Chap 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân vật mới

NGUYỄN THIÊN VŨ (Zin) con trai nó và hắn mình giới thiệu thiệu như vậy thôi còn cậu bé như thế nào vào truyện sẽ hiểu hì

_ vin…
Kun đang ngồi trên sofa trầm ngâm suy nghĩ, vừa nhìn thấy hắn sải chân xuống nhà cậu vội đưa tay ngoắc ai kia lại với nét mặt ngờ vực. Đứng dậy khỏi sofa, kun chậm rãi đối mắt với ánh nhìn lạ từ hắn bằng câu nói khẽ :
_ Đến tổ chức đi!
Hắn thấy lạ là hoàn toàn đúng, vì ngày thường, kun không bao giờ dùng giọng điệu nhỏ nhẹ kia hay phải mò đến tận nhà hắn vào sáng sớm thế này. Hình như có chuyện gì đó rất quan trọng thì phải?
_ Đã xảy ra chuyện gì à?
Cho hai tay vào túi, hắn bình tĩnh hỏi lại, mắt vẫn không rời kun giây nào.
_ Không rõ, chỉ nghe người khác báo lại thôi. Tôi nghĩ… có kẻ đang chơi khâm chúng ta.
Hai tia nhìn bỗng chốc chạm nhau, tận sâu đáy mắt là mối hoài nghi mơ hồ tựa sương ảo.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn khẽ thở dài rồi quăng chìa khóa xe sang kun bảo rằng hắn mệt, nhiệm vụ lái xe thuộc về người giữ chìa khóa, tức là kun. Trừng mắt,kun nhận lấy chìa khóa xe rồi chán ngán bước đi, nghĩ sao giờ mà còn tâm trạng để giỡn… chắc chỉ có nguyễn văn khánh mới làm được điều trẻ con đó.
Được rồi, hôm nay sẽ cho chủ tịch trẻ trải nghiệm tay lái lụa cừ khôi. Đó cũng chỉ là những trò đánh đu kun đã học lỏm từ ai đó thôi…
BMW qua tay lái của kun bỗng nhiên trở nên hưng phấn hơn bao giờ hết. Hết lượn lờ quanh các cua quẹo hiểm rồi lại đánh đu qua lại trên đoạn đường dài. Lúc thì chạy nhanh hết vận tốc, khi thì thắng gấp khiến hắn muốn đập mặt vào thành xe.
Đến một lúc nào đó, khi ý chí chịu đựng đã sôi trào và vượt qua lằn ranh màu đỏ đang được báo động, hắn quay quắt sang kun rồi nghiến răng hung tợn, rít lên :
_ Dừng xe!
Két….
Bộp!
Vì đang nhìn kun để cảnh cáo trò lượn vòng trên BMW nên ai kia nào chú ý đến sự an toàn của mình. Thế là, nghe khẩu lệnh, kun lập tức đạp phanh một cách ngoan ngoãn… và… đầu hắn cũng theo đó mà đập ngay vào thành xe…
_ lâm thiên An….
_ Hà hà, sorry, sorry nhá, tại cậu bảo tôi lái còn gì? Thế nào, cảm giác niếm mùi vị đánh đu trên đường ấy, vui không? Tôi nghĩ chắc cảm giác của zoi khi bị cậu cho chơi tàu lượn cũng thế này nhỉ?

$@%^#$%!#!@
Đương nhiên, một trận “ẩu đả” không giấy phép đã xảy ra trên BMW đen bóng mà không một ai hay biết… Đó chỉ là một chuyện xảy ra thường ngày như ăn cơm bữa rồi, không sớm thì muộn cũng phải xảy ra, ít nhất 2 lần trong 1 ngày làm việc…

- zoi, ở đây nè!
Dưới cái nắng gay gắt là bóng người cao ráo cùng gương mặt lấm tấm vài giọt mồ hôi do nóng. Ánh mặt trời chiếu thẳng vào gương mặt ấy, làm rõ mọi đường nét khiến chàng trai đẹp đến lạ.
Nghe tiếng gọi,nó khẽ cười rồi hướng về phía người đó, lon ton chạy đến. Cả hai cùng bước vào quán nước ven đường trú nắng.
Không gian quán không rộng lắm, nhưng lại trang trí rất đáng yêu. Tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên như đang thôi thúc điều gì đó. Tiếng nước chảy tí tách từ bậu hoa nhỏ nhắn, xinh xinh.
Chọn vị trí gần hồ nước bé tí, cả hai ngồi đối diện nhau, ánh nhìn chất chứa niềm vui khó tả.
Từ góc nhìn này, nó có thể nhìn rõ khung cảnh ngoài kia. Lúc nãy, nắng hung hăng chiếu vào mặt phẳng nhựa đen thì bây giờ, nắng lại long lanh dưới mái hiên thơm mùi cỏ dại. Mặt nước tí tách phản chiếu giọt nắng mai, hun tia nhìn vui trong mắt hai người vừa gặp lại sau quãng thời gian dài xa cách.
- Dạo này em khỏe chứ?
Cất tiếng hỏi khẽ để phá tan sự im lặng, chàng trai nhẹ mỉm cười khi nhận cốc nước từ tay người phục vụ.
Đưa tay khoáy đều món nước của mình, nó cười mãn nguyện rồi hút một hơi, xong mới chịu trả lời câu hỏi của chàng trai kia.
- Khỏe lắm. Mà zen nè, anh về sao không báo trước để bọn em đón anh?
- Anh muốn tạo bất ngờ!
Nháy mắt, zen tinh nghịch nhìn nó khiến nó phì cười.
Bên ngoài, nắng dần ngã màu, chúng long lánh chiếu xuyên tán lá rồi nghịch vài giọt nước trong suốt…
Thời gian du học, zen học hỏi được rất nhiều điều hay và cậu tỏ ra rất thích thú. Vừa đây, chỉ khi vừa đặt chân về Việt Nam thì zen đã lập tức trở về làng cũ thăm mọi người. Dĩ nhiên, tài chữa bệnh của cậu cũng đã được nhân lên gấp bội so với trước. Thấy zen, tất cả mọi người trong làng hầu như rất vui mừng, họ tấm tắt ngợi khen cậu suốt buổi.
Sau nhiều tháng, zen nhìn có vẻ chững chạc hơn, đẹp trai hơn thì phải! Điều khó khiếnnó nhìn cậu mãi (Nếu có ai kia ở đây chắc sẽ có “chiến tranh” mất thôi @=@)
- Em còn nhìn như thế chắc có người giết anh mất!
Tia nhìn bỗng chốc thấy gì đó, zen liền đưa tay gãi đầu rồi ngần ngại bảo. Nhưng, câu nói của cậu chẳng khiến nó để tâm, nó còn phấn khởi mới lạ chứ.
- Hì, ai mà dám giết anh zen dễ thương của em chứ! Nếu có, em sẽ giết tên đó.
- Thật không?

Đấy! Đó chính là cái lý do khiến zeb ngạc nhiên và e dè. Chẳng hiểu vì sao ai đó biết được cậu hẹn nó ra đây mà đến nữa! Chỉ khi tia nhìn vừa chạm trán một ai đó,zen đã ngạc nhiên vô cùng, cậu định cười chào nhưng nhìn thấy nét mặt lạnh băng tỏ ý ngăn cản nên đành thôi. Đành diễn tiếp vai người vô tội!
Sau chất giọng đáng ghét quen thuộc là một dáng người hẹn ra, ung dung kéo ghế ngồi, người đó thản nhiên nói với nó cạnh bên :
- Vậy… giờ anh giết zen, em giỏi thì giết anh đi!
Đực mặt ra, nó còn biết làm gì ngoài trò cũ. Bám lấy cánh tay ai đó, nó cười hì hì rồi dùng giọng nũng nịu :
- Đùa, em nào dám!
Bỏ ngoài tai lời nói kia, hắn vô tư gọi nước rồi quay sang zen, cả hai bắt đầu cuộc nói chuyện rôm rả không-có-kẻ-thứ-3. Đứng ngoài “vòng xoáy”, nó chỉ biết lặng thin và uống phần nước của mình. Một lúc sau, vì cuộc trò chuyện của hai tên “lắm lời” chưa kết thúc, nó đành… uống luôn phần nước của cả hai tên đó rồi hả hê cười trước cái nhìn răng đe do hắn ban tặng.
-----------
Xoạc, xoạc…
Bớ tung đóng hình do người trong tổ chức săn lùng được vẫn không thấy người mà mình nghi ngờ nhất, kun nhíu mày khó hiểu. Tại sao kin lại ngồi trò chuyện cùng một bác sĩ khác? Tại sao hắn ta lại được nhận vào bệnh viện đó làm? Hắn không quen Wen sao?...
Một loạt các câu hỏi không lời đáp cứ hiện ra rồi bay vòng vòng đầu kun như muỗi vo ve khiến cậu bức rức vô cùng. Vậy ra, cậu đã nghi ngờ người vô tội sao! Quái thật!
Hất đóng hình chụp được xuống đất, kun tức giận bỏ đi. Rốt cuộc là chuyện quái gì đang diễn ra thế này?

Khoan đã…
Khựng lại ngay bước chân thứ tư, kun ngờ vực quay trở lại bàn. Nhặt lấy vài tấm hình mà cậu đã hất tung lên, nhíu mày suy ngẫm gì đó rồi khẽ nhếch môi cười khi điều cậu suy nghĩ có cơ hội đúng. Việc còn lại chỉ chờ điều tra sẽ rõ. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro