Kí ức thực sự đã trở thành kí ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[21062022]
Xin chào, đây là tớ của năm 2022. Tớ đã là sinh viên cuối năm hai rồi đấy, đã đi được nửa chẳng đường đại học rồi! Nhưng cậu biết không? Tớ chẳng mạnh mẽ thêm được tí nào cả, tớ vẫn là cô bé hay khóc như vậy, vẫn len lén ở mỗi đêm mà một mình rơi nước mắt. Tớ xin lỗi, nhưng có lẽ cuộc sống này quá khắc nghiệt rồi, tớ không đủ kiên cường như vậy!
Cậu ơi, tớ quên mất cậu rồi...Làm sao đây, tớ còn chẳng nhớ nỗi thứ gì về cậu nữa. Tớ buồn lắm! Bây giờ đến cả người duy nhất tớ từng da diết nhớ cũng chẳng còn nữa. Cậu đừng giận tớ nhé, nhưng mà chắc cậu cũng chẳng thể biết được nữa, cậu của hiện tại...có tốt không? Nhiều năm như vậy rồi, có lẽ quên là một điều gì đó rất dễ hiểu. Có đúng không?
Người ta hay nói, con người nên sống cho hiện tại, hoài bão về tương lai. Nhưng mà tớ, lại cứ sống bằng những vụn vặt của quá khứ, nhặt nhạnh từng chút từng chút mà chắp vá nên một "cuộc sống" trọn vẹn! Tệ thật, cậu nhỉ!?
Cậu ơi, ở đây áp lực lắm, ước gì tớ có thể đến được với cậu, sống lại giống như chúng ta ngày xưa ấy, chẳng phải nghĩ gì nhiều cả. Cậu nói có thoải mái hay không? Tớ quên hết chúng ta rồi, nhưng mà tớ vẫn nhớ rằng ở bên cạnh cậu rất yên bình, chỉ cần có thế, tớ sẽ chấp nhận hết!
Cậu biết không? Năm nhất tớ đã từng thích một anh khóa trên, đó là mối tình vương vấn thứ hai của tớ trong cuộc đời. Nhưng mà tớ biết rất rõ, vị trí của tớ và anh ấy ở đâu, như hai đầu của cán cân tình yêu, mãi mãi chẳng thể tiến lại gần. Nên là không sao cả, cuộc sống của tớ vốn là luôn vậy mà, chẳng có gì tốt đẹp hết! Chỉ ước bây giờ được gặp lại cậu, liệu chúng ta có còn nhận ra nhau không? Cậu ở đâu đó trong vũ trụ bao la này, rộng lớn như vậy, tớ làm sao tìm thấy đây...

Dạo này trời đêm trở lạnh, ngày thì nóng lắm, tớ có ốm qua một lần tận ba bốn ngày mới khỏi. Nhưng mà tớ không khóc, cũng không nháo, tớ ngoan lắm đúng không? Tớ có thể đòi phần thưởng là được gặp lại câu với ông trời không nhỉ? Đùa thôi, tớ biết là không có khả năng mà!

Cậu à, mưa đổ như lòng tớ vậy đó, có lúc rào, có khi râm, chỉ là không có cách nào dừng ngay được. Mưa tuôn trên phiến lá ven đường, dập nát hết một mảng lá. Mưa rụng trên hòn đá nhỏ, làm nó lăn lông lốc mãi chẳng thể ngưng. Mưa ghét lắm, cũng thương lắm. Cậu có thể cùng tớ ngắm mưa không? Ý tớ là, dù không cũng một chỗ cũng được, lúc trời bắt đầu nhỏ lệ, cậu ngồi bên bệ cửa sổ của cậu, tớ ngồi cạnh băng ghế đá nhà tớ, hai chúng mình, cùng ngắm mưa nhé!
Có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian nữa tớ mới lại đến đây viết những dòng này cho cậu, bởi vì trí nhớ tớ dạo này kém lắm, giống như việc tớ để quên mất cậu vậy. Thế nhưng cậu biết không? Ngay khi cả não bộ dần xóa đi những kí ức của tớ về cậu, thì đáy lòng tớ khi nghĩ đến cậu vẫn mơn man một cơn sóng, vỗ về vào bờ, an ủi trái tim tớ! Hóa ra tớ đã từng hạnh phúc như thế... Giá mà cậu ở đây, tớ sẽ cho cậu nghe nhịp tim của tớ lúc này, nó đang bồn chồn xao xuyến!
Xuân hạ thu đông luân phiên thay đổi, cuộc sống của tớ và cả cậu cũng đều hối hả bận rộn, thôi thì tớ cất tạm cậu ở đây nhé! Chúng ta sẽ gặp nhau ở đây thay cho lời hẹn ước sẽ được thấy nhau trong dòng người.

Tớ với cậu, quá khứ và tương lai, lang thang không một chốn giao thoa...

Thời tiết hôm nay không được tốt lắm, tớ cũng rất buồn!

#Tớ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro