chap 17: lấy đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


My đem tất cả mọi chuyện xảy ra giữa cô và khánh nói cho Phạm Hoa nghe không thiếu một chữ. Phạm Hoa sau khi nghexong ngược lại lại rất nghiêm túc, không có ý đùa giỡn như trên mạng hay nói: bạnthân sẽ cười khi bạn gặp xui xẻo, mà cô lại tặng cho My một lờikhuyên.

“Tao thấy mày nên quên chuyện cũ rồi mở lòng với Khánh đi! Nó cũng rất tốt với mày mà!”

My quay sang nhìn Phạm Hoa, nhìn thật chăm chú.

“Tao có gì để quên? Tại sao lại phải mở lòng?”

Một câu hỏi nghe thì có vẻ rất bình thương nhưng thật chất bên tronglại là sự phủ nhận của quá khứ. Phạm Hoa đối với thái độ này của My cũng đã biết từ trước. Cô chỉ biết im lặng thở dài. Cô bạnthân này của cô nhìn bề ngoài thì trẻ con như thế nhưng bên trong lại là không biết bao nhiêu tâm sự được chôn giấu. Nó chỉ biết cất vào để buồn, để suy nghĩ một mình chứ chưa hề có ý định nói cho người khác nghe nửalời, trừ phi người ta hỏi đến. Nó mạnh mẽ là thế nhưng cũng rất yếuđuối. Nhiều lúc cô hận không thể đem lòng của nó xé ra mà đọc hết xem nó cất cái gì trong đó, chứ có cậy miệng nó ra cũng chưa chắc nó sẽ hérăng nửa lời chứ nói gì đến chuyện chia sẻ cảm xúc của nó với mình. Một con khoái ngược đãi bản thân!

“Nếu như mày không muốn có quan hệ với Khánh vậy tại sao không tránh ra, qua nhà tao ở?”

“Qua nhà mày ở?”

My trợn tròn mắt nhìn Phạm Hoa như nghe thấy điều gì lạ lắm vậy.

“Ừ!”

“Thôi khỏi! Tao thà làm gối ôm chứ không muốn bị lủng màng nhĩ nhé!Có môn mày bán con Lamborghini của mày mua cho tao căn nhà ở chung cưthì được, chứ Tiểu Mai- chị giúp việc của mày… Tao sợ rồi!”

My nhắc tới cái tên đó không hỏi phải rùng mình mấy cái. Đúng là ác mộng!

“Ha! Đã trở thành người vô gia cư rồi mà còn kén cá chọn canh! Thếthì tao cho mày ở đó luôn! Để con Dương Mịch Ân giáo huấn mày một chút,rồi mày sẽ cảm thấy Tiểu Mai của tao còn đỡ hơn con dở người đó nhiều!”

“Dương Mịch Ân? Con đó như thế nào?”

My thắc mắc, hỏi.

“Thì chính là cái kiểu yêu quá hoá khùng ấy! Bất cứ con nào tiếp cận Khánh thì nó liền cho người đi cảnh cáo. Cứng đầu quá thì huỷnhan. Có con mặt dày hơn mặt đường cứ bám thằng nhóc đó mãi thì nó chomột phát thành ngọn đuốc sống luôn! Tao nghĩ cái tình trạng là vị hônthê của mày thì chắc nó lăng trì mày luôn đó!”

“Thật sao?”

Nói rồi My và Phạm Hoa đều cười phá lên, những nụ cườicủa tình bạn vĩnh cửu, của sự tin tưởng lẫn nhau. Chính những nụ cườicủa họ đã làm cho những nam sinh đi ngang qua cũng phải ngơ ngẩn. Bọn họ ở bên cạnh nhau, không ngờ lại toả sáng đến như vậy. Không phải kiểuánh sáng chói loá, mà chính là kiểu ánh sáng của sự ấm áp, sự hạnh phúcrất nhỏ nhoi, thường nhật.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lâm Mai Lan nhìn thấy màn bạn bè thân thiết gặp nhau, lại còn cười nói vui vẻ, trong lòng không khỏi có một chút lo lắng. Phạm Hoa và Trần Khởi My tình như bằng hữu như vậy, có khi nào cũng sẽ chấpnhận nhau, phá vỡ những quy tắc mà họ đã áp đặt lên người khác từ trướchay không? Hay thực tế mà nói, Phạm Hoa đối với chuyện My ngồi kế mình cũng sẽ dễ dàng bỏ qua mà chấp nhận cô ta. Nếu như vậy thìkhông được, cô phải đề phòng bất trắc! Trần Khởi My đó tốt nhấtnên biến mất đi! Cô ta càng lúc càng làm cho cô cảm thấy bất an. Thânphận cô ta, cô lại có cảm giác nó không thật.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi My cùng Phạm Hoa đi mất, để lại Khánh vàDương Mịch Ân vô cùng ảm đạm. 2 người bọn họ ngay cả mở miệng cũng lười, chỉ đưa mắt nhìn nhau. Đám đông sau khi không còn kịch vui để xem cũngtản đi bớt, chỉ còn lại lác đác vài người tò mò muốn biết việc mà Khánh và Dương Mịch Ân sẽ làm. Nhưng thật đáng tiếc, bọn họ không nhữngkhông biết được gì mà còn xém nữa bị trễ lễ khai giảng. Cuối cùng, Khánh quyết định lên tiếng trước, phá tan sự im lặng.

“Cô điều tra về cô gái Phạm Hoa kia giùm tôi. Điều tra luôn cả mối quan hệ giữa cô ta và My nữa!”

Ánh mắt Khánh sâu thẳm nhìn không ra suy nghĩ của cậu. DươngMịch Ân cũng chỉ biết đau lòng tuân theo lời cậu, ai bảo cô là tôi tớcủa cậu làm gì!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Quả thật sau khi gặp nhau thì Phạm Hoa và My dính vớinhau như sam. Bất cứ đi đâu người ta cũng thấy họ đi với nhau, dáng vẻlại vô cùng thân thiết. Bây giờ họ lại ngồi bên cạnh nhau trong lễ khaigiảng. Mặt hai người đều chăm chú nhìn lên sân khấu nghe hiệu trưởngphát biểu – cái màn mà học sinh sợ nhất!

Bỗng, chiếc điện thoại trong tay My run lên. Cô dùng vài thaotác mở khoá điện thoại rồi xem tin nhắn vừa mới được gửi đến, miệng liền phát thảo thành một nụ cười mỉa mai. Cô khều nhẹ Phạm Hoa ở bêncạnh sau đó chìa điện thoại ra cho cô coi.

<>

Phạm Hoa sau khi đọc xong tin nhắn cũng nhếch môi cười. My đã cảm thấy mối quan hệ giữa cô với Khánh là rắc rối lắm rồi,mắc cái mớ gì mà quan tâm xem nó đưa cái gì cho cô ấy. Dùng đầu gối đểnghĩ cũng biết, đây là một cái bẫy!

“Mày có muốn đến đó không?”

Phạm Hoa hỏi, ý cười của My càng đậm.

“Đồ là muốn đưa cho tao, đương nhiên tao phải đến đó rồi!”

“Có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Mày phải chia sẻ cho tao với chứ!”

“Được!”

Nói rồi 2 cô gái không hẹn mà cùng nở một nụ cười, nụ cười của sự chế giễu.

Nhà kho khu D

Nhà kho? Đây là cái nhà hoang bị ếm bùa thì đúng hơn! Nhìn xem! Dâytrường xuân bám đầy cả tường và cửa, rong rêu mọc lên ở khắp nơi, đã vậy mùi ẩm mốc còn bốc lên rất dày đặc. Cây cối mọc um tùm không một ai dọn dẹp, cánh cửa sắt khổng lồ gỉ sét với một sợi dây xích to đùng nằm vắtvẻo một bên cửa, cộng thêm tiếng kêu của côn trùng phát ra từ dưới mặtđất. Thử hỏi có ai dám đến đây để giao đồ không? Có ma mới đi!

My và Phạm Hoa mặt mày nhăn nhó vì phải hít lấy mùi ẩmmốc nơi đây, còn có sự ẩm ướt dưới chân tạo cho người ta cảm giác rấtrùng rợn, như có một tầng sương mỏng bao trùm bên dưới. Hai cô gái mặcdù không sợ hãi nhưng lại rất khó chịu khi phải ở môi trường như thếnày. Nó đánh thức mọi giác quan trong cơ thể các cô. Nhờ đó mà họ ngheđược rất rõ mùi mồ hôi của một gã đàn ông to con nào đó vẫn còn lãngvãng đâu đây, cây cỏ bên dưới cũng bị bàn chân bẩn thỉu của hắn giẫm cho đổ rạm, tạo thành những lỗ lớn dẫn đến trước cửa nhà kho.

Nếu như là người bình thường đến đây, thể nào cũng bị cái không khínày doạ cho sợ hãi rồi chẳng đề phòng gì, đến lúc hắn giết chết bọn họ,bọn họ cũng sẽ nghĩ đó là ma làm chứ không phải người! Đây chính là dụng ý của kẻ chủ mưu!

My đến bên cánh cửa sắt khổng lồ, đẩy nhẹ một cái. Tiếng kêucót két đinh tai từ cánh cửa phát ra làm cho màng nhĩ của cô xém nữa thì lủng mất. Cánh cửa này quá cũ kĩ rồi!

Sau khi nhà kho đã được khai thông, 2 cô gái nhìn nhau rồi một người tiến lên phía trước, lớn tiếng gọi.

“Có ai ở đây không? Tôi đến lấy đồ!”

My vừa dứt lời, âm thanh theo đó từ trong nhà kho vọng lại lời nói của cô. Do ở đây không có ánh sáng mặt trời chiếu đến nên cô chỉ có thể thấy lờ mờ khói bụi bây lên và sự di chuyển tức thời của chuột vàgián ở trong không gian tối mịch kia. Thật khủng khiếp!

“Một mình cô bước vào đây thôi! Cô gái kia ở ngoài!”

Một giọng nữ đều đều vang lên. My nghe ra giọng nói này rấtquen, hình như đã nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải, nhưng nhất thời côlại không thể nhớ ra đó là ai.

“Tôi có thể biết cô là ai không?”

“Đừng nhiều lời! Nếu muốn lấy món đồ này thì mau làm theo lời tôi!”

Giọng nói kia giận dữ cất lên. Giờ thì My có thể nhớ ra đó là ai rồi!

“Được! Nhưng tôi rất sợ bóng tối, có thể ra dẫn tôi vào không?”

“Đừng làm mất thời gian của tôi! Không muốn lấy thì tôi ném nó đi vậy!”

Đối phương đe doạ.

“Ấy! Đừng! Tôi vào!”

Đoạn, My nhìn ám hiệu cho Phạm Hoa một cái, sau đó dángvẻ sợ hãi đi vào sâu trong nhà kho. Khi cô vừa đi được 3 mét, lập tức từ bên phải truyền đến tiếng chạy nặng nề nhắm hướng cô mà đi đến. Hắn cầm một thứ gì đó giơ lên cao tính giáng thẳng vào sau cổ cô mà đánh. Nhưng My lại nhanh hơi một bước, cô cúi người về phía trước, chân theo đà đó cũng đá lên chiếc gậy, làm cho nó văng đi rất xa khỏi tầm mắthắn. Mạc Đổng Quyên ở bên ngoài nghe thấy tiếng động liền nở một nụ cười đắc thắng, chạy vào góp vui.

Cô gái đầu sỏ ngồi bên trong nhà kho nghe thấy tiếng đánh nhau dữdội, nghĩ thầm cô gái bên ngoài đã chạy vào tiếp ứng, rất nhanh ngườicủa cô sẽ bị cô ta hạ gục, tốt nhất là cô nên rời khỏi đây để tránh phải gặp phiền phức. Nghĩ là làm, cô gái kia liền bỏ lại đồng bọn, đi đếnmột lỗ hỏng bên hông nhà kho đã được giấu kĩ mà chạy thoát. Trong trường không thể hành động, cô sẽ kiếm cơ hội khác!

Chỉ trong vòng chưa đầy 5 phút, Phạm Hoa và My đã hạ gục 5 gã đàn ông to con, vạm vỡ. Cả 5 người đều đã nằm rạp xuống dưới đất,không bất cứ ai có thể động đậy. Phạm Hoa thấy vậy liền tiên phong đi vào trong tìm kẻ chủ mưu trước, vì cô biết những gã này không ai cóthù oán với cô và My, trừ phi bọn họ được người khác sai khiếnnên mới gây chuyện như vậy. Với cả vừa nãy bọn cô đều nghe thấy rõ rànggiọng nữ vọng ra từ bên trong, tại sao bây giờ lại không thấy ai là nữxuất hiện?

Phạm Hoa cầm điện thoại đi vào sâu bên trong, quét mắt hết mộtvòng nhà kho liền nhìn thấy cái lỗ hỏng ở bên hông được những thùng gỗlớn che lắp. Chắc chắn là cô gái kia đã trốn thoát bằng đường đó! Thôngminh lắm! Nhưng mà… Hình như cô nghe thấy mùi hương hoa hồng vẫn cònthoang thoảng ở đây thì phải! Mùi này rất quen, buổi sáng cô đã nghethấy rồi!

Phạm Hoa nhắm mắt cố nhớ lại xem ai là người đã dùng loại nướchoa đặc biệt này. Nó không quá gắt như những loại khác, nhưng cũng không quá nhẹ khiến cho người ta không cảm nhận thấy, mà nó chính là kiểu điđến đâu thì toả hương đến đó, một mùi hương nhẹ nhàng, lưu luyến. Chợt,hình ánh cô gái có mái tóc đỏ chói nhưng dịu dàng, đôi mắt lạnh lùng,tức giận, mùi hoa hồng nhè nhẹ tỉa ra từ người cô. Chính là cô gái đó!

Nhớ được cô gái kia là ai, Phạm Hoa liền tức tốc chạy ra chỗ My, nhìn những gã đàn ông ở dưới đất rồi nói.

“Mày biết người chủ mưu là ai không?”

“Tao biết rồi!”

My trả lời lạnh lùng làm cho Phạm Hoa á khẩu. Cô cònđang vui vẻ với khám phá của mình, vậy mà bạn thân của cô lại có thểnhẫn tâm đạp đổ nó.

“Mày không thể nói dối cho tao vui à?”

My nhướm lông mày, sau đó “à” lên một tiếng.

“Thế người đó là ai?”

“Mệt! Mất hứng rồi! Không muốn trả lời!”

Phạm Hoa giận dỗi rồi đi sang chỗ khác gọi điện thoại,  My đi theo cô bắt đầu quấy phá.

“Lúc nãy là mày bắt tao hỏi mà! Mau nói đi! Người đó là ai thế?”

“Alo! Cho người đến…”

Phạm Hoa không để ý đến My, quay sang hướng khác tiếp tục công việc của mình.

“Mày nói cho tao biết đi! Ai thế? Ai thế?”

“Đến nhanh nhanh nhé!”

“Ai thế?~”

“Mày bớt nhây có được không?”

Phạm Hoa cáu giận quát lên, My liền im miệng đi sang một góc vẽ vòng tròn.

“Bảo người ta hỏi cho đã rồi không trả lời. Đồ cái thứ 2 mặt! Bạn đểu!…”

Và còn hằng hà xa số những câu chửi khác nữa làm cho Phạm Hoa nghe đến đầy lỗ tai.

“Rồi! Rồi! Rồi! Tao sai! Tao nói cho mày nghe, được chứ?”

My thôi không vẽ vòng tròn nữa, mắt sáng rỡ quay sang nhìn Phạm Hoa.

“Thật không?”

“Thật!”

“Cảm ơn! Tao biết là ai rồi! Về thôi!”

Sau đó vui vẻ đi ra khỏi nhà kho, bỏ lại Phạm Hoa vẫn còn đang ngơ ngác. Cô bị nó lừa ư?

“My! Mày đứng lại cho tao!”

Vâng! Và trong khi người ta đang ngồi ở hội trường để dự lễ khaigiảng thì lại có 2 cô gái rượt đuổi nhau khắp khuôn viên của trường, tạo nên một sự náo động “nhẹ” đối với học sinh toàn trường nói chung.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Các em có biết mình đang làm gì không? Nội quy nhà trường như thếnào? Nếu em My phạm lỗi thì tôi có thể tạm chấp nhận được. Còn em thì sao Phạm Hoa? Em là học sinh giỏi đứng đầu bảng của trường mà lại có thể phạm phải cái quy định này sao? Chả lẽ em cũng muốn nổi loạntrong trường này luôn rồi à?”

Hiệu trưởng tức giận quát thẳng vào mặt 2 cô gái, 2 người vẫn im lặng cúi thấp đầu, bộ dáng rất hối lỗi.

“Thôi được rồi! Nể tình 2 em một người mới vào, một người có thànhtích tốt, tôi sẽ chỉ phạt 2 em tưới cây cho khuôn viên của trường 2tuần. Nên nhớ là TOÀN BỘ cây trong khuôn viên, nhé!”

Hai cô gái trợn tròn mắt như không tin vào tai mình. Toàn bộ khuônviên? Như thế này mà bảo “chỉ” thôi sao? Đây là trường của thầy, chả lẽthầy không biết khuôn viên trường thầy rộng bao nhiêu héc ta à? Hơn cảngàn héc ta chứ chả đùa!

“Thầy! Thầy có thể nào chọn hình phạt khác không? Như vậy… Làm sao 2 người bọn em làm nổi chứ?”

Phạm Hoa khuôn mặt nhăn nhó cầu xin.

“Em làm sai mà còn muốn trả treo nữa à? Có muốn tăng thêm không?”

Hiệu trưởng đe doạ.

“Dạ, thôi được rồi! Tụi em sẽ thi hành hình phạt, thầy không cần phải lo!”

My nhanh tay kéo Phạm Hoa lại, ngăn không cho cô nóitiếp. Hiệu trưởng thấy biểu hiện của My liền hài lòng gật đầu một cái, bảo bọn họ đi ra ngoài.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Mày có điên không? Cái khuôn viên trường này rộng cả ngàn héc ta, mày nghĩ 2 đứa mình có thể tưới hết sao?”

Phạm Hoa tức giận mắng My. Tất cả đều là tại My!Tại cô ấy chọc tức cô, làm cho cô phải diễn một màn mèo bắt chuột nhưvậy. Chứ nếu không thì cũng chả có chuyện bị phạt như thế này!

“Đương nhiên không!”

Mytrả lời một cách rất nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ làm cho máutrong người Phạm Hoa sôi sùng sục. Chuyện lớn như thế mà cô bạncủa cô có thể không suy nghĩ liền chấp nhận, giờ lại còn trả lời bìnhthản như vậy, thử hỏi xem cô có tức chết không?

“Ê! Khoan hả giận tao! Tao còn chưa nói hết. Tao có cách!”

My nháy mắt với Phạm Hoa một cái. Cái nháy mắt này… cô sợ mình sẽ bị lợi dụng mất!

Và quả thật như Phạm Hoa dự đoán, cô bạn thân của cô tính dùngcô để thu hút ong bướm bay đến để giúp đỡ. Chuyện là như thế này, My bảo cô dùng danh tiếng và sắc đẹp của mình để kêu gọi nam sinh trong trường đến giúp, càng nhiều càng tốt. Nhưng Phạm Hoa cô lại sợ bọn công tử bột chân yếu tay mềm,chưa làm được bao nhiêu thì đã than mệt mỏi. Lúc đó My liền bàochữa thêm, cô chỉ cần vừa làm vừa giả bộ mệt mỏi, ý như là đã cố gắnghết sức, không thể nào tưới hết được cả khuôn viên, khi đó tức khắc bọnnam sinh sẽ nhìn thấy nữ nhi chịu khổ mà lao vào giúp đỡ. Phạm Hoa lại tiếp tục nhắc nhỏ My, cô là con gái một gia tộc chế tạo vũkhí, nếu có thể đóng kịch được như My nói thì cũng chưa chắc sẽcó người tin.

Cãi qua cãi lại một hồi cuối cùng Phạm Hoa cô vẫn phải hy sinhmình để thu hút ong bướm. Đó là tặng món vũ khí tân tiến nhất của giatộc cô cho ai có thể tưới được nhiều héc ta đất trong khuôn viên nhấttrong vòng 2 tuần. Một lời mời chào… Hết sức củ chuối! Ấy vậy mà sau này vẫn có người chịu nắng, chịu nặng để thi thố giành cho bằng được món đồ đó. Đúng là My quá cao tay rồi! Nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng không hẳn, bởi vì cô ấy cũng đã nhiều lần muốn có món đồ đó mà cô không cho,bây giờ lại có thể gợi ý tặng cho kẻ khác thì chắc chắn 100% sau này đồcủa gia tộc cô sẽ về trong tay My. Đúng thật là cao tay a~

———————————————-
#Linh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro