Tình Này Chỉ Đợi Thành Hồi Ức - 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

"4 slot còn lại của lớp A đã giải khóa, 7 người xếp hạng đầu tiên sẽ thay đổi như thế nào đây?" MC chính là như vậy, luôn là làm mọi người phải hồi hộp nửa vời, không cho chết hẳn cũng không cho sống yên.

"7 người đều được ở lại lớp A." Châu Kha Vũ nhìn vị trí trống rỗng phía sau mình, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Lâm Mặc hẳn là ở ngay phía sau mình, sau đó mình cũng sẽ bị thầy Chu Thâm gọi lên battla.

"Chúc mừng Lâm Mặc dành được vị trí cuối cùng vào lớp A!" Lâm Mặc ở trên đài cúi người cảm ơn, Châu Kha Vũ nhìn nhìn cậu chạy lên ngồi phía sau mình.

"Kế tiếp là phân đoạn mà Sáng Tạo Doanh chúng ta thích nhất!"

"Battle! Battle! Battle!!!"

Các chàng trai ở đây đều hoan hô rung trời, anh nghe thấy đề cử của các huấn luyện viên, nhìn thấy Lưu Chương trêu chọc hỏi mượn mic của Lâm Mặc mà tức đến nghiến răng, mượn mic thì cứ mượn, sáp lại gần như vậy làm gì!

Lúc Chu Thâm kêu tên anh hỏi anh có muốn battle không, anh liền gật gật đầu xoay người nhìn chằm chằm Lâm Mặc.

Lâm Mặc bị anh nhìn đến trong lòng hốt hoảng, rụt rụt cổ định cúi đầu, Lưu Vũ đứng bên cạnh đưa mic cho Châu Kha Vũ xong liền nhìn cậu, nghe thấy Châu Kha Vũ cười nhẹ một tiếng: "Đừng trốn nữa, là em đó. Lâm Mặc."

Lâm Mặc bụm mặt muốn trốn tránh hiện thực, Châu Kha Vũ chân dài bước tới đứng trước người cậu, xách cậu lên như xách gà con: "Xin chỉ giáo nhiều hơn, Hoàng Kỳ Lâm lão sư."

Lâm Mặc theo anh đi xuống, còn ở phía sau nói thầm: "Sao anh biết em tên Hoàng Kỳ Lâm......"

Châu Kha Vũ đứng bên góc sân khấu: "Anh còn biết nhiều thứ khác nữa kìa."

Lâm Mặc tuy là cảm thấy người này cứ tự nhiên như hai người đã quen lâu lắm rồi, hình như còn điều tra mình nữa, nhưng cậu cũng không phản cảm Châu Kha Vũ, có lẽ là do anh quá đẹp trai đi, rốt cuộc thì người đều là xem mặt.

Châu Kha Vũ đứng trong một góc cùng Lâm Mặc, chờ các học viên khác battle, Lâm Mặc đang ngẩn người, Châu Kha Vũ biết cậu đang hồi hộp. Châu Kha Vũ lặng lẽ bóp bóp tay Lâm Mặc, Lâm Mặc lấy lại tinh thần nhìn sang anh. "Anh muốn ở cùng ký túc xá với em."

Lâm Mặc mắt sáng rực lên, "Ở cùng như thế nào?"

"Anh nói cho em một bí mật, đổi lại em ở cùng ký túc xá với anh, thế nào?"

"Ký túc xá không phải là phòng chung giống Hà Lạc Lạc bọn họ sao?"

"Không phải. Anh nói nhỏ cho em một bí mật về ký túc xá, đổi lại em phải ở cùng anh."

Lâm Mặc tự hỏi một chút, thực lực của Châu Kha Vũ rất mạnh, nhân khí cũng cao, ở cùng anh ấy thì nhìn kiểu nào mình cũng không lỗ, cậu gật gật đầu: "Ok."

Châu Kha Vũ ghé sát vào Lâm Mặc: "Lần này em vào lớp A chương trình sẽ cho em 4 hạt đậu STD, anh có 1 hạt, chúng ta lại tìm thêm mấy người muốn vào trước, gom đủ 22 hạt là có thể giải khóa, đi thẳng vào ký túc xá 201, chúng ta ở phòng đôi."

"Sao anh biết rõ ràng quá vậy?" Lâm Mặc nghi hoặc nhìn anh, "Nếu không phải phòng đôi thì sao?"

"Thì đã nói là bí mật mà. Tin anh đi, chắc chắn là phòng đôi." Châu Kha Vũ thấy học viên phía trước sắp biểu diễn xong liền kéo kéo Lâm Mặc, hỏi cậu biểu diễn tiết mục gì, Lâm Mặc chỉ nói tùy tiện hát một bài là được. Châu Kha Vũ biết Lâm Mặc chỉ đang mạnh miệng, thực ra trong lòng đang rất căng thẳng.

"Chúc mừng Oscar khiêu chiến thành công!"

"Tổ tiếp theo, Lâm Mặc, Châu Kha Vũ."

Lâm Mặc và Châu Kha Vũ bước lên phía trước, đi đến giữa sân khấu, nghe Lâm Mặc hít sâu một hơi, Châu Kha Vũ ôm eo cậu, anh rõ ràng cảm nhận được người trong lòng mình cứng đơ người.

"Hôm nay tôi lựa chọn Lâm Mặc là bởi vì tôi cảm thấy Lâm Mặc là tiền bối trong ngành, tôi rất kính nể cậu ấy, hơn nữa tôi cũng rất muốn trở thành bạn thân của cậu ấy. Tôi cho rằng cậu ấy là người đáng giá để tôi khiêu chiến." Châu Kha Vũ xoay người nhẹ nhàng hỏi Lâm Mặc: "Em lên trước hay anh lên trước."

Lâm Mặc đẩy đẩy anh, hừ hừ một tiếng trả lời như muỗi kêu: "Anh trước."

Lâm Mặc vốn đã căng thẳng, bị Châu Kha Vũ ôm một chút làm cậu càng căng thẳng hơn, cậu phải dành thời gian bình tĩnh lại một chút, rốt cuộc thì cậu cảm thấy mình và Châu Kha Vũ còn chưa thân đến mức này. Tuy là không phản cảm, nhưng không có nghĩa là không căng thẳng!

Châu Kha Vũ cười cười, nhìn theo Lâm Mặc bước sang một bên mới mở miệng: "Ca khúc này thực ra chính vì chuẩn bị cho chương trình."

Lâm Mặc nhìn Châu Kha Vũ đứng trên sân khấu, nghiêm túc, đẹp trai, mặt nghiêng hoàn mỹ, cậu thừa nhận Châu Kha Vũ thật sự rất tuấn tú, biểu diễn cũng rất hoàn mỹ, đột nhiên làm cậu cảm thấy có chút không chắc chắn, cậu sợ mình sẽ bị loại khỏi lớp A.

Lâm Mặc hát bài 《Trò Chuyện Với Bản Thân》. Vẫn dễ nghe như vậy.

Lâm Mặc hát xong liền nhìn về phía Châu Kha Vũ trước tiên, nhìn xong mới phản ứng lại là không nên như vậy, cậu nhanh chóng xoay người hướng về phía các học viên trên đài và các huấn luyện viên khom lưng, Châu Kha Vũ cũng đứng bên cạnh cậu.

"Chào mọi người, tôi là Châu Kha Vũ, mong mọi người bình chọn cho tôi."

"Chào mọi người, tôi là Lâm Mặc, mong mọi người bình chọn cho tôi."

Lâm Mặc vẫn rất căng thẳng, tuy là cậu đã biểu diễn trên các sân khấu lớn lớn nhỏ nhỏ rất nhiều lần, nhưng hiện tại cậu rất sợ, sợ mình bị loại khỏi lớp A, sợ mình không thể làm gương tốt cho các đệ đệ trong công ty, cậu cúi đầu không dám nhìn bọn họ.

Đột nhiên cảm giác được trên tay truyền đến ấm áp, Lâm Mặc nhìn người bên cạnh mình tự nhiên mà nắm lấy tay cậu.

"Căng thẳng như vậy sao, tay em lạnh quá." Lâm Mặc còn chưa kịp đáp lời liền nghe thấy Đằng Siêu cất tiếng.

"Được rồi, kết quả bình chọn đã có. Chúc mừng Lâm Mặc chiến thắng người khiêu chiến!"

Lâm Mặc vừa khom lưng vừa nói cảm ơn với mọi người, Châu Kha Vũ ôm ôm Lâm Mặc, trước khi tách ra anh còn nhẹ giọng nói bên tai cậu: "Đừng quên, 201."

Lâm Mặc gật gật đầu.

Quay xong stage đầu tiên, mọi người liền lên xe buýt tới ký túc xá, sau khi xuống xe nghe Chu Thâm lão sư giảng giải quy tắc giải khóa ký túc xá, Lâm Mặc mới nghĩ, tại sao Châu Kha Vũ có thể biết rõ ràng tỉ mỉ như vậy?

Châu Kha Vũ đứng bên cạnh cậu không nói lời nào, lúc Chu Thâm nói có thể lập team giải khóa, Châu Kha Vũ đột nhiên hô to: "Ai muốn lập team với bọn tôi! Chúng tôi góp 5 hạt đậu!"

Thanh âm đột nhiên vang lên thực sự làm Lâm Mặc hoảng sợ, Lâm Mặc vỗ vỗ anh vừa định chất vấn anh đang làm gì, kết quả trước mặt xông tới một đám người muốn đi vào cùng bọn họ, lại càng làm Lâm Mặc hoảng sợ không thôi.

Rất nhanh đã gom đủ 22 hạt đậu vào ký túc xá, Châu Kha Vũ không khỏi phân trần trực tiếp kéo Lâm Mặc vào 201, dán bảng tên, cất đồ các thứ xong, anh nhìn Lâm Mặc cười hì hì: "Tốt rồi, đây là phòng ngủ của chúng ta."

Lâm Mặc gật gật đầu.

"Em muốn đi xem phòng ngủ khác không? Anh dẫn em đi." Châu Kha Vũ kéo tay Lâm Mặc hỏi cậu.

"Trước kia anh đã từng tới nơi này sao?"

Châu Kha Vũ nghe Lâm Mặc hỏi vậy liền cúi đầu, anh không biết phải trả lời thế nào, hai người trầm mặc một lúc, Châu Kha Vũ mở miệng: "Coi như là mơ đi. Trong mơ anh từng tới nơi này."

Lâm Mặc cũng không hỏi lại nữa, "Giấc mơ của anh thần kỳ thật đó, được rồi, vậy anh dẫn em ra ngoài đi dạo đi." Nói xong liền xoay người muốn ra cửa.

"Khoan đã ——" Châu Kha Vũ vội vàng kéo cậu lại.

"Làm sao vậy?"

Châu Kha Vũ kéo tay cậu nói: "Bọn họ đều đang giành ký túc xá, bên ngoài nhiều người chen chúc, anh sợ em bị đụng trúng."

"Em đâu có mong manh tới vậy." Lâm Mặc cười lắc lắc tay, cũng không rút tay ra, cứ như vậy để mặc cho anh nắm.

Châu Kha Vũ cũng cười: "Anh biết em không mong manh, anh sợ lạc mất em."

Châu Kha Vũ mang theo Lâm Mặc đi tham quan phòng 4 người, phòng 6 người, phòng 10 người, cuối cùng dẫn cậu đi xem phòng 12 người.

"Một hai ba bốn năm...... Đây là cho 12 người ở?"

Châu Kha Vũ gật gật đầu, liền nghe Lâm Mặc nói tiếp: "Trời ạ, phòng 12 người! Cả máy lạnh cũng không có! Này làm sao mà ngủ!" Cậu quay đầu nhìn Châu Kha Vũ chớp chớp mắt: "May mà em có anh, được ở phòng đôi xa hoa, quá hạnh phúc."

Châu Kha Vũ nhịn không được xoa xoa đầu cậu, Lâm Mặc cũng không tránh, chỉ là bĩu môi lẩm bẩm: "Sờ em, em không cao được!"

"Được được được, không sờ, chúng ta trở về dọn dẹp được không."

Lâm Mặc gật gật đầu, nhìn hoàn cảnh phòng 12 người, Lâm Mặc càng nhận thức được sinh hoạt hạnh phúc của mình, cậu không chút suy nghĩ liền kéo tay Châu Kha Vũ nhảy nhót trở về phòng.

"Châu Kha Vũ? Lâm Mặc? Đạo diễn tìm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro