Chap 9: Bữa cơm đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi xe chúng tôi đang lăn bánh vào ngôi biệt thự, người từ trong nhà lập tức bước ra, kính cẩn cuối chào ở hai bên xe. Một người trong số đó bước đến mở cửa cho tôi khi chiếc xe đã dừng hẳn. Tôi bước ra khỏi xe, nhìn một lượt xung quanh mới phát hiện, người mở cửa cho tôi cũng chính là chị người hầu đã đem thức ăn cho tôi lúc trưa. Tôi nở nụ cười thân thiện với chị ấy rồi cùng tên nhóc bước vào nhà. Chị ấy cũng vui vẻ cười với tôi, lại làm lộ ra cái khểnh. Không hiểu sao mà tôi nhìn thấy cái răng khểnh đó lại cảm giác chị ta rất tốt bụng. Chắc có lẽ là do cảm giác của con gái cũng nên.

Mà cũng khó hiểu thiệt nhỉ? Lần trước là vệ sĩ, bây giờ là người hầu ra mở cổng. Tuy thấy hơi thắc mắc nhưng thôi cũng kệ, đây là nhà người ta, sắp xếp làm sao cũng là việc của người ta. Tôi cũng không tiện hỏi.

Bác quản gia đứng trước cửa khẽ gật đầu khi thấy tôi ngước mặt lên. Tôi cũng cười đáp lại bác ấy, sau đó đi thẳng vào trong nhà, chuẩn bị bước lên phòng tắm rửa thay đồ.

"Khoan đã!"

Giọng nhóc vang lên từ phía sau, sau đó nó bước đến bên cạnh tôi, mắt nghiêm túc nhìn.

"Sắp đến giờ ăn chiều rồi. Cô vào chuẩn bị thức ăn, lát nữa tôi tắm xong sẽ xuống dùng ngay."

Tôi ngẩn ngơ.

"Đợi chị tắm xong sẽ xuống nấu sau!"

Giờ tôi mới nhớ ra vụ nấu ăn.

"Tôi không có thói quen ăn muộn. Đến giờ ăn thì lập tức sẽ ăn. Cô mau đi nấu đi!"

Nói rồi không đợi tôi trả lời liền đi thẳng lên phòng. Tôi trợn mắt nhìn nó bước từng bậc thang lên lầu một cách hết sức bình tĩnh. Thế quái nào nó nói tôi làm đầu bếp riêng của nó liền trở thành đầu bếp riêng của nó? Nhưng mà tôi lúc đó do tôi giận quá cũng không phản bác, bây giờ nó ra lệnh là đúng rồi. Tôi chán nản quay sang nhìn cánh cửa phòng ăn dẫn đến nhà bếp, rồi lại quay sang nhìn cái cầu thang đã không thấy bóng dáng nó đâu. Chợt, một ý nghĩ nảy lên trong đầu tôi. Nếu nó muốn ăn, được, tôi sẽ cho nó biết tài nghệ của Khởi My tôi đây là như thế nào. Nở một nụ cười tự tin nhưng cũng đầy nham hiểm, tôi bước đến mở cánh cửa phòng ăn.

Vừa bước vào nhà bếp, tôi đã nhìn thấy năm vị đầu bếp đang đứng đợi sẵn trước cửa, đầu cúi thấp. Họ nhìn thấy tôi bước vào liền ngẩng đầu lên, một người trong số họ lên tiếng.

"Cô My, hôm nay là bữa đầu tiên cô nấu ăn cho cậu chủ. Chúng tôi muốn nói qua một số quy tắc với cô trước khi cô bắt đầu chế biến..."

Và thế là một đống quy tắc nào là đồ ăn không được có quá nhiều dầu mỡ, lượng calo phải cân bằng rồi cái gì mỗi bữa phải có đầy đủ dưỡng chất cần thiết bla... bla... bla... Nghe cứ như là thực đơn giảm cân ấy!

Tôi chán nản bước xuống bếp mặc cho họ cứ thao thao bất tuyệt sợ tôi sẽ quên. Nhưng họ không biết rằng, tôi đương nhiên biết rõ thành phần dinh dưỡng mỗi bữa như thế nào nhưng là hôm nay tôi không muốn nấu như vậy. Mở tủ lạnh ra lấy một số nguyên liệu cần thiết, tôi bắt đầu bật bếp lên và chế biến. Họ nhìn thấy tôi bỏ nguyên liệu đầu tiên vào chảo liền tá hỏa.

"Cô Khởi My, cái đó không được! Như vậy rất nhiều dầu mỡ, cậu chủ sẽ nổi giận!"

Tôi đảo đảo cái chảo, mắt nhìn sang họ, giọng trấn an.

"Không sao đâu! Các người không cần phải lo! Nếu nó la các người, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho!"

Họ nhìn nhau, sau đó lúng túng hỏi lại.

"Như vậy có được không ạ? Cô sẽ chịu thiệt đó!"

"Tôi đã nói không sao thì cứ nghe là không sao đi! Đừng lo!'

Quả là câu an ủi có hiệu quả! Họ im luôn!

Sau khi nấu xong mấy món ăn, tôi đem lên phòng ăn bày ra. Bác quản gia nhìn thấy mấy món tôi nấu cũng giật mình.

"Cô Khởi My, sao cô..."

"Không sao đâu bác! Cháu là đầu bếp riêng của nó mà! Bác yên tâm!"

Tôi ngắt lời bác Dương, mặt bác ấy lại càng khó coi hơn.

"Nhưng..."

"Bác kêu nó xuống giùm cháu!"

Tôi quyết ngăn không cho bác ấy lên tiếng. Bác Dương thấy vậy cũng thôi, đi lên lầu kêu tên nhóc kia xuống. Khi bóng lưng bác khuất hẳn sau cánh cửa, tôi nở một nụ cười tươi. Sắp có trò vui rồi!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tên nhóc vừa mở cửa phòng, đập vào mắt nó chính là bàn thức ăn mà tôi đã chuẩn bị. Mặt nó tối lại, giọng cũng lạnh băng.

"Cô nấu cái gì thế kia?"

"Cơm! Này nhé! Hôm nay chị nấu mấy món này ngon lắm, ăn xong em chắc chắn sẽ thích. Có trứng chiên với thịt, súp trứng thịt bằm với hành. Đấy, thấy có hấp dẫn không?"

Tôi đứng lên chỉ vào từng món, sau đó nở nụ cười thật tươi.

"Đám người kia không nói cô cần phải nấu như thế nào sao?"

"Có nha! Nhưng là chị hôm nay thèm trứng quá nên..."

Đúng là nó nổi giận thật!

"Thèm cũng không được ăn! Ăn trứng nhiều không tốt cho sức khỏe!"

"Cái gì mà không tốt cho sức khỏe? Chị thèm cái gì thì lập tức sẽ ăn, em đừng hòng cản chị!"

"Cô!"

"Hứ!"

Tôi giả bộ giận dỗi rồi ngồi xuống ghế, nhưng thật chất trong lòng tôi đang vui chết đi được. Nó giận thật kìa! Tôi nói rồi mà! Tôi sẽ trả thù nó!

Tôi tự bới cơm sau đó gắp thức ăn rồi tự thưởng thức. Khỏi phải nó là nó ngon như thế nào đi. Dù là những món đơn giản nhưng nó cũng có những bước quan trọng cần thực hiện. Mà mấy bước đó đối với tôi thì quá đơn giản!

Nó đi đến ngồi ở đầu bàn. Tôi vẫn giả bộ không để ý, tiếp tục ăn. Nó cầm chén cơm lên, ánh mắt lập tức nổi lên đầy đáng ghét. Tôi cười thầm. Cứ ở đó mà kén chọn đi, để coi ai đói! Nó từ từ gắp miếng trứng rồi bỏ vào miệng. Tôi liền quay sang nhìn nó. Sau khi ăn xong, mặt nó mới giãn ra một chút, lại gắp thêm miếng cơm bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.

"Cũng được nhưng sau này không được ăn nhiều mấy món này!"

Nó nhận xét kèm theo một lời khuyên, tôi cười tít mắt.

"Thấy không? Chị nói nó ngon mà em không chịu ăn!"

"Thôi ăn đi!"

Nó nghiêm giọng rồi sau đó cấm cuối ăn. Tôi phì cười. Tên này cũng không hẳn là quá lạnh lùng, nó vẫn có tính trẻ con ấy chớ!

"Nhìn gì? Ăn đi!"

Nó thấy tôi cười liền tự ái lên tiếng, cũng biết hành động của mình hơi quá nên vừa nói xong là ăn chậm lại.

"Được rồi! Được rồi! Ăn thôi!"

Tôi tiếp tục ăn. Có lẽ chỉ có bây giờ mới là lúc tôi cảm thấy mình vui vẻ nhất trong ngày hôm nay khi ở bên cạnh nhóc. Không phải nổi giận, không phải cáu gắt, nó cũng không ăn hiếp hay làm khó tôi. Khoảng khắc này... thật sự vui vẻ!

Cứ như vậy bữa cơm trôi qua trong không khí khá vui vẻ và ấm cúng. Cái không khí mà ngôi biệt thự lâu lắm rồi mới có được. Ngoài trời, mặt trời dần biến mất, nhường chỗ cho mặt trăng. Gió từ cửa sổ thổi vào nhẹ nhàng, đem không khí trong phòng ăn phân tán ra vườn, cho hoa cùng vui vầy.

Tối

Tôi theo kế hoạch đã vạch sẵn, đem cửa phòng khóa trái lại sau đó chắn thêm một cái ghế sofa. Tôi cũng làm tương tự như vậy ở cửa ban công rồi lấy chăn gối mà bác Dương đã chuẩn bị trải xuống đất. Còn cái giường king size kia thì cứ mặc kệ nó! Tôi không dám nằm đâu! Bởi vì nó là của người khác, không những vậy, nó còn có mùi hương của chủ nhân mình. Tôi mà lên nằm trên dó thì mắc công lại mất mùi của người ta nên cứ ngủ ở dưới cho lành. Xong xuôi tất cả, tôi yên tâm đặt lưng xuống đệm, đánh một giấc thật sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro