Chap 2: Quy luật khắc nghiệt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày vương hậu hạ sinh tiểu công chúa, quốc vương vẫn chưa ngày nào lui tới thăm nom bà. Tin tức vương hậu không thể hạ sinh người kế vị đã lan truyền khắp cả Minh Nguyệt quốc. Khắp phố phường bao lời bàn tán độc địa vang lên, kể cả những lời mắng nhiếc, sỉ vả đối với vị vương hậu mà trước đó họ nhất mực kính yêu. Quả lòng người khó lường, thâm hiểm như loài rắn độc. Nơi cấm cung, các quan đại thần thay phiên nhau tổ chức các phiên họp kín. Họ đang tìm đối sách cứu vãn tình thế hay là âm mưu thay thế vương quyền?

Chốn hậu cung, người mẹ trẻ ôm chặt đứa con thơ vào lòng, ánh mắt vương nỗi buồn. Nhìn nụ cười ngây thơ, vô tội; bà thầm trách ông trời sao quá trớ trêu, trách mình bạc phận. Qua khe cửa, ánh sáng nhạt nhòa phả lên gương mặt diễm lệ nhưng sao bà chỉ thấy toàn những màu u tối, ảm đạm. Kết cục nào cho mẹ con bà, những kẻ bị số phận trớ trêu vương vào cấm luật hoàng gia.

_ Nương nương, người cho gọi thần? Người nữ quan quỳ mọp xuống một cách kính cẩn

_ Hồ Điệp, xin ngươi nhận của ta một lạy này. Bà hoàng hậu cúi người, ánh mắt van nài

_ Nương nương, xin người đừng làm thế mà tôi mang tội. Nữ quan nhanh chóng đỡ lấy vương hậu trở về ghế

_ Hồ Điệp, ngươi hứa với ta hãy bảo vệ nhị vị công chúa. Tìm một nơi nào đó hẻo lánh mà sinh sống, lánh xa vương quyền và càng không được trở về Thiên Hà quốc.

_ Nương nương, người...

_ Nghe ta nói, ta biết muội muội ta trọng nghĩa tình nhưng ta không muốn con gái mình phải sống trong những ngày tháng hào nhoáng giả tạo. Xin ngươi hãy chọn thời cơ thích hợp đưa hài tử ta đi, ân tình này kiếp sau ta xin trả.

_ Nương nương, người đừng nói vậy. Phận tôi trung, tôi xin nghe theo người dạy bảo. Đêm nay tôi sẽ hộ tống các công nương rời xa chốn này. Xin nương nương bảo trọng phụng thể.

Đỡ lấy đứa trẻ thơ trên tay, nữ quan vội vàng cúi chào vì hoàng hậu rồi nhanh chóng cáo lui. Cánh cửa cung khép lại, giọt nước mắt trang đài tuôn rơi trên gương mặt diễm lệ. Vẻ quặng thắt đến đau lòng khi nhìn trẻ thơ xa mẹ, tiếng lòng này ai thấu. Nhưng vương hậu biết rõ hình phạt sắp sẵn đợi mình, nếu để các công chúa ỏ lại cung cấm e rằng thân vàng khó giữ. Chi bằng... chi bằng để chúng lớn lên nơi sơn dã, thôn trang nghèo nàn nhưng tình nghĩa vuông tròn. Hơn nữa, Kim Hồ Điệp vốn là nữ quan thân cận của Thiên Hà quốc, con gái bà hẳn sẽ được chăm sóc chu toàn. Gạt bỏ lệ lòng, bà khoát lên người xiêm áo lộng lẫy, mày tú, mắt phượng nghiêm trang... chỉ để chờ kết án.

Cùng lúc ấy, thư phòng vương tử vang lên tiếng ồn ào tranh cãi. Cách đây vài canh giờ, các quan đại thần đã lũ lượt kéo vào yết kiến; và chuyện quốc gia đại sự mà họ nhắc đến chính là lập vương hậu khác. Chính xác là dùng số đông các đại thần cẩn tính, ép vương hoàng phải truất phế vương hậu mang tội nghịch kia và lập một vương hậu khác để nối nghiệp sang hà. Hoặc là... hoặc là chọn một trong các vương gia làm người kế vị ngai cao.

Vì quân vương trên ngai cao chính bệ, mắt rồng toát nên vẻ u phiền, tay tựa mày đăm chiêu suy nghĩ. Buộc mình phải lựa chọn giữa quốc gia và người vợ tàu khang; ông dường như trở thành kẻ tham lam hơn cả. Nếu chọn quốc gia, ông trọn đạo vua hiền nhưng lại phải chính tay mình kết án vương hậu và hài nhi. Nếu chọn gia đình, ông mang tiếng hôn quân bạo chúa, mang danh bất hiếu muôn đời. Thử hỏi vương quyền tột đỉnh để làm gì khi không được trọn vẹn yêu thương?

_ Quốc vương, xin người mau quyết định. Tam vương gia, tử tôn của Anh vương tài trí hơn người, nếu làm người kế tục thì chẳng ai sánh bằng.

_ Quốc vương, hoàng hậu nhân từ nhưng lại phạm tội chẳng thể tha thứ. Mong người chiếu luật mà định tội.

_ Quốc vương...

Tiếng tấu trình như ngàn lưỡi đao xuyên thẳng vào tim kẻ tình si. Quan đại thần khẽ khàng liếc nhìn nhau rồi chực nhìn người quân vương đáng thương kia. Rồi tiếng bàn tán lại cứ thế vang lên, không khí căng thẳng tràn ngập cả gian phòng. Trong đám nhố nhăng, nụ cười nhếch mép đến đáng sợ, từ sâu trong đôi mắt kiên nghị kia là một âm mưu động trời. Sách động quần thần, gây áp lực cho quân vương hay lập người kế tục đều nằm trong dự tính của hắn ta.

_ Quốc vương, không hay rồi. Hoàng hậu người... Người thị nữ vội vã chạy vào, nét kinh hoàng lộ rõ trên khuôn mặt

_ To gan, chốn điện tiền ai cho phép mi vào? Vị quan đại thần hét lớn

_ Nô tì biết tội. Nhưng nương nương người đã ra băng rồi.

_ Sao? Nét hốt hoảng, đức vua đứng bật dậy hét lớn rồi vội vã bỏ cả ngai cao chạy về phía hậu cung.

Quần thần cũng vội vàng nối gót theo, ai nấy im bặt chẳng thốt được nên lời. Người phụ nữ đáng thương kia nằm bất động trên long sàn lạnh lẽo, nét nhu mì còn phảng phất đâu đó. Vị vương hậu trẻ tuổi ra đi trong uy nghiêm để lại sự giằng xé trong tim những người yêu mếm. Và chính sự ra đi của bà đã châm ngòi cho cuộc chiến dai dẳng 17 năm sau đó.

xI


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro