chương 35+36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đi, chúng tôi rẽ qua siêu thị , dốc hết tất cả tiền của ba người mua rất rất nhiều đồ chơi và quà vặt . Tuy nhiên, tôi có hơi lo lắng dù đã trữ sẵn thuốc say xe . Nhưng chỉ cần nghĩ sắp được đến đó thì mọi cảm giác tiêu cực đều tan biến.

Trên chuyến bus đường dài, tôi cảm thấy mình cứ lảo đảo, đầu thì ko ngừng lắc lư. Thật khó chịu !

Vật lộn với cơn say xe sau hai tiếng ròng rã, cuối cùng cũng tới trạm bus gần cô nhi viện rồi.

Ba người chúng tôi xách lỉnh kỉnh một đống túi lớn, đi bộ khoảng năm phút là sẽ tới nơi .

Tâm trạng ai cũng cực kì háo hức.

Nơi này đã được cải thiện rất nhiều rồi ! Những còn đường đất ghồ ghề chắc chẳng ai còn nhớ nữa .
Còn có cả trường học Nhân Ái đã đi vào hoạt động gần 5 năm. Các trẻ em xung quanh đều tới đây học. Dù là miễn phí nhưng chất lượng giảng dạy đạt tiêu chuẩn, trang thiết bị thì đầy đủ và hiện đại.

Tập đoàn Khánh Phong thật là tuyệt ! Tất cả đều được họ đầu tư một cách tuyệt đối !

Lại nghĩ tới anh…Tôi cảm thấy thật sự rất ấm áp.

Vừa thấy cánh cổng màu xanh biển, tôi với Trúc Vũ liền hét lên đầy phấn khích và chạy thật nhanh.

Cô nhi viên bây giờ thật là đẹp và tiện nghi ! Đón tiếp chúng tôi là những khuôn mặt quen thuộc đầy phúc hậu và vương chút khắc khổ.

Những người mẹ ấy gặp chúng tôi thì xúc động, nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống.

Chúng tôi cũng ôm chầm lấy họ.

- Ôi, lâu lắm rồi ko thấy mấy đưa.

- Tụi nhỏ nhắc bọn con nhiều lắm !

- Con cũng rất nhớ mọi người .

- Mạnh Vũ lớn quá ! Càng ngày càng điển trai.

- Trúc Vũ cao hơn được một chút này. Con bây giờ để tóc ngắn rồi à ?

- Ôi , Vy Anh của chúng ta chẳng cao thêm chút nào cả ! Cũng ko thay đổi gì ! Cứ như con nít mãi thế này !

- …

Chúng tôi đặt những túi quà ở một góc, các mẹ thấy vậy thì cau mày :

- Trời ơi. Mấy đứa lôi cả siêu thị tới đây à ?

- Sao nhiều thế này ? Bọn con lại chiều hư lũ trẻ rồi !

- Nào, theo ta ra sau nghỉ ngơi chút nào.

Ba người chúng tôi chỉ cười từ chối. Đến đây là đập phá cơ mà ! Sao có thể lãng phí thời gian vào việc nghỉ ngơi cơ chứ !

Các mẹ dẫn chúng tôi đi thăm quan một chút.

Ko khí nơi đây thật yên tĩnh và trong lành . Tâm trạng cũng tự nhiên mà thả lỏng đầy thoải mái .

Đi qua những căn phòng mà vẫn ko thấy ai, chúng tôi bắt đầu đặt câu hỏi :

- Bọn nhỏ đâu rồi ạ. Sao vắng thế này ?

- Hôm nay chủ nhật mà, bọn nhỏ ko được nghỉ ạ ?

- À, lũ nhỏ được nghỉ. Nhưng đều đi biểu diễn văn nghệ ở thị trấn rồi. Chỉ còn mấy đứa loắt choắt ở nhà thôi.

- Tụi nó mà biết các con tới nhưng ko được gặp, lại khóc mấy ngày cho xem.

- Haha. Bọn con cứ tưởng sẽ làm một vụ bất ngờ lớn cho các bạn nhỏ chứ.

Mạnh Vũ cầm một bức tranh lên, kinh ngạc :

- Tranh này là bọn nhỏ vẽ ạ ?

- Ừ. Tụi nó vẽ đấy. Đây chỉ là một số thôi, còn lại chúng ta cất khỏi hư rồi.

Tôi cũng phải thốt lên :

- Đẹp thật ! các bạn nhỏ nhà mình giỏi thế này !

- Phải cảm ơn tập đoàn Khánh Phong. Họ rất tốt. Cái gì cũng sẵn sàng cung cấp đầy đủ và tạo điều kiện cho tụi nhỏ.

Nghe các mẹ nói chuyện này, Trúc Vũ ko ngừng nháy mắt với tôi làm tôi lại nghĩ vẩn vơ !

Ko biết anh ấy bây giờ đang làm gì ? Lại bận việc rồi !

Dạo một vòng quanh cô nhi viện, các mẹ để chúng tôi tự chơi. Mọi người vẫn chưa nói cho các bạn nhỏ biết có chúng tôi tới vì sợ chúng tôi sẽ mệt bởi lũ loắt choắt ấy.

Nhưng chẳng ai trong ba người chúng tôi nghĩ như vậy ! Chúng tôi chủ yếu là tới thăm các em ấy mà !

Vừa bước tới gần khoảnh sân sau đã nghe thấy những âm thành ồn ào của trả con nói còn chưa rõ tiếng.

Sáu bạn nhỏ đang chụm đầu chơi gì đó rất tập trung, vẫn ko biết đến sự có mặt của ba người chúng tôi.

Xem nào ! À, hóa ra là các bạn ấy đang bắt dế, cắm một ngọn cỏ xuống hang chờ dế cắn.

Một cậu bé cau mày, bực bội :

- Sao nó còn chưa cắn cỏ nhỉ ?

Cô bé ngồi bên cạnh liền lấy tay đánh nhẹ cậu bé kia :

- Nó hiểu cậu nói đấy .

Cậu bé kia gật đầu vẻ biết lỗi rồi tiếp tục cau mày nhìn ngọn cỏ nãy giờ vẫn ko chịu động đậy.

Nhưng chỉ được một lúc sau, cậu bé khác lay mạnh ngọn cỏ :

- Này , này, con dế kia. Đừng có ngủ nữa. Mau dậy ăn cỏ nhanh.

- Im lặng. Không nghe Nhi nói là con dế hiều à.

- Thì nó hiểu nên tớ mới bảo nó dậy ăn mà.

Bắt dế kiểu này thì có lẽ mai vẫn chưa được. Ba người chúng tôi nhìn nhau cười ! Các bé này dễ thương thật !

- Các em đổ nước vào, dế sẽ chui ra .

Vừa nghe thấy tiếng Mạnh Vũ, các em ấy liền ngẩng đầu nhìn chúng tôi, ngạc nhiên một lúc rồi hét lên, lao ầm tới ôm chân, kéo tay chúng tôi đầy sung sướng :

- Aaaaa, anh Vũ, chị Vũ, chị Vy Anh.

Tôi vừa ngồi xuống giang tay ra thì các bạn nhỏ đã nhào lên làm tôi ngã rầm rồi ôm bụng cười khoái chí.

Đây mới chỉ là lũ-loắt-choắt thôi đấy ! Nếu ko đừng mơ tới chuyện đứng dậy nổi.

Từng đứa bắt đầu đưa chiếc má phúng phính ra cho chúng tôi thơm nhẹ lên. Đó là qui tắc chào hỏi đấy ! Còn người đặt ra à ? Là chính ba người chúng tôi !

Cô nhóc thắt bím tóc hai bên vừa được Mạnh Vũ thả ra liền chủ động hôn thật mạnh lên miệng Mạnh Vũ một cái làm chúng tôi cười ầm ỹ.

Trúc Vũ giả vờ bực tức :

- Này, ai cho phép em hôn bạn trai của chị hả ?

Cô nhóc cười để lộ hàm răng sún :

- Anh Mạnh Vũ hứa làm bạn trai em rồi cơ !

Trúc Vũ đánh Mạnh Vũ một cái :

- Anh hứa như thế à ?

Mạnh Vũ kéo cô nhóc kia lại xoa xoa đầu :

- Em thấy chị Vũ có ghê ko ? Sau này ko được hôn anh như thế ngay chưa !

Cô nhóc kia lùi ra, bĩu môi :

- Em muốn hôn anh đẹp trai nhất kìa .

Bé gái còn lại cũng sáng mắt lên :

- A, anh đẹp trai nhất ! Tớ cũng muốn hôn !

Anh đẹp trai nhất ? Lại là diễn viên nào đây ? Mới nhỏ mà đã háo sắc như vậy rồi.

Ba người chúng tôi lấy một ít bánh chia cho các bạn nhỏ. Ở đây bây giờ cũng khá đầy đủ nên các em ấy ko ham bánh lắm , chỉ ham chơi.

Chúng tôi lại bị lũ loắt choắt ấy quấn lấy.

Khổ Mạnh Vũ, bị bắt làm ngựa cho bọn nhỏ cưỡi lên. Có lúc , cả sáu đứa leo lên cùng một lúc.

Mạnh Vũ a một tiếng cũng phải chịu đựng bò bò đi .

Amen ! Thật tội lỗi !

Rồi các bạn nhỏ lại khoe cho chúng tôi phiếu bé ngoan, những hình vẽ và cả những vật được tạo ra từ đất nặn. Ở đây ko thiếu thứ gì rồi.

Bây giờ chuyển sang chơi trốn tìm ! Mạnh Vũ luôn phải đi tìm , nhưng anh ấy giả vờ ko tìm thấy.

Các bé ấy lại cười hả hê, chê bai :

- Dễ thế mà tìm không ra.

- Anh Vũ chơi dở quá đi !

Chán chê, lũ loắt choắt này lại đòi chơi bịt mắt bắt dê.

Trúc Vũ bịt mắt đi tìm đầu tiên. Trúc Vũ bắt được một cậu bé, chưa kịp đưa tay ra sờ xem thử thì nhóc ấy đã cuống quít hét lên :

- A, chị Trúc Vũ, em ko phải là Tít đâu.

Ba người chúng tôi cười ầm lên, bọn nhỏ ngơ ngác ko hiểu nhưng vẫn cười theo đầy vui vẻ.

Rồi các bé ấy túm nhau lại, ko cho chúng tôi lại gần, nói gì đó thật bí mật.

Nhưng mà…âm lượng quá lớn rồi !

Cậu bé tên Tít vẻ mặt hình sự :

- Chị Vy Anh rất ngốc. Chúng mình bịt mắt chị ấy đi.

Cô nhóc lên tiếng :

- Đúng vậy . Chúng mình sẽ ko bị chị ấy đoán ra đâu.

- Tớ cũng nghĩ thế. Chị ấy con nít lắm.

Mấy đứa gật đầu đồng ý.

Hai người tên Vũ cười ngất…còn tôi…vẻ mặt đã chuyển thành xám tro.

Được lắm lũ nhóc này ! Vy Anh thiên tài mà ko làm được mấy chuyện cỏn con này sao !

Tôi hừng hực ý chí tự lấy khăn bịt mắt mình…Nhưng mà…A !!! Trời ơi !!! Hình như bịt chặt quá rồi …

- Trúc Vũ, Trúc Vũ. Cậu mau cởi ra cho tớ nhanh lên !

Lần này, bọn nhỏ lại được thể cười ầm lên :

- Đã bảo chị ấy rất ngốc mà.

Có đứa còn thở dài…

Chờ đó đi ! Lũ loắt choắt ! Hừ, để xem, tôi sẽ bắt từng đứa và đoán chính xác cho xem.

Tôi bắt đầu quyết tâm thể hiện để bọn nhỏ biết thế nào là tài năng thật sự !

Nghe thấy tiếng phát ra từ bên phải…a, lại cả bên trái…

Rồi, đã bắt được một nhóc. Đứa nhỏ hét lên một tiếng, chờ tôi đọc tên.

Haha, cái mũi tẹt này thì còn ai vào nữa :

- Chị biết rồi nhé. Em là Nhi.

Bé Nhi a một tiếng đầy đau khổ, lầm bầm như cụ non :

- Chị khôn ra từ bao giờ thế.

- …

Nói rồi đã chạy biến ! Còn năm tên giặc nữa ! Một cậu bé nữa lại bị tôi phát hiện !

Haha, còn bốn tên nữa thôi. Đã thấy ta chưa , thấy chưa ! Tâm trạng của tôi trở nên cực kì thoải mái.

Bỗng nhiên tôi nghe thất có một động rất lớn kéo theo cả tiếng hét ầm ỹ của lũ nhỏ và cả Trúc Vũ. Tiếng động ấy ngày càng gần rồi biến mất. Có lẽ là máy bay đi ngang qua.

Nhưng tiếng hét của các bạn nhỏ vẫn ko ngừng vang lên. Hừ , đánh lạc hướng chứ gì !

Còn lâu nhé !

Tôi bắt đầu đi tìm tiếp nhưng lũ loắt choắt vẫn tiếp tục la hét.

Đừng ! Đừng để ý ! Đừng mắc lừa ! Tôi tự dặn mình rồi tập trung vào trò chơi .

A …đột nhiên có người chặn trước tôi. Láo toét ! Dám xem thường tôi ! Ko chịu chạy đi mà đứng ngay trước mặt trêu ngươi sao ? Để xem, ko chỉ tên mà tôi sẽ đọc cả họ cho xem !

Thật quá láo mà !

Tôi bặm môi tức giận, bắt đầu đưa hai tay ra …nhưng…tay đã bị nắm lại.

Còn dám như thế ? Muốn tạo phản ?

Tôi rút tay ra nhưng ko được…

Hử ? Tay con nít mà sao lớn thế này …lại còn ko thể thoát ra…

Một cảm giác quen thuộc ấp đến nhưng ngay lập túc bị tôi xua đi.

Trò này , phải thắng !

Ai bảo lũ loắt choắt này xem thường tôi chứ.

Tôi bắt đầu giãy dụa :

- Mau thả chị ra !

Có tiếng cười khúc khích của lũ nhỏ . Được, cứ cười đi.

- Này, em có nghe thấy ko ? Em muốn tạo phản à !

Lần này …tôi nghe thấy tiếng cười khẽ…Tiếng cười này …Tim tôi bắt đầu đập sai nhịp, cảm giác bàn tay cũng nóng lên . Nhưng ý nghĩ vụt qua một lần nữa lại bị xua đi . Ko thể được !

Thực tế một chút đi, người ấy bận như thế, nơi đây cũng cách thành phố hai tiếng đi ô tô mà.

Nhưng mà…mùi thơm dịu nhẹ này…Tôi cố xua đi tất cả các ảo giác đó. Quay về hiện tại thôi ! Ko thể để lũ loắt choắt đắc ý được !

Tôi hít thở sâu, lấy lại bình tĩnh, vờ nghiêm giọng đe dọa :

- Em còn ko thả ra, chị sẽ cắn em chết đấy nhé .

Tiếng cười ầm ỹ của lũ nhỏ lại lớn hơn, khiến tôi cũng phải giật mình.

Và rồi…hai tay của tôi bị kéo lên…áp vào một khuôn mặt lành lạnh…

Lập tức, một cảm giác lan tới từ tay khiến tôi run lên, tim như muốn nhảy ra ngoài.

Chúa ơi ! Người làm ơn ! Chỉ là ảo giác thôi…Nhưng ngay thời điểm tôi cầu nguyện thì…

Người ấy ghé tai tôi, giọng đầy ý cười :

- Vy Anh định cắn anh ở đâu ?

Ầm !!! Tôi tưởng như một quả bom đang giáng mạnh vào đầu mình. Các thùy não cũng đã giãn đứt ra.

Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Não bộ chẳng thế xử lí nổi điều gì.

Là người ấy rồi… Nhưng mà người ấy vừa nói cái gì thế…

…Cắn…Ở đâu ?

Và có lẽ cũng do gặp hoàn cảnh này nhiều rồi nên cuối cùng tôi cũng lấy lại được cảm giác, phản ứng một cách chậm chạp :

- Anh Duy Phong.

Giọng nói trầm ấm đầy quen thuộc vang lên :

- Ừ. Đúng rồi .

Đồng thời, chiếc khăn bịt mắt cũng đang dần được cởi ra.

Nhưng vì do bịt chặt quá lâu nên mắt tôi hơi nhức và chưa thích nghi hẳn với ánh sáng.

Phải một lúc sau khi đã hồi phục hẳn, tôi…đã thấy rõ người ấy.

Trong bộ vest xám sang trọng đầy lịch lãm, anh nghiêng đâu nhìn tôi, ánh mắt ấm áp, còn khóe miệng nâng lên, thấp thoáng sự ma mãnh :

- Em định cắn anh như thế nào để anh có thể chết đây ?

Tôi cảm thấy mặt mình đã nóng bừng .

Tiếng cười lớn của những tên giặc lại vang lên…tôi nhìn sang…

Một cảnh tượng rất kì quái…Lũ loắt choắt chỉ cười mà ko nói gì hóa ra là …định nói nhưng bị người ta bịt miệng. Thư kí Hoàng hai tên, tài xe trẻ tên Nguyên hai tên, Mạnh Vũ hai tên…Còn Trúc Vũ ko ngừng ra dấu cho các nhóc ko được nói gì…

Tình huống này…là sao đây ?

Giọng anh lại vang lên :

- Anh vẫn chưa buông ra. Vy Anh cắn anh đi .

- …

Tôi cúi gằm mặt, day day mũi chân. Anh làm ơn …Đừng có như thế chứ…

Những tên giặc lại cười phá lên.

Nhưng mà anh và tôi đứng khá xe, anh lại chỉ nói đủ để tôi nghe thấy…Thì ra…lũ loắt choắt chỉ thấy tôi bị…hố nên cứ cười mãi ko ngừng..

Thật sự là tôi đang rất ngượng đấy…

Nếu để tôi xuất hiện bình thường trước anh thì ông trời sẽ bị gay hay sao ? Quá đáng mà !

Tôi ko khỏi than thầm…

Ngước đầu nhìn anh , lựa lời :

- Anh sao cũng tới đây ? Thật trùng hợp.

Anh chưa kịp trả lời thì thư kí Hoàng đứng bên từ lúc nào, nhìn tôi vẫn còn đang ngượng ngùng thì cười lớn :

- Làm gì có chuyện trùng hợp hả bạn Vy Anh. Chúng tôi vừa trở về từ Hồng Kông đã tới đây gặp bạn đấy – nói rồi thư kí Hoàng chỉ tay về một phía.

Tôi ko khỏi thốt lên kinh ngạc . Khoảng sân rộng lớn phía bên trái , một chiếc trực thăng đang chiễm chễ ở đó . Hóa ra …lúc nãy ko phải máy bay đi ngang qua…mà là đáp xuống.

Anh nghiêng nghiêng mắt lạnh tanh lườm người nhiều chuyện kia.

Thư kí Hoàng xoa xoa hai vai như đang run rồi bịt miệng bỏ đi.

Nhưng dáng đi thì đầy vẻ đắc chí và thỏa mãn. Vừa trở về lại nháy mắt với tài xế Nguyên giống như là vẻ vang lắm.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi , vừa lo lắng vừa giận dỗi , ko ngừng hỏi :

- Anh vừa từ Hồng Kông về à ? Tại sao ko nói cho em ? Tại sao anh lại tới đây ?

Anh mỉm cười :

- Vy Anh ko biết tại sao à ?

Tôi vẫn bướng bỉnh, cố rút tay ra khỏi anh :

- Em ko biết . Em ko biết đấy .

Thật ra…tất cả là do ngượng quá đây mà !

Tôi còn thấy được cả mấy người kia đang nháy mắt nhìn nhau.

Độ ngượng cứ thế mà tăng lên vùn vụt.

Ánh mắt anh trở nên tinh quái :

- Vy Anh muốn cắn anh mà !

“……………”

Đang lúc tôi rơi vào tình huống xấu hổ nhất, bất kì việc gì cũng ko làm được nữa thì hai cô nhóc trốn tuột ra khỏi Mạnh Vũ, chạy òa tới về hía chúng tôi, để lộ sự vui sướng tột độ.

Hai cô nhóc có vẻ e ngại , ko dám chạm vào anh như làm với chúng tôi, chỉ nhìn chằm chằm anh , cười toe toét hết cỡ :

- Anh đẹp trai nhất.

Trời ! Hóa ra là mấy nhóc này lúc nãy muốn hôn anh à ? Nhìn kìa, vẻ mặt , ánh mắt này…mê trai từ nhỏ .

Phía đằng sau, các cậu nhóc cũng kéo tới, có vẻ rất sùng bái anh :

- Anh Duy Phong của chúng ta.

Anh vẫn với dáng vẻ lạnh lùng , hướng lũ nhóc gật đầu một cái .

“…………….”

Tôi than thầm một tiếng. Anh làm ơn đi. Đến trẻ nhỏ cũng ko tha.

Trông bọn nhỏ cứ đứng ngơ ngác nhìn anh đến là tội nghiệp ! Muốn gần anh lắm nhưng lại ko dám . Bộ dạng chúng bây giờ là rất đáng thương.

Tôi thoát ra được khỏi anh, ngồi xuống trước mặt lũ loắt choắt , giở trò dụ dỗ :

- Mình chơi bịt mắt tiếp nhé. Chị sẽ bắt được hết mấy đứa. Có tin ko ?

Các bạn nhỏ nhìn tôi, bĩu môi :

- Ứ.Chán lắm.

- Chị ngốc chết được .

Rồi lại chu miệng :

- Em muốn chơi với Duy Phong cơ.

- Anh đẹp trai, em muốn anh đẹp trai.

Phản bội ! Tôi cực kì không vui. Bọn nhóc vừa mới lúc nãy luôn quấn lấy tôi lại chỉ trong tích tắc mà thay đổi nhanh như thế này. Hứ ! Người ấy có để ý tới chúng như tôi đâu chứ !

- Các em muốn chơi với ai thì tùy. – Nói rôi tôi đứng dậy bỏ đi, ai cũng kệ luôn .

Anh gọi tôi một tiếng .

Lũ nhỏ cười ha hả :

- Chị ấy giận rồi.

- Con nít mà.

Hai người tên Vũ thấy tôi như vậy thì cũng phá lên cười .

- Cậu đúng là dở hơi.

Bên cạnh , thư kí Hoàng và tài xế Nguyên thì vừa cười trộm vừa thăm dò thái độ của anh.

Cười , cười …lại cười ! Có gì mà cười ! Cứ hùa nhau đi . Toàn bắt nạt tôi mà.

Tôi thừa nhận là mình có lúc hâm hâm như thế đấy. Nhưng mà đó là việc của tôi. Ai cho phép mấy người đó cười đùa như vậy. Đáng ghét ! Đáng ghét !

Tôi cởi giày, ngồi lên, gạch linh tinh dưới đất.



Tự kỉ thật rồi…

Đúng lúc tôi đang bị tự kỉ trầm trọng thì các mẹ tới dẫn lũ nhóc đi ăn trưa. Các em ấy mặc dù năn nỉ khóc lóc đòi ở lại nhưng cuối cùng vẫn phải nghe lời.

Thấy anh , các mẹ rất ngạc nhiên , còn cứ tự trách mình sao không biết mà đón tiếp rồi bảo chúng tôi cùng vào ăn.

Thư kí Hoàng và tài xế Nguyên vừa nghe vậy liền mắt sáng đi vào , hai người tên Vũ kéo nhau rời khỏi đây.

Nhưng…trước khi đi, lại toàn nhìn nhìn với ánh mắt đầy mờ ám và đầy ẩn ý .

Lúc đó, tôi cầu nguyện…họ sẽ bị lé mắt.

Đúng vậy. Đi hết đi. Vô duyên !

Có người ngồi xuống phía đối diện tôi, cười khẽ.

Lại cười. Tôi ko thèm để ý tới người ấy. Thật xấu tính.

Người ấy khẽ gọi :

- Vy Anh.

Mình ko nghe thấy gì cả ! Đúng, không nghe thấy gì hết !

Tôi vẫn tập trung vẽ vời linh tinh, mặc dù những hình thù này ngay đến chính tôi cũng ko hiểu nổi lấy một chút.

Thật ra, tôi ko dám đối mặt…Xấu hổ quá rồi !!!

Giọng nói trầm ấm của anh lại vang lên, pha lẫn chút ma mãnh :

- Vy Anh hôm qua không ngủ được vì nhớ anh.

Duy Phong ! Anh thật là xấu xa ! Sao lại biết rõ em như vậy ! Đáng ghét ! Đã vậy, tôi mặc kệ anh.

Im lặng một lúc, anh lại nhẹ giọng :

- Vy Anh, nhìn anh này . Nếu không em sẽ phải hối hận đấy.

Rõ ràng là đe dọa ! Ko sợ ! Tôi ko tin là anh sẽ làm gì tôi. Hừ !

Tôi vẫn làm như không nghe thấy.

Và đột nhiên…anh tiến thật sát gần tôi…thật nhanh…một nụ hôn nhẹ lên trán tôi, mang theo chút ấm áp và lạnh lẽo.

Tôi cảm giác như…cảm giác…mất hết cảm giác rồi…

Tôi còn hơn cả kinh ngạc, sững sờ nhìn anh.

Anh vẫn thật thản nhiên :

- Ko phải tôi đã cảnh cáo em rồi sao.

Vẻ mặt anh lúc đó là …Em cứ thử chống tôi nữa xem.

Bây giờ…tôi đã biết như thế nào là đến tột cùng của sự hối tiếc.

Sau đấy…tôi ko dám tự kỉ thêm một tích tắc nào nữa.

Ngoan ngoãn đi theo anh vào ăn trưa.

Nhưng mặt thì đỏ bừng, đầu óc thì trống rỗng, chậm chạp bước sau anh như người mất hồn.

Đi ngang qua phòng ăn của lũ nhỏ, bọn chúng lại la hét ầm ỹ .

Các mẹ mỉm cười nhìn chúng tôi .

Phòng ăn bên cạnh, bốn người ấy đang nói gì với nhau, vừa thấy tôi bước vào thì lại cười trộm.

Tôi chột dạ, bắt đầu muốn đứng im.

Còn anh vẫn thản nhiên ngồi xuống một chỗ, ko thèm quan tâm tới mấy người ấy.

Tôi vừa định ngồi cạnh Trúc Vũ thì anh gọi :

- Vy Anh, lại đây.

- ….

Được thôi …

Tôi rất muốn đánh mấy người này ! Cứ nhìn nhau cười là thế nào !

Tôi im lặng ngồi cạnh anh, thầm oán trách số phận.

- Em ăn gì thì lấy cho anh.

Đã có sẵn hai suất ăn trưa ở đây, là do các mẹ chu đáo chuẩn bị.

Thư kí Hoàng ngồi ko cách xa tôi là mấy, tiếp tục nhiều chuyện :

- Bạn Vy Anh quá đáng thế ! Sao lại đối xử với tống giám đốc chúng tôi như thế.

Tài xế Nguyên từ khi nào cũng ngồi lại gần :

- Oh please ! Giận hờn vu vơ mà làm gì người ơi…

Thật ra tài xế Nguyên lớn lên từ nhỏ ở Mỹ nên không trách được cứ phải thêm tiếng anh trong câu nói.

Nghe mà sởn da gà…Tôi rùng mình , giả vờ ko nghe thấy, cắm cúi ăn.

Nhưng người thư kí ấy có lẽ là do rảnh rỗi sinh nông nổi , ngồi chọc phá :

- Bạn Vy Anh ! Chúng tôi vì bạn mà bay tới đấy. Sao bạn lại cứ ăn mà không nói lời gì thế. Ko nên ! Ko nên !

- Bạn Vy Anh à , ăn không phải là tất cả của cuộc sống đâu .

- Bạn Vy Anh…

Anh nhíu mày một cái, nhìn thư kí Hoàng vẫn còn đang lải nhải :

- Nếu anh rảnh như vậy thì chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp tới đi.

Thư kí Hoàng cười vài tiếng :

- Haha, tôi không rảnh, chỉ là thừa thời gian thôi mà.

- …

Hử ? Có khác gì nhau không ?

Nhưng thư kí Hoàng chỉ im lặng một lát lại kế tôi thì thầm :

- Tổng giám đốc dỗ dành bạn Vy Anh như thế nào đấy ?

Mọi người đều xem thư kí Hoàng là người phát ngôn nên khi câu hỏi vừa được đưa ra, liền hướng tôi chờ đợi. Thấy anh cũng ko để lộ bất kì biểu hiện gì nên tiếp tục tấn công tôi.

Mặc dù hai người tên Vũ có phần e ngại anh nhưng từ nãy giờ cũng đã thân với thư kí Hoàng và tài xế Nguyên nên hùa theo.

Trúc Vũ đá đá chân tôi :

- Cậu nói đi , nói đi. Anh ấy làm như thế nào ?

Nhắc tới chuyện này, tôi lại cảm thấy mặt nóng ran , đầu óc lại choáng váng và tim đập hỗn loạn.

Bỏ đi !

Ăn thôi, ăn thôi …

- Em mau nói xem nào.

Mấy người này …có cần vô duyên đến như thế không ?

Tôi ho vài tiếng :

- Đang ăn không nên nói chuyện.

Thư kí Hoàng lấy đĩa ăn của tôi đi nơi khác :

- Bạn Vy Anh mau nói đi.

Rider Nguyên nói đầy sốt ruột :

- Let’s say !

Còn Trúc Vũ thì lay lay tôi đầy kích động :

- Cậu nói đi, nói đi, nói đi mà.

Mạnh Vũ còn gật gật đầu.

- …
Tôi đến là ngẩn người.

Cạch !

Mọi người đang nhao nhao như thế vừa nghe thấy tiếng anh đặtcái dĩa xuống thì thôi ầm ỹ, im bặt, ngó lơ đi nơi khác…

Tôi như trút được gánh nặng, hít thở cũng dễ dàng hơn.

Anh nhìn tôi…có lẽ ý anh là đừng quan tâm tới họ.

Vì thế , tôi có chút bình tĩnh hơn.

Còn mọi người vẫn giả bộ đang ăn nhưng cũng nhìn trộm anh, nơm nớp dè chừng từng thái độ của anh, sợ sẽ bị anh xử lí.

Anh nhìn tôi khẽ cười, giọng nói trầm ấm vang lên :

- Em có thể nói cho mọi người mà.

Rầm !

Cộp ! Cộp !

Loảng xoảng !

Thư kí Hoàng ngã nhào khỏi ghế…

Hai người tên Vũ đánh rơi thìa…

Rider Nguyên làm rơi cả ly nước ….

Mắt kinh ngạc nhìn anh ko thốt được nổi câu gì.

Phản ứng này còn hơn cả nhìn thấy người ngoài hành tinh.

Tôi cũng mở to mắt, hoàn toàn bị đứng hình.

Anh…hình như cứ phải làm người ta chết đứng thế này…

Nhưng mà cảnh tượng này anh lại chẳng hề bận tâm, nói với tôi một tiếng rồi đi nghe điện thoại.

Thư kí Hoàng là người đầu tiên lấy lại được bình tĩnh, đứng dậy, việc đầu tiên vẫn là nhiều chuyện :

- Bây giờ Vy Anh có thể nói chứ ?

- Đúng rồi. Em mau nói nhanh . Say it ! Say it !

- Cậu nói đi.

- …

Thật muốn khóc. Nếu tôi là họ thì cũng quá khích vậy thôi ! Một Duy Phong như vậy thì đâu ai tưởng tượng nổi anh có thể dỗ dành người khác. Nhưng mà …anh cũng đâu có dỗ dành gì tôi chứ ! Xấu tính !

Tôi nhìn mấy người ấy , thành thật trả lời :

- Dùng biện pháp tiêu cực. Đe dọa và tấn công.

Hai người tên Vũ ngơ ngác nhìn nhau :

- Sao giống như khủng bố vậy ?

Thư kí Hoàng đẩy gọng kính, ra chiều hiểu biết :

- Duy Phong là vậy. Luôn rất nhanh gọn.

Rider Nguyên trầm ngâm rồi gật đậu phụ họa :

- Và chuẩn xác .

- ……..

Không biết là họ hiểu như thế nào nữa đây !




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro