Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng Liên Thủy Tạ, bốn mùa sen nở đỏ rực một trời. Trong cơn mơ ẩn hiện, hắn dường như nhìn thấy Sở Vãn Ninh – vẫn một màu áo trắng tinh khôi, đứng bên bờ sen nhẹ nhàng nâng một khúc sáo buồn. Từng âm đứt quãng, day dứt cuồn cuộn rót vào lòng.

Hắn đứng phía đây ồn áo náo nhiệt, y ở bên kia trời lặng lẽ quạnh hiu. Mặc Nhiên biết, Sở Vãn Ninh đã chết thật rồi. Người trước mắt chẳng qua chỉ là một chút nhớ nhung còn đọng lại trong hồn. Êm đềm như nước, lại như ngọn lửa dữ dội thiêu đốt cả chân trời.

Không chút vội vàng nào mà tỉnh mộng...

Mặc Nhiên vương tay lau mấy vệt nước còn đọng trên khóe mắt. Hắn quơ tay lấy một kiện áo bào khoác lên người. Từng bước, từng bước men theo lối cũ trở về bên tuyệt cảnh.

Trong tầm mắt chỉ còn lại một hồ nước đã sắp khô cằn, hoa sen nửa xanh nửa héo. Thân xác Sở Vãn Ninh vẫn yên tĩnh, thân áo trắng đã vấy mấy phần bụi đất, ngả màu. Hắn bước đến bên cạnh y, nửa ngồi nửa quỳ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt kia.

Lạnh quá.

Vì người đã chết rồi... Từ lâu.

Chỉ do ta chấp nhất không thừa nhận.

Mặc Nhiên ngồi bệt xuống đất, nước mắt không kìm được rơi xuống. Hắn òa lên khóc, giống như ngày mà thân mẫu qua đời. Đạp Tiên Đế Quân lừng lừng lẫy lẫy cũng có ngày nứa nở như đứa trẻ lên ba. Mà hắn vốn là người, biết buồn, biết khổ. Mưa tạnh trời quang – khi mọi tham lam ích kỷ, mọi oán thù kéo sang bên, hắn cũng là con người như bao người khác.

Mặc Nhiên ở bên y, ngồi đấy đến tận buổi chiều.

Ở phía xa xa, từng tia nắng nhạt đang dần tắt lụi, hắn vẫn còn cuộn người vào lồng ngực của Sở Vãn Ninh. Từng ký ức mơ hồ ngày niên thiếu trở về.

Hắn cũng từng có một người thầy...

Mặc Nhiên nép đầu vào ngực y, nơi ấy có quả tim đã không còn đập...

Đời là con nước, chảy xuôi nào chảy ngược. Hắn biết không thể trở về, chỉ có thể trân trọng từng phút giây ngắn ngủi.

Cuộc đời hắn, cũng từng hoang đường như vậy.

...

Mùa hạ ấy, sông nước khô cằn. Hồng Liên Thủy Tạ chỉ còn lại một đống đất sỏi.

Hắn mang thân thể Sở Vãn Ninh về tẩm điện. Còn mình tự thân lấy nước, tự gieo lại từng hạt hoa sen. Một mai sen nở ngợp trời, hắn lại mang Sở Vãn Ninh về lại.

Qua tới trời thu, bên bờ thủy tạ đã trở về như cũ. Hắn ôm Sở Vãn Ninh ngồi trên bờ. Từng cơn gió thổi qua, từng phiến lá rơi rụng. Mặc Nhiên lại nhớ, y rất thích hải đường, bèn đi hái về cho y một đóa, cài lên thân áo.

...

Hắn nhìn Sở Vãn Ninh.

Cũng sắp rồi...

Từng dòng chú thuật được thi triển. Mặc Nhiên ôm y cùng rơi vào dòng nước. Câu chú cuối cùng thốt khỏi môi, thân thể hai người đã bị nước cuốn đi. Là tai, là mắt, là môi, là tóc... dâng thân mình để rửa đi ô uế kiếp này.

Mặc Nhiên ôm lấy y, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi lạnh lẽo đó. Nhắm mắt.

Tất cả đã kết thúc rồi...

Hắn mỉm cười, thỏ thẻ vào tai y, âm thanh đều chìm xuống dưới đáy hồ.

"Sở Vãn Ninh, cầu người kiếp sau một đời bình an vui vẻ..."

Ta đời này gây quá nhiều tội nghiệt, kiếp sau, chỉ mong đừng gặp lại.

...

Mặc Nhiên lại mơ.

Hắn nhìn thấy bá phụ, bá mẫu, thấy Tiết Mông, Sư Muội, cả Sở Vãn Ninh... mọi người gọi hắn, mỉm cười với hắn. Một giấc mộng đẹp cho cả một đời người. Đơn giản như vậy, chân thành như vậy... Bấy nhiêu đó là đủ rồi...

...

...

Cũng đã từng nghe ai xướng lên khúc "Nhân gian bạc đầu"...

Cũng từng nghe ai ngược dòng lên tận mây xanh...

Nhân quả luân hồi, xoay chuyển ba đời ba kiếp. Đến lúc giật mình, ngỡ đã qua một giấc mộng dài...

Tình là gió... tình là mây... Không trói được, buông lại chẳng đành...

...




"Mặc Nhiên... tỉnh lại đi... Đừng ngủ nữa..."

Đừng ngủ nữa... Mau tỉnh lại...

Là ai vì ta? Đã có ai vì ta...? Giọng nói nghẹn ngào... Cớ sao lại bật khóc?


...

.

.

.

Mặc Nhiên mở mắt, trước mắt hắn, từng đóa hải đường đỏ rực bung nở trên cành. Hắn vương tay, hoa bay lướt qua, chạm thật nhẹ nhàng rồi rơi xuống.

Hắn ngồi dậy, gió nhẹ lay lay thổi qua làm rối mấy sợi tóc. Hồng Liên Thủy Tạ yên tĩnh thanh bình.

"Mặc Nhiên... Đừng ngủ nữa..."

Mặc Nhiên hoang mang, xung quanh hắn chẳng có ai, vậy giọng nói kia từ đâu mà đến?

Giọng nói rõ rất thân quen... tại sao hắn lại mênh mang thấy lạ?

Hắn mơ hồ... Trái tim quặn thắt, như cố nhắc lại một mảng ký ức đã chìm rất sâu. Mặc Nhiên ôm đầu...

Nước mắt rơi xuống...

Không biết vì sao. Chỉ là lại không cách nào ngăn được, tựa như mang uất hận cả ngàn năm mà dâng tràn. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì...?

Thấp thoáng bên kia bờ ẩn hiện một thân bạch y tinh khiết...

...


"Là mộng chìm trong mộng." – Tham Lang trưởng lão buông tay, Tiết Chính Ung gấp đến gần như ngừng thở, Vương phu nhân run rẩy hỏi hắn:

"Trưởng lão, rốt cuộc là thế nào?"

Tham Lang cọ xát hai bàn tay vào nhau, mồ hôi trên trán chảy xuống từng giọt.

"Đây vốn dĩ là tà thuật... Ta cũng không nghiên cứu qua. Chỉ biết người nhiễm phải sẽ không ngừng nằm mộng, đến khi không thể nào phân biệt được đâu là thật, đâu là giả nữa..." – Hắn nói tới đây lại im lặng, câu trả lời có lẽ mọi người đều rõ ràng... nhưng lại chẳng ai dám nói.

Sở Vãn Ninh vốn dĩ đang im lặng lại đột nhiên lên tiếng: "Thuật này chỉ có người trúng phải mới có thể giải. Nếu Mặc Nhiên đủ kiên định nhận ra thì hắn có thể tự mình phá vỡ ảo cảnh mà trở về."

Nhưng liệu có bao nhiêu phần trăm nắm chắc?

Có, nhưng ít đến thảm thương!

Tiết Chính Ung ngồi xuống thở dài, Vương phu nhân nắm lấy bàn tay của Mặc Nhiên, cẩn thận nâng niu...

Tham Lang trưởng lão cũng vô pương, hắn tự xin phép cáo từ trước. Trước khi đi, còn không quên nhìn lại Sở Vãn Ninh nét mặt bình thản như không. Nhíu mày.

Nét mặt đó cùng một đầu tóc như tuyết... hoàn toàn đối nghịch nhau. Hắn tất nhiên nhớ, hai tháng trước lúc Sở Vãn Ninh một thân máu me ôm xác Mặc Nhiên về, y cũng chính là vẻ mặt bình thản này... vậy mà qua một đên đều tóc tai bạc trắng. Nói y không quan tâm là nói xạo...

Sở Vãn Ninh nâng tách trà nguội lên, cổ họng đắng ngắt, chẳng còn chút lòng dạ nào. Y trộm nhìn Mặc Nhiên sắc mặt tái nhợt trên giường, trái tim càng đau đớn dữ dội.

Mặc Nhiên... Mau trở về...

Trở về đi... Đừng bỏ ta một mình...


Chén trà trên tay vỡ nát, từng mảnh vỡ sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, rỉ máu.

Có đau bằng lòng ta lúc này hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro