7: Xuân Tuyết (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Nhiếp Minh Quyết ra ngoài lại nhịn không được cùng Lam Hoán thân thiết rất lâu. Từ trước đến nay, hắn cùng phụ thân săn đêm đều là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Có dân chúng đến cầu cứu Bất Tịnh Thế, nói rằng Kim Giác thú gây tại họa ở eo sông Cửu Long, nơi đây vốn là chỗ của Thành Hà, nếu là thuận lợi, một ngày liền có thể đi đi về về.

Liên tục mấy ngày quấn quít si mê rất lâu, trên người Lam Hoán cũng khó chịu, đương nhiên liền từ bỏ cùng đi đêm săn. Nhưng Lam Hoán cũng không muốn ngẩn ngơ ở trong nhà, quanh quẩn như vậy, vẫn là cùng Nhiếp Minh Quyết quy ước xong, muộn một chút mang theo Nhiếp Hoài Tang đến.

"Cùng Hoài Tang?" Nhiếp Minh Quyết khinh thường mà cười "Hoài Tang có khả năng gì? Thêm phiền? Sắp mười bốn tuổi còn không có chút tiến bộ, cả ngày học thuộc lòng cũng không xong, luyện đao cũng không cẩn thận. Lúc ngươi mười bốn tuổi đã là danh sĩ tiên môn Trạch Vu Quân, hắn mười bốn tuổi là cái đức hạnh gì."

"Được thêm kiến thức thôi."Lam Hoán cười nói, ở trong chăn xoay người, ôm lấy cánh tay nhiếp Minh Quyết, cọ cọ má "Mới mười hai tuổi ta đã đi theo rèn luyện kinh nghiệm, hơn nữa có mọi người và thúc phụ ở đó, làm sao có thể so được với hắn?"

Nhiếp Minh Quyết sờ sờ sợi tóc tán loạn của y, đứng dậy mặc quần áo, rồi quay trở lại ngồi ở trên giường. Lam Hoán đã sớm xoay người nằm vào bên trong. Nhiếp Minh Quyết dịch dịch chăn cho y, cúi đầu hôn hôn cái trán của y "Không thoải mái thì ngủ một lát, muộn một chút cũng không vội."

Lúc mang Bá Hạ ra khỏi cửa, Nhiếp lão tông chủ cười nhìn hắn vài cái. Nhiếp Minh Quyết hiểu nhất là tình tính lão cha yêu thích trêu ghẹo chính mình, liền hạ quyết tâm không trả lời. Lão tông chủ vui tươi hớn hở cười "Xem ra người vợ ta chọn cho ngươi rất phù hợp với ngươi, cũng không uổng công ta vài năm trước liền cùng Lam Khải Nhân ra quyết định."

Nhiếp Minh Quyết nghiêng đầu nhìn phụ thân một cái "Vài năm trước? Y còn chưa có phân hóa? Hơn nữa y cùng với đệ đệ gần như giống nhau như đúc, hơn nữa Cô Tô Lam thị chưa bao giờ sinh ra khôn trạch, vạn nhất phân hóa thành kiền nguyên làm sao?"

"Cái này dễ xử lý a." Hiển nhiên Nhiếp lão tông chủ sớm đã chuẩn bị "Cùng Cô Tô Lam thị đám hỏi là lựa chọn đầu tiên, vô luận là Lam Hoán hay là đệ đệ của Lam Hoán đều không sao cả. Nếu không được, tất nhiên là cùng đám hỏi với Lâm An Trần gia."

Nhiếp Minh Quyết thở dài, cảm thấy may mắn sâu sắc "May mắn không phải là Lam Trạm. Bất quá ta có nghe nói, ngày trước đệ đệ Lam Trạm của Hi Thần cũng phân hóa, không ngoài dự đoán, cũng là kiền nguyên."

"Chính xác." Nhiếp lão tông chủ khoanh tay "Nhưng mà nói thật, tình huống của Hi Thần cũng là không nghĩ tới, Hi Thần thành danh sớm, thiên phú dị bẩm, hơn nữa nhanh nhạy hơn người. Chính là không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng...."

"Cái đó cũng không quan trọng." Nhiếp Minh Quyết cúi đầu cười, lại có vài phần nét mặt ôn nhu ngày thường của Lam Hoán "Sự việc đã như vậy, kỳ thật y cũng không có lựa chọn, chung quy gả cho ta so với gả cho những người khác tốt hơn nhiều."

"Ngươi này nói mạnh miệng." Nhiếp lão tông chủ cười mắng "Thiên hạ còn không có thanh niên tốt? Mà Hi Thần là danh hoa* cứ như vậy mà cắm vào trong cặn bã như ngươi, ngươi còn đắc chí."

*Danh hoa: người đẹp, hiểu biết nhiều.

"Hoa tươi cắm trên bãi phân trâu nở càng tươi nhỉ." Nhiếp Minh Quyết không cho là đúng "Hoa màu trong đất không màu mỡ hơn?"

"Thì ngươi bần!" Rõ ràng lão tông chủ hôm nay tâm tình tốt, vươn ngón trỏ gõ vào ót đứa con "Khi nào thì cho cha ngươi ôm cháu trai?"

Người lớn tuổi đại khái đều muốn sớm một chút ôm cháu trai hưởng thụ niềm vui gia đình, đã nhiều ngày lão cha không phải chỉ nhắc tới việc này một lần. Nhếp Minh Quyết nghĩ nghĩ "Hai ba năm nữa đi, Hi Thần mới mười lăm, quá nhỏ, dù thế nào cũng chờ mười tám mười chín, vả lại không cần vội đâu."

Khi nói chuyện, cha con hai người đã tới eo sông Cửu Long, nơi này cách tiên phủ Bất Tịnh Thế không xa, đi bộ thì khoảng chừng nửa ngày. Vào eo sông Cửu Long cha con hai người liền đặt ngang đao phía trước, sẵn sàng đón quân địch.

"Mặc dù Kim Giác thú không giảo hoạt nhưng hung tàn cực kì." Nhiếp lão tông chủ rút đao săn, vén ống tay áo lên "Nhất là da thịt cứng rắn, khó đối phó."

Nhiếp Minh Quyết đương nhiên không thiếu cảnh giác, lúc này vẫn là đầu xuân, sáng sớm đi ra ngoài còn có tuyết lớn tung bay như lông ngỗng, mặt đất sớm có một tầng tuyết thật dày, buổi trưa bắt đầu nhỏ dần, lúc này chỉ có tuyết mịn rơi trên ngọn cây.

Cha con hai người tìm kiếm nửa ngày cũng chưa tìm được bóng dáng Kim Giác thú, eo sông Cửu Long là khe lớn như vậy, cũng không trống trải. Nhiếp Minh Quyết bỗng nhiên nhớ tới ngày đó Lam Hoán bắn Hải Đông Thanh rơi xuống, hai cánh mở ra thật lớn chao lượn bay đến, tiếng kêu to the thé mãnh liệt vang tận mây xanh.

Có lẽ, mấy ngày trước nên mang Hi Thần đi thung lũng nhìn xem. Nhiếp Minh Quyết nghĩ, nếu là khi đó bắt được mấy con ưng nhỏ, lúc này mang theo bên người thì tìm kiếm Kim Giác thú trở nên dễ dàng hơn.

Có hơi thở nặng nề hổn hển truyền đến, Nhiếp Minh Quyết nín thở ngưng thần, cuối cùng ở phía sau bên phải của chính mình nghe được âm thanh kia, lập tức ngưng tụ linh lực ở tay, hướng chỗ đó bắn ra một viên đạn. Sau một tiếng nổ tung, Kim Giác thú giống như đã bị kinh hách liền rống một tiếng, thân thể lắc qua lắc lại, đạp thung lũng chạy vội ra.

Nhiếp tông chủ xung trận lên trước, Kim Giác thú trong nháy mắt vượt ngang đao, Kim Giác thú cũng không ngốc lập tức nâng hai chân lên phía trước nặng nề mà giẫm lên vỏ đao của Nhiếp lão tông chủ. Nhiếp Minh Quyết hình như nghe thấy tiếng nổ bất thường, lập tức rút Bá Hạ ra, hướng thẳng Kim Giác thú mà chém xuống. Lưỡi đao cùng sừng thú chạm vào nhau trong nháy mắt bắn ra những ánh sáng vàng cao ngất.

Cái này thế mà chọc giận Kim Giác thú, nó chợt nâng đầu lên, trong không trung gầm lên một tiếng giận dữ, liền đánh về phía Nhiếp lão tông chủ.

Nhiếp lão tông chủ lập tức rút đao dài ra khỏi vỏ, vững vàng đứng ở nơi đó, trong nháy mắt Kim Giác thú rống giận, lưỡi đao bỗng nhiên hiện lên một đường sắc bén.

Nhưng mà lưỡi đao chạm đến sừng của Kim Giác thú bỗng nhiên bị nứt ra một đường, cuối cùng liền bị chém đứt thành vô số đoạn. Nhiếp lão tông chủ theo bản năng lui về phía sau từng bước chuẩn bị rút đao, không ngờ chiêu thức đã dùng hết. Kim Giác thú dưới chân không ngừng, sừng thú không nghiêng lệch đâm vào ngực của lão tông chủ, xương ngực lập tức đứt đoạn, máu như giếng phun.

Nhiếp Minh Quyết đang ở phía sau phụ thân, giữa nền tuyết một mảnh trắng xóa trong thoáng chốc đã thành một mảnh đỏ sẫm, mắt Nhiếp Minh Quyết mở to hết cỡ, tê tâm liệt phế mà hô "Cha....."

Nhưng mà Nhiếp lão tông chủ vẫn chưa ngừng thở, mặc dù thân đao đã bị chặt đứt nhưng vẫn lấy đoạn đao hung hăng mà đâm vào yết hầu của Kim Giác thú. Kim Giác thú da đồng xương sắt mặc dù cứng rắn như sắt, nhưng yết hầu tuyệt đối là tử huyệt. Nhiếp Minh Quyết bình tĩnh vọt tới bên người phụ thân, một cước đá văng Kim Giác thú.

Kim Giác thú lảo đảo lui hai bước, thân thể to lớn run rẩy, cuối cùng té trên mặt đất.

Nhiếp Minh Quyết chỉ cảm thấy cả người phát run, hắn tiến lên ôm lấy phụ thân của mình, lại chịu không được thân thể nặng trĩu của phụ thân. Nhiếp lão tông chủ cố gắng thở hổn hển, trong miệng lại trào ra máu tươi, ngã vào trong tuyết, nắm chặt tay của đứa con, nói đứt quãng "Đứa con... Minh... Minh Quyết...."

"Cha, cha, ngươi đứng lên." Đôi mắt Nhiếp Minh Quyết đỏ bừng, hung hăng lau mặt, cắn răng nâng thân thể phụ thân dậy, ôm lấy đoạn đao, để tay sau lưng đem phụ thân cõng lên, bước đi ra ngoài eo Cửu Long "Cha, ngươi kiên trì, ta cõng ngươi về nhà!"

Có chất lỏng ấm áp sền sệt từ phía sau lưng Nhiếp Minh Quyết thấm ướt nhuyễn giáp của hắn. Đường nhiều tuyết trơn, tuyết xuân thật dày lại không qua cẳng chân, từng giọt máu tươi rơi xuống trên bông tuyết. Nhiếp Minh Quyết thở hổn hển, Bá Hạ chống xuống mặt đất, tuyết trắng thấm đẫm đầy màu máu cùng với những hạt tuyết nhỏ không ngừng rơi xuống bao trùm hòa tan, cuối cùng một lần nữa ngưng kết thành một chỗ.

Phụ thân trên lưng càng ngày càng nặng, hơi thở phát ra càng nhẹ, trong lòng Nhiếp Minh Quyết đập mãnh liệt, hắn cố gắng quơ quơ phụ thân trên lưng, lại lớn tiếng gọi "Cha, ngươi đừng ngủ, đi về nhà! Rất nhanh liền về nhà!"

Nhiếp lão tông chủ phát ra một tiếng thở dài, run rẩy nâng tay lên hình như muốn nói cái gì, cuối cùng chính là dùng sức vỗ vỗ bả vai của đứa con, Nhiếp Minh Quyết xoay đầu.... Chỉ thấy tay phụ thân chậm rãi buông xuống dưới.

Bá Hạ "Đoang đoang" một tiếng rơi xuống, hai chân Nhiếp Minh Quyết mềm nhũn, quỳ rạp xuống tuyết, hắn run run đem phụ thân buông xuống, phụ thân dĩ nhiên không còn thở, sẽ không sống lại.

Khoảnh khắc kia, nước mắt rơi như mưa.

------

Lam Hoán nằm liền nằm một ngày, chỉ cảm thấy cả người bủn rủn, mơ mơ màng màng tỉnh giấc, đợi trên người tốt một chút mới dẫn theo Hoài Tang đi đến eo sông Cửu Long. Hoàng hôn ở thung lũng có ánh mặt trời hồng nhạt đặc biệt của mùa xuân, hoàng hôn chiếu rọi một mảnh trời mênh mông. Đã lâu y không có ra ngoài, tự nhiên không nhận biết được đường đi, liền lôi kéo Hoài Tang lên sóc Nguyệt, theo phương hướng Nhiếp Minh Quyết chỉ mà đi.

Đợi đến khi nhìn thấy cách đó không xa có người thì hạ xuống, Sóc Nguyệt đã vào vỏ, cuối cùng từ bóng người phía trước kia y nhận ra người kia đúng là Nhiếp Minh Quyết.

Cả người Nhiếp Minh Quyết toàn là máu, một ít đã muốn đông lạnh thành vụn băng, mặt bị đông lạnh đến đỏ bừng, lông mi cũng kết sương, duy nhất ánh mắt mang theo lửa giận cùng tuyệt vọng. Lam Hoán khiếp sợ không nói ra lời, sau một lúc lâu mới một bước dài tiến lên, bổ nhào vào bên người hắn, đập vào trong mắt là thi thể lạnh như băng của Nhiếp lão tông chủ.

"Phụ thân...." Lam Hoán có chút phát run, y gục ở bên người Nhiếp Minh Quyết, ôm chặt lấy cánh tay hắn, môi đã run run "Sao lại thế này.... Phụ thân làm sao vậy? Ngươi.... Ngươi có bị thương nặng không? Minh Quyết, Minh Quyết!"

Nhiếp Minh Quyết ngơ ngác mà quay đầu nhìn y, ánh mắt đầy tơ máu cuối cùng rớt xuống nước mắt. Lam Hoán hít sâu một hơi, tiến lên ôm lấy hắn.

Hoài Tang quỳ rạp bên người phụ thân, khóc đến không thở được, một câu cũng nói không nên lời.

Đột nhiên nhào vào lòng Lam Hoán, cả người Nhiếp minh Quyết run rẩy, nước mắt không một tiếng động mà trút xuống, hắn gắt gao ôm lấy thắt lưng Lam Hoán, máu và nước mắt không chút khách khí mà ướt đẫm vạt áo, cuối cùng gào khóc "Hi Thần, cha ta.... Cha ta đã chết, cha đã chết!"

Mặt trời đã xuống núi, núi rừng giữa trời chiều có một đàn quạ đen lớn bay qua, gió bắc yên tĩnh mà xơ xác tiêu điều vẫn như cũ tàn sát bừa bãi. Ba đứa nhỏ chưa trưởng thành ôm thành một đoàn, nước mắt là bi ai cùng tuyệt vọng, cuối cùng rơi xuống đã hoàn toàn cứng ngắc trên người lão tông chủ.

Qua hồi lâu, Lam Hoán hít một hơi thật sâu, lau đi nước mắt trên mặt Nhiếp Minh Quyết, khàn khàn mà nghẹn ngào nói "Minh Quyết, chúng ta về nhà, mang phụ thân về nhà!"

Nhiếp Minh Quyết vẫn quỳ gối bên cạnh thi thể phụ thân, Lam Hoán ôm lấy bờ vai của hắn "Chúng ta không thể để phụ thân nằm ở nơi này, nơi này rất lạnh...." Nói xong, nâng hai tay giơ lên đỉnh đầu, thật sâu mà cúi thân thể xuống "Phụ thân, chúng ta đưa ngài về nhà."

Một tiếng "Về nhà" giống như đánh thức thần trí của Nhiếp Minh Quyết, hắn quỳ bò qua, nâng cổ phụ thân lên, nhấc thân thể của phụ thân lên, giúp đỡ Lam Hoán đứng lên, đem thân thể phụ thân nâng dậy, thấp giọng nói "Cha, về nhà.... Đứa con mang cha về nhà."

Nhiếp Hoài Tang khóc đến cả người như nhũn ra, Lam Hoán đành phải một bàn tay nâng cánh tay của Nhiếp Hoài Tang, một tay kia gắt gao đỡ Nhiếp Minh Quyết.

Tuyết xuân vẫn như cũ bay qua liên tục, giống như vĩnh viễn sẽ không ngừng lại, ba đứa nhỏ nâng nhau, từng bước một đi qua vùng tuyết hoang vu.

Tuyết vẫn rơi như trước, rất nhanh màu đỏ của máu cùng với bi ai đã bị vùi lấp, mà một đường này, khoảng không đã lưu lại đường đi.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro