Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệt độ cơ thể

Tác giả : Khôi Lỗi Ngẫu Sư

Chương 1

Lần đầu tiên gặp Trương Phong cũng vào một ngày mưa. Chính là vào một năm trước.

Nước mưa bên ngoài cửa sổ rầm rầm rơi xuống, ta ngồi ở sau bàn làm việc buồn chán xoay cái ghế dựa, chỉ là hơi chút chuyển động, không chú ý đến người khác. Sau đó, đường nhìn rơi lên cây bút trên tay hắn, ngón tay rất tinh tế lại rất có lực, hơi lộ ra cổ tay màu lúamạch khỏe mạnh. Ngòi bút giữa hai ngón tay nhẹ nhàng buông ra những hàng mực đen.

Là tên của một người.

Trương Phong?

Hắn ngẩng đầu cười với ta: "Đúng vậy, Trương Phong. Nhưng không giống với Trương Tam Phong."

Mái tóc ngắn được tỉ mỉ chăm chút rất thích hợp để che khuất đôi mắt vô cùng lợi hại của hắn, ta hơi thất thần trước khuôn mặt tươi cười đó, chỉ có thể hốt hoảng đáp lại bằng một nụ cười.

Vì vậy hắn cúi đầu tiếp tục viết giới thiệu cá nhân vắn tắt.

Nam. 28 tuổi. Chưa kết hôn.

Ta ta đặc biệt chú ý đến mấy chữ ghi ở phần tình hình hôn nhân. Ngực chẳng biết vì cái gì lại đập thình thịch. Là vui mừng hay cảm thấy may mắn, ta đã quên mất rồi. Chỉ nhớ rõ hắn ngay trong lúc đó lại ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ta thật sâu.

"Trương Phong?" Ta lặp lại một lần tên của hắn.

"Đúng vậy. Điều không phải Phong trong Trương Tam Phong." Hắn cũng lặp lại một lần.

Ta nhìn hắn, hắn nhìn ta. Trong căn phòng ngập tràn không khí lạnh thường có sau mưa.

Vì vậy cả hai đều mỉm cười.

"Lâm Tĩnh. Tên rất nữ tính." Hắn nhìn danh thiếp ta đưa hắn, cười nói.

Ta cũng chỉ là lịch sự cười, lời này của hắn cũng không nằm ngoài dự tính của ta, rất nhiều người lần đầu tiên thấy tên này đều đã nói như thế. Vì vậy ta giúp hắn giải thích nghi hoặc: "Vốn tên gọi là Lâm Cạnh, cạnh trong cạnh tranh, thế nhưng lúc đăng ký hộ khẩu, nhân viên công tác nghe lầm vì vậy viết thành tĩnh trong an tĩnh."

Hắn cười nói: "Tên này cũng không tệ lắm."

"Đúng vậy." Ta đồng ý.

Sau đó hắn nói: "Lâm Tĩnh cùng Trương Phong, một người cực tĩnh, một người cực động. Ngươi nói có đúng hay không?" Ánh mắt hắn chăm chú nhìn ta, rất tỉ mỉ.

Không biết lời hắn muốn ám chỉ là gì, ta dời đường nhìn, hút điếu thuốc.

"Sau này sẽ làm phiền ngươi chiếu cố, bác sĩ Lâm."

"Không có gì."

Lúc hắn đi, mưa dần dần ngừng.

Đứng ở trên hành lang nhìn chiếc xe thể thao đắt tiền chạy như bay, trong đầu ta dần dần hiện lên một việc liên quan đến Trương Phong.

Người kế thừa đời thứ tư của Trương thị, một gia tộc chuyên về kinh doanh địa ốc, đánh vỡ qui luật « Không ai giàu quá ba đời » của các gia tộc Trung Quốc, sản nghiệp trong nước đã nằm ở địa vị bá chủ.

Người như thế, tiền hẳn là nhiều đến mức đếm không hết nha?

Vì cái gì lại tìm đến một bác sĩ tâm lý nho nhỏ để chữa trị?

Có lẽ là do không muốn khoa trương?

Ta nhìn bầu trời đang dần trở nên trong xanh, vứt bỏ phiền não đi. Chẳng có gì liên quan đến ta, không phải sao?

Ngồi ở sau bàn làm việc giả vờ chuyên nghiệp trầm ổn, xoay xoay cái ghế, nghe tiếng mưa rơi, rút ra một điếu thuốc thất tinh mềm mại... Đây là điều ta mong muốn trong cuộc sống đó nha.

Trương Phong lần đầu tiên đến khám là vào thứ hai của tuần thứ ba, lúc ba giờ chiều.

Hắn ngồi trên ghế gần cửa sổ, ta ngồi ở ghế bên cạnh. Dùng một cái ly thủy tinh cực phẩm của Pháp rót đầy nước cho hắn. Trong khi ta còn nghĩ đến làm cách nào bắt đầu nói chuyện với hắn thì hắn mở miệng trước.

"Ta là người đồng tính."

Ta sửng sốt một chút. Nhìn hắn, vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh.

"Ừ."Ta nói. Biểu cảm cũng rất bình tĩnh.

"Chỉ có ừ thôi sao?"

"Nếu không phải thì phải nói sao đây?" Ta gật đầu, "Kinh ngạc, sau đó chán ghét."

"Đây là phản ứng bình thường, không phải sao?"

Ta nghĩ: "Như vậy phản ứng của ta được tính là biến thái mất rồi."

Hắn hiển nhiên là không ngờ ta trả lời như thế, "phụt" một cái bật cười.

"Quy tắc đạo đức, còn có quan niệm xã hội đều là được qui định mà có, chiếm nhiều đồng tình thì trở thành chính thống." Ta nói, "Thật ra, trên thực tế không có cái gì là bình thường hay không bình thường. Chỉ có phổ biến cùng hiếm thấy."

"Phổ biến cùng hiếm thấy?"

"Ừ."

Khuôn mặt hắn thoáng chốc trở nên phức tạp, "Ý ngươi là ta thuộc dạng hiếm thấy."

"Đúng thế." Ta vẫn như cũ, bình tĩnh nói với hắn.

Hắn nhìn ta thật lâu, đột nhiên nắm lấy tay ta, lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn làm cho ta cảm thấy kinh hãi. Vì vậy, ta thong thả bắt lấy tay hắn rồi nhẹ nhàng giãy ra.

Đôi mắt sáng như đuốc của hắn nhìn vào ta: "Sợ sao?"

"Sợ?"

"Không cảm thấy cùng một người hiếm thấy như ta ở cùng một chỗ rất đỗi nguy hiểm sao?"

"Sao lại như thế?" Ta lắc đầu, an tĩnh nhìn hắn, bàn tay đang giữ lấy ta vốn lạnh lẽo lại dần trở nên ấm áp hơn.

Hắn thở dài: "Người như ngươi không thích hợp làm bác sĩ tâm lý."

"Ta là một bác sĩ tâm lý hiếm thấy." Ta sửa đúng hắn.

Chương 2

"Ngươi rất giống một người."

Hắn mỗi lần đến lại tiếp tục kể một câu chuyện cũ. Nằm ở trên ghế nằm, chậm rãi nói, từ tốn để cho ta nghe kĩ. Kỳ thực có đôi khi bác sĩ tâm lý có khả năng lắng nghe mà không có bất kì lời than phiền nào.

"Thật sự?"

"Đúng vậy." Hắn nói, "Ánh mắt của ngươi, lông mi của ngươi, còn có cả cái trán, khuôn mặt cười rộ lên hay biểu cảm ngẩn người, tất cả đều rất giống."

Ta tận lực quan sát dung mạo của chính mình trước gương. Vẫn như cũ không nhìn ra cái khí chất gì của ta lại giống người đó.

"Giống nhau như thế nào?"

Hắn trầm mặc một chút, từ trong lòng lấy ra ví tiền, mở ra đưa cho ta xem. Ở trong lộ ra một bức ảnh của hắn cùng một người đàn ông. Hai người thân thiết ôm lấy tay nhau, trong tay cầm một đĩa thức ăn.

Ta chú ý tới người đàn ông kia cùng đôi mắt đặc biệt của hắn.

"Giống không?" Hắn hỏi ta.

Ta tỉ mỉ nhìn, lắc đầu. Kỳ thực cũng không giống lắm. Chỉ là tại khóe mắt cùng đuôi lông mày hơi có chút tương tự là đều nhẹ nhàng cong lên, cái trán mỗi người đều giống nhau, thế mà ta và hắn lại cùng có trán rộng. Về phần thần thái, ta nghĩ ta và người kia khác nhau ngàn dặm. Ta dở hơi ngốc nghếch, mà hắn thông minh xán lạn.

Một người trên trời, một kẻ dưới đất.

"Không giống? Ta nghĩ là rất giống mà. Ngươi xem chỗ này, nhìn chỗ này, còn có chỗ này nữa." Đầu của hắn dần dần tiến lại gần, tóc chạm vào chóp mũi ta, ngữ khí càng ngày càng ôn nhu, ngón tay đang chỉ vào ảnh chụp cũng từ từ nhẹ nhàng ma sát khuôn mặt trên đó, tràn đầy tình cảm.

Ta đột nhiên cảm thấy có chút buồn. Buông ví tiền ra, trả lại cho hắn.

"Có chút giống." Ta cười nói.

"Ân..." Hắn vẫn si ngốc nhìn người đàn ông trong ảnh chụp, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, nhìn ta xấu hổ cười, "Xin lỗi, ta đã thất thần."

"Không sao."

"Ân." Hắn đáp một tiếng, lại nói, "Hắn là em trai ta."

Ta hơi có chút kinh ngạc, nói: "Ngươi yêu hắn?"

Hắn cười khổ một chút: "Ngươi đã nhìn thấu."

"Người sáng suốt đều nhìn ra được mà." Tuy rằng biết là yêu, nhưng mà hắn thẳng thắn thừa nhận làm ta càng cảm thấy buồn bã hơn.

"Ta yêu hắn rất nhiều." Hắn thở dài, "Hắn cũng không phải em ruột của ta, là của mẹ kế ta. Ta từ nhỏ đã thích hắn, vẫn luôn thích hắn. Đáng tiếc... đáng tiếc hắn không thích ta."

"Ngươi nói với hắn rồi?"

"Đúng vậy. Nửa năm trước." Nỗi khổ tâm chậm rãi xuất hiện trên mặt hắn, tựa hồ làm ta cảm thấy mình cũng như thế. "Hắn đánh ta một cái."

"Hắn hiện tại như thế nào?" Ta hỏi Trương Phong.

"... Không lâu sau khi ta nói với hắn, hắn mượn cớ xuất ngoại đi Mỹ học thêm. Từ đó ta không gặp lại hắn." Hắn che mặt thất vọng, "Sớm biết rằng như thế ta sẽ không nói cho hắn biết. Không nói cho hắn biết ta thương hắn, sẽ không dẫn đến tình trạng này."

"Trên thế giới không có thuốc chữa hối hận." Ta nỗ lực thoải mái hắn.

Kết quả là vừa nghe xong, hắn càng thêm ủ rũ: "Người như ngươi thực sự không thích hợp làm bác sĩ tâm lý."

Buổi chiều hôm đó, hắn chẳng khác nào kẻ ba hoa. Cái kẻ tại thương trường có thể hô phong hoán vũ khiến người người sợ hãi kia hiện tại lại nằm trước mặt ta liên miên cằn nhằn về hối hận cùng thống khổ của mình.

Trò chuyện, vẫn là trò chuyện. Thẳng đến lúc hắn bất tri bất giác ngủ quên.

Ta ngồi bên người hắn, vẽ linh tinh những đường cong hỗn loạn trên giấy, nhìn hắn ngủ thẳng đến khi bầu trời tối đen, đèn đường hắt cả vào phòng. Khí trời trở lạnh, ta đem áo khoác của mình đến đắp cho hắn, nhưng ngay trong nháy mắt hắn bật tỉnh, thoáng cái nắm chặt lấy tay ta, đôi mắt lợi hại của hắn trong đêm càng giống mắt của dã thú, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào ta.

"Đã... đã khuya rồi." Ta miễn cưỡng cười, muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn, nhưng mà khí lực của hắn đặc biệt kinh người, ta mất nửa ngày giãy dụa vẫn không rút được về.

"Lâm Tĩnh." Hắn cuối cùng cũng nhận thức ra ta.

"Ừ." Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, "Trương tiên sinh, có thể hay không xin ngài buông tay ra." Bàn tay lạnh lẽo của hắn làm ta sợ đến run cả người.

"Ta đang ngủ." Vẻ mặt của hắn trong bóng đêm nhìn không rõ lắm.

"Đúng vậy. Ngài quá mệt mỏi. Thỉnh ngài — " Ta nói còn chưa nói xong đã bị hắn mạnh bạo lôi kéo, thoáng cái quỳ rạp xuống bên cạnh ghế nằm. "Trương tiên sinh."

"Lâm Tĩnh." Hắn lại một lần nữa gọi tên ta.

"Ân."

"Ngươi rất giống hắn." Khí tức lạnh lẽo của hắn đột nhiên tăng thêm, ta lui ra sau một chút nhưng mà vô ích, ta rất nhanh liền dán vào người hắn, sự lạnh lẽo làm ta run rẩy. "Ngươi thực sự rất giống hắn." Bờ môi của hắn mang theo vị đạo mềm mỏng, nhẹ nhàng chạm vào trán ta thăm dò, sau đó do dự một chút rồi hôn lên mắt.

Ta ngây ngẩn cả người. Cứng ngắc tại chỗ, tránh né cùng phản kháng đều quên hết.

"Nham..." Hắn lẩm bẩm tên một người, sau đó nhẹ nhàng đẩy ta ra, từ trong bóng đêm đứng lên.

Ta theo động tác của hắn ngẩng đầu lên, nhưng nhìn không rõ lắm vẻ mặt của hắn.

"Lâm tiên sinh, xin lỗi đã ngủ quên." Thanh âm hắn khôi phục lại ngữ điệu bình thường, tựa hồ những thứ vừa xảy ra là do hắn mơ màng ngủ mà nên.

Sau đó, không đợi ta trả lời, xoay người đi ra ngoài.

Ta nghe thấy tiếng chuông đón khách vang lên, xe thể thao của hắn khởi động, gào thét một hồi rồi đi xa.

Chương 3

Vào thứ sáu tuần thứ năm, buổi sáng trên đường đi làm, ta xa xa thấy được một chiếc xe thể thao quen thuộc ngừng tại ven đường – chiếc xe sang quý kia, ta nghĩ trong nước có thể sở hữu được cũng chỉ có mấy người thôi. Giảm xuống tốc độ, quả nhiên nhìn thấy Trương Phong đang khom lưng kiểm tra xe.

"Trương tiên sinh." Ta gọi hắn.

"A. Lâm Tĩnh." Hắn thấy ta, đứng lên, cởi tây trang bên ngoài ra, chỉ còn lại độc mỗi áo sơmi, quần áo đơn điệu thế nhưng mặc trên người hắn lại có vẻ thập phần có khí chất. Điều đó làm ta nháy mắt cảm thấy không được tự nhiên.

"Xe bị hỏng?" Rõ ràng là như thế, "Cần ta giúp không?"

Hắn phất tay, "Không cần. Ngươi đi trước đi."

"Như vậy không tốt lắm. Ngài sẽ không bị muộn chứ?"

Hắn cười: "Ta làm sao lại muộn, ta là lão bản na."

Vì vậy ta cũng cười: "Lão bản cũng cần làm gương tốt. Nếu như không chê chiếc Jetta của ta, để ta đưa ngài đi được không?"

"Vinh hạnh rồi." Hắn không có tiếp tục chối từ, rất nhanh lên xe."Ngươi không sợ muộn sao?"

"Ta cũng là lão bản a." Ta đối hắn nói.

Hắn khoái trá cười: "Từ nơi này đi tới. Ân, quẹo phải..."

Mười phút sau, xe ta dừng trước cao ốc hắn làm việc. Lúc này ta mới biết, nguyên lai phòng làm việc của ta lại gần chỗ của hắn thế này, ngay tại góc phố thôi.

"Trương tiên sinh, cuối tuần gặp lại." Ta khởi động xe, đối hắn vẫy tay.

"Gặp lại." Hắn nói, khóe môi nhếch lên như muốn cười.

Ta cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng mà cũng không có lưu ý.

Thẳng đến lúc tan sở vào hôm đó, ra khỏi cửa, quay đầu lại đã thấy Trương Phong đứng giữa trời lạnh, ta mới biết được câu "gặp lại" của hắn là có ý gì.

"Xe ta đã hỏng rồi, lại không mang theo ví tiền. Lâm tiên sinh, cho ta quá giang một đoạn đường được không?" Đôi mắt lợi hại hiện tại lại rất nhu hòa, mà thanh âm giữa trời thu lạnh lẽo lại tràn đầy tin cậy.

Nhìn đồng hồ đeo tay, là hơn mười hai giờ đêm, công ty hắn hẳn là đã sớm tan tầm rồi. Hắn ở chỗ này chờ ta đã bao lâu ?

Một giờ, hai giờ ?

"Ngươi có thể nhờ nhân viên chở về mà." Ta nhìn hắn ngồi trong xe ta, cài khóa an toàn, thái độ thỏa mãn, rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói.

"Ta là lão bản, nói cho bọn họ ta không có xe thật sự rất mất mặt."

"Ngươi có thể ngồi taxi."

"Xe taxi không có." Hắn trưng ra vẻ mặt đương nhiên. "Hơn nữa..."

"Làm sao?"

"Hơn nữa Jetta của ngươi ngồi rất thoải mái." Hắn nói.

Ta trầm mặc.

Trong xe thoáng cái chỉ còn lại thanh âm từ động cơ.

"Ngươi nhất định nghĩ vì cái gì ta lại chọn lựa phòng khám của ngươi để chữa trị." Hắn mở miệng.

"Ta đối việc này cũng không mấy hiếu kỳ." Ta bình tĩnh nói cho hắn. "Ta chỉ là một bác sĩ."

"Bởi vì ngươi cùng hắn rất giống nhau."

Trong tâm ta đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa, ta nỗ lực áp trứ nó, trầm giọng nói với hắn: "Cái này ngài đã từng nói qua."

Hắn thở dài: "Ba tháng trước ta ở trước phòng khám nhìn thấy dáng vẻ của ngươi. Chỉ nhìn được một bên mặt nhưng mà thực sự rất giống. Ta đã tưởng Nham trở về. Ngươi không biết lúc đó ta vui vẻ như thế nào. "

"Ta không phải hắn." Hai tay đang nắm tay lái ngày một chặt, thanh âm ta bắt đầu trở nên lạnh.

"Ngươi thật sự không phải hắn." Thanh âm hắn rất nhu hòa, ngón tay chậm rãi xoa lên gò má ta, ta nhanh chóng phanh xe, xe thoáng cái dừng ở giữa đường cái.

"Ta không phải hắn..." Ta suy yếu nói.

"Ta biết." Ngữ khí hắn bắt đầu mềm nhẹ, "Ta biết." Bàn tay đặt trên mặt ta vòng ra sau gáy, hữu lực đỡ lấy đầu ta, kéo ta nhích lại gần hắn, ta nhìn thẳng vào hắn, hầu như không có khả năng phản kháng. Chỉ có thể nhìn hắn tiến lại gần, càng ngày càng gần. Sau đó hắn hôn ta. Ta chỉ còn có thể cảm giác được khí tức bá đạo cùng đôi mắt lợi hại của hắn.

Vì vậy, dưới tình huống biết rõ là không được, ta vẫn bất lực bị mắc kẹt vào.

Buổi tối hôm đó, ta cùng hắn lên giường.

Dù cho hắn có tận lực che giấu thì ta vẫn nhìn ra, giữa lúc làm việc đó, người hắn nhìn thấy tuyệt đối không phải là ta.

Tuyệt đối không phải.
.

Chương 4

Thế nhưng.

Không có cái gì gọi là thế nhưng.

Từ lúc bắt đầu cho đến kết thúc, e rằng cũng không có thế nhưng.

Từ buổi sáng tỉnh lại trên giường, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của hắn.

Ta liền nghĩ, có lẽ không có cái gì gọi là thế nhưng.

Ngồi ở sau bàn làm việc, giả vờ chuyên nghiệp trầm ổn, xoay xoay cái ghế, nghe tiếng mưa rơi, đốt lên một điếu thuốc thất tinh mềm mại... Chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, thỉnh thoảng tìm kiếm thân ảnh của hắn.

Khi đó ta chỉ biết, tự mình bước vào liền như rơi vào vực sâu không đáy, vạn kiếp không thể thoát ra.

Là làm tình cũng tốt, hôn môi cũng tốt, là bằng hữu ngồi nói nói chuyện phiếm cũng được. Ta cuối cùng cũng biết hắn tìm kiếm ở ta sự tiếp xúc va chạm hắn hằng mong muốn. Thỏa mãn phần ích kỷ kia của hắn, cũng là phần ích kỷ này của ta.

Không tốt sao?

Vì vậy, ta bắt đầu thử giả thành dạng mà hắn thích. Không quá lộ liễu, ngẫu nhiên lộ ra vài điểm ngốc nghếch. Có đôi khi lại trông có vẻ rất khôn khéo. Đón hắn tan tầm, ngay trong xe bắt đầu triền miên với nhau.

Tựa hồ thực sự giống như một đôi tình nhân thân mật.

Mưa rơi ầm ầm.

Ta dừng những hồi tưởng kia lại, nhìn đồng hồ đeo tay. Ba giờ chiều. Ngẩng đầu lên, thấy xe hắn đậu lại ở ngoài cửa, sau đó lấy tay che đầu chạy đến.

"Trời mưa a." Tiếng hắn hòa cùng tiếng chuông đón khách vang lên một lúc, "Khí trời nhanh chóng trở lạnh."

Ta cười nhìn hắn: "Không phải ngươi phải làm việc sao?"

"Trời mưa. Thế nên rất buồn chán. Muốn đến gặp ngươi." Hắn hôn nhẹ ta, sau đó nằm ở trên ghế nằm, "Đến đây." Cho ta một mệnh lệnh rất ôn nhu. Ta thuận theo tiêu sái bước qua, khom lưng nhìn hắn.

Đôi mắt hữu thần của hắn nhìn chăm chú vào ta, tựa hồ muốn tìm tòi dò xét điều gì đấy.

"Lạ thật." Hắn cười.

"Lạ?"

"Trước đây chúng ta đang nói về cái gì? Hiện tại ta không nhớ nổi một chữ."

"Nói chuyện trên trời dưới đất. Toàn những chuyện không đâu." Hắn lấy tay ôm ta, vì vậy ta dựa vào hắn, chậm rãi dán tại trước ngực hắn.

"Thật không? Chúng ta không nói đến nhà đất bất động sản?"

"Không có."

"Thời sự?"

"Cũng không có."

"Nữ nhân, nhà ở, tiền bạc?"

"Cũng không có."

"Thật là lạ." Hắn cố sức suy nghĩ một chút, tựa hồ có chút khổ não.

Thân ái, đó là ngươi cùng y nói chuyện với nhau mà.

"Tiểu Lâm, tối hôm nay có rảnh không?"

"Làm gì?" Ta hỏi hắn, "Đến nhà ngươi?" Hắn chưa từng mang ta đến nhà hắn, mỗi tuần một lần chuyện đó đều diễn ra ở nhà của ta, giống như ta là đối tượng hắn phải trả phí để giải quyết nhu cầu của mình.

"Không phải." Ta cũng nghĩ không phải. "Là đi ra ngoài chơi. Sinh nhật bạn của ta, tổ chức ở Pub. Như thế nào?" (*Pub : một dạng quán bar)

"Ta không biết bạn của ngươi."

"Rồi sẽ biết a. Đi thôi đi thôi." Hắn bên tai ta nhõng nhẽo nói.

"Thế nhưng..."

"Đi thôi."

Ta nhìn thấy ánh mắt có một chút cầu xin không rõ ràng, thế nên ta nhất thời nhẹ dạ.

"Lần sau không được viện dẫn lí do này nữa."

Hắn bừng bừng cao hứng, đem y phục đã sớm chuẩn bị trong xe cho ta mặc vào.

Ta đang nghĩ, ta có đúng hay không có chút ngốc nghếch.

Trước cửa Pub rất nhộn nhịp, không giống với những mô tả tạp nham bẩn thỉu như trong những quyển tiểu thuyết, mà lại rất sống động rất náo nhiệt. Lòng ta chợt thở phào nhẹ nhõm.

Âm nhạc bên trong cũng không quá ầm ĩ, chỉ có lầu hai là náo nhiệt, lầu một chỉ có ánh đèn mập mờ cũng với vài nam nhân đang uống rượu, thỉnh thoảng có một vài động tác ám muội. Vì vậy ta biết, đây là một Gay Pub.

Ngồi ở bên ngoài quầy bar, nghe trên lầu ồn ào thanh âm của một đám người nào đó, nghĩ có chút cô đơn.

Ta cuối cùng cũng là không thể đối mặt với những người không quen. Ngực thập phần bất an mà tự ti, tổng sợ mạo phạm đối phương, bởi vì nhút nhát nên có vẻ hơi lạnh lùng, càng làm chính mình thêm xấu hổ.

Không biết là vì nguyên nhân gì, ta không thích cảm giác bị bài xích ở ngoài, điều đó khiến ta sợ, người khác cười nhạo ta hay là khinh bỉ ta hay là ta đã làm gì đó không tốt?

Nhưng mà đối phương, thường hay đem cảm giác này của ta nghĩ thành ta né tránh người ngoài.

Thế nên lúc đối mặt với khách hàng, ta chính là giả vờ chuyên nghiệp cùng thành thục.

"Thao mẹ ngươi ! ! ! Trương Phong, lão tử nói cho ngươi, sau này đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!" Lầu hai đột nhiên vang lên tiếng chửi bậy, tiếp đó Trương Phong lao xuống lầu, nắm tay của ta đi ra ngoài.

"Đi!" Hắn hiển nhiên rất phẫn nộ, nắm tay của ta đặc biệt mạnh.

"Trương tiên sinh..." Ta còn không có phản ứng kịp.

"Ta nói đi — "

"Trương Phong, ngươi con mẹ nó, Trương Nham không phải mới đi vài ngày sao? Ngươi không phải nói thương hắn, thế nào lại đi tìm một kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ gì đó ?!" Hắn chưa kịp nói xong với ta đã bị một người nào đó từ trên lao xuống cắt đứt.

Nam nhân đó muốn xông lên, bị những người còn lại ngăn trở.

Trương Phong quay đầu, ánh mắt lợi hại nhìn quét một vòng: "Ta là thương hắn, thế nhưng hắn không thương ta."

"Kháo!" Nam nhân kia giận lên, đột ngột giãy dụa mạnh mẽ, "Con mẹ nó lúc đó ngươi nói ngươi thương hắn, ta liền nhường hắn cho ngươi! ! ! Ngươi như bây giờ không phải đã làm thất vọng ta, không, là làm thất vọng hắn?!"

"Nham không phải thứ linh tinh!" Ngữ khí Trương Phong trầm xuống, "Không phải thứ có thể nhường qua nhường lại."

"Vậy ngươi này đây gọi là gì! ! !" Nam nhân rống to hơn.

Trương Phong không tiếp tục trả lời. Bàn tay mạnh mẽ nắm cổ tay ta, siết ta đến đau. Lôi kéo ta ra khỏi quán bar. Hầu như đem ta nhét vào xe, không nói tiếng nào khởi động xe chạy đi.

Hắn trong bóng đêm nhìn ta, nhìn vào ta.

Đột nhiên bắt đầu bổ nhào vào ôm lấy ta cuồng loạn cắn, ta như đối tượng phát tiết của hắn.

"Trương tiên sinh." Ta không thể tránh né, không thể thoát được sự khó chịu trong ngực, như thể vừa bị ngàn dao đâm xuyên qua. Trương Nham không phải thứ linh tinh nào đó, thế ta là cái loại bất nam bất nữa kia?

Trương Nham là người yêu của hắn, ta đây là cái gì?

Hắn vì Trương Nham tức giận, ta lại trở thành công cụ cho hắn phát tiết?

"Trương Phong! Buông! Buông ra!" Ta kịch liệt phản kháng, không biết là bởi vì đâu mà đau xót, viền mắt nhanh chóng chứa đầy nước mắt.

Chương 5

Nhưng mà hắn dường như không nghe ta nói. Lạnh lùng mà kịch liệt cắn đến.

Ta mạnh tay cho hắn một đấm, phanh một tiếng đầu hắn đập vào cửa sổ xe.

Ta thở phì phò, ngón tay có chút run rẩy mở cửa xe xông ra ngoài.

Không khí bên ngoài có chút lạnh, mưa nhỏ vẫn còn nhẹ rơi.

"Tiểu Lâm!" Hắn ôm đầu xuống xe.

Ta không có để ý tới hắn, chỉ là nhanh chóng đi về trước.

"Tiểu Lâm! Lâm Tĩnh!" Hắn rống to hơn! Bên trong bãi đỗ xe, thanh âm có vẻ đặc biệt trống rỗng. Ta nhẹ nhàng hít một ngụm khí, ngừng lại.

"Ta biết ngươi vì sao ở cùng một chỗ với ta." Ta mở miệng, thanh âm bình tĩnh đến mức ta cũng giật mình. "Ngươi không thương ta, không quan hệ. Ta chưa bao giờ chú ý. Thuận theo nhu cầu thì có gì không tốt ? "

"Tiểu Lâm." Hắn chỉ có gọi, trong thanh âm có chút bất đắc dĩ, "Ngươi hiểu lầm rồi."

"Ta là vật thay thế cũng tốt, là thế thân cũng không quan hệ." Ta vẫn như cũ rất bình tĩnh, "Đối với việc ngươi đến nói chuyện phiếm, đối với ta mà nói ta cũng chưa bao giờ để ở trong lòng. Thế nhưng ta không phải đối tượng phát tiết của ngươi." Ta quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt lợi hại kia dĩ nhiên không dám nhìn ta, thực sự là buồn cười. "Ta chẳng lấy tiền của người, chẳng là nô lệ cho ngươi dưỡng."

"Tiểu Lâm ngươi không nên nói thế. Ta không có ý đó." Hắn vẫn như cũ đứng ở bên cạnh xe, ngay cả đi đến phía trước một chút cũng không, phỏng chừng hắn đang nghĩ điều này buồn cười đến mức chẳng cần phải nghĩ giải pháp.

"Ta tin tưởng sự thực." Ta chỉ chỉ hai mắt của mình.

"Tiểu Lâm..."

Ta không hề nói tiếp, xoay người đi lên lối đi bộ ven đường.

Hắn không có đuổi theo, chỉ đứng ở nơi đó, xem ta tiếp tục đi, thẳng đến khi ta quay đầu nhìn không thấy hắn.

Trời bắt đầu mưa nặng hạt.

Nửa đêm không có xe công cộng. Mà bởi vì thay đổi quần áo thế nên ta không có mang theo ví tiền. Ta đứng dưới đèn đường ngẩng đầu lên, nhìn nước mưa từ bầu trời rơi xuống, trong nháy mắt tạo thành một loại ảo giác nước mưa này giống như lông ngỗng đang bay, chạm vào da ta thế nhưng lại cực kì lạnh lẽo.

Ta nắm thật chặt áo gió, bên trong mặc lễ phục đơn bạc hắn cho ta.

Đẹp đẽ nhưng không dùng được.

Như vậy một đường đi về, không biết buổi sáng ngày mai ta có thể hay không đến phòng cố vấn đây ?

Đương nhiên, đó là trước khi ta chết cóng giữa đường.

Có lẽ không bị xe qua đường đâm chết, nhưng có thể bị tội phạm giết người cướp của.

"Bá! Bá!" Âm thanh từ còi xe, ta nhìn qua, xe hắn đậu ở ven đường, đầu từ cửa xe lộ ra nhìn ta. Trong xe mở hệ thống sưởi hơi, ta còn nhớ kĩ cảm giác ấm áp đó. Nếu như ngồi xe trở về, hẳn là không đến nửa giờ đã tới. Ta có thể nằm trên giường của mình, ấm áp ngủ...

Đột nhiên có chút hối hận đã làm dữ với hắn.

"Tiểu Lâm..." Hắn lại dùng ngữ khí cầu xin nói, "Là ta mang ngươi đi ra, vô luận như thế nào cũng để ta đem ngươi trở về đi."

Ta nhìn hắn, trầm mặc thật lâu.

"Thình thịch" Đóng cửa xe, ta thong thả ngồi vào chỗ, mặc cho nước mưa trên người không ngừng rỉ xuống chỗ ngồi. Quay đầu lại, giữa những lúc ánh sáng vụt nhanh qua, nhìn thấy đường khuôn mặt đậm nét của hắn.

Thế nên mới nói Trương Phong là một thương nhân khôn khéo.

Lúc này đây, nhìn như là hắn hướng ta thỏa hiệp, nhưng trên thực tế, là ta chịu thua.

Hắn ngay cả nói cũng không nói, chỉ là nhượng ta ngay tại lúc khó khăn nhất phải hướng hắn cúi đầu.

Ngay vừa lúc ta hầu như muốn cùng hắn quyết liệt, hắn cũng chưa từng đuổi theo, chưa từng bởi vì ta phẫn nộ mà hoảng loạn. Tựa hồ toàn bộ quá trình chỉ là ta cố tình gây sự.

Ta thở dài, rụt lui thân thể, đột nhiên nghĩ mệt chết đi mất, đang ngồi chợt cuộn mình lại.

"Lạnh?" Tay hắn duỗi đến, tại bên cạnh cổ của ta vuốt nhẹ, nhưng mà tay hắn vẫn dị thường băng lạnh, ta co rúm người lại một chút.

"Mệt mỏi..." Ta hừ nhẹ nói, mắt đều đã mở không được.

"Mệt mỏi thì ngủ đi." Hắn nói, giúp ta đem áo kéo đi, vỗ vỗ vai ta.

Vì vậy ta ở trong xe, nghe tiếng ong ong của xe mà chậm rãi ngủ.

Giữa một chấn động khiến ta tỉnh lại, dường như đang ở giữa không trung, chuyển động tới lui, lại vô cùng vững vàng. Cố gắng thanh tỉnh lại, mông lung nhìn ra được y phục hắn ở trước mắt ta.

"Trương tiên sinh..." Ta gọi hắn.

"Không sao, tiếp tục ngủ đi." Hắn đem đầu ta nhích lại gần lòng hắn, nơi đó thế nhưng lại rất lạnh, ta cuối cùng cũng tỉnh táo. Hắn đang ôm ngang người ta.

Tựa hồ sau sáu tuổi chẳng ai ôm nổi ta thì phải.

"Ta khi còn bé rất béo." Ta đột nhiên nói.

"Thật sự?" Hắn nói làm cho lồng ngực rung động, ta nghe đến đặc biệt thấy thoải mái.

"Lúc sáu tuổi ba ba ta đã không ôm ta lên nổi." Bọn ta đang đợi thang máy xuống tới.

"Thật?" Trong thanh âm hắn loáng thoáng có chút tiếu ý.

"Đều gọi là bé mập." Cửa thang máy mở, hắn ôm ta đi vào, sau đó ấn nút đi lên.

"Đó là cách gọi của Quảng Đông."

"Ân... Ta lúc đó thực sự rất béo."

"Sau này lại như vậy? Thế nào lại gầy đến như này. Ốm đến mức chỉ còn xương với xương."

Ta thật sự ốm đến mức này?

"Quên rồi." Ta không muốn nói. "Có lẽ là sau một trận bệnh nặng."

Chương 6

Thang máy từng chút từng chút rời khỏi mặt đất, ta mặc dù rất ốm thế nhưng cũng không quá nhẹ, hắn ôm ta đến giờ vẫn không có ý buông ra. Không biết vì sao lại có chút cảm động, trước giờ vẫn như đứa trẻ cố tỏ ra mạnh mẽ, ngẫu nhiên muốn tìm một nơi có thể thoải mái trở thành một kẻ nhu nhược, thế nên ta gắt gao ở trong lòng ngực hắn cọ tới cọ lui.

Hắn không tiếng động mỉm cười.

"Sau này đừng tùy hứng như vậy." Hắn nhẹ nhàng đem ta đặt ở giường lớn trong phòng ngủ, chính mình bắt đầu nằm đè lên ta.

"..." Ta không nói gì, thế nhưng hơi thở bắt đầu gấp gáp một chút.

"Biết không?"

Ta giương mắt nhìn hắn.

"Sao nào?" Hắn cởi từng cái từng cái cúc áo của ta ra, đôi môi phiến tình tại trên má ta chạm nhẹ, miễn cưỡng hỏi ta.

"Tùy hứng?" Ta hơi hơi thở dài.

"Tùy hứng..." Hắn không có cho ta cơ hội tiếp tục nói nữa, gắt gao ôm lấy ta, kéo y phục đơn bạc trên người ta ra, tay hắn từ trên ngực ta lướt xuống, khẽ mắng nhẹ cơ thể gầy gò chạm được cả xương sườn của ta.

"Quá ốm, quá ốm." Hắn nói, đôi môi lạnh lẽo hôn lên xương sườn, khiến ta hoảng hốt thở dốc một tiếng.

"Tiểu Lâm." Hắn gọi tên của ta, thanh âm trầm thấp ấm áp, hắn nhìn ta, trong ánh mắt cũng thoáng một tầng mông lung. Hắn hôn lên da ta, tóc ngắn ta, đôi mắt ta.

Giống như là tình nhân thật sự, ôn nhu, sủng nịch, có lẽ động tác hắn cũng không thật sự liêu tình, nhưng tổng khiến ta rơi vào cảm giác ôn nhu. Làm cho ta trong lúc đó cho rằng bản thân được yêu thương, được che chở.

"Trương tiên sinh..." Ta khinh suyễn gọi hắn, nhưng lại đột nhiên chảy nước mắt xuống. Từ khóe mắt ta chảy xuống, chua xót mặn đắng.

Hắn hôn lên miệng ta, đẩy hai chân ra, đem cực đại của hắn để tại hậu đình ta, "Gọi tên của ta."

"Trương... Trương phong..." Ta do dự nói, ta không muốn gọi tên của hắn, ta không muốn tạo thành quan hệ thân cận với hắn. Ta sợ, từ nay về sau thực sự sẽ không thể đào thoát được...

Hắn chậm rãi tiến nhập ta. Sự nóng bóng khiến ta run rẩy.

Ta rơi lệ đầy mặt.

Ngươi có biết chính mình đang làm cái gì không?

Buổi sáng đột nhiên tỉnh lại, cảm giác được nhiệt độ cơ thể bên người, vẫn như cũ là sự lạnh lẽo đó. Ta tự hỏi chính mình, ngửa đầu lên nhìn ánh mặt trời di động trên trần nhà.

Nhưng mà đêm qua chậm rãi, ôn nhu cùng hạnh phúc. Thậm chí hầu như khiến ta cảm kích đến rơi lệ.

Phút chốc thương cảm, phút chốc vô vọng, phút chốc hạnh phúc cùng phút chốc tham lam ở tại nơi ánh nắng rực rỡ rơi đầy cơ thể ta. Khiến ta vạn phần khó chịu.

"Ân..." Hắn ở bên cạnh xoay người, nghiêng người dùng sức ôm lấy ta, "Sao lại thức sớm như vậy..." Thanh âm hắn đặc biệt khàn khàn trầm thấp của buổi sáng mới tỉnh lại, "Ngủ tiếp một chút đi." Hắn nỉ non, xoay người tiếp tục ngủ.

Ánh mặt trời trên trần nhà dần dần mất đi, hai tay ta ôm lấy cánh tay vừa đặt ngang ngực mình. Trống rỗng mà băng lãnh. Ta đến tột cùng có biết hay không chính mình đang làm cái gì?

Bởi vì hắn đến vào một ngày trời mưa, vừa lúc lấp đầy tâm hồn buồn chán của ta, để rồi ta yêu thương hắn. Chính bởi vì khuynh hướng thích tự ngược bản thân sao? Rõ ràng là biết bản thân chỉ là thế thân để thỏa mãn tâm hồn cũng cơ thể của hắn... Như thế nào? Tình nhân, hay là vật thay thế? Nhưng bản thân ta đã như thiêu thân lao đầu vào lửa, cứ đâm đầu mãi xuống vực sâu...

Hay là, bởi vì ta tịch mịch, cũng bởi vì hắn tịch mịch, vừa lúc gặp được nhau thế nên hắn tìm được một người thỏa mãn chính mình mà ta cũng tìm được thứ tình yêu không thực tế này ?

Nhưng mà, có thể yêu người khác cũng là một loại hạnh phúc, không phải sao?

"Linh — " Chuông cửa reo lên, ta kéo chăn, không muốn đi mở cửa.

"Linh — linh — " Chuông cửa vẫn liên tục vang lên.

"Đi mở cửa." Ta đẩy đẩy hắn.

"Ân? Vì sao a? Ngươi đi." Hắn tiếp tục ngủ.

"Đây là nhà ngươi..." Ta nhớ lại, này không phải nhà ta. "Ngươi ngày hôm qua mang ta quay về nhà ngươi sao?" Ta lấy làm kinh hãi, ngồi xuống quan sát phòng.

"Làm sao?" Hắn cũng triệt để tỉnh, nằm cười hỏi ta.

Ta kích động một chút cũng từ từ dịu xuống, lắc đầu: "Cũng không có gì... Chỉ là nghĩ đến nhà ngươi phải là dùng vàng hay mã não xây nên. Kết quả lại chẳng khác gì nhà người thường."

Hắn cười ha ha, cánh tay dài duỗi đến ôm lấy cổ ta kéo xuống, hôn ta thật sâu. Hắn hôn môi tựa hồ có một loại ma lực, tổng có thể khiến ta mê mẩn. Lúc tiếp nhận hắn, ta tựa hồ có chút cảm kích, cảm tạ hắn đã bố thí ta.

"Đi mở cửa..." Hắn vẫn như cũ bên tai ta nói, quyến rũ đầy mê hoặc.

Mặt ta hơi đỏ: "Ngươi muốn ta đi mở cửa cũng không cần xuất nhiều công phu như thế."

"Đi đi, ngoan nào." Hắn nhịn cười xem ta rời giường, mặc áo ngủ của hắn xuống lầu mở cửa.

Ta lười biếng đến cả giày cũng không mang, trong ngực có chút vui sướng. Tại nhà của hắn, hắn cố bức ta đi mở cửa, này cũng là một loại thừa nhận phải không?

Ta cứ như vậy vui vẻ mở cửa, nhưng ngay khi nhìn thấy người đang đứng trước mắt, mọi thứ bỗng chốc bị phá hủy.

"Ngươi là ai?" Người đối diện hỏi ta.

Ta đứng ở tại chỗ, tinh tế thưởng thức những lời này.

Ta là ai?

Ta là ai đây, là cái gì của Trương Phong đây ?

Có phải là người yêu của hắn đâu nào?

"Ta là Lâm Tĩnh, là — "

Người ngoài cửa đem ta đẩy ra, thắt lưng ta chạm vào nắm đấm cửa, đau đớn.

"Phong!" Y xông thẳng lên lầu, "Phong!"

Ta đỡ thắt lưng, chậm rãi đi lên, Trương Phong đang bị hắn ôm lấy ở trên giường, nhìn hắn kinh ngạc, biểu cảm khó tin cùng mừng rỡ vạn phần—đó là biểu cảm ta chưa từng thấy trên mặt hắn.

"A Nham, ngươi, ngươi đã trở về?" Hắn ôm lấy y, rất chặt rất chặt, chặt đến mức khiến ta vô pháp thở. Ta ở chỗ cầu thang co rúm lại một chút, đột nhiên nghĩ thật lạnh. Thanh âm của hắn, như là thanh âm của người đột nhiên tìm lại được thứ trân quý nhất đã từng bị mất, mừng rỡ cùng vui sướng, hạnh phúc lạ thường.

"Hắn là ai vậy?" Trương Nham quay đầu lại xem ta, như thể ta là tên trộm xông vào lãnh địa của y.

"Hắn?" Trương Phong cũng nhìn ta, nhất thời không biết phải giải thích thế nào, "Hắn, hắn là..."

Ta đứng ở nơi đó, đi chân trần trên nền đá lạnh lẽo, trong ngực chậm rãi bị lấp đầy bởi đau đớn. Nhìn hai người bọn họ, lại nhìn đến ánh mắt Trương Phong... Trong đôi mắt ấy không có một chút tình cảm.

Ta cười khổ một chút: "Ta đã quấy rối rồi, ta đi trước." Chậm rãi lách qua người bọn họ tiến vào phòng ngủ, nhặt lên y phục tán loạn đầy đất, đêm qua tựa hồ tràn đầy hoang đường.

Ánh mắt hắn nhìn vào ta, ta thong thả mặc xong quần áo, mang cà-vạt, mang giày vào, từ trong phòng đi ra ngoài.

Ánh mắt hắn vẫn đuổi theo ta, tuy rằng không có chút hơi ấm, thế những vẫn chăm chú vào ta, ta như là đối tượng cho hắn ôm, chặt chẽ nhưng không có chút hơi ấm nào.

Bên ngoài đang mưa, ta ở trong mưa chật vật không chịu nổi.

Men rượu tối qua rốt cuộc cũng đã bắt đầu tác dụng, khiến cho đại não ta đau nhức.

Thật buồn cười, tối qua không chịu khuất phục mà gặp mưa, sáng ra không muốn thỏa hiệp mà gặp mưa. Ai bảo ta lại là người như thế này làm gì ?

Ta ngửa đầu, nước mưa khắp trời xoay tròn rơi xuống, ta ở trong mưa ngây ngẩn ngây ngẩn ngây ngẩn ngây ngẩn ...

Ta không nhớ rõ chính mình làm cách nào trở về nhà được. Phải biết rằng nhà ta cách nhà hắn cả một khu phố.

Ta cũng không nhớ được làm cách nào ta lại leo lên tới giường. Khi ta bị điện thoại di động đánh thức mới phát hiện từ sàng đến giường đều đã ướt sũng. Cả người như thể bị ngâm trong nước.

Điện thoại di động vẫn còn đang reo.

Ta đột nhiên nghĩ mình vừa bị ném vào lò vi sóng, khô nóng đến trầm trọng. Cật lực ngồi dậy, từ áo khoác bị ném dưới đất lấy ra điện thoại di động, muốn xem tên hiển thị nhưng trước mắt lại một mảng không nhìn rõ.

"Uy?" Ta bỏ cuộc, trực tiếp nghe điện thoại.

"Tiểu Lâm!" Thanh âm hổn hển của hắn từ bên kia truyền đến, dường như đã cách xa mấy thế kỷ, ta lắc lắc đầu, mỉm cười : "Trương tiên sinh, ngài khỏe..."

"Tiểu Lâm! !" Hắn ở bên kia rống to hơn, "Ngươi ở nơi nào? ! Ngươi về nhà chưa?! Ngươi có biết ta tìm ngươi không, ta gọi đến nhà ngươi không ai nghe, đến phòng khám cũng không ai mở. Ngươi rốt cuộc đi đâu ?"

"Ta ở nhà a." Đầu ta mềm nhũn, ngã vào gối nằm băng lãnh ẩm ướt, ngẩng đầu chẳng còn nhìn rõ gì nữa, "Ta từ nhà ngươi đi về nhà mình" Cái trán thật nóng, ta là đang sốt sao?

"Ta hai ngày nay đều đến nhà ngươi, ngươi căn bản không ở đó ! Ngươi có biết mình đã vài ngày không xuất hiện? Tiểu Lâm?"

Ta thở dài, ta làm sao biết?

Lẽ nào ta ngủ hai ngày?

Ta nghe điện thoại từ hắn. Lại bắt đầu buồn ngủ, chợt nghĩ tốt hơn hết là ngủ đến chết cho rồi.

Không biết là qua bao lâu, bị người lay tỉnh lại, mông lung thấy được khuôn mặt lo lắng của Trương Phong. Thật là kỳ lạ, biểu cảm đó của hắn không phải chỉ dành cho Trương Nham sao ?

"Không nên làm phiền ta..." Ta phẩy tay hắn ra, như thể đang đuổi ruồi.

"Ngươi đang nóng, lại bắt đầu co giật, lập tức cùng ta đến bệnh viện." Hắn cường ngạnh kéo ta đứng lên, "Ngươi đến tột cùng là đối với bản thân mình như thế nào ?! Cả người ướt đẫm còn lên giường nằm, cả quần áo cũng không thay."

"Không phải ngươi muốn gặpTrương Nham sao? Không cần lo cho ta, để ta ngủ." Ta cuộn lại trên giường, không muốn đứng lên.

"Tiểu Lâm! Ngươi không nên tùy hứng có được hay không! ! !" Hắn nắm ta lên, thô lỗ mặc áo quần cho ta, "Lập tức cùng ta đi bệnh viện."

"Ngươi quan tâm ta để làm gì?" Ta nhìn hắn, vẫn hoảng hốt như cũ, cảm thấy toàn thân đều đau nhức, "Ta cũng không phải là người của ngươi. Ta là người của ngươi sao? Trương tiên sinh, ngươi nói cho ta biết được không?"

"Lâm Tĩnh!" Hắn rốt cục tức giận, ta vui vẻ lên, rốt cục cũng tức giận rồi a. "Ngươi không nên dây dưa chuyện này. Mau nhanh cùng ta đến bệnh viện." Hắn ôm cổ ta, kéo ta ra khỏi phòng.

"Dây dưa a." Ta ngẩng đầu nhìn hắn, "Ta một mực dây dưa với ngươi sao?"

Hắn lo lắng nhìn thang máy lên.

"Ngươi không có." Hắn rất nhanh phủ định.

"Ta không có..." Ta ngây ngẩn, nếu ta không có, tại sao cái ôm của của ngươi lại lạnh như thế, khiến cho ta không cảm thấy được nhiệt độ của ngươi ?

"Trương Phong." Ta giãy khỏi cái ôm của hắn, nhìn thẳng vào trong mắt hắn, "Ngươi nói cho ta biết... Ngươi có yêu ta không?"

Hắn sợ run một chút, hổn hển muốn kéo ta, "Lâm Tĩnh!" Ta né tránh.

Thế nhưng ta yêu ngươi...

Cho dù biết ngươi không thương ta, ta chỉ là một công cụ cho ngươi, thế nhưng ta vẫn yêu ngươi.

Làm sao cho đủ đây, Trương Phong.

Ta thế nào lại yêu ngu xuẩn như vậy, yêu theo cảm tính thôi sao?

"Không thương ta... Thì đừng làm phiền ta, có được hay không?" Ta thở dài, xoay người đi vào trong.

Ý thức hoàn toàn mơ hồ, mọi thứ trước mắt đều mờ đi, thân thể rơi xuống, rơi xuống...

"Lâm Tĩnh!"

Ta nghe được hắn gọi ta, sau đó ngất đi.
.

Chương 7

Ốm rồi, sốt cao rồi, thật nóng. Rất có thể phát triển thành bệnh viêm phổi nguy hiểm. Tại bệnh viện ngây người vài ngày, hắn vẫn đều ở cạnh ta, bên cạnh ta.

Ta không để ý tới hắn.

Bởi vì hắn không có nói lời xin lỗi.

Lạnh nhạt với hắn vài ngày, hắn đã không thấy tăm hơi.

Ta nghĩ hắn cũng sẽ chịu không nổi, dù sao ta cũng không phải người yêu chân chính của hắn, hắn có thể chịu được ta lạnh nhạt nhiều ngày như thế đã là quá mức.

Lấy vài bộ quần áo đơn giản từ bệnh viện đi ra, xe hắn đã đợi ở bên ngoài.

"Tiểu Lâm!" Hắn vẫy tay, ta quay mặt qua chỗ khác.

"Tiểu Lâm!" Hắn lớn tiếng gọi tên của ta, ta đột nhiên lại oán hận như tiểu hài tử giận dỗi. Cầm chặt túi hành lý trong tay, xoay nguời bỏ đi.

"Tiểu Lâm!" Tiếng bước chân hắn càng ngày càng gần, ta càng chạy càng nhanh.

"Tiểu Lâm, ngươi đứng lại!" Cánh tay bị hung hăng nắm, mạnh mẽ bị kéo trở lại, cảnh sắc trước mắt đột nhiên lắc lư, ta lại nhìn thấy gương mặt đỏ ửng vì đuổi theo của hắn.

Ta giật mình.

"Làm gì?"

Hắn bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi vì sao lại trốn ta?"

"Ta không có..."

"Thật vậy chăng?"

"..." Ta trầm mặc không nói.

Hắn nhẹ nhàng sờ mặt của ta: "Sao lại không nói ?" Thanh âm hắn rất nhu hòa, "Sao thế, Tiểu Lâm, sao mấy ngày nay lại không muốn nói chuyện với ta. Ta làm sai cái gì ? Ngươi nói cho ta biết được không—"

"Ngươi xác định ngươi làm sai?" Ta cười nhạt, "Xác định cần ta chỉ cho ngươi chỗ sai ?" Ta muốn kéo tay hắn ra, nhưng lại giãy không được.

"Tiểu Lâm!!" Hắn bất đắc dĩ gọi, "Không nên như vậy..."

"Không nên cái gì?" Ta hỏi hắn, "Ta làm sao?"

"Không nên tức giận, đừng nóng giận." Hắn nói.

Tức giận... Ta nháy mắt hạ ánh nhìn, giật mình phát giác ra ta tột cùng là đang làm cái gì. Ta căn bản là đang... hướng hắn phát tiết bất mãn. Ta làm sao thế này ? Không phải lý trí đã sớm xác định hắn rõ ràng không thương ta sao? Hiện tại thế nào lại giống một đố phụ, nổi cơn ghen ?

"Ghen tị?" Hắn cười hỏi ta, "Tiểu Lâm ngươi là đang ghen sao?"

Ta lấy cái gì mà ghen? Là cái gì mà ghen?

Thế nhưng lời vừa nói ra lại sặc mùi dấm chua : "Không phải Trương Nham đã trở lại bên cạnh ngươi rồi sao ? Còn tìm ta để làm gì ? Hắn ở cạnh ngươi không phải ta nên ly khai sao ? Ta ly khai không phải đã hợp ý ngươi sao ?"

Hắn nhìn ta, dáng tươi cười càng lúc càng rõ...

"Ngươi cười cái gì?" Ta tức giận hỏi hắn

Lại bị hắn đem ôm vào trong ngực, áp bách đến mức cả hô hấp cũng khó khăn.

"Buông ra!" Ta ở trong lòng hắn vô lực giãy dụa. "Buông!"

"Xin lỗi." Hắn thở dài một tiếng, sau đó nói. Vì vậy ta đột nhiên cứng ngắc.

"Phi thường xin lỗi." Ta nghe hắn xin lỗi, giống như một cơn gió nhẹ ở xung quanh cơ thể quay tròn, rất ôn nhu mà cũng rất chân thành, "Ta không nên ở buổi sáng ngươi đi không giữ ngươi lại, cũng không nên khi tìm không được ngươi lại trở nên rối bời điên tiết, cũng không nên để ngươi lo lắng chuyện của ta cùng Trương Nham..." Ta lấy làm kinh hãi nhìn vào mắt hắn, trong suốt an tĩnh, nằm trong cái ôm của hắn, viền mắt ta chua xót, đột nhiên cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của hắn...

Nguyên lai là ấm áp thế này đây.

"Vậy ngươi có yêu ta không?" Ta hỏi hắn.

Hắn thở dài, vuốt ve tóc ta: "Ngươi vẫn chấp nhất vấn đề này sao?"

"Ta..." Ta lắc đầu, "Ngươi không thương ta, ta rất rõ ràng. Ta cũng chỉ là tịch mịch, ta không quan tâm cảm giác của ngươi, ngươi cũng như ta thôi... Thế nhưng, thế nhưng nếu như yêu một người, nhất định là mong muốn người kia cũng như thế. Ngươi hiểu chưa ?"

Hắn trầm mặc thật lâu thật lâu, rồi chậm rãi mở miệng: "Xin lỗi."

Lòng ta lại nặng xuống, lạnh một mảng, thật sự trầm xuống

Nguyên lai ngươi là tại vì cái này mà xin lỗi?

Nguyên lai ngươi là tại vì không thể yêu ta mà xin lỗi sao?

Lúc tan tầm, hắn gọi điện thoại đến nói với ta hắn không thể đi cùng ta, bởi vì Trương Nham muốn dẫn hắn đi tiệc. Bên ngoài phòng khám trời mưa ào ạt, ta dập tắt điếu thuốc đang cháy một một nửa trong tay đi. Nghĩ trong lòng sẽ không bao giờ mất đi được cảm giác lạnh lẽo như đứng giữa trời mưa thế này.

Ta khẩn cấp cần tìm một cách nào đó để phát tiết.

Vì vậy người chưa bao giờ uống rượu như ta, lại nghĩ đến Pub mà hắn từng dẫn ta đến.

"Tiên sinh uống loại nào?" Người pha rượu hỏi ta, ta sửng sốt nửa ngày.

"Ân... Cho ta xem menu." Lo lắng nửa ngày, ta có điểm xấu hổ nói.

Trên menu toàn là những cái tên ta không biết, tìm nửa ngày cuối cùng bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nói : "Cho một ly tương đối mạnh của bar."

Vị của rượu thật sự tốt. Tuy rằng độ cồn hơi cao, thế nhưng uống vào không hề nóng bỏng rát, trái lại ấm áp kéo dài, rất có phong vị, ta uống liền hai ly. Điện thoại trong túi vang lên.

Là điện thoại của Trương Phong.

Ta không có nghe.

Điện thoại vẫn vang liên tục, liên tục không dừng. Ta uống một ngụm rượu lớn, trong miệng thế mà đặc biệt đắng nghét.

Sau đó nửa điểm phiền muộn trong ngực cũng chẳng giảm.

Ta thực sự là một đứa ngốc.

Không cự tuyệt cùng hắn lên giường, đấy còn chưa tính, sau đó lại yêu hắn.

Như vậy tính là cái gì đây?

Điện thoại liên tục reo lên. Toàn bộ quán bar đều nhìn vào ta.

"Uy." Phục vụ viên quầy bar gọi. "Tiên sinh, điện thoại của ngài."

"Ta biết." Loạng choạng đứng lên, ta trả tiền rồi đi ra ngoài. Uống nhiều quá rồi. Khung cảnh trước mắt chập chờn, thân thể mềm nhũn, gió thổi nhẹ qua, đầu liền nhanh chóng nặng đi.

Bên ngoài cùng ngày đó thật lạnh như nhau.

Mắt bị gió lạnh làm cho đau xót, hầu như không thể mở.

Điện thoại vẫn đang reo, ta tựa vào thân cây bên cạnh, lấy ra, màn hình lóe lên, là điện thoại của Trương Phong.

Hít lấy một hơi thật sâu: "Uy — "

Sau đầu đột nhiên một trận gió vang lên, vô cùng đau nhức, cả người té ra trên mặt đất.

Điện thoại "Cạch" một tiếng văng ra xa.

Toàn bộ đầu đều đau nhức kịch liệt, ta nằm dưới đất cố gắng giãy dụa, máu từ đỉnh đầu chậm rãi chảy xuống, hai mắt bị máu che khuất nhìn thấy thấp thoáng một đôi giày.

Nhìn lên... Tựa hồ là một người nào đó ta đã thấy qua.

Hắn cười nhạt một chút: "Là tên đã câu dẫn Trương Phong."

"Ngươi, ngươi là..." Là kẻ ngày đó cùng Trương Phong cãi nhau.

Cột sống đột nhiên đau nhức như thể bị gậy gỗ đánh vào, đau đến mức ta thở dốc, cuộn người lại trên mặt đất.

"Biết ta vì cái gì lại đánh ngươi không?" Hắn ném xuống cục gạch nhiễm đầy máu trong tay xuống, ngồi xổm hỏi ta. (trời ơi*gào thét*, Tĩnh Nhi *gẩm rú* TT^TT)

Gian nan lắc đầu, trước mắt ta một trận tối đen, men rượu cùng đau đớn khiến ta nhất thời không chịu đựng nổi.

"Trương Phong cùng Trương Nham bên cạnh nhau, ngươi vì cái gì lại xuất hiện?" Hắn hỏi ta.

Ta làm sao biết...

Máu vẫn chảy ra, ta hít một ngụm khí lạnh mang theo mùi máu cùng thuốc lá.

"Ngươi muốn nói cái gì?" Hắn đạp ta một cước, ta đau đến chết lặng. "Ngươi loại này cần phải giáo huấn một chút, để xem còn có thể đi câu dẫn người khác được không!"

Ta vô lực biện bạch, nhắm mắt lại.

Giữa cơn gió lạnh chỉ thấy càng ngày càng lạnh, càng ngày càng cô đơn, thân thể từng giây một nhẹ đi, tất cả những gì ta có đều đã bỏ ta mà đi.

Bao gồm cả sự ngu ngốc của ta, tình yêu của ta, quá khứ của ta...

"Tiểu Lâm!"

Có người gọi.

Ta muốn mở mắt, nhưng phát hiện giống như bị ngàn tấn gạch đè lên, cố gắng lắm mới có thể mở mắt.

"Tiểu Lâm!" Ta nghe thấy được thanh âm của Trương Phong.

"Tiểu Lâm! Ngươi tỉnh? Ta đi gọi bác sĩ." Hắn hơi chút ly khai.

Thế nhưng trước mắt ta một mảng tối đen.

"Ngươi có hay không khó chịu chỗ nào?" Hắn kéo cánh tay của ta, sau đó từ từ ngồi xuống, lưng đau như bị gãy xương vậy.

"Rất khó chịu sao?" Hắn lo lắng hỏi ta.

Ta bỏ tay hắn ra.

"Đây là ở đâu?"

"Ở bệnh viện."

"Bệnh viện..." Ta đưa tay ra ngoài sờ, "Vì cái gì lại tối thế này ?"

"Tiểu Lâm?" Thanh âm hắn đình trệ một chút, "Hiện tại là...ban ngày a."

Ban ngày?

Ta sửng sốt.

Vươn tay sờ sờ lên mắt, nhưng trước mắt không có cái gì che chắn cả.

Sao lại...

"Tiểu Lâm, ngươi nhìn thấy tay ta không?!" Trương Phong tựa hồ lo lắng đứng dậy, ta cảm giác trên mặt có gió thổi qua, này hẳn là tay hắn tạo gió.

Ta lắc đầu.

"Sao, sao lại như vậy? Tiểu Lâm ngươi cái gì cũng nhìn không thấy sao?"

Cái gì cũng nhìn không thấy sao?

Ta đột nhiên mỉm cười.

"Tiểu Lâm!" Hắn sốt ruột, "Ngươi sao lại cười, ngươi không còn nhìn thấy mà!"

Như vậy có gì không tốt ? Ta cái gì cũng nhìn không thấy, không cần nhìn ngươi, không cần nhìn ngươi cùng Trương Nham vui vẻ bên nhau, như vậy có gì không tốt?

Cười, ta liên tục cười.

Bác sĩ kiểm tra cho ta, nói rằng là do máu tụ đè lên thần kinh, một hai tháng sẽ khỏi. Nếu như vẫn không có chuyển biến thì sẽ phẫu thuật lấy ra máu tụ.

"Tiểu Lâm." Trương Phong lại gọi ta.

"Ngươi không nên gọi nữa có được hay không?" Ta thở dài, ngã vào trên giường, nhắm mắt lại muốn ngủ.

"Vì cái gì?"

"Tiểu Lâm Tiểu Lâm, vẫn liên tục kêu. Cũng không như tổng tài lớn như ngươi a." Trước đây luôn luôn là ta gọi ngươi. Có đúng hay không? Trương Phong.

"Tiểu Lâm! Ngươi sao lại nói như thế?" Hắn hổn hển nói, "Chúng ta là người yêu, vì cái gì không thể gọi."

"..." Ta lại nghĩ đến buổi tối kia.

"Tiểu Lâm."

"Ngươi đi có được hay không?" Ta thở dài, nhẹ giọng hỏi hắn.

"A?"

"Ta..." Ta ngậm chặt đôi môi. Ngươi chẳng lẽ không biết ta  đang nói gì sao?

Trương phong.

Cuộc sống của ta từ khi gặp ngươi bắt đầu thay đổi.

Không còn thỏa mãn bởi những thứ đơn giản, không còn giữ được sự bình tĩnh giả tạo.

Ta cần gì, ta lấy được gì, tất cả là gì chứ?

"Cho ta điếu thuốc thất tinh." Ta nói trong bóng tối.

Hắn sửng sốt một chút, sau đó nghe thấy tiếng hắn lục lọi trên người, rồi đến tiếng bật lửa, một điếu thất tinh đưa đến bên môi ta, ta hít một ngụm, không khỏi bắt đầu thở dài.

Trương Phong a, ngươi chẳng lẽ không biết ta chỉ hút thất tinh loại nhẹ sao?

"Hút xong điếu thuốc, ngươi hãy đi đi." Ta cười khẽ đối hắn nói. "Ta không phải người mà ngươi cần."

Ta không nghe âm thanh gì, thế nhưng ta nghĩ hắn nhất định là đang dùng ánh mắt khó tin để nhìn ta.

Bất quá, này cũng không gọi là gì.

Nếu như nằm trong cái ôm ấp của ngươi, mà nhiệt độ đều không phải lưu cho ta, ta cũng không có quyền chia sẻ.

"Cạch." Chìa khóa trong tay tìm được lỗ cắm lại rơi xuống.

Ta nắm túi xách trong tay, nhíu mày.

Mù quả nhiên là một chuyện phiền phức. Tạm thời thật đáng ghét. Chẳng biết sau này làm cách nào sinh hoạt đây.

Chậm rãi ngồi xổm xuống đất, tìm kiếm chìa khóa mở cửa chính.

Đến tột cùng... Rơi ở đâu rồi?

Sau đó chợt tìm thấy một đôi tay.

Ta sửng sốt một chút.

"Tiểu Lâm..." Đối phương gọi tên của ta.

Là Trương Phong.

Ta loạng choạng đứng lên: "Ngươi tới làm gì, Trương tiên sinh?"

"Ta, ta giúp ngươi tìm chìa khóa." Hắn lắp bắp mở miệng.

Ta vươn tay ra, một chùm chìa khóa rơi vào trong tay của ta. "Được rồi, chìa khóa nhặt lên rồi, ngươi có thể đi."

"Tiểu Lâm!" Hắn nắm lấy hai tay ta, niết khớp xương ta đau nhức.

"Ngươi làm gì thế!" Ta mạnh mẽ giãy dụa.

"Tiểu Lâm! Tiểu Lâm! Ngươi hãy nghe ta nói."

"Ngươi buông!"

"Ngươi hãy nghe ta nói, hãy nghe ta nói a!"

"Ta không muốn nghe!" Ta che lỗ tai, "Ta nghe chưa đủ sao? Ngươi còn muốn ta nghe cái gì nữa?"

"Tiểu Lâm — "

"Cho tới bây giờ đều là ta đang nghe mà!" Ta lớn tiếng quát lên, đối mặt với bóng tối, loại nôn nóng này khiến ta bất an, làm cho ta sợ hãi, "Cho tới bây giờ, đều là ta đang nghe ngươi nói! Ngươi muốn gặp bác sĩ tâm lý, ta nghe ngươi nói; ngươi yêu Trương Nham, ta nghe ngươi nói; ngươi nói muốn cùng ta lên giường, ta nghe ngươi nói! Ngươi còn muốn ta làm sao nữa! ! !" Ta kiệt lực hô lên, đôi mắt đều đã đau xót, có lẽ là mắt mở lâu quá nên nước mắt chảy ra. Ta không còn nhìn thấy nên chẳng nhớ là mắt vẫn đang mở, luôn cả chớp mắt cũng quên, đến khi quá mệt mỏi mới phát hiện nhắm mắt hay mở mắt đều như nhau.

Giống như tình cảm ta đối với Trương Phong.

Ta nghĩ ta đã rõ ràng rồi, vô luận là ta có buông thả chính mình đi chăng nữa, Trương Phong cũng là vĩnh viễn không có khả năng yêu ta.

Sự tình chỉ giản đơn thế thôi.

Vô luận là ta thương hắn cũng được, hay là không thương hắn đi nữa, cuối cùng thì ta cũng gặp gỡ hắn. Hắn ôm ta trong ngực, nghĩ đến người nào đó không phải ta. Nếu mù quáng yêu, còn có thể ngây ngốc tin tưởng vào hắn, nhưng mà hiện tại...

Cho rằng, có thể yêu hắn ngay cả khi hắn không yêu ta, đáng tiếc con người luôn có lòng tham.

"Ngươi..."

"Đừng chạm ta!" Ta lau nước mắt, lui về phía sau vài bước, rất thương tâm, rất thương tâm mà khóc.

"Vì cái gì phải khóc?" Hắn bất đắc dĩ thở dài.

Ta không biết vì cái gì lại thương tâm, vì cái gì lại không thể khóc.

Ta chỉ là thương tâm, chỉ là khổ sở.

Từ từ ngồi xổm xuống, tựa lưng vào vách tường nơi hành lang, khóc đến mức hồ đồ. Thật lâu, thật lâu...

Trương Phong chậm rãi mở miệng: "Ta ngày đầu tiên gặp phải ngươi, chỉ biết ngươi chính là không giống. Ngươi là một nam hài tử, thế nhưng làm việc rất có chủ kiến, mạnh mẽ vang dội, có đôi khi biếng nhác, trong ánh mắt thế nhưng lại nhiệt tình. Ta nghĩ ngươi cùng Nham rất giống, thế nên..."

Thế nên ta trở thành kẻ thay thế của y sao?

"Thế nên... cuối cùng, ta nhận ta yêu ngươi."

Ta nhịn không được cười lớn.

"Ngươi cười cái gì?"

"Ngươi thật thích nói đùa."

"Ta nói sự thật." Hắn lắc đầu với ta. "Ta vẫn nói với ngươi cùng hắn giống nhau, kỳ thực... Ngươi cùng hắn tuyệt không giống. Một điểm cũng không. Chỉ có cảm giác của ta là giống."

"Cái gì chứ." Ta cười nhạo hỏi.

"Yêu." Hắn nhẹ nhàng thở dài, "Là cảm giác yêu. Tiểu Lâm, ngươi không rõ cái loại cảm giác này sao? Khi ngươi yêu một người—"

"Khi ngươi yêu một người, ngươi sẽ vì hắn thống khổ." Ta cười khẽ.

Trương Phong bị một câu của ta đẩy ngược trở lại, ngây ngẩn, thật lâu không nói gì, sau đó ta nghe thấy tiếng hắn thở nặng nề. Sau đó... hắn khóc.

"Tiểu Lâm... Ta sao lại làm ngươi bi thương đến mức này? Ta đã làm gì thế này? Ta đã cho rằng ta một mực yêu ngươi, ta chính là yêu ngươi. Tiểu Lâm... Xin lỗi, xin lỗi..."

Hắn khóc, thấp giọng khóc, ngay trước hành lang nhà ta.

Thỉnh thoảng có người đi lên, có lẽ là đi xuống nữa.

Nhưng mà hắn tựa hồ hoàn toàn không có thấy, chỉ là đứng ở nơi đó, giống như một hài tử khóc lóc.

"Ta đã từng yêu Nham, thế nhưng thời gian ta ở cạnh ngươi, ta đã không còn thương hắn nữa. Ta cùng hắn đã qua đi." Hắn nhỏ giọng nói, "Ngày đó Nham từ nước ngoài trở về, ta đột nhiên minh bạch tất cả. Thế nhưng ta không biết có ngươi yêu ta hay không... Bởi vì chúng ta lúc đó tựa hồ chỉ giống bằng hữu."

Đó là nguyên nhân ngươi đã không chịu nói sao?

"Sau lại không gặp ngươi, ta điên tiết chạy đi tìm ngươi vài ngày, ta biết ta đã yêu ngươi quá sâu, ta sợ ngươi lại đột nhiên biến mất. Ta thực sự sợ."

Thế nên ngươi ở trước cửa thang máy nổi giận với ta?

"Ta cho rằng, ta nghĩ ngươi cũng không yêu ta, lúc ngươi xuất viện lại dùng biểu cảm đó hỏi ta, ta đã cho rằng ta phiền nhiễu ngươi."

Thế nên ngươi mới có thể nói "xin lỗi" sao?

"Thế nhưng!" Hắn đột nhiên sốt ruột lên, "Tiểu Lâm, xin lỗi, Tiểu Lâm! Ta không nên bỏ lại ngươi một mình, ta không nên để ngươi một mình đến quán bar, Tiểu Lâm, xin lỗi xin lỗi xin lỗi..." Hắn che mặt, khóc ồ lên.

Ta ngồi ở chỗ này.

Nút thắt trong ngực, từ từ nới lỏng ra, từ từ biến mất.

"Có thể ôm ta một cái không?" Ta nhẹ giọng hỏi.

Hắn lập tức đi tới, cởi cúc áo của hắn, đem ta gắt gao ôm vào lòng, một chút khoảng cách cũng không có. Hắn mang theo khí tức dương cương vây quanh ta, ngực hắn nóng rực, ta nhịn không được rơi lệ.

Trước đây vì sao ta chưa từng cảm giác được.

Kỳ thực cái ôm của hắn, lại có thể ấm như thế này?

Vĩ thanh

Lúc vừa tỉnh lại buổi sáng.

Ánh sáng mặt trời rải khắp khoảng trần nhà trắng như tuyết.

Ánh mặt trời thật sự rất ấm.

Nhưng mà cái loại cảm giác tốt đẹp này chính là rất mơ hồ.

Ta xoay người ôm lấy hắn vẫn còn đang ngủ, đem hắn dọa sợ.

"Làm sao làm sao làm—" Hắn mở mắt, nhìn thấy đôi mắt ta le lói thần thái dưới ánh mặt trời, kinh hỉ kêu lên: "Mắt ngươi đã được rồi?"

Ta mỉm cười.

Thực ra mắt ta chưa từng mù.

Khi đó là vì trốn tránh mà lấy một cái cớ thôi.

Coi như chưa có cái gì xảy ra là được rồi.

Ta cười hỏi hắn: "Ấm áp sao?"

"Ừ..."

"Ta cuối cùng nghĩ..."

"Ừ?"

"Nhiệt độ cơ thể ngươi ấm áp như ánh mặt trời."

Hắn hôn khóe miệng ta, kéo ta ôm chặt vào lòng.

END

Df

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro