Văn Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫu thân đấu không lại di nương, giận dữ phóng hỏa, cả nhà tán thân biển lửa? Không sợ, không sợ, nàng phúc lớn mạng lớn, tránh được một kiếp.

Phu gia muốn dùng chính thê chi lễ thú bình thê? Có gì đặc biệt hơn người.

Sư phụ bị đòi nợ trốn vào nhà vệ sinh? Không sợ, nàng đầu cơ trục lợi, cấp lãnh khốc nhiếp chính vương làm thị vệ, kiếm bạc trả nợ.

Thái hậu, Quận chúa hợp mưu chỉnh nàng? Không sợ, ngươi có Tương Lương Kế, ta có nhiếp chính vương.

Tấn thái tử cướp đi nàng, giam cầm ở Thái tử phủ? Không sợ, bổn cô nương cũng không phải là chưa từng thấy nam nhân.

Trời ạ? Nhiếp chính vương muốn kết hôn với nàng? Sợ cái gì, nếu thành tâm có thể thấy được, hay là cân nhắc một chút vậy....

Đoạn một:

Một khúc kết thúc, Hà Thanh Quân như trút được gánh nặng, Lệnh Hồ Bạc vẫn chưa thỏa mãn.

" Thổi một khúc nữa."

"...A?"

Lệnh Hồ Bạc trong mắt lóe hàn quang liếc nhìn nàng, không nói lời nào.

Hà Thanh Quân cảm giác không rét mà run, trong lòng đã đem Lệnh Hồ Bạc ngũ mã phanh thây một trăm lần, nhưng trên mặt vẫn thuận theo: " Ừ."

Môi anh đào khẽ mở, tiếng sáo vang lên, là bài < Dưới ánh trăng hội>.

Lệnh Hồ Bạc nhíu mày, khúc này làm người ta nghe rất vui vẻ, chẳng qua người thổi quá mức trúc trắc, đem sự hoan hỷ trong đó trở nên u ám khó nhịn, để cho hắn có loại xúc động muốn che miệng nàng lại.

" Đổi bài khác."

"A? Đổi...Nha." Đổi thành < Nhạc đào đào >.

Lệnh Hồ Bạc lông mày khẽ nhướn, " Bổn vương nói đổi bài".

Hà Thanh Quân toát mồ hôi, lại đổi thành < Dưới ánh trăng hội >.

Lệnh Hồ Bạc khóe miệng co rút mấy cái, có chút phát điên, " Hà cô nương, xin hỏi ngươi biết mấy bài? !"

Hà Thanh Quân cười mỉa, thi lễ, " Thật ra thì...Chỉ biết hai bài."

Lệnh Hồ Bạc chợt cảm thấy một đám quạ đen đang bay trên đỉnh đầu, hai bài?! Cái này cũng dám nói khoác mà không biết ngượng là biết thổi sáo? Còn học đòi văn vẻ treo một cây sáo ngọc bên hông hù người?

Đoạn hai.

Lệnh Hồ Bạc nhàn nhạt nhưng lại kiên định nói: "Bổn vương muốn kết hôn với ngươi."

" Ầm----" Người nào đó té xỉu.

-------------

Lệnh Hồ Bạc kiên định đứng, Hà Thanh Quân kiên định choáng váng.

"Hà Thanh Quân, ngươi là hộ vệ của bổn vương, chúng ta mỗi ngày đều gặp nhau, ngươi có thể trốn tránh đến bao lâu?"

"..." Có thể chạy trốn được bao lâu tính bấy lâu.

" Hà Thanh Quân, Bổn vương không phải đoạn tụ, cũng không có bệnh không tiện nói ra, là một cái nam nhân bình thường."

"..." Nàng lại không nghiệm qua, ai biết là không bình thường?

" Nguyên nhân Bổn vương đến nay vẫn chưa lập gia đình, là một bí mật, chỉ có thể nói cho Vương phi của Bổn vương."

"..." Vậy thì đi nói cho Vương phi của ngươi, không cần quấy rầy nàng tiếp tục choáng váng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#king