Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cuộc sống này toàn sự giả dối, nếu mày muốn tồn tại trong nó, mày sẽ phải giả dối ..."

Là một kẻ vừa bị đuổi việc, tôi nằm dài trên dãy ghế đá trước công viên, uể oải ngắm đàn đom đóm vờn nhau trên mặt nước. Mắt tôi mờ dần ... trước mặt tôi là một cô gái ngồi bên thì phải ... với mái tóc màu bạch kim thuần khiết ...

Tôi tỉnh lại dưới cái hạt mưa khốn khiếp khi đang mơ màng nhìn lũ đom đóm, đứng lên, nhìn quanh

" Đến lúc về nhà rồi ..."

" Đitme, nhà đâu nữa mà về ...."

Nhà cũng của công ti cấp, giờ bị đuổi thì về bằng clgt?

Mưa bắt đầu nặng hạt ... vội vã chạy trú dưới mái hiên thờ, bỗng nhiên tôi thấy đời xui vailone, giá như...

" Lại giá như .....

" Mày giá như bao nhiêu lần rồi?"

Là lời của bản thân thôi ...

Bỗng 1 viên đạn phắn đến, lệch 1 chút là đập vào khuôn mặt đẹp chai thân thiện của thằng này.

" Dm, muốn giết bố m hở?"

Tôi vừa lầm bầm vừa nhìn về phía đạn bay đến

Là cô gái tóc bạch kim hồi nãy

" Bố tưởng bố đang mơ mà =='?"

Thay vào vẻ duyên dáng lúc nãy là cây súng cầm trên tay

"Hết cute rồi, tééééé"

Khỏi cần nói cũng đã biết tôi chạy chetme từ khu này qua khu khác, nhưng mà ... sao hôm nay có vẻ lạ ... Nhưng thôi ditme, nó sắp dí tới nơi rồi

...

Sau khi cắt đuôi được cô ta, ngồi thụp xuống sau căn hẻm nhỏ kế bên tiệm tạp hóa mà tôi thường ghé, tôi ngẫm lại

" Sao hôm nay chạy ếu mệt nhể, mình đâu có uống rocket 1h đâu, rồi còn đường nữa, không thấy 1 bóng người ..."

Thật sự là có một nguồn năng lượng khác truyền trong tôi, cảm nhận rất rõ nó qua cái vết quẹt xe vừa nãy

"Xui tận mạng, đã thế còn bị xe quẹt"

Nhưng, nó đã lành rồi, không còn chút gì luôn, nãy còn rách 1 vết lớn cơ... . Đang mân mê cánh tay của chính mình thì mái tóc bạch kim ấy lại xuất hiện, với một khẩu súng khác, to và có vẻ nặng, đặt nòng trước mặt tôi

"Lần này thì ăn lone"

Những tia năng lượng màu xanh tích thành một viên lớn trước nòng, to dần rồi to dần ... .Đôi mắt xanh ngọc của cô ta nhìn tôi như thể sắp quét sạch lũ cặn bã ....

" Lạy bố lạy mẹ, nếu con có kiếp sau, con hứa sẽ báo hiếu bố mẹ"

Trong phút "gần đất xa trời ấy", vớ được thanh sắt trong tay, đầu óc bỗng tỉnh táo hẳn

"Là sao nhể? Đây là thứ con người có trong thời khắc sinh tử chăng?"

Những hạt mưa như chậm lại, chúng như những chú đom đóm không màu lơ lửng giữa khoảng không ...

Những chùm năng lượng tụ lại chậm hơn, không nhanh như trước nữa ...

Vội bật dậy, với cú đá ngang ngực, cây súng rớt xuống đất, tôi vòng ra sau lưng, lấy thanh sắt kề cổ cô ta và bắt đầu ép chặt ....

"Ditme, lần này thì cháu ăn lone với bố"

Mưa bắt đầu thi nhau rơi xuống như nước mắt của ai ...

Cây súng ngã ra đất, năng lượng giải phóng ra xém nữa phá hủy cả cái tạp hóa mà tôi thường ghé

"Ditme, xém nữa thì ăn lone thật rồi, cảm ơn cha mẹ"

Cô gái như ngừng lại trong lúc tôi "thể hiện skill đỉnh cao", giờ thì đang dùng hết sức bình sinh để gỡ thanh sắt ở cổ từ tôi

Ý định giết người lóe lên, tôivận sức vào thanh sắt mạnh dần, mạnh dần ...

"Tha ... tôi ..."

"Là lời cô gái?"

Giọng cô trong veo, tựa trong tôi là viên ngọc xanh dương lấp lánh. 

" Bình tĩnh nào, dịu xuống dịu xuống, chết vì gái là cái chết thoải mái mà ..."

" Đếu giết có khi nào nó giết mình không?"

Chỉ trong phút ấy, tôi đắn đo suy nghĩ chỉ một điều còn khó khăn hơn cả việc mua 1 cái áo 100k free ship hay mua cái áo 50k và 50k tiền ship.

...

" Được rồi, tạm biệt ..."

Mắt cô gái nhắm nghiền lại, tôi buông lỏng thanh sắt dần, người cô gục ra đất ...

Mưa vẫn rơi trong đêm buồn...

Không một chiếc ô tô đi qua ...

Mưa vẫn rơi ...

Tiếng quạ kêu quang quác bên kia cánh rừng ...

--

" Ơ ditme, t thả ra rồi mà ==' vẫn chết là thế quái nào ???"

"Mình ... vừa giết ..."

...

" À thôi, bố m đếu biết gì hết, hihi"

Giỡn thôi chứ ditme, thấy có lỗi vcl. Tựa đầu sát mặt cô gái, vẫn còn nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ ...

"May quá ..."

...

Muốn bế ghê, cơ mà nhìn người nặng quá nên thành ra phải vác vào nhà bên cạnh nhờ giúp, trong bụng thầm nghĩ không biết có ai thấy không ...

Nhưng lạ thay, ĐÉO CÓ MỘT BÓNG NGƯỜI...

Mà thôi kemeno, vào nhà trước đã ...

...

Đặt cô ấy trên tấm phản gỗ, tôi bật điện cho nhà sáng hơn tí ...

Sao không có bóng người nào nhể ...

---

"Xẹt"

Một tia điện đi ngang qua người tôi, làm cả cơ thể gục xuống, ngất đi, trước khi ngất, tôi có nghe thấy

" Rõ ràng là kẻ nắm giữ sức mạnh của Chronos rồi, tôi tận mắt thấy Madao- sama bị hạ gục trong một nốt nhạc mà "- giọng nam??

" Bắt đã, tính sau" - giọng nữ??

Ý thức tôi mờ dần ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyen