Chap 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau buổi cắm trại lần đó, học sinh trong trường lại háo hức chuẩn bị cho Lễ hội Noel sắp tới. Thật là bận rộn. Bận đến nổi chỉ biết chơi và chơi. Bận đến nổi chỉ biết cắm đầu vào Lễ hội. Bận đến nổi lo cầu nguyện bạch mã hoàng tử sẽ xuất hiện vào đêm giáng sinh. Và....bận đến nổi quên mất kỳ thi đang cận kề.

Từng đợt gió nhẹ thổi qua, khí trời thật mát mẻ.

Cái cây to lớn phát ra thứ âm thanh xào xạc. Những chiếc lá vàng úa theo dòng chảy của thời gian lượn qua lượn lại giữa không trung rồi hạ cánh thật êm ái xuống nền đất nâu thẳm.

Thoáng nhìn qua gương mặt lịch lãm, gió đã nhận ra nỗi buồn chất chứa bên trong.

Bước thật khẽ lại gốc cây to, ngồi xuống cạnh người con trai ấy, nó khẽ thở dài :

_ Em xin lỗi.

Dường như thời gian đang ngưng động.

Chỉ còn nghe tiếng thở phả ra từ chiếc mũi xinh, tiếng nhịp tim lên xuống, tiếng gió thoảng qua. Liệu vết thương này sẽ kéo dài trong bao lâu? Một tuần? Một tháng? Một năm? Hay một đời người?

Mạnh mẽ là thứ cần thiết để tạo cảm giác thoải mái cho nó. Đó là điều ttonie luôn nhớ rõ.

Đưa mắt nhìn bầu trời đang chuyển mùa. Thoáng chốc, nụ cười được hình thành khi một làn khẽ chạm tóc cậu. Đôi tay rắn chắc lướt nhẹ trên mái tóc mềm, một động tác xoa đầu mà sóc con rất thích.

_ Ngốc. Anh không dư lỗi đâu mà xin. Nếu em muốn có anh trai, anh sẽ làm người em muốn. Em gái ngoan. – Đứng dậy trong một phút, cái dáng cao cao thật uy nghiêm – Được rồi. Đã làm anh trai thì phải có trách nhiệm của anh trai. Anh sẽ giúp em "chinh phục" tên con trai đó...

Một tháng không phải khoảng thời gian dài để xây dựng một tình yêu, cũng không phải khoảng thời gian ngắn để cho tình yêu bền vững. Thật mâu thuẫn!

Với bộ óc thông minh không kém hắn, một loạt các kế hoạch "trả thù" đã được vạch sẵn trong bộ nhớ của tronie. Chỉ cần khởi động là mọi thứ có thể dùng được.

Không phải là "ăn không được thì phá cho hôi", chẳng qua là một cách "báo thù" đáng yêu cho kẻ đã cướp đi người con gái cậu yêu.

Và thêm một điều nữa, tronie không hề từ bỏ. Cậu có một tháng cơ mà. Và một tháng ấy sẽ không lãng phí.

Kế hoạch đầu tiên : TÀN PHÁ NHÀ BẾP.

Một nụ cười ma mãnh không kém ai kia. Ttonie duỗi thẳng hai tay, tư thế thật thoải mái. Cái giọng đều đều tiếp tục câu nói đứt quãng khi nãy :

_ Thứ nhất : Em đã yêu tên đó!

*gật gật*

_ Thứ 2 : Em muốn tìm hiểu tên đó.

*gật gật*

_ Thứ 3 : Em muốn tạo bất ngờ cho hắn!

*gật gật* liên tục

_ Rất đơn giản. Em hãy nấu một bữa tối. Ngay chiều nay.

*gật....

_ Hả? – nó bất ngờ đến dộ bật dậy như có một lực tác động vào người. Đôi mắt chớp chớp liên hồi. Miệng há to. Lông mày chau lại.

Tronie quả thật rất tài.

Vào bếp – là hai từ không "đội trời chung" với nó. Y như rằng, mỗi khi nó nhà ta vào bếp, thì phần lớn, căn bếp ấy, sẽ không "toàn thay" dưới tài năng "múa xẻng" của nó. Một thảm họa lớn. Có ảnh hưởng còn hơn chiến tranh thế giới thứ nhất.

Nó không những không biết nấu một món ăn đơn giản – trừ mì gói. Mà nếu có nấu được thông qua "học hỏi" thì cái món ấy ..... dở tệ và KHÔNG ĂN ĐƯỢC.

--------------------------------------------

Căng trán suy nghĩ suốt mấy tiết học mà vẫn không nghĩ ra cách nào dễ dàng hơn.

Đành phải liều một phen – vào bếp, dù sao nhà anh ta cũng giàu, đâu khi nào tiếc với mình cái nhà bếp nhỉ?

God!

Thông qua cái suy nghĩ trên kia cũng để thấu hiểu và liên tưởng ra cái "kết cục" cho cái nhà bếp xinh xinh trong căn biệt thự kia. Thảm rồi!

Tan học.

Từng tốp học sinh chen nhau ra về. Chào hai người bạn cùng bàn xong, nó tung tăng .... đến siêu thị mua sách dạy nấu ăn.

Sau một hồi lục tung cái siêu thị to lớn ấy, cuối cùng nó ra về với một quyển sách nấu ăn nhỏ xíu và một túi đồ "cần thiết" to đùng. Bước vào nhà, hôm nay Mai đã về sớm vì có chuyện đột xuất nên nó đinh ninh rằng không có bữa tối để sẵn dưới bếp và điều đó hoàn toàn chính xác.

Perfect!

_ Cái gì thế hả? – Nhìn chằm chằm đóng "vật thể lạ" trên tay nó, hắn tỏ vẻ ngạc nhiên. Rồi xoa xoa cái bụng đói meo của mình, hắn nhắc nhở – À, hôm nay Mai có việc bận. Có lẽ chúng ta ....

_ Em sẽ nấu.

Chặn ngang câu nói của ai kia, nó đung đưa cái đóng dưới tay ý nói "Em đã mua đồ ăn rồi nè".

Hắn chỉ cần ngồi và đợi thưởng thức.

Bật tivi. Nhiệm vụ của hắn bây giờ là ngồi xem phim. Nằm dài lên sofa, tay chống lên đầu, mắt hướng vào màn hình tivi, chăm chú theo dõi một bộ phim hoạt hình thú vị (^^ anh ý mê hoạt hình. @.@ người lạnh lùng đây hả chời).

Vào bếp được nữa tiếng.

Mắt nhìn vào cuốn sách, tay cầm đủ thứ đồ "linh tinh", chưa một cái gì được bắt lên bếp.

Đúng là dân "chuyên nghiệp" có khác.

_ Được rồi. Bắt đầu từ món "Sườn nướng cay" này.

< Xì xèo, xì xèo >

< Xoảng >

< Bụp >

< Rầm >

< Đùng, đùng >

Một loạt thứ âm thanh lạ hoắt huơ vang lên làm hắn...toát mồ hôi. Mỗi lần như thế, một vật thể lạ chạm đất, lòng hắn lại cồn cào đến lạ, cậu liên tục ngoảnh đầu sang phía sau mà không hề rời khỏi chỗ mình đang nằm để xem xét tình hình.

_ Á...

Lần này, hắn bật dậy khỏi sofa, đưa tay vặn nhỏ tivi lại, nói vọng vào bếp :

_ Có cần anh giúp không?

_ Không. Anh cứ ở đó đi. Đừng có xuống.

Thật dứt khoát trong việc không nhận sự giúp đỡ. Nó nói với lên, trong đầu thì hình thành vô số mối lo sợ.

Chết rồi. Cái bình hoa vỡ mất rồi. Con dao này cũng mẻ luôn. Mấy cái dĩa này tính sao đây?

Mùi gì thế nhỉ?

Á...a.. khét.t..t.t.t.t.t.t.

Với mớ hỗn độn trước mặt, nó quên luôn mọi thứ kể cả việc phải tắt bếp khi cháy. Trong đầu nó bây giờ là phải dập lửa. Mà dập lửa thì cần có ... nước. Đúng rồi, nước.

Bưng cái chão trên bếp xuống và đặt đại ở đâu đó, nó chạy lại bồn rửa chén, vặn vòi nước thật nhanh, hứng một thố lớn.

< Ào ào..oo >

Phù! Mệt thật. Mém chút là cháy nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro