Chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bắt chước thói quen nói hai từ trong một câu của ai kia, nó dùng gương mặt lạnh lùng từ kiểu bắt chước ấy luôn và đáp trả một cách nhanh nhẹn. Khá ngạc nhiên trước cái cung cách nói chuyện của nó, hắn nhếch môi, đưa tay vuốt mái tóc nâu bồng bềnh như đám mây trôi, lạnh lùng bảo :

_ Chuyển trường.

Như hóa đá trước câu nói đột ngột của hắn, nó ngớ người chỉ với hai từ :

_ Tại sao?

_ Không lý do.

Câu nói đã đạt đến ba từ trong một câu. Thật đáng ngạc nhiên.

Nó bĩu môi :

_ Đồ áp đặt.

Hình như đã khá là bực bội trước cái tài bắt chước siêu phàm của ai kia, hắn khẽ chau mày rồi gắt :

_ Em có thôi ngay đi không. Chỉ cần nghe lời anh là được. Ngôi trường ấy rất nguy hiểm. Nhất là không được ở gần Hiệu trưởng và Đơn Diệu Vinh.

Tròn mắt ngạc nhiên, hai người mà hắn vừa nói rất quen thuộc với nó. Chẳng những vậy, hai người còn rất tốt với nó, và hiển nhiên, nó cũng rất quý hai người đó. Hai nguời họ là những người đầu tiên trong trường đối xử tốt với nó ngay từ ngày đầu tiên bước vào ngôi trường xa hoa ấy.

Bực bội trước thái độ của hắn, nó toan đứng lên, nó vùng vằn nói:

_ Nguy hiểm? Đối với anh, trường học là nơi nguy hiểm sao. Hiệu trường và thầy Vinh rất tốt với em cơ mà. Không có gì gọi là nguy hiểm cả. Anh chỉ muốn áp đặt người khác theo suy nghĩ của mình thôi. Mọi thứ về em, anh đều biết. Còn anh, có khi nào anh nói rõ cảm xúc của anh cho em nghe chưa?

Không muốn nấn ná thêm lâu, nó giận dữ bước đi, lên đến bậc cầu thang thứ năm, cái giọng lạnh lùng lại cất lên :

_ Đứng lại đó.

Nhỏm dậy khỏi chiếc ghế êm ái, hắn rảo bước đến dưới chân cầu thang, điệu bộ cao ngạo toát ra vẻ đáng sợ :

_ Em đừng quá ngoan cố. Mọi chuyện anh làm điều có lý do của nó. Cứ nghe lời anh. Chuyển trường ngay ngày mai.

Hít thở thật đều đặn, nó quay lại, nhìn người trước mặt mình, dù người đó có đáng sợ đến mấy, với nó, ngay lúc này, nó không cho phép mình sợ hãi :

_ Không. Tại sao em phải nghe lời anh trong khi em hoàn toàn không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Em không phải con cờ. Phải cố gắng lắm em mới được vào ngôi trường ấy nên em sẽ không bao giờ chuyển trường. Vả lại, ngày mai em sẽ dã ngoại cùng mọi người nên hôm nay không rảnh để đôi co với anh.

Ngạo nghễ nhếch môi, hắn lướt qua mặt nó một cách lạnh lùng rồi buông ra câu nói nhạt :

_ Tùy. Nhưng ngày mai, em sẽ được chuyển đến trường mới. Không có chuyến dã ngoại nào hết.

Nắm chặt hai tay lại, đôi mắt to tròn nheo lại đầy tức giận, đôi môi nhỏ mím chặt, vượt qua mặt hắn một cách nhanh nhẹn, chạy thẳng lên phòng, trước khi đóng cửa phòng lại, nó không quên bỏ lại một câu :

_ Không là không. Anh tự đến trường mới mà học. Em không nghe lời anh đâu. Đừng có mơ. Plè...

Vào phòng, hắn ngã người lên giường. Sở dĩ, cậu đề nghị nó chuyển trường cũng là vì sự an toàn của nó. Vì tất cả mọi chuyện đều liên quan đến trường Quang Tuyến nên cậu mới lo sợ. Một khi cuộc rượt đuổi chính thức bắt đầu, đâu ai biết sẽ có bao nhiêu người chết.

Lo sợ không phải việc cần làm vào lúc này. Trong từ điển của hắn , không hề có hai từ này cho đến khi nó xuất hiện, mọi ranh giới dần bị phá bỏ. Ngay cả với người con gái ấy, hai từ lo sợ còn không có. Vậy mà với nó, hai từ đó lại luôn quấn lấy con người lạnh lùng này.

Con người thật ung dung tự tại khi chỉ một mình nhì?

Giờ đây, vị chủ tịch trẻ đã không còn như trước nữa. Nếu không có thứ để bảo vệ, cậu sẽ xuống tay không dè dặt, như cậu đã từng làm. Lạnh lùng, tàn nhẫn và dứt khoát.

Hắn cũng rất muốn kể cho nó về mình chứ? Nhưng lí trí không cho hắn làm thế. Đơn giản bởi hắn sợ.

Tự cười nhạt một cái, hắn đưa tay gõ vào đầu mình để mình thật tỉnh táo. Một người không sợ bất cứ một thứ gì hay cái gì giờ đây lại có thứ để sợ. Có buồn cười không chứ?

---------------------------------------

Một buổi sáng mờ nhạt được đánh thức bởi vầng sáng hiện ra từ phía đông. Căn nhà lớn lại lặng như tờ. Chuẩn bị tươm tất xong, đưa tay lấy cái ba lô khoác lên vai, soi lại mình gương, nó nặn ra một nụ cười trên gương mặt rồi hớn hở bước xuống nhà.

Trên chiếc ghế sofa, hắn đang ngồi đó tự lúc nào, vẫn gương mặt điển trai đang nhâm nhi tách cà phê nhỏ. Ánh mắt nhìn vào tờ báo như muốn xé nát nó ra.

Chậm rãi nuốt nước bọt, nó lấy hết dũng khí, bước thật khoan khoái. Ngay khi đôi chân nhỏ bước qua khỏi chiếc ghế sofa thì...

_ Đứng lại.

Cả người nó không vì thế mà lung lay, nó vẫn cứ duỗi thẳng chân bước đi với gương mặt tươi tắn.

< Tách >

Chỉ với một cái búng tay của hắn , trước mặt nó là hai tên vệ sĩ to lớn, khoác trên người bộ vest đen, gương mặt bặm trợn. Trố mắt nhìn "người lạ" mất mấy giây, nó nén tức giận, dặm chân đi đến chỗ người đang nhâm nhi tách cà phê :

_ Nè, anh giở trò gì vậy hả? Hôm nay em phải đến trường. Em không sợ hai người đó đâu.

Quay người lại, nó hít thở sâu, bước đến trước hai "thần giữ cửa", thản nhiên nói :

_ Làm ơn tránh ra giùm.

Vẫn giữ dáng vẻ uy nghiêm, một tên vệ sĩ kính cẩn cuối đầu :

_ Mời cô chủ vào nhà. Không có lệnh của cậu chủ, cô không được đi đâu hết

_ Cái....cái...gì...cô...chủ...á.. _nó chống nạnh, lắp bắp nói. Đột nhiên cái đầu thông minh của nó hoạt động, nở một nụ cười nửa miệng, nó nghiêm giọng – Các người biết gọi tôi là cô chủ, vậy tại sao không nghe lời tôi. Làm ơn tránh ra giùm.

Câu nói ấy làm cho ai kia ngạc nhiên rồi nhếch môi, hình thành một nụ cười lén lút.

Hai tên vệ sĩ nhìn nhau rồi nhìn sang ai kia, bắt gặp được ánh nhìn đe dọa, một tên can đảm cất tiếng :

_ Thưa cô chủ, mệnh lệnh là mệnh lệnh. Mời cô vào nhà.

_ Làm ơn cho tôi ra đi mà...

_ Không được, thưa cô.

_ Làm ơn đi...

_ Không được.

Với cặp mắt đáng thương, nó không tài nào làm lung lay tinh thần vâng lời của hai người kia. Chớp chớp đôi mắt to tròn cũng vô ích. Phải xử tên ra lệnh trước.

Chống nạnh trước mặt hắn, làm gương mặt hung dữ...., nó chu mỏ van xin :

_ Anh cho em đi đi mà.

_...

_ Anh kelvin...

_...

Ba từ "anh kelvin" phát ra từ chiếc miệng bé xinh thật ngọt ngào làm sao, nhưng dù vậy, với tinh thần thép như hắn thì không bao giờ mềm lòng cả.

Cái đầu thông minh lại được hoạt động, kế hoạch lần này chắc chắn sẽ thành công mĩ mãn. Đưa tay ra nắm lấy cánh tay săn chắc của hắn, nó dùng hết sức bình sinh kéo con người vạm vỡ đứng dậy :

_ Theo em xuống đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro