Chap 113+114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tiếng sau.
Trước cửa tổ chức Demon, một cô gái với mồ hôi nhễ nhãi trên vầng trán xinh, gương mặt như đang nghĩ ngợi gì đó rất khó thông suốt đang dứng tần ngần hệt kẻ mất hồn.
Một tên bảo vệ thấy vậy, hơi nghi ngờ liền bước đến chỗ cô gái nhỏ, nghiêm túc đặt câu hỏi :
- Xin lỗi, cô có cần giúp gì không?
Giật mình bởi câu hỏi đột ngột kia, nó lúng túng nhìn sang chỗ người bảo vệ đứng rồi lại mím chặt môi, đảo mắt một vòng quanh sảnh trong của tổ chức. Im lặng không thèm đáp lại lời của người bảo vệ kia khiến hắn ta hơi khó chịu.
Bực dọc quan sát cô gái nhỏ, tên bảo vệ lại cất giọng hỏi :
- Này cô gì ơi, đây không phải nơi để dòm ngó lung tung đâu!
- Được rồi, không còn chuyện của cậu!
Một âm thanh êm tai từ đâu vọng đến, đồng thời thu hút cả hai sự chú ý của nó và người bảo vệ mới. Quay người lại phía sau, nó khẽ hé môi cười khi trông thấy “người quen”. Còn tên bảo vệ kia, khi nhận ra được gương mặt của Chủ tịch thì vội vàng lấp ba lấp bắp, gãi đầu :
- Ơ, chào Chủ tịch…
- Cậu cứ tiếp tục làm việc của mình đi. À, đây là Chủ tịch phu nhân đấy. Lần này tôi bỏ qua vì cậu là người mới. Nhưng không có lần sau đâu.
Nháy mắt với nó, zun đột nhiên nghiêm nghị nói với người bảo vệ bằng giọng khá khó khăn làm hắn ta sợ đến mức chẳng dám ngẩng đầu lên.
- Dạ!
Vội bước đi ngay sau khi nghe một tràng giáo huấn đúng đắn từ ông chủ của mình, tên bảo vệ lập tức trở về vị trí trực nhật. Nghiêm túc làm việc.
Lúc này, zun quay sang cô nhóc nãy giờ im thin thít, cười rồi khẽ hỏi :
- Em về khi nào sao không báo anh một tiếng?
Bỏ qua câu hỏi của anh cả zun nó vội đưa tay kéo lấy vạt áo sơ mi tinh sạch, hỏi nhanh như thể đang rất gấp :
- Anh, em nghe shi nói tên đáng ghét đó đã về, phải không?
- …
Im lặng, zun trầm ngâm cuối đầu. Thì ra, cô nhóc zoi tinh nghịch này vẫn còn rất giận hắn. Hẳn là, trong khoảng thời gian vừa qua, nó đã rất đau khổ!
Nhận ra nét mặt khác thường của zun, nó đột nhiên sững người. Dường như một bí mật nào đó đã vừa hé mở, qua ánh nhìn trầm tư kia. Linh cảm như mách bảo nó phải nắm bắt thời cơ. Ngay lập tức!
Nhưng, nếu như… không phải thì thế nào?
Không! Nhất định đúng!
Lẽ nào trực giác cô nhóc lại đánh lừa mình cơ chứ! Chắc chắn là đúng như vậy!
Nghĩ thầm, nó chậm rãi lén lút quan sát nét mặt im lặng kia của zun hồi lâu rồi khe khẽ đưa tay kéo nhẹ vạt áo sơ mi, nhỏ giọng đề nghị :
- Anh zun, em không muốn gặp đồ khó ưa đó. Anh có thể cùng em đến một nơi không?
Chất giọng đáng yêu vang nhẹ nhàng bên tai khiến zun bừng tỉnh, thoát khỏi mớ hỗn độn đang bủa vây trong tâm trí. Nhíu nhẹ đôi mày anh tú, cậu khẽ hỏi lại. Để xác minh.
- Em… thực sự không muốn gặp vin sao?
- Không! Không muốn gặp chút nào!

Mắt đối mắt kiên định, nó chậm rãi nhấn mạnh từng thanh từ được bật ra trong chốc lát. Chưa bao giờ zun trông thấy nét mặt kiên cường ấy khi nào. Điều này đã ngầm minh chứng, rõ ràng cô nhóc đang hận hắn thấu xương.
Đau lòng thật!
Giơ một tay lên không trung, zun xoa nhẹ mái đầu nhỏ, trầm giọng ưu tư :
- Thật sự không muốn gặp ư?
Thẳng thắn gạt phăng cánh tay đang yên vị trên đỉnh đầu mình một cách “vô duyên”, nó kiên quyết nói. Mắt vẫn nhìn thẳng ánh mắt khó hiểu của zun không rời.
- Không! Anh còn nhắc đến tên đó là em giận anh luôn đấy!
- Em… không nhớ vin sao?
- Việc gì phải nhớ trông khi hắn bỏ em mà đi?
- Thật không nhớ?
- Không nhớ! Em ghét anh ta! Rất rất rất ghétttttt!
- Ừ. Đi.
Ngắn gọn,zun kéo tay zoi con một mạch mà không thèm để ý đến cảm nhận của cô nhóc. Và đồng thời cũng không thèm hỏi một câu, rằng nó muốn cùng cậu đi đến nơi đâu.
Rõ ràng rất mờ ám!
Một ai đó đang có một âm mưu to bự trong đầu. Một ai đó đang có một bí mật chưa nói ra.
Nó với mớ tâm trạng rối bời, lẻo đẽo chạy theo sau thân hình cao to phía trước không kịp thở. Rõ là những lời khi nãy nó cố tình mắng nguyễn văn khánh. Thế mà người anh trai song sinh nguyễn Vĩnh Kỳ lại chơi trò báo thù giúp em sao?
Nhẫn tâm thế!
Nhưng…
Để rồi xem. Ai nhẫn tâm hơn ai. Đồ cáo giấu đầu lòi đuôi ạ!

Chuyện kể rằng, vào một thời điểm nào đó, có một cuộc trò chuyện bí mật…
- nguyễn văn khánh … tôi thua rồi!
Shi nhẹ tựa lưng vào gốc cây trong khoảng sân náo nhiệt, thở dài vào điện thoại rồi buông câu nói thật nhỏ.
Đêm. Bóng tối lướt ngang qua ngọn đèn vàng vọt bên vệ đường đông người của một đất nước nhộn nhịp, phồn hoa. Dường như tại nơi đây, bóng tối không hề có chỗ đứng mỗi khi đêm ùa về. Nếu có, may ra chỉ là lúc thành phố dần dần chìm vào giấc ngủ sâu. Rồi nhanh sau đó, mọi thứ lại trở về như quy cũ vốn có. Vẫn là ánh sáng mang màu hi vọng. Vẫn là nhịp điệu ồn ào luôn hiện hữu mỗi ngày.
Đầu dây bên kia, hắn như hóa đá. Hắn không tin rằng shi vừa thừa nhận thua cuộc. Càng không dám nghĩ đến viễn cảnh shi chịu trả nó lại cho hắn một cách dễ dàng như thế. Hắn đang mơ sao?
- Vin, anh vẫn nghe chứ?
Không phải mơ. Chắc chắn là sự thật.
Chính giọng nói chất chứa nỗi buồn sâu lắng kia của shi đã thức tỉnh hắn trong giây lát. Hắn không nghe lầm hay nằm mơ, rõ rằng là giọng shi đang nói. Nhưng, mọi chuyện cứ thế kết thúc một cách không ngờ ư? Không đùa chứ?
Chớp nhẹ mắt, hắn lạnh lùng đáp lời shi :
- Tôi nghe. Có chắc là cậu đồng ý dừng mọi chuyện lại không?
- vin, anh thật may mắn.
Không trả lời vấn đề mà hắn đề cập đến, shi chỉ khẽ nhếch môi cười rồi thản nhiên cất giọng. Đầu dây bên kia, một đóng dấu hỏi to đùng không dưng hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn phân tích không ngừng nghỉ.
Đột nhiên, trong một đêm, shi gọi điện cho hắn. Một cách bất ngờ, shi tự nguyện chấm dứt mọi chuyện. Nếu là thật thì… hắn thật sự rất vui mừng. Hắn đang nhớ nó nhóc tinh nghịch khởi my đến phát điên mất rồi. Không được nhìn thấy nó, không được ở bên chăm sóc cho cô nhóc, hắn như kẻ mất linh hồn vậy! Mỗi giờ trôi qua đối với hắn như cả ngàn thế kỉ. Mọi hoạt động hắn làm dường như đều bị chi phối bởi hình ảnh đáng yêu luôn ẩn hiện trong tiềm thức.
Nào biết đâu, hắn nhớ nó đến phát điên!
Nhưng, nếu shi chỉ thử hắn… thì sao? Cầu Chúa phù hộ cho hắn ^^.
Phá tan mối hồ nghi đang dấy lên trong đầu chàng chủ tịch trẻ, shi trầm ngâm nói vào điện thoại. Thật chậm rãi.
- Vin, con trai anh rất thông minh.
- Sao?
Nhíu mày nghi hoặc, hắn đột nhiên bừng tỉnh. Vì sao ư? Vì shi đang nhắc đến con trai hắn – nguyễn Thiên Vũ.
Ra là vậy!
Rốt cuộc thì hắn đã biết được nơi mà shi và vợ yêu của hắn đang ở rồi. Chắc chắn là nơi đó chứ không nơi nào khác!
Một ý nghĩ táo bạo dấy lên, rằng trong đêm tối đó, hắn sẽ bắt chuyến bay cuối cùng để bay đến cạnh nó – người đáng ghét đã làm tim hắn thổn thức suốt mấy ngày tháng qua.
Nhưng, chưa đầy một giây thì shi đã lại cất giọng. Và câu nói của shi đã lật tẩy được âm mưu to bự của hắn. Một cách công khai.
- nguyễn văn khánh, anh đừng bay sang đây. Vô ích thôi. Nếu muốn, tôi và zoi cũng có thể bắt chuyến bay cuối cùng để đến một nơi khác trong giờ này mà. Không phải sao?
Cứng họng, hắn chỉ biết ngậm ngùi nuốt hận mà im lặng chờ đợi shi nói tiếp.
Một lúc lâu, shi lại trầm ngâm cất giọng. Lại là chất giọng mang chút gì đó đau buồn.

Vì cái gì mà hôm nay tâm trạng shi thay đổi xoành xoạch thế kia chứ. Thay đổi đến choáng ngợp, đến mức hắn không kịp nắm bắt và chấp nhận.
- Thế nhé Vin, coi như mọi chuyện đã chấm dứt. Tôi và anh, không ai nợ ai.
- Khoan…
- À, còn chuyện của Wen… tôi xin lỗi… vì đã không tin anh. Thành thật xin lỗi anh, nguyễn văn khánh.
Tút tút tút.
Ngay sau đó, shi cúp máy, không kịp để hắn tiêu hóa những gì vừa nghe thấy, và không kịp để hắn đáp lại vài lời.
Con người ta đôi lúc thật khó hiểu. Khi không có thì cố tìm mọi cách để giành lấy cho bằng được. Đến khi có rồi thì lại nhận ra mình đã đi sai hướng. Sau đó lại thay đổi thái độ như chong chóng. Choáng!
Đưa tay day day thái dương, hắn ngã người xuống sofa. Trên tay cậu, màn hình điện thoại vẫn phát sáng, cùng hình ảnh người con gái mà hắn ngày đêm thương yêu đang mỉm cười, tinh nghịch nhìn cậu. Ánh mắt tròn xoe đến trong veo trông thật đáng yêu, nhìn vào ánh mắt ấy, hắn lại càng nhớ cô nhóc hơn.
Thấy buồn mà không khóc được...
Thấy nhớ nhưng không thể nói ra...
Thấy cô đơn mà không ai bên cạnh...
Thấy đau mà vẫn phải mỉm cười...
Giá mà lúc này, nó đang ngồi cạnh bên hắn thì tốt biết mấy! Hắn thề là sẽ ôm chặt cô nhóc vào lòng, không để vuột mất nữa. Vì cảm giác lìa xa con zoi siêu quậy rất khó chịu. Cứ như có hàng ngàn cây kim được mài giũa nhọn hoắc đâm thẳng vào con tim “mong manh, dễ vỡ” của hắn vậy!
Yaaaa! Cậu điên thật rồi!
Nguyễn văn khánh ơi nguyễn văn khánh, mày chết mất thôi!
Cầm chặt chiếc điện thoại vẫn nhấp nháy hình ảnh xinh xinh trong tay, hắn từ từ khép mắt. Chìm dần vào giấc ngủ.
Trong mơ, hắn nhìn thấy một cô nhóc đang đứng đó. Khẽ mỉm cười, hắn bất giác giơ tay lên không trung. Nhưng càng đưa tay ra thì hình ảnh thân thương ấy càng nhỏ lại. Mất hút.
Choàng tỉnh, hắn nhíu mày khó nhọc ngồi bật dậy. Đáng ghét thật, ngay cả trong mơ mà cô vợ ngốc vẫn muốn rời xa cậu như thế.hắn biết, hắn là người có lỗi, phải làm thế nào để chuộc lại lỗi lầm không đáng có này đây?
Cùng lúc đó, tại một nơi khác trên Trái đất.
Cho điện thoại vào túi, shi nhếch môi cười buồn rồi cuối đầu, nhìn thảm cỏ phản chiếu nhiều sắc màu lấp lánh.
Lần này, hành động của shi hoàn toàn đúng. Hắn tin chắc điều đó!
Mới đây, khi vừa trò chuyện cùng nhóc con Thiên Vũ, shi đã rút ra được rất nhiều kinh nghiệm hay ho cho bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro