Đếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rét tháng 3 bà già chết cóng
Hôm nay vừa là mồng một tháng tư. Chắc hẳn là trận rét cuối cùng, để sau đó là mùa hè.
Tôi ngửi được mùi của mùa đông còn vương lại trong không khí. Gió thổi làm rung tán si già sau nhà, từng cơn từng cơn dội lại. Chúng thổi mạnh đến độ tôi nghe được cả tiếng lá khô xào xạc. Được một lúc lại im. Có tiếng hạt mưa giỏ xuống mái nhà. Mẹ tôi hay gọi là giọt gianh.
Tôi nằm ở trên gác xép, gần chỗ áp mái. Có một cái cửa sổ và vài lỗ cáo nhìn ra. Đêm rồi, tôi chẳng dám nhìn. Nhưng chỉ riêng việc được nằm thiêm thiếp trong chăn bông cũng đủ để tôi cảm nhận được trời đang rét đến độ nào. Thật yên bình.
Mũi tôi lạnh lên vì hít khí trời. Tôi mê man nhớ lại những ngày tháng cũ. Những ngày đã bay qua. Ôi, còn nữa không, còn bao nhiêu đây những ngày như thế? Khi một đêm đông nào tôi bé bỏng nằm cạnh mẹ, người ôm lấy tôi thủ thỉ, về câu chuyện chiếc áo mùa đông trong sách giáo khoa tiểu học, hay một sáng thức dậy sân nhà đầy lá khô, hay một đêm mưa lạnh trước sân nhà, một con đường đi học bùn lầy bắn gót, củ khoai lang nướng phỏng tay...
Mỗi đêm lạnh tôi lại nhớ về những kí ức mập mờ đó. Vừa buồn vừa vui. Cũng đáng để hoài niệm. Rồi mười năm sau tôi sẽ ở đâu đây? Vùng đất nào cho tôi ở?
Còn bao nhiêu đêm tôi đếm cái lạnh? Bao nhiêu ngày tôi ngóng mà trông? Ôi bạn hữu hỡi, ước gì được say sưa về những miền hoang vắng đi lạc này. Để tôi kể cho bạn nghe. Một thời để nhớ, một thời đã xa. Dĩ vãng là gì? Quay cuồng cùng trời đất. Hãy uống rượu đi, ngọt, êm và ấm. Hỡi người ơi. Hỡi mùa đông, nàng đông, cùng đi thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro