Chương 49: (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“An tâm đi, cho dù thúc thúc có chỗ không ổn thì muội cũng không cần lo lắng như vậy đâu. Phượng gia có nhiều đại phu giỏi như vậy, để về đó tỷ tìm người nghiên cứu một chút, tiểu cửu nhất định cũng sẽ vui vẻ hỗ trợ” Nhắc tới tiểu cửu, vẻ mặt của Vân Liệt Diễm chính là cười xấu xa.

Nàng còn nhớ rõ lúc mới đến Phượng gia, thúc thúc cũng không có cảm giác gì đối với mỗi người Phượng gia, nhưng đối với tiểu cửu lại là mới quen đã thân, trở thành bạn bè tri giao. Tuy nhiên tiểu cửu là một người rất quái gở, bình thường thích làm những chuyện loạn thất bát tao gì đó, rất khiến người khác đau đầu. Vậy mà thúc thúc lại rất hợp tính với hắn ta, hai người thường xuyên tán gẫu đếu quên cả trời đất.

Về chuyện này, Vân Liệt Diễm đã từng cảm thấy rất khó hiểu, cũng từng nghĩ không phải là thúc thúc đã nhìn trúng tiểu cửu rồi chứ. Do đó, nàng cũng từng thử hai người họ, kết quả phát hiện bọn họ đều rất “thẳng”.

Đối với một hủ nữ như Vân Liệt Diễm, chuyện này khiến nàng luyến tiếc rất lâu.

Cho đến khi gặp Phượng Lạc Vi, con gái của đại cửu cửu, đối với thúc thúc liền vừa gặp đã yêu. Nàng liền lấy toàn bộ hứng thú đặt vào chuyện mai mối hai người bọn họ. Hạ dược, bắt cóc, tập kích, quyến rũ, tóm lại bất cứ chiêu thức gì có thể dùng, Vân Liệt Diễm cùng Phượng Lạc Vi đều đã thử. Thế nhưng Vân Phụng Khải lại giống như một bức tường kiên cố.

Bây giờ, Vân Liệt Diễm không thể không nghi ngờ rằng, thúc thúc yêu quý của mình thật sự có vấn đề.

“Diễm tỷ tỷ, thuốc lần đó chúng ta lấy từ chỗ Tam thúc vốn dĩ không dùng được, Khải vẫn thờ ơ như cũ” Phượng Lạc Vi ủ rũ cúi đầu. Haizz, nàng đuổi theo Vân Phụng Khải bốn năm, làm sao một chút cảm giác mà hắn cũng không có?

“Tiểu Vi nhi, ngươi nói có phải thuốc tiểu cửu đưa chúng ta có vấn đề không? Ngươi nói, có thể tiểu cửu cũng thầm mến thúc thúc hay không? Cho nên không muốn thành toàn cho muội cùng thúc thúc, cho nên đứng ở giữa đưa tay làm chuyện xấu?” Vân Liệt Diễm càng nghĩ càng cảm thấy có thể, có lẽ lúc trước bọn họ chỉ là không phát hiện ra thôi.

Ầm một tiếng, thanh âm đồ sứ bị ném ra cửa sổ, rơi xuống đất, bể nát. Vân Phụng Khải đen mặt, xoa xoa đầu, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Vốn dĩ chỉ có một mình Diễm nhi thích gây náo loạn, sau khi gặp Phượng Lạc Vi, hai người vốn dĩ chính là hận đời vì gặp nhau quá trễ, hận không thể xóa bỏ danh phận biểu tỷ muội, thẳng tay dính sát vào nhau, không bao giờ tách ra nữa. Vì thế, cả Phượng gia bị hai người làm cho gà bay chó chạy. Sau khi hai người gây họa, kẻ bị đẩy ra chịu trận chính là Vân Thiểm Thiểm cùng Phượng Lăng Tiêu.

Mà Vân Thiểm Thiểm cùng Phượng Lăng Tiêu chính là hạng người ‘giả trư ăn cọp’, càng khiến người khác đau đầu.

Tuy nhiên, Phượng lão gia tử lại mặc kệ bọn họ quấy nháo, bởi vì có bọn họ thì Phượng gia mới có nhiều tiếng cười. Mà Vân Phụng Khải cũng biết, Diễm nhi cùng Thiểm Thiểm thật sự rất thích Phượng gia.

Người Phượng gia khiến cho bọn họ cảm nhận được thân tình chân chính, nhất là Diễm nhi. Vân Phụng Khải biết, lúc rời khỏi Vân gia, trong lòng nàng mang theo hận. Nàng không phải là một Vân Liệt Diễm ngốc vù vù lúc trước, nàng biết mẫu thân ruột thịt của mình vì sao lại chết, biết phụ thân của mình đã đối xử với mình như thế nào. Trong lòng nàng, tình thân từ lâu đã lạnh nhạt. Cũng vì thế mà lúc nàng ra khơi, nhìn thấy một hòn đảo xinh đẹp liền quyết định sinh sống ở đó. Nàng cũng chỉ vì không biết phải đối mặt với Phượng gia như thế nào.

Nếu người Phượng gia tiếp tục không nhìn nhận nàng, có phải nàng sẽ không còn chút thân tình với thế giới này hay không? Ngày đó, Vân Phụng Khải cũng từng đưa ra giả thuyết này, may mắn Phượng gia không tuyệt tình giống như Vân gia, không có đuổi mẫu tử hai người ra khỏi cổng lớn. Chính vì có Thiểm Thiểm mà Diễm nhi càng thêm hoạt bát vui vẻ. Tuy cả ngày nàng đều tìm cách chỉnh ác Thiểm Thiểm, nhưng thật ra lại yêu thương thằng nhóc hơn bất cứ ai trên đời.

Từ sâu trong đáy lòng Diễm nhi, cũng có một phần yếu ớt không muốn người khác biết. Thế nhưng nàng lại là một nữ tử rất kiên cường, tuy tuỳ hứng, bốc đồng, thất thường, nhưng sẽ ra tay bảo vệ những thứ mình muốn bảo vệ khi gặp nguy hiểm.

Trước kia bên cạnh Diễm nhi cũng chỉ có Mộc Miên. Bây giờ lại có nhiều người cùng nàng hồ nháo, cùng nàng vui vẻ như vậy. Hắn thật sự hi vọng vĩnh viễn nàng đều như vậy.

Không biết có phải nàng vẫn nhớ đến Hàn Chỉ hay không, nhưng nhiều năm như vậy cũng không có một người nam nhân nào đi vào trong lòng nàng. Phượng lão gia tử cùng hoàng hậu nương nương không biết đã thu xếp biết bao nhiêu lần tuyển phu cho nàng, đều bị nàng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo cho qua mọi chuyện.

Thật ra nàng có nhận được tin tức của Hàn Chỉ, Mạt Nhật đều có căn cứ ở khắp nơi trên đại lục, ngay cả Phượng thành cũng có người của Mạt Nhật. Thế nhưng Vân Liệt Diễm lại tận lực che giấu tin tức của mình, khiến cho người ta có loại cảm giác nàng không có chỗ ở cố định. Nghe Phượng lão gia tử nói, từ bảy năm trước Hàn Chỉ đã có thể tìm được Phượng gia, đáng tiếc khi đó, Diễm nhi đã vượt đại dương.

Sau đó, nghe nói Hàn Chỉ cũng vượt đại dương tìm nàng, còn nàng thì đã trở về Phượng gia.

Cho đến ba năm trước đây, tin tức về Hàn Chỉ mới hoàn toàn bị cắt đứt. Nghe nói hắn đến Tử Vong Sơn Mạch, chưa từng trở về. Thậm chí, có lời đồn hắn đã chết. Sau khi Diễm nhi biết tin cũng không lộ rõ là vui hay buồn, giống như người kia chỉ là một kẻ qua đường.

Cũng không sao, chỉ cần nàng cảm thấy vui vẻ là được, mọi chuyện cũng không còn quan trọng nữa.

Thật ra hắn hiểu, Hàn Chỉ nhất định không chết. Người kia, không ai biết hắn ta cường đại như thế nào, thậm chí còn khủng bố hơn cả Diễm nhi, hắn ta chỉ là chưa bao giờ lộ ra ngoài. Hắn ta luôn đeo mặt nạ, dùng biểu tình vĩnh viễn không thay đổi của mình để đối mặt với mọi người. Hắn biết, những thứ hắn ta khao khát đều rất nhiều, chỉ là chưa bao giờ có được mà thôi.

Hắn ta không biết mình dùng thực lực cường đại để hủy thiên diệt địa là vì cái gì.

Hắn ta không biết mình điên cuồng tìm kiếm Diễm nhi như vậy là vì cái gì.

Chẳng phải là để tìm kiếm những thứ hắn ta từng khao khát hay sao?

Bất luận kết quả như thế nào, hắn đều hi vọng cả Hàn Chỉ lẫn Diễm nhi đều có thể hạnh phúc.

Hàn Chỉ đối với hắn mà nói, là một người bạn, là huynh đệ, mà Diễm nhi là người thân duy nhất của hắn, là người khiến hắn đau lòng nhất.

“Thúc thúc, người đứng đây ngơ ngác làm gì vậy? Chẳng lẽ đang ảo tưởng mình cùng tiểu cửu…” Vân Liệt Diễm tà ác nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Vân Phụng Khải.

Bên cạnh, Phượng Lạc Vi tức giận đến phùng mang trợn má. Nàng nhất định phải xử lý Tam thúc, vậy mà lại dám tranh giành nam nhân với nàng, chán sống!

Thế nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hứng thú của Vân Liệt Diễm, nàng cũng hơi bị cuốn hút một chút. Chẳng lẽ, Khải thật sự thích Tam thúc sao?

Vân Phụng Khải bị vẻ mặt tà ác của hai người kia khiến cho xấu hổ, đưa tay đẩy đẩy trán Vân Liệt Diễm “Đứa nhỏ tinh nghịch, ngay cả thúc thúc mà cũng đem ra đùa sao?”

“Ai nha, thúc thúc, người bật mí một chút thôi, con sẽ không kể cho tiểu cửu (12) nghe đâu” Vân Liệt Diễm thề hẹn sắt son.

(12) Tiểu cửu: Cậu, em của mẹ.

“Đúng rồi, Thiểm Thiểm tìm con có chuyện gì đó” Vân Phụng Khải nhanh trí, lắc mình chạy đi.

“Khải, khoan đi đã…” Phượng Lạc Vi vừa nói một nửa đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Vân Phụng Khải.

“Tiểu cửu làm sao bây giờ? Không phải Khải ta quyết không lấy chồng mà” Phượng Lạc Vi cắn cắn ngón tay. Tại sao Khải lại không thích nàng?

“Đừng buồn nữa, tỷ tỷ đây sẽ đưa muội đến thanh lâu, nơi đó có bán thuốc rất tốt. Chúng ta sẽ bảo Thiểm Thiểm lại hạ nhuyễn cân tán cho thúc thúc, lúc đó thúc thúc nhất định sẽ không thể nhúc nhích, sau đó muội sẽ ‘bá vương ngạnh thượng cung’ (13),tuyệt đối có thể thu phục được thúc thúc” Vân Liệt Diễm cũng không tin mình chịu thua, nàng nhất định phải nghĩ cách gả thúc thúc ra ngoài. Hắn cũng đã ba mươi bốn tuổi rồi, tuy vẫn là lứa tuổi tươi mơn mởn như một nhành hoa nhưng cũng đến lúc phải thành gia lập thất. Nhìn nàng xem, mới hai mươi hai tuổi, con trai cũng đã sáu tuổi.

(13) Bá vương ngạnh thượng cung: Bá vương nghĩa là những kẻ cực kỳ thô bạo, cực kỳ ngang ngược (hiệu của Sở vương Hạng thời Tần –Hán). Câu này có nghĩa là ‘lấy mạnh hiếp yếu’, chiếm lấy phần người khác về làm của riêng.

“Nếu như Khải không mắc mưu thì phải làm sao bây giờ?” Phượng Lạc Vi có chút uể oải. Bất cứ cách gì nàng cũng đều đã thử cả rồi.

“Hừ! Lúc này không mắc mưu cũng phải mắc mưu. Vân Thiểm Thiểm chính là giặt trong nhà, lần trước là do nó thay thuốc thành nước lã, đừng tưởng rằng lão nương không biết! Thằng nhóc này càng ngày càng đen tối!” Vân Liệt Diễm vỗ bàn một cái. Vân Thiểm Thiểm, con chờ đó cho ta, dám tính kế với lão nương sao? Lão nương muốn cho con biết, vì sao con chỉ có thể là con trai của ta.

“Thì ra là do thằng nhóc này phá hư chuyện của chúng ta. Uổng công muội đây yêu thương nó, lại có thể không giúp muội làm việc!” Phượng Lạc Vi nhớ tới chuyện trước đó vài ngày mới bị Vân Thiểm Thiểm lừa mất viên Dạ Minh Châu thượng đẳng. Lấy đồ của nàng mà còn không làm việc cho nàng, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho nó!

Đang trên đường quay về Liệt Diễm sơn trang, Vân Thiểm Thiểm bỗng nhiên hắc xì hai cái. Nó đen mặt xoa xoa mũi, nhất định là người mẹ bất lương cùng dì nhỏ lại đang tính kế nó rồi! Haizz, ai nói trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất? Vân Thiểm Thiểm một đường không yên trở lại Liệt Diễm sơn trang, đây là nơi ở của Vân Liệt Diễm tại Phượng thành. Nàng không thích ở trong Phượng phủ, cho nên ra vùng ngoại ô xây dựng lên một tòa sơn trang hiện đại hoá độc nhất vô nhị, chỉ có chừa lại một tiểu viện cho Vân Phụng Khải theo phong cách cổ đại.

Khi sơn trang đang trong giai đoạn xây dựng, Phượng lão gia tử cùng hoàng hậu nương nương đều một hai yêu cầu cho mình một tiểu viện. Phượng Lạc Vi thì khỏi nói, để có thể có thêm cơ hội tiếp xúc với Vân Phụng Khải, liền đi cửa sau đòi một tiểu viện cách chỗ ở của Vân Phụng Khải không xa, sau đó chuyển hết đồ của mình đến, một hai không đi.

“Thiểm Thiểm về rồi!” Mộc Miên vừa làm xong điểm tâm, đang định mang ra cho Vân Liệt Diễm thì nhìn thấy chiếc kiệu của Vân Thiểm Thiểm vừa vào Liệt Diễm sơn trang.

“Oa, dì Mộc Miên là tốt nhất! Biết rõ con thích nhất là bánh Phù Dung của dì mà” Vân Thiểm Thiểm vừa nhìn thấy dĩa bánh Phù Dung trên tay Mộc Miên, liền chạy tới như sau mông có gắn tên lửa,hoàn toàn không một chút tao nhã bốc một miếng bánh bỏ vào miệng, vẫn không quên cầm thêm một miếng khác.

Quả nhiên, nó còn chưa kịp nuốt xuống đã nghe thấy thanh âm của lão mẹ ác ma: “Vân Thiểm Thiểm!”

“Khụ khụ!” Vân Thiểm Thiểm nuốt vội miếng bánh xuống cổ họng. May quá, không bị nghẹn!

“Thiểm Thiểm, dì nhỏ cho con viên Dạ Minh Châu, đẹp không?” Phượng Lạc Vi nắm cánh tay vẫn còn miếng bánh Phù Dung của Vân Thiểm Thiểm, đưa vào trong miệng mình.

Vân Thiểm Thiểm trơ mắt nhìn miếng bánh lọt vào trong miệng Phượng Lạc Vi, đang định giơ tay lấy miếng khác thì chợt nhận ra chiếc dĩa đã bị mẹ giành lấy từ lúc nào. Vân Thiểm Thiểm nhìn Vân Liệt Diễm với ánh mắt đáng thương, cần bao nhiêu ưu uất có bất nhiêu ưu uất, quả thật chính là một chú cún con phe phẩy đuôi.

Phượng Lạc Vị bị đánh bại, cầm miếng bánh trong tay đưa cho Vân Thiểm Thiểm. Vân Thiểm Thiểm đang định đưa tay ra nhận thì nửa đường lại xuất hiện một bản tay khác chặn ngang, không chút lưu tình cướp mất bánh Phù Dung. Mắt thấy miếng mồi ngon đã không còn, ánh mắt Vân Thiểm Thiểm càng thêm đáng thương, đôi con ngươi màu tím ngập nước, như mộng như ảo.

Vân Liệt Diễm không thèm để ý, nhét hết bánh Phù Dung vào miệng mình. Không biết vì sao, nàng lại có một loại ảo giác. Tại sao nàng cảm thấy đôi con ngươi như mộng như ảo của Vân Thiểm Thiểm lại giống Hàn Chỉ như vậy? Tuy nhiên, đôi mắt đào hoa kia của Vân Thiểm Thiểm, rõ ràng chính là một khuôn mẫu khắc ra của nàng.

Hàn Chỉ, thật sự đã chết rồi sao?

Nuốt miếng bánh Phù Dung xuống, Vân Liệt Diễm lập tức mỉm cười nhéo nhéo khuôn mặt của Vân Thiểm Thiểm “Con trai này, hôm nay con câu được nhiều cá lớn không? Cho mẹ xem tiền đặt cọc đi” Khóe miệng Vân Thiểm Thiểm co quắp, sau đó đành lấy ra năm ngàn lượng hoàng kim bằng ngân phiếu, đưa cho Vân Liệt Diễm.

Vân Liệt Diễm không chút hờn giận, đo đo độ dày của xấp ngân phiếu “Sao lại ít như vậy? Có thể bán được bao nhiêu tiền đây?”

Ba người đồng thời hóa đá.

“Tiểu thư, ngày trước người bán Thất vương gia cũng chỉ lời được mười vạn lượng hoàng kim. Thiểm Thiểm chưa rao bán mà đã có thể cầm được nhiều như vậy rồi!” Mộc Miên bất bình dùm Vân Thiểm Thiểm.

Vân Thiểm Thiểm rất chân chó nắm tay Mộc Miên, cảm thấy dì Mộc Miên của nó là vĩ đại nhất! Từ nhỏ đến lớn, chỉ có dì Mộc Miên là hiểu rõ nó nhất.

“Đó là do Hiên Viên Minh không đáng giá thôi” Vân Liệt Diễm tiếp tục xoa xoa gương mặt của Vân Thiểm Thiểm “Con trai, đêm nay có thể kiếm được nhiều không?”

“Mẹ đi xem thì sẽ biết, không phải sao? Không phải mẹ còn muốn dẫn dì nhỏ đi đâu đó sao?” Vân Thiểm Thiểm yếu ớt mở miệng.

“Thằng nhóc này, con không nói thì lão nương còn không nhớ ra được. Bảo con hạ dược thúc thúc, sao lại thế này?” Vân Liệt Diễm nhéo lỗ tai Vân Thiểm Thiểm, rống to.

Vừa nghe đến Vân Phụng Khải, Phượng Lạc Vi liền ‘vơ đũa cả nắm’ nhảy đến cùng một trận tuyến với Vân Liệt Diễm.

“Thiểm Thiểm, dì nhỏ đối đãi với con không tệ, con không suy nghĩ cho dì nhỏ thì cũng phải suy nghĩ cho thê tử tương lai của con chứ! Dì nhỏ đồng ý với con, chờ khi nào dì nhỏ sinh con gái, nhất định sẽ gả cho con làm thê tử” Phượng Lạc Vi bắt đầu dụ dỗ.

“Dì nhỏ, họ hàng gần cấm kết hôn, nếu không sẽ sinh ra quái thai” Vân Thiểm Thiễm nghiêm trang nói, lại bởi vì lỗ tai bị nhéo nên thanh âm có chút chói tai.

“Không sao, không sinh con thì có thể làm ấm giường” Khóe miệng Vân Thiểm Thiểm co rút, dì nhỏ lại học tật xấu của mẹ.

“Con trai, con nói xem, nếu con lại làm hỏng chuyện thì chúng ta nên tính toán như thế nào đây?” Sức lực của Vân Liệt Diễm lại tăng thêm vài phần.

“Mẹ tha mạng a!” Vân Thiểm Thiểm thống khổ nhíu chặt hai hàng chân mày “Con hứa mà, nhất định sẽ hạ dược cho thúc công mà”

“Hừ!” Vân Liệt Diễm buông lỏng Vân Thiểm Thiểm ra, lại không nhìn thấy khóe môi khẽ nhếch của nó.

Nó không hạ dược ông chú đó rồi sao? Một ngày kia, nó nhất định phải bán mẹ đi!

“Nãy giờ con đã chạy đi đâu?” Vân Liệt Diễm nhìn thấy thái độ hơi tốt một chút của Vân Thiểm Thiểm, liền cho nó một miếng bán Phù Dung.

Vân Thiểm Thiểm cảm động đến rơi nước mắt, nhận lấy, vừa ăn vừa nói: “Con mới đến Tây Bình vương phủ, nói cho hắn biết đêm nay Dạ Sắc có chuyện vui, bảo hắn đưa nhiều người đến cổ vũ”

“Con trai ngoan, làm việc càng ngày càng tốt”

“Cám ơn mẹ đã khen ngợi. Xin hỏi, con có thể ăn một miếng bánh Phù Dung nữa hay không?”

“Không!”

Ban đêm, đại sảnh Dạ Sắc.

Chính giữa võ đài lớn, người nằm trên chiếc giường lớn màu đỏ, đúng là Hiên Viên Minh. Tuy nhiên, lúc này Hiên Viên Minh đã hoàn toàn mất đi tri giác. Nếu Hiên Viên Minh biết sinh thời mình còn có thể lại bị vũ nhục như vậy một lần nữa, phỏng chừng đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không đến Phượng thành, sẽ không đặt chân vào Dạ Sắc.

“Thiếu gia!” Trong phòng riêng ở lầu hai, Nhã Phong đứng trước mặt Vân Thiểm Thiểm.

“Đều đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đã xong, thiếu gia!”

“Có thể bắt đầu rồi!”

Bên này, ba người Vân Liệt Diễm, Phượng Lạc Vi và Mộc Miên cũng đi vào căn phòng riêng.

Trên võ đài.

“Thiếu gia nói, bây giờ là một mặt hàng thượng hạng, cho nên giá cả cũng sẽ rất cao. Sờ mặt thì một vạn lượng bạc, sờ nửa người trên thì một ngàn lượng hoàng kim, sờ nửa người dưới một vạn lượng hoàng kim. Hôn một cái hai ngàn lượng hoàng kim. Mỗi người trong thời gian một nén nhang, bây giờ bắt đầu!” Nhã Phong rút tấm vải đỏ che trên người Hiên Viên Minh, lộ ra một nam tử chỉ còn một chiếc khố lót(14).

(14) Khố lót: Chiếc quần lót của đàn ông thời xưa.

Toàn trường ồ lên, quả thật là thượng hạng!

Hơn nữa, có thể nhiều người cùng nhau, quả thực là rất kích thích! Cho nên, cứ việc ra giá, rất nhiều người nóng lòng muốn thử.

Nhã Phong vừa nói xong, liền có không ít người nhao nhao giơ ngân phiếu, lại có rất nhiều người thẳng tay ném hoàng kim lên đài.

Trên đài, một mảnh mê loạn.

“Tiểu thư, đó không phải là Thất vương gia sao?” Mộc Miên trừng to mắt đến nỗi nhãn cầu cũng muốn rơi ra. Nàng nhịn không được, cảm khái: “Tiểu thư, Thiểm Thiểm quả thật ‘trò giỏi hơn thầy’, mãnh liệt hơn cả người nữa!”

“Phụt…” Vân Liệt Diễm phun một ngụm trà,mặt đen thui “Mộc Tiểu Bạch, ngươi ngứa da à?”

"Hì hì, tiểu thư, người nói Thất vương gia có thể đã tìm được tung tích của người rồi hay không?”

“Thất vương gia là ai? Đông Thịnh quốc à?” Phượng Lạc Vi nhìn nam tử trên đài bị không ít người sờ vuốt kia, nói: “Bộ dạng cũng không đẹp lắm!”

“Hắn sao có thể so sánh được với thúc thúc?” Vân Liệt Diễm liếc xéo đám người trên đài. Con trai ngốc nghếch, chuốc mê người ta rồi cho nên chơi chẳng vui chút nào, nhìn như một cái xác chết, sờ chẳng chút kích thích!

“Tiểu thư, Thất vương gia ngàn dặm xa xôi tới tìm người, người nên giả vờ cảm động một chút chứ!”

“Cảm động cái rắm! Hắn có thể chạy một đoạn đường xa như vậy đến Phượng thành,ngươi vẫn không hiểu hắn tới đây để làm cái gì sao? Còn nữa, chỉ một mình hắn sao?” Vân Liệt Diễm không che dấu khinh thường của mình. Nàng không vừa mắt thằng nhãi Hiên Viên Minh này, một tên bại não!

“Đông Thịnh Quốc cũng nhận được tin tức à?” Phượng Lạc Vi có chút kinh ngạc, tin tức truyền đi nhanh như vậy sao?

“Chỉ sợ cả đại lục đều đã nhận được tin” Vân Liệt Diễm nhếch môi, anh hùng thiên hạ tề tụ ở Phượng thành, náo nhiệt hẳn sẽ đến rất nhanh.

“Cho dù bọn họ có nhận được tin tức thì sao? Vật kia, không phải Phượng gia thì không được!” Mộc Miên rót trà cho Vân Liệt Diễm cùng Phượng Lạc Vi.

“Nói cũng đúng, có Diễm tỷ tỷ ở đây, những người khác đều phải đứng phía sau!” Phượng Lạc Vi nhìn Vân Liệt Diễm một cách sùng bái. Ở Phượng gia, nàng sùng bái nhất chính là Diễm tỷ tỷ!

Vân Liệt Diễm nhếch môi, quả thật nàng rất xem trọng thứ này. Long Châu, nghe nói còn thần kỳ hơn cả Tử Tinh Thạch. Nàng thật muốn nhìn một chút xem nó có bao nhiêu thần kỳ.

Ngón tay xẹt qua chiếc nhẫn Tử Tinh Thạch trên ngón áp út của bàn tay trái, trong đầu lại hiện lên một thân ảnh dường như sắp quên đi. Hàn Chỉ, hắn thật sự đã chết rồi sao
?

Tử Vong Sơn Mạch, là nơi có đi nhưng không có về.

Cũng sau này nàng mới biết được, trên đại lục này còn có một nơi gọi là Tử Vong Sơn Mạch, kéo dài từ bờ biển phía tây nam của đại lục cho đến tận cuối đông bắc. Nghe nói, phía bắc của dãy núi phía đông bắc là một khu rừng rậm tên gọi Mạt Nhật Sâm Lâm, cho dù có là thần tiên đến đây cũng phải chết không chút nghi ngờ.

Yến thành, ở phía đông bắc, ngăn cách với Mạt Nhật Sâm Lâm chỉ bằng một dãy núi.

Vân Phụng Khải từng nói, tôn chỉ(15) của tổ chức Mạt Nhật được lấy từ đặc điểm của Mạt Nhật Sâm Lâm, vĩnh viễn không có cơ hội sinh tồn.

(15) Tôn chỉ: Mục đích.

Mà Hàn Chỉ, quả thật chính là băng qua Tử Vong Sơn Mạch, đi vào Mạt Nhật Sâm Lâm.

Nàng biết hắn đi tìm nàng, nhưng nàng chính là cố ý tránh đi.

Không cần phải dây dưa, không phải sao? Vốn, cũng không phải tình yêu oanh oanh liệt liệt gì, chẳng qua chỉ là một câu nói của hắn, mà nàng cũng không đáp ứng hắn.

Lắc đầu, hôm nay nàng bị điên rồi, làm sao lại nhớ tới người kia tận hai lần chứ?

Tục ngữ nói, ba nữ nhân họp lại thành một cái chợ. Những lời này đặt trên người Vân Liệt Diễm, Phượng Lạc Vi cùng Mộc Miên chính là đúng nhất.

Thời gian trôi qua một cách an nhàn, cũng là một loại sai lầm.

Từ khi đến Phượng gia, Vân Liệt Diễm cảm thấy cuộc sống ngoại trừ gây phiền phức thì cũng chẳng còn cái gì vui vẻ hơn. Tiền tài, quyền thế, thực lực, cái gì nàng cũng có, lại chỉ cảm thấy trống rỗng.

Lúc ở hiện đại, cuộc sống của nàng tuy cũng rất xa xỉ, cũng bởi vì thân phận đặc biệt, dường như muốn cái gì sẽ có cái đó, nhưng dù sao nàng cũng thường xuyên ra ngoài thực thi nhiệm vụ, vẫn còn có thể tìm kiếm một chút kích thích. Khoảng thời gian ở Vân gia, nàng luôn cùng mấy kẻ tiện nhân kia ngầm đấu đá nhau, vẫn không quá buồn chán. Thế nhưng bây giờ thì sao? Nàng chỉ là một loài côn trùng chờ ăn chờ chết! Nàng cảm thấy phía trên Tử cấp vẫn còn một cảnh giới khác, đáng tiếc lúc này nàng lại bị giới hạn ở nơi này, không thể đột phá. Nàng hoàn toàn cảm thấy đây tuyệt đối không phải là vấn đề của thiên phú, mà là duyên số. Nàng cần một chút kích thích, cùng một cơ hội.

“Tiểu Vi nhi, Mộc Tiểu Bạch, hai ngươi nói xem, nếu Hiên Viên Minh tỉnh lại, biết rõ chuyện vừa xảy ra, hắn có cực kỳ sung sướng hay không?” Quả nhiên, dưới áp lực cực kỳ nhàm chán, Vân Liệt Diễm dần sinh ra tà ác.

“Tiểu thư, người đã quên sau khi chỉnh Thất vương gia năm đó, hắn đã sai ám vệ truy sát người khắp kinh thành sao?” Khóe miệng Mộc Miên co giật.

“Haizz, ta chỉ nhớ chuyện ta từng gả ngươi ra ngoài. Chuyện kể rằng, Tiểu Tô Tô nhiều năm không gặp, ngươi nói xem, hắn có biết Mộc Tiểu Bạch của chúng ta vẫn một mực chờ đợi hắn hay không?”

“Tiểu thư…”

“Diễm tỷ tỷ, hay chúng ta cứu tỉnh hắn đi?” Vẻ mặt Phượng Lạc Vi đầy hưng phấn, chỉ cần có chuyện vui, nàng tuyệt đối giơ hai tay tán thành. Trước kia lúc Vân Liệt Diễm chưa đến Phượng Kinh, nàng nổi danh là tiểu bá vương của Phượng Kinh này, làm việc chưa bao giờ quan tâm đến hậu quả. Thế nhưng sau khi gặp Vân Liệt Diễm, nàng liền ngoan ngoãn đi theo sau Diễm tỷ tỷ làm tay sai đắc lực, chuyện này so với trước kia càng kiêu ngạo hơn rất nhiều.

“Người đâu? Gọi Vân Thiểm Thiểm đến đây cho ta!” Vân Liệt Diễm kêu một tiếng, lập tức có người đi thông báo cho Vân Thiểm Thiểm.

“Mẹ tìm con sao?” Vẻ mặt Vân Thiểm Thiểm tràn đầy khó hiểu. Mẹ mà tìm nó thì chỉ toàn chuyện không tốt, đây đã tạo thành một bóng ma tâm lý nghiêm trọng với nó.

“Con trai, con nói xem sao con chẳng có chút tiến bộ gì cả vậy? Con nhìn đi, con luônlàm kẻ khác lâm vào hôn mê. Nhanh lên, làm cho hắn tỉnh dậy, như vậy thì chơi mới vui!” Vân Liệt Diễm híp mắt, cười giống như hồ ly.

“Mẹ, đại thúc kia võ công rất cao cường, con sợ đánh không lại cho nên mới khiến hắn ta hôn mê”

“Láo phét! Công lực của hắn giỏi lắm cũng chỉ ở Lam cấp đỉnh, vẫn chưa đột phá Tử cấp. Tuy rằng so với con có cao hơn một chút, nhưng muốn con giết chết hắn thì so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn! Muốn dọa lão nương à? Con còn non lắm! Sau này muốn nói dóc thì phải soạn ra nháp trước nhé!”

Vân Liệt Diễm nhéo lỗ tai của Vân Thiểm Thiểm. Thằng nhóc chết tiệt này, còn dám qua mặt nàng!

“Dạ, mẹ, con biết rồi! Để con làm cho người này tỉnh lại, sau đó lột sạch hắn để cho lão nhân gia ngài thị tẩm”

“Mẹ con già lắm sao?”

“Không có! Mẹ so với hoa chưa nở còn trẻ hơn, mẹ vĩnh viễn là người xinh đẹp nhất thế giới này” Vân Thiểm Thiểm rất chân chó liền bị Mộc Miên cùng Phượng Lạc Vi khinh bỉ tập thể.Thằng nhóc này, trước mặt người khác vĩnh viễn là đại gia, còn trước mặt Vân Liệt Diễm chỉ luôn là tiểu bạch thỏ mặc người vuốt ve.

Cho nên, Phượng Lạc Vi luôn không sợ chết đứng ở phía sau Vân Thiểm Thiểm kiếm chút miếng lời, cho dù sau đó bị tính kế thì nàng cũng không thiệt thòi nhiều lắm.

“Ngoan, mau đem người đến cho mấy dì của con hưởng thụ” Vân Liệt Diễm nhìn con trai với ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy, vỗ vỗ đầu Vân Thiểm Thiểm.

“Mẹ còn vỗ đầu con nữa thì con sẽ không cao lên được đâu” Vân Thiểm Thiểm mím môi. Nó còn chưa tới một mét, thật sự là nỗi đau trong lòng nó nha!

Chỉ chốc lát sau, Hiên Viên Minh đã bị đưa đến trước mặt Vân Liệt Diễm. Ba nữ nhân nhìn chằm chằm vào một thân thể đầy dấu vết xanh tím của Hiên Viên Minh, tấm tắc khen ngợi, xem ra “miệng mồm” những người đó đều rất mạnh.

Vân Liệt Diễm nâng một chén rượu hất lên mặt Hiên Viên Minh.Hiên Viên Minh chỉ cảm thấy trên mặt nóng nóng, rát rát. Hắn mở to mắt ra, liền nhìn thấy một thân ảnh đỏ rực.

Thân ảnh này, cho dù có chết hắn cũng không quên.

“Vân Liệt Diễm!” Dường như là hắn rống ra.

“Lỗ tai lão nương không có điếc. Ngươi muốn chết à? Tự nhiên lại rống lớn như vậy làm gì?” Vân Liệt Diễm vươn tay, nhéo nhéo khuôn mặt của Hiên Viên Minh “Chậc chậc, nhiều năm không gặp như vậy, da dẻ ngươi vẫn mịn màng như vậy. Tuy nhiên, so với bảy năm trước thì xinh đẹp hơn rất nhiều!”

“Nàng nói cái gì?” Hiên Viên Minh đẩy Vân Liệt Diễm ra, đứng dậy, lại phát hiện mình chỉ mặc một chiếc khố lót, trên người từng mảnh xanh tím, còn có một loại mùi hương là lạ.

“Rốt cuộc nàng đã làm gì ta?” Hiên Viên Minh chỉ vào Vân Liệt Diễm, ngón tay phát run.

“Ngươi rất hi vọng ta đã làm những thứ gì với ngươi sao?” Vân Liệt Diễm nháy mắt mấy cái.

“Ai da, Diễm tỷ tỷ, không phải hắn ta yêu thương tỷ chứ?” Phượng Lạc Vi ném ra một câu, khiến cho lửa giận của Hiên Viên Minh càng hừng hực hơn.

“Vân Liệt Diễm!”

“Gọi ta làm gì?”

“Ta tìm nàng rất lâu” Hiên Viên Minh cũng chẳng quan tâm y phục, vội vàng giải thích với Vân Liệt Diễm. Hắn muốn nói cho nàng biết, thật ra hắn luôn đi tìm nàng.

“Tìm ta để báo thù à? Bây giờ mang theo bao nhiêu sát thủ? Đừng trốn nữa, mau kêu ra đi, đúng lúc lão nương đang ngứa tay!” Vân Liệt Diễm không chút quan tâm, đưa tay rót một chén rượu.

“Nàng…! Ta tìm nàng, nhất định là muốn báo thù sao?” Hiên Viên Minh cảm thấy có chút mệt mỏi. Nàng luôn nghĩ hắn là loại người như vậy sao?

“Vậy thì tìm ta làm gì? Vì Long Châu à?” Vân Liệt Diễm nhíu mày. Đảo Nam Hải Trân Châu cùng Long Châu giáng thế, tin tức này dù có giấu cỡ nào thì cũng sẽ có người truyền ra.

Kỳ trân dị bảo, ai mà không muốn cướp đoạt?

“Nàng…” Hiên Viên Minh sửng sốt. Nàng cũng biết?

“Đừng quên, Phượng Kinh chính là địa bàn của Phượng gia, còn đảo Trân Châu là địa phận của Nam Đường. Tuy nhiên, muốn cướp đoạt thì phải xem kỹ bản lĩnh của chính mình!” Vân Liệt Diễm làm sao không biết chút ít tâm tư này của Hiên Viên Minh?

Tên nam nhân này, chính là một đứa nhỏ được nuông chiều đến hư hỏng.

Cũng không chịu nghĩ xem chính mình nặng bao nhiêu.

“Nếu nàng nói muốn, ta liền lấy…”

“Phụt…” Hiên Viên Minh còn chưa nói xong, Phượng Lạc Vi đã phun ra một ngụm trà, bay thẳng lên người Hiên Viên Minh.

“Haizz, Mộc Tiểu Bạch, ngươi nói xem, đây không phải là chuyện buồn cười nhất trong ngày của chúng ta hay sao?” Phượng Lạc Vi cười đến khoa trương.

Khóe miệng Mộc Miên co giật, Thất vương gia tự rước lấy nhục càng ngày càng không ít.

“Hiên Viên Minh, mấy năm không gặp, ngươi thật đúng là càng ngày càng bại não!”

Vân Liệt Diễm tiếp tục uống rượu, mảy may không thèm để ý bộ dạng lảo đảo của hai người Mộc Miên cùng Phượng Lạc Vi.

Để đối phó với loại người tự kỷ mặt dày như Hiên Viên Minh thì càng phải bình tĩnh.

Phượng Lạc Vi cùng Mộc Miên đồng thời giơ lên ngón tay cái với Vân Liệt Diễm. Thần tượng!

“Quay về Đông Thịnh Quốc cùng ta đi!” Hiên Viên Minh không để ý tới Mộc Miên cùng Phượng Lạc Vi, đưa tay kéo Vân Liệt Diễm.

“Hiên Viên Minh, con ta cũng đã sáu tuổi rồi!” Vân Liệt Diễm vẫn không chút để ý, uống rượu.

“Nàng không mất dã chủng kia?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro