27: Ẩn mình ở vực sâu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Chí, giữa tháng năm. Mọi vật ở đây đều là giả và vô cùng lớn.

Mùa hạ ở phương Bắc không oi bức bằng Giang Nam, nhưng mà không có nhiều mây che lấp cùng cây xanh rậm rạp, ánh mặt trời càng gay gắt chiếu xuống. Trong không khí tràn đầy khô nóng, ngay cả hô hấp đều là nhiệt độ nóng bỏng, không bao lâu cả người đã đầy mồ hôi. Vùng đất cao bị ánh nắng làm cho khô nứt, hiện ra những cái khe nứt khô cạn.

Nhiếp Minh Quyết tới Lan Lăng đã có một ngày. Sau Thanh Đàm hội hắn cùng với tông chủ Vân Mộng Giang thị Giang Phong Miên nói đến Thanh Đàm hội kế tiếp được tổ chức ở Ba Lăng - Âu Dương thị, Âu Dương lão tông chủ sống thọ hơn chín mươi tuổi và chết tại nhà, tông chủ mới nhậm chức mặc dù đã qua tuổi bốn mươi, lại cực kỳ ít ra mặt, vẫn cứ đi theo Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đùa giỡn vô cùng tốt. Nhiếp Minh Quyết liền ở lại cùng Giang Phong Miên trợ giúp Âu Dương tông chủ.

Liên tiếp bận rộn mấy ngày, đợi hắn mới vừa bước vào Dương Tuyền, mới biết tin Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp chuyện không may.

Tin tức là do Xích Tố mang đến, thư là do Lam Khải Nhân viết. Thông báo khẩn cấp, nói rằng Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp tai ương, Thanh Hành Quân và Lam Trạm trọng thương, trưởng lão cùng môn sinh thương vong thảm trọng, Lam Hoán đem thư trốn đi, không rõ tung tích.

Nhiếp Minh Quyết xem thư xong hồi lâu, đầu óc mới phản ứng lại, năm đại gia tộc cho tới bây giờ vẫn cùng ngồi cùng ăn, ngay cả âm thầm đấu đá không ngừng, cũng chưa bao giờ như lúc này giơ đuốc cầm gậy* —— huống hồ Kì Sơn Ôn thị cùng Cô Tô Lam thị cũng từng có đám hỏi, mặc dù
là mười mấy năm trước cũng đã cãi nhau trở mặt, nhưng có tầng huyết mạch này liên kết, nơi thứ nhất xuống tay, cũng không phải là Vân Thâm Bất Tri Xứ.

*Giơ đuốc cầm gậy: công khai cướp đoạt; phóng túng làm càn.

Nhìn cả tiên môn bách gia, nơi Lam Hoán có thể trốn cũng không nhiều, Thanh Hà Nhiếp thị cùng Cô Tô Lam thị là thế giao trăm năm, cho nên trốn đến Thanh Hà rất dễ dàng bị đoán được, cũng không phải là nơi tốt nhất. Nhưng mà Vu Hồ Lưu gia nhiều năm chưa từng lui tới, Tây Kì Chu gia lại gần Ôn thị, Vân Mộng Giang thị và Lam Hoán gần như không có quan hệ với nhau, về phần Lan Lăng. . . . . . Kim Quang Thiện sợ là không có can đảm thu giữ y.

Trừ bỏ Thanh Hà, y cũng không có chỗ có thể đi.

Buông thư, Nhiếp Minh Quyết gần như lập tức an bài nhiệm vụ cho từng người, Hà Vân ở lại thủ Bất Tịnh Thế, thời thời khắc khắc cảnh giác Kì Sơn Ôn thị tiến đến; Triệu Lâm cùng một đội nhân mã đuổi theo tung tích của Kì Sơn Ôn thị; Lí Xương cùng Từ Song tức khắc mang theo thầy thuốc và dược liệu mà Thanh Hà có thể điều động đi đến Cô Tô; tự Nhiếp Minh Quyết một đường dọc theo đường đi Cô Tô cẩn thận tìm kiếm.

Cách ngày Lam Khải Nhân đưa tin cầu cứu tới, đã là ngày thứ bảy. Nhiếp Minh Quyết gần như một đường đều là tìm kiếm ở mỗi một tấc đất, vẫn như cũ không tìm thấy bóng dáng Lam Hoán. Bị Kì Sơn Ôn thị đuổi giết, tất nhiên không nói đến cách ăn mặc của Cô Tô Lam thị, ngày thường y lại quá mức tuấn tú, cực kỳ dễ dàng bị phát hiện. Cho nên Nhiếp Minh Quyết lựa chọn không che dấu hành tung của mình, chờ y tự tìm đến. Nhưng liên tiếp bảy ngày trôi qua, Lam Hoán đều không có chủ động liên hệ, mà Ôn Húc lại tìm tới cửa.

"Thật không hỗ là trăm năm thế giao," Ôn Húc từ từ nói, bỗng nhiên nghĩ lại tưởng tượng, cười nói, "Lam Hi Thần cũng thật sự là một mỹ nhân, Minh Quyết huynh sẽ không... Đối với y có suy nghĩ không an phận chứ?"

Hai người bọn họ thành thân cực kỳ bí mật, ngay cả Lam Hoán là khôn trạch đều là bí mật, Nhiếp Minh Quyết hừ lạnh một tiếng, "Có suy nghĩ không an phận, chỉ sợ không phải là tại hạ."

"Kì Sơn Ôn thị cùng Cô Tô Lam thị cũng là có quan hệ thông gia, thân càng thêm thân, " ý cười bên môi Ôn Húc không giảm, "Cho nên. . . . . . Nhiếp tông chủ, bản công tử hôm nay xem như là nhắc nhở ngươi, nếu ngươi dám thu giữ Lam Hi Thần, chính là cùng Kì Sơn Ôn thị ta đối nghịch!"

"Đối nghịch? Ôn Đại công tử chưa từng có thời điểm đối nghịch với tại hạ sao?"

Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng nói, "Lam Hi Thần, tại hạ bảo hộ rồi, về phần giáo hóa ti của Kì Sơn Ôn thị các ngươi, Nhiếp gia ta không đủ người, không đi! Giám sát cũng ít đến Thanh Hà của ta làm loạn, họ Nhiếp ta gặp một người, Bá Hạ liền chém một người!"

Lời còn chưa dứt, Bá Hạ bỗng nhiên dựng lên, Nhiếp Minh Quyết giơ tay chém xuống, đúng là không thèm nhìn tới, đao phong quét về phía người mai phục phía sau, chớp mắt trên yết hầu của năm người xẹt qua một vết máu, một lát, máu như giếng phun.

Nhiếp Minh Quyết tu vi rất cao, trong lòng Ôn Húc cũng suy nghĩ, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu bảy tám năm trước còn ở Cô Tô nghe học, tất nhiên là muốn đánh hắn đến nổi mặt mũi bầm dập thì mới được. Hiện giờ tới rồi hoàn cảnh ngươi chết ta sống, dĩ nhiên cũng không cần đánh nhau đến sống chết ...

Từ mười lăm tuổi bắt đầu đến Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học, hắn cùng với Nhiếp Minh Quyết chính là kẻ thù của nhau.

Ôn Húc vỗ vỗ tay, "Đa tạ Nhiếp tông chủ thay ta giải quyết năm tên không ra gì. Chúng ta —— chờ xem."

Nhìn bóng dáng Ôn Húc, đáy lòng Nhiếp Minh Quyết đột nhiên toát ra một loại cảm giác ác độc, hắn đột nhiên cười nói, "Ôn Đại công tử, không biết thua ở trong tay người từng là thủ hạ của mình, sẽ có cảm giác ra sao?"

Hắn nói đến đương nhiên là ngày ấy Vân Thâm Bất Tri Xứ bị hỏa thiêu, Ôn Húc thua dưới kiếm của Lam Dịch, cổ tay trái bị cắt ngang, suýt nữa đứt đoạn gân mạch. Này có thể nói Ôn Húc vô cùng nhục nhã, Ôn Húc quả nhiên dừng lại một chút, rồi đột nhiên xoay người, chỉ vào Nhiếp Minh Quyết quát, "Ngươi ——"

"Ta có thể không nói ra ngoài, " Nhiếp Minh Quyết cười lạnh nói, "Nhưng ta cũng có điều kiện."

"Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta sẽ để ý ngươi nói ra ngoài hay không?" Ôn Húc nheo mắt lại, Nhiếp Minh Quyết cười to vài tiếng, bỗng nhiên phóng thấp âm thanh, dùng giọng điệu chỉ có hai người có thể nghe được, nói, "Ngươi đương nhiên sẽ không để ý người khác biết, nhưng ngươi để ý hắn nhìn ngươi như thế nào——"

Ôn Húc đáy lòng trầm xuống, đây là bí mật nhiều năm của hắn, tâm tư bí mật nhất bị đối thủ một mất một còn đoán ra, hắn hổn hển rút kiếm ra, đặt ở trên cổ Nhiếp Minh Quyết, gầm nhẹ nói, "Nhiếp Minh Quyết ——"

"Cút ra khỏi địa bàn Thanh Hà, " Nhiếp Minh Quyết không chút nào sợ hãi, thanh âm đột nhiên cao tám độ, "Ta biết ngươi không cần hắn hận ngươi, nhưng ngươi thật sự muốn
hắn khinh thường ngươi sao? Cút cho lão tử!"

Nói xong một câu, Bá Hạ cũng không chút khách khí để lên bụng Ôn Húc.

Sau một lúc lâu, Ôn Húc thu kiếm, lui về phía sau hai bước, rời đi cũng không quay đầu lại.

Nhiếp Minh Quyết thở phào nhẹ nhõm, sau một lúc lâu, hắn khẽ cắn môi, trầm giọng nói, "Chuyện gì?"

Môn sinh nhìn thoáng qua Ôn Húc dưới lầu, trình thư lên, "Hà Vân công tử gửi thư, Trạch Vu Quân. . . . .  Ở Thanh Hà."

Nhiếp Minh Quyết bỗng nhiên xoay người, trong mắt thần thái toả sáng, nhưng mà chỉ một cái chớp mắt, hắn phóng thấp thanh âm, "Các ngươi tiếp tục tìm kiếm, ta trước quay về Thanh Hà, ngày mai chạy tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, tương trợ Từ Song cùng Lí Xương."

Hà Vân ở nửa đêm nghe được tiếng đập cửa, lúc đó Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp chuyện không may, Bất Tịnh Thế cũng lòng người hoảng sợ. Hơn nữa tiên phủ Bất Tịnh Thế cũng không xa nội thành, Hà Vân cảnh giác hỏi, "Người nào?".

Ngoài cửa tựa hồ có tiếng thở dốc, Hà Vân càng cảnh giác, lạnh lùng nói, "Rốt cuộc là người nào?!"

Ngoài cửa vẫn là không có âm thanh, qua hồi lâu, Hà Vân muốn rời đi, mới mơ hồ có tiếng nói, "Hà sư huynh. . . . . ."

Thanh âm cực quen thuộc, Hà Vân vội vàng mở cơ quan. Phòng ngự ở tiên phủ Bất Tịnh Thế giống như thành trì, cửa lớn rất nặng, cửa vừa mở thì một người đi vào, người nọ giống như mất đi chống đỡ, cả người đột ngột ngã xuống.

Hà Vân vội vàng tiến lên từng bước tiếp được người, vén cái mũ trùm ra, lộ ra gương mặt thanh tú.

"Hi Thần, ngươi. . . . . . Ngươi làm sao tới được?" Hà Vân trong lòng chấn động, vội vàng phất tay ý bảo môn sinh đóng cửa lại, chính mình một tay ôm ngang Lam Hoán lên, chạy tới Vân Thư viện.

Vân Thư viện là viện duy nhất được xây dựng theo kiến trúc núi đá lơ lửng ở bầu trời ở Bất Tịnh Thế, ngoài cửa sổ là mây mỏng trắng xóa, màn sương lấp lánh, muốn lên Vân Thư viện nhất định phải đi qua hai tầng lầu các. Hà Vân bất chấp tất cả, một đường đem Lam Hoán ôm vào phòng của hắn, mở áo choàng trên người y ra.

Trên áo choàng nhiều vết màu đỏ, Hà Vân hít một hơi, ở trước giường ngồi xổm xuống, "Hi Thần, ngươi bị thương ở chỗ nào?"

Cả người Lam Hoán đều là những vết thương nhỏ vụn, Hà Vân không dám thay y rửa sạch vết thương, chỉ đơn giản lâu qua một chút rồi bôi thuốc lên, lấy một cái áo trong khác để cho y tự thay. Lúc này mới đỡ y nằm xuống, "Ngươi đây là. . . . . . Từ Cô Tô đến? Vân Thâm Bất Tri Xứ xảy ra chuyện gì?"

Lam Hoán nghiêng người cuộn mình ở trong chăn, nước mắt lại rơi xuống, Hà Vân vỗ vỗ vai y, cũng không thúc giục. Đợi Lam Hoán bình phục một chút, mới mở miệng nói, "Ôn Húc. . . . . . Dẫn người đến Cô Tô, nói cái gì thanh lý môn hộ, đốt Vân Thâm Bất Tri Xứ. . . . . ."

"Vậy ngươi. . . . . ." Hà Vân chần chờ một chút, Lam Hoán thấp giọng nói, "Phụ thân muốn ta đi. . . . . . Đến Thanh Hà. . . . . . Cầu cứu."

"Không sợ, về đến nhà, đến ăn một chút, " Hà Vân vỗ vỗ bờ vai của y, Lam Hoán cuộn mình càng chặt chút, "Không có việc gì, sư huynh rất nhanh sẽ trở lại."

Lam Hoán gật gật đầu, nước mắt lại tuôn rơi, cuối cùng sức cùng lực kiệt đã ngủ.

Lửa, trong mộng có lửa lớn vô tận, đao quang kiếm ảnh ở trong lửa như ẩn như hiện, có âm thanh da thịt xé rách cùng máu tươi bắn toé. . . . . . Lam Hoán chợt từ trong ác mộng tỉnh lại, đổ mồ hôi đầm đìa, mồ hôi thấm vào miệng vết thương lại đau lại ngứa, y nhịn không được muốn gãi, lại vừa mở mắt, thì nhìn thấy một bé nam hai ba tuổi ngồi ở bên cạnh y, đợi y tỉnh liền đi lại đây, ngoan ngoãn kêu một tiếng, "Sư nương."

Lam Hoán thở ra, chỉ thấy bé nam kia đến gần chút, học bộ dáng của người lớn dùng tay áo của mình xoa xoa mồ hôi trên trán Lam Hoán, sau đó vươn cái tay nhỏ, ngắn ngủn, ôm y, "Sư nương không sợ, Kì Kì đến."

Lam Hoán nhìn nhóc, nước mắt lập tức dâng lên, y nghẹn ngào sờ sờ đầu của bé nam, "Kì Kì muốn sư nương ôm một cái không?"

"Kì Kì ôm sư nương một cái, " Hà Kì thật sự trả lời, "Giống. . . . . . Giống sư phụ vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro