🌳 CÂU CHUYỆN LỚN BẰNG CẢ VŨ TRỤ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Hàn Quốc, hầu hết những cánh cửa tự động lên tàu điện ngầm đều có ký hiệu chữ nổi braille. Trong lúc ngồi đợi tàu ở nhà ga, tôi đã từng thử sờ lên những ký hiệu chữ nổi lồi lõm đó mà lần nào cũng thấy trong lòng dâng lên những cảm xúc phức tạp.

Đối với tôi những cái chấm nhỏ này chẳng có ý nghĩa gì hơn ngoài những cái chấm, nhưng đối với một ai đó nó sẽ trở thành chỉ dẫn, thành con đường. Có lẽ chúng ta đã quên mất rằng hoàn cảnh khác nhau sẽ khiến mọi thứ đối với chúng ta trở nên khác biệt.

Chợt một kỷ niệm cũ tháng qua trong đầu tôi. Hồi đó tôi vẫn còn là một cậu bé nhỏ xíu mới bắt đầu học bảng chữ cái tiếng Anh và thường xuyên nhầm lẫn giữa B và D. Một lần tôi đến cắt tóc ở cửa tiệm tôi toàn gần nhà. Trong lúc chờ đợi, tôi nhặt một tờ tạp chí cũ rích qua tay nhiều người đến mức tờ bìa mất hết độ bóng ban đầu.

Tôi đọc được trong tờ tạp chí một câu chuyện từa tựa như chuyện ngụ ngôn. Đến lúc gấp trang báo lại, cho tôi nghĩ, câu chuyện này thật không phù hợp để đặt trong một cuốn tạp chí như thế này.

Có lẽ nó giống với việc bắt những đứa trẻ mẫu giáo chưa từng viết lấy một dòng thư tình vai diễn vở "Romeo và Juliet" trong hội diễn văn nghệ ở trường mầm non, phải nhìn nhau đắm đuối mà thốt lên "Ôi, Romeo", "Ôi Juliet muôn đời của ta".

Ngắm lại mới thấy, hồi đó tôi rất hay bị nhận xét là đứa bé già trước tuổi. Đúng là như vậy. Mỗi ngày trên đường đến trường hay tan học về nhà, tôi đều ngắm nghĩ xem mình từ đâu đến, mình đang đi đến đâu. Mỗi lần nhìn thấy một cảnh tượng lạ lắm, trong đầu tôi lại trào lên hàng trong thắc mắc lớn nhỏ về cuộc sống. Nhất là ở những nơi như tiệm cắt tóc gần nhà.

Đại loại câu chuyện mà tôi đọc được có nội dung như sau.

Trên chuyến xe lửa rầm rập. Một người đàn ông trung niên đang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ cho kêu to "Minh ơi, cánh đồng màu xanh kìa!". Người vợ mỉm cười mãn nguyện nhìn chồng đáp. Đúng rồi. Mình nhìn đúng rồi đấy!"

Người đàn ông họ liến thoắng nói. Từng khung cảnh vượt qua ngoài khung cửa dường như đều vô cùng mới mẻ đối với ông.

"Ồ, mặt trời trông như một hòn lửa, mây thì trắng, trời thì xanh..."

Hành khách trên tàu cảm thấy lạ lùng, bắt đầu xì xào bàn tán. Một người khách nhiều chuyện bước đến gần, lấy tay che miệng thì thầm vào tai người vợ. "Chị ơi, chị đưa chồng chị đến bệnh viện đi. Tình hình anh nhà có vẻ không được tốt."

Một bầu không khí tĩnh lặng đây bối rối bà Qantas tàu. Tất cả mọi người đều tò mò đợi câu trả lời của người vợ. Một người khách khác góp chuyện với giọng thương hại. "Đúng rồi. Đúng rồi. Rõ là không bình thường."

Người vợ như thể đã dự đoán trước được những ánh mắt và phản ứng này của người xung quanh, bèn bình thản cất lời.

"Thực ra chồng tôi từ nhỏ đã mất đi thì lực vì tai nạn. Gần đây có người hiến giác mạc nên ông ấy mới được phẫu thuật. Hôm nay là ngày xuất viện về nhà. Đối với chồng tôi mà nói, mọi cảnh vật trên thế gian này, từ một lùm cây đến một tia nắng, tất cả đều rất hùng vĩ."

Sống trên trái đất này, không ai là không có một câu chuyện của riêng mình. Dù có bé nhỏ, bình thường đến đâu đi chăng nữa, mỗi người đều giữ trong trái tim mình một câu chuyện lớn bằng cả vũ trụ.

Chỉ có điều, có một thực tế rằng không nhiều người đủ khoan dung và kiên nhẫn để lắng nghe câu chuyện của chúng ta. Phải chăng vì tâm hồn con người vốn chẳng đủ rộng rãi đến thế, thay vì trong trái tim mỗi người có một khoảng trống khổng lồ đến mức không gì có thể lấp đầy được? Đôi khi điều đó khiến trong lòng tôi dấy lên một nỗi tiếc nuối khôn nguôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro