Chương 8.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay, ngày đầu tiên ta vào triều phục chức sau những ngày được nghỉ phép do kết hôn, ta có chút không yên lòng, cùng Đổng Phi Hà cùng nhau vừa trải qua những ngày du ngoạn, ta cực kỳ vui vẻ dạo chơi khắp nơi vui đùa tựa như đứa nhỏ giờ không thể thu tâm trở về.

Bây giờ không có nàng ở bên cạnh, ta tâm lại luôn mênh mang suy nghĩ về nàng, không biết hiện giờ nàng đang làm cái gì? Nàng có nghĩ đến ta không?

Nàng quả thật luôn mang đến cho ta rất nhiều điều ngạc nhiên hiếu kì, mới đầu ta lập ra kế hoạch cưới nàng về để dạy dỗ cho nàng hiểu được dám đến trước mặt ta từ hôn phải trả giá như thế nào! Như từ khi cưới nàng về, cùng nàng  ở chung một chỗ thì kẻ bị dạy dỗ ngược lại biến thành ta.

Ta nghĩ đến càng thấy không thích hợp, ta chính là một nan nhân có tấm lòng rộng phi thường rộng lượng à, nhưng thê tử biểu hiện vẫn luôn muốn dạy dỗ ta điểm này ta càng nghĩ càng cảm thấy chính mình giống như bị nàng chiếm tiện nghi à!

Đổng Phi Hà đối hạ nhân hay người ngoài đều thập phần hữu hảo khách khí, cho dù nhìn đến ven đường khất cái, ánh mắt của nàng cũng luôn ôn hòa, nhưng khi đối đãi ta ── Trượng phu của nàng, nàng cố tình phi thường không khách khí không ôn nhu ngược lại luôn muốn làm trái ý ta....Haiz!

Nào là trừng mắt, la rống, nhéo, cắn, luôn vươn nanh múa vuốt, không chút nào ôn nhu, tuy rằng ta thích cô nương hoạt bát có cá tính, nhưng cũng không hi vọng nàng lại đối xử với ta như thế! Tại sao nàng chỉ đối đãi với ta đặc biệt như vậy?

Chẳng lẽ đây là đặc thù một loại tình cảm chỉ có thể dùng đến người thân cận bên mình phát tiết sao?

Chẳng lẽ ở lòng nàng trong mắt nàng, ta là một người có vị trí quan trọng nên nàng dùng đặc biệt phương pháp đối đãi ta sao?

Ta thực nghi hoặc, phát hiện chính mình đã không có khi dễ đến Đổng Phi Hà, ngược lại còn bị nàng mang ra chỉnh sửa, nàng càng ngày càng biết cách uy hiếp ta à......

Tệ nhất! Ta bị nàng khi dễ lại không thấy chán ghét nàng.

Chẳng lẽ ta thích nàng,  ta thích nàng đến mất đi lý trí rồi sao?

Ta kinh hãi phát hiện chính mình quả thật đối Đổng Phi Hà hết thảy cũng không chán ghét, cho dù mỗi ngày lặp đi lặp lại một trăm lần khuyết điểm của nàng, ta vẫn sung sướng khi được ở cùng nàng. Đây không phải là những biểu hiện thích một người khác phái sao?

Chính vì thế! Ta cảm thấy thực buồn bực .

Bởi vì ta cảm giác được Đổng Phi Hà đối ta không có cuồn dại yêu thích......

Ta đương nhiên không hoài nghi sức quyến rũ của chính mình, ta chỉ hoài nghi Đổng Phi Hà sức phán đoán, ta biết nàng không thông minh bằng ta, cho nên mới có thể không biết những điểm tốt của ta.

Hiện tại biết chính mình đối nàng phải trả giá không ít tâm huyết, mà nàng lại không xem được những mặt tốt của ta. Hừm!...Hừm!... Ta sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho nàng!

Trước đây ta đã sớm quyết định phải làm cho nàng khăng khăng yêu thương ta, đến nay ta vẫn còn chưa thu được kết quả tâm lại giao cho nàng hì...hì.

Kế tiếp ta nên phải làm như thế nào đây?

"Có việc dâng tấu, vô sự bãi triều." Thái giám cất vang tiếng thay Hoàng Thượng.

"Nhi Thần xin dâng lên tấu chương!" Ta lấy lại tinh thần, thu thập lại nỗi lòng.

Lưu Thuận Nghiêu ánh mắt đại biến cùng sắc mặt bạch phếc nhìn Ứng Trị.

Ta cười xấu xa ── Tuy ở tiệm cơm, Đổng Phi Hà để cho Lưu Thuận Nghiêu cùng đám người kia có thể bỏ chạy nhưng hehe...Cho dù bọn hắn có trốn thoát được một lúc cũng không thể trốn thoát được cả đời, ta đã ghi lại kỹ trong trí nhớ danh sách tên tuổi vị địa quan chức trong triều của đám người ngày hôm ấy. Thôi thì hãy từ từ chờ xem ta xữ lý!

Nhìn đến trong triều sắp có một trận phong ba ta tâm tình sung sướng, thần trí minh mẫn.

Vừa rời đại điện, thấy được người do mẫu thân phái tời truyền lời muốn ta đi đến Vinh Phi cung một chuyến.

Haiz..haiz..! Chắc là do những tay mắt của mẫu thân trong triều báo cáo lại với mẫu thân nên đã biết được chuyện vừa rồi ta dâng tấu chương mới cho người đến truyền muốn gặp ta !

Quả nhiên như Ta phán đoán, vừa bước vào cung Vinh phi đã liên nghe được lời chất vấn chào hỏi ──

"Ngươi hôm nay muốn tạo ra chuyện gì ?"

" Nhi thần dạy bảo vài cái quan lại, mẫu thân tin tức thật linh thông, chuyện mới vừa xảy ra liền đến tai mẫu thân như xin mẫu thân đừng vướng bận tâm chỉ là vài chuyện vặt thôi! Dù sao cùng chỉ có liên quan đến chính vụ không có liên quan đến hậu cung mẫu thân vẫn không cần phải can thiệp."

Ta chỉ muốn dạy bảo Lưu gia cùng Lưu Thuận Nghiêu bằng hữu một chút mà thôi!

Ta sẽ chờ. Chỉ cần đám hạ quân đó đi sai một bước ta sẽ kiểm tra, thu thập chứng cứ phạm tội của bọn họ cho bọn họ hiểu thế nào là Tam gia! .

Hôm nay ta trước đùa một chút, thu được kết quả cũng không tệ.

Có bản lĩnh bọn họ cả nhà đều ngoan ngoãn làm người tốt, nếu không chỉ cần có một người làm chuyện xấu, ta liền cho bọn họ xem Tam gia ra tay như thế nào!  Đừng nói tai sao cửu tộc đều sẽ bị xui xẻo!

"Phụ hoàng ngươi đã quyết định, hai ngày sau sẽ ban chỉ cho ngươi rời đi." Dù sao quản không được con, Vinh Phi cũng không dám hi vọng xa vời, buông tha  khuyên bảo!

"Trước khi rời đi, ngươi tốt nhất vẫn nên an phận một chút,  để giúp cho đê đệ ngươi sau này nắm vững quyền lực không bỡi vì ngươi liên lụy, thời gian sau ngươi không ở Kinh Thành như vẫn còn đệ đệ ngươi xem như cũng còn lại một chút quyền lực......"

" Dạ!.. Nhị thần hiểu." Hoàng Thượng cũng từng bí mật cùng ta nói đến việc này!

Ta đối với Kinh thành vẫn chưa thực có thể nói là lưu luyến, trời đất bao la,  vào bản lĩnh của Tam gia ta tìn rằng cho dù đi đến bắt cứ nơi nào vẫn sinh sống tốt. "Nhi thân còn có chút sự cần chuyển giao, muốn xử lý, ít nhất còn phải mười ngày nửa tháng mới đi được, không cần gấp."

"Ưhm......" Một khi con đi đến đất phong, nếu gặp mặt rất khó khăn, Vinh phi không biết nên cao hứng, hay là nên sầu não?

"Ngươi cùng Phi hà sống chung như thế nào?"

Nghe mẫu thân hỏi khiến cho ta trầm tư hồi lâu, ta nói không nên đáp án, tuy rằng ta cùng Đổng Phi Hà trải qua cuộc sống những ngày qua tuy rằng mỗi một ngày ta đều phát hiện ra bản tính mới mẻ của nàng như.....

Ta lớn như vậy, rất ít để ý đến một người, nay không chỉ để ý Đổng Phi Hà mà còn tưởng nhớ nàng, thậm chí còn so sánh cùng Lưu Thuận Nghiêu, ta nghĩ đến càng phiền chán.

"Nhi thần nghĩ nàng vẫn nên ôn hòa, hiền thục, văn nhã một chút mới tốt."

"Trước kia cho tìm ngươi những cô nương có tính tình ôn nhu ngươi nói không cá tính, còn không bằng ôm một cây  khúc cây, một mộc đầu. Hiện tại gặp Phi Hà, có lẽ chắc ngươi cũng đã hiểu cuối cùng cưới vợ nên chọn một người ôn nhu tốt hay một người có cá tình mới tốt?"

"Vấn đề này!..Nàng rất có cá tính à."

" Ý Nhi thần là,  Đổng Phi Hà không đủ ôn hòa, hiền thục, văn nhã a!

Vinh Phi ngẩn người, suy nghĩ cẩn thận ẩn ý trong lời nói của con một lúc sau liền trợn mắt há hốc mồm hỏi: "Cô nương ôn thuận như vậy người còn không vừa lòng? Ngươi muốn đăt ra tiêu chuẩn tới trình độ nào?"

"Nhu thuận gì ? Nhu thuận cho người khác xem, cũng không phải đối ta nhu thuận thì có hữu dụng sao?

Đổng Phi Hà đối người mọi thật cẩn thận, đối ta chẳng kiêng nể gì, ta là thích hoạt bát cô nương như cũng không muốn chịu ngược đãi à!

" Mẫu thân đừng nhìn nàng bề ngoài ôn thuần, liền cho là nàng bản tính như thế, kỳ thật nàng không như thế."

Vinh phi cười nhạt, cùng con mình cùng một chỗ, cây cối cũng sẽ tự thiêu đốt  rừng rậm cũng sẽ có đại hỏa.

"Ngươi nếu chán ghét nàng, về sau tuyển thêm nữ nhân khác là được, bất quá trên đời này muốn tìm một người thích ngươi, phỏng chừng còn khó hơn so với  mặt trời sẽ mọc từ hướng tây...."

"...... Cũng không phải chán ghét nàng" Ta tâm từ cảm thấy thật phức tạp.

Đổng Phi Hà tính tình tuy bị phá hư, ta cũng không để ý, ta biết nàng sẽ không đùa giỡn thủ đoạn, so với những người bề ngoài khúm núm, như bên trong tâm dạ độc ác hãm hại người. Đổng Phi Hà đáng được ngợi khen .

Ta không cam lòng chình là, nàng đối ta không tốt như khi nàng đối Lưu Thuận Nghiêu trước đây!

"Như thế nào? Hay là ngươi đã yêu nàng ?" Vinh phi nhìn đến thần sắc không được tự nhiên của con kinh ngạc đánh giá, nàng nhìn thấu được lòng con, nàng biết con rất coi trọng Đổng Phi Hà.

"Cái gì yêu, đó chỉ là suy nghĩ của các cô nương. Nhi thân thân là một lại là một vương gia vai mang nặng chuyện quốc gia đại sự không có tâm để ý đến những chuyện vất như vậy!" Ta lấy ra cây quạt, tiêu sái phẩy phẩy.

"Tranh trên quạt sao nhìn sao quen quen mắt?"

Vinh Phi phát hiện trên mặt quạt vẽ một gia nhân thanh tú nàng nhìn chăm chú nhìn phát hiện chẳng phải họa Đổng Phi Hà sao!

Còn có ấn kí của con mình, con nàng mang Đổng Phi Hà họa thành rất nhu hòa xinh đẹp sinh động, làm nàng muốn cười như cố nén không cười khi nhớ đến những lời mạnh miệng xác định vừa rồi của con.

Ta lập tức thu hồi cây quạt, không nói một lời ── Ta tâm sự chính mình hiểu được là tốt rồi, không có thói quen giải thích cùng người nhà.

Vinh Phi cười ra tiếng "Tốt nam nhi, vai mang nặng chuyện gia quốc, thế mà còn có tâm tư thời gian họa mỹ nhân trong lòng  đến bộ dáng thật sinh động như thế."

Ta cảm thấy thật mất mặt, phản bác nói: "Cái gì người trong lòng! Chẳng qua là cả ngày ở một chỗ cùng nàng, khó tránh khỏi đem nàng đặt ở trong lòng chỉ vậy thôi."

"Dấu đầu lồi đuôi! Đều cả ngày cùng một chỗ, không chán, không phiền, còn  đặt ở trong lòng, họa ở cây quạt đi đến đâu cũng màng theo, không phải yêu thích  người ta, lại là cái gì?"

"Nàng là nữ nhân của nhi thần, mặc kệ có thích hay không, nhi thần muốn đối nàng như thế nào liền như thế đó."

"Ngươi nha! Nếu không phải là Hoàng tử, nhìn xem có ai dám gả cho ngươi?"

Ta vừa nghe, sắc mặt khẽ biến, đột nhiên nghĩ đến Đổng phi cũng là do bất đắc dĩ mới gả cho ta ...... Nghĩ nghĩ, ta lại mất hứng .

Đúng nếu ta không phải Hoàng tử, nàng có phải hay không thật sự sẽ không gả cho ta?

Như vậy, hiện tại sao? Nàng có cảm nhận được gả cho ta là của nàng may mắn nàng không?

Vinh phi đã hiểu lòng còn, thấy còn mình thần sắc biến hóa màng đầy tâm sự, giận dữ nói: "Đổng Phi Hà lúc trước gả cho Lưu Thuận Nghiêu, nàng  song thân nàng luôn phản đối, đồng thời cũng có rất nhiều nam tử so với Lưu Thuận Nghiêu rất tốt  đến Đổng gia cầu thân như nàng không để vào mắt chỉ một lòng muốn gả cho Lưu gia, việc  này cũng chính mình nàng không coi trọng thân phân, địa vị quyền thế! Nàng chỉ xem trọng tình cảm chân thành."

"Nàng thích Lưu Thuận Nghiêu." Ta tiếp tục sinh hờn dỗi.

"Nếu có một nữ tử có thể chịu được tính tình của ngươi, thương yêu ngươi, cho dù ngươi không phải Hoàng tử người đó cũng sẽ không bao giờ rời đi ngươi, ngươi nhất định phải  biết quý trọng người này. Nếu không có người như vậy, nhưng ngươi gặp được một nữ tử mình yêu thích thì hãy cố nghĩ ra biện pháp làm cho nàng trở thành người như vậy."

Ta nhìn về  mẫu thân, im lặng một lúc muốn thỉnh giáo nên hỏi:

"...... Dùng biện pháp gì?"

"Nữ nhân cả đời chỉ có một vị hôn phu, ai cũng không nghĩ muốn mình bị trượng phu bỏ rơi, cho dù trượng phu thay đổi tâm, có những người khác cũng không thể phản bội, chỉ có thể nhận an bài."

"Ngươi muốn một nữ nhân vĩnh viễn yêu ngươi, ngươi cần phải toàn tâm toàn ý đối nàng, tôn trọng nàng, đối nàng tốt tựa như đối tốt với chính mình."

Vinh Phi ánh mắt phiền muộn, phảng phất không phải đối với con nói chuyện, mà là nói cho người khác nghe.

"Mẫu thân hi vọng Nhi thần chỉ sủng một mình nàng?" Chuyện này đối với ta không hề khó khăn huống hồ ta cũng không có dư thừa tâm tình đi chú ý nữ nhân khác.

"Không!" Vinh Phi mâu thuẫn nở nụ cười, làm một nữ nhân chính mình trở thành mẫu thân, cũng sẽ yêu cầu con nhiều thê nhiều tử.

" Mẫu thân không thể cho con đề nghị gì, nhưng mẫu thân chỉ hi vọng con  không cần giống như nam nhân khắp thiên hạ,  cần phải đối với mọi người thân bên cạnh chiếu cố tốt, chỉ cần con thành tâm đối tốt với bọn họ mẫu thân tin tưởng bọn họ cũng sẽ cam tâm vì con bán mạng."

Tuy rằng xác thực tính tình Ứng Trị không tốt như dù sao cũng là đứa nhỏ của nàng, nàng làm sao chán ghét được con của chính mình.

Nàng  chỉ cầu mong chi hi vọng tất cả mọi người thương yêu Ứng Trị, nàng mong con mình sẽ tìm được những người có đủ tin cậy làm bạn, sẽ không rơi vào tình trạng bị người phản bội, vĩnh viễn không cần bị thương......

Nàng hốc mắt nóng lên, quay đầu, không cho Ứng Trị thấy nàng rơi lệ.

"Nhi thần làm sao có thế giống như nam nhân khắp thiên hạ? Mẫu thân chẳng lẽ không hiểu được con mình sao? Nam tử bình thường sao có thể sánh bằng Nhi thần!"

"Được rồi, đi thôi, đi thôi! Thấy ngươi ta liền phiền lòng."

Ta thấy được mẫu thân không muốn nhìn đến mình, tựa hồ cảm xúc không tốt lắm, mặc dù không biết mẫu thân phiền ta cái gì? Như mẫu thân đã muốn ta rời đi ta cũng nên hiểu thuận tuân theo im lặng rời đi.

Trên đường đi ta luôn suy tư những lời mẫu thân nói lòng ta hoảng loạn.

Từ trước ta luôn chuyên tâm chính sự, chỉ thích đấu đá dọn dẹp đối thủ như từ  khi thành thân đến này trong lòng ta từng thời từng khắc đều nghĩ đến thê tử việc  triều chính đối với ta đã dần dần mất đi lực hấp dẫn.

Ta không thể không thừa nhận, chính mình quả thật thực để ý Đổng Phi Hà có lẽ ai cũng không biết, chỉ có chính ta mới hiểu được những khi cùng Đổng Phi Hà ở chung một chỗ tâm ta thật vui vẻ, mỗi ngày đều tinh thần toả sáng, đối  với nàng phá lệ dung túng sủng ái.

Nghĩ đến nghĩ đi cảm nhận ra ta đối Đổng Phi Hà thật tốt quá, đã hoàn toàn khác với ý nghĩ lúc đầu muốn cưới nàng.

Còn nàng thì sao? Nàng cóphải hay không vẫn còn thích Lưu Thuận Nghiêu?

Ta không muốn suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng nhiều nghi ngờ vây quanh ta, làm ta cảm thấy rất khó chịu.

Ta bắt đầu lo lắng! Ta có cần phải ra tay trừ bỏ Lưu Thuận Nghiêu không? Nhưng làm như vậy nói rõ chính mình nhận thua sao? Ta chỉ có thể trừ bỏ tiêu diệt người trong lòng nàng như ta lại không có g năng lực được đến tình yêu của nàng

Ta khinh thường cách làm như thế!

Ta đầy bụng tâm sự, trở lại Vương phủ liền thấy Hỉ Quỷ chạy ra nghênh đón trung thành thật mặt.

Ta liền hỏi "Ngươi nói, xem tại sao lại có nhiều người không thích Gia?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro