chương 5+6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực ra anh đang … ngủ trên sô fa. Hai đứa lấy điện thoại để ở trên bàn, túm nhau vào phòng nghịch. Chụp ảnh làm hình nền, đổi nhạc chuông , nhạc chờ.Nhưng lại hủy, anh cũng là một luật sư, nhạc chuông nhạc chờ xì tin , nhắng như vậy, ai ko biết lại đánh giá . Rồi lại lùng danh bạ, đếm xem có bao nhiêu “em “ .



Tay tôi đang lướt danh bạ thì dừng lại ở một cái tên … Hoàng Duy Phong K.P, anh Huy cũng quen anh ấy sao ?



Trúc Vũ đeo kính nobita, cắn bút, chờ tôi đọc tên “em” tiếp theo để ghi vào sổ, thấy tôi im lặng thì giục :



- Ai nữa ? Chưa được 10 người mà, ko lẽ hết rồi .



- Hoàng Duy Phong. – Tôi run run , có phải may mắn quá ko, số điện thoại của anh đang nằm ngay trong tay .



- Tên này sao nghe …Cái gì , Anh Duy Phong á. – Trúc Vũ hét lên, chồm tới xem , rồi bịt miệng. Tôi cũng bàng hoàng không kém, bóp chặt điện thoại.



- Lưu vào cho cậu rồi đấy – Trúc Vũ dúi điện thoại có dây mèo kitty vào tay tôi – gọi đi, ko phải cậu chưa biết nên làm gì với anh ấy hay sao.



- Tớ còn chưa biết anh ấy có bạn gái hay chưa .



- Gọi đi, gọi điện thoại thôi mà, bảo cậu cưới luôn anh ấy đâu ?



Tôi cũng rất rất muốn nghe giọng anh, nhưng mà …



- Gọi rồi thì tớ nói gì được ?



Trúc Vũ bắt đầu lên giọng:



- Đây, bậc thầy nằm đây, nghe nhé – e hèm mấy cái rồi ngọt giọng – Anh Phong đó hả, nhớ em là ai ko ? Cách 2, đố an hem là ai ? cách 3 ,… Ê này, cậu làm gì vậy, đó là điện thoại anh huy mà.



Ko chịu nổi độ sến của Vũ, với nghe anh nói một chút thôi cũng được, dùng điện thoại anh Huy cho chắc, lỡ đâu số lạ anh ko nhận .



Hai đứa chụm đầu lại, bật to loa, nắm chặt tay nhau chờ từng hồi chuông, một lúc lâu sau mới có người nhấc máy.



- Xin chào, tôi là Hoàng Duy Phong – Một giọng nam trầm ấm nhẹ vang lên . Giọng nói này … rất gây nghiện.



- Alo – được một lúc, anh nhắc lại.



Hai đứa nhìn nhau, trong mắt ai cũng biểu thị : Duy Phong, anh cứ alo thôi cũng đủ giết chết 2 đứa mê trai tụi em rồi.



Cửa phòng tôi vẫn mở toang từ nãy, một người hùng hổ bước vào, lớn tiếng :



- Hai đứa kia …- rồi thấy cảnh tượng ấy thì im bặt luôn.



Tôi giơ điện thoại lên, chỉ luôn vào chữ Hoàng Duy Phong.



Đầu dây bên kia vẫn im lặng.



Anh Huy cướp lấy máy.



- Alo, tôi Nguyễn Huy đây. – anh Huy chỉ chỉ 2 đứa đe dọa.



- Xin chào.



- Xin lỗi , điện thoại cảm ứng tôi để im lặng, ko biết anh gọi tới, mà nó nằm trong túi ,chắc có lẽ va chạm nên tự động nghe.



- À, vậy thì điện thoại trong túi của a va chạm tự gọi cho tôi đấy.



- Ồ, làm phiền anh rồi . – đằng đằng sát khí nhìn hai đứa tôi.



- Ko sao đâu. Vậy tạm biệt.



Anh Huy tắt máy xong liền lấy gối hành hung chúng tôi, mà lúc ấy, chúng tôi đang còn trong trạng thái đơ đơ.



Còn ở một căn biệt thự, một người khẽ nheo mắt :



- Cái túi đó có tên “ 2 đứa “.



Rồi mỉm cười.



Trên bàn, ly hạnh nhân còn mát lạnh.



Tối hôm đó, tôi cầm điện thoại lẩm bẩm số của anh rồi lăn qua lăn lại .



Gọi hay ko ? Làm quen hay ko ? Nhắn tin hay ko ?



Đến khi nhàu nát cái giường tôi mới ngưng , quyết định nhắn tin cho anh.



“ Mai hình như có mưa, anh nhớ mang ô “



Khi gửi đi, tôi ko có mục đích làm quen , chỉ xuất phát từ quan tâm. Nhưng mà có làm phiền ko nhỉ ?



Chuông báo tin nhắn mới , tim tôi đập mạnh .Nhắm mắt, ấn nút ok , Úm ba la, mở mắt ra :



“ Anh Duy Phong đây, ngủ đi , đừng nghĩ tới anh nữa baby , hí hí :”> “



Người gửi : Trúc Vũ.



“ Anh Mạnh Vũ ông xã em này , ôm bồ mà nghĩ tới em nên ko ngủ được babe à “



Rồi hai đứa lại phá nhau suốt đêm. Tât nhiên, anh ko nhắn lại cho tôi.



Sáng thứ hai, tôi bịt kín mít tới trường như ninja. Gió đông buốt da lắm.



Từ khi anh xuất hiện thì tâ trí tôi chỉ toàn nghĩ tới anh, cũng chẳng quan tâm và để ý tới xung quanh lắm. Vậy nên mới có chuyện tôi cười với cả Nguyễn Phương.



Tới giờ chào cờ, tôi muốn ko chú ý cũng khó, Bùi Quang trông rất tàn tạ. Trán bị băng một miếng, má thì bầm tím. Tôi lại có hơi hí hửng. Ngông cưồng như vậy, bị là đáng. Nhưng mà vẻ mặt đắc chí của tôi lại bị Bùi Quang nhìn thấy, hắn trừng mắt. Tôi lè lưỡi . Tôi sợ hắn chắc .



Giờ ra chơi, Trúc Vũ ỉ ôi :



- Còn đâu là lãng tử, ai lại vùi dập hoa liễu thế kia .



- Há há, hoa loa kèn thì có , người như vậy bị cũng là cân bằng sinh thái thôi.



Trúc Vũ với tôi cùng hỉ hả. Cảm nhận được có vô số tia lửa đang phóng đến , 2 đứa im ngay lập tức. Tôi đảo mắt quanh :



- Cười một tí thôi mà, ko cần nhìn bọn tớ như thế chứ.



Một đứa cốc đầu tôi :



- Bùi Quang đánh nhau vì trường mà cậu còn cười được hả .



- Tớ cũng ko thích Bùi Quang , nhưng cũng ko cười được như các cậu .



Gạch đá bay tới tấp. Tôi với Trúc Vũ nhìn nhau, lơ ngơ.



Mấy đứa kia thấy biểu hiện của chúng tôi thì la toáng :



- Ko biết gì sao ?



- Hai cậu thân với đội bóng rổ nhất mà ko biết là sao ?



- Tối hôm đó, Bùi Quang tìm cái tên làm cậu bị thương đập cho một trận – My phẫn nỗ .



- Cái gì ? – Trúc Vũ bất ngờ.



- Gì là gì, ko được cắt ngang – mấy đứa kia lại la lên.



- Bùi Quang tìm tới tận nhà đánh nó , nhưng mà chưa ra khỏi ngõ thì tên kia kêu hội tới trả thù rồi . – My sụt sùi.



- Cái lũ hèn hạ, lại chơi hội đồng.



- May anh Quang ko bị nặng.



Bùi Quang đánh tên kia cũng chả phải vì tôi , chính là vì tên đó gây sự trước nhưng tự nhiên tôi lại cảm thấy áy náy vì lúc sáng lại cười đểu hắn.



My lại kể :



- Cũng ngay trong tối đó, Bùi Quang cùng hội bạn đánh lũ kia tơi tả. – My chớp chớp mắt.



- Đúng là côn đồ – tôi hối hận, sao lúc sáng ko cười trước mặt hắn nhiều hơn.



Mấy đứa kia lại dồ lên :



- Đó gọi là quân tử, có thù phải trả .



- Vì cậu Bùi Quang mới bị đánh , cậu còn nói thế được à.



Tôi cãi :



- Lúc nãy bảo vì trường, sao giờ lại là vì tớ.



Mấy đứa bị lỡ miệng nên im một lúc lại nói :



- Là vì trường có cậu đó.



- Đúng , là vì cậu ở trong trường này.



- Các cậu còn bênh hắn, nếu ko phải hắn chủ động đánh đội kia trước thì tớ cũng ko bị đánh oan.



Trúc Vũ ghé tai tôi, thì thầm :
- Thực ra lúc đó chỉ mình cậu mải ngắm Duy Phong tới nỗi ko biết gì nên mới bị .



Tôi cắn cắn môi , có chút xấu hổ nhưng vẫn ko chịu thua :



- Tên kia khích bác linh tinh nên mới bị Bùi Quang đánh, các cậu đừng có lôi tớ vào chứ.



- Cứ lôi cậu vào đấy.



- Tớ nói Bùi Quang là do cậu mới bị đánh. Ai đồng ý giơ tay.



Khỏi nhìn cũng biết, tất nhiên là ngoại trừ tôi và Vũ thì tay ai cũng giơ lên rất hùng hồn.



Sau đó, phiên tòa lại tiếp tục.



- Đa số thắng tiểu số nhé.



- Vậy, Vy Anh, lỗi là do cậu, cậu đi đền bù Bùi Quang đi.



- Xin lỗi người ta đi.



- Ngay và luôn đi.



Trúc Vũ cũng bắt đầu khó chịu :



- Dựa vào đâu mà Vy Anh lại phải làm những việc như thế.



- Đúng , Vy Anh ko cần làm.



- Ai , ai vừa nói Vy Anh ko cần hả ? – Một đứa đập bàn hét.



Rồi tất cả cùng im lặng … nhìn nhau, rồi nhìn về phía cửa lớp.



Sau đó, dùng tốc độ ánh sáng để giải tán. Đọc sách, nghe nhạc, lau bảng … như chưa hề có cuộc nói chuyện.



Tôi với Trúc Vũ trợn tròn mắt, quá choáng . Thật ko ngờ xung quanh tôi toàn siêu nhân.



May mà Bùi Quang cũng ko nói gì thêm, chỉ buông ra một câu :



- My , tối anh ko đi được, em nhớ nhắn anh Việt như thế.



My lí nhí :



- vâng ạ, chân anh ấy cũng đỡ rồi, mai có lẽ sẽ tới trường.



Việt là bạn thân cùng lớp với Bùi Quang, đương nhiên là cũng nằm trong hội thích bạo lực với Bùi Quang, đó cũng chính là lí do My biết rõ vụ việc như thế.



Bùi Quang ừ một tiếng rồi đi , tất cả thở phào , nhưng ko ngờ, tự nhiên lại xuất hiện thêm một siêu nhân nữa, siêu nhân ấy bảo :



- Anh đi hẹn hò với chị Hoài Vân phải ko ?



Bùi Quang ngay lập tức quay phắt lại, cả đám im phăng phăng, Vũ nắm chặt tay tôi .



Nhưng cũng ko ngờ Bùi Quang chỉ gật đầu :



- Quán lần trước –rồi bỏ đi luôn.



Tôi còn chưa bình tĩnh lại thì mấy người kia đã nhào tới hỏi tới tấp .



Và cũng chỉ mấy ngày sau đó, câu chuyện tình lãng mãn của Bùi Quang và Hoài Vân được thêu dệt nên và lan truyền khắp trường nhanh tới chóng mặt.



Còn tôi và Trúc Vũ thì lúc nào cũng phải lén lút, ngó trước ngó sau, lẩn trốn như bị truy nã, gặp Bùi Quang là chết chắc.



Sáng, trốn ở trong căn tin vừa ăn vừa nhìn xung quanh. Mạnh Vũ ngồi bên, thấy lạ thì thắc mắc :



- Sao lại lén lút như …
Chưa nói hết, tôi và Trúc Vũ đã chồm đến bịt miệng làm Mạnh Vũ ngã nhào khỏi ghế, mà như vậy chính là đang gây chú ý.



Mấy người bên cạnh thấy vậy thì ồ lên. Xui hơn nữa, Bùi Quang lúc đó đang vào tới cửa , nhìn ba người chúng tôi cười đầy ẩn ý. Trúc Vũ tay trái kéo Mạnh vũ dậy, tay phải kéo tôi chạy như bay. Ra tới gần cổng trường, Mạnh Vũ dừng lại, bắt phải nói hết tất cả mọi chuyện . Ko còn cách nào khác, đành phải tìm một góc, kể hết.



Nghe xong, Mạnh Vũ cười lớn bảo chúng tôi ngốc.



- Bùi Quang gật đầu bảo quán lần trước cũng chính là cậu ấy thừa nhận với tất cả mọi người ở đó là có hẹn hò với Hoài vân từ lâu. Ngốc quá.



- ừ ha, vậy mà làm trốn muốn chết.



- Vậy ứ cần sợ nữa.
Nói rồi dắt nhau hiên ngang đi mua đồ ăn, ngồi trên ghế đá như mọi hôm.



Cũng trong khoảng thời gian này, hôm nào ko có buổi học thêm chiều thì tôi sẽ tới Đại Học Kinh Tế, trường nằm khá xa, khoảng 30 phút đi xe đạp. Tôi muốn nhìn thấy anh. Rồi dần dần, sáng sớm tôi cũng tranh thủ đi đến, đứng từ xa ngó vào . Tuy nhiên, chưa một lần nào gặp được anh.



Đều đặn mỗi ngày, tôi đều nhắn tin cho anh. Nội dung ngắn như :



“ Mai nắng lên rồi , anh chỉ cần mang theo áo khoác mỏng thôi “



“ Nhà soạn nhạc Beethoven không biết tính phép nhân đấy „



….



Nhưng chỉ duy nhất một lần anh nhắn tin lại cho tôi , vỏn vẹn :



“ Em là ai ? „



Tôi chỉ trả lời :



“ Ko làm phiền anh mà, đúng ko ? „



Rồi tiếp tục gửi những tin nhắn cho anh.



Một khi tôi chưa biết được anh có bạn gái hay chưa thì cứ làm một fan của anh vậy.



Và anh cũng ko hề nhắn thêm bất kì tin nào nữa.



Trời đã bắt đầu ấm dần . Lúc tôi và Trúc Vũ vào lớp thì My gọi :



- Hai cậu có người tìm đấy.



- Ai tìm ?



- Chị Hoài Vân .



- Hả .



Trong căn tin lúc nào cũng đông người, tôi nhún người lên tìm, chị hẹn hai đứa ra đây có việc gì nhỉ ?



Cái bàn ở cuối góc, một cô gái đeo kính ăn mặc khá nổi bật . chỉ có thế là chị .



Hai đứa đến ngồi cạnh . Hoài Vân tháo kính ra, tươi cười :



- Lâu lắm ko gặp rồi .



- Vâng ạ – hai đứa có hơi ngại .



- Chị mời hai đứa ăn một bữa, ko phiền chứ .



- Ko đâu ạ .



- ừ, vậy ăn gì tự gọi nhé.



Hôm nay Hoài Vân có vẻ lạ, giống như đang suy nghĩ điều gì . Được một lúc , chị nói :



- Dạo gần đây hai em có thấy anh Bùi Quang để ý tới ai ko ?



Hai đứa tôi im lặng, bởi vì chưa biết rõ ý chị muốn điều gì .



- Dạo gần đây anh Quang ko quan tâm tới chị, nên chị mới hỏi 2 em như thế.



- Tụi em ko thân với anh ấy lắm . – Tôi trả lời.



Hoài Vân cười, có chút chế giễu :



- Anh ấy cũng hay nhắc tới 2 đứa. Chị cứ nghĩ là thân cơ đấy.



- Ko thân đâu ạ, có đội bóng rổ đôi khi nói chuyện với anh Quang thôi . – Trúc Vũ đáp
.
- Vậy làm phiền hai đứa rồi.



- Ko sao đâu ạ, nếu chúng em biết anh ấy để ý ai sẽ nói lại cho chị . – Trúc Vũ tiếp.



- Thật sao , vậy cảm ơn nhé. À, giúp chị một chuyện được ko ?



- Vâng ạ.



- Chuyện này chỉ 3 chị em mình biết nhé.



Rồi chị rút ví thanh toán, bỏ đi. Có một cái gì rất lạ. Hoài Vân hôm rất khác biệt so với chị Hoài Vân đáng yêu của chúng tôi . Hai đứa tôi cũng im lặng, Giữ cho mình một khoảng lặng riêng . Được một lúc, Trúc Vũ gọi món , thở dài một tiếng :



- Ko lẽ những lời đồn đại về chị ấy là thật .



Tôi vờn vờn cái ống hút trong ly trà sữa :



- Tin đồn gì cơ.



- Có mấy chị theo đuổi anh Huy đó, cũng học trong đại học sân khấu điện ảnh, cũng hay nói chuyện với tớ, bảo chị Hoài Vân đanh đá, kênh kiệu và ghê gớm lắm.



Tôi phản bác :



- Tớ thấy hôm nay chị ấy có vẻ hơi khác nhưng ko tới nỗi như thế đâu.



Trúc Vũ ra vẻ suy nghĩ rồi nói :



- Tớ thì lại nghĩ khác. Tớ đảm bảo chị ấy đang ghen .



- À, thì Bùi Quang như vậy , ko ghen mới lạ.



- Ko phải, ý tớ là chị ấy đang ghen với cậu ấy.



- Hả – tôi giật bắn – Sao lại ghen với tớ ?



- Cậu ko biết chứ tớ để ý thấy ánh mắt chị ấy nhìn cậu rõ vẻ ghen ghét.



- Thật hả ? sao tớ ko thấy vậy nhỉ ?



- Cậu chưa yêu nên mấy cái này ko hiểu đâu, tớ đảm bảo với cậu chị ấy hẹn hai đứa mình tớ đây ko phải chỉ để hỏi mấy thứ đó.



- Tớ vẫn thấy khó tin, trông tớ với Bùi Quang giống một đôi lắm hả ?



Trúc Vũ lắc mạnh đầu :



- Tất nhiên là ko , nhưng trực giác cho tớ thấy chính xác là chị ấy đang đố kị và ghen tị với cậu.



Tôi phì cười :



- Trực giác của cậu là hàng dởm rồi.



Trúc Vũ nghiêm túc :



- Con gái khi yêu rất nhạy cảm và tinh tế nhé, nói chung là Hoài Vân ko đơn giản như chũng ta từng nghĩ đâu.



- Ừ, nói chung so với nhiều hot girl khác, tớ vẫn thấy chị ấy rất đáng yêu .



- Nhưng trực giác cho tớ biết chị ấy nguy hiểm .



- Tớ đã bảo là đồ dởm mà.



- Hàng hiệu đấy.



- Dởm .



- Xịn .



- Dởm .



- Xịn .
Đấu đá nhau hết buổi sáng.



Buổi tối, đang học bài thì mẹ gọi tôi ra nghe điện thoại .



- Con đang học bài hả – Giọng bố tôi lúc nào cũng vậy, rất nhẹ nhàng , có vẻ yêu chiều.



- Vâng ạ, bố đang ăn trưa ạ ?



- Ừ, bố ăn hơi muộn một chút . Hôm nay buổi tối hai mẹ con ăn gì vậy ?



- Cá sốt cà chua này, canh tôm này . Đơn giản vậy thôi .



- Ồ, nghe ngon quá . Cá sốt là món tủ của mẹ đấy, bố thèm quá.



Tôi cười :



- Bố xạo , vậy bố đang ăn gì thế ?



- Bố nói thật mà. Gà marengo, sandwich . đấy , có vậy.



- Con nghe nói đồ ăn pháp ngon lắm mà sao lúc nào bố cũng chỉ ăn gà Marengo nhỉ , bố ko biết hưởng thụ rồi.



- Ôi, con lại chê bố nữa . Ăn cái gì cũng ko thích, chỉ thích mỗi mẹ con nấu cho ăn thôi .



- A, sao chỉ mỗi mẹ , con cũng nấu cho bố nhiều món mà.



- À, quên nhỉ, bây giờ bố lại nhớ lần con chiên cá cháy, ăn vào đúng là khó quên thật.



- Aaaaa, con mách mẹ nhé.



- Haha, bố phải làm việc rồi . Con học bài tiếp nhé, hai mẹ con ngủ ngon.



- Hic, bố trốn kìa.



- Haha , tạm biệt con nhé. Bố trốn đây.



Tôi gác máy , nụ cười cũng tắt đi. Tôi nhớ bố .



Và tôi cũng biết,mẹ đứng gần cửa sổ , đang nhìn tôi , im lặng.



Tôi quay lại, vờ phụng phịu với mẹ :



- Bố chỉ toàn nhớ mấy lần con nấu cháy thôi.



Mẹ cười :



- Thế bố con lại ăn gà Marengo chứ gì ?



- Vâng, bố biết ăn mỗi món đó .



- Ừ, con đi học bài rồi ngủ sớm nhé.



- Vâng .



Trong phòng, tôi mở album ảnh xem lại những tấm hình của gia đình.



Ở công viên. Tôi ngồi trên đùi bố ăn kem ngon lành.



Trước cổng trường , bố chỉnh lại cặp sách cho tôi.



Ở nhà, bố thay bóng đèn, mẹ và tôi cười tươi nhìn bố.



Những tấm hình ấy đều đầy ắp yêu thương.



Tôi cất album, chui vào chăn khóc thút thít.



Từ nhỏ, bố là người thương tôi nhất. Mỗi ngày, dù bận đến đâu bố cũng đều tranh thủ đưa đón tôi đi học. Lúc nào cũng chiều chuộng tôi như công chúa nhỏ. Tuy được cưng như vậy , nhưng tôi ko hề hư , bởi vì người ấy cũng dạy tôi rất nhiều đạo lí .



Và từ khi tôi lên cấp 2 , những tháng ấy đã trở thành những điều hiếm hoi. Là một kĩ sư chuyên nghiệp , bố luôn nhận được những công trình khá lớn, rồi dần dần , bố bắt đầu nhận những công trình ở xa . Thời gian bố tôi ko về càng ngày càng kéo dài , lần làm việc tại Canada là gần 2 năm.



Nhưng tôi biết, bố yêu gia đình này rất nhiều.



Mỗi lần nghe giọng bố, tôi cảm nhận được sự cô đơn. Và những lúc đó, tôi khóc.



Còn nhớ một lần, bố bỗng nhiên hỏi :



- Ghét bố ko?



Tôi ko cần suy nghĩ, trả lời ngay tức khắc :



- Con yêu bố nhất, bố đừng nghe người khác nói bậy nha.



- Ồ, vậy mà có người bảo con ghét bố lắm, vì bố ko ở bên con thường xuyên.



Tôi bĩu môi :



- ai mà đáng ghét thật , con chỉ nhớ bố thôi.



Tôi bắt đầu sụt sùi.



Bố im lặng một lúc, bảo tôi :



- Vy Anh, bố ko được nhìn thấy con từng ngày từng ngày lớn lên, nhưng bố yêu con.



Tôi khóc to :
- Bố về đi , đừng đi xa như vậy nữa.



Bố khẽ ho vài tiếng :



- Rồi con sẽ hiểu. Mà ô kìa, khóc nhè kìa.



Tôi chùi nước mắt, nước mũi tèm nhem :



- Ko có, ko có.



- Thật nhé, vậy từ nay cũng ko được khóc nhè nhé.



- Tất nhiên, con ứ thèm khóc. Con cũng lớp 7 rồi chứ mắc.



- Ghê thật. À, con gái, con đừng bao giờ làm vợ bố buồn đấy.



Tôi cười híp mắt, gật đầu lia lịa :



- Con hứa, sẽ ko để vợ bố buồn .



Tôi rất dễ bị bố dụ dỗ như vậy.



Và cũng vì những lời nói đó, dù nhớ bố như thế nào tôi cũng ko khóc, ko tỏ ra buồn trước mặt bố, mẹ nữa. Lúc trước, làm theo bởi những gì hứa với bố, tôi quyết làm được. Rồi lớn dần, đối với tôi đó ko phải lí do nữa, tôi nhận ra lúc tôi nói chuyện khóc đòi bố về, mẹ đứng lặng nhìn tôi thật lâu. Mắt mẹ ko che nỗi sự đau đớn. Còn bố, giọng bố nghe có chút bất lực, có chút khổ sở. Vì vậy, tôi chọn cách che dấu.



Tôi rửa mặt, xách gối sang phòng mẹ ngủ. Đêm đó, hai mẹ con tôi ôm nhau ngủ thật ngon.



***
Và đêm đó, có một người tự hỏi :



- Sao hôm nay cô bé ấy ko chúc mình ngủ ngon nữa nhỉ.



Trên bàn, hai chiếc điện thoại một đen một trắng im thin thít.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro