Chap 119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu hỏi mờ mờ ám ám của mun lại làm kun suýt vỡ tim, tâm trạng hồi họp không tả được. Trong linh cảm luôn luôn mách bảo kun, rằng có việc gì đó khó hiểu trong ánh mắt dịu dàng của mun.
Vén lại lọn tóc trước ngực,mun e dè một cách nghịch ngợm, nhìn xoáy kun :
- Anh thích em. Anh không định nói thế khi gặp em sao? Anh cũng không sợ người khác cướp em đi?
- ...
Trước sự im lặng của kun, mun lén cười thầm rồi toan đứng lên, rời chỗ ngồi.
- Thôi vậy, em sẽ hẹn hò với người khác.
Chẳng thèm để mắt quan sát mét mặt kun ra sao, mun bỏ lại câu nói gọn rồi quay người, thực hiện vài bước chân ngắn. Như để mong chờ điều gì đó xảy ra.
- Chờ đã, mun!
Kèm theo tiếng gọi gấp bằng sự nhiệt thành ấm áp, kun chạy nhanh đến, kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của mun. Nói nhỏ :
- Sợ. Anh rất sợ em bị người khác cướp mất. - Đột nhiên, đáy mắt kun sáng bừng. Một ý nghĩ thông minh vừa hiện ra trong não bộ của cậu. Thầm cười, kun dùng giọng hài hước của mình, nhanh nhảu nói - Bên cạnh em còn có zoi nhà anh, chắc chắn zoi sẽ giúp anh chinh phục em.
Quả là anh chàng khôi hài.
Chớp mắt, mun chậm rãi xoay người lại. Mặt đối mặt cùng kun, cô thỏ thẻ :
- Thật sao? Em không nghĩ thế. Nếu zoi bé nhỏ chịu giúp anh thì anh chắc sẽ không như bây giờ. A...
Vội đưa tay che miệng sau vài từ lỡ lời, mun bẽn lẽn đưa mắt thăm dò sắc thái biểu cảm trên gương mặt đang dần chuyển tông màu kia.
Chợt, như ngộ ra điều quan trọng gì đó, kun nhìn mun nghi hoặc. Một lúc sau, cậu chậm rãi đặt câu hỏi :
-zoi bày trò, đúng không?
Đúng như lời nó dự đoán từ trước, mun vội giải bày lý do chính đáng cho kun nghe, để ngăn chặn cơn giận đag len lỏi trong từng tế bào cậu.
- Vì anh đã gạt zoi là vin lăng nhăng bên ngoài, nên zoi muốn em giúp báo thù anh.
À, ra là vậy.
Đồ zoi nhỏ lóc chóc thù dai dẳng. Hứ!
- Anh không giận chứ?
Lay lay cánh tay kun, mun ngơ ngác hỏi nhỏ.
Nhìn thấy nét mặt đáng yêu kia thì làm sao kun giận cho đành cơ chứ.

Nở một cười tươi như hoa, kun vội cất lời, mắt dán chặt vào người con gái trước mặt :
- Anh không giận.
- Vậy... Có điều gì muốn nói không anh?
- Ưm. Thật ra... Thật ra...
- Sao ạ?
- Làm người yêu anh, nhé!
Phải, kun đã trút hết can đảm của mình để nói thật rành mạch từng chữ một. Mong cho mun hiểu được tấm chân tình thành tâm của anh chàng đáng yêu lâm thiên An.
-----------------------------------------------
Ầm ầm.
Xoảng.
Rầm rầm.
Xì xèo…
Cộp.
Keng keng keng…
Rồi, xong.
Hoang tàn.
U ám.
Đứng tần ngần trơ mặt ra nhìn đóng bừa bộn do chính bàn tay đầy phép nhiệm màu của mình gây ra, hắn đau khổ đảo mắt quanh căn bếp xinh xắn mà cậu từng cấm cô vợ nhỏ chạm vào. Ấy vậy mà bây giờ, ngay tại chính thời khắc đáng giá ngàn lượng vàng này, thì,hắn lại là kẻ tạo nên thành quả tuyệt dịu kia.
Họa chăng, vợ chồng nhà này điều có tài năng phá hoại nhà bếp bẩm sinh? Rồi nhóc con Thiên Vũ sẽ không như hai người nào kia đấy chứ?
Ôi… cực phẩm nhân gian là đây!
Ở phòng khách,nó đã lóng tai mà nghe rõ ràng những âm thanh tạp nham vừa vang lên trong cái nhà bếp đáng thương. Cười trộm, nó bẽn lẽn nhấc từng gót chân xuống bãi chiến trường do người chồng yêu quí dựng nên.
“Trời ạ, Người hãy nói là con đang nằm mơ đi. Không phải như thế chứ?”
Đưa tay che miệng, cặp mặt to tròn ngạc nhiên không chớp. Rất lâu sau, dường như cả ngàn thiên niên kỉ trôi qua thì nó mới nhỏ giọng hỏi khẽ hắn, ánh nhìn ngơ ngác con tê giác nghiêng nghiêng mang hàm ý châm chọc :
- Chồng yêu, anh… anh…
Nghe giọng nói trong veo vang lên phía sau, hắn quăng luôn cái chảo đang cầm trên tay sang một bên rồi ngượng ngùng bào chữa :
- À, em đói chưa? Hay mình ăn món cũ nhé?
Món cũ, tất nhiên là mì gói. Ngoài nó ra, còn có món “ngon” nào khác ư?
Đến lúc này,nó đã không còn kìm chế được nữa. Cô nhóc nhoẻn miệng, sau đó bật cười hả hê :
- Ha ha ha, nguyễn văn khánh cũng tài đáo để chứ chẳng đùa. Anh xem, hôm nay chúng ta có màn hay để xem rồi. Hi hi hi.
- Em…

Trợn mắt,hắn gằng giọng hâm he. Ban cho cô vợ nhỏ cái nhìn sắc nhọn, hắn hung hăng nghiến răng. Hứ! Tại cô nhóc siêu phá phách này bắt hắn xuống bếp chứ hắn nào muốn vào đây? Giờ lại thành ra làm trò cười cho con nhóc ma lanh này?
- Ôi, xem kìa, anh còn phá hoại tài sản hơn em cơ đấy. Hư hỏng thật.
Nó vẫn vô tư buông lời châm chọc mà không hề mảy may để ý đến nét mặt đang dần chuyển đổi màu sắc của hắn. Nguy hiểm… đang đến gần rồi kìa. Còn không mau chạy thoát thân đi.
Đá đóng phế thải sang một góc để dọn đường, hắn nhếch môi cười lạnh rồi nham hiểm nhìn nó, ma mãnh cất giọng :
- Vợ lắm trò, hôm nay… Em chết chắc rồi.
- Á…
Ngửi được mùi thuốc nổ cực đại nó vội thụt lùi lại vài bước lấy thế rồi hét toáng lên, co giò bỏ chạy.
- Đứng lại ngay. Đồ siêu quậy.
- A, bớ người ta, giết người, giết người.
- Em có im lặng không hả?
- Không im. Làm sao nào?
- Giỏi. Để xem anh làm gì em.
Rầm.
Rầm.
Rõ rồi, ngôi nhà kia… đang bị bạo loạn. Sức tàn phá của con người đối với đồ vật vô tri vô giác thật bá đạo. Đáng thương nhất, vẫn là đồ vật…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro