24: Ngọn cỏ ban đầu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phịch" một tiếng, Lam Khải Nhân đập một cái lên bàn, nước trong ly trà đều dao động đổ ra ngoài, môn sinh trong phòng im như thóc, duy nhất Lam Hoán trầm giọng nói "Thúc phụ bớt giận, Hi Thần đã phong ấn Thủy Hành Uyên ở Bích Linh hồ, nhưng mà trải qua chuyện này, sợ là Thải Y trấn đã tổn hại nguyên khí."

"Kì Sơn Ôn thị khinh người quá đáng!" Lam Khải Nhân tức giận không nguôi, Lam Hoán thấy thúc phụ như thế, quay đầu nói với mấy môn sinh khác, nhẹ giọng nói "Các ngươi lui xuống trước đi."

Đợi mấy môn sinh đi rồi, Lam Khải Nhân từ bên cạnh lấy ra một cái hộp gỗ, quả nhiên là Hương Chương Mộc thượng hạng, cây Chương phía Nam có rất nhiều, phương Bắc lại ít có. Lam Khải Nhân nói "Đây là Minh Quyết nhờ đưa cho ngươi, mấy ngày này, chính là nhớ ngươi rất nhiều, nên đi Thanh Hà một chuyến đi, các ngươi vợ chồng son có lẽ lâu ngày không gặp."

Lam Hoán tiếp nhận hộp gỗ, đáy mắt có sự vui sướng chuyển động. Lam Khải Nhân giảm bớt giận dữ, trầm giọng nói "Ta không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, mấy đứa nhỏ kia.... Nhất là Ngụy Vô Tiện kia, có gây phiền phức cho ngươi."

"Hi Thần chính là chủ quản, cũng không phải là chưởng phạt." Lam Hoán nhịn không được cười nói, ánh mắt mềm mại sáng lên trong trẻo "Vân Mộng Ngụy công tử, con cảm thấy đây là người thú vị. Bọn họ đều nhỏ tuổi, thích nghịch ngợm cũng là bản tính, nhiều lắm chỉ phạm mấy cái gia quy, cũng không có phiền phức gì."

"Ngươi từ trước đến nay buông thả, không khác gì huynh trưởng. Ta cũng không nói ngươi cái gì." Lam Khải Nhân bất đắc dĩ lắc lắc đầu "Nói bọn họ còn nhỏ tuổi, bất quá ngươi cũng cùng tuổi, thôi, ngươi quay về đi."

Lam Hoán nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ nhìn thấy Hải Đông Thanh Xích Tố đang chải vuốt sợi lông, thấy y nhìn qua, liền bay ra ngoài đáp xuống suối nước nóng, chắc là mấy ngày nay chơi cùng Tố Nguyệt, Lam Hoán có thể thường xuyên nhìn thấy Xích Tố đứng trên sừng hươu của Tiểu Bạch Lộc giúp nó mổ mấy con trùng. Lam Hoán ôm hộp gỗ trở lại Hàn Thất, Thanh Hành Quân còn đang bế quan liền không đi vào đại sảnh, trở về viện y ở.

Trong hộp gỗ là một cây chủy thủ thật xinh đẹp, thân đao mỏng, vô cùng sắc bén, cầm ở trong tay nặng trịch, chuôi đao điêu khắc một con hươu trắng bằng bạc.... Quả thật phù hợp với phong cách tặng quà của Nhiếp Minh Quyết.

"Chưa thử mũi kiếm, không tên tặng người."

Xem ra chủy thủ này còn chưa có tên, Lam Hoán nghĩ nghĩ, vẫn là đem chủy thủ cất vào trong túi Càn Khôn bên hông, ra cửa đi đến suối nước nóng. Quả nhiên Tiểu Bạch Lộc Tố Nguyệt nằm ở bên cạnh suối nước nóng ngủ vù vù, Xích Tố ở trên bốn cái sừng hươu của nó nhảy qua nhảy lại cũng không thể làm cho nó tỉnh lại. Lam Hoán cởi áo tắm mỏng màu trắng xuống, xếp gọn áo khoác, tháo mạt ngạch xuống, đi chân trần đi đến bên cạnh suối nước nóng, guốc gỗ đặt bên cạnh áo khoác, vào trong nước mới vốc một nắm nước suối hắt qua hướng của Tiểu Bạch Lộc. Tố Nguyệt lập tức tỉnh lại, trên lông mi thật dài dính đầy bọt nước. Thấy Lam Hoán ngay cả áo tắm mỏng màu trắng đều cởi ra treo lên nhánh cây rủ xuống, nó lập tức phấn khích mà kêu một tiếng cũng đi vào trong suối nước nóng, đầu ủi vào trong lồng ngực chủ nhân. Lam Hoán ôm nó vô cùng thân thiết mà cọ cọ, dùng nước của suối nước nóng rửa sạch sừng hươu của nó, chọt chọt sau đầu nó "Ngươi cùng Xích Tố chơi thật vui vẻ nha, nói, khi nào thì thành bạn tốt?"

Tiểu Bạch Lộc đương nhiên sẽ không nói, nhưng đầu lại nghiêng về phía Hải Đông Thanh. Hải Đông Thanh không dám vào trong nước, liền bay đến trên nhánh cây nhìn quần áo của Lam Hoán. Hôm nay nước trong suối nước nóng có chút cao, đối với Lam Hoán loại bỏ hàn khí lại rất có lợi, y nhắm mắt lại tựa vào trong cái hồ nhỏ, bất tri bất giác mà ngủ. Tố Nguyệt cọ cọ mặt của y, cũng dựa vào y nhắm hai mắt lại, ôn nhu mà kêu một tiếng.

Từ sau khi phong ấn Thủy Hành Uyên, Lam Hoán thường nhớ tới lúc ấy mình và đệ đệ đồng thời rút kiếm theo bản năng sử dụng kiếm quyết. Y với Vong Cơ vốn là huynh đệ ruột thịt, lại vừa mới đều tự phân hóa thành Kiền Khôn, có thể ngay lúc nguy hiểm cùng kết xuất Kiền Khôn ấn phong ấn Thủy Hành Uyên cũng không có gì ngạc nhiên. Y lại suy nghĩ rằng, nếu có thể kết ấn đồng thời ngự kiếm bày trận, bổ sung Kiền Khôn âm dương cùng hợp, uy lực của Kiền Khôn kiếm trận sẽ như thế nào?

Mật thất Tàng Thư Các ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đang khởi công, y không tiện chạy tới mật thất tìm kiếm một lần, chỉ dựa vào trí nhớ mấy ngày gần đây ở suối nước nóng suy diễn. Tự nghĩ ra kiếm trận là chuyện không dễ dàng, nếu phải hỗ trợ lẫn nhau, nhất định sẽ đề cập đến một ít tuyệt học gia truyền mà khôn trạch có thể tu luyện, mà khôn trạch ở Cô Tô Lam thị gồm có y cùng với đệ đệ của nhị đại gia chủ- Lam Tuần, mà vị danh sĩ khôn trạch này, cũng chính là tác giả của 《Chức Mộng Kí》 và 《Loạn Phách Sao》.

Sương trắng tràn ngập, nước chảy róc rách, y khoác áo tắm mỏng màu trắng đi trên đường đá nhỏ. Tiểu Bạch Lộc ở bên cạnh y một tấc cũng không rời, đây là làm sao?

Có tiếng đàn chậm rãi truyền đến, Lam Hoán đạp guốc gỗ đi vào sâu trong rừng trúc, ngoài trúc còn có hoa đào, cây cỏ xanh biếc, chim hoàng oanh, có sương sớm rơi xuống trên người y, làm ướt áo mỏng, còn có sương rơi xuống mi tâm của y, hòa tan vào viên trang sức lạnh lẽo trên mạt ngạch.

Trên bàn đá đặt một chén trà Bạch Loa, đàn Kim Huy Tiêu Diệp bên cạnh không có người tự tấu, Tố Nguyệt duỗi đầu đi uống nước trà trong chén trà Bạch Loa. Lam Hoán ngồi xuống, bên cạnh đàn cổ chính là có một quyển 《Chức Mộng Kí》 đang mở ra.

Trong sách là những câu quen thuộc đã sớm ghi nhớ ở trong đầu, Lam Hoán quyết tâm lật qua một trang giấy. Vạn vật tương sinh, ngũ hành tất hữu hợp.

....... Đại đạo chi hành!

Lam Hoán bỗng nhiên khép sách lại, phát hiện bên người trắng xóa một mảnh, không thấy bóng dáng Tiểu Bạch Lộc, y giương giọng kêu to "Tố Nguyệt, Tố Nguyệt!"

Bên hông có cái gì đụng đụng y, Lam Hoán vừa quay đầu lại, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, y ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của ái sủng. Tiểu Bạch Lộc cũng nhào vào ngực y, Lam Hoán vô cùng thân thiết cọ cọ nó "Ngươi có biết cách đi ra ngoài không?"

Tố Nguyệt gật gật đầu, đợi Lam Hoán đứng lên liền túm tay y, bước một bước đi phía trước, phía trước có tiếng động vũ khí truyền đến, Lam Hoán nghi hoặc cúi đầu, đối diện với ánh mắt sáng ngời của Tố Nguyệt.

Phía trước nếu như có nguy hiểm, bản năng của linh thú nhất định càng mẫn cảm thấy rõ, Tố Nguyệt cùng y làm bạn nhiều năm, cũng không có ý nghĩ hại người. Lại đi về phía trước hai bước, Lam Hoán mới phát hiện, chính là có hai người đá đứng trên bát quái đồ, cầm kiếm mà múa. Trước mắt Lam hoán sáng ngời.

Có nước bao phủ toàn đỉnh đầu. Lam Hoán theo bản năng nín thở một lát, từ trong nước ngồi xuống, Ôn tuyền vẫn là nóng hừng hực, Tố Nguyệt kêu một tiếng, đẩy đẩy bờ vai của y.

"Ngươi có linh trí?" Lam Hoán ôm cổ của nó cọ lại cọ, hôn lên cái trán của nó "Là ngươi kéo ta tới cảnh trong mơ sao? Ta nhớ ra rồi, ta nhặt được ngươi ở trong sơn động của Thực Mộng Mô." Y đưa tay vuốt ve cái mũi của Tố Nguyệt "Ngươi là tiểu Phu Chư*, có phải trước nay ngươi có năng lực đặc biệt của Thực Mộng Mô không?"

*Phu Chư: là thần thú trong truyền thuyết cổ đại ở Trung Quốc, là một loài hươu có bốn sừng dài.

Tố Nguyệt vui vẻ kêu lên, Lam Hoán mừng rỡ như điên, thân thể cũng không kịp lau khô liền nhảy ra khỏi nước, tiện tay cầm lấy áo tắm liền lao ra ngoài. Nhưng gió se lạnh của mùa xuân tháng ba thổi qua y có chút lạnh, y mới ý thức được chính mình không thể cảm lạnh.

".... Cũng không phải là ta kêu ngươi cõng ta."

"Ta không cõng ngươi để ngươi nằm ở từ đường nhà người ta không đứng dậy, ta cũng không chịu nỗi cái này."

..... Quả nhiên là hai người Ngụy Anh và Giang Trừng, Lam Hoán chỉnh quần áo lại rồi đi ra ngoài "Hai vị làm sao vậy?"

Nhiếp Hoài Tang xông về phía trước nói "Hi Thần ca ca, Ngụy huynh bị phạt một trăm roi, có thuốc trị thương nào không a!"

Bị phạt? Lam Hoán không rõ nguyên nhân nhưng chưởng phạt ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chính là Vong Cơ, hơn nữa Ngụy Vô Tiện một mực bi thương kêu to, hình như thương thế rất nghiêm trọng. Lam Hoán nghênh tiếp đi lên "Là Vong Cơ phạt? Ngụy công tử là không thể đi đường sao? Đến cuối cùng làm sao lại thế này?"

Giang Trừng chần chờ một chút, hàm hồ lắc đầu "Không việc gì, không việc gì, hắn...."

Phá đám lẫn nhau gần như đã trở thành thói quen của sư huynh đệ hai người, Ngụy Vô Tiện lập tức đưa tay, đập vào bàn tay của Giang Trừng "Trạch Vu Quân, đệ đệ ngươi thật lợi hại a."

Lam Hoán không nói gì, ở Vân Thâm vi phạm lệnh cấm, chỉ sợ rằng bị một lỗi cũng không phạt như thế, xem ra Ngụy Vô Tiện là bị đệ đệ đếm tội gộp chung mà phạt, chỉ phải cười nói "Vong Cơ phạt cũng có nặng chút, không tới ba, năm ngày sợ là không tốt được."

Quả nhiên Giang Trừng vừa nghe thấy liền bùng nổ "Ba, năm ngày? Lam Vong Cơ cũng quá tàn nhẫn đi."

Lam Hoán không chút nào để ý, lúc này y cũng có chuyện gấp phải tìm Lam Vong Cơ "Nhưng mà cũng không có chuyện gì, không cần dùng thuốc trị thương, Ngụy công tử, ta nói với ngươi một biện pháp, mấy canh giờ thì tốt rồi."

Đuổi ba người đi. Lam Hoán liền đến Tĩnh Thất nhưng mà Lam Vong Cơ cũng không ở, y nghĩ nghĩ, dứt khoác ngồi xuống trong thư phòng Tĩnh Thất. Trước đây y có chút suy nghĩ đến mộng cũ, mặc dù biết mộng kia là do linh sủng Tố Nguyệt dùng mộng cảnh của Thực Mộng Mô mà dệt nên, nhưng chắc chắn là chính mình ban ngày suy nghĩ ban đêm mong muốn đoạt được. Liền lấy giấy và bút mực, đặt bút viết như nước chảy mây trôi, hành văn liền mạch lưu loát.

Lấy cái chặn giấy đè lại, y liền đứng dậy ra khỏi Tĩnh Thất. Đi vài bước liền gặp phải hai người, cả người đều ướt đẫm, lộ ra khí lạnh ở suối nước lạnh.

"Các ngươi đây là?" Lam Hoán qua lại nhìn bọn họ, đúng là Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, chắc là hai ngươi đụng nhau ở suối nước lạnh, lại không biết vì sao cả người lại ướt đẫm, trên tóc còn có một ít vụn băng, rất là chật vật.

Lam Vong Cơ biết y chịu không nổi hàn khí, túm Ngụy Vô Tiện lui về phía sau hai bước. Lam Hoán nhìn hắn một cái, sâu sắc cảm thấy chính mình không nên xuất hiện, chỉ đành mở miệng nói "Ta có chút ý tưởng, viết ở Tĩnh Thất, ngươi nhìn một chút, ngày mai ta quay lại tìm ngươi, về phần Ngụy công tử, vẫn là mau trở về thay quần áo đi, xuân hàn se lạnh, chớ để cảm lạnh."

Lam Vong Cơ hung hăng liếc Ngụy Vô Tiện một cái.

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro