Chương 28:Xin lỗi?...Muộn rồi...cưng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Trương Vĩnh Khoa, cậu còn định đùa tới khi nào nữa?


Giọng nói "truyền nhiễm" của Chính An như liều độc dược có
tính kích thích mạnh bạo, truyền thẳng đến từng giác quan của
Vĩnh Kỳ và A Huân, làm tê liệt mọi cảm xúc và suy nghĩ trong
não bộ ngay tức thì.

Cùng lúc, hai gương mặt đang thư giãn vì trò đùa của anh chàng Chính An đột nhiên căng cứng lại. Mọi cảm xúc trên hai gương mặt dường như tan biến vào hư vô.

Cạch!

Cộc cộc cộc

Cây bút trên tay A Huân tìm được sự tự do, rơi thẳng xuống nền
gạch trắng toát, phát ra những thanh âm khô khốc tê liệt. Lăn
đến mũi giày đen, cây bút bi mới giảm tốc độ lăn và dừng hẳn
lại ngay trước mũi giày, hệt như một tên nô lệ đang quỳ sập
trước mặt chủ nhân của mình.

Giương đôi mắt ngạc nhiên của mình nhìn sang Chính An rồi lại dời đến anh chàng có gương
mặt hệt Vĩnh Kỳ, A Huân bần thần không nói nên lời. Dường như
cuống họng cậu đã bị vật gì đó chặn ngang mất rồi!

Trụ vững trên đôi chân như muốn rã rời của mình, Vĩnh Kỳ ngơ
ngác đẩy ánh nhìn nghi hoặc sang con người kia, quét tới quét
lui như thể không tin. Một lúc lâu, đôi môi đỏ mới bất giác run
run, như muốn nói điều gì đó mà không tài nào nói được.

Thở nhẹ, Vĩnh Khoa chậm chạp cho một tay vào túi, ung dung khom
người nhặt cây bút bi lên, mang đến chỗ A Huân và đặt vào
chiếc hộp đựng viết trên bàn. Xong, cậu trầm ngâm cất giọng,
cứ như một kẻ phạm tội đang đứng trước phiên tòa xử phạt. Tự
nhận hết mọi phần lỗi do mình tạo ra.

- Xin lỗi! Vì tất cả!

- ...

Trong giây lát, cả căn phòng đột nhiên bị nhấn chìm bởi sự im
lặng đến độ ngạt thở. Chẳng một ai cất lời phá tan bầu không
khí ngột ngạt giữa bốn chàng trai kể từ lúc những lời nói
thành khẩn kia vừa thoát ra khỏi khóe môi mộng đỏ.

Vẫn giữ nét bình thản trên gương mặt, Vĩnh Khoa âm thầm dời mắt
quan sát hết thẩy mọi gương mặt trong phòng. Chờ đợi "phán
tội". Nhưng, mọi chuyện một lần nữa lại nằm ngoài dự đoán
của cậu.

Từ gương mặt ngạc nhiên tột cùng, Vĩnh Kỳ nhanh chóng đổi biểu hiện cảm xúc trên mặt mình thành nét
cười vui mừng quái lạ. Cậu nhào đến Vĩnh Khoa, ôm xiếc thật
chặt rồi "thút thít" :

- Vĩnh Khoa, em có biết anh rất đau lòng không? Tại sao lại hành động NGU NGỐC như vậy hả thằng NGỐC? Hu hu hu...

Trò quái gì thế này?

Cố gắng đẩy mạnh Vĩnh Kỳ ra khỏi người mình, Vĩnh Khoa chau
mày khó hiểu nhìn đối phương trân trân bằng đôi mắt lạnh tanh
khi xưa. Lẽ ra cậu sẽ không dùng ánh mắt như vậy để nhìn anh
mình sau bao ngày cách xa đâu, vì cậu vẫn còn nợ Vĩnh Kỳ một
ân tình khi nhờ vả Vĩnh Kỳ đến đây giúp đỡ. Hơn nữa, việc nhờ
vả Vĩnh Kỳ đến đây một chuyến lại còn gián tiếp làm gián
đoạn giai đoạn hạnh phúc cao trào của anh trai mình nữa chứ.

Nghĩ kĩ, Vĩnh Khoa thấy mình thật có lỗi với anh trai biết bao!

Quay trở lại với tình huống hiện giờ, chỉ vì những ngôn từ
phát ra từ cái loa phóng vệ tinh kia, Vĩnh Khoa nghe không lọt
tai tí nào. Nói cách khác, Vĩnh Khoa không tài nào nhồi nhét
những lời kêu than kia của Vĩnh Kỳ vào bụng cho được. Có nước
nghẹn mà chết tức tưởi mất!

Cũng đúng thôi! làm Vĩnh Khoa tức là một trong những điều nằm trong kế hoạch của Vĩnh Kỳ từ trước rồi mà.

Vĩnh Kỳ đã cố tình chạy lại ôm chặt Vĩnh Khoa để thể hiện
nỗi nhớ mong của mình giành cho em trai, một cách thắm thiết.
Còn nữa, cậu đã cố tình nhấn mạnh nguyên âm và phụ âm gần
cuối để tôn thêm sức nóng cho câu nói đau đớn mang tính quằn
quại của mình còn gì. Ngu ngốc, ngốc. Nghe chẳng phải rất hài
hước và thuận tai hay sao?

Bỏ qua người anh trời cắn của mình, Vĩnh Khoa kinh ngạc trố mắt đờ đẫn khi nhìn thấy
chàng bác sĩ trẻ A Huân đã đang đứng trước mặt mình tự bao
giờ, cùng hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt non nót chất
chứa sự gian manh khó lường.

Không thốt nên lời, Vĩnh Khoa chỉ biết im lìm nhíu mày, thể hiện ngôn ngữ không bằng
lời qua đáy mặt kinh ngạc tột độ. Có nhớ cậu cũng đau nhất
thiết phải khóc như thế? Xem ra, Trương Vĩnh Khoa cũng rất quan
trọng đối với mọi người nơi đây nhỉ?

(Anh ấy lại một lần nữa tự đề cao bản thân mình. Phục sát đất)

Giống hệt Vĩnh Kỳ, A Huân lại ôm chầm lấy Vĩnh Khoa, kèm theo hành động nhỏ.

- Tại sao cậu lại mất tích lâu đến vậy? Có biết bọn tôi lo
thế nào không? Bọn tôi còn tin những chuyện cậu ngầm sắp đặt
là sự thật nữa. Cậu tại sao lại ngốc đến như vậy? Nếu có
chuyện gì khó suy nghĩ tại sao lại không bàn bạc cùng bọn tôi?
Sao lại hành động một mình? Cậu không nghĩ đến bản thân thì
cũng nên nghĩ đến vợ, con mình chứ? Còn có bọn tôi nữa mà.
Cậu chết một mình thì cũng tốt đấy, vì Thế giới mất đi một
người sẽ rộng rãi hơn. Nhưng cậu nghĩ xem, nếu cậu chết mà
làm người khác đau khổ, rồi tự nhiên sống lại thì sao cậu
không chết quách cho xong? Lại còn ngu ngốc đổi mạng sống của
mình. Cậu thật sự muốn chết đến mức phải làm như vậy ư? Vậy
sao không nói sớm với tôi, trong ngành của tôi có rất nhiều
cách chết đẹp. Chắc chắn cậu sẽ rất thích!

Mỗi câu nói là một cái đánh mạnh vào lưng Vĩnh Khoa, vì thế, A Huân
không ngại gì mà suy nghĩ thật nhanh những lời cần thiết và
trau chuốt cho văn chương hoa lệ để nói với chủ tịch Trương. 

Cùng với lời nói và hành động là biểu lộ cảm xúc trên gươngmặt. Mọi cảm xúc của A Huân thay đổi đến độ choáng ngợp, khiến ai đó cười nghiêng ngả phía sau. Ngay cả A Huân, nếu cậu không cố gắng cầm cự thì có lẽ đã bật cười khanh khách vì tài lẻ của mình mất rồi. Cũng may là cậu đang trong tình trạng "giấu" mặt phía sau lưng Vĩnh Khoa.

Nói đi thì phải nói lại, thật tình thì A Huân đánh đau chứ chẳng đùa!
Bằng chứng là gương mặt lạnh tanh của Vĩnh Khoa đang nhăn nhó
đầy khổ sỡ phía sau.

Thú vị thật!

Chính xác thì đó cũng là một trong những việc cần làm để tiếp đón vị
khách lạ mà quen Trương Vĩnh Khoa. Theo đúng như kế hoạch từ
trước.

- Aish, cậu có cần mạnh tay vậy không, A Huân?

Đau rát cả lưng, Vĩnh Khoa đau khổ đẩy A Huân ra xa cơ thể mình
rồi nhăn nhó than vãn. Trong khi đó, Chính An lại lầm lũi cười
lén một cách thích thú nhìn hiện trường vụ án đang diễn ra
đúng như kế hoạch. Thật sảng khoái!

Mà khoan đã!

Những lời A Huân nói vừa rồi sao nghe mà quen tai đến thế? Hơn nữa, điệu bộ của Vĩnh Kỳ cũng rất lạ lẫm?

Đưa tay xoa xoa cầm, Vĩnh Khoa lườm lườm mắt ngẫm nghĩ mọi
chuyện. Đột nhiên, từ dưới nền gạch lạnh toát, Vĩnh Khoa nhìn
thấy một vật gì đang nằm lăn lốc cạnh chân A Huân. Rất đáng
nghi!

Tò mò cuối người xuống thấp, Vĩnh Khoa đưa tay nhặt vật lạ mặt ấy lên, săm soi hồi lâu.

Đây chẳng phải thuốc nhỏ mắt hay sao?

Thuốc nhỏ mắt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trang66