sinh linh bé nhỏ. Chị mong muốn có được một ngôi nhà và một người chồng luôn hôn chị mỗi khi đi làm về-----giống như Vera có. Chỉ mình chị có một dạng gia đình khác biệt trong tâm trí..."

Thật khó khăn để tôi có thể tưởng tượng ra thế giới mà Rosalie đã từng sống. Với tôi, nghe nó giống một câu truyện trong thế giới cổ tích hơn là một cuộc đời... Sửng sốt, tôi nhận ra rằng thế giới ấy rất giống với Edward khi anh còn là con người, thế giới anh đã lớn lên. Và tôi tự hỏi-----trong lúc Rosalie ngồi yên lặng chốc lát-----rằng liệu thế giới của tôi có làm anh rối rắm như của Rosalie đối với tôi?

Sau một tiếng thờ dài, Rosia cất tiếng một lần nữa, nhưng lần này, giọng chị nghe thật khác, nó khác vì nỗi khát khao đã đi xa...

"Có một gia đình quí tộc ở Rochester nhưng thật mỉa mai khi Royce, ông chủ trong cái gia đình ấy lại chính là người đứng đầu nhà băng, nơi cha chị làm việc và ông ta nắm hầu hết các ngành làm ra lời lãi trong thành phố. Đó là khi con trai ông ta, người sẽ thừa kế cái gia tài kết sù ấy"-----miệng chị xoắn vòng theo cái tên đó, nó bật ra xuyên qua răng chị-----"lần đầu tiên nhìn thấy chị. Hắn ta chuẩn bị tiếp quản nhà băng, vì thế hắn bắt đầu quan sát đến những vị trí khác. Hai ngày sau, một cách nhân tiện, mẹ chị quên gửi bữa ăn trưa đến chỗ làm việc cho bố chị. Chị vẫn nhớ cảm giác bối rối khi bà ấy nài nỉ chị mặc cái áo trắng mỏng và cuộn tóc chị lại chỉ để tạt qua nhà băng." Rosalie cười không chút hài hước.

"Chị đã không để ý rằng Royce nhìn chị một cách rất đặc biệt. Mọi người đều nhìn chị. Đêm đó những bông hoa hồng đầu tiên xuất hiện. Và trong thời gian mà bọn chị hẹn hò nhau, hắn đều tặng chị những đóa hoa hồng cho mỗi đêm. Phòng chị luôn ngập tràn ánh hoa. Nó khiến chị mang một mùi hương như những sắc hoa mỗi khi chị ra khỏi nhà.

"Royce, hắn cũng khá điển trai. Hắn ta có một mái tóc nhạt màu hơn chị, cùng đôi mắt nhợt nhạt. Hắn ca tụng mắt chị giống như những cánh hoa violet, và chắc hẳn rằng nó xứng đáng được đứng ở vị trí dẫn đầu cùng những đóa hồng."

"Bố mẹ chị chấp thuận" Chị nói một cách dè dặt. "Đấy là tất cả những gì họ mơ ước. Và Royce dường như cũng là tất cả những gì chị ước mơ. Một hoàng tử trong câu chuyện cổ tích, bước đến để biến chị thành một công chúa. Mọi thứ chị muốn, tuy vẫn chưa nhiều hơn những gì chị mong đợi. Trước khi chị quen anh ta được hai tháng, bọn chị đã đính hôn."

"Bọn chị đã không hề có được khoảng thời gian riêng với nhau. Royce nói hắn phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm trong công việc, và, khi bọn chị ở cạnh nhau, hắn thích được người khác nhìn, thấy chị ở trong vòng tay hắn. Chị cũng thích điều đó. Đã có rất nhiều tiệc tùng, khiêu vũ, và những bộ cánh đẹp. Khi em là vua chúa, mọi cánh cửa đều mở rộng chào đón em, mọi thảm đỏ đều trải ra đón mời em..."

"Đó không phải là một cuộc đính ước xa xôi. Những kế hoạch đã được sắp xếp cho một đám cưới xa hoa nhất. Mọi thứ chị muốn đã sắp thành hiện thực. Chị vô cùng hạnh phúc. Khi chị ghé thăm gia đình của Vera, chị không còn cảm thấy ghen tỵ nữa. Chị hình dung ra những đứa trẻ yêu quý của chị chơi đùa trên những bãi cỏ rộng lớn thuộc tài sản của nhà chị, và chị thấy thương hại cho cô ấy."

Rosalie đột ngột dừng lại, hai hàm răng nghiến chặt với nhau. Nó kéo tôi ra khỏi câu chuyện của chị, và tôi nhận ra rằng nỗi khiếp sợ vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Chắc hẳn là không hề có một kết cục có hậu, như chị đã báo trước. Tôi tự hỏi phải chăng đây là lý do vì sao chị luôn có nhiều nỗi cay đắng hơn bất cứ thành viên còn lại. Bởi lẽ chị đã gần như đạt được tất cả những gì chị mong muốn nhưng rồi lại vụt tay một cách quá dễ dàng khi kiếp sống con người của chị không còn nữa.

"Chị đã ở lại với gia đình Vera đêm đó," Rosalie thầm thì. Gương mặt chị phẳng và rắn như một phiến đá cẩm thạch. "Cậu bé Henry bé nhỏ của cô ấy thật đáng yêu cùng nụ cười và hai má lúm đồng tiền. Cậu bé chỉ mới chập chững biết ngồi. Khi chị ra về, Vera đã tiễn ra tận ngõ, cậu bé nằm trong đôi tay cô cùng người chồng ở bên cạnh, tay anh vòng qua thắt lưng cô ấy. Khi nghĩ chị không để ý, anh ấy đã hôn lên má Vera. Điều đó làm chị băn khoăn. Nó khác với mỗi khi Royce hôn chị, nó không hề ngọt ngào như vậy... Chị đã biện hộ theo một cách khác. Royce là hoàng tử của chị. Một ngày nào đó, chị sẽ là nữ hoàng."

Dưới ánh trăng, thật khó để nói rằng gương mặt chị hay ánh trăng nhợt nhạt hơn...

"Đèn đường đã bật sáng nhưng phố sá vẫn chìm trong một màu đen mù mịt. Chị đã không hề nhận thấy trời tối muộn đến như vậy." Chị thì thầm nhỏ đến nỗi khó lòng để nghe được. "Trời rất lạnh. Quá lạnh cho một buổi tối tháng tư muộn. Lễ cưới sẽ diễn ra trong vòng vỏn vẹn một tuần nữa, chị vội vã trở về nhà trong nỗi lo lắng thời tiết, chị nhớ rất rõ, chị nhớ đến từng chi tiết của cái đêm đó. Nó đã in sâu vào tâm trí chị. Chị không còn nghĩ đến bất cứ điều gì khác. Và mỗi khi chị nhớ đến nó, mọi ký ức tươi đẹp khác lại hoàn toàn tắt lịm..."

Rosalie thở dài, và tiếp tục thì thầm. "Phải, chị đã lo lắng về thời tiết... vì chị không muốn... tổ chức bữa tiệc linh đình ấy trong nhà"

"Và chị đột ngột nghe thấy chúng khi chỉ cách nhà vài con đường. Một nhóm đàn ông xay xỉn đang đứng dưới ngọn đèn đường bị gẫy, cười đùa rất to. Lúc đó, chị ước rằng chị đã gọi điện nhờ bố rước về. Nhưng nếu làm vậy thì chị thành ra thật ngớ ngẩn vì con đường chẳng xa xôi gì. Và rồi sau đó là tiếng hắn ta gọi tên chị.

"Rose!' hắn hét lên, đám còn lại thì cười nhạo một cách ngu ngốc.

"Chị không hề nhận ra rằng những tên say xỉn đó ăn vận rất diêm dúa. Và thật trớ true rằng đó lại là Royce và đám bạn giàu có của hắn"

"Rose của anh đây rồi!' Royce kêu to và cười cợt cùng bọn chúng, nghe thật ngu xuẩn. 'Em về trễ quá đấy. Bọn anh lạnh cóng rồi này, em để bọn anh đợi lâu ơi là lâu."

"Chị chưa từng thấy hắn ta say xỉn như thế bao giờ. Thỉnh thoảng hắn chỉ nhấp chút rượu mừng tại một vài buổi tiệc. Hắn nói với chị hắn không thích sâm-panh. Lẽ ra chị nên nhận thấy là hắn ta thích những loại rượu mạnh hơn."

"Hắn ta có một tên bạn mới đến từ Atlanta."

"Tao đã kể với mày như thế nào hả John,' Royce reo lên một cách thích thú, tóm lấy cánh tay chị và kéo về phía hắn. "Cô ta đáng yêu hơn hết thảy mọi cô đào của mày ở Georgia đúng không?"

"John, kẻ có mái tóc sẫm màu và cháy nắng. Hắn nhìn chị dò xét như thể đang xem xét một con ngựa tốt mà hắn sắp bỏ tiền ra mua."

"Khó nói lắm,...' hắn nói lè nhè một cách chậm chạp. "Cô ta che kín hết rồi."

"Bọn chúng cười phá lên, Royce, hắn ta có vẻ thích thú với cái kiểu nói ngập ngừng của John, kẻ phải mất một lúc mới suy nghĩ ra cái điều thô bỉ đó

"Rồi hắn đột nhiên xé tọac mảnh áo trên vai chị, trớ trêu thay đó lại chính là món quà mà hắn mua tặng chị. Hắn tiếp tục giật những cái nút đồng trên áo chị làm chúng văng tứ tung trên mặt đường..."

"Cho cậu ta xem em tuyệt như thế nào nhé em, Rosia!'. Hắn ta phá ra cười rồi giật mạnh chiếc nón ra khỏi tóc chị. Những chiếc kẹp tóc bị xước dài từ tận chân tóc. Chị thét lên trong đau đớn đến cùng cực. Bọn chúng dường như đang tận hưởng niềm vui thú với cái âm thanh ấy, âm thanh của nỗi đau thể xác lẫn tinh thần"

Rosalie bỗng dưng chú mục vào tôi, cứ như thể chị đã quên sự hiện diện của tôi. Tôi cược rằng khi ấy, mặt tôi phải trắng gần bằng mặt chị, nếu không hẳn là tái nhợt.

"Chị sẽ không kể em nghe phần còn lại đâu," Rosalie nói một cách chậm rãi. "Bọn chúng bỏ chị lại trên đường, vừa cười vừa bỏ đi. Chúng nghĩ rằng chị đã chết. Chúng còn chọc ghẹo Royce là hắn ta phải tìm một cô dâu khác. Hắn ta cười khanh khách và đáp rằng hắn cần phải học về sự kiên nhẫn trước."

"Chị nằm trên con đường băng giá và chờ đợi cái chết đến. Trời rét run, cơ thể chị mang quá nhiều vết thương đến nỗi chị lấy làm ngạc nhiên khi còn thấy lo về thời tiết. Tuyết bắt đầu rơi, và chị tự hỏi tại sao mình vẫn chưa chết. Chị dần mất hết kiên nhẫn chờ nó, cái chết, cái thứ sẽ chấm dứt mọi đau đớn. Sự chờ đợi khắc khoải..."

"Và rồi Carlise tìm thấy chị. Ông ấy ngửi thấy mùi máu, liền đến để xem xét chị. Chị còn nhớ một cách mơ hồ cái cảm giác bị kích thích khi ông kiểm tra khắp người với nỗ lực cứu sống chị. Chị không bao giờ giống như những gì Tiến sĩ Cullen, vợ ông và Edward mong muốn. Chị thấy bối rối vì họ đều xinh đẹp hơn chị. Nhưng họ đã không hề hòa nhập vào xã hội khi ấy, do đó chị mới chỉ nhìn thấy họ một hoặc hai lần.

"Khi họ nâng chị lên khỏi mặt đất và mang chị đi, chị nghĩ mình đã chết rồi-bởi vì tốc độ của họ-nó giống như thể chị đang bay. Chị nhớ mình đã khiếp sợ vì sự đau đớn vẫn chưa chấm dứt...

"Và rồi chị thấy mình ở trong một căn phòng sáng sủa, và ấm áp. I was slipping away. Chị cảm thấy dễ chịu hơn khi vết thương bắt đầu đỡ nhức nhối. Bỗng đột nhiên như có thứ gì đó sắc nhọn cắt sâu vào cơ thể chị, cuống họng chị, cổ tay chị, mắt cá chân chị. Chị kêu thét lên trong hoảng loạn, với ý nghĩ mình bị ông ấy mang đến đây để làm đau đớn hơn nữa. Sau đó dường như chị bị ngọn lửa thiêu đốt vậy, chị không còn biết quan tâm tới bất cứ điều gì khác. Chị van xin ông ấy hãy xuống tay với chị. Khi Esme và Edward về đến nhà, chị lại nài nỉ họ hãy làm điều đó với chị. Carlise ngồi xuống bên cạnh chị. Ông nắm lấy tay chị và nói rằng ông rất tiếc, nhưng ông hứa mọi đau đớn sẽ chấm dứt. Ông kể hết mọi thứ, và thi thoảng chị có lắng nghe. Ông nói ông là ai, và chị sẽ trở thành cái gì. Chị không tin ông ấy. Mỗi khi chị la hét, ông lại liên tục xin lỗi.

"Edward đã không hài lòng. Lúc chị ngừng la hét, chị còn nhớ đã nghe họ tranh luận về chị. Chị biết không có lợi nếu la hét vào lúc đó.

"Chú đang nghĩ gì thế,chú Carlise?' Edward nói. 'Rosalie Hale?" Rosalie giả chất giọng đang cáu của Edward một cách hoàn hảo. "Chị không thích cái cách anh ấy gọi tên chị, cứ như thể có điều gì không hay về chị vậy.

"Chú không thể để cô ấy chết,' Carlise chậm rãi đáp. "Điều đó rất-rất khủng khiếp, và rất phí phạm"

"Con hiểu,' Edward trả lời, chị nghĩ anh ấy đã nói một coi thường. Điều đó làm chị tức giận. Chị không biết Edward có thực sự hiểu những gì Carlise nói hay không.

"Điều đó rất phí phạm. Chú không thể bỏ mặc cô ấy,' Carlise thầm thì nhắc lại.

"Tất nhiên anh không thể rồi,' Esme đồng ý.

"Con người ai rồi cũng phải chết,' Edward đanh giọng nhắc nhở. "Chú không nghĩ là cô ta có thể dễ dàng bị nhận ra sao? Hoàng đế sẽ phát động một cuộc truy lùng rộng rãi-và sẽ không ai nghi ngờ vào ma quỷ,' anh ấy gầm lên.

"Chị bỗng thấy vui sướng khi nghĩ mọi người sẽ biết Royce là kẻ có tội.

"Chị không nhận ra cuộc tranh luận gần như đã kết thúc-vì chị dần thấy khỏe hơn và do đó chị có thể tập trung hoàn toàn vào những điều họ nói. Sự đau đớn đang từ từ trượt ra khỏi mười đầu ngón tay chị.

"Chú định sẽ làm gì với cô ta?' Edward hỏi bằng thái độ ghê tởm-hoặc ít ra là chị cảm thấy như thế.

"Carlise thở dài. "Điều đó còn tùy thuộc vào cô ấy. Có thể cô ấy muốn đi trên con đường do chính mình lựa chọn."

"Chị đã tin vào những gì ông ấy kể đến nỗi nó làm chị vô cùng sợ hãi. Chị hiểu rằng cuộc đời chị đã đến hồi kết thúc, và chị sẽ không bao giờ có cơ hội được quay trở lại. Chị không thể chịu nổi cái ý nghĩ phải đơn độc một mình...

"Vết thương cuối cùng cũng đã khỏi và một lần nữa họ giải thích cho chị nghe giờ đây chị là ai. Lần này thì chị tin. Chị cảm nhận được sự khát máu, làn da cứng như đá cẩm thạch; chị cũng thấy được đôi mắt đỏ hoang dại của mình.

"Thật nông cạn, lần đầu tiên khi nhìn thấy chính mình trong gương, chị đã cảm thấy rất tuyệt. Ngoại trừ đôi mắt, giờ đây chị trở thành người đẹp nhất mà chị từng biết." Chị phá ra cười một lúc. "Phải mất rất nhiều thời gian trước khi chị bắt đầu đổ lỗi lý do của sắc đẹp này cho tất cả những gì đã xảy ra với chị-để chị thấy được sự nguyền rủa của nó. Để chị ước rằng mình...ừm, không phải xấu xí, mà là người có vẻ ngoài bình thường. Giống như Vera. Và như vậy chị có thể đồng ý kết hôn với một ai đó thực lòng yêu chị, và rồi sinh ra những đứa con kháu khỉnh. Đó hoàn toàn là những gì chị mong muốn. Đâu phải là quá nhiều để chị có thể ước ao."

Chị chìm trong tư lự một giây lát, và tôi tự hỏi có phải một lần nữa chị đã quên đi sự hiện diện của mình. Nhưng rồi chị mỉm cười với vẻ mặt đắc thắng.

"Em biết đấy, lý lịch của chị gần như trong sạch bằng Carlise," chị nói. "Hơn cả của Esme. Và hơn một nghìn lần so với Edward. Chị không bao giờ nếm thử máu người," chị tự hào tuyên bố.

Tôi tự hỏi làm cách nào chị có thể có được một lý lịch trong sạch như thế và dường như chị đọc được sự hồ nghi ấy trên vẻ mặt của tôi.

"Chị đã giết năm người đó," chị nói với giọng điệu tự mãn. "Nếu em cho rằng bọn chúng thực sự là con người. Nhưng chị đã rất cẩn thận không làm bọn chúng phải chảy máu-chị biết mình sẽ không cưỡng lại nổi sự thèm khát, và chị cũng không hề muốn máu của bọn chúng chảy trong người mình.

"Chị đã tha mạng cho Royce trong những phút cuối cùng. Chị muốn hắn phải tận mắt chứng kiến cái chết của bạn bè và tự hiểu cái gì đang đến với mình. Chị muốn nỗi sợ hãi sẽ là kết cục tồi tệ nhất của hắn. Và có vẻ đúng là như vậy. Khi bị chị bắt được, hắn ta đang trốn trong một căn phòng không cửa sổ phía sau cánh cửa dày như mái vòm nhà băng và được bảo vệ bên ngoài bởi những tên có trang bị vũ trang. À thực ra chị đã giết bảy người," chị sửa lại. "Chị quên mất bọn bảo vệ của hắn. Chị chỉ mất một giây với chúng.

"Kể ra chị đã hơi màu mè một cách thái quá. Chị rõ thật là trẻ con. Khi đó chị đã mặc một cái váy cưới mà chị đánh cắp được. Hắn ta đã thét lên khi nhìn thấy chị. Đêm đó hắn la hét rất nhiều. Tha mạng hắn ta trong những phút cuối cùng quả thực là một ý tưởng tuyệt vời-điều đó giúp chị có thể dễ dàng kiềm chế bản thân và thực hiện nó chậm rãi hơn-"

Đột nhiên chị dừng lại và liếc nhanh xuống tôi. "Chị xin lỗi," giọng chị đầy phiền muộn. "Chị đã làm em sợ đúng không?"

"Em ổn mà chị," tôi nói dối.

"Chị bị cuốn theo câu chuyện quá." "Em đừng lo lắng gì cả." "Chị thấy ngạc nhiên vì Edward đã không kể cho em nhiều về chuyện của chị."

"Anh ấy không thích kể chuyện của người khác-giống như anh ấy đang phụ lòng tin của mọi người, bởi vì anh ấy có thể nghe được nhiều hơn là những gì người khác có ý muốn chia sẻ."

Rosalie mỉm cười và lắc đầu. "Lẽ ra chị nên đặt lòng tin vào anh ấy nhiều hơn nữa. Anh ấy thực sự rất tử tế, phải không?"

"Em cũng nghĩ như vậy"

Chị thở dài. "Có thể nói, chị đã cư xử không phải với em, Bella à. Anh ấy có kể cho em nghe tại sao không? Or was that too confidential?"

"Anh ấy nói vì em là con người. Và thật khó cho chị khi có quá nhiều người ở thế giới bên ngoài biết được sự thật."

Giọng cười du dương của chị ngắt lời tôi. "Bây giờ thì chị thực sự thấy có lỗi rồi. Anh ấy quá tử tế với chị, nhiều hơn hẳn những gì chị xứng đáng được nhận." Chị trở nên thân thiện hơn mỗi khi cất tiếng cười, cứ như thể sự cảnh giác không bao giờ thiếu mỗi khi có sự hiện diện của tôi giờ đã được chị bỏ rơi mất. "Đúng là một kẻ nói dối đáng yêu." Chị phá ra cười lần nữa.

"Anh ấy nói dối à?" Tôi hỏi một cách cảnh giác.

"Nói đúng ra thì đó chỉ là một phần nhỏ nhưng quan trọng. Chỉ là anh ấy đã không kể cho em nghe toàn bộ câu chuyện. Những gì anh ấy kể đều đúng, thậm chí còn đúng hơn so với trước đây nữa. Tuy nhiên, ngay lúc này..." Đột nhiên chị ngừng lại, cười bực dọc. "Chị cảm thấy bối rối lắm, Bella à. Em biết đấy, thọat đầu, chủ yếu là chị thấy ghen tị vì người anh ấy cần là em chứ không phải chị."

Tôi bỗng run sợ trước những lời nói của chị. Với một ánh sáng bạc chiếu đến chị, trông chị đẹp hơn bao giờ hết. Và rõ ràng rằng tôi thể sánh với chị.

"Nhưng chị yêu Emmett...," tôi nói lí nhí.

Chị lắc đầu rồi cười. "Chị không cần Edward theo cách đó, Bella à. Không bao giờ. Chị yêu anh ấy bằng tình yêu của một người chị, và rõ ràng người em trai ấy đã chọc tức chị ngay lần đầu tiên nói với chị. Em cần phải hiểu điều đó, mặc dù... chị đã quá quen với việc mọi người cần đến mình. Và Edward không bao giờ có bất cứ thái độ nào tỏ ra như vậy. Điều đó làm chị thất vọng, và thậm chí thoạt đầu chị còn cảm thấy bị tổn thương nữa. Nhưng anh ấy cũng không bao giờ cần đến bất kỳ ai, nên điều đó đã không còn làm chị buồn phiền. Thậm chí khi bọn chị gặp gỡ gia đình bà Tanya ở Denali lần đầu tiên. Tất cả họ đều là phụ nữ! Nhưng Edward không hề tỏ ra bất cứ sự quan tâm nào, dù là nhỏ nhất. Và rồi anh ấy gặp em." Đôi mắt của chị chú mục vào tôi. Tôi chỉ còn có thể tập trung một nửa vào những gì chị kể. Mãi nghĩ về Edward, Tanya và tất cả phụ nữ ở đó, môi tôi mím lại thành một vết hằn.

"Không phải do em không xinh đẹp, Bella" dường như hiểu sai nét mặt của tôi, chị nói tiếp. "Chỉ có nghĩa là đối với anh ấy thì em quyến rũ hơn chị rất nhiều. Và chị đã quá phân biệt, đã quá để tâm đến điều đó nên chị đã khó khăn với em vì... chị ích kỉ"

"Nhưng chị đã nói 'thoạt đầu'. Tức là bây giờ điều đó không còn làm chị phiền muộn nữa phải không? Ý em là, cả em và anh ấy đều cho rằng chị là người phụ nữ đẹp nhất."

Nói đến đó tôi bỗng bật cười. Điều này là quá hiển nhiên. Rosalie cần gì phải nghe tôi khẳng định lại lần nữa.

Rosalie cũng cười. "Cảm ơn em, Bella. Không, điều đó không còn làm chị phiền muộn nữa. Edward luôn là một chút bí ẩn đối với chị." Chị lại phá ra cười.

"Nhưng chị vẫn không thích em," tôi thì thào.

Nụ cười trên môi chị bỗng chốc héo đi. "Chị rất tiếc về điều đó."

Chúng tôi ngồi trong im lặng một lúc lâu, và dường như chị không hề có ý định tiếp tục câu chuyện.

"Chị có thể nói em biết tại sao không? Em đã làm gì không phải...?" Có phải chị tức giận vì tôi đã mang nguy hiểm đến cho gia đình chị và cho cả Emmett? Hết lần này đến lần khác. James, và bây giờ là Victoria...

"Không, em chưa hề làm gì sai cả," chị thì thầm. "Chưa hề dù chỉ một lần"

Tôi chú mục vào chị, bỗng dưng cảm thấy bối rối.

"Em không biết sao, Bella?" Giọng chị đột nhiên da diết hơn hẳn so với khi chị kể lại câu chuyện bất hạnh của mình. "Em đang có tất cả mọi thứ. Em có cả một cuộc sống ở phía trước. Đó là toàn bộ những gì chị muốn. Và em lại đang chuẩn bị vứt bỏ nó đi. Em không biết là chị sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để được như em sao? Em có được sự lựa chọn mà chị đã không hề có, và em đang chọn lựa sai lầm!"

Tôi bỗng thấy nao núng trước những lời lẽ mãnh liệt của chị. Chợt nhận ra miệng mình đang há hốc, tôi liền ngậm chặt lại.

Chị chăm chú nhìn tôi một lúc lâu. Và rồi, nỗi thiết tha trong đôi mắt chị mờ đi một cách chậm rãi. Bất ngờ, chi bộc lộ vẻ lúng túng của mình.

"Chị đã chắc chắn là mình sẽ giữ được bình tĩnh." Chị lắc đầu, dường như có chút sững sờ bởi dòng cảm xúc mạnh mẽ đang tuôn trào. "Bây giờ đã khó khăn hơn lúc trước, nó đã là một câu chuyện phù phiếm"

Chị chăm chú nhìn vầng trăng đang treo lơ lửng trong im lặng. Phải một lúc sau tôi mới gom hết can đảm và phá tan đi sự im lặng và mạch nghĩ suy của chi.

"Chị sẽ thích em hơn nếu em lựa chọn vẫn là một con người chứ?"

Chị quay lại nhìn tôi, đôi môi hé mở một nụ cười. "Có thể."

"Tuy nhiên chị đã bỏ sót cái kết cục có hậu của mình rồi," tôi nhắc. "Chị đã có Emmett."

"Chị có một nửa." Chị cười toe toét. "Em cũng biết chị đã cứu sống Emmett khi anh ấy đang bị một con gấu tấn công, và mang anh ấy về cho Carlisle. Nhưng em có biết tại sao chị ngăn không cho con gấu ăn thịt anh ấy không?"

Tôi lắc đầu.

"Mái tóc xoăn đen... cùng đôi lúm đồng tiền cả khi anh ấy nhăn mặt vì đau đớn...và sự ngây thơ một cách lạ kỳ không hề thích hợp với gương mặt của một người đã trưởng thành...Anh ấy làm chị nhớ đến cậu bé Henry bé nhỏ của Vera. Chị không hề muốn anh ấy chết. Sự mong muốn ấy lớn đến nỗi một người dù đã quá chán ghét cuộc sống này như chị vẫn đủ ích kỷ để cầu xin Carlisle biến đổi anh ấy.

"Có lẽ chị đã may mắn hơn những gì chị đáng được hưởng. Emmett là tất cả những gì chị mong mỏi. Anh ấy chính xác là mẫu người mà mọi người tin là chị cần. Và, một cách kỳ quặc, anh ấy cũng cần chị. Điều này tốt hơn làchị hy vọng. Nhưng chỉ có chị và anh ấy mà thôi, không bao giờ có được nhiều hơn nữa. Chị sẽ không bao giờ được ngồi ở một cái cổng vòm nào đó, bên cạnh là mái tóc đã bạc màu của anh ấy, vây quanh bởi những đứa cháu xinh đẹp."

Nụ cười của chị thật hiền từ. "Nghe thật kỳ lạ, phải không? Về nhiều mặt, em chín chắn hơn nhiều so với khi chị mười tám. Nhưng về những mặt khác... vẫn còn một vài thứ mà có lẽ em chưa bao giờ suy nghĩ một cách nghiêm túc. Em còn quá trẻ để biết được mình sẽ muốn gì trong mười hay mười lăm năm nữa. Và cũng quá trẻ để từ bỏ tất cả mà không hề có sự suy tính nào. Em không cần phải vội vàng đối với những điều thuộc về sự vĩnh cửu, Bella à." Chị vỗ nhẹ vào đầu tôi, nhưng động tác không hề biểu lộ bất cứ sự hạ mình nào.

Tôi thở dài.

"Hãy nghĩ về điều đó một chút nữa. Một khi mọi ciệc đã hòan thành thì không bao giờ có thể tahy đổi được, Esme đã nói với chị thế và Alice thì không còn nhớ bất cứ điều gì về kiếp sống con người nên cô ấy cũng sẽ không nuối tiếc vì nó... Nhưng em thì khác. Em còn quá nhiều thứ để có thể từ bỏ."

Tôi không thể nói to hơn để trả lời chị. "Cảm ơn chị, Rosalie. Rất vui khi... được hiểu nhiều hơn về chị."

"Thứ lỗi cho chị vì đã đối xử thật không phải với em." Chị cười lại toe toét. "Từ bây giờ chị sẽ cố gắng cư xử cho phải phép."

Tôi cười đáp lại chị.

Trong một khảong thời gian ngắn ngủi này, hẳn nhiên tình bạn vẫn chưa thể hiện hữu giữa hai chúng tôi nhưng điều chắc chắn rằng chị sẽ không ghét với tôi như lúc trước nữa.

"Bây giờ em có thể ngủ được rồi." Đôi mắt Rosalie đong đưa về hướng chiếc giường, và đôi môi chị giật mạnh. "Chị biết em không hài lòng khi chị nhốt em lại như thế này, nhưng đừng để Edward nổi giận khi anh ấy trở về. Anh ấy yêu em nhiều hơn là em nghĩ đấy. Anh ấy luôn lo sợ mỗi khi phải rời xa em." Chị bước đi trong yên lặng và chẳng mấy chốc hiện ra bên cánh cửa. "Chúc em ngủ ngon, Bella." Chị thì thầm ngay khi cánh cửa được đóng lại sau lưng.

Mãi một lúc rất sau giấc ngủ mới đến với tôi.

Đêm đó, tôi gặp một cơn ác mộng kinh hòang. Tôi lê bước xuyên qua màn đêm, qua những phiến đá lạnh ngắt của một con đường xa lạ, duới màn tuyết lất phất rơi, để lại một vệt máu dài vấy bẩn trên nền tuyết bên dưới. Chàng thiên sứ mờ ảo trong bộ áo trắng đang dõi theo mọi nỗ lực của tôi bằng đôi mắt đầy trách móc.

Buổi sáng hôm sau, Alice lái xe đưa tôi đến trường trong lúc tôi đang chú mục ra ngoài kính chắn gió một cách gắt gỏng. Tôi đang cảm thấy chóang váng, mất ngủ. Nó làm tôi càng thêm phát cáu bởi việc bị giam hãm.

"Tối nay chúng ta sẽ đi chơi ở Olympia hoặc đâu đó," cô bạn hứa. "Sẽ rất vui, đúng không?"

"Bạn chỉ việc nhốt mình trong tầng hầm," tôi gợi ý, "và quên đi mọi chuyện xảy ra xung quanh"

Alice nhăn mặt. "Anh ấy đang lái chiếc Porsche quay về. Mình đang hoàn thành không tốt nhiệm vụ. Bạn phải vui vẻ lên, Bella à."

"Đó không phải lỗi của bạn," tôi lẩm bẩm. Tôi không thể không cảm thấy mình là người có lỗi. "Gặp lại bạn vào bữa trưa nhé."

Tôi lê bước tới lớp tiếng Anh. Không có Edward, dám chắc tôi sẽ không chịu nổi quá một ngày. Tiết học đầu tiên trôi qua trong sự ảm đạm. Tôi hoàn toàn ý thức được rằng thái độ của mình sẽ không giúp ích được gì vào lúc này cả.

Khi chuông reo, tôi uể oải đứng dậy. Mike đã đứng ngay cửa và giữ nó mở ra cho tôi.

"Cuối tuần này Edward có cuộc đi bộ đường dài à?" cậu bạn hỏi một cách thân thiện khi chúng tôi đang đi bộ ra ngoài xuyên qua màn mưa lất phất.

"Ừ."

"Cậu muốn làm gì tối nay không?"

Làm sao cậu bạn vẫn còn thái độ hy vọng như thế chứ?

"Mình không thể. Mình có một bữa tiệccon gái (nguyên tác tiếng Anh: Slumber party. Đây là 1 dạng party của con gái, không có con trai. Trong party thì con gái sẽ đến nhà của 1 đứa, nấu ăn, trang điểm, làm những gì mà con gái làm, không có con trai. Cái này khá phổ biến ở nước ngaio, ở VN thì hình như không có nên tụi mình không biết gọi thế nào." Tôi lầm bầm. Cậu bạn dành cho tôi một cái nhìn kỳ lạ vì sự thay đổi quyết định của tôi

"Cậu định..."

Câu nói của Mike đột nhiên bị cắt quãng bởi tiếng rống ầm ầm ngay bãi đỗ xe phía sau chúng tôi. Mọi người đang đi trên vỉa hè đều quay lại nhìn một cách khó tin vào tiếng rít của chiếc mô tô đen đang dừng lại ngay mép vỉa hè lát bê tông, động cơ vẫn còn gầm gừ.

Jacob vấy tay gọi tôi một cách khẩn cấp.

"Chạy đi, chị Bella!" Jacob hét lên xuyên qua tiếng gầm của động cơ.

Tôi đông cứng người lại trong giây lát trước khi kịp hiểu ra.

Tôi liếc nhanh qua Mike. Tôi hiểu mình chỉ có vài giây để hành động. Bao xa từ chỗ Alice có thể chạy đến bắt tôi lại một cách công khai?

"Mình không khỏe, mình đi về nhé?" Tôi nói với Mike, giọng nói pha lẫn sự kích động đột ngột.

"Được rồi," cậu bạn càu nhàu.

Tôi hôn vội vào má Mike. "Cảm ơn bạn, Mike à. Mình nợ bạn một lần nữa!" Tôi la lên trong lúc chạy hết tốc lực.

Jacob quay lại động cơ. Cậu bạn cười toe toét. Tôi nhảy lên chỗ ngồi phía sau lưng Jacob và choàng chặt hai tay vào thắt lưng cậu.

Đột nhiên tôi nhác thấy Alice. Cô bạn đang sững người lại ngay rìa căn-tin, đôi mắt cô ánh lên vẻ giận dữ, đôi môi nghiến chặt lại.

Tôi liếc ánh mắt ra chiều biết lỗi về phía cô.

Và rồi chúng tôi phóng ngang qua khảong đen nhanh đến nỗi tôi có cảm tưởng dạ dày mình đã trôi tuột lại phía sau lưng.

"Giữ chặt nào," Jacob la lên.

Tôi úp mặt vào lưng cậu bạn khi cậu tăng tốc trên đường quốc lộ. Tôi biết cậu chỉ giảm tốc độ khi chúng tôi chạm đến ranh giới của người Quileute. Tôi chỉ cần phải bám chặt cậu cho đến lúc đó. Tôi tha thiết cầu mong Alice sẽ không đuổi theo, cũng như Charlie sẽ không bắt gặp chúng tôi...

Cuối cùng chúng tôi cũng đến ranh giới an toàn. Chiếc xe đi chậm lại, Jacob ngồi thẳng lại rồi rú lên cười. Lúc này tôi mới mở mắt ra.

"Chúng ta đã làm được rồi," cậu bạn hét lên. "Không tệ cho một cuộc đào tẩu, nhỉ?"

"Ý tưởng hay đó, Jake." "Chị còn nhớ em nói rằng sự tiên đóan trước tương lai của Alice sẽ sẽ không thể nào ngờ trước được những gì chị sẽ làm. Chị mừng vì em đã không nghĩ đến điều này, cô ấy sẽ không để em đến trường đâu."

"Đó là lý do tại sao em không cân nhắc đến nó."

Cậu bạn phá ra cười đắc thắng. "Nào, hôm nay chị muốn làm gì?"

"Bất cứ điều gì!" Tôi cười đáp lại. Cảm giác tự do thật tuyệt vời.

Nhật Thực (Eclipse)

Stephenie Mayer

chương 8

Tính khí

Chúng tôi dừng xe trên bãi biển, đi thơ thẩn không mục đích. Jacob vẫn đang tự mãn với việc giải cứu được tôi.

"Chị có nghĩ là họ đang tìm chị không?" Cậu ta hỏi với vẻ đầy hy vọng.

"Không" Tôi chắc về điều đó "Dù rằng, tối nay họ sẽ nổi điên với chị."

Jacob nhặt một hòn đá và ném nó vào những con sóng.

"Sau này, chị đừng trở lại đó nữa" Cậu ta khẩn khoản.

"Ngài Charlie sẽ rất mừng vì điều đó" Tôi mỉa mai.

"Em cá là chú ấy sẽ không phiền đâu" Tôi không buồn trả lời. Có lẽ Jacob đúng và điều đó làm tôi phải nghiến r8ang suy nghĩ. Thật là không công bằng tý nào về việc ngài Charlie thích người bạn Quileute của tôi ra mặt. Tôi tự hỏi ngài có còn cảm thấy như vậy không nếu ngài phải lựa chọn giữa những ma cà rồng và người sói?

"Vậy gần đây có vụ rùm beng nào không em?" Tôi nhẹ nhàng hỏi. Jacob đột ngột dừng lại và nhìn chầm chầm vào tôi bằng đôi mắt sửng sốt.

"Gì cơ?" Chuyện đó thật buồn cười.

Jacob quay đi. Tôi chờ cậu ta bước tiếp, nhưng dường như Jacob mất tập trung.

"Đó là một vụ rùm ben ư?" Tôi tự hỏi. Jacob lại ném một hòn đá.

"Em đã quên nó như thế nào rồi, không có bất cứ ai biết hết mọi thứ xảy ra trong suốt thời gian qua. Vì nó nằm ở một nơi nào đó, một góc khuất của riêng em."

Chúng tôi đi bộ trên chiều dài của triền đá, im lặng.

"Vậy đó là gì?" Cuối cùng tôi cũng là người phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trước. "Chuyện mà em nghĩ là mọi người đã biết rồi đó?"

Ngập ngừng, lưỡng lự, có vẻ như cậu đang cân đo đong đếm xem sẽ nói với tôi bao nhiêu. Nhưng cuối cùng cậu cũng cất lên lời với tiếng thở dài:

"Quil đã bị tiếng sét ái tình. Hiện giờ có 3 người biết. Số còn lại trong bọn em bắt đầu lo lắng. Có lẽ, nó đang diễn tiến nhanh hơn những dự tính"

Jacob cau mày và sau đó quay lại nhìn tôi chằm chằm. Nheo mắt lại, câu nhìn tôi với sự tập trung cao độ.

"Em nhìn gì mà chăm chú thế?" Tôi vẫn hỏi dù đã biết câu trả lời. Thế nhưng sau một tiếng thở dài thì câu cũng trả lời.

"Không gì cả." Jacob tiếp tục đi. Dường như không hề nghĩ về điều đó. Cậu ta chìa tay ra và nắm lấy tay tôi. Chúng tôi bước đi trong im lặng băng qua những hòn đá. Tôi tự hỏi mình rằng như vậy là đúng hay sai. Nó sẽ như thế nào, nên ohản đối hay chấp nhận, nhưng dù có suy nghĩ đến đâu về cái việc ấy thì tôi cũng sẽ không rút tay ra khỏi bàn tay của Jacob, dù tôi vẫn chưa tìm ra được câu trả lời nên hay không của chính mình. Và nó thường đến nỗi điều đó trở nên hiển nhiên khi tôi ở gần Jacob. Hiện tại, không có nguyên nhân gì để suy diễn thêm về hành động đó cả.

"Tại sao tình yêu sét đánh của Quil lại là một chuyện rùm beng?" Tôi hỏi khi Jacob như muốn dừng bước "Có phải vì cậu ta là thành viên mới nhất trong bột lạc người sói?"

"Chuyện đó không có liên quan gì cả"

"Vậy cái lý do của cái chuyện rùm beng ấy là gì?"

"Đó là một cái khác nữa trong những truyền thuyết. Em tự hỏi khi nào tụi mình bắt đầu thôi ngạc nhiên về tất cả những sự thật đó?" Jacob lảm nhảm một mình.

"Em có định nói cho chị biết không? Hay là để chị phải đoán?"

"Chị không bao giờ đoán đúng đâu. Chị biết đấy, cho đến gần đây Quil không còn chơi với bọn em nữa. Vì vậy, cậu ta cũng không còn lảng vảng quanh Emily."

"Vậy Quil phải lòng Emily à?" Tôi há hốc kinh ngạc.

"Không. Em xin chị đừng đoán nữa. Emily có 2 người cô cháu gái đến thăm...và Quil đã gặp Claire" Jacob không nói tiếp. Tôi nghĩ về chuyện đó một lúc.

"Emily không muốn cháu chị ta quen với người sói à? Thật là có hơi đạo đức giả." Tôi nói. Nhưng tôi có thể hiểu tại sao chị ta lại làm như bao người khác. Tôi lại nghĩ đến vết sẹo làm hỏng khuôn mặt và kéo dài xuống cánh tay phải chị ấy. Sam đã không thể tự chủ chỉ một chốc trong khi anh ta lại đứng quá gần chị.

Một lần cho tất cả... Tôi đã thấy sự dằn vặt ẩn sâu trong đôi mắt Sam khi anh ta nhìn thấy những gì mình đã gây ra cho Emily. Tôi có thể hiểu tại sao Emily muốn bảo vệ những đứa cháu của mình khỏi điều khủng khiếp đó.

"Chị có thể làm ơn đừng đoán nữa được không? Chị bí rồi. Emily không để tâm đến chuyện đó đâu, chỉ là, ừ, mà chỉ là hơi sớm một chút."

"Em nói "sớm" nghĩa là sao?"

Jacob nheo mắt lại nhìn tôi dò xét.

"Đừng phán xét nữa, được không?"

Tôi gật đầu một cách thận trọng.

"Claire mới 2 tuổi" Jacob nói.

Mưa bắt đầu rơi, những hạt nuớc bắt đầu rả rích. Tôi nháy mắt khó chịu khi những hạt mưa quấy vào mặt. Jacob chờ đợi trong im lặng. Cậu ta không mặc áo khoác như thường lệ; mưa để lại những những vệt bùn bắn tung tóe trên chiếc áo sơ mi đen và nhỏ giọt xuống từ mái tóc bờm xờm của cậu. Khuôn mặt người bạn nhỏ ngây ra khi cậu quan sát tôi.

"Quil phải lòng một....đứa bé 2 tuổi hả" Cuối cùng thì hai mép môi cũng chịu mở ra để cất thành lời.

"Nó đã xảy ra." Jacob nhún vai. Cậu ta cúi xuống nhặt một hòn đá khác và ném nó xuống mặt nước đang rung động vì những giọt mưa.

"Nhưng nó chỉ là một trẻ kia mà" Tôi ra chiều phản đối. Jacob nhìn tôi với sự thích thú.

"Quil không hề thích bất cứ ai lớn hơn cả." Cậu bạn nhỏ nhắc tôi giọng nghe có chút gì đó chua chát "Cậu ấy sẽ phải kiên nhẫn trong vài thập kỷ nữa."

"Chị thật không biết phải nói gì nữa." Tôi cố hết sức vận động trí óc nhưng tuyệt nhiên không thể đưa ra phán xét gì, nhưng thật sự tôi cảm thấy sợ. Cho đến giờ, không có điều gì về những người sói khiến tôi phải phiền lòng kể từ ngày tôi phát hiện ra họ không dính vào các vụ giết người như tôi đã từng nghi ngờ.

"Chị đang đưa ra những phán xét" Jacob buộc tội tôi "Em có thể thấy điều đó qua khuôn mặt chị."

"Xin lỗi" Tôi lí nhí "Nhưng nó nghe có vẻ khiến người ta sởn gai ốc."

" Không phải như vậy,không như chị nghĩ đâu". Jacob đột nhiên bênh vực bạn cậu ấy dữ dội." Em đã thấy chuyện đó thế nào qua ánh mắt của anh ấy.Không có gì lãng mạn đâu,không phải là lúc này."Cậu ấy thở sâu đầy ưu tư." Thật khó để diễn tả. Nó không giống như yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên,thật sự là như vậy.Nó còn hơn cả ...trọng lực nữa.Khi cậu ấy thấy cô bé,đột nhiên trái đất không giữ cậu ấy lại mà là cô ấy. Không có gì có thể sánh bằng cô ấy. Và cậu ta sẽ làm bất cứ điều gì,trở thành bất cứ thứ gì vì cô ấy....Cậu ấy sẽ trở thành bất cứ thứ gì mà cô ta muốn,cho dù là một kẻ bảo vệ,một người yêu,một người bạn,hay là 1 người anh trai.

" Quil sẽ là người anh tốt nhất chưa từng có.Sẽ không có một đứa trẻ ở tuổi chập chững biết đi trên thế giới này được chăm sóc cẩn thận hơn cô bé đó.Và khi cô bé lớn lên,cô ấy sẽ cần 1 người bạn,cậu ấy sẽ là người đáng tin cậy,là nơi nương tựa và là người hiểu cô ấy hơn tất cả những người khác.Và khi cô bé đến tuổi trưởng thành,họ sẽ hạnh phúc như Emily và Sam." Giọng cậu nghe một chút sắc bén khi nhắc đến Sam.

"Claire có sự lựa chọn khác ko?"

" Tất nhiên rồi.Nhưng tại sao cô ấy lại không chọn cậu ta.Cậu ta là người thích hợp nhất,như thể cậu ấy được tạo ra dành cho cô ấy."

Chúng tôi bước đi trong im lặng một lúc đến khi tôi dừng lại để ném nhẹ 1 hòn sỏi xuống biển.Nó chỉ rơi cách bãi biển vài mét,Jacob cười chế giễu tôi.

"Không phải ai cũng khỏe mạnh một cách bất bình thường đâu".Tôi nhăn nhó.

Cậu ấy thở dài.

"Em nghĩ khi nào thì chuyện đó sẽ xảy ra với em?" Tôi hỏi.

Cậu ấy trả lời ngay lập tức: "không bao giờ"

"Đó không phải là việc mà em có thể kiểm soát."

Cậu im lặng, những giây phút lại chậm chạp trôi qua, tôi và cậu, hai người cùng đi chậm lại một cách tình cờ, chậm đến mức gần như không di chuyển.

"Dường như không cần phải như vậy" cậu ta thừa nhận."Nhưng chị phải thấy cô ấy, đó chắc chắn có ý nghĩa với chị"

"Và em nghĩ là nếu em chưa từng thấy cô ấy thì cô ấy không ở đâu đó ư?" Tôi hòai nghi hỏi. "Jacob à, em chưa từng trải qua nhiều điều trên thế giới này,thậm chí là còn thua cả chị nữa."

"Đúng vậy" Cậu ấy nói bằng một giọng thấp.Cậu nhìn tôi bằng mọt ánh mắc sắc lạnh, nó như muốn xuyên thủng người tôi. "Nhưng em sẽ không nhìn thấy bất cứ ai khác,Bella à. Em chỉ nhìn thấy chị thôi. Thậm chí ngay cả khi em nhắm mắt và cố gắng suy nghĩ về chuyện khác. Chị thử hỏi Quil và Embry đi. Chuyện đó làm họ phát điên đấy."

Tôi nhìn xuống những tảng đá.

Chúng tôi không đi nữa. Chỉ còn lại âm thanh của những con sóng xô bờ. Tôi có thể nghe tiếng mưa ngoài những tiếng sóng đó...

"Có lẽ chị nên về nhà" Tôi thì thầm.

"Không được!" cậu ta phản đối,ngạc nhiên trước quyết định này.

Tôi nhìn cậu ấy lần nữa,đôi mắt cậu ấy đầy vẻ lo lắng.

"Chị rảnh cả ngày,đúng không? Những tên uống máu chưa trở về mà"

Tôi nhìn cậu ta một cách giận giữ

"Em không định xúc phạm đâu." Cậu ta nói nhanh.

"Ừ,chị rảnh cả ngày.Nhưng Jake...."

Cậu ấy giữ chặt tay của mình. "Em xin lỗi, em sẽ không như vậy nữa. Em sẽ là Jacob."

Tôi thở dài. "Nhưng nếu đó là những gì em suy nghĩ thì...."

"Đừng lo lắng về em", cậu ấy năn nỉ và mỉm cười thật tươi. "Em biết em đang làm gì mà. Chỉ là chị nên nói nếu em làm chị buồn thôi."

"Chị ko biết nữa...."

"Thôi mà Bella.Chúng ta trở về nhà và lấy xe máy nhé.Chị phải lái xe máy thường xuyên để biết cách sử dụng xe chứ."

"Chị nghĩ là chị không được phép"

"Ai không cho phép chứ? Charlie hay kẻ hút máu- hay là anh ta?"

"Tất cả".

Jacob cười toe toét, đó là Jacob mà tôi luôn nhớ đến, nồng nhiệt và ấm áp.

Tôi không thể không cười toe toét lại.

Mưa rơi nhẹ hơn,trở thành hơi nước.

"Em sẽ không kể cho ai nghe đâu",cậu ấy hứa.

"Trừ những người bạn của em"

Cậu ấy lắc đầu và giơ tay phải lên "Em hứa sẽ không nghĩ về chuyện đó ."

Tôi cười. "Nếu chị bị thương,đó là do chị bị trượt nhé."

"Thế nào cũng được"

Chúng tôi đi xe máy trên những con đường quanh La Push cho đến khi mưa làm chúng trở nên sình lầy và Jacob khăng khăng nói là cậu ta sẽ bất tỉnh nếu không được ăn.Chú Billy chào đón tôi một cách thoải mái khi chúng tôi về đến như thể là sự xuất hiện đột ngột của tôi có nghĩa là không có gì phức tạp hơn việc tôi trải qua một ngày bên người bạn của tôi. Sau khi ăn cái sandwich do Jacob làm, chúng tôi đến gara và tôi giúp cậu ấy lau chùi hai chiếc xe máy. Trong vài tháng qua tôi không đến đây-từ khi Edward quay về-nhưng điều đó không có nghĩa gì cả.Nó cũng như những buổi trưa khác tại gara thôi.

"Nơi này thật tuyệt" Tôi bình luận khi cậu ấy lon soda ấm từ túi trái cây."Chị rất nhớ nơi này".

Cậu ấy cười,nhìn quanh cái trần bằng nhựa kết lại với nhau trên đầu chúng tôi. "ừ, em có thể hiểu được điều đó.Mình có thể thấy được sự lộng lẫy của đền Taj Mahal mà không cần phải tốn tiền và thời gian để đi du lịch Ấn Độ".

"Taj Mahal nhỏ của Washington."Tôi nâng lon lên hưởng ứng.

Cậu cụng lon nước với tôi.

"Chị có nhớ Valentine năm ngoái không? Đó là lần cuối chị đến đây-khi mà mọi thứ vẫn còn... bình thường lần cuối."

Tôi cười. "Tất nhiên chị nhớ rồi.Chị đã trao đổi một khoảng thời gian của cuộc sống nô lệ để đổi lấy những cuộc chuyện trò của trái tim. Đó là điều chị không thể quên được."

Cậu ấy cũng cười. "Đúng rồi.Hừm,cuộc sống nô lệ à.Em sẽ phải nghĩ về chuyện gì đó hay hơn." Rồi cậu ta thở dài. "Em có cảm giác là chuyện đó đã lâu lắm rồi.Một thời đại khác,một thời đại hạnh phúc hơn bây giờ."

Tôi không thể đồng ý với cậu ta.Đây chính là thời đai hạnh phúc của tôi.Nhưng tôi rất ngạc nhiên về những gì tôi đã bỏ lỡ trong suốt thời kì đen tối của chính mình. Tôi nhìn ra cửa, nhìn vào khu rừng âm u.Trời lại mưa mạnh hơn, nhưng trong gara thì thật là ấm áp, khi được ngồi cạnh Jacob. Cậu ta nóng cứ như một cái lò lửa.

Những ngón tay của cậu ấy lướt nhẹ trên tay tôi. "Mọi thứ đã thật sự thay đổi."

"Đúng vâỵ." Tôi nói, rồi tôi rút tay ra và vỗ nhẹ vào bánh sau của chiếc xe máy như Charlie vẫn thường làm. "Chị mong là chú Billy sẽ không nói gì về ngày hôm nay cả...." Tôi cắn môi.

" Ông ấy sẽ không nói đâu. Ông không bao giờ hành động như Charlie đâu. À,em chưa có lời xin lỗi chính thức nào về chuyện ngu ngốc với cái xe máy.Em rất tiếc vì đã tiết lộ bí mật với chú Charlie. Phải chi em đừng làm như vậy."

Tôi đảo mắt. "Chị cũng nghĩ vậy."

"Em rất rất xin lỗi chị."

Cậu ấy nhìn tôi đầy hi vọng, mái tóc đen ướt, rối bù bết lại trên khuôn mặt khẩn khoản đó.

"Thôi được. Chị tha lỗi cho em đó."

"Cảm ơn chị Bells!"

Chúng tôi lại cười toe toét trong vài giây đến khi mặt cậu ấy sầm lại.

"Chị biết không, cái ngày mà em đem cái xe đến.....em đã định hỏi chị vài chuyện." Cậu ấy nói một cách chậm rãi. "Nhưng....cũng không còn muốn hỏi nữa."

Tôi nín thinh-một phản ứng khi căng thẳng. Đó là thói quen tôi học được từ Edward.

"Có phải chị đã ngang bướng là vì chị giận em hay là tại vì thật sự nghiêm túc là vậy."Cậu ấy thầm thì.

"Về chuyện gì chứ?" Tôi thì thầm lại, mặc dù tôi biết cậu ấy đang muốn nói đến chuyện gì.

Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi." Chị biết mà. Khi chị nói không phải là việc của em khi... khi anh ta cắn chị." Cậu ấy nhún vai vào cuối câu nói.

"Jake....".Tôi có cảm giác cổ họng tôi phồng lên. Tôi không thể nói hết câu.

Cậu ấy nhắm mắt và thở thật mạnh. "Chị nghiêm túc đấy chứ?"

Có vẻ cậu ta hơi run, đôi mắt vẫn khép chặt.

"Ừ."Tôi thì thầm.

Jacob hít sâu vào thật chậm. "Em đoán là em đã biết như vậy."

Tôi nhìn chằm chằm cậu ta, chờ cậu ấy mở mắt.

"Chị biết chuyện này nghĩa là gì mà". Đột nhiên cậu ta nói." Chị hiểu điều đó mà đúng không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ phá vỡ hiệp ước?"

"Chúng tôi sẽ rời khỏi đây trước." Tôi nói nhỏ.

Đôi mắt kia bổng dưng mở bừng, đôi mắt đen đầy sự đau đớn và tức giận." Có một ranh giới địa lý trong hiệp ước, Bella. Những ông tổ của chúng tôi chỉ đồng ý hòa bình bởi vì nhà Cullens thề rằng họ khác những kẻ kia, con người sẽ không bị nguy hiểm gì khi ở gần họ.Họ hứa là sẽ không giết bất kì ai hoặc biến đổi bất cứ người nào thêm một lần nữa. Nếu họ không giữ lời, bản hiệp ước là vô nghĩa, và họ chẳng khác gì những con ma cà rồng khác. Một khi đã được thiết lập, khi chúng tôi tìm ra họ-"

"Nhưng Jake à, họ chưa phá vỡ hiệp ước mà?" Tôi hỏi, nắm chặt cái ống hút."Có phải một phần của hiệp ước là em không kể với con người về ma cà rồng? Và em đã kể cho chị. Và vì vậy bản hiệp ước là một thứ để tranh luận, thế nào chứ?"

Jacob không thích nhắc lại chuyện đó, nỗi đau trong mắt cậu ta trở thành sự thù oán." Đúng vậy, em đã phá vỡ hiệp ước-bởi vì trước đây em không tin vào những chuyện đó. Và em nghĩ là họ biết điều đó." Cậu ấy chua chát nhìn vào trán tôi, tránh cái nhìn chằm chằm hổ thẹn của tôi." "Nhưnhg điều đó không đồng nghĩa với việc họ không tin điều đó như em. Họ không được phại sai lầm, dù chỉ một lần. Họ chỉ có một sự chọn lựa nếu họ phản đối điều em đã làm. Nếu họ phá vỡ điều đó thì chúng em cũng có sự chọn lựa như vậy: đó là tấn công và bắt đầu cuộc chiến tranh."

Giọng của Jacob trở nên thật cứng rắn và nghiêm túc. Tôi rùng mình.

"Jake à, không cần phải cư xử như thế đâu."

Cậu ấy nghiến răng. "Đó là như vậy."

Sự im lặng bao trùm sau lời tuyên bố chắc nịch.

"Em sẽ không bao giờ tha thứ cho chị hả Jacob?" Tôi hỏi nhỏ. Khi vừa nói xong thì tôi ước gì tôi đã không hỏi như vậy. Tôi không muốn nghe câu trả lời.

"Chị sẽ không còn là Bella nữa" cậu ấy nói. "Người bạn của em sẽ không còn tồn tại. Không có ai để tha thứ cả."

"Có vẻ câu trả lời là không rồi." Tôi nói nhỏ.

Chúng tôi nhìn nhau trong cái khoảnh khắc không bao giờ kết thúc

"Có phải đó là một lời tạm biệt không hả Jake?"

Cậu ấy chớp mắt liên tục, sự tức giận trên khuôn mặt chuyển sang đầy ngạc nhiên." Tại sao? Chúng ta vẫn còn vài năm mà. Chúng ta sẽ là bạn cho đến lúc đó chứ?"

"Vài năm ư? Không đâu Jake." Tôi lắc đầu và cười một cách không vui vẻ gì." Vài tuần thì đúng hơn."

Tôi đã không trông chờ phản ứng từ cậu ấy.

Cậu ấy đột nhiên đứng dậy, và có một tiếng bốp lớn bởi vì lon soda trong tay cậu ta bị bóp nát. Soda văng khắp nơi, ướt cả tôi như thể là nó được phun ra từ một cái ống nước.

"Jake!" Tôi bắt đầu phàn nàn, nhưng tôi im lặng khi nhận ra rằng cả người cậu ta run rẩy vì giận dữ. Cậu ta nhìn tôi một cách giận dữ và hoang dại, một tiếng gầm gừ phát ra từ lồng ngực.

Tôi đứng sững, kinh ngạc đến nỗi không còn nhớ làm sao để di chuyển.

Sự run rẩy lan khắp người cậu ta, trở nên nhanh hơn đến khi nhìn cậu ấy như thể đang lắc lư. Cái bóng của cậu ấy nhòe đi....

Và sau đó Jacob nghiến răng, tiếng gầm gừ không còn nữa. Cậu ta ép đôi mắt mình phải tập trung, sự run rẩy chậm lại cho đến khi chỉ có tay cậu ta là còn đang run lên dữ dội.

'Vài tuần" Jacob nói với một giọng thấp và đều đều.

Tôi không thể trả lời, cơ thể tôi vẫn còn đông cứng.

Cậu ta mở mắt. Chúng không còn giận dữ nữa.

"Anh ta sẽ biến đổi chị thành một kẻ hút máu bẩn thỉu trong vài tuần nữa!"Jacob rít lên qua kẽ răng.

Quá kinh ngạc để chú ý đến lời sỉ nhục của cậu ấy, tôi chỉ im lặng gật đầu.

Mặt cậu ta chuyển sang màu xanh dưới làn da nâu đỏ.

"Tất nhiên rồi Jake" Tôi nói nhỏ sau một hồi im lặng."Anh ấy 17 tuổi, Jacob à. Còn chị thì mỗi ngày lại càng đến gần cái tuổi 19. Ngoài ra, có gì đáng để chị chờ đợi đâu? Anh ấy là tất cả của chị. Chị còn có thể làm gì khác sao?"

Tôi không nghĩ đó là 1 câu hỏi trả đũa.

Từng lời nói cậu ấy nge như là cái roi đang quất mạnh kêu răng rắc. "Bất cứ thứ gì. Bất cứ thứ gì khác. Chị sẽ tốt hơn nếu chết. Em khuyên như vậy."

Tôi lùi lại một cách ghê sợ như thể cậu ấy đã tát tôi. Nó còn đau đớn hơn như vậy nữa.

Và sau đó, nỗi đau đó bùng lên khắp người tôi, tôi trở nên như một ngọn lửa.

"Có thể em sẽ may mắn." Tôi nói một cách lạnh lùng, chân tôi trở nên lảo đảo. "Có lẽ chị sẽ bị một chiếc xe tải tông trên đường về."

Tôi chộp lấy chiếc xe máy và đẩy ra ngoài mưa. Cậu ấy không hề nhúc nhích khi tôi đi ngang qua. Khi vừa ra tới con đường nhỏ sình lầy, tôi leo lên xe và nổ máy. Bánh xe sau làm văng một ít sình vào gara, tôi ước gì nó văng trúng cậu ta.

Tôi bị ướt hoàn toàn khi tăng tốc trên con đường trơn trượt để đến nhà Cullens. Gió như làm đông cứng những hạt mưa dọc theo da tôi, răng thì cứ đánh lập cập vào nhau từ trước khi đi được nữa đường.

Xe máy đúng là không thực tiễn ở Washington này. Tôi sẽ bán cái thứ ngu ngốc này ngay khi có cơ hội.

Tôi dắt xe vào cái gara rộng lớn của nhà Cullens và không hề ngạc nhiên khi thấy Alice đã ở đó chờ tôi, ngồi nhẹ nhàng trên mui chiếc xe Porsche của cô ấy. Alice vuốt ve cái nước sơn vàng bóng.

"Thậm chí mình còn chưa có cơ hội được lái nó."Alice thở dài.

"Mình xin lỗi." Tôi nói với những cái răng kêu lách cách.

"Có vẻ như bồ cần phải tắm nước nóng đó" Cô ấy nói và nhẹ nhàng nhảy xuống xe một cách tự nhiên.

"Ừ."

Cô ấy chúm môi lại, cẩn thận quan sát thái độ của tôi."Bồ có muốn nói gì về chuyện đó không?"

"Không."

Cô ấy gật đầu tán thành,nhưng đôi mắt thì đầy tò mò.

"Bồ có muốn đi Olympia tối nay không?"

"Thật ra là không. Mình có thể về nhà không?"

Cô ấy nhăn mặt.

"Đừng bận tâm, Alice." Tôi nói. "Mình sẽ ở lại đây nếu điều đó tốt hơn cho bồ."

"Cảm ơn bồ" cô ấy thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm ấy tôi đi ngủ sớm, co người trên cái ghế sofa của anh ấy.

Khi tôi thức giấc thì trời vẫn còn tối. Tôi hơi choáng váng. Nhưng tôi biết là trời chưa gần sáng.Tôi nhắm mắt lại, rồi duỗi người và cuộn tròn. Tôi phải mất một giây để nhận ra rằng lẽ ra tôi đã rớt xuống sàn. Và điều đó làm tôi thấy rất thoải mái.

Tôi cuộn người ngược lại,cố gắng nhìn. Trời còn tối hơn cả tối qua - mây quá dày nên ánh trăng không thể nào xuyên qua được.

"Anh xin lỗi." Tiếng anh ấy rì rầm nhẹ đến nỗi như thể nó là một phần của bóng đêm. "Anh không cố ý làm em thức giấc đâu."

Tôi căng thẳng, chờ đợi sự tức giận- cả anh ấy và tôi-nhưng chỉ có sự im lặng và êm đềm trong căn phòng tối. Tôi có thể cảm nhận được cái ngọt ngào của sự đoàn tụ trong không khí, mùi thơm khác biệt của nước hoa từ hơi thở của anh ấy, sự trống vắng khi phải xa anh ấy để lại một vị đắng sau khi thưởng thức, tôi dường như không chú ý cho đến khi nó không còn nữa.

Không có khoảng trống nào giữa chúng tôi. Sự tĩnh lặng thật là yên bình-không phải như sự yên bình trước một cơn giông tố mà đó là một đêm mà thậm chí không thể nằm mơ là có bão.

Và tôi không nhận ra là tôi cần phải nổi giận với anh ấy. Tôi không nhận ra là tôi cần phải nổi giận với mọi người. Tôi với tay, tìm tay anh ấy trong bóng tối và kéo tôi lại gần anh ấy hơn. Cánh tay của anh ôm vòng lấy tôi, giữ chặt tôi trên ngực. Môi tôi tìm kiếm môi anh, từ cổ họng, lên cằm, và cuối cùng tôi cũng tìm thấy.

Edward hôn tôi thật nhẹ nhàng, rồi anh cười khúc khích.

"Anh đã phải chống lại sự tức giận để không làm con gấu xám phải ngượng, và đây là những gì anh nhận được sao? Anh nên chọc giận em thường xuyên hơn"

"Cho em 1 phút để làm quen với nó nào" Tôi truê chọc, hôn anh ấy lần nữa.

"Anh sẽ chờ bao lâu cũng được nếu em muốn." anh ấy thì thầm trên môi tôi. Những ngón tay của anh ấy đang làm rối tung tóc tôi.

Nhịp thở của tôi trở nên bất thường. "Có lẽ là sáng mai."

"Em thích thế nào cũng được."

"Chào mừng anh đã về nhà." Tôi nói trong khi đôi môi lạnh giá của anh ấy ấn vào quai hàm của tôi. "Em rất vui vì anh đã về."

"Nghe có vẻ hay nhỉ."

"Ừm" tôi đồng tình, tay ôm chặt quanh cổ anh ấy.

Tay anh ấy lần theo cùi chỏ của tôi, chuyển động nhẹ nhàng xuống cánh tay, rồi qua những đốt xương sống rồi vòng qua thắt lưng tôi, lần theo hông xuống chân, vòng qua đầu gối.Anh ấy dừng lại ở đó,tay anh ấy uốn quanh bắp chân tôi. Đột nhiên anh ấy kéo chân tôi ,kẹp vòng quanh thắt lưng của anh ấy.

Tôi nín thở.Đây không phải là việc mà anh ấy thường cho phép làm. Tôi thấy thật ấm áp mặc dù tay anh ấy lanh như băng,Đôi môi anh ấy di chuyển dọc theo cuống họng của tôi.

"Đừng sớm nổi giận đấy nhé." Anh ấy thì thầm."Nhưng em có thể nói cho anh biết em không thích cái giường ở điểm nào không?"

Trước khi tôi kịp trả lời,thậm chí là cả trước khi tôi kịp tập trung tư tưởng và những lời nói của anh ấy thì anh ấy đã lăn qua một bẹn,kéo tôi nằm lên trên người anh.Tay anh ấy giữ khuôn mặt tôi, đẩy lên trên để môi anh ấy có thể chạm vào cổ họng tôi.Hơi thở của tôi dồn dập-dường như là nó đang lúng túng,nhưng tôi không bận tâm lắm nên không hề e thẹn.

"Chiếc giường á?" Anh ấy hỏi lại lần nữa."Anh nghĩ là nó rất tuyệt."

"Nhưng mà không cần thiết."Tôi cố kiềm chế không thở hổn hển.

Anh ấy kéo khuôn mặt tôi lại gần,và môi tôi chạm vào môi anh ấy.Thật chậm,anh ấy xoay người đến khi nằm lơ lửng phía trên người tôi.Anh ấy cố giữ để tôi không cảm nhận được sức nặng của,nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cơ thể anh như đá hoa cương mát lạnh dọc theo người tôi.Tim tôi đập nhanh đến nỗi rất khó để nge được tiếng cười của anh ấy.

"Cũng đáng để cân nhắc đấy chứ." Anh ấy không đồng tình với tôi."Việc này sẽ khó hơn trên 1 chiếc trường kỉ."

Cái lưỡi lạnh như băng của anh lần theo đôi môi tôi.

Đầu óc tôi xoay cuồng-mọi thứ trở nên thật trống rỗng.

"Anh đổi ý rồi ư?" Tôi gần như không thở được.Có lẽ anh ấy đã nghĩ lại về những luật lệ cẩn trọng của anh với tôi.Có thể có nhiều ý nghĩa về chiếc giường này hơn là tôi đã đoán.Trái tim tôi đập mạnh khi chờ câu trả lời từ anh ấy.

Edward thở dài,xoay người lại và mỗi người lại nằm một bên.

"Đừng vớ vẩn thế Bella." Anh ấy kịch kiệt phản đối -rõ rang anh hiểu tôi muốn nói gì rồi." Anh chỉ đang cố chỉ ra những tiện ích của chiếc gường mà em dường như không thích thôi..."

"Quá trễ rồi." tôi nói khẽ."Em thích chiếc giường" tôi thêm vào.

"Tốt rồi." Tôi có thể nghe được nụ cười trong giọng nói của anh ấy khi anh ấy hôn lên trán tôi." Anh cũng thích nữa."

"Nhưng em vẫn cho là nó không cần thiết."Tôi tiếp tục nói."

Anh ấy thở dài lần nữa."Anh đã nói cả trăm lần rồi Bella.Chuyện đó quá nguy hiểm."

"Em thích sự mạo hiểm."Tôi nài nỉ.

"Anh biết chứ." Một chút chua chát trong giọng nói của anh ấy,và tôi nhận ra rằng ắt hẳn anh đã thấy chiếc xe máy trong gara rồi.

"Em sẽ nói cho anh nghe thế nào là mạo hiểm." Tôi nói nhanh trước khi anh ấy có thể đổi chủ đề của cuộc nói chuyện."Em sẽ tự phát cháy trong những ngày tới và anh chứ không phải là ai khác là người châm lửa."

Anh ấy đẩy tôi ra.

"Anh đang làm cái quái gì thế?" Tôi phản đối.va níu lấy anh ấy.

"Bảo vệ em khỏi việc phát cháy.Nếu điều đó là quá sức với em..."

" Em có thể chịu đựng mà."Tôi nài nỉ.

Anh ấy lại ôm tôi vào lòng.

"Anh rất tiếc khi đã để lại ấn tượng xấu trong em."Anh ấy nói." Anh không cố ý làm em không vui.Chuyện đó không đẹp đẽ gì đâu."

"Thật sự tuyệt mà,rất tuyệt là đằng khác.:

Anh ấy thở sâu vào." Em có mệt không.Anh nên để em ngủ."

"Không,em không mệt đâu.Em sẽ không phiền lòng nếu anh lại để ấn tượng xấu trong em lần nữa."

"Đó là một ý kiến tồi.Em không phải là người duy nhất nói như vậy."

"Đúng vậy."Tôi càu nhàu.

Anh ấy cười khúc khích." Em không có ý kiến gì Bella à.hoặc là em quá nhiệt tình làm anh không kiềm chế được chính mình đó."

"Em sẽ không xin lỗi về chuyện đó đâu."

"Anh có thể xin lỗi không?"

"Về chuyện gì chứ?"

"Em đã nổi nóng với anh,em nhớ không?"

"Oh,chuyện đó à."

"Anh xin lỗi.Anh đã sai rồi.Tất nhiên là viễn cảnh sẽ dễ dàng hơn khi anh giữ em an toàn ở đây." tay anh ấy siết chặt lấy tôi."Anh đã trở nên khá hung tợn khi cố gắng rời bỏ em.Anh không nghĩ là anh sẽ đi quá đà như thế lần nữa đâu.Không đáng."

Tôi cười."Anh đã tìm thấy vài con sư tử núi hả?"

"Ừ.Không có gì đáng lo ngại đâu. Dù sao anh cũng xin lỗi vì đã để Alice giữ em như con tin.Đó là một điều tồi tệ."

"Đúng vậy." Tôi đồng tình.

"ANh sẽ không làm vậy nữa đâu."

"Được rồi" Tôi nói một cách dễ dàng.Anh ấy đã được tha thứ." Nhưng bữa tiệc của con gái cũng có những cái lợi của nó...." Tôi uốn người để được gần anh ấy hơn, ấn môi tôi vào vết mẻ trên xương đòn của anh ấy."Anh có thễ giữ em làm con tin bất cứ khi nào anh muốn."

"ừm" anh ấy thở dài.

"Bây giờ đến lượt em nhé?"

"Lượt gì?" giọng anh ấy lo lắng.

"Để xin lỗi."

"Em xin lỗi chuyện gì nào?"

"Anh có giận em không?" tôi hỏi một cách rời rạc.

"Không đâu."

Có vẻ như anh ấy thật sự như vậy.

Tôi cảm thấy chân mày tôi nhíu lại."Anh có thấy Alice khi về nhà không.?"

"Có,sao nào?"

"Anh sẽ lấy lại chiếc Porsche à?"

"Tất nhiên là không rồi.Đó là một món quà mà.''

Tôi ước gì tôi có thể nhìn thấy được biểu lộ của anh ấy.Giọng anh ấy nghe như là bị tôi sỉ nhục.

"Anh có muốn biết em đã làm gì không nào?"Tôi hỏi,bắt đầu đặt câu hỏi về thái độ không lộ vẻ quan tâm của anh ấy.

Tôi cảm thấy anh ấy nhún vai."Anh luôn quan tâm đến những gì em làm-nhưng em không cần phải nói với anh nếu em không muốn."

"Nhưng em đã đi La Push."

"Anh biết."

"Và em cúp học"

"Anh cũng vậy nè."

Tôi chăm chú vào giọng nói của anh ấy,những ngón tay lần theo khuôn mặt của anh,cố để hiểu trạng thái của anh."Tất cả sự bao dung này là từ đâu mà ra vậy anh?" Tôi hỏi.

Anh ấy thở dài.

"Anh cho là em đúng.Vấn đề của anh trước kia chủ yếu là do...thành kiến với người sói thôi.Anh sẽ cố gắng trở nên không quá đáng nữa và tin vào khả năng xét đoán của em.Nếu em nói là an toàn,thì anh tin ở em."

"Wow."

"Và...điều quan trọng nhất...anh không muốn điều này là vật ngăn cách 2 chúng ta."

Tôi ngả đầu vào ngực anh ấy và nhắm mắt lại,hoàn toàn hài lòng.

"Vậy..."Anh ấy rì rầm bằng một giọng điệu tình cờ."Em đã lập kế hoạch để sớm trở lại đó chứ?"

Tôi không trả lời.Câu hỏi của anh làm tôi nhớ lại lời nói của Jacob,cổ họng tôi đột nhiên bị nghẹn lại.

Anh ấy không nhận ra sự im lặng và căng thẳng của tôi.

"Để anh biết mà lên kế hoạch cho mình chứ" anh nhanh chóng giải thích." Anh không muốn em luôn phải vội vã trở về vì anh đang ngồi đợi em đâu."

"không" tôi nói bằng một giọng rất lạ."Em không định quay trở lại nơi đó."

"Ồ,em không cần phải làm thế vì anh đâu."

"Em không nghĩ là em được chào đón ở nơi đó nữa."Tôi nói nhỏ.

"Em có cán lên con mèo của ai không đó?" Anh nhẹ nhàng hỏi.Tôi biết anh không muốn ép tôi kể lại chuyện đó,nhưng tôi có thể nhận ra sự tò mò trong lời nói của anh.

"Không phải." Tôi hít thở thật sâu,và sau đó lầm bầm giải thích nhanh." Em nghĩ là Jacob không nhận ra.... Em không biết điều đó lại làm cậu ấy ngạc nhiên."

Edward chờ đợi trong lúc tôi ngần ngừ.

"Cậu ấy không nghĩ là ....lại đến quá sớm như vậy."

" À" Edward nhẹ nhàng nói.

"Cậu ấy nói thích nhìn em chết hơn." Giọng nói của tôi như vỡ ra ở cuối câu.

Edward vẫn bình thản,kiểm soát những phản ứng mà anh không muốn tôi thấy.

Rồi anh ấy dịu dàng đẩy tôi lên ngực."Anh rất tiếc."

"Em nghĩ anh sẽ vui."Tôi nói nhỏ.

"Vui trên sự đau khổ của em ư?"Anh ấy rì rầm vào làn tóc của tôi."Anh không nghĩ vậy đâu Bella."

Tôi thở dài,thư giãn và tìm cách hòa hợp với thân hình như đá của anh ấy.Nhưng anh lại bất động.

"Có chuyện gì sao?"tôi hỏi.

"Không có gì đâu em."

"Anh có thể nói với em mà."

Anh ấy ngừng lại một phút."Điều đó có thể làm em nổinóng."

"Nhưng em vẫn muốn biết."

Anh ấy thở dài."Theo nghĩa đen thì anh có thể hoàn toàn giết chết hắn vì đã nói với em như vậy.Anh muốn làm vậy."

Tôi cười nhạt nhẽo."Em đoán là anh đã kiềm chế bản thân lắm rồi ha."

"Anh có thể không làm được." Giọng nói anh ấy đầy ưu tư.

"Nếu anh đang có sai sót trong việc kiềm chế,em nghĩ ra một nơi tốt hơn cho nó rồi."

Tôi ôm lấy mặt anh ấy,cố để kéo tôi lại gần để hôn anh.Anh ôm tôi chặt hơn và cố kiềm chế.

Anh ấy thở dài."Anh sẽ luôn là người chịu trách nhiệm à."

Tôi cười toe trong bóng tối."Không đâu.Để em là người chịu trách nhiệm torng vài phút ...hoặc vài giờ nhé."

"Ngủ ngon nhé Bella"

"Khoan đã,em vẫn còn vài điều muốn hỏi anh."

"Chuyện gì thế?"

"Tối qua em đã nói chuyện vói Rosalie..."

Cơ thể anh ấy lại căng ra."Ừ,chị ấy đang nghĩ về chuyện đó khi anh về.Chắc chị ấy làm em suy nghĩ nhiều lắm hả?"

Giọng nói của anh ấy đầy lo lắng,và tôi nhận ra là anh nghĩ tôi muốn nói về những lí do mà Rosalie đưa ra để tôi nên là một con người.Nhưng tôi lại thích thú với chuyện khác cơ.

"Chị ấy kể với em một chút ... về gia đình anh khi sống ở Denali."

Tôi ngừng lại một chút,chuyện này bắt đầu làm anh ấy ngạc nhiên."Thì sao nào?"

"Chị ấy có đề cập đến những ma cà rồng nữ...và anh."

Anh ấy không trả lời mặt dù tôi ngưng lại một chút.

"Đừng lo" tôi nói khi sự im lặng bắt đầu trở nên không thoải mái xíu nào."Chị ấy nói là anh không...quan tâm..Nhưng em chỉ tự hỏi là nếu như ai đó,anh cũng biết đấy,đã như vậy.Ý em là để ý đến anh ấy."

Anh ấy vẫn không nói gì.

"Ai vậy anh?"Tôi cố hỏi với một giọng thờ ơ và hầu như không hoàn toàn chế ngự được "Hay là nhiều hơn một người?"

Không có câu trả lời.Tôi ước gì có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh,như vậy tôi mới có thể đoán được sự im lặng này là gì.

"Alice sẽ kể cho em" tôi nói "Em sẽ hỏi cô ấy ngay bây giờ."

Tay anh ấy siết chặt lại, tôi gần như không thể nhúc nhích được inch nào.

"Trễ rồi." Anh nói.Giọng anh hơi sắc,một chút gì đó khác lạ.Kiểu như là lo lắng,mà cũng có thể là xấu hổ."Hơn nữa,anh nghĩ là Alice đã ra ngoài rồi.."

"Thật là tệ." Tôi đoán."Thật tệ phải không anh?"Tôi bắt đầu hoảng loạn.Tim tôi đập nhanh khi tôi tưởng tượng vẻ lộng lẫy bất tử của kẻ tình địch mà tôi đã không biết là mình có.

"Bình tĩnh nào Bella." Anh nói,hôn lên mũi tôi."Em đang rất vô lí đó."

"Vậy à?Vậy tại sao anh không kể cho em nge?"

"Bởi vì chẳng có gì để kể cả.Em đang làm cho việc này đi xa hơn."

"Là ai vậy anh?" tôi nài nỉ.

Anh ấy thở dài."Tanya có một chút để ý đến anh.Nhưng anh đã cho cô ấy biết là anh không đáp trả lại tình cảm đó bằng một cách lịch sự và nhã nhặn nhất rồi.Hết chuyện rồi đó."

Tôi cố nói bằng cái giọng điềm tĩnh."Nói cho em biết Tanya trông như thế nào đi."

"Cũng giống như tất cả bọn anh thôi- da trắng,mắt màu đồng." Anh trả lời nhanh.

"Và tất nhiên là đẹp tuyệt trần."

Tôi cảm thấy anh nhún vai.

"Anh cho là vậy trong mắt con người."Anh trả lời thờ ơ."Anh nghĩ là em biết mà."

"Biết gì?"Tôi nóng nảy.

Anh ấy đặt môi lên tai tôi,hơi thở lạnh lẽo của anh làm tôi nhột."Anh thích người tóc nâu hơn."

"Cô ấy tóc vàng, đó là cô ấy."

"Màu vàng dâu-không phải kiểu anh thích."

Tôi nghĩ về việc đó một chút,cố gắng tập trung khi đôi môi anh ấy chuyển động nhẹ nhàng trên má tôi,xuống cổ và lại lên má.Anh ấy lặp đi lặp lại vòng tròn đó vài lần trước khi tôi nói.

"Em đoán là ổn rồi."Tôi quyết định.

"Hừm" Anh rì rầm trên làn da của tôi." Em rất là đáng yêu khi ghen đó.Thật là ngạc nhiên."

Tôi cau có trong bóng đêm.

"Trễ rồi." Anh lại rì rầm,gần như là ngân nga bằng một giọng mượt mà."Ngủ đi Bella của anh.Mơ những giấc mơ đẹp nhé.Em là người đầu tiên có được trái tim anh đó.Nó sẽ luôn thuộc về em.Ngủ ngon nào,tình yêu của anh."

Anh bắt đầu ngân nga bài hát ru của tôi,tôi biết là tôi sẽ không chống đỡ nổi đâu,vì thế tôi nhắm mắt lại và áp chặt vào ngực anh.

Nhật Thực (Eclipse)

Stephenie Mayer

chương 9

Mục tiêu

Alice để tôi thiêu thiêu ngủ bào buồi sáng hôm sau. Bữa tiệc tôi qua đã rút hết toàn bộ sức lực của tôi. Nhưng nó chẳng kéo là được bai lâu khi Edward lại xuất hiện ngay trước mặt tôi, sau khi chính thức chấm dứt cuộc đi săn. Tất cả những gì tôi mong muốn vẫn chỉ là mơn ước. Tôi sẽ không bỏ lỡ những khoảnh khắc khi còn là con người.

Charlie thì phóng tầm mắt xuyên qua chiếc cửa sổ để nhìn lén khi nghe tiếng gầm rú dữ dội của chiếc xa tải của tôi. Ông vẫy tay ra hiệu với Alice, và mở cửa xe cho tôi.

"Đi vui chứ?" Charlie hỏi

"Dĩ nhiên ạ, nó thật thật sự tuyệt vời không chỗ chê"

Tôi bỏ mũ xuống nhữnhg bậc cầu thang và thơi thẩn vào nhà bếp để tìm chút gì đó bỏ vào bụng.

"Con có nhận được tin nhắn không?" Charlie nói vói theo

Trên cái quầy bếp, có một mẩu tin nhắn điện thoại. Tôi độc thì nét chữ không thể lẫn vào đâu của Charlie: "Jacob gọi, nó không nói lý do tại sao và gửi tới con một lời xin lỗi. Nó muốn con gọi cho nó. Hãy làm việc đúng đắn. Và theo bố nhận thấy thì giọng của nó báo hiệu rằng nó đang rất buồn"

Tôi nhăn mặt. Charlie rất hiếm khi để những dòng biểu lộ cảm xúc của mình trong những mẩu tin như thế này.

Có lẽ Jacob đang rất buồn. Tôi đã không muốn nói chuyện với nó. Và lần cuối cùng mà tôi nhớ thì chúng tôi đã chẳng nhận bất kì nổ lực nào liên lạc, cứu vãn tình hình giữa hai người. Và thật dễ dàng để giết chết tôi khi Jacob chỉ cần yên lặng...

Tôi cảm thấy chẳng còn thèm ăn gì nữa và ngoảnh mặt đi, bỏ lại tất cả những suy nghĩ lại sau lưng.

"Con vẫn chưa gọi cho Jacob à?" Charlie hỏi. Ông đã nghe lén qua bức vách phòng khách để do thám tình hình.

"Chưa"

Tôi đi thẳng một mạch lên lầu

"Đó không phải là một cách cư xử tốt đâu Bella à" ngài cảnhsát trưởng giảng đạo "Sự vị tha là một đức tình tốt"

"Bố cứ giữ cái đức tính ấy đi nhé" Tôi thì thầm trong miệng đủ nhỏ để ngài Charlie không thể nghe thấy.

Tôi biết rằng công việc giặt giũ đã bị bỏ xó trong một thời gian dài vậy nên sau khi dục cây kem đánh răng sang một bên, tôi ném những bộ quần áo vào trong xọt đồ rồi chạy thẳng xuống phòng Chaelie quơ hết 1 loạt các tắm ra, chỉ chừa lại tấm khăn trải bàn rồi tôi quăng lên những bậc cầu thang. Tiếp lại chạy lên phòng, tôi lấy đống đồ của tôi.

Tôi dừng lại bên cạnh cài dường, hoang mang tự hỏi cái gối nằm đầu của tôi trốn phương nào? Tôi quay khắp phòng để tìm kiếm câu trản lờin nhưng.... không có gối. Tôi để ý thì bất ngờ nhận thấy rằng căn phòng sạch sẽ một cách lạ lùng. Tôi đã làm gì nhĩ? Tôi chửi rủa đôi vớ hôi hám đang lẩn trốn dưới cái ghế và cái áo cánh đỏ. Tôi đã thử nó nhưng rõ ràng rằng đó không phảu là thứ tôi có thể mặc để đến trường. Tôi cầm tất tần tật bọn chúng trên cánh tay. Tôi quay tròn lần nữa để xem còn gì để đem giặt nữa hay không. Ngó lại xái xọt đựng đồ, nnó không trống lổng nhưng cũng không đầy ngất ngưởng như tôi dự tính.

Có phải Charlie đã giặt đồ? Đó đâu phải nhiệm vụ của ngài cảnh sát trưởng?

"Bố, bố có giặt đồ không ạ?" Tôi hét to lên ngoài cửa.

"Uhm, không có" Ông hét đáp lại, giọng đầy tội lỗi "Vậy con có muốn bố làm?"

"Không ạ, con làm được. Vậy bố có vào phòng lấy cái gì đó của con không ạ?"

"Không. Tại sao con lại hỏi vậy?"

"Con không thể... tìm thấy... cái áo sơ mi..."

"Bố chưa từng và phòng con"

Và rồi thì cuối cùng tôi cũng nhớ rằng Alice đã ở đây để lấy giùm tôi cái áo ngủ. Nhưng tôi chẳng hề có một chút gì gợi nhớ rằng cô đã lấy luôn cái gối của tôi. Căn phòng nhìn như được dọn dẹp sạch sẽ khi cô ấy chỉ "lướt" qua vậy. Má tôi ửng hồng khi nghĩ đến sự lôi thôi lếch thếch của mình.

Nhưng cái áo đỏ ấy vẫn chưa dơ mà?

Tôi quyết định rằng sẽ tìm phần trước góc phòng xem sao. Thế nhưng nó cũng không ở trong đó. Tôi bắt đầu phát cáu khi đã lục tung khắp phòng mà vẫn không tài nào tìm ra nơi ẩn nắp của cái áo đó. Tôi biết rằng mình đang trở nên paranoid, nhưng có giống một cái gì đó lỡ mất hơn, hoặc là cái gì đó nhiều hơn cái gì đó. Tôi đã không chăm lo cho căn phòng dù chỉ một nữa trách nhiệm tôi cần có.

Tôi lật tung tấm khăn trải giường và quẳng tất thảy vào máy giặt đồ đang bỏ trống. Trong lúc đó, tôi cố gắng tìm kiếm lại một lần nữa, hy vọng sẽ tìm thấy một manh mối gì đó là Alice bỏ lại. Nhưng rồi tôi cũng cau mày hoang mang khi chẳng có gì được tìm ra.

"Con tìm thấy cái mà con muốn tìm chưa?" Charliie la lớn

"Vẫn chưa ạ"

Tôi trở về phỏng và cố gắng tìm kiếm một lần nữa dưới gầm giường. Nhưng thật vô vọng khi biết rằng bụi đã nghị trị nơi đó và chẳng có bất kì thứ gì khác có thể xâm phạm lãnh thổ nàt. Tôi lại hạ quyết tâm một lần nữa để kiếm cái áo đỏ đó. Có lẽ tôi đã để nó ở đâu đó nhưng tôi không nhớ.

Nhưng cuối cùng tôi cũng bỏ cuộc khi chuông cửa reo. Và tôi chắc mẩm rằng đó là Edward.

"Cửa", Charlie nhắc nhở.

"Đừng căng thẳng quá nào bố"

Tôi mở cửa với vụ cười toe toét trên môi.

Đôi mắt vàng của anh đang mở rộng, đôi môi vẫn giữ nguyên vị trí.

"Edward?" Vơí giọng sắc nhọn, tôi hỏi khi thấy sự biểu lộ cảm xúc trên gương mặt anh "Chuyện gì....."

Anh đặt ngón tay mình lên môi tôi. "Hãy cho anh hai giây" Anh thì thầm "và đừng nhúc nhích"

Tôi đứng yên như đóng băng ngay mép cửa và anh ấy.... biến mất. Anh di chuyển nhanh đến nổi Charlie còn chưa kịp thấy bóng dáng anh.

Nhưng trước khi tôi đếm được đến giây thứ hai thì anh đã quay lại, tay anh qiàng eo và nhanh chóng đưa tôi vào nhà bếp. Anh phóng tầm mắt lướt qua khắp gian bếp và giữ tôi dựa vào người anh. Tôi cũng ném cho Charlie một cái liếc nhưng cò vẻ như ông đang cực kì thích thú với công việc làm lơ chúng tôi.

"Có ai đó đã ở đây" , anh thùi thào bên tai tôi khi đẩ tôi vào sâu trong nhà bếp. Giọng anh đầy căng thẳng; nó nghe thật khó khăn khi bị khỏang cách của máy rửa chén ngăn cản.

"Em chắc chắn đó không phải là người sói" Tôi bắt đầu lên tiếng

"Không phải một trong chúng nó" anh nói thật nhanh và đầu anh rung lên "mà là một trong chúng ta"

Giọng nói của anh biểu thị rõ ràng rằngh đó chắc chắn không phải là người trong gia đình Cullen.

Tôi cảm nhận được rằng máu đang dần rút hết khỏi da mặt tôi.

"Phải chăng đó là Victoria?" Tôi bị sốc

"Đây không phải là mùi hương của mụ ta"

"Một người trong gia đình Volturi?" Tôi đóan

"Có thể"

"Khi nào?"

"Đó là lý do anh đang suy nghĩ, họ chắc chắn vừa ở đây, không xa, lúc đó có lẽ tờ mờ sang, lúc Charlie chưa tỉnh giấc. Nhưng nó không hề đụng đến Charlie, và chắn chắn rằng nó có một âm mưu khác."

"Nó đến để tìm emk chăng?"

Anh không hề trả lời, người anh đông cứng lại, như một bức tượng đồng.

"Hai đứa đang xầm xì tyo nhỏ gì ở trong này thế?" Charlie bước vào hỏi với mộ giọng đầy nghi ngờ, tay thì đảo đảo tô popcorn trống rỗng hòng tìm them một cái gì đó còn sót lại trong ấy.

Tôi cảm thấy mặt tôi tái xanh đi. Một con ma cà rồng đã vào đây tìm tôi khi Charlie còn đang say sưa giấc mộng. Một sự chấn động hỏang sợ chạy dọc theo dây thần kinh trong đầu tôi, nó làm đông cứng cuống họng. Tôi không thể trả lời, tôi chỉ nhìn ông ất với sự khiếp sợ hiện rõ...

Nét mặt của Charlie thay đổi nhanh chóng. Bất ngờ, ông nhe răng. "Nếu hai đứa đang cãi nhau thì đừng để bố làm gián đọan nhé."

Vẫn với nụ cười toe tóet trên môi, ông đặt cái tô mà ônjg đã vét sạch không để lại một dấu vết vào bồn rừa và bước ra khỏi nhà bếp.

"Đi thôi" Edward nói bằng một giọng có âm vực rất thấp

"Nhưng Charlie" Sự sợ hãi đang siết chặt ngực tôi, nó làm tôi khó thở.

Anh cân nhắc một cách kĩ lưỡng trong một giây ngắn ngủi, và chiếc điện thọai của anh đang ở trong tay....

"Emmett" anh nói khẽ. Anh bắt đầu nói nhanh hơn, nhanh hơn và nó nhanh đến mức tôi chẳng còn có thể nắm bắt được những từ ngữ mà anh nói đến. Anh kéo tôi đi đến cửa.

"Emmett và Jasper đang trên đường đến," anh ấy nói nhỏ với tôi khi anh ấy thấy tôi khựng lại. "Họ sẽ kiểm tra toàn bộ khu rừng. Bác Charlie không sao cả."

Tôi quá hoảng sợ để suy nghĩ sáng suốt. Tôi để cho anh kéo đi. Khi bố bắt gặp ánh mặt sợ hãi của tôi, nụ cười của ống héo lụi tàn, thay váo đó là sự bối rối đang xâm chiếm. Edward lôi tôi ra khỏi cửa trước khi bố tôi kịp nói.

"Chúng ta đi đâu đây?" Tôi vẫn thì thào cho dù chúng tôi đã ở hẳn trong xe.

"Chúng ta sẽ nói chuyện với Alice," Edward lạnh lùng nói.

"Anh nghĩ là cô ấy đã nhìn thấy ai đó ư?"

Edward nheo mắt nhìn xa. "Có thể."

Họ đang đợi chúng ta. Mọi người đã được Edward thông báo. Lúc này họ vẫn bất động.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Edward hỏi gắt ngay khi chúng tôi bước vào. Tôi hoảng sợ khi thấy Edward trừng mắt nhìn Alice, nắm tay của anh nói cho tôi biết anh đang tức giận.

Alice chỉ đứng im, ôm chặt tay trước ngực. Cô ấy mấp máy: "Em không biết gì cả. Em không nhìn thấy gì cả."

"Sao lại như thế hả?" Edward gằn giọng.

"Edward," Tôi cắt ngang. Tôi không thích cái cách mà Edward nói với Alice lúc này.

Bác Carlisle nói giọng bình tĩnh. "Có cần phải cặn kẽ thế không Edward."

"Hắn ta đã ở trong phòng. Có thể hắn ở đó để đợi Bella."

"Nếu thế thì em đã thấy trước rồi."

Edward vung tay lên. "Thật không? Em chắc chứ?"

Alice trả lời lạnh lùng: "Anh bảo em vừa quan sát động tĩnh của Volturis, vừa canh chừng mụ Victoria trở lại, lại vừa theo sát từng bước đi của Bella. Anh còn muốn em làm gì nữa? Em còn phải theo sát Charlie, canh phòng của Bella, canh cả căn nhà này, cả con phố nữa không đây? Edward, nếu quá nhiêu việc thì chẳng việc nào ra việc nào đâu."

"Có vẻ là chẳng được việc gì thật," Edward chêm vào.

"Cô ấy chưa bao giờ gặp nguy hiểm cả. Chẳng có gì phải lo đâu."

"Nếu em đang cang chừng thì tại sao em không nhìn thấy chúng chứ?"

"Em nghĩ không phảĩ là bọn chúng," Alice cương quyết. "Nếu thế thì em đã thấy mà."

"Vậy có ai đó đã tha cho Charlie?"

Tôi rùng mình.

"Tôi không biết," Alice lắc đầu.

"Thông tin hữu ích đấy."

"Thôi đi, Edward," tôi nói nhỏ.

Edward quay lại nhìn tôi, mặt vẫn tím tái, răng nghiến vào nhau. Edward chỉ thoáng nhìn tôi và rồi thở dài. Mắt anh ấy mở to, mặt dịu đi.

"Em đã đúng, Bella. Anh xin lỗi." Tiếp đó quay sang Alice và nói: "Thứ lỗi nhé, Alice. Anh không nên đổ lỗi cho em. Không ai có lỗi trong chuyện này cả."

"Em hiểu," Alice lên tiếng. "Nhưng em cũng không vui vì điều đó."

Edward hít sâu một hơi. "Được rồi, hãy xem xét lại vấn đề một cách lôgic. Những khả năng nào có thể đã xảy ra nhỉ?"

Không khí lắng xuống. Alice dựa lưng vào đi văng. Bác Carlisle tiến gần tới chỗ Alice, đưa mắt nhìn xa xăm. Bác Esme ngồi đối mặt với Alice, bác đưa hẳn hai chân lên ghế. Chỉ có Rosalie vẫn bất động, cô ngồi quay lưng lại phía chúng tôi, mắt nhìn ra phía tường kính.

Edward kéo tôi xuống ghế, hai tay nắm chặt lấy tay tôi. Bác Esme vòng tay lên vai tôi.

"Có thể nào là Victoria không?" Bác Carlisle hỏi.

Edward lắc đầu. "Chả có manh mối nào cả. Có thể hắn đến từ Volturi, một ai đó mà con chưa từng gặp. . . ."

Alice cũng lắc đầu. "Aro chưa ra lệnh cho ai cả̉. Em sẽ nhìn thấy nếu chuyện đó xảy ra. Em đang mong chờ điều đó đây."

Edward ngước đầu lên. "Có ai đó đã ra lệnh làm điều đó chăng."

"Em nghĩ có ai đó tự ý hành động ư? Tại sao chứ?"

"Ý tưởng của Caius à," Edward nhăn mặt.

"Hay là của Jane. .. . ," Alice nói. "Họ đều có thể phái đến những kẻ lạ mặt. . . ."

Edward cau có: "Và động cơ của họ là gì đây?"

"Điều đó có vẻ không hợp lý lắm," bác Esme nói. "Nếu ai đó định chờ Bella thì Alice đã thấy trước rồi. Vậy người đó không chủ định hại Bella"

"Và cả Charlie nữa."

Tôi khúm núm khi nhắc tên cha tôi.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Bella," bác Esme vừa vuốt tóc tôi vừa an ủi.

"Vậy mấu chốt ở đây là gì?" bác Carlisle trầm ngâm.

"Đến để kiểm tra tôi có còn là con người hay không à?" tôi cười nhạt.

"Có thể lắm chứ," bác Carlisle nói.

Rosalie vẫn ngồi đấy, tôi có thể nghe được tiếng thở dài của cô. Cô không còn căng thẳng nữa, hy vọng hiện lên trên khuôn mặt cô khi cô hướng về phía nhà bếp. Ngược lại, Edward lại tỏ ra chán nản.

Emmett đột nhiên xộc vào qua cửa nhà bếp, theo sau là Jasper.

"Hắn ta đã cao chạy xa bay rồi!" Emmett thất vọng thông báo với mọi người. "Có vết di chuyển về hướng đông sau đó là hướng nam và nhưng đột nhiên biến mất ở một con đường nhỏ. Có một chiếc xe đã đợi ở đó."

"Khốn kiếp thật," Edward càu nhàu. "Nếu hắn ta mà đi về hướng tây ... thì lũ chó sẽ hữu ích cho chúng ta đấy."

Tôi co rúm lại, thấy vậy bác Esme xoa tay lên vai tôi.

Jasper nhìn bác Carlisle. "Không ai trong chúng ta nhận ra hắn cả. Nhưng đây là thứ hắn để lại." Tôi thấy Jasper lôi ra một thứ gì đó màu xanh trông có vẻ nhàu nát. Bác Carlisle vội cầm lấy và đưa lên trước mặt. Lúc đấy tôi mới thấy đó là một lá dương xỉ. "Bố có phát hiện ra điều gì không?"

"Không, ta chẳng phát hiện ra cái gì cả́," bác Carlisle nói. "Gã này có vẻ xa lạ với chúng ta. Ta chưa bao giờ gặp hắn cả."

"Có thể chúng ta nhầm rồi chăng. Có thể đây là một sự trùng hợp. . . " bác Esme lên tiếng nhưng lặng đi sau khi thấy vẻ mặt hoài nghi của mọi người. "Ý tôi không phải là gã đó tình cờ ghé qua nhà của Bella. Mà là có thể có ai đó tò mò. Hắn phát hiện thấy mùi của chúng ta quanh Bella. Có lẽ hắn băn khoăn tại sao Bella lại thu hút chúng ta đến vậy?"

"Vậy tại sao hắn ta không quay lại? Nếu chỉ là hắn tò mò." Emmett phân tích.

"Nếu là hắn, con sẽ quay lại ư," bác Esme cười trìu mến khi nhìn vào đứa con của mình. "Hầu hết trong chúng ta không phải lúc nào cũng hiếu chiến cả. Chúng ta là một gia đình lớn, có thể hắn ta sợ điều đó. Nhưng Charlie không bị hại. Điều đó có nghĩa hắn không phải là kẻ thù."

Hắn chỉ tò mò thôi. Giống như James và Victoria trước đây đúng không? Ý nghĩ về Victoria khiến tôi rùng mình, cho dù chắc chắn đó không phải là cô ta. Lần này không phải là Victoria. Cô ta có đặc trưng riêng của mình. Đó chỉ là một người lạ mà thôi.

Tôi đã từ từ nhận ra rằng ma cà rồng dính vào chuyện của nhân gian nhiêu hơn tôi tưởng. Đã bao nhiêu lần con người đi cạnh họ mà vẫn không hay biết? Đã có bao nhiêu cái chết được cho là tai nạn, là phạm tội do cơn khát máu của họ không? Liệu thế giới ma cà rồng đông đến cỡ nào khi tôi là người cuối cùng bước vào thế giới ấy?

Một tương lai không báo trước khiến tôi lo sợ.

Mọi người cân nhắc lời của bác Esme với những biểu hiện khác nhau. Tôi có thể thấy Edward không chấp nhận giả thuyết ấy nhưng bác Carlisle thì lại rất tán thành.

Alice vẫn nhỏ nhẹ. "Con không nghĩ thế. Việc tính toán thời gian rất hoàn hảo. . . . Vị khách của chúng ta rất cẩn thận để chúng ta không tiếp xúc được. Như thể hắn biết con có thể nhìn thấy trước chuyện hắn làm. . . ."

"Anh ta chắc hẳn phải có những lý do khác vì đã không liên lạc lại" Esme nhắc nhở cô.

"Đó có thực sự là vấn đề không" Tôi hỏi . "Đó chỉ là có một ai đó đang để ý em mà thôi. Lý do đó đã đủ chưa? Chúng ta không nên đợi cho đến khi tốt nghiệp"

"Không, Bella", Edward nói một cách vội vàng. "Điều đó không tồi tệ đến vậy. Chỉ là bọn anh có thể biết nếu em gặp nguy hiểm".

"Hãy nghĩ đến Charlie", Carlisle nhắc nhở tôi. "Hãy nghĩ rằng điều ấy có thể sẽ khiến ông ấy đau lòng đến mức nào nếu cháu biến mất".

"Cháu đang nghĩ về Charlie. Ông ấy chính là người mà cháu lo lắng. Điều gì sẽ xảy ra nếu tối qua ông ấy không kiềm chế được? Khi nào mà cháu còn ở bên Charlie, ông ấy sẽ vẫn là người mà cháu quan tâm đến. Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra với ông ấy thì đó chính là lỗi của cháu".

"Không đâu, Bella.". Esme vừa nói vừa vỗ nhẹ vào đầu tôi. "Và không có chuyện gì có thể xảy ra với Charlie cả. Điều chúng ta cần làm là phải cẩn thận hơn thôi".

"Cẩn thận hơn?". Tôi nhắc lại một cách nghi ngờ.

"Tất cả sẽ ổn thôi, Bella", Alice hứa và Edward siết chặt tay tôi.

Nhìn lần lượt từng khuôn mặt mà tôi yêu quí, tôi có thể nhận thấy rằng tôi không thể nói gì để có thể thay đổi những suy nghĩ của họ bây giờ.

Đó thực sự là một căn nhà lạnh lẽo. Tôi thực sự nản lòng. Trái với những mong muốn tốt đẹp của mình, tôi vẫn chỉ là một con người bình thường.

"Em sẽ không cô đơn một giây nào," Edward hứa khi lái xe đưa tôi đến chỗ Charlie. "Một ai đó trong bọn anh sẽ luôn ở đây. Emmett, Alice, Jasper..."

Tôi thở dài. "Thật là nực cười. Họ sẽ cảm thấy thật nhàm chán cho mà xem. Và họ sẽ tự tay giết em. Chỉ là để có một việc gì đó để làm"

Edward nhìn tôi một cách gay gắt. "Hãy vui vẻ lên, Bella"

Charlie vui vẻ hơn khi chúng tôi quay trở lại. Ông có thể nhìn thấy sự căng thẳng giữa tôi và Edward và ông đã hiểu sai ý nghĩa của nó. Ông nhìn tôi thu dọn bữa ăn tối của mình với một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt. Edward xin lỗi đi ra ngoài một lát, để có thể theo dõi chúng tôi, tôi đoán vậy, nhưng Charlie đợi cho đến khi anh quay lại mới nói chuyện với tôi.

"Jacob vừa gọi lại", Charlie nói ngay khi Edward quay lại phòng. Tôi giữ cho khuôn mặt không biểu hiện gì khi xếp đĩa trước mặt bố.

"Thật à?"

Charlie cay nghiệt "Đừng nhỏ nhen như thế, Bella. Cậu ta thật thấp hèn"

"Có phải Jacob đang phải trả tất cả P.R cho bố, hay bố là một tình nguyện viên?"

Charlie lẩm bẩm với tôi một cách không mạch lạc cho đến khi thức ăn cắt đứt những phàn nàn đầy tính xuyên tạc của ông.

Mặc dù ông không nhận ra điều đó nhưng ông đã ghi điểm trong chuyện này.

Cuộc đời tôi giờ đây giống như một trò chơi xúc xắc - và tôi không biết liệu rằng vòng quay tiếp theo có mang đến cho tôi những điều tồi tệ nữa không? Nếu chuyện gì đó đã xảy ra với tôi thì thế nào? Nó dường như là nhiều tồi tệ hơn là sự ích kỷ khi để Jacob cảm thấy tội lỗi vì những điều mà cậu ấy đã nói.

Nhưng tôi không muốn quở trách cậu ấy khi mà Charlie lúc nào cũng ở xung quanh và như dò xét từng lời nói của tôi. Vì vậy, tôi không muốn làm cho mọi chuyện xấu hơn. Nghĩ về điều đó khiến tôi cảm thấy ghen tị với mối quan hệ của Jacob và Billy. Thật dễ chịu biết bao nếu bạn chẳng có một bí mật nào của người mà bạn sống cùng.

Vì vậy tôi phải đợi cho đến khi trời sáng. Tôi vẫn sống sót sau đêm qua và, sau tất cả, tôi đã không làm him phải đau đớn vì cảm giác tội lỗi của mình hơn 12 giờ đồng hồ. Điều đó thậm chí là quá tốt với him.

Khi Edward chính thức rời đi vào buổi tối, tôi băn khoăn không biết ai đang đứng dưới cơn mưa tầm tã kia để quan sát tôi và Charlie. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho Alice hoặc bất kỳ ai đang đứng ngoài kia và vẫn phải tỏ ra thoải mái. Tôi phải thừa nhận rằng thật tuyệt khi biết rằng tôi không cô đơn. Và Edward quay trở lại đúng như anh đã hứa.

Anh lại hát ru cho tôi ngủ và khi không còn biết là anh vẫn còn ở đó, tôi chìm vào trong giấc ngủ với không một cơn mộng mị.

Vào buổi sáng, Charlie đi câu cá với Deputy Mark trước khi tôi thức giấc. Tôi quyết định dùng những giây phút không bị ai kiểm soát đó để làm những điều tuyệt vời cho mình.

"Em sẽ không để Jacob phải vướng vào bất kỳ một phiền toái nào nữa", tôi cảnh cáo Edward sau khi ăn sáng xong.

"Anh biết em đã tha thứ cho cậu ta", Edward nói với một nụ cười dễ chịu " Giữ những thù hận không phải là một trong những tài năng của em".

Tôi chảy nước mắt nhưng tôi vui vẻ vì điều anh nói. Edward dường như đã vượt qua tất cả những gì chống lại lũ ma sói.

Tôi không nhìn đồng hồ cho đến sau khi tôi gọi điện. Giờ vẫn còn hơi sớm để gọi điện và tôi sợ mình sẽ đánh thức Billy và Jake, nhưng có ai đó đã nhấc máy khi chuông rung lần thứ 2. Chắc hẳn cậu ta không đứng xa máy điện thoại lắm.

"Xin chào", một giọng nói buồn buồn vang lên.

"Jacob?"

"Bella", cậu ta vui mừng. "Ôi, Bella. Em xin lỗi!", cậu ta nói một cách vấp váp, vội vàng.

"Em thề là em không có ý đó. Em đã thật là ngu ngốc. Lúc đấy em rất tức giận nhưng mà hành động đó là không thể tha thứ được. Đó là điều ngu ngốc nhất em từng làm trong cuộc đời và em xin lỗi. Làm ơn đừng phát điên lên với em. Làm ơn. Đó sẽ là hình phạt suốt đời dành cho em - tất cả những gì chị nên làm là tha thứ cho em"

"Chị không phát điên lên với em. Em đã được tha thứ"

"Cảm ơn chị", cậu ta thở một cách gấp gáp. "Em không tin được là em lại giống như một kẻ đần độn như vậy"

"Đừng lo lắng vì điều đó. Chị cũng đã từng như vậy mà".

Jacob cười một cách hồ hởi. "Hãy đến đây thăm em", cậu ấy nài nỉ. "Em muốn chuộc lỗi với chị".

Tôi nhăn mặt "Bằng cách nào?"

"Bất kỳ điều gì chị muốn. Nhảy từ vách đá và lặn xuống biển". Cậu ta gợi ý và lại bật cười.

"Ồ, đó thật là một ý kiến tuyệt vời"

"Em hứa sẽ bảo đảm an toàn cho chị". Cậu ta hứa. "Cho dù chị có làm gì đi nữa".

Tôi liếc nhìn Edward. Khuôn mặt anh thật bình tĩnh, nhưng tôi biết chắc rằng không phải lúc này.

" Không phải ngay bây giờ".

"Anh ta không tha thứ cho em đúng không?", giọng Jacob hơi xấu hổ, và có phần cay đắng.

"Đó không phải là vấn đề. Đó là... Có một lý do khác....nó gây phiền toái hơn là việc một con ma chó sói nhỏ hỗn xược...." Tôi cố giữ cho giọng mình hài hước nhưng tôi không làm cậu ấy cười.

"Có chuyện gì vậy", cậu ta khẩn khoản.

"À", tôi không chắc có nên nói cho cậu ta hay không.

Edward với tay ra cầm điện thoại. Tôi nhìn khuôn mặt anh một cách cẩn thận. Anh dường như khá bình tĩnh.

"Chị còn đó không, Bella?" Jacob hỏi.

Edward thở dài, đưa tay ra gần hơn.

"Em có muốn nói chuyện với Edward không?", tôi hỏi một cách lo lắng. "Anh ấy muốn nói chuyện với em".

Jacob ngừng lại một lúc lâu.

"Đựơc thôi", cuối cùng cậu ấy cũng đồng ý. "Chắc hẳn nó sẽ thú vị lắm".

Tôi đưa điện thoại cho Edward. Tôi hy vọng cậu ta có thể đọc được sự đe doạ trong mắt tôi.

"Xin chào, Jacob". Edward nói một cách lịch sự.

Một sự im lặng xuất hiện. Tôi kiềm chế để không bật ra âm thanh nào, cố gắng đoán xem Jacob sẽ trả lời thế nào.

"Một ai đó đang ở đây - tôi biết đó không phải là mùi thú vật". Edward giải thích. "Bầy đàn của cậu có chuyện gì mới không?"

Lại một sự lặng im, trong khi Edward gật gật đầu không một chút ngạc nhiên.

"Đó chính là vấn đề, Jacob. Tôi sẽ không để Bella ra khỏi tầm mắt của mình cho đến khi tôi còn quan tâm tới cô ấy. Nó chẳng có gì riêng tư cả - ".

Jacob cắt ngang lời Edward vì tôi có thể nghe thấy tiếng rì rầm trả lời của Jacob. Dù cậu ta có nói gì đi nữa thì cậu ấy cũng đã xúc động hơn khi nãy. Tôi đã không thể kiềm chế để mình không bật ra tiếng nói.

"Có thể là cậu đúng - ". Edward bắt đầu, nhưng Jacob lại cãi lại. Cuối cùng thì một trong 2 người họ cũng nói với giọng giận dữ.

"Đó là một đề nghị thú vị. Chúng tôi sẽ rất vui lòng để thảo luận lại. Nếu Sam chịu trách nhiệm về việc này"

Giọng của Jacob để bớt căng thẳng. Tôi bắt đầu cắn móng tay cái khi cố gắng đọc những sự thể hiện trên khuôn mặt Edward.

"Cảm ơn", Edward trả lời.

Jacob đã nói gì đó và nó tạo ra một chút ngạc nhiên thoáng qua khuôn mặt Edward.

"Thực ra thì tôi cũng đang định sống cô đơn", Edward nói, trả lời một câu hỏi không mong muốn. "Và sẽ để cô ấy ra đi với một người khác".

Jacob bắt đầu cao giọng và tôi nghĩ, cậu ta đang cố gắng thuyết phục Edward.

"Tôi sẽ cố gắng xem xét chuyện đó một cách khách quan nhất", Edward hứa. "Khách quan hết mức có thể".

Lần này sự tạm ngừng dường như ngắn hơn.

"Đó không phải là một ý kiến quá tồi. Khi nào?....Không, nó tuyệt mà. Dù sao, tôi cũng muốn có cơ hội được tự đi vào đường mòn. 10 phút....Dĩ nhiên là được". Edward nói. Anh đưa điện thoại cho tôi. "Bella".

Tôi cầm nó một cách chậm rãi, cảm thấy bối rối.

"Tất cả chuyện này là gì?". Tôi hỏi Jacob, giọng đầy tức giận. Tôi biết tôi thật là trẻ con nhưng tôi có cảm giác mình bị ra rìa.

"Tớ nghĩ đó là một sự tạm ngừng mọi tranh cãi. Bella, hãy cho em một đặc ân." Jacob đề nghị. "Hãy cố gắng thuyết phục "con đỉa" của chị rằng nơi an toàn nhất dành cho chị là nơi đã được định trước, đặc biệt là khi anh ta rời bỏ chị. Chúng ta có thể xử lý tốt mọi việc mà."

"Đó có phải là tất cả những gì cậu đang cố gắng thuyết phục anh ấy?"

" Đúng, và điều đó rất có ý nghĩa. Charlie có thể cũng sẽ tốt hơn nếu rời khỏi nơi đó. Càng nhanh càng tốt."

"Cả Billy nữa", tôi đồng ý. Tôi ghét thực tế rằng tôi đang đặt Charrlie vào cái nơi mà dường như là trung tâm đối với tôi. "Còn gì nữa không?"

"Hãy tạo ra một vài ranh giới để chúng ta có thể bắt bất kỳ ai lân la lại gần Forks. Em không chắc là Sam có công kích chuyện đó không nhưng cho đến khi anh ấy bình phục, em sẽ để mắt tới mọi chuyện."

"Cậu có ý gì khi nói "để mắt tới mọi chuyện?"

"Ý em là nếu chị nhìn thấy một con chó sói chạy xung quanh nhà chị thì đừng bắn nó."

"Dĩ nhiên là không. Mặc dù vậy, cậu đừng làm chuyện gì thật sự ngu ngốc nhé."

Cậu ta khịt khịt mũi. "Đừng ngu ngốc như thế. Em biết tự lo cho mình."

Tôi thở dài.

"Em sẽ cố gắng thuyết phục anh ta để chị đến chỗ em. Anh ta rất định kiến vì vậy đừng tin bất kỳ câu chuyện tào lao nào của anh ta về sự an toàn. Anh ta và em đều biết chị an toàn khi ở đây."

"Chị sẽ ghi nhớ trong đầu."

"Vài phút nữa em sẽ gặp chị", Jacob nói.

"Em sẽ đến đây à?"

"Ừ, em đã đánh hơi được mùi của vị khách của chị vì vậy chúng ta có thể theo dõi nếu anh ta quay lại".

"Jake, chị không thích việc em sẽ theo dõi - ".

"Ôi, làm ơn đi Bella", cậu ta cắt ngang. Jacob cười và gác máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro