Q1/ C 41 - 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.::Đệ Tứ Thập Nhất Chương – Lôi Lạc Thành::.

"Việc này lan truyền quả nhiên không chậm." Lăng Lạc Viêm nghe vậy một chút cũng không ngoài ý muốn, thậm chí có thể nói đây đều nằm trong suy đoán của hắn, nếu không phải như thế xem như màn trình diễn của hắn chỉ là toi công vô ích.

Khoảng cách từ Xích Diêm tộc đến Lôi Lạc thành cũng không quá xa, khi đoàn người bọn hắn đến phủ đệ của gia tộc, chuyện si mị cũng đã truyền đến đây, mặc dù bên ngoài cũng không rõ ràng nhưng từ những nơi bí mật gần đó, không ít người luôn chú ý đến nhất cử nhất động của bọn hắn.

Lăng Lạc Viêm hôn mê nên đối với việc này không hề hay biết, Long Phạm cẩn thận quan sát phản ứng của dân chúng trong Lôi Lạc thành liền có thể xác định, hiện giờ trong thành ngoại trừ người của hai tộc còn có không ít các tộc khác cử người đến xem tình thế. Hai tộc gặp mặt vốn không phải chuyện nhỏ, đối với Xích Diêm tộc và Liệt Diễm tộc là như thế, đối với các tộc khác cũng tương tự.

Xích Diêm tộc cùng Liệt Diễm tộc vốn là cùng một nhà, chia ra thì yếu, hợp lại thì mạnh. Trăm năm chi ước một lần gặp mặt luôn khiến các tộc khác chú ý. Nguyên nhân vì sao, không nói cũng biết.

Tiếp tục đem linh lực truyền vào cơ thể của Lăng lạc Viêm cho đến khi cảm thấy không còn sai biệt lắm Long Phạm mới thu tay lại. Lúc này đã là sau giờ ngọ, nghĩ đến Lăng Lạc Viêm hôn mê hai ngày, hắn đứng dậy xuyên y ổn thỏa, "Đói? Ta sai người truyền lệnh."

Nhìn thấy thân ảnh bạch sắc đi ra khỏi cửa, Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu chăm chú nhìn lên nóc trướng mạn. Kia không phải là mảnh lụa trắng hắn từng quen thuộc, trướng mạn ở đây một màu đỏ rực như lửa, lượn lờ uốn quanh như mây bay trên tầng không. Nhìn lại bố trí trong phòng không trang nhã ung dung như tẩm cư Xích Diêm cung của hắn, nhưng lại có một nét kiều diễm hoa lệ rất riêng. Chỉ cần nhìn đồ vật trang trí trong phòng liền biết chỗ hắn đang ở được bố trí quá mức cẩn thận. Trong bảy mươi hai gia tộc, một nhà ở Lôi Lạc thành này rõ ràng có thể thấy kinh doanh mua bán không tồi, đối với vị tông chủ như hắn không hề dám tiếp đón sơ suất.

Ngồi dậy, hắn phủ thêm ngoại bào lên người. Đi đến phía sau bình phong rửa mặt. Đợi hắn làm xong, trên bàn đã bày đủ loại đồ ăn thức uống. Bên cạnh bàn Long Phạm nâng đũa gấp thêm một ít đồ ăn hắn ưa dùng vào trong bát.

"Cùng nhau ăn đi." Lăng Lạc Viêm vén sợi tóc rơi bên mặt ra phía sau tai, ánh mắt thủy chung dừng trên thân bạch y bào. Cùng Liệt Diễm tộc trăm năm chi ước ngay tại trước mắt, hắn căn bản nên hưng phấn hoặc là mong chờ, đến lúc này lại cảm thấy thực bình tĩnh. Nhìn thân ảnh im lặng ngồi bên cạnh bàn, hắn tựa hồ bị cái loại trầm tĩnh này làm yên lòng, không hiểu nguyên nhân, chỉ cảm thấy được an tâm thoải mái làm cho hắn có thói quen lộ ra ý cười bên khóe miệng lúc này lại tăng thêm vài phần. "NXB lậu = bọn ăn cắp đê tiện + hèn mọn"

Bên ngoài nội sam màu trắng được tùy ý khoác lên ngoại bào đỏ sẫm, thiếu niên đang thoải mái tựa vào bình phong. Do mang theo dáng vẻ biếng nhác khi mới ngủ dậy, ý cười bên môi tựa hồ so với thường ngày còn có một chút gì đó nhiều hơn, trong đôi mắt không hề là vẻ gợi tình mà là bá đạo chiếm đoạt, nét mặt chuyên chú bình tĩnh nhìn hắn có chút xuất thần.

Nhìn thẳng Lăng Lạc Viêm hồi lâu, Long Phạm hơi hơi lộ ra ý cười. Người khuấy động tâm tư hắn đang dần dần tiếp nhận thói quen của hắn. Sẽ có một ngày hắn đem thiếu niên ở trong lòng ngực hiển lộ ra một bộ dáng khác biệt. Chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, hắn cười nói, "Nhìn ta như vậy làm cái gì, lại đây ngồi xuống. Ngươi hôn mê hai ngày, trước tiên dùng vài món dễ tiêu hóa một chút."

"Tất nhiên là vì tế ti đại nhân chấp thuận cùng ta dùng cơm." Dù sao cũng không thể nói hắn nhìn Long Phạm đến thất thần, Lăng Lạc Viêm thu hồi ánh mắt. Y bào không được cài y khấu chỉnh tề, cứ như thế tùy tiện đi đến ngồi xuống, giơ lên đũa dùng thức ăn Long Phạm gấp cho hắn. Ánh mắt Long Phạm vẫn dừng trên người hắn đánh giá, tựa hồ đã nhìn ra suy nghĩ mới vừa rồi của hắn. Dường như không có việc gì Lăng Lạc Viêm ho nhẹ một tiếng chuyển khai đề tài, "Người của Liệt Diễm tộc đã đến đây? Lôi Lạc thành gần với tộc ta, vì sao phải chọn chỗ này để gặp mặt?"

Long Phạm chỉ mỉm cười, trong mắt thiếu niên lóe sáng hắn tự nhiên thấy rõ nhưng không vạch trần, cùng Lăng Lạc Viêm dùng ngọ thiện, Long Phạm đáp, "Liệt Diễm tộc đến sớm hơn so với tộc ta hai ngày, lúc này đang ở tửu quán trong thành nghỉ ngơi, vẫn chưa thấy có động tĩnh nào khác. Người đến thăm dò cũng không ít. Về phần vì sao chọn Lôi Lạc thành làm nơi gặp mặt trăm năm chi ước cũng không phải Liệt Diễm tộc nguyện ý như thế, mà là không thể không ở đây."

Lăng Lạc Viêm đang ăn nghe vậy liền nghi hoặc "Trăm năm chi ước giữa hai tộc phải diễn ra ở đây? Hay là Lôi Lạc thành có chỗ nào đặc biệt?" Lấy quan hệ giữa Xích Diêm tộc và Liệt Diễm tộc ra xem thì hiển nhiên không ai phục ai, không ở nơi trung lập mà lại chọn Lôi Lạc thành rất gần với Xích Diêm tộc, chuyện này thật có chút kỳ quái.

"Lôi Lạc thành, sở dĩ tên là Lôi Lạc vì nơi đây là một chỗ đặc biệt. Trong một năm, bốn mùa đều có tiếng sấm, thiên văn kỳ dị. Từng có truyền thuyết đây chính là nơi Hách Vũ trở về trời năm đó. Cao có thể đụng đến tận trời xanh, chúng sinh nhìn lên, nhưng từ khi Hách Vũ biến mất khỏi thế gian, linh lực tồn tại cũng dần dần tiêu tán. Theo năm tháng trôi qua địa thế nơi đây dần dần hạ xuống, Lôi Lạc thành vì vậy mà xuất hiện."

"Lại là Hách Vũ, như vậy lúc trước ngươi từng nói qua thánh vật dùng để phán xét người cầm quyền chính là ở nơi này, Liệt Diễm tộc không thể không đến đây để gặp mặt tộc ta." Lăng Lạc Viêm không có quên Long Phạm từng nói thánh vật kia cùng Hách Vũ có liên quan.

"Không sai." Thấy Lăng Lạc Viêm đã dùng xong ngọ thiện, Long Phạm đưa sang một chiếc khăn lau miệng, truyền người đến dọn dẹp.

Cửa phòng mở ra Lăng Lạc Viêm lúc này mới phát hiện, vốn là sau giờ ngọ ánh nắng phải chói chang nhất, thế nhưng trong viện lại không thấy một chút ánh sáng. Sắc trời âm u như sắp mưa, nhớ tới lời Long Phạm vừa nói hắn đứng dậy bước đến trước cửa ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy trong không trung có một đạo tia chớp xẹt qua, tiếp theo là tiếng sấm oanh nhiên vang lên, giống như ngay trên đầu đang đánh xuống làm cho người ta sợ hãi.

"Một năm bốn mùa đều là như thế?" Dựa vào cạnh cửa Lăng Lạc Viêm ngoảnh đầu đối với nam nhân trong phòng hỏi như vậy.

Long Phạm đi đến bên cạnh hắn nhìn về phía chân trời phát hiện sắc trời tựa hồ so với dĩ vãng càng tối sầm hơn một ít, "Bốn mùa đều là như thế nhưng không phải không thấy ánh dương, cũng có lúc bầu trời quang đãng nhưng tiếng sấm vẫn như trước không ngừng vang lên, chỉ là mấy ngày nay có chút cổ quái."

Từ lúc hạ sơn, trong thành dưới chân núi Xích Diêm lại đột nhiên xuất hiện si mị làm hại, đến Lôi Lạc thành hiện tượng thiên văn lại bắt đầu dị biến, đôi mắt khẽ nhíu lại, Long Phạm biết rõ chuyện này không phải trùng hợp.

Lăng Lạc Viêm nhìn lên trời thấy mây mù tầng tầng lớp lớp dày đặc, trong không khí lộ ra nhè nhẹ mùi âm lãnh cũng làm cho hắn cảm giác có gì đó khác thường. Tiếng sấm không phải thường xuyên vang lên, trong một lát mới hạ xuống một lần. Sắc trời lại thủy chung âm u chỉ có vài tia chớp ngẫu nhiên xẹt qua tạo thành một đạo bạch quang. Hắn không phải là loại người thương xuân bi thu, nhưng lúc này trong lòng lại cảm giác một tia bất an hiện lên. (thương xuân bi thu= đến xuân thì vui đến thu thì u buồn o_o không biết dùng từ gì để diễn đạt cho hay.)

Lôi Lạc thành, trăm năm chi ước, Liệt Diễm tộc, còn có một số ít không nhỏ các tông tộc khác mà hắn chưa biết, ngày mai không biết sẽ như thế nào.....

========================================

Sáng sớm Lăng Lạc Viêm khoát lên cẩm bào màu đỏ được các trưởng lão đặc biệt chuẩn bị cho trăm năm chi ước, khi hắn xuất hiện ở trước mặt mọi người, các trưởng lão cùng truyền sử đều không dám nhìn thẳng, đồng loạt cúi đầu thi lễ. Bọn họ chỉ cảm thấy tông chủ hôm nay xem ra có gì đó bất đồng.

Hồng sam tầng tầng lớp lớp khác biệt so với ngày thường, y bào lộng lẫy với những đường thêu hoa văn hình hỏa diễm, mỗi một đường vân được thêu sắc sảo tinh tế bằng những sợi tơ đồng màu. Dưới sắc trời âm u, ánh lên một màu đỏ sẫm sáng bóng mơ hồ như có ngọn lửa quấn quanh thân. Tiếng sấm nổ vang giữa không trung, những tia chớp lóe lên sắc bén, thiếu niên đứng trước mặt bọn hắn với một thân rực lửa tựa như cùng sắc trời dung hợp thành một, lộ ra cảm giác áp bách nặng nề. Thiếu niên khoát tay bảo bọn hắn đứng dậy, cũng không nói chuyện, cũng không tạo ra dáng vẻ gì lại khiến người ta có chút kinh hãi.

"Thỉnh tông chủ lên ngựa." Long Phạm chuyển dây cương cho Lăng Lạc Viêm, vẻ mặt vẫn trầm tĩnh khó dò như trước, nhưng khi cùng Lăng Lạc Viêm đối mặt lại có thể nhìn ra ý cười. Lạc Viêm hiểu được khi nào nên làm chuyện gì hoặc cũng có thể nói Lạc Viêm hiểu được lòng người. Trước mắt tuy mới ra đại môn đã có người chú ý đến nhất cử nhất động của bọn hắn, hơn nữa vị tông chủ này của hắn giơ tay nhấc chân đều thu hút hết tất cả ánh mắt của người khác.


Tiếp nhận dây cương, Lăng Lạc Viêm như có như không gợi lên khóe môi, nhìn thấy thần sắc trong mắt Long Phạm hắn nhíu nhíu mi. Đối với người từng đứng trên sân khấu như hắn mà nói, hắn phi thường rõ ràng người khác muốn chính là cái gì. Tộc nhân muốn tông chủ, hắn sẽ cho bọn họ một cái tông chủ, những tộc khác muốn gặp Lăng Lạc Viêm, hắn sẽ cho bọn họ được như nguyện.

Hôm nay là trăm năm chi ước hắn tự nhiên sẽ không trở thành kẻ yếu đuối dù chỉ nửa điểm.

Nhảy lên lưng ngựa, hắn chỉ vào Quan Mão trưởng lão, "Dẫn đường."

Trận trận tiếng chân cùng ầm ầm tiếng sấm, một hàng hơn mười người vây quanh hồng sam thiếu niên, hướng Vọng Thiên Thai ở giữa Lôi Lạc thành mà đi.

Tai mắt của các tộc khác nhìn thấy bọn hắn đi xa, Lăng Lạc Viêm thủy chung chưa từng xuất đầu lộ diện rốt cục đã hiện thân, vốn tưởng rằng lời đồn có chút nâng bốc, Lăng Lạc Viêm của Xích Diêm tộc làm sao có bản lĩnh như thế, không ngờ hôm nay nhìn thấy thật sự cùng ngày xưa bất đồng. Vốn là kẻ tự cao tự phụ, khuôn mặt luôn cay nghiệt lạnh như băng lại có một ngày hiển lộ ra phong thái như thế.

Mang theo những gì chứng kiến thấy, tai mắt của các tộc vội vàng trở về bẩm báo.

Nhóm người Lăng lạc Viêm cùng Long Phạm đang sắp đến Vọng Thiên Thai thì gặp phiền toái.

"Đây không phải là tông chủ Lăng Lạc Viêm của Xích Diêm tộc sao? Trăm năm không gặp, một chút cũng không thay đổi nga," lời nói hàm chứa ý tứ, hướng tới đám người Lăng Lạc Viêm mà nghênh diện, nam nhân lộ ra tươi cười không có hảo ý. Cưỡi trên linh thú giống như hổ, một tay vuốt ve dưới cằm, ánh mắt cao thấp đánh giá trên người Lăng Lạc Viêm "Chậc chậc, lại gần một chút nhìn xem so với ngày xưa càng thêm mê người, thân mình thiếu niên như vậy cũng có lợi, giải hạ xiêm y, trắng nõn tinh tế, ở trên giường không biết sẽ mất hồn bao nhiêu...."

Trong miệng nói ra lời bẩn thỉu, nam nhân cách đó không xa nhìn chằm chằm thiếu niên đang được các tộc nhân vây quanh, ngồi trên linh thú bạch sắc, một thân đỏ rực tôn lên khuôn mặt trắng nõn càng thêm mị hoặc. Vốn luôn lạnh như băng lúc này cũng không nhìn thấy, tất cả đều là thần sắc gợi tình mê hoặc lòng người. Hắn nhớ tới những chuyện được nghe mấy ngày gần đây, tinh tế đánh giá trong chốc lát cũng thấy ra một ít khác biệt. So với người luôn lãnh đạm cách xa ngàn dặm thì thiếu niên trước mắt càng khiến người ta động tâm, làm cho hắn vốn định khiêu khích lại thật sự bị dao động. Nếu có thể đem thân hồng sam kia giải hạ, làm cho thiếu niên ở dưới thân mình thở gấp giãy dụa, ngẫm lại cảm thụ tư vị như thế khiến cho hắn không thể dằn lòng được.

"Diêu Thông lớn mật! Ngươi dám đối với tông chủ của ta xuất ra uế ngữ! Chẳng lẽ Liệt Diễm tộc không còn ai? Mà ngay cả người như ngươi cũng có thể trở thành trưởng lão! Trăm năm chi ước còn chưa bắt đầu ngươi lại muốn khơi mào tranh chấp giữa hai tộc hay sao?" Trưởng lão Lâm Sở vì lúc trước xảy ra tai họa si mị mà trong lòng vẫn áy náy, đối với những gì tông chủ ngày ấy đã làm lại càng tâm phục kính nể không thôi, lúc này nghe Diêu Thông của Liệt Diễm tộc dám vô lễ đối với Lăng Lạc Viêm như vậy, tự nhiên không thể chịu được.

So với các trưởng lão đang trợn mắt kích động, Lăng Lạc Viêm vẫn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa lộ ra một tia hứng thú, mà ở bên cạnh hắn Long Phạm nhẹ nhàng vỗ về tông mao linh thú màu đen dưới thân, ngay cả mắt cũng không có nâng, tất nhiên không ai nhìn thấy trong đáy mắt thanh lam kia nổi lên một trận ý cười ôn nhu khiến kẻ khác khiếp sợ.

—————–

.::Đệ Tứ Thập Nhị Chương – Trăm Năm Chi Ước::.

"Liệt Diễm tộc Diêu Thông?" Lăng Lạc Viêm nâng tay ngăn cản các trưởng lão đang muốn tiến lên tranh luận. Nghe hắn nói trăm năm không gặp, như vậy trăm năm trước hắn từng gặp qua 'Lăng Lạc Viêm' trước kia. Theo thái độ của hắn xem ra một thời gian Xích Diêm tộc bị vây ở thế yếu mới có thể khiến hắn nói chuyện không hề kiêng nể như vậy, thậm chí lời nói chỉ toàn mỉa mai châm chọc.

"Đúng là Diêu Thông, tông chủ đại nhân chắc là không quên chứ, trăm năm trước chúng ta đã gặp nhau ở Vọng Thiên Thai. Khi đó ta nhớ rất rõ tông chủ của Xích Diêm tộc....hơn trăm tuổi nhưng vẫn như thiếu niên, tướng mạo tuấn mỹ khiến người trìu mến...." Diêu Thông tuy là cố ý khiêu khích lại cũng không dám đến gần thiếu niên đang được các trưởng lão che chở, dừng lại cước bộ hắn chú ý đến bên cạnh Lăng Lạc Viêm còn có tế ti Long Phạm, Diêu Thông không dám tiếp tục nhiều lời.

Ai ai cũng đều biết tế ti Long Phạm luôn một lòng vì Xích Diêm tộc, đối với những gì bên ngoài đều không để ý, có lẽ vì trăm năm chi ước Long Phạm sẽ không lúc này đối với trưởng lão của Liệt Diễm tộc bất lợi. Diêu Thông trong lòng vốn tính toán như vậy nhưng khi nói ra lại phát hiện tế ti bạch y bào kia đang giương mắt nhìn hắn, vẻ mặt bình thản nhu hòa thậm chí mang theo mỉm cười nhưng đối với thần sắc như thế hắn lại sinh ra một cảm giác không rét mà run, giống như bị dị thú hung mãnh đang chằm chằm rình rập, một cảm giác bất an không rõ nguyên nhân dấy lên.

Trong lòng Diêu Thông hồi hộp một chút, tâm tư vốn đang vui vẻ cũng tiêu tán không ít. Hắn lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy thiếu niên trong đám người Xích Diêm tộc lắc lắc đầu, bộ dáng tựa hồ có chút tiếc nuối, "Đáng tiếc, bản tông chủ đối với ngươi một chút ấn tượng đều không có. Hôm nay mới biết ngươi là trưởng lão Liệt Diễm tộc, như vậy xem ra Liệt Diễm tộc bất quá cũng chỉ như thế."

Rốt cục cũng có một ngày hắn bị chọc ghẹo, hơi nhắm mắt lại, như có như không gợi lên khóe môi, Lăng Lạc Viêm đánh giá ở Vọng Thiên Thai phía trước có một hàng nhân mã, ánh mắt khẽ chuyển động lại thêm vài phần ý cười. Vật liệu tốt như thế không thể lãng phí.

Diêu Thông bởi vì ý cười bên môi thiếu niên, đồng thời vì ánh mắt của tế ti Long Phạm di chuyển trên người giống như ánh mắt nhìn thấy một vật chết làm cho bất an trong lòng hắn càng thêm trỗi dậy.


"Khá lắm Viêm chủ Lăng Lạc Viêm, nói Liệt Diễm tộc của ta bất quá chỉ như thế? Đừng nghĩ ngươi giết mấy tên si mị thì so với dĩ vãng bất đồng! Viêm chủ? Kia bất quá chỉ là ngu dân không có hiểu biết mới đem ngươi tôn sùng làm Viêm chủ?" Giống như che giấu bất an trong lòng, hoặc là vì lời nói khinh thường của Lăng Lạc Viêm khiến Diêu Thông phản bác không suy nghĩ, "Qua hơn trăm năm, bộ dáng da thịt tươi non mềm mại này thật ra lại câu dẫn lòng người, cái gì Viêm chủ, ta xem ngươi có lẽ nên nằm trên giường bị người yêu thương mới là...."

Rắc—Diêu Thông chỉ mới nói một nửa, cần cổ đột nhiên hướng về phía sau ngửa mặt, uốn cong thành một góc độ vô cùng quỷ dị, cái đầu vẫn chưa đứt đoạn lại giống như bị thứ gì đó lôi kéo, chậm rãi xoay về phía sau. Trước mắt mọi người chỉ thấy cái gáy đang ngay ngắn ở phía thân trước của hắn, mà những người sau lưng hắn kinh hãi phát hiện Diêu Thông đang chính mặt đối diện với bọn hắn, trừng lớn hai mắt, miệng rục rịch muốn nói lại không nói được, tràn đầy thống khổ. (nói đơn giản cái đầu bác ấy bị bẻ ngược ra phía sau lưng)

"Diêu Thông trưởng lão yên tâm, Long Phạm thân là tế ti sẽ không ngông cuồng lấy đi tánh mạng sinh linh. Liệt Diễm tộc cùng tộc ta có quan hệ sâu xa. Chỉ là cảnh cáo nhẹ nhàng, Diêu Thông trưởng lão cố chịu đựng một chút liền không có việc gì." Nâng tay lên, mái tóc đen dài bó buộc chỉnh tề xõa phía sau lưng lóe lên một màu thanh lam sáng bóng, đầu ngón tay của bạch y bào nam nhân khẽ nhúc nhích. Lời nói trong miệng mềm nhẹ cơ hồ khiến kẻ khác ảo giác hắn thật sự là đang an ủi người mà ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không thể phát ra.

Ở đầu ngón tay của hắn, một hào quang ám màu đột nhiên lóe sáng, những người đi theo sau Diêu Thông muốn tiến lên ngăn cản lại ngay cả đến gần đều không thể, chỉ biết trơ mắt nhìn Diêu Thông bị nâng lên bay bổng giữa không trung giống như bị vật gì đó đang lôi kéo. Từ phía dưới cần cổ bị xoay ngược không ngừng phát ra tiếng xương bị rạn nứt. Sau khi cần cổ bị vặn vẹo là đến âm thanh của đốt sống lưng bị gãy đứt, chỉ nghe thấy tiếng rắc rắc không ngừng vang lên. Một thân mình hoàn chỉnh trước mắt mọi người lúc này lại giống như chầm chậm bị bóp méo, xoắn ốc.

Không phân biệt rõ diện mạo, không phân biệt rõ tứ chi, giống như một cái xác bị bóp vụn thối rữa từ giữa không trung hạ xuống. Nghe được tiếng rên không giống như từ người phát ra, mọi người mới giật mình phát hiện Diêu Thông lúc này vẫn chưa chết. Tế ti Long Phạm thật sự làm nát hết toàn bộ xương người của hắn tạo thành một bộ dạng thê thảm kinh khủng như vậy!

Mặc dù đó là người của Xích Diêm tộc, cũng có không ít người thấy qua thời điểm tế ti động thủ nhưng không phải thảm trạng như trước mắt khiến người ta sợ hãi như vậy. Mà người của Liệt Diễm tộc ở phía sau Diêu Thông liền kinh hãi không hiểu, cũng hoảng sợ không thôi. Bọn hắn không nghĩ Xích Diêm tộc lúc này lại dám không nể mặt, ngay cả trưởng lão Diêu Thông được tộc trưởng trọng dụng cũng dám động vào.

Bởi vì thảm trạng của Diêu Thông, ngay trước Vọng Thiên Thai đột nhiên tĩnh đến không còn một tiếng động, chỉ có tiếng sấm ầm ầm vang lên giữa bầu trời âm u mù mịt. Tia chớp trên đỉnh đầu mọi người xẹt qua chiếu sáng thể xác không còn nhận ra hình người đang nằm trên mặt đất. Tiếng sấm qua đi, chỉ còn nghe tiếng thân thể vặn vẹo yếu ớt rên rỉ "Để cho...để cho ta....chết....cầu.....cầu xin....."

"Đáng tiếc những gì đã nói ra Long Phạm sẽ không thu hồi. Ta đã nói chỉ là nhẹ nhàng cảnh cáo thì sẽ không lấy mạng của ngươi. Diêu Thông trưởng lão chỉ có thể nhẫn nhịn một chút." Long Phạm thản nhiên nhìn chăm chú Diêu Thông đang nằm trên mặt đất giờ đã không còn ra hình người. Nghĩ đến lời nói của Diêu Thông trước kia, ánh mắt của Long Phạm chớp động. Diêu Thông dám có chủ ý như thế, dám ôm ấp cái loại tâm tư này....

Nâng ngón tay điểm tiếp lên người Diêu Thông, hắn dám đối với Lạc Viêm xuất ra uế ngữ như thế đã đủ khiến hắn nếm thử chút mùi vị muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong. Long Phạm một lòng bảo hộ người của mình, không để cho kẻ khác khinh miệt hay vũ nhục cho dù đó chỉ là lời nói.

Sớm vì đau đớn mà lâm vào trạng thái hôn mê, Diêu Thông lại cảm thấy trên người một trận ấm áp, tiếp theo thần chí thanh tỉnh trở lại, vốn đã đau đến chết lặng bây giờ cảm giác đó lại tiếp tục dâng lên rõ ràng làm cho hắn chỉ mong sao được chết ngay lập tức. Tiếng kêu thảm yếu ớt cùng tiếng sấm nổ ầm ầm vang lên ở Vọng Thiên Thai. Người của Liệt Diễm tộc nghe được tin tức liền chạy đến, chứng kiến thấy cảnh tượng quỷ dị thê thảm của Diêu Thông đang nằm trên mặt đất.

"NXB lậu = đầu toàn bã đậu"

"Xích Diêm tộc các ngươi căn bản không có thành ý đến ước hẹn! Diêu Thông trưởng lão đến đón tiếp, các ngươi lại giết hắn?!" Liệt Diễm tộc đuổi tới nơi này thấy cảnh tưởng như vậy liền biết Diêu Thông sợ rằng sống không xong, dưới cơn tức giận cũng không tra rõ nguyên nhân liền nhảy lên hướng đoàn người Xích Diêm tộc mà đánh tới. Binh khí trong tay mang theo linh khí hiện lên các đoàn hào quang lấp lánh, mắt thấy một trận tranh chấp khó có thể tránh được.

Đối với việc này Lăng Lạc Viêm cũng không để ý. Trăm năm chi ước, cái muốn đoạt chính là nắm trong tay quyền lực, nếu không để Liệt Diễm tộc biết thủ đoạn của bọn hắn thì cho dù có cầm quyền cũng không thể khiến Liệt Diễm tộc cúi đầu nghe lệnh. Ở trên đời này, hắn đã sớm giác ngộ đạo lý ai mạnh làm vua.

"Chiến!" Không nhiều lời cũng không đối với Liệt Diễm tộc giải thích dài dòng. Lăng Lạc Viêm nâng tay, ở phía sau các trưởng lão sớm nhẫn nại không được, một trăm năm trước là Liệt Diễm tộc cầm quyền, trong trăm năm đó bọn hắn phải nghe lệnh người khác. Cảm giác khoanh tay bó chân sớm làm cho bọn hắn không hề vui thích. Lúc này Diêu Thông không chỉ khinh miệt Xích Diêm tộc còn đối với tông chủ xuất ra uế ngữ, sớm đè nén phẫn nộ tràn đầy trong lòng, sau khi nghe được một tiếng hiệu lệnh, các trưởng lão đều hướng tới Liệt Diễm tộc nghênh chiến.

Trong đám người hỗn loạn, Xích Diêm tộc cùng Liệt Diễm tộc giao tranh không ngừng, thực lực các trưởng lão hai bên lại tương đương vì vậy nhất thời trong một lát không thể phân chia cao thấp. Dưới Vọng Thiên Thai, trăm năm chi ước còn chưa chính thức diễn ra mà hai tộc đã bắt đầu giao chiến làm cho các tộc khác trong lòng mừng thầm, còn dân chúng trong Lôi Lạc thành sợ bị liên lụy đã sớm tìm chỗ ẩn nấp.

Long Phạm cùng Lăng Lạc Viêm ở trong đám người như hạc giữa bầy gà. Chỉ có bọn hắn ngay ngắn ngồi thẳng không ai dám tùy tiện tới gần, nguyên nhân trong đó tự nhiên là vì thanh danh của tế ti Long Phạm. Lăng Lạc Viêm thấy không ai dám tiến lên cảm giác không thú vị, nhìn lướt qua Diêu Thông vẫn nằm trên mặt đất kêu gào thảm thiết, Lăng Lạc Viêm cất cao ngữ thanh, "Liệt Diễm tộc nghe đây, trưởng lão Diêu Thông của các ngươi còn chưa chết–"

Lời này vừa mới hạ xuống, người của Liệt Diễm tộc thoáng dừng động tác trong tay, một trưởng lão có quan hệ không tệ với Diêu Thông lớn tiếng mắng, "Vô sỉ! Uổng ngươi thân là tông chủ Xích Diêm tộc. Lăng Lạc Viêm, ngươi muốn dùng tánh mạng trưởng lão Diêu Thông uy hiếp chúng ta sao?!"

"Vô sỉ? Lời này là sai lầm rồi, bản tông chủ không có tính toán như vậy.....bất quá, nếu ngươi lo lắng bản tông chủ dùng tánh mạng của hắn uy hiếp các ngươi như thế, ta cũng không để các ngươi khó xử. Tánh mạng của hắn cứ để cho bản tông chủ lấy đi thôi, như vậy sẽ không trở thành vật để uy hiếp, chẳng phải là tốt lắm sao?" Khoanh tay trước ngực, Lăng Lạc Viêm nhìn xuống những người đang giao chiến vì lời nói của hắn mà dừng lại. Giơ lên ý cười hắn nói tiếp, "Yên tâm, tánh mạng của hắn sẽ không uổng phí, bản tông chủ làm cho hắn trở nên hữu dụng."

Dạ Dực đối với rất nhiều người mang linh phách như thế này sớm đã kêu gào ầm ĩ. Từ khi ra khỏi cấm kỵ giới vẫn chưa cho nó ăn, lúc này nhìn thấy một cơ hội quả thật không tồi, không thể lấy tộc nhân của mình để cho nó ăn thì dùng Diêu Thông một lòng muốn chết cũng không tệ. "NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ"

"Dạ Dực." Lăng Lạc Viêm thi triển cánh tay, một đạo bóng đen mở ra lông cánh hướng bên ngoài bay ra giữa không trung đang thỉnh thoảng phát ra tiếng sấm vang trời. Con quạ đen với đôi mắt trắng bạc dần dần chuyển sang màu đỏ, nhìn hai bên tộc nhân giao chiến đối với nó mà nói trước mắt hiển nhiên là một chút mĩ thực, đáng tiếc không thể nuốt hết toàn bộ.

"Thức ăn của ngươi ở nơi đó, đi đi," Điểm ngón tay về phía Diêu Thông đang nằm trên mặt đất, mọi người chỉ thấy hồng y thiếu niên tùy ý nói một câu thì con quạ đen quỷ dị bay lên trên người Diêu Thông đang gào khóc đau đớn. Một đoàn quang cầu chậm rãi hiện lên bị mỏ chim mổ đến trong miệng, hình người vặn vẹo trên mặt đất rốt cục không còn nghe thấy tiếng động. Con quạ đen kia lại như đang cố ý mổ kéo đoàn quang cầu ra nhưng không vội nuốt vào, mà như là đang đùa nghịch, thỉnh thoảng lại mổ một ngụm, hai mắt đỏ ngầu hướng tới bọn hắn trông lại.

Người của Liệt Diễm tộc ngơ ngác đứng nhìn, bắt đầu hoảng sợ kinh hãi. Mặc dù Diêu Thông trưởng lão tính tình có chút vấn đề nhưng ở trong tộc cũng được xem như là nhân vật có thực lực xuất chúng, mà nay không minh không bạch lại xảy ra chuyện, cư nhiên liền như vậy mà chết? tông chủ Xích Diêm tộc Lăng Lạc Viêm lại thật sự dám giết trưởng lão của Liệt Diễm tộc bọn hắn?!

Hai tộc từ đó đến nay đối lập nhau không phải chuyện một ngày hai ngày, cho đến bây giờ vẫn chưa có lần nào giao chiến rõ ràng như lúc này, khiếp sợ thủ đoạn của Lăng Lạc Viêm cũng khiếp sợ con quạ đen kia, người của Liệt Diễm tộc trong phút chốc không dám làm xằng.

Vì Dạ Dực xuất hiện lại tiếp tục giằng co, hai tộc giao chiến, tất cả đều nằm trong mắt các tộc khác. Thiếu niên sai khiến quạ đen, dưới tiếng sấm lôi điện quạ đen xuyên qua đám người liền đem linh phách của vị trưởng lão kia nuốt xuống. Các tộc nhìn thấy ánh mắt của Lăng Lạc Viêm lại thêm vài phần cẩn thận cùng kiêng kị, có thể sử dụng ma vật như thế, Xích Diêm tộc quả thực so với ngày xưa bất đồng.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Khi tộc trưởng Liệt Diễm tộc Phùng Hoài nghe được tin tức từ Vọng Thiên Thai cũng vội vàng chạy đến, trước mắt chứng kiến thấy cảnh tượng khiến hắn khiếp sợ không nói nên lời. Nếu không phải có người đã báo cho hắn biết trước, cơ hồ hắn không dám tin thi thể vặn vẹo trên mặt đất kia chính là trưởng lão Diêu Thông. Chết thê thảm như thế, đến tột cùng là người nào gây nên?

———————-

P/S: sau này ta thề không dám đụng vào bé Viêm o_o


.::Đệ Tứ Thập Tam Chương – Lựa Chọn::.


Phùng Hoài chờ ở Vọng Thiên Thai một hồi lâu vẫn chưa thấy Xích Diêm tộc, nghe nói có sự cố xảy ra liền chạy đến, chỉ thấy hồng sam thiếu niên dẫn đầu Xích Diêm tộc. Nhìn kỹ lại kia chính là thiếu niên bẩm sinh linh phách không được đầy đủ, Lăng Lạc Viêm.

Tóc bạch kim trên bờ vai lay động trong gió, một thân hồng sam dưới ánh chớp lôi điện chiếu xuống như có ngọn lửa bùng cháy, ngồi trên yên ngựa sử dụng một con quạ đen quỷ bí. Mà con quạ đen kia đang cắn nuốt linh phách trên người Diêu Thông?! Hay là thảm trạng của Diêu Thông cũng là hắn gây nên? Lăng Lạc Viêm từ khi nào có bản lĩnh như thế?

"Phùng Hoài tộc trưởng, Diêu Thông trưởng lão của tộc ngươi đối với tông chủ của ta bất kính, Long Phạm không thể không nhẹ nhàng cảnh cáo." Bên cạnh hồng sam thiếu niên, tế ti một thân bạch y bào chỉ thi thể trên mặt đất, ngữ thanh trong đó lộ ra bất đắc dĩ cùng thở dài đáp lại nghi vấn của Phùng Hoài.

Người của Liệt Diễm tộc nhìn thi thể trên mặt đất, nghe thấy giọng điệu thở dài kia trong lòng nảy lên một trận run rẩy. Nhẹ nhàng cảnh cáo? Hình dáng thê thảm như thế kia chính là nhẹ nhàng cảnh cáo? Nghe nói tế ti Long Phạm rất ít khi động thủ, nhưng hôm nay thái độ lại khác thường. Bộ dáng của Diêu Thông đã không thể nhìn ra nửa điểm là hình người. Như vậy được coi là nhẹ nhàng cảnh cáo, nếu thật sự chọc giận hắn.....

Bất luận là tộc nào nghe vậy đều có chút nơm nớp lo lắng, Phùng Hoài kinh sợ lập tức giục ngựa tiến lên vài bước, "Long Phạm, ngươi dám khơi mào tranh chấp giữa hai tộc, hôm nay chúng ta đến đây để thực hiện trăm năm chi ước chứ không phải là vì động thủ! Các ngươi không đi Vọng Thiên Thai mà lại ở đây giết người của tộc ta! Ngươi giải thích như thế nào?"

Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn vẻ mặt bình yên của Long Phạm, hắn đương nhiên biết vì sao Long Phạm lại ra tay nặng với Diêu Thông như thế, "Diêu Thông đối với bản tông chủ bất kính, tế ti chỉ là cảnh cáo nhẹ nhàng vẫn chưa lấy tánh mạng của hắn. Là hắn một lòng muốn chết, bản tông chủ tác thành cho hắn, giải thích như thế ngươi có vừa lòng? Nhưng thật ra ngươi–" Lăng Lạc Viêm đánh giá nam tử đứng đầu Liệt Diễm tộc, "Tộc trưởng Liệt Diễm tộc Phùng Hoài có đúng không? Đối với trưởng lão dưới tay lại quản giáo không nghiêm, như vậy ngươi như thế nào giải thích?"

Gọi Dạ Dực trở về, Lăng Lạc Viêm liếc Phùng Hoài một cái, để cho Dạ Dực đứng trên cổ tay của mình, khẽ vuốt lông cánh của nó. Lăng Lạc Viêm chỉ là thờ ơ hỏi nhưng chính cái liếc mắt kia lại làm cho Phùng Hoài tâm sinh dè dặt.

Phùng Hoài đánh giá hồng y thiếu niên thập phần nổi bật trong đám người, sớm gặp qua khuôn mặt kia nhưng lúc này xem ra đã có gì đó không giống như trước, giống như đã bỏ ra một lớp mặt nạ. Đôi mắt sắc bén cùng hơi thở phóng túng đầy tà khí thật sự không như 'Lăng Lạc Viêm' hắn đã từng gặp qua. Nghĩ đến lời đồn về si mị lại nhìn sự việc phát sinh trước mắt, hắn càng cảm thấy có điều gì đó khác thường.

"Ngươi là người nào? Ngươi không phải Lăng Lạc Viêm ở trăm năm trước. Muốn ta giải thích, vì sao trước tiên không giải thích thân phận của ngươi?"

Lời nói của Phùng Hoài làm cho Lăng Lạc Viêm ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới tộc trưởng Liệt Diễm tộc lại có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn không phải 'Lăng Lạc Viêm' ban đầu, mà đối mặt với cái chết của một trưởng lão dưới tay lại còn có thể quan sát tỉ mỉ như thế, xem ra Phùng Hoài thật sự không đơn giản như hắn nghĩ, "Ta là người nào? Tất nhiên là tông chủ Xích Diêm tộc Lăng Lạc Viêm, ta mang theo các trưởng lão trong tộc đến dự trăm năm chi ước, hay là Phùng Hoài tộc trưởng muốn mượn cớ, vừa ăn cướp vừa la làng? Hay là ngươi cho rằng...."

Quan sát thần sắc của Phùng Hoài, Lăng Lạc Viêm tiếp tục nói: "Hay là ngươi cho rằng, ta Lăng Lạc Viêm nên chết trong tay thích khách của ngươi?" Mới tới thế gian này không bao lâu liền bị ám sát, ký ức của hắn vẫn còn mới nguyên.

Phùng Hoài nghe vậy liền sửng sốt, "Ta khi nào phái người ám sát?"

Lăng Lạc Viêm nhìn thấy biểu tình của hắn không giống giả tạo, dừng vỗ về Dạ Dực trên tay. Các trưởng lão đã tra xét rõ ràng thân phận thích khách là người của Liệt Diễm tộc. Theo thái độ của bọn họ cùng lời nói, hắn thủy chung cho rằng hành vi của Liệt Diễm tộc cũng không phải chính nhân quân tử. Nhưng lúc này nghe Phùng Hoài trả lời, Lăng Lạc Viêm lại cảm thấy Phùng Hoài hình như không có nói dối, như vậy.....

"Phùng Hoài, ngươi sai thích khách ám sát tông chủ của ta, thân phận của người nọ chúng ta đã tra xét rõ ràng đúng là người của tộc ngươi, hiện giờ còn muốn chối cãi?" trưởng lão Quan Mão của Xích Diêm tộc chậm rãi tiến lên, cũng không hề kích động, ngữ thanh âm trầm lại mang theo giọng điệu khiển trách tức giận.

Phùng Hoài nói như thế nào cũng là tộc trưởng một tộc, làm sao chịu được trưởng lão địa vị thấp hơn quở trách, huống chi lại là vu khống một tội danh như vậy. Diêu Thông chết trước mắt, trong lòng vốn không vui Phùng Hoài cũng không tính toán giải thích, cười lạnh một tiếng, "Trăm năm trước là Liệt Diễm tộc ta cầm quyền, xem ra các ngươi thập phần không cam lòng muốn đem việc này đổ lên người ta, làm cho tộc ta phải nhượng quyền trăm năm kế tiếp hay sao?"

"Trăm năm chi ước lần này ai đắc quyền vẫn là khó nói, chuyện thích khách cùng cái chết của Diêu Thông đến đây thì chấm dứt. Lúc này bản tông chủ không muốn lãng phí thời gian, Phùng Hoài tộc trưởng thấy thế nào? Là hai tộc chúng ta dứt khoát phân tranh cao thấp ở đây hay là đi đến chỗ của thánh vật để phán xét người cầm quyền trăm năm kế tiếp?" Lăng Lạc Viêm thu hồi Dạ Dực, giục mã đi qua các tộc nhân đến trước mặt Phùng Hoài.

Việc ám sát có lẽ còn có nội tình, lúc này không thể phân biệt rõ ràng, bất luận trong đó kết quả ra sao, lúc này quan trọng nhất vẫn là Liệt Diễm tộc. Trước hết phải nắm được quyền trong tay, rồi sau đó thu hồi Liệt Diễm tộc.

Lăng Lạc Viêm suy tính lợi hại, Phùng Hoài cũng âm thầm lo lắng. Bất luận Lăng Lạc Viêm trước mắt có phải Lăng Lạc Viêm năm đó hay không, nhưng hắn đã được Xích Diêm tộc từ trên xuống dưới thừa nhận, lại có tế ti Long Phạm bảo hộ xem ra so với Lăng Lạc Viêm trước kia lại càng không dễ đối phó. Nhưng nếu không phải Lăng Lạc Viêm trước kia, thánh vật sẽ không thừa nhận, như vậy xem ra tình thế đối với Liệt Diễm tộc của hắn vẫn là có lợi.

Phùng Hoài tính toán như vậy tự nhiên sẽ không phân trần để tránh vấn đề bị dây dưa, chỉ cần thánh vật phán định người của Liệt Diễm tộc trở thành người cầm quyền trăm năm kế tiếp, đến lúc đó có thể truy cứu chuyện hôm nay Xích Diêm tộc gây nên, "Hảo, trước tiên lên Vọng Thiên Thai!"

Nhìn Phùng Hoài giục ngựa hướng Vọng Thiên Thai mà đi Lăng Lạc Viêm mới biết hóa ra thánh vật ở trên đó. Dẫn các trưởng lão hướng lên Vọng Thiên Thai, hắn rất muốn biết bộ dáng của thánh vật kia đến tột cùng là như thế nào.

Vọng Thiên Thai cao ngất trong mây, gần nhất chân trời. Càng hướng lên trên càng có thể cảm giác sấm sét trong không trung giống như gần trong gang tấc. Nếu là hơi nhát gan chỉ sợ đi đến nửa đường liền bị kinh hãi lăn xuống dưới. Lúc này mới có thể nhìn ra linh thú cùng loài ngựa bình thường có chỗ bất đồng, mặc dù sấm sét vang dội mãnh liệt trong không trung các loài linh thú của hai tộc đều không xuất hiện dị trạng quá lớn, tuy có chút rối loạn nhưng vỗ về một chút liền có thể tiếp tục hướng lên trên Vọng Thiên Thai mà đi.

Lăng Lạc Viêm ngồi trên lưng ngựa, ngoảnh đầu về phía sau nhìn lại thấy các tộc khác còn tụ tập không ít ở dưới Vọng Thiên Thai, tất cả bọn họ đều hướng về hai tộc trăm năm chi ước, không nhìn thấy kết quả cuối cùng e rằng bọn họ sẽ không dễ dàng rời đi. Lăng Lạc Viêm nhếch môi cười, khẽ nói với Long phạm bên cạnh cách đó không xa, "Trăm năm chi ước lúc trước cũng là như thế? Mỗi lần tộc ta cùng Liệt Diễm tộc tụ họp đều dẫn đến bao nhiêu đó người?"

Từ việc các tộc khác quan tâm để ý, hắn cũng biết mặc dù Xích Diêm tộc đã sa sút nhưng ở trong lòng các tộc khác vẫn kiêng kị bọn hắn. Dù sao, bọn hắn vẫn là tông tộc kế thừa Hách Vũ lực.

"Những năm trước cũng không được coi trọng như lần này, đó là bởi vì sự kiện si mị, viêm hỏa của ngươi khiến các tộc khác nảy sinh cảnh giác. Điều này cũng chứng minh việc làm của tông chủ đã có hiệu quả." Long Phạm cùng hắn song song cưỡi ngựa, ngữ thanh thản nhiên mang theo ý cười. Lạc Viêm hành sự nhìn có vẻ là tùy tính nhưng kỳ thực toàn bộ đều có mục đích, nói thẳng ra dưới sự tùy ý đó, từ lâu đã được tính toán thiệt hơn rõ ràng. Nhìn thiếu niên nở nụ cười mị hoặc, thân ảnh Long Phạm bỗng nhiên chợt lóe, lướt đến ngay phía sau Lăng Lạc Viêm. "NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ"

Mọi người trong Xích Diêm tộc không hiểu nguyên nhân, chỉ thấy tế ti đột nhiên thay đổi ngựa cưỡi, cũng như mọi khi ôm lấy tông chủ đi trước. Đám người Quan Mão, Lâm Sở nhất thời trở nên khẩn trương, tông chủ từng hao hết linh lực, mới vừa rồi lại sử dụng con ma vật kia, hay là thân thể có việc gì? Tế ti tự mình chiếu cố tông chủ, người bên ngoài nhìn không ra nhưng tế ti chắc là rõ ràng. Các trưởng lão trong lòng bất an lại không dám biểu lộ, sợ bị người của Liệt Diễm tộc phát hiện dị trạng, chỉ có thể làm như không có việc gì tiếp tục tiến lên phía trước.

Quyết Vân cùng Nham Kiêu lại không như mọi người nghĩ rằng tông chủ xảy ra chuyện, việc này thật ra không như vẻ bề ngoài mọi người đang chứng kiến. Bất đắc dĩ giục ngựa tiến lên, một tả một hữu bảo vệ hai người. Bọn hắn là cố ý không cho người khác nhìn trộm, nhưng người khác lại nghĩ rằng thân thể tông chủ thật sự không khỏe. Mọi người cũng không dám tùy ý liếc nhìn chỉ có thể cố gắng trấn định lo lắng, tiếp tục hướng lên trên mà đi.

Lăng Lạc Viêm dựa vào lòng ngực nam nhân ở phía sau, tự nhiên như không có việc gì để Long Phạm nắm dây cương, nắm luôn cả bàn tay hắn trong đó, không cần khống chế linh thú dưới thân. Nhìn thấy còn hơn nửa đường mới đến, Lăng Lạc Viêm nhắm mắt lại có thể nghe rõ tiếng sấm ầm ầm vang dội giữa không trung, bên tai bỗng nhiên có ngữ thanh nhẹ nhàng lướt qua, "Đến lúc đó thấy thánh vật, chỉ cần đem linh lực đưa vào là được."

"Ân" Lăng Lạc Viêm ngửi được mùi hương sen quen thuộc thoang thoảng quấn quanh làm cho hắn thích ý chỉ muốn ngủ. Ngựa cưỡi dưới thân phập phồng lên xuống, hắn đối với người phía sau hỏi lại, "Thánh vật ở Vọng Thiên Thai đến tột cùng là cái gì?"

"Đó là một khối linh thạch," Ở bên tai Lăng Lạc Viêm nhẹ giọng trả lời, Long Phạm nhìn về con đường phía trước. Đôi môi cố ý vô tình xẹt qua tai của thiếu niên. Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy một đôi môi mềm mại ghé vào lỗ tai thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng va chạm, vì tư thế cưỡi ngựa phập phồng khiến đôi môi ghé vào tai hắn thủy chung ma sát lên xuống. Ngữ thanh mang theo hơi ấm rơi vào trong tai lại vẫn bình thản như ban đầu, Long Phạm khẽ trả lời "nghe nói linh thạch là do Hách Vũ lưu lại, cũng có người nói linh thạch là Hách Vũ biến thành, nó chỉ đối với người kế thừa Hách Vũ lực có phản ứng,"

Ở bên tai Lăng Lạc Viêm nói nhỏ, Long Phạm giục ngựa về phía trước. Nói xong nhưng không dời môi, đem vành tai thiếu niên mút vào trong miệng, hắn nhẹ nhàng mân mê liếm lộng, tiếp tục nói nhỏ, "Mấy ngày qua nhận được tin tức Kiền Kì tộc cũng đã đến đây, ngươi cần phải cẩn thận."

Chẳng lẽ tế ti dưới tình huống như thế này vẫn có thể nói cho hắn biết việc quan trọng? Lăng Lạc Viêm không thể không thuận theo nhiệt độ nóng bỏng bên tai đem tâm tư quay trở về, "Vì sao phải cẩn thận Kiền Kì tộc?"

"Tông chủ, đã đến Vọng Thiên Thai," Không đợi Lăng Lạc Viêm nghe rõ lời nói của Long Phạm, Quyết Vân kéo lại dây cường quay đầu đối với hai người bẩm báo. (bác này vô duyên hết sức, em nó đang sướng mà =.=)

Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm xuống ngựa, các trưởng lão cùng truyền sử đi theo phía sau.

Trên đỉnh Vọng Thiên Thai, rốt cục hai tộc mặt đối mặt trước một tảng đá nổi lên ở giữa.

"Đó là thánh vật?" Lăng Lạc Viêm đối với Long Phạm bên cạnh nói nhỏ. Hắn nhìn tảng đá không chớp mắt, chẳng qua chỉ là một hình dáng tầm thường, muốn nói đặc biệt cũng chỉ là đặc biệt lớn mà thôi, cùng với toàn bộ Vọng Thiên Thai dung hòa thành một thể.

Long Phạm gật đầu, ngay khi Lăng Lạc Viêm còn nghiên cứu tảng đá này có gì đặc biệt chỉ nghe Phùng Hoài nói: "Liệt Diễm tộc cùng Xích Diêm tộc giằng co mấy trăm năm, ta Phùng Hoài vốn có ý định muốn hai tộc hợp một hòa thuận cùng sống chung. Cũng tính toán làm như vậy, nhưng theo sự việc ngày hôm nay đến xem, Xích Diêm tộc các ngươi lại không muốn như thế."

"Lời này của Phùng Hoài tộc trưởng là ý gì?" Lăng Lạc Viêm nghe hắn nói hai tộc hợp một, nhất thời liền hứng thú, tiến lên đánh giá khối linh thạch nhìn không ra điểm gì đặc biệt, ngoảnh đầu nhìn Phùng Hoài, hắn tin tưởng cho dù Phùng Hoài cố ý hai tộc hợp một nhưng tâm tự chỉ sợ là cũng giống như hắn muốn gôm thâu đối phương. Dù sao không người nào lại tự nguyện buông ra quyền lực trong tay.

"NXB lậu = đầu toàn bã đậu"

Phùng Hoài nhìn Lăng Lạc Viêm mỉm cười, "Ta có một nữ nhi xinh đẹp trẻ tuổi, ta tính toán làm theo lời nói của tông chủ tộc ta lưu lại thi hành trăm năm chi ước, không biết Viêm chủ nghĩ như thế nào? Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải được thánh vật thừa nhận."

Phùng Hoài là tộc trưởng, Liệt Diễm tộc làm sao lại có thêm một tông chủ, Lăng Lạc Viêm khó hiểu. Long Phạm ở bên cạnh, trong mắt chợt lóe sáng, điều hắn lo lắng rốt cục vẫn xảy ra.

"Long Phạm, ý hắn là sao?" Lăng Lạc Viêm đi đến trước mặt Long Phạm hỏi như thế. Long Phạm nhìn hắn thật sâu, chậm rãi mở miệng, "Tông chủ theo như lời hắn chính là người rời khỏi tộc ta vào năm đó lập nên Liệt Diễm tộc, tông chủ Lăng Vân. Từ lúc sau, người nối nghiệp Liệt Diễm tộc không xưng tông chủ mà xưng là tộc trưởng. Nếu nói đến tông chủ chính là nói đến Lăng Vân."

"Lúc trước vì để hai tộc có thể có một ngày thống nhất, hắn cùng tông chủ Lăng Phong của tộc ta định hạ trăm năm chi ước...." Cùng Lăng Lạc Viêm nhìn nhau, Long Phạm tiếp tục lời nói hắn cố ý dừng lại, "Hai tộc trăm năm chi ước, ngoại trừ để thánh vật phán xét người cầm quyền trong trăm năm, còn có một loại lựa chọn, đó là từ thánh nữ tự nguyện uống vào dược vật đặc biệt cùng tông chủ của bên đối phương giao hợp trong trăm ngày, lúc sau sinh con, hơn trăm năm sau người con kế thừa chức vị tông chủ, hai tộc hợp một."

——————

P/S: hóa ra bác Long lo vợ bác ấy sẽ lấy vợ :D. Mà lần sau đề nghị em Quyết Vân không xen vào giữa chừng như thế nhé, thật là mất hứng mà =.=


.::Đệ Tứ Thập Tứ Chương – Thánh Vật Linh Thạch::.

Đây mới là trăm năm chi ước chân chính.

"NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ"

Lúc trước Lăng Lạc Viêm có hỏi nhưng Long Phạm chưa bao giờ nói thẳng cũng là vì thế. Thật sâu nhìn chăm chú thiếu niên vì lời nói của hắn mà lâm vào trầm tư, Long Phạm có thể đoán được lúc này tông chủ của hắn đang cân nhắc đến quyền lực, lựa chọn linh thạch phát xét hoặc là....dùng một cách khác thuận lợi nắm lấy quyền hành trăm năm trong tay, chỉ cần cùng nữ nhi của Liệt Diễm tộc sinh con nối dõi thì sẽ có cơ hội điều khiển Liệt Diễm tộc.

"Nguyên lai trăm năm chi ước còn có một ý tứ khác chính là hai tộc làm thông gia?" Lăng Lạc Viêm nhớ tới thái độ tránh né trước đây của Long Phạm khi hắn truy hỏi về vấn đề này, lại nhìn trước mắt liền có thể giải thích được thái độ lưỡng lự khi đó của Long Phạm.

Nhìn thấy Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm một hỏi một đáp, đến lúc này các trưởng lão Xích Diêm tộc mới biết tế ti của bọn hắn vẫn chưa đem việc này nói rõ với tông chủ. Bởi vì thấy hai người nhìn nhau cổ quái, các trưởng lão lẳng lặng không nói, chỉ thấy tế ti lấy một vẻ mặt mà bọn hắn chưa bao giờ gặp qua đối với tông chủ trả lời, "Cũng không phải là thông gia, thánh nự phải tự nguyện uống dược vật, giao hợp trăm ngày nhất định sẽ sản hạ nam hài nhi, sau khi sinh sẽ chết."

Trong mắt lộ ra một tia hưng vị, Lăng Lạc Viêm đối với thánh nữ như thế thật ra thập phần có hứng thú, lấy thân mình cho đến chết đổi lấy huyết mạch của hai tộc, mà nữ tử lại phải xuất phát từ tự nguyện....

Long Phạm nhìn sắc màu dưới đáy mắt Lăng Lạc Viêm cũng tự nhiên sẽ thấy trong đó lộ ra một mạt hứng thú, lời nói của hắn đã làm cho Lạc Viêm bắt đầu lo lắng. Trăm năm chi ước là cơ hội hai tộc hợp một, phải lựa chọn như thế nào là tùy thuộc vào Lạc Viêm. Việc này hắn cũng không muốn nói rõ nguyên nhân, vốn nghĩ Liệt Diễm tộc sẽ không đưa ra ý tưởng như thế này, nhưng Lạc Viêm mấy ngày gần đây quá mức nổi bật rốt cục làm cho Liệt Diễm tộc lay động tâm tư, Phùng Hoài đối với Lạc Viêm trong lòng đã có kiêng kị.

Phùng Hoài dự định dựa vào việc này để kềm hãm Xích Diêm tộc, mà thiếu niên trước mắt Long Phạm cũng lay động tâm tư như thế.

Long Phạm đáp lời, ánh mắt thủy chung nhìn chăm chú nhan sắc đỏ rực trước mặt, ánh mắt thâm trầm làm cho Lăng Lạc Viêm không tự giác phải né tránh. Xoay người đối với Phùng Hoài, hắn hạ mắt xuống trầm ngâm trong chốc lát. Khi Phùng Hoài một lòng nghĩ đến hắn sẽ đáp ứng việc này, hắn chỉ lắc lắc đầu.

"Bản tông chủ thật ra cũng muốn hai tộc hợp một nhưng nếu không phải nhất thống nằm trong tay ta thì còn có ý nghĩa gì?" Hoàn toàn không kiêng kị nhắc tới dã tâm trong lòng mình, đứng trước linh thạch hắn trả lời như thế, "Phùng Hoài tộc trưởng cũng muốn có được Xích Diêm tộc của ta, giống như ta muốn đem Liệt Diễm tộc nắm trong tay. Nếu cầm quyền trong trăm năm mà tùy thời có thể thay chủ thì điểm này thật sự làm cho người ta thập phần không hài lòng a."

Lăng Lạc Viêm cự tuyệt là vì không kiên nhẫn dùng cách thức này để có được Liệt Diễm tộc, hay bởi vì....đáy mắt thanh lam nổi lên gợn sóng, Long Phạm không nghĩ đến hắn lại vì những lời này mà nhẹ nhàng thở ra. Chỉ vì so với bất luận kẻ nào hắn đều rõ ràng hồng sam thiếu niên đối với quyền lực cùng lực lượng có thể chấp nhất như thế nào.

Mọi người mắt thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên lộ ra nét tươi cười phóng túng, không hề kiêng kị nói thẳng ra mưu đồ của cả hai tộc. Bất luận là người của Xích Diêm tộc hay là Liệt Diễm tộc, biểu tình đều bắt đầu có chút xấu hổ. Thiếu niên đứng phía trước linh thạch, dưới tiếng sấm lôi điện chậm rãi mà nói, "Phùng Hoài tộc trưởng có lòng đề nghị trăm năm chi ước như thế quả nhiên không tồi, nhưng bản tông chủ cự tuyệt,"

Đỏ rực như lửa từ đuôi tóc bắt đầu thoáng hiện, Lăng Lạc Viêm ngửa mặt nhìn tia chớp gần như xẹt ngang đỉnh đầu, lại một tiếng sấm nổ lên, hắn đưa tay chạm vào phía trên linh thạch, "Về việc của Liệt Diễm tộc là tình thế bắt buộc, thánh vật linh thạch sẽ thừa nhận ta trở thành người cầm quyền trăm năm kế tiếp, Phùng Hoài tộc trưởng có tin tưởng chuyện này?"

Thoáng nhếch lên khóe miệng, ý cười nhợt nhạt hiển lộ bên môi. Lăng Lạc Viêm chạm tay vào linh thạch, không hiểu vì sao lại dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, mơ hồ trong lòng có một loại cảm giác gì đó. Mặc kệ là lý do gì cũng không liên hệ. Hắn có thể sử dụng viêm hỏa lực vì vậy hắn tin tưởng linh thạch sẽ thừa nhận hắn.

Ý cười ngạo nghễ làm cho Phùng Hoài không thể tự mình mở miệng phản bác, biết Lăng Lạc Viêm trước mắt không phải là 'Lăng Lạc Viêm' ngày xưa, chẳng biết linh thể đến từ nơi nào lại có bản lĩnh quyết đoán như thế. Nhíu nhíu mày, Phùng Hoài bắt đầu cảm thấy muốn đoạt được Xích Diêm tộc trong tay Lăng Lạc Viêm chỉ sợ sẽ gặp trăm điều cản trở, khó càng thêm khó.

Vọng Thiên Thai là nơi cao nhất ở Lôi Lạc thành, dưới tiếng sấm lôi điện, hồng sam thiếu niên bên môi hiện lên một mạt ý cười làm cho người ta khó hình dung. Hoa văn hỏa diễm trên y phục dưới ánh sáng lôi điện chớp động như ngọn lửa đang bập bùng cháy, nâng lên y mệ đỏ rực, trong lòng bàn tay một đoàn viêm hỏa in lên phía trên linh thạch.

Nhìn thấy ngọn lửa đỏ như máu hiện lên từ lòng bàn tay của Lăng Lạc Viêm, thần sắc Phùng Hoài bất động, trong lòng kinh ngạc không thôi. Đó là Viêm hỏa lực, tuy nghe nói 'Lăng Lạc Viêm' này có thể khống chế viêm hỏa lại dùng nó diệt đi không ít si mị, nhưng hắn thủy chung nghĩ rằng đó là ngu dân đồn bậy, lại bị Xích Diêm tộc cố ý phóng đại.

Lăng Lạc Viêm trước kia có dùng cũng chỉ là linh lực giống như hỏa. Người trên đời có thể khống chế hỏa lực cũng không phải chỉ có một, tông chủ Kiền Kì tộc Phong Trần Tuyệt cũng có sở trường dùng huyền hỏa, Lăng Lạc Viêm nếu có thể dùng hỏa bất quá cũng chỉ là một loại giống như lực mà thôi. Từ rất lâu đã không còn ai có thể xuất ra viêm hỏa, lại càng không thể là bẩm sinh linh phách không được đầy đủ như Lăng Lạc Viêm.

Nhưng trước mắt chứng kiến lại thật sự là viêm hỏa không thể nghi ngờ gì nữa. Toát ra hồng quang, sống động đến tận cùng, cũng tĩnh đến cực hạn làm cho người ta có một cảm giác mâu thuẫn vừa cực động vừa cực tĩnh, như đóa hoa yêu dã lộng lẫy tràn ra huyết sắc, bất cứ lúc nào cũng có thể đem hết thảy sự vật thiêu rụi....Chuyên chú nhìn hồng quang bị linh thạch hấp thu, trong lòng Phùng Hoài bắt đầu dao động. Lăng Lạc Viêm lúc này tuyệt đối không thể xem thường, hắn tồn tại sẽ trở thành mối đe dọa cho Liệt Diễm tộc.

Đem linh lực truyền vào bên trong thánh vật linh thạch, Lăng Lạc Viêm đưa lưng về mọi người. Nhìn thấy tảng đá dần dần lộ ra màu huyết sắc đỏ thẫm đang hấp thu viêm hỏa dưới tay hắn, mơ hồ hiện lên một vầng hào quang. Nhìn thấy linh thạch biến hóa, Lăng Lạc Viêm lại phát hiện tảng đá tựa hồ đang hấp thu linh lực của hắn, lúc ban đầu chỉ là một chút nhưng cũng không rõ ràng, rồi sau đó lại hút linh lực của hắn như thủy triều rút xuống. Hắn không tiếp tục đưa linh lực vào nhưng khối linh thạch này lại cắn nuốt hấp thu, nhíu nhíu mi Lăng Lạc Viêm lúc này mới nhớ tới còn chưa hỏi qua như thế nào mới được tính là thừa nhận. Tình trạng trước mắt hình như không phải bình thường.

Ở phía sau Lăng Lạc Viêm tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi thấy linh thạch xuất hiện dị trạng. Ngày xưa những người được thừa nhận chỉ cần đưa linh lực vào, lúc sau thánh vật sẽ hiện lên hồng quang, nhưng lúc này hồng quang hiện lên lại không hề suy giảm càng phát ra màu đỏ sẫm. Tảng đá giống như bị sắc màu ngọn lửa bao phủ tựa hồ một khối bị thiêu đốt mãnh liệt, chỉ nhìn thôi cũng cảm giác phi thường nóng rực.

Điều này chưa bao giờ xảy ra! Thánh vật lại xuất hiện dị tượng! (dị tượng = hiện tượng kì lạ)

Xích Diêm tộc kinh ngạc, Liệt Diễm tộc chứng kiến cảnh này cũng cảm thấy kỳ quái. So với việc Lăng Lạc Viêm được thánh vật thừa nhận thì dị tượng chưa bao giờ xảy ra của linh thạch càng khiến cho người ta giật mình sợ hãi.

Mang theo đủ loại tâm tư, mọi người tiếp tục chờ đợi. Long Phạm chăm chú nhìn bóng dáng của Lăng Lạc Viêm lại phát giác ra có điều gì đó không đúng. Thân ảnh đưa lưng về bọn hắn không hề động đậy cũng không nói ra một lời nào mà chỉ có linh thạch chiếu sáng một màu đỏ rực cùng lôi điện không ngừng xẹt qua tạo nên một cảnh tượng phi thường quỷ dị.

Đôi mắt thanh lam lãnh đạm thoáng chốc mãnh liệt chớp lên, bóng trắng đột nhiên lướt qua, mọi người chỉ cảm thấy như bị hoa mắt. Một đạo sấm sét tiếp tục giáng xuống, phía trước linh thạch đã mất đi thân ảnh của hồng sam thiếu niên. Nhìn kỹ lại đã thấy hắn đang nằm trong lòng tế ti Long Phạm, sắc mặt tái nhợt, thần sắc cổ quái nhìn khối linh thạch.

"Ngươi là ai?" Lăng Lạc Viêm nhìn tảng đá mang hồng quang lấp lánh hỏi như vậy.

Hắn vừa dứt lời, tất cả thần sắc của mọi người đều trở nên cổ quái. Nói chuyện với một tảng đá, cho dù tảng đá kia là thánh vật thì chuyện này cũng hơi kỳ quái một chút. Người của Xích Diêm tộc mới vừa rồi nhìn thấy tế ti đột nhiên tiến lên liền biết trong đó xảy ra bất thường, bây giờ lại nghe thấy lời nói của Lăng Lạc Viêm liền cảm thấy có chuyện không đúng.

"Ngải, ngươi có thể xưng ta là Ngải." Ngay tại lúc tất cả mọi người không ngừng kinh ngạc, bên trong khối linh thạch lại truyền đến một giọng nói.

Hồng quang dần dần phai nhạt, màu lửa đỏ cũng lui ra, bên trong linh thạch hiện lên một đôi mắt thú lấp lánh sắc vàng. "NXB lậu = đầu toàn bã đậu"

Đột nhiên có dị biến làm cho mọi người kinh ngạc đến không thể nói nên lời, bên trong thánh vật cư nhiên lại có sinh linh. Cho tới bây giờ đều nghĩ rằng đó chỉ là một tảng đá có linh lực, không người nào biết trong đó lại có một thứ khác tồn tại. Chẳng lẽ vật trong đó mới thật là thánh vật mà Hách Vũ lưu lại?!

Từ trong tảng đá hiện ra một cặp mắt thú đang đánh giá hai bên Xích Diêm tộc cùng Liệt Diễm tộc, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lăng Lạc Viêm, "Ngươi chính là người đánh thức ta, ngươi là ai?"

"Lăng Lạc Viêm, tông chủ Xích Diêm tộc. Còn ngươi là ai?" Lăng Lạc Viêm đặt lại câu hỏi. Long Phạm đang ôm hắn, vẻ mặt cũng trở nên thận trọng. Thánh vật hiển linh là việc chưa bao giờ xảy ra, từ khi si mị tái xuất hiện, dị tượng ở Lôi Lạc thành, bây giờ lại đến đôi mắt thú bên trong thánh vật, không biết những chuyện này có hay không liên hệ đến nhau.

"Ta đã nói rồi, ngươi có thể xưng ta là ngải. Đó là Hách Vũ ban danh cho ta. Hách Vũ chính là chủ của ta. Ngươi, Lăng Lạc Viêm, trên người của ngươi có viêm hỏa lực do Hách Vũ lưu lại. Không biết đã bao nhiêu năm thế gian không còn người có thể sử dụng viêm hỏa. Ngươi đến từ nơi nào?"

Phía trên cự thạch lộ ra hồng quang, đôi mắt thú màu vàng nhìn chăm chú hai người ở trước mặt, quan sát trên người Lăng Lạc Viêm một chút lại chuyển sang Long Phạm, "Ngươi lại là người nào? Vì sao ta không thể thấy rõ linh phách của ngươi. Ngoại trừ Hách Vũ, thế gian không người nào có thể ở trước mặt ta che giấu linh lực."

Vừa tỉnh lại liền nhìn thấy hai người kỳ quái như thế, đánh giá hai thân ảnh trước mắt, Ngải thập phần nghi hoặc. Không biết đã ngủ say bao lâu, nó đột nhiên bị một cỗ lực lượng quen thuộc thức tỉnh, đó là viêm hỏa lực, là viêm hỏa của Hách Vũ. Nhưng từ khi Hách Vũ tiêu tán, viêm hỏa lực trên thế gian đáng lý nên theo hắn rời đi, dần dần lưu thất mới đúng.


Đôi mắt thú màu vàng mang theo nghi ngờ không ngừng đánh giá trên người Lăng Lạc Viêm. Các trưởng lão hai tộc không biết phải nghĩ như thế nào cho đúng. Thánh vật đột nhiên hiển linh, bên trong tảng đá kia đúng là linh thú Hách Vũ lưu lại!

Tẩt cả người của hai tộc đều khiếp sợ không thể nói nên lời chỉ biết gắt gao chăm chú nhìn cặp mắt trên tảng đá kia, mà Lăng Lạc Viêm đối với tình hình biến hóa như thế này cũng cảm thấy bất ngờ, chẳng lẽ mới vừa rồi hấp thu linh lực của hắn chính là con linh thú này?

"Đạt được viêm hỏa lực từ nơi nào ta không biết, ngươi nếu tự xưng là linh thú do Hách Vũ lưu lại thì việc này nên hỏi ngươi mới đúng," Được Long Phạm dìu đứng thẳng, Lăng Lạc Viêm sờ sờ tảng đá trước mắt. "Là ngươi hút đi linh lực của ta? Cũng chính là ta đánh thưc ngươi dậy. Đối với người thức tỉnh ngươi, ngươi có gì muốn nói? Chẳng hạn nắm trong tay quyền lực Xích Diêm tộc cùng Liệt Diễm tộc."

Mọi người đối với thánh vật Hách Vũ lưu lại luôn mang theo vài phần kính sợ, mà nay Lăng Lạc Viêm chẳng thèm để tâm làm cho các trưởng lão Xích Diêm tộc một phen toát mồ hôi. Tông chủ lại trực tiếp hỏi linh thú Hách Vũ lưu lại muốn người nào nắm quyền trong tay?!


.::Đệ Tứ Thập Ngũ Chương – Phong Trần Tuyệt::.

Lăng Lạc Viêm dựa vào lòng Long Phạm cùng đôi mắt thú đối diện, chẳng may may phát hiện câu hỏi của mình có gì không ổn.

Hắn cũng không lo lắng Ngải sẽ đối với hắn bất lợi. Nếu nó là do Hách Vũ lưu lại thì đối với người có thể sử dụng viêm hỏa như hắn, bất luận như thế nào nó cũng không nên uy hiếp. Mà Ngải nằm bên trong linh thạch bị hắn dùng linh lực thức tỉnh cũng chỉ lộ ra hai con mắt, không thấy dung mạo toàn diện lại càng không hiện thân. Lăng Lạc Viêm thậm chí nghi ngờ nó căn bản không thể rời khỏi nơi đó. Nếu thật sự là như thế thì càng không nên quá mức thận trọng. Cho dù người khác xem nó là thánh vật nhưng trong mắt hắn nó chẳng qua chỉ là một con linh thú của Hách Vũ mà thôi.

Sau khi hắn hỏi xong, trưởng lão hai tộc đều nín thở cùng chờ đợi. Phía trên linh thạch, cặp mắt màu vàng của Ngải đánh giá người của hai tộc rồi rốt cục mở miệng nói, "Lúc trước kế thừa Hách Vũ lực chính là Xích Diễm tộc, Liệt Diễm tộc từ đâu mà đến? Việc của hai tộc các ngươi vì sao phải muốn ta phán xét? Ta chỉ biết trên người của ngươi có viêm hỏa khí, những việc khác ta hoàn toàn không biết."

Không biết linh thú này đã tồn tại bao nhiêu lâu, lời nói của nó tựa hồ không có gì làm cho nó để vào mắt, ngoại trừ nghi ngờ hai người Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm, đối với những thứ khác nó dường như hoàn toàn không có hứng thú.

Ngữ thanh của Ngải hạ xuống, mọi người trong Liệt Diễm tộc thở dài nhẹ nhõm, nghĩ rằng thánh vật linh thú cũng không muốn biết việc ngoài thân, đối với xích mích của hai tộc cũng không rõ ràng lắm nên mới đáp như thế. Cũng may là như vậy nếu không chỉ sợ nó sẽ vì viêm hỏa lực của Lăng Lạc Viêm mà yêu cầu Liệt Diễm tộc quy phục Xích Diêm, lúc đó mới là không xong.

"Vậy ngươi còn biết chuyện gì? Nếu là Hách Vũ lưu lại vì sao lại ở bên trong tảng đá. Thật sự là lưu lại hay là bị phong ấn ở đây?" So với những người khác đang dè dặt cùng kính sợ, Lăng Lạc Viêm đối với Ngải như đối với một con linh thú tầm thường, khơi mào khóe mắt mang theo gì đó chế nhạo, hắn liếc mắt nhìn con linh thú đã hút lấy linh lực của hắn, xem ra ngoại trừ có thể làm cho Xích Diêm tộc trở thành người cầm quyền trăm năm tiếp theo, Ngải chẳng có chút tác dụng gì.

Nghe vậy, các trưởng lão Xích Diêm tộc hít mạnh vào một hơi, tông chủ không chỉ không kính trọng thánh vật mà còn tùy ý hỏi một vấn đề như vậy, nếu lỡ chọc Ngải tức giận không biết có đối với tông chủ bất lợi hay không.

"NXB lậu = bọn ăn cắp đê tiện + hèn mọn"

Các trưởng lão còn đang lo lắng mong muốn tế ti ngăn lại lời nói của tông chủ, còn chưa kịp tỏ ý thì đã nghe thấy ngữ thanh của Long Phạm thản nhiên van lên, "Tảng đá này quả thật có phong ấn, xem ra nó bị phong ấn trong đó."

Cặp mắt thú màu vàng chuyển động lên xuống nhìn sang bên cạnh không có trả lời. Nhưng chính thái độ đó của nó đã làm cho người ta biết đáp án là như thế nào. Khi mọi người kinh ngạc suy đoán vì sao nó bị Hách Vũ phong ấn trong đó thì đã nghe nó mở miệng nói: "Bị phong ấn thì như thế nào. Nơi đây là phù sinh cảnh do Hách Vũ lập ra, bên ngoài được phong ấn. Bên trong phù sinh cảnh cùng bên ngoài bất đồng. Đối với các ngươi ta là ở trong các ngươi là ở ngoài, nhưng đối với ta các ngươi mới bị trói buộc nơi thế gian, mà ta ở bên trong phù sinh cảnh tiêu diêu tự tại, không cần phải nói cũng biết có bao nhiêu thích thú ở nơi đây." (phù sinh cảnh = cảnh giới phù du)

Ngải nói xong hừ lạnh một tiếng, tất cả mọi người nghe xong lại càng giật mình không thể nói nên lời. Trong tảng đá kia lại có một thế giới khác. Hách Vũ tạo ra phù sinh cảnh lại đem linh thú lưu lại nơi này, đến tột cùng là vì cái gì?

"Linh thú hiện thân chứng minh lực lượng của tông chủ ta, Phùng Hoài tộc trưởng, đối với việc tông chủ của ta được cầm quyền trong trăm năm kế tiếp, ngươi sẽ không có gì dị nghị chứ?" Long Phạm đem thân thể vô lực của Lăng Lạc Viêm ôm vào trong lòng, vẻ mặt ôn hòa tựa hồ tranh chấp giữa hai tộc mới đây chưa từng phát sinh.

Câu hỏi của hắn vừa ra khỏi cửa miệng, người của Liệt Diễm tộc bỗng nhiên trở nên căng thẳng. Sớm nghe nói thanh danh của tế ti Long Phạm hôm nay rốt cục chứng kiến được thủ đoạn của hắn, lúc này không người nào dám có nửa điểm ngạo mạn đối với tế ti bạch y bào kia, câu hỏi của hắn tự nhiên lại càng không dám xem nhẹ. Phùng Hoài tuy là tộc trưởng của Liệt Diễm tộc nhưng cũng như mọi người bắt đầu trở nên thận trọng, "Nếu thánh thú đã chứng minh lực lượng của tông chủ tộc ngươi, ta Phùng Hoài tự nhiên sẽ không thể không thừa nhận. Trăm năm tiếp theo nếu cần đến Liệt Diễm tộc, ngươi cứ việc ra lệnh.

Phùng Hoài xưng Ngải là thánh thú, phi thường cung kính khi nhắc tới. Chỉ tiếc cặp mắt màu vàng bên trong tảng đá vẫn không thèm liếc mắt nhìn hắn. Phía trên tảng đá, cặp mắt màu vàng lấp lánh đang nhìn chăm chú dưới Vọng Thiên Thai, "Lại có người đến đây, thế gian lúc này thật sự náo nhiệt. Lăng Lạc Viêm, khi nào rảnh rỗi thì đến đây gặp ta. Viêm hỏa lực vì sao xuất hiện trên người ngươi, việc này ta nhất định phải tra xét cho minh bạch,"

Nói xong những lời này, phía trên linh thạch lại thoáng hiện một đạo hồng quang, đôi mắt màu vàng cực đại tiêu tán không còn tung tích. Tảng đá kia trở lại hình dáng ban đầu, đứng trên Vọng Thiên Thai chẳng thấy nó có chút gì đặc biệt.

Lời nói của Ngải trước khi đi khiến mọi người hướng xuống Vọng Thiên Thai nhìn lại. Long Phạm nhìn lướt qua phía dưới, thần sắc chưa biến nhưng đáy mắt lại âm trầm thêm vài phần. Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy phía sau có một cổ linh lực truyền đến. Đối với hành động đột nhiên của Long Phạm hắn cảm thấy nghi hoặc, lại nhìn thấy từ phía dưới có một thân ảnh đang dần dần tiến lên, hắn hỏi, "Là người nào đến?"

"Kiền Kì tộc, Phong Trần Tuyệt." Thản nhiên thốt ra mấy từ, Long Phạm đáp lại, ngữ thanh cũng không quá tùy ý. Lăng Lạc Viêm nhớ rõ Long Phạm từng nhắc tới tông chủ Phong Trần Tuyệt của Kiền Kì tộc. Có thể làm cho Long Phạm đặc biệt đề cập đến, người này nhất định không phải tầm thường hay là có gì sâu xa cùng Xích Diêm tộc.

Đang đoán như vậy đột nhiên mấy đạo thân ảnh đã lướt đến Vọng Thiên Thai. Không có linh thú cưỡi, tốc độ của những thân ảnh nhảy lên rất nhanh, so với khinh thân thuật tầm thường thì có vẻ nhanh hơn không chỉ một ít. Đợi mấy người này dừng trước mắt, Lăng Lạc Viêm phát hiện thần sắc các trưởng lão trong tộc đều biến đổi, đó là vẻ mặt đề phòng cùng chán ghét.

Y phục màu đỏ nhạt bó chặt, không giống như người của Xích Diêm tộc hay Liệt Diễm tộc là tóc dài buộc cao, người tới với mái tóc đỏ sậm chỉ dài đến đầu vai, ở trong gió hỗn độn lộ ra dã tính kiêu ngạo khó thuần. Khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, dưới bầu trời âm u càng lộ ra đường nét thâm sâu. Ánh mắt lợi hại ẩn dưới hàng lông mày rậm đầy khí chất, đảo qua tất cả mọi người đang đứng trước mặt, "Lăng Lạc Viêm! Ngươi muốn trốn đến khi nào? Hôm nay ta đúng hẹn tới đây, nhìn xem ngươi còn nơi nào có thể đi."

Ánh mắt dưới lôi điện lóe ra lạnh lùng cùng nghiêm nghị dừng trên người Lăng Lạc Viêm, lại còn mang theo gì đó như tức giận. Không rõ trước mắt là loại tình huống nào, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy nam nhân tràn đầy cuồng ngạo đứng trước mắt, hắn ngẩng đầu bảo, "Ngươi là Kiền Kì tộc Phong Trần Tuyệt? Bản tông chủ có hẹn với ngươi? Vì sao ta không nhớ rõ."


Đối với Kiền Kì tộc hắn cũng không quen thuộc, chỉ là ở trong thư trai có thấy qua một hai lần. Tựa hồ cũng là một tộc không hề yếu kém, ngoại trừ lần đó ra hắn không có ấn tượng nhiều lằm, duy nhất nhớ rõ chính là Long Phạm muốn hắn phải cẩn thận.

Đứng trước người của hai tộc, Phong Trần Tuyệt nghe như vậy liền nhăn mày lại, tiến lên vài bước, "Không nhớ rõ? Ngươi dám nói ngươi không nhớ rõ?"

Giống như tia chớp ấn chiếu vào đáy mắt, bị đôi mắt kia nhìn chăm chú, Lăng Lạc Viêm cảm thấy một trận áp bách. Dưới tiếng ầm ầm vang vọng của lôi điện, lời nói mang theo chất vấn rất nặng cứ như bị những lời này của Lăng Lạc Viêm chọc tức. Nam nhân được gọi là Phong Trần Tuyệt từng bước đi tới, làm cho người ta cảm thấy lôi điện giữa không trung như hóa thành con người bằng xương bằng thịt đi đến trước mặt.

"Là ngươi nói muốn chấm dứt hết thảy tại đây, lúc này ta đã đến ngươi lại không dám thừa nhận?" Nhìn thiếu niên trong lòng ngực Long Phạm, ánh mắt như điện của Phong Trần Tuyệt chợt lóe lên, "Nguyên lai ngươi đã quên là người nào hạ tử ấn trên người ngươi, mà nay lại gần gũi với người ngươi luôn mồm oán hận, tế ti Long Phạm."

Long Phạm ôm Lăng Lạc Viêm không buông ra, bàn tay tăng tốc truyền linh lực, đối với lời nói của Phong Trần Tuyệt hắn tựa hồ không nghe thấy. Lăng Lạc Viêm ở trong lòng hắn lại thập phần tò mò với tình thế tế nhị trước mắt. Nghe lời Phong Trần Tuyệt bảo rằng hắn cùng Lăng Lạc Viêm có đính ước, như vậy chắc chắn là 'Lăng Lạc Viêm' trước kia, "Thật đáng tiếc, bản tông chủ từ năm mươi năm trước bị người đánh trọng thượng dẫn đến hôn mê, lúc sau tỉnh lại rất nhiều việc không còn nhớ rõ, bất luận ngươi là Kiền Kì tộc Phong Trần Tuyệt hay là ước hẹn gì, hết thảy đều đã quên." "NXB lậu = thiếu Iốt"

Phong Trần Tuyệt gắt gao nhíu mi lại, mắt thấy thiếu niên trong lòng ngực Long Phạm thờ ơ nhún vai tiếp tục nói, "Về phần bản tông chủ cùng tế ti của tộc ta, vô luận là oán hận hay là cảm tạ, cùng người ngoài không có nửa điểm quan hệ. Không biết Phong tông chủ lần này đến đây là vì việc gì?"

Xích Diêm tộc cùng Liệt Diễm tộc tự nhiên biết bên trong khối thân thể này căn bản không phải là 'Lăng Lạc Viêm' ban đầu, nhưng nếu Lăng Lạc Viêm đã nói như vậy thì cũng không ai dám nhiều lời. Xích Diêm tộc nhất nhất nghe theo chỉ thị của hắn còn Liệt Diễm tộc trăm năm tiếp theo cũng phải nghe lệnh Lăng Lạc Viêm, dám tùy tiện phản bác sẽ đắc tội với hắn. Nghe Lăng Lạc Viêm cùng Phong Trần Tuyệt đối thoại, tất cả mọi người phát hiện trong đó có khác thường, không biết lúc trước đã ước hẹn cái gì với Phong Trần Tuyệt?

Lăng Lạc Viêm một phen nói cho hết lời, hai tộc ở bên cạnh đứng yên, Phong Trần Tuyệt chợt đến gần trước người chìa tay hướng đầu vai của Lăng Lạc Viêm chợp tới, "Ngươi...."

Phong Trần Tuyệt còn chưa dứt lời, bàn tay vừa chìa ra liền bị năm ngón tay thon dài dưới bạch y mệ chụp lấy, "Nơi này là Vọng Thiên Thai, là nơi gặp mặt của hai tộc Xích Diêm cùng Liệt Diễm, Kiền Kì tộc các ngươi tự tiện đến đây lại đối với tông chủ của ta bất kính...."

Lời nói ôn hòa của Long Phạm không nhanh cũng không chậm, mọi người lại thấy trong nháy mắt Phong Trần Tuyệt trở nên biến sắc. Phong Trần Tuyệt nâng cổ tay lên dùng linh lực kháng lại, trên mặt càng hiện lên âm trầm cùng tàn khốc. Phong Trần Tuyệt cũng đã phát hiện thiếu niên trong lòng Long Phạm không phải là Lăng Lạc Viêm hắn quen biết.

Vốn là khuôn mặt lạnh như bằng lại bị thay bằng vẻ mị sắc câu dẫn lòng người. Không hề cao ngạo mà chỉ là giễu cợt gợi tình. Đôi mắt nhìn hắn lộ ra vẻ thưởng thức nghiền ngẫm. Trước mặt không phải là Lăng Lạc Viêm hắn biết.

"Ngươi rốt cục là người nào?" Thối lui vài bước nắm cánh tay bị Long Phạm tổn thương, ánh mắt của Phong Trần Tuyệt đánh giá thiếu niên trong lòng ngực tế ti bạch y bào. Từ xưa đến nay luôn bất hòa với tế ti, nếu là Lăng Lạc Viêm hắn biết sẽ không bao giờ cùng với Long Phạm như lúc này.

"Vấn đề này hôm nay ta đã bị hỏi rất nhiều lần, muốn nói ta là người nào thì tự nhiên chính là tông chủ Xích Diêm tộc Lăng Lạc Viêm." Khôi phục linh lực bị Ngải hấp thu, Lăng Lạc Viêm đứng thẳng người dậy, đối với nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt lại bảo rằng cùng hắn có ước hẹn, Lăng Lạc Viêm cong môi lên, "Muốn tìm Lăng Lạc Viêm cùng ngươi có ước hẹn, chỉ sợ phải trở về năm mươi năm trước. Đáng tiếc chính là Lăng Lạc Viêm kia đã không còn tồn tại, nếu muốn đổ thừa thì đi tìm người trọng thương hắn, nếu ngươi muốn tranh luận thì đi tìm người kia đi."


Nhìn thấy sắc mặt Phong Trần Tuyệt có biến đổi lớn, Lăng Lăng Viêm thích thú không thôi. Ở phía sau hắn Long Phạm đang nhìn chăm chú, ngữ thanh bình tĩnh thâm trầm chậm rãi nói, "Người kia ngay tại trước mắt, tông chủ Kiền Kì tộc, Phong Trần Tuyệt,"

—————–

P/S: oh yes, anh ấy đã xuất hiện, một trong những tình địch của bác Long mà mình có một sự đồng cảm nhất định. Chương sau là màn quyết chiến o_o.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei