Chương 4: "Sao phải xem trọng bà ta?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

" Cả hai cùng kể lại, ngay ngày hôm đó có cảnh sát mặc thường phục theo dõi họ, vì sợ hãi cảnh sát nhìn ra sơ hở, liền tạm thời ném thiết bị mà chạy trốn."

" Hai người họ có sơ hở gì?"

" Ơ.... Thì chính là giả phóng viên...."

" Là ai quy định chỉ có phóng viên mới được vác camera?"

" Nhưng là trước ngực cả hai đeo thẻ phóng viên giả, cái này còn không phải sợ sao ...."

" Tôi hỏi anh, cả hai làm sao nhận ra đám người đó là cảnh sát mặc thường phục?"

" Đám người đó một mực dồn sức đuổi theo họ, cả hai trở nên luống cuống, nên liền ...."

" Đuổi theo hai người họ?" Cố Hải tức giận, thân hình tựa như con báo từ trên sô pha ưỡn người dậy, " Những tên anh tìm đến toàn là một đám thiếu tâm nhãn (*) sao? Lại còn cảnh sát mặc thường phục nữa à? Đó là một đám ăn cướp, cả hai đã bị chúng theo dõi."

(*) Có thể giải thích sơ lược về " Tâm Nhãn" như sau : Chúng ta chỉ thấy cái trong đầu chúng ta. Mắt thường nhìn, mắt não (tâm nhãn) thấy. Tâm nhãn chính là tiềm thức. Tiềm thức mới là thực quyền. Thân thể thực thi khi và chỉ khi tiềm thức trông thấy. Tiềm thức là cái nôi của cảm xúc, cái nôi của năng lượng. Người " không có tâm nhãn" chính là không có tiềm thức, nếu không có tiềm thức thì thân thể sẽ không có hành động. Nếu trong bộ nhớ tiềm thức-tâm nhãn mà không có các hình mẫu sẵn, thì sẽ không có phản xạ, không có bất cứ một hành vi nào xảy ra cả. Ở đây Cố Hải muốn nói người phóng viên giả này, vì chưa thấy qua cảnh sát mặc thường phục nên không biết cảnh sát mặc thường phục ra sao, như thế nào.

" Ăn cướp cướp cướp ...... chắc không có khả năng đó đâu ha?"

" Không có khả năng đó?" Cố Hải nhắm mắt hít mạnh một hơi, " Tôi hỏi anh, những thiết bị ấy đâu rồi? Sau khi cả hai người bỏ chạy, các thiết bị đó đã biến đâu rồi?"

Người bị ép hỏi đến không dám hé răng.

Cố Hải bình tĩnh môt chút, phất tay , " Anh đi ra ngoài đi."

Trong phòng phút chốc lại trở nên im lặng, Cố Hải hai tay đan vào nhau tựa lên hai bên sống mũi, nhớ lại những sự việc xảy ra trước hôn lễ ngày hôm qua, loại việc này chỉ cần ngồi ở nơi tốt nhất chờ đợi kết quả như mong muốn, nhưng cuối cùng kết quả không như mong muốn mà lại trở thành một quá trình thất bại.

Kỳ thật thận trọng mà suy nghĩ lại, thấy chính mình thật ngây thơ.

Cho dù hai người kia có thuận lợi trà trộn vào hôn lễ, thành công phá rối, thì kết quả cũng sẽ thay đổi sao?

Đáp án chính là không thể.

Hắn từ lúc nhỏ đã kính trọng cha mình,nhưng rồi ông ta cũng nắm tay một người phụ nữ khác, một lần nữa lại bước vào nhà thờ làm hôn lễ. Mà mẹ ruột của hắn, lại nằm dưới phần mộ một mình cô đơn, nàng là vì chồng mình mà chết, nàng cười thật tươi trước khi ra đi , mọi thứ đều do nàng cam tâm tình nguyện.

Cố Hải tấm lưng thẳng tắp đứng trước cửa sổ, nhìn ra nơi phương xa nào đó mà hoài niệm, mẹ, con nhớ người.

" Tiểu Hải, chị họ đây, thiết bị em đã dùng xong chưa? Đài truyền hình bên này lúc nào cũng hối , mau trả lại cho chị."

" Mất rồi"

" Cái gì, mất rồi?"

" Ân, tôi sẽ nhanh chóng kêu người mua lại hai cái mới cho chị."

Cố Hải cúp máy điện thoại, lúc này cha cùng mẹ kế cũng đã quay về, gia đình mới lần đầu tiên cùng ăn chung bữa cơm tối.

Cố Hải tự mình gắp tự mình ăn, cả quá trình đều không hé môi.

Cố Uy Đình liếc nhìn Cố Hải một cái , " Tại sao không nói gì?"

" Lúc ăn cơm, không phải không nên nói chuyện sao?"

" Hôm nay cho phép con nói"

" Báo cáo thủ trưởng, không có việc gì để nói."

"Ha ha ha ...."

Một trận tiếng cười lanh lảnh vang lên như tiếng chuông đồng, không hề báo trước khiến cho sự yên ắng hiện tại của nhà ăn bị phá hủy, Cố Hải thiếu chút nữa là nghẹn luôn cả cơm. Sự thực , đã hơn mười năm, trong phòng ăn của gia đình hắn đã không có tiếng cười cởi mở như vậy.

Cố Uy Đình dường như nghe thấy cũng thành thói quen, mặt không đổi sắc tâm không động, trực tiếp đưa khăn giấy cho vợ mình bên cạnh, thanh âm trầm ổn mà mạnh mẽ " Lau miệng đi, cơm muốn phun ra hết rồi."

" Xấu hổ rồi, xấu hổ rồi."

Khương Viên vừa lau miệng vừa cươi, ánh mắt luôn luôn nhìn về hướng Cố Hải, thấy hắn không nhìn lại mình, liền dùng đũa , gắp một phần toàn cá trích đưa đến bên đĩa của Cổ Hải.

" Ăn nhiều một chút."

Cố Hải lần nữa bị người phụ nữ này phiền chết rồi.

Hắn nghĩ đến Cố Uy Đình nhất định phải tìm về một người phụ nữ tốt hơn so với mẹ mình, nhìn hiện tại người này, ngoài trừ tuổi còn trẻ và xinh đẹp, còn lại không nhìn ra chút ưu điểm nào. Điệu cười tràng đầy dung tục, mọi hành động đều mang bản chất phụ nữ nông thôn.

Cố Uy Đình làm sao lại coi trọng loại phụ nữ này?

Có thể nào là ăn sơn hào hải vị đến ngán, nay muốn nếm thử chút nông thôn hương vị?

" Ngày mai gọi con trai em đến sống chung đi"

Một câu nói của Cố Uy Đình, làm cho không khí trong phòng trở nên đông cứng.

Cố Hải không nói chuyện, nhưng nhìn đến sắc mặt của hắn, đã biết hắn muốn nói gì.

"Tiểu Hải" Khương Viên vẻ mặt tươi cười dịu dàng như trước , " Tuổi con dì cũng lớn trạc tuổi con, tính tình cũng không khác mấy, dì cảm thấy nếu hai đứa gặp nhau sẽ rất hòa hợp."

" Cậu ta đến, tôi đi."

Một câu của Cố Hải, làm tất cả lời nói của Khương Viên bị chặn lại.

Cố Uy Đình nổi giận : " Bây giờ mày có thể đi."

Cố Hải đứng dậy, Khương Viên thấy thế cũng đứng dậy, giọng điệu lo lắng.

" Đừng chọc giận ba con, dì không bao giờ nghĩ sẽ đem con mình đến đây, vì nó rất dính lấy ba, sống với dì nó không quen.

Bốn mươi mấy tuổi hơn, người phụ nữ đã li hôn, có đứa con mười bảy tuổi.

Cố Uy Đình, ông thật sự có thể nhân nhượng bản thân đến thế cơ à.

Ông vì người phụ nữ này, mà bày mưu tính kế hãm hại người vợ sống cùng minh hơn hai mươi năm sao?

" Cậu ta có đến hay không, tôi cũng sẽ đi khỏi đây."

Cố Uy Đình mặt hoàn toàn u ám, cho dù hắn cố gắng che đậy, nhưng bã vai rộng lớn vẫn run nhè nhẹ.

Cố Hải mặc kệ đôi mắt nóng rực phía sau đang nhìn hắn, hắn đã sớm muốn đi, nhưng chỉ thiếu một cái tác động, hiện tại, đã được toại nguyện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro