chap 14: quả tang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khánh từ bên trong bước ra, lạnh lùng dừng trước mặt Lâm mai lan làm cho cô ta giật mình. Ánh mắt cậu nhìn cô ta bây giờ vốn dĩ đã không còn một chút thiện cảm nào nữa mà thay vào đó là sự chán ghét cùng lạnh lùng, khiến cho cô ta vừa nhìn thấy cậu còn chưa kịp vui mừng thì đã bị ánh mắt đó làm cho sợ hãi.

“Chó hoang tốt nhất nên tìm chủ cho mình chứ đừng có đi sủa bậy, kẻo bị người ta giết chết thì lại ô nhiễm không khí!”

Cậu dùng ngữ điệu hết sức khó nghe để nói với cô ta, sau đó đi đến chỗ My vẫn còn đang ngơ ngác, nắm tay cô kéo về.

Cô có nhìn nhằm không? Lúc nãy là khánh giúp cô mắng Lâm Mai Lan ư? Cậu ta bên vực cô sao?
My thắc mắc, hết nhìn khánh rồi lại nhìn lâm Mai Lan đểtìm một chút đáp án, nhưng rút cuộc cô vẫn không hiểu bọn họ đang làmgì. Có phải là như trong ngôn tình cô hay đọc, nam chính tức giận khi nữ phụ ức hiếp nữ chính? Cô là nữchính sao? Không thể nào! My nhanh chóng dập tắt ý nghĩ đó rồinhanh chóng đi theo Khánh.

Sau khi nhìn Khánh cùng My nắm tay nhau bước ra khỏiphòng dịch vụ, cơn giận của Mai Lan lên đến cực điểm. Cô ta dùng hếtsức hét lên.

“Mẹ kiếp! Tao đã chịu đựng một tên Chi Dân thôi là đủ lắm rồi! Bâygiờ lại xuất hiện thêm một Khởi My. ”

Hải Linh ở bên cạnh giật mình. Cô quá rõ Lâm Mai Lan. Cô ta khôngnhững độc ác, tàn nhẫn mà còn rất dễ nổi điên. Điều khiến cô ta sợ nhấtchắc chắn là làm phật lòng khánh, cho nên lúc nào trước mặt cậuta, mai Lan cũng tỏ ra thuỳ mị, đoan trang, ngay cả tức giận cũngkhông dám bộc lộ ra bên ngoài. Nhưng mà bây giờ xem xem, có vẻ như Khánh rất không vừa lòng cô ta, đã vậy còn mắng cô ta, thế chẳng phảinhững gì cô ta cố gắng thể hiện đã đi tông hết rồi sao? Hải Linh nởmột nụ cười mỉa mai. Cô đối với chuyện này là rất thoả mãn nha!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trên xe, Khánh mặt vẫn chưa bớt lạnh nhìn thẳng về phía trước. À mà anh tài xế hôm trước đã bị đuổi việc rồi nhé! Còn về lý do thì My cũng chịu! Cô ngồi bên cạnh cậu, mắt cứ nhìn chăm chú vào đôiđồng tử đen sâu thẳm kia. Thật đẹp, nhưng nó đang nghĩ gì nhỉ? Tại saolúc nãy lại giúp cô? Cô đang mãi suy nghĩ thì bị tiếng nói của Khánh làm cho giật mình, mặt thoáng chốc đỏ lên. Sao cô lại nhìn cậu tađắm đuối như vậy chứ!

“Lần sau có gặp loại người đó thì tốt nhất nên tránh đi!”

khánh nói nhưng mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. My sớm đã đưa mặt sang chỗ khác, giọng phân minh.

“Chị cũng không có để ý đến cô ta!”

“Vậy thì tốt!”

“Ừm!”

Một cuộc đối thoại ngắn vang lên, sau đó là hàng ngàn giây im lặng khác trên chiếc Ferrari đời mới nhất.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Về đến nhà, my đã phải đi ngay vào bếp để chuẩn bị bữa trưa.Mặc dù lúc đầu có hơi bực mình và khó chịu nhưng lỗi cũng là do cô không chịu phản bác nên đành ngậm ngùi nghe theo vậy.

Khánh nằm ở phòng khách chuyển hết từ kênh này sang kênh khácmột cách nhàm chán. Phim tình cảm thì quá sến súa. Tin tức thời sự thìcũng không có gì hấp dẫn. Cuối cùng, cậu lại dừng ở một kênh dành cho thiếu nhi đang chiếu Tom&Jerry, khá hấp dẫn đó! Bỗng, tiếng mở cửa phòng ănvang lên làm cho cậu giật mình. Chưa kịp tắt TV, tiếng cười khúc khíchcủa ai kia đã vang lên. Mặt cậu tối sầm lại. Lúc nào không ra, lại rangay lúc này!

My đứng ở cửa phòng ăn cố gắng nhịn cười nhưng mãi vẫn khôngđược. Tin nổi không? Tảng băng ngàn năm như thằng nhóc Khánh đó mà cũng coi Tom&Jerry! Đây có lẽ là chuyện cười hay nhất năm rồi!

Khánh cầm remote tức giận tắt TV, sau đó gầm lên.

“Đủ rồi!”

A! Cái này là thẹn quá hoá giận nè! Thôi! Dù gì người ta cũng có tuổi thơ bất hạnh, nên thông cảm! Nghĩ đến đó My liền kìm nén lại tiếng cười, hắng giọng một cái.

“Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi! Em muốn ăn thì bảo người làm dọn ra. Chị đi thay đồ trước rồi xuống sau!”

Nói rồi chạy nhanh lên phòng.
Khánh chỉ còn lại một mình trong phòng khách, cậu bắt đầu cảmthấy xấu hổ. Trời ơi! Ai đời đứa con trai 22 tuổi như cậu lại đi coiphim hoạt hình không? Đã vậy còn bị người khác nhìn thấy nữa chứ! Thậtkhông còn mặt mũi! khánh chán nản nằm phịch xuống dưới ghế, taygác lên trán.

Rốt cuộc buổi cơm trưa lại trôi qua một cách rất yên tĩnh. Không cãivả, không tiếng động, làm cho không khí trong ngôi biệt thự cũng giảmxuống mấy phần.

Tối

my lần này không khoá cửa cũng không chặn cửa nữa mà rất tựnhiên trải chăn gối ra rồi sau đó nằm xuống ngủ. khánh cũng khôngbị nhốt bên ngoài nên rất đường đường chính chính nằm trên giường lớn.Được một lúc, cậu tự nhiên lên tiếng.

“Nằm dưới đó có lạnh không?”

“Lạnh! Nhưng chị không lên giường em ngủ đâu!”

Cô bướng bỉnh.

“Tôi cũng đâu có rủ cô ngủ cùng!” (_bị hớ rồi My ơi _”)

Sau đó kéo chăn lên tận đầu rồi ngủ.

My nằm bên dưới ấm ức. Còn tưởng cậu ta quan tâm cô này nọ ai dè… Thôi bỏ đi! Phải ngủ một giấc thật ngon cái đã!

Khuya

Lúc này là lúc bọn trộm thường xuyên hoạt động nhất. Gió từ ban côngthổi nhè nhẹ vào trong phòng, mặt trăng ở trên cao cũng chiếu những tiasáng lấp lánh lên nền gạch đen huyền bí. Bất cứ ai nhìn thấy hình ảnhnày cũng sẽ nói: Căn phòng này có vị trí thật đẹp! Đương nhiên rồi! Vìchủ nhân nó là ai chứ!

Chàng trai ở trên giường bất ngờ mở mắt, cẩn thận lắng tai nghe thậtkĩ. Sau khi không phát hiện ra bất kì tiếng động nào, cậu mới nhẹ nhàngkéo chắn ra, rón rén đi đến chiếc đệm đặt dưới đất. Cô gái có mái tóc vàng hoe được ánh trăng chiếu sáng trông thật lung linh. Cô như thiênsứ, khắp người toả ra ánh hào quang làm cho cậu nhìn đến ngẩn ngơ. Mộtvẻ đẹp mong manh cần được bảo vệ! Nghĩ thế, cậu ngồi xuống, động tác hết sức nhẹ nhàng tựa như không vén chăn lên, sau đó từ từ đặt mình vào,dang rộng cánh tay chuẩn bị ôm lấy cô thì… BỐP! Một cú đá với lực đạorất mạnh giáng thẳng vào bụng làm cậu văng ra xa. Cô gái kia cũng nhanhnhư chớp nhảy qua người cậu leo lên giường lớn, giọng sảng khoái.

“Bắt quả tang rồi nhé! Đừng tưởng em làm được một lần thì có lần sau. Chị không dễ dãi đâu!”

Khánh ở bên dưới nhăn mặt ôm lấy bụng. Không ngờ cô lại nhanhnhư vậy. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã lãnh trọn cú rồi! Đã vậy lựcđạo còn rất mạnh nữa. Cô… là có tập võ sao? Một ý nghĩ thoáng qua trongđầu nhưng rồi cũng nhanh chóng bị  Khánh dập tắt. Cậu đưa ánh mắtlạnh lùng lên nhìn cô. My vẫn như điếc không sợ sứng hứng thúnhìn lại cậu, vẻ mặt đầy thách thức. Khánh từ từ tiến lên, đặt một chân lên giường. Cô không muốn cậu lên giường, lại tung cước, nhưng lần này My nhanh tay hơn. Cậu nắm lấy chân của cô kéo về làm cho áo ngủ của cô bị vén lên, lộ ra phần bụng trắng trẽo. My đỏ mặt,vội lấy tay kéo áo xuống, giọng ngại ngùng.

“Không được nhìn!”

Khánh cười, một nụ cười cực kì đánh ghét.

“Vậy sao?”

“Em tính làm gì?”

“Ngủ!”

Nói rồi cậu nằm đè lên người My, mặt vùi vào cổ cô. Một tư thế hết sức ám muội! My  mặt đã đỏ, giờ còn bị hành động của Khánh làm cho đỏ hơn.

“Aaaaaa! Nặng quá! Tránh ra! Đồ biến thái!”

Cậu ta vẫn không trả lời.

“Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra!Nguyễn Văn Khánh! Em đồ biến thái! Mau cút đi! Nặng quá!”

Cô bắt đầu đánh loạn xạ lên lưng cậu kèm theo la lối om sòm. Khánh lúc này gần như lủng màng nhĩ mới chịu ngẩng mặt lên nhìn cô.

“Tránh…”

Phương Vy tính la lên một lần nữa thì lại bị chặn lại. Môi Khánh lướt qua môi My một cái thật nhẹ Cô bịcưỡng hôn mới chịu nằm im, đôi mắt trở nên giận dữ.

“Tôi sẽ tránh ra nếu như chị hứa với tôi một chuyện.”

Giọng Khánh bắt đầu khàn đi.

“Chuyện gì?”

My dường như còn tỉnh táo hơn lúc nãy, đôi lông mày gắt gaonhăn lại cùng một chỗ, tỏ rõ thái độ của cô. Khánh thấy vậy liềnlấy một tay kéo lông mày cô ra, giọng cũng đã dần khôi phục lại bìnhthường.

“Mỗi đêm cô đều phải ngủ với tôi, không được giữa đêm trốn đi cũng không được biến mất mà không có lí do.”

“Vậy ai sẽ đảm bảo an toàn cho chị?”

—————————————
#Linh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro