Nhớ mùa hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa hè năm ấy, giờ ngọ sau khi mưa nhỏ tí tách, cô một mình mang theo tâm tình thoải mái cất bước đi, cô vẫn thích cảm giác ướt sũng lúc mưa, đi trêm đường nhỏ, nghe Shane Harper one step closer. Trêm đường nhỏ, nước mưa tạo thành một tầng thảm thật dày, đi lên trên thật êm, thỉnh thoảng giữa không trung còn có mưa bay bay, tựa hồ có một loại tình cảm rực rỡ.

Bọn họ gặp nhau ở cuối con đường nhỏ kia, gặp gỡ cực kỳ giống những câu chuyện đồng thoại ngày xưa, cô phát hiện giọt mưa không hề bay xuống, giống như dang ảo não, cứ như vậy ngừng ở hiện tại. Lúc ngẩng lên thấy bầu trời trở nên xanh thẳm, nhìn lên thấy dưới ô che màu lam, là một người tóc ngắn, áo t-shirt màu lam, thân hình hơi gầy, trên mặt tràn đầy nụ cười nhạt, thiên chân, ngại ngùng, cực kỳ giống đưa nhỏ ngượng ngùng. Cô cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh, ngừng thở, lẳng lặng không nói.

Cô bất thình lình bị nụ cười ngây thơ của anh đả động thật sâu, cô tin tưởng cảm giác đầu tiên.

Bọn họ khi đó tuổi trẻ, trẻ đến không biết, không hiểu cái gì là thích, cái gì là yêu. Chính là bị cái loại này cảm giác nhạt này hấp dẫn thật sâu, chính là cảm thấy cùng một chỗ thực thư thái, thật khoái lạc. Khi đó, bọn họ dơn thuần như thế.

Lại một mùa hè, bọn họ lại trải qua cùng nhau, lúc này, bọn họ vẫn trẻ như cũ, chính là tuổi trưởng thành, nam vóc dáng trở nên cao gầy, nữ gương mặt cũng thành một bộ dạng tự nhiên hào phóng. Không thay đổi là, nụ cười của nhau. Cô nói anh không có đổi, anh không lên tiếng trả lời, chính là cúi đầu, nhìn ngực mình, ngượng ngùng nở nụ cười. Đây là mùa hè cuối cùng tại trường học, kí ức cứ như thế rực rỡ dứoi ánh mặt trời.

Cô mua cho anh một vật kỷ niệm, cô sợ bọn họ về sau không gặp lại. Toàn bộ giờ nghỉ trưa, cô không ăn cơm, ở cửa hàng vật phẩm trang sức đi tới đi lui, cô không biết anh thích cái gì. Đột nhiên trong đầu hiện lên khoảng khắc sau giờ ngọ, trời mưa, khoảnh khắc dưới tán ô che gặp gỡ tuyệt đẹp. Toàn bộ buổi chiều cô đều không yên lòng, nghĩ xem tặng anh lễ vật thế nào, nói với anh cái gì, anh nhận được lễ vật sẽ có phản ứng gì, vô số cảnh tượng hiện lên trong đầu của cô. Rốt cuộc cũng đến giờ tan học buổi chiều, ra bãi đỗ xe, đem đặt lễ vật ở xe, đạp xe đến cửa chờ anh. Rất xa thấy thân ảnh anh, thấy bên người anh có một cô gái, bọn họ sóng vai tiêu sái , dọc theo đường đi đều nói chuyện. Cô không gọi anh, chính là lẳng lặng nhìn bọn anh vượt qua mình. Đây có thể là một lần cuối cùng lẳng lặng nhìn anh như vậy. Không thể nói cho anh, bọn họ cứ như vậy xa nhau, ngay cả gặp lại cũng không kịp nói.

Cô chỉ có thể đem lễ vật khóa ở ngăn tủ. Rất nhiều lúc, cô luôn nhìn cái này ngẩn người, thất thần, đến mùa hè hàng năm đều thở dài. Cô luôn tưởng tượng, bọn họ còn có thể gặp lại sao?

Cứ vô thanh vô tức như vậy, nhoáng một cái ba năm trôi qua. Trong ba năm, bọn họ không có cơ duyên gặp giống trước kia. Ba năm, anh bặt vô âm tín. Trùng hợp, lại là mùa hè, cô chuẩn bị thi vào trường cao đẳng nên đi lấy tư liệu ôn tập. Cô đứng ở cửa trường học chờ bạn của cô. Tan học, thấy bạn cô đi ra, đi cùng một nam sinh. Nhìn nam sinh kia, cô giống nhưthấy được anh ba năm trước đây, bọn họ giống như vậy. Cô cố gắng vẫy tay với bạn cô, bạn cô đã tới bên cạnh cô. Mà cô vẫn ngơ ngác nhìn nam sinh bên cạnh bạn mình, không thể dời tầm mắt. Bằng hữu đưa tư liệu cho cô, vừa cười vừa nói: Thật sự là nữ đến mười tám tuổi đều thay đổi, nhìn một cái, đã lớn thành đại mỹ nữ." Cô lúc này mới hoàn hồn lại, lại chính là cười cười không nói. "Nga, quên giới thiệu cho cậu, đây là huynh đệ của mình Nhan Hi, đẹp trai quá đi!" bạn cô trêu trọc nói. Cô thân thể đột nhiên run rẩy hạ, Nhan Hi, không phải nam sinh làm cô nhớ mãi không quên sao? Nhưng cô cái gì cũng không nói, lẳng lặng nhìn như vậy. Không ảnh hưởng đến người khác, đây là tác phong từ trước đến nay của cô. Anh giống như đã không phải là đứa nhỏ ngượng ngùng trước kia, trên mặt cũng ít phần trẻ con hơn trước kia, hơn vài phần soái khí. Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, giống như đều suy tư về cái gì, lại đều không mở miệng. Cô còn muốn trở về ôn tập, nên cùng bạn ngắn ngủn hàn huyên vài câu sau đó liền đi .

Sauk hi thi vào trường cao đẳng, cô ở nhà chờ thông báo. Lúc sắp xếp này nọ, cô mở ngăn tủ ra, thấy lễ vật từng tỉ mỉ chuẩn bị cho anh lẳng lặng nằm ở kia, vẫn không nhúc nhích. Lúc lấy ra, phát hiện mặt trên đầy tro bụi, đúng vậy, qua nhiều năm như vậy, vì cái gì mình vẫn không thể quên được anh? Vì cái gì còn muốn vì anh mà loạn tâm như thế? Có lẽ anh sớm đã quên ngày trời mưa kia. Đã quên bọn họ cùng một chỗ vô số lần, đã quên anh dạp xe chở cô qua rừng cây kia đã quên lời anh nói với cô, đã quên bọn họ định sau tốt nghiệp sẽ đi dã ngoại, đã quên bộ dáng của cô..... Nhưng là, cô vẫn đang nghĩ bọn họ còn có thể gặp lại sao?

Lại qua hai năm, cô lên đại học, trùng hợp cô cùng bạn học trước kia của anh trở thành bạn tốt, các cô cùng đến thăm anh. Sau đó tại mùa hè ấy, cô tự hỏi anh còn nhớ cô không? Cùng anh trò chuyện, trong lòng có cảm giác nói không ra lời. Sau vài câu hàn huyên, vẫn là về cuộc sống của nhau.

Về sau, bọn họ vẫn duy trì liên lạc, ngẫu nhiên nói tới khuya. Cô không biết anh hiện tại như thế nào, nhưng cô thật tâm muốn anh hạnh phúc...... Ngẫu nhiên cô biết QQ của anh, cô kết bạn với anh. Bắt đầu có chút mới lạ, tán gẫu nhiều hơn, tự nhiên trong lời nói cũng nhiều hơn. Cô thành thói quen mỗi ngày nói cùng anh cho tới khuya. Qua nói chuyện anh hiện tại quá hoàn hảo, cuộc sống cũng thực yên ổn, trên mặt lộ vẻ tươi cười, cô yên tâm. Cô không đề cập chuyện trước kia, cô chính là đơn thuần muốn anh thật tốt. Cô cảm thấy, chỉ cần anh có thể hạnh phúc, cái gì cũng không quan trọng.

Thời gian nhanh chóng lướt qua, mùa hè một năm nữa trôi qua, bọn họ đều năm ba, sắp đi ra ngoài thực tập. Cô hỏi anh sau tốt nghiệp làm gì, anh nói khả năng sẽ tiến thêm một bước đào tạo chuyên sâu, cô nói thật tốt. Cô đề nghị bọn họ gặpmặt, anh đồng ý. Nhưng không biết là nguyên nhân gì, ở chỗ ước định, cô đợi anh suốt một buổi tối, anh cũng không xuất hiện, giống như bọn họ mỗi lần đều bỏ qua, qua vài năm, bọn họ cuối cùng vẫn không có cơ hội nhìn thấy. Về sau một thời gian rất dài, cô mỗi tối đều đến chỗ kia chờ anh, cô tin tưởng anh còn có thể xuất hiện trong sinh mệnh của cô, nhưng cuối cùng cũng không có như nguyện. Cô không trách anh, cô chính là vì anh mà tìm các loại lý do. Chính là, cô lại mất tin tức của anh.

Lại một mùa hè nữa đến, cô tốt nghiệp đại học, ngẫu nhiên xem QQ của bạn học, thấy được tin tức của anh. Anh xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, lại có phương thức liên hệ với anh. Tâm tình của cô chìm đắm một năm về trước chợt loạn lên. Buổi tối, cô nhắn tin cho anh. Không ngờ, lần này, anh lại gọi điện thoại, trong điện thoại, giọng anh vẫn trầm âm như vậy, mà cô lại nghẹn ngào, cô mang theo nức nở hàm hồ nói chuyện với anh, anh không biết nên an ủi cô thế nào, chính là hát cho cô nghe, giống như mẹ ru con ngủ, hát bài ru con, thật cẩn thận che chở, sợ hãi không muốn đứa nhỏ bị ác mộng bừng tỉnh. Anh nghe cô khổ sở như thế, tuy rằng không biết nguyên nhân gì, nhưng anh vẫn đau long như thế. Anh ra quyết định, từ giờ trở đi anh phải bảo vệ cô. Anh đây là chân thật, không phải là vui đùa, ý tưởng từ trong nội tâm, chính anh cũng không biết suy nghĩ cái gì. Anh chưa bao giờ mất ngủ, đêm đó lại lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được......

Ngày chậm rãi qua, sau ngày đó, bọn họ liền ở cùng nhau. Cô mỗi ngày đều rất muốn anh, anh cũng như thế. Bọn họ luôn nhắn tin không ngừng, lại còn điện thoại. Anh muốn cô chờ anh trở về, trở về muốn cô có cuộc sống chung với anh. Cô chờ, cô theo đáy lòng tin tưởng anh.

Tịch dương mau tàn, mùa hè cũng mau chóng kết thúc, trên điện thoại, anh nói, ngày mai sẽ trở lại, buổi chiều 2 giờ sẽ đến sân bay. Lúc nghe như thế, không biết trong lòng mình vui sướng là cái gì. Chính là trầm mặc hồi lâu, liền nói "Em tới đón anh." sau đó ở trong phòng đi tới đi lui, giống cái đứa nhỏ được cho kẹo. Cả đêm, cô đều suy nghĩ, gặp lại anh sẽ như thế nào? Thử thiệt nhiều quần áo, thiệt nhiều giầy, nhìn thiệt túi xách trước gương.

Ngày hôm sau rất sớm, cô liền ra cửa, mua thiệt nhiều đồ ăn, cô muốn làm thiệt nhiều đồ ăn chờ anh trở về. Chuẩn bị tốt hết thảy, cô liền ra sân bay, cô sợ bỏ qua, cô sợ anh trở về không nhìn thấy cô đầu tiên. Cô chờ tại kia, vẫn nhìn cửa ra, nhưng đến 3 giờ anh vẫn chưa tới, cô gọi điện thoại cho anh, lại luôn không nghe. Cô vẫn chờ, thẳng đến khuya. Về nhà, vẫn chờ điện thoại của anh, nhưng là đến cuối cùng cũng không có ai đáp lại...... Chỉ có nước mắt là chân thật, mà câu anh thích cô cũng không chân thật ở bên tai cô. Cùng ở một thành phố, tuy rằng rất nhỏ, nhưng ông trời cố tình thích trêu cợt, bọn họ vẫn không thể gặp lại. Sau mùa hè, cô rời thành phố, mang theo vô hạn đau xót. Anh rời thế giới của cô, anh vẫn không cách nào tin tưởng bọn họ sẽ có ngày mai. Mà cô đang đợi duyên phận với anh, mà mất một đoạn thanh xuân.

Chuyện xưa chung quy không thể có kết cục tốt đẹp, tựa như ly biệt trong tiếng gió mùa hè năm ấy, thổi trí nhớ bọn họ đi, tấm ảnh chụp đã ố vàng, lời hứa hẹn giả dối như thương nhân......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh