Ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện 1

Tác giả: Khốn Ỷ Nguy Lâu

Chuyển ngữ: Canmilia

ĐÂY LÀ BẢN DỊCH PHI THƯƠNG MẠI VÀ CHƯA XIN PHÉP TÁC GIẢ. XIN ĐỪNG MANG ĐI ĐÂU KHÁC NGOÀI NƠI NÀY

Màn đêm dần dần kéo đến.

Một thanh niên tuấn mỹ bận hoa phục đứng bên cạnh cửa sổ, quạt gấp trong tay mở ra rồi lại đóng vào, đóng rồi mở, chân mày hắn hơi nhíu lại, nét mặt thật sự phiền não. Hắn đi tới đi lui trong phòng vài bước sau đó rốt cuộc không thể nhịn được nữa mở quạt ra, sãi bước đi ra cửa.

Mới vừa đẩy cửa ra, lập tức bị hai thị vệ ngăn cản.

"Công chúa sắp đến rồi, phò mã muốn đi đâu?"

"Công chúa có lệnh, phò mã một bước cũng không thể rời khỏi phòng."

"Ha, ta còn chưa thành thân với công chúa, sao lại gọi phò mã?" Thanh niên híp mắt, cười một tiếng, ra tay nhanh như chớp, trong phút chốc đã lấy đuôi quạt đánh hai gã thị vệ hôn mê.

Lúc này, hắn nóng lòng muốn gặp người yêu, cho nên cũng không thu dọn đồ đạc gì, chỉ nhấc chân bỏ đi.

Nào ngờ vừa mới qua khúc quanh ở hành lang, đụng phải một cô gái xinh đẹp diễm lệ.

"Công chúa điện hạ ..."

Khuôn mặt cô gái xinh đẹp hiện lên lãnh ý, trầm giọng nói: "Sao vậy? Vội vã bỏ trốn cùng người kia?"

"Nếu công chúa đã biết, nên nhanh để ta đi mới phải."

"Nếu hôm nay huynh bước ra khỏi đây, chính là kháng chỉ từ hôn. Từ nay về sau sẽ trở thành khâm phạm triều đình."

"Làm khâm phạm có cảm giác thế nào? Ta thực sự rất muốn nếm thử." Thanh niên lắc quạt gấp, cười ha ha, ánh mắt thuận thế nhìn về nơi xa, ánh mắt đầy trìu mến.

... Lại đang nhớ đến người kia!

Cô gái cắn răng, trong con ngươi xẹt qua chút ngoan lệ, nhưng ngay sau đó trở lại như cũ, cười lạnh: "Nếu huynh khăng khăng muốn đi, hiển nhiên bổn cung không tiện ngăn cản, nhưng mà —–"

"Sao?"

"Ít nhất huynh..." Cô gái cúi thấp đầu, rũ mắt thở dài, "Ôm ta một cái đi."

Thanh niên giật mình, thực sự không ngờ được cô sẽ nói yêu cầu này, nhất thời có chút chần chờ. Nhưng đối với ánh mắt nhẹ nhàng như nước kia, rốt cuộc vẫn mềm lòng. Hắn tiến lên một bước, ôm thân thể nhỏ yếu kia vào ngực.

"Rốt cuộc tên đó có gì tốt?" Cô gái tựa vào đầu vai hắn, thấp giọng hỏi, "Hắn là nam nhân, không thể nối dõi tông đường cho huynh, cũng không thể cho huynh vinh hoa phú quý. Tại sao chỉ cần hắn không cần ta?"

"Cho dù là phương diện nào y cũng không bằng công chúa, nhưng ta chỉ thích y." Hắn vừa nói, khóe miệng nhếch lên, ý cười trên môi, vẻ mặt dịu dàng như nước.

Sau đó vỗ vỗ cô gái trong lòng, định buông hai tay ra.

Nơi con tim đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói.

Nụ cười trên mặt thanh niên cứng lại, chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy một thanh chủy thủ cắm ở lồng ngực mình. Lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh như băng, máu chảy xuống từ khóe miệng.

Thanh niên đưa tay lau đi, lảo đảo lui về phía sau một bước, không dám tin trừng cô gái trước mặt.

Cô gái cười ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần từ từ vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: "Thứ ta không có được, người khác đừng mơ có được!"

Giọng nói the thé kia thực sự tràn đầy thù hận.

Thanh niên lại như không nghe thấy. Hắn chỉ mở to đôi mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Bên tai không ngừng vang lên tiếng ong ong, tay chân rã rời, toàn thân rét run. Hắn gần như không thể xác định mình còn sống hay không, nhưng vẫn bước đi, một bước tiếp một bước, kiên định đi về phía trước.

Người kia vẫn đang đợi hắn.

Bọn họ đã ước hẹn ở với nhau đến già, đã bàn ẩn cư nơi núi rừng, bên nhau trọn đời.

Nhất định... phải đi đến bên cạnh người kia.

Hắn nghĩ như vậy, nhưng thân thể lại hoàn toàn không nghe sai bảo, cuối cùng vẫn ngã xuống.

Từ xa nhìn thấy thuộc hạ của mình chạy tới, kéo cánh tay của hắn kêu to: "Thiếu gia, thiếu gia."

Thanh niên hơi tỉnh táo lại, cử động ngón tay, khó khăn nói rõ từng chữ: "Ngươi... thay ta đến nơi hẹn..."

"Dạ?"

"Nói cho y biết, ta đã phụ tâm..." Máu không ngừng tuôn ra khỏi miệng nhưng hắn lại cười, vừa dịu dàng vừa thâm tình, "Bảo y không cần đợi ta nữa..."

Ánh mắt càng ngày càng mơ hồ. Thân thể yếu đi, ngay cả đau đớn đều đã tê dại.

Hắn biết đại nạn sắp đến nhưng không hề sợ hãi, chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ về người kia.

Đôi mi thanh tú, đôi mắt sâu thẳm.

Thích đến mức như vậy.

Nếu như, có thể đến bên cạnh người kia...

Nếu như, có thể nắm lấy đôi tay đó...

Dù cho biến thành bộ dáng gì, hắn cũng không quan tâm!

Trong miệng lẩm nhẩm đọc tên người nọ, từng chút một đi đến thân ảnh hư ảo trong lòng.

Hắn vươn tay nhưng chỉ nắm được một mảnh hư vô.

Ầm! Kính Tiền Thế đặt trên bàn vì bị đụng mà lung lay, hình ảnh trên đó thoáng chốc biến mất.

Long Vương đại nhân xưa nay luôn cười mỉm hiếm khi đổi sắc mặt, bật thốt lên: "Cho dù huynh tức giận như thế nào đi nữa, cũng đừng lấy kính Tiền Thế để trút giận chứ. Đây chính là bảo bối của Long cung, nếu không phải huynh mặt dày đuổi không đi cứ muốn mượn nó, ta cũng không nỡ lấy ra."

"Con mắt nào của huynh thấy ta đang tức giận?" Chương Hoa lý sự, vẫy vẫy quạt xếp trong tay, hung tợn trừng mắt nhìn mặt kính, "Này, người lúc nãy... thực sự là kiếp trước của ta?"

"Mặc dù dung mạo khác rất nhiều, thế nhưng cái thái độ đó thì giống y như đúc." Long Vô Ba chớp mắt mấy cái, cười hả hê, "Rõ ràng là hai người thích nhau, kết quả lại rơi vào kết cục sinh ly tử biệt, âm dương cách biệt. Thật sự đáng tiếc."

Nghe vậy, chân mày Chương Hoa càng nhăn chặt, khí huyết trong cơ thể sôi trào.

Hắn vốn muốn xem những chuyện trước khi Tố Tu thành tiên, nên mới chạy tới Long cung mượn kính Tiền Thế, ai ngờ lại lòi ra mình chính là tên 'phụ lòng' lúc trước!

Khụ, mặc dù hắn cũng có nỗi khổ tâm, nhưng dù sao không giữ đúng ước hẹn, hại Tố Tu từ đó nhìn thấu hồng trần, không động tâm với bất cứ ai nữa. Thực sự là tự chuốc khổ.

Trong lòng Chương Hoa tức giận, lại vẫy vẫy quạt, đưa tay định gõ lên khuôn mặt chết tiệt trong gương.

May mà Long Vô Ba nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng cướp lại, cố ý trêu chọc: "Không ngờ Hồ vương si tình như vậy, trước kia lại là kẻ phụ tình. Chẳng trách huynh vừa gặp đã yêu Tử Dương Chân Nhân, bám mãi không buông, thì ra chính là đời trước nợ hắn."

Hắn ta dừng một chút, nụ cười chợt trở nên xấu xa: "Đáng tiếc thái độ phong lưu phóng khoáng của huynh bây giờ không kém hơn đời trước chút nào. Nhất định là hắn vừa thấy huynh đã cảm thấy chán ghét, làm sao có thể thích huynh đây?"

Chương Hoa cũng không đáp lại, chỉ dùng sức vẫy quạt.

Hắn luôn oán trách Tố Tu quá mức vô tình. Hôm nay mới biết, kẻ hại người nọ trở thành vô tâm vô tình... chính là bản thân hắn.

Bạc đầu giai lão, bên nhau trọn đời. Chuyện ngày trước mình chưa làm được, hiện tại đi đền bù vẫn còn kịp. Cho dù ngàn năm vạn năm, hắn đều phải tiếp tục ở cùng với Tố Tu.

Hắn nghĩ một chút, chân mày nhăn lại, cuối cùng lại cười mỉm: "Nếu y không thích hình dáng hiện tại của ta, vậy ta đổi rồi mới đi gặp y."

"Ồ? Huynh tính biến thành hình dáng thế nào?" Long Vô Ba biết ảo phép của hắn là thiên hạ vô song, phút chốc có hơi tò mò.

Ánh mắt Chương Hoa rung động, nhẹ nhàng khéo léo đứng tại chỗ xoay người.

Ánh sáng qua đi, quạt xếp biến mất, Hồ Vương phong lưu tiêu sái cũng không thấy, thay vào đó là một mỹ nhân trong chiếc váy tụ lay động trong gió cùng với trang sức hoa lệ.

Long Vô Ba giật mình, trợn mắt há mồm.

Tuy tướng mạo Chương Hoa rất tuấn tú, nhưng sau khi khoác lên mình bộ váy thế này, chỉ lộ ra vẻ bất luân bất loại (*), cực kỳ kinh khủng.

(*) bất luân bất loại: chẳng ra cái gì cả, ngô không ra ngô, khoai không ra khoai.

Thế nhưng con hồ ly đần kia không có chút tự giác nào, ngược lại còn cười rất đắc ý, lầm bầm lầu bầu: "Như thế này Tố Tu sẽ thích ta đúng không?"

Con ngươi sâu kín âm trầm, giọng nói dịu dàng như nước, cùng với thanh niên phản chiếu trong kính Tiền Thế... hoàn toàn giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro