Suy nghĩ từ bài hát "Hoa trinh nữ"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặt mục tiêu 2500 chữ
Đây là tóm tắt:
- Cảnh 1: 1 người tiêu dao tự tại, bước ra khỏi khu rừng, trên người bám đầy lá cây, bụi bẩn, tay phủi người sau đó tiện tay cầm hoa trinh nữ lên ngắm nghía. Gọi là hoa trinh nữ
- Cảnh 2: flashback về thời yêu nhau của một cặp đôi nào đó. Không đẹp đẽ như thơ, ko tươi sáng cũng như không đủ để lại tiếng thơm sau này nhưng lại chân thật.
- Cảnh 3: cảnh người mẹ kể người con nghe câu chuyện cổ tích. Về một vị vua trẻ đem quân dẹp loạn gặp 1 cô nàng xinh đẹp. Vua mời nàng về cung và truyền khắp nhân gian đem lụa là đến tặng, may xiêm y đẹp cho nàng
- Cảnh 4: lời tâm sự của hoàng hậu. Nàng tự nhận mình không có ước mơ cao sang, không đẹp lộng lẫy nhưng vẫn biết e thẹn, vẫn là thiếu nữ.
- Cảnh 5: Nàng tâm sự rằng mình không biết đến xa hoa, không ngọc ngà kiệu hoa, nệm ấm, cung son mà chỉ là một người lính mà thôi
- Cảnh 6: Hình ảnh 1 người lính người đầy vết thương, nằm trên đất, chàng thấy một cây trinh nữ và có liên tưởng
- Cảnh 7: Chàng chìm vào mộng tưởng. Ngỡ mình là vị vua đó, để rồi nhớ người yêu. Lòng chỉ có 1 mong ước, rằng khi tan giặc nước sẽ về, món quà chỉ là 1 cành hoa trinh nữ tượng trưng cho tình yêu cả 2 người.

Sơ thảo:
Bước xuyên qua khu rừng hoang trên con đường mòn nhỏ do dấu chân ngựa tạo thành, một thanh niên chầm chậm bước từng bước, nhẹ nhàng mà tiêu dao, gió núi cuốn theo bụi đường cùng lá cây theo phía sau. Đưa tay phủi lấy bụi trên vai, cậu nhìn thấy một cây hoa dại nằm lẻ loi bên đường. Thân xanh mềm, dài không nhìn rõ bắt nguồn từ đâu, trên đó có những lông trắng nhỏ, cứng như cái gai, những chiếc lá mọc đối xứng nhau từ đầu đến cuối cành. Lá nhỏ li ti, mềm mại. Những cánh hoa như sợi bông quấn quanh thành một vòng tròn như quả cầu. Khi vừa chạm vào, các cánh lá từ từ khép lại như một người con gái e lệ cúi đầu trước người con trai xa lạ.
- Hoa trinh nữ. Đây sẽ là hoa trinh nữ. Ha ha ha...

Ở phía xa xa trên con đê, một cặp đối trai gái đang ngồi đó trò chuyện. Hai người đã quen nhau từ lúc nhỏ đến giờ, hay nói một cách văn vẻ hơn chính là thanh mai trúc mã. Người con gái ấy không có những đường nét đẫy đà như những vị mỹ nhân đang ở tuổi mơn mởn. Nàng cũng không đẹp như tranh vẽ, không đẹp như những tuyệt sắc giai nhân người ta thường nhắc tới. Nàng lại càng không có tài nghệ gì nổi bật như ca múa. Nhưng nàng đẹp một cách mộc mạc, bình dân. Tình yêu đó không phải là đẹp đẽ hoa lệ mà chân thành, giản dị như những người dân quê, đẹp như một loài hoa trinh nữ.

- Ngày xửa ngày xưa...
Đứa nhỏ đang năm trên đùi mẹ mình, bà thì vừa vá quần áo vừa kể chuyện cổ tích cho cậu nghe. Ngoài trời, tiếng mưa rì rào cùng tiếng kể chuyện êm tai của mẹ đưa cậu vào thế giới xưa không biết rõ thời gian đó. Hình ảnh một vị vua trẻ hiện ra, trên đường trở về nước sau cuộc chinh phạt quân xâm lược thì tình cờ gặp một cô gái, nàng đẹp, đẹp đến mức xao xuyến tâm hồn, khiến nhà vua như chìm đắm trong vẻ đẹp ấy. Ngài cho mời nàng về Hoàng cung, phong làm Hoàng Hậu và để kỉ niệm dịp đó, ngài truyền chỉ cho khắp cả nước đem lụa là gấm vóc, những loại vải đẹp nhất đến để may cho nàng những bộ xiêm y lộng lẫy. Trên ngôi lầu cao chín tầng được ngài cho xây dựng để nàng ở, Hoàng hậu khoác trên mình bộ quần áo lộng lẫy, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành. Vẻ đẹp đó khiến các vì sao ấp lánh trên trời vào buổi đêm quang đãng nhất cũng phải lu mờ.

- Tôi không phải là vua nên mộng ước thật bình thường...
Nàng tự nhận mình chỉ là một người thường, không đẹp lộng lẫy như những hoa khôi trong lầu xanh, càng không được như những cung nữ hầu hạ mình và nhà vua. Nàng cũng càng chưa từng có mơ ước được trở thành một bậc Mẫu nghi Thiên hạ như bây giờ. Nàng chỉ là một người con gái không xinh đẹp, không có tài năng gì nổi bật, chỉ là một cô thiếu nữ bình thường, ngây thơ như bao người khác ở thôn quê...

-Tôi không phải là vua nên nào biết đến xa hoa....
Không cần ngọc ngà kiệu hoa, không cần nệm gấm, không cần cung son, tất cả những gì nhà vua cho nàng đều là những thứ nàng không màng đến. Một màng sương khói trắng mờ ảo bao lấy toàn bộ góc nhìn. Cô chỉ là người lính xa nhà mà thôi. Trong lúc tình cờ bắt gặp hoa trinh nữ, nhớ lại chuyện tình lúc xưa với anh, nhớ lại những lời hứa lúc xưa, trong lòng lại sôi sục ý chí, tâm can như có ngọn lửa hừng hực cháy, nhưng sau đó cũng đau như bị ngàn dao đâm vào. Mang một hi vọng nhỏ nhoi nhưng vẫn là viễn vông trong thời chiến bây giờ. Một người xa tận đất phương Bắc, một người tuốt tận trời phương Nam, chắc gì đã đợi được đến lúc trùng phùng.

Trong một khu rừng nào đó, có một người lính, mình đầy vết thương đang nằm thoi thóp trên mặt đất. Lúc đó, anh vô tình thấy một cây hoa trinh nữ bên cạnh. Nâng nhẹ cây hoa trinh nữ lên tay, lá xếp lại như đang ngủ thật sâu. Anh ngỡ đó chính là hàng mi gầy của cô trong đêm chia tay, mỗi người một ngả.  Vẻ e thẹn của cô giờ đây quanh quẩn trong tâm trí anh, không thể xóa nhòa

Một màng trắng xóa bắt đầu xuất hiện. Anh thấy mình đang dần chìm vào mộng tưởng. Anh chính là vị vua đó. Vị vua của núi rừng, của muôn ngàn năm trước. Vị quân vương ấy nằm giữa một cánh rừng đầy hoa nhưng lòng vẫn không nguôi nỗi nhớ nhớ nhung về Hoàng Hậu. Ngài chỉ có một mong ước, mong ước mai sau khi giặc giã đã bị đánh tan, ngài khải hoàn trở về trong sự vui mừng của người dân, để được tận tay cầm cành hoa trinh nữ này trao cho nàng, người đã dùng cả tuổi thanh xuân để đợi ngài, đợi ngày ngài về từ chiến trường, đợi ngày cả hai cùng sống bên nhau đến hết cuộc đời. Nhưng sao mà cuộc đời trái ngang, chiến tranh nổ ra để rồi một người đi chiến đấu vì đất nước nơi tiền tuyến, một người ở lại, cũng là chiến đấu vì đất nước, nhưng ở hậu phương. Để đến bây giờ, sinh li tử biệt. Cách trở này sao mà xa xôi quá. Biết bao giờ mới có duyên gặp lại?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#daydream