nhoc chong em yeu anh! tiep theo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện này không thể kết thúc hay sao?....

***

Máu ... đầm đìa máu ... một gương mặt quen thuộc nhưng tái nhợt, tím thẫm. Bê bết máu.

Chị đã đi rồi ...

Tiếng gào thét đến tang thương của một bà mẹ khóc đứa con gái. Một ông bố đầu lâm râm nhưng đốm bạc khụy xuống, trên cái nền đá trắng xóa, lạnh ngắt ...

Lá đã đi rồi ...

Không ai biết chị đã đau đớn quằn quại như thế nào khi đó, nhưng giờ đây khuôn mặt chị thanh thản ... đến lạnh lùng ...

Là do anh ...

Anh đã không giữ chị ấy ở lại khi chị ấy cần anh nhất. Chị ấy đã cố tình van xin ... cố tình bấu víu vào anh ... Nhưng anh đã lạnh lùng và tàn nhẫn gạt chị ấy ra như gạt một món hàng vô giá trị mà anh căm ghét ...

Không còn trinh trắng thì đã sao? ... Chị ấy đã yêu anh bằng cả trái tim anh biết không? ...

...

Nhưng giờ, chị ấy nằm đây ... tím tái ... lạnh ngắt ... sao anh vô cảm quá.

Tôi biết làm sao mang chị ấy quay lại đây? Tôi biết làm sao khi chị ấy đã không còn thể thở, trái tim thổn thức kia không còn thể đập ...

Tôi hận anh, căm ghét con người anh ... nhưng tôi không thể làm gì vì chị quá yêu anh ...

Thứ cuối cùnh chị để lại trên đời là một lời xin lỗi ... một tình yêu vô bờ bến với anh ... Một kẻ tàn nhẫn ...

CHƯƠNG XIX: Chuyện không muốn …

Trời bắt đầu mưa… sao mấy hôm nay trời mưa nhiều như vậy, Ngồi trên ghế , tôi lạnh lung nhìn ra ngoài, nhìn ra phía hồ bơi, nơi mà Huy và tôi kết hôn. Những suy nghĩ những yêu thương mơn man ùa về bên tôi, quanh quẩn những kỉ niệm từ ngày đầu tiên gặp Huy, một thằng nhóc ngỗ nghịch chỉ biết đến đánh nhau, chỉ biết đến sàn nhảy và bia rượu. Rồi là một thằng nhóc biết quan tâm, một thằng nhóc luôn yêu thương tôi hết mình, luôn kề bên tôi những lúc vui hay buồn. Hay một người chồng luôn quan tâm chăm sóc cho vợ, yêu thương vợ dù cho vợ của nhóc là một con người xấu xa, tàn ác như tôi. Tôi lại khóc, từ hôm có chuyện Huy và Lina… Tôi chẳng thiết ăn, chẳng thiết uống mà cũng chẳng thiết làm gì, chỉ lúc nào cũng ngồi đây, bên cái cửa sổ này suy nghĩ. Tôi biết trái tim mình lúc này đã hoàn toàn thuộc vê Huy, tôi biết mình yêu Huy nhiều lắm, và không biết phải đối mặt với Huy như thể nào. Nhưng nếu, Huy cho tôi một cơ hội, một cơ hội dù là nhỏ nhoi nhất, thì tôi cũng sẽ tha thứ cho Huy như Huy đã tha thứ cho tôi bao năm qua, để hai đứa có thể bên nhau, để tôi có thể bù đắp hết những lỗi lầm mà mình đã gây ra cho Huy…

... Bíp … Bíp … Tiếng tin nhắn vang lên, xua tan đi bao ý nghĩ trong đầu tôi:

“ Tối nay, Anh về ăn cơm, nhân tiện có chuyện muốn nói với em” – Từ Nhóc Chồng

“ Em biết rồi, em cũng có chuyện muốn nói với Anh, Anh về sớm nhé … xxx … hi hi” – từ Lá.

“ xxx nghĩa là sao, anh không hiểu …” – Từ Nhóc Chồng

“ không hiểu kệ anh … em không biết, chắc tại em vui …” – từ Lá

“ Vậy à…. Vậy em cứ tiếp tục vui đi nhé … Anh phải đi họp bây giờ rồi…” – Từ Nhóc Chồng.

Câm chiếc điện thoại trên tay, tôi mừng rỡ … Cuối cũng thì Huy cũng tha thứ cho tôi, tôi mừng lắm, vơ vội lấy cái túi sách, thay quần áo, mặc trời mưa, tôi vẫn lấy xe, lao như điên ra siêu thị, mua thức ăn về nấu cơm cho Chồng. Đếm siêu thị, tôi đi vòng vòng kiếm cái gì đó ngon ngon, định nấu một bữa ra trò đãi chồng. Chợt, tôi chết lặng đi khi trước mặt lá lúc này là Huy và Lina, đang tay trong tay dạo quanh siêu thị. 1s thất thần, tôi laoo đầu vào cái kệ để đồ của siêu thị, đau điếng. Nhưng cái cụm đầu lại đưa lá về với hiện thực, tôi tự an ủi mình : “ Họ là bạn bè , đi với nhau thì có gì là sai đâu chứ? Mình cũng đã từng đi với người khác như vậy mà.” Cô mua đủ đồ, rồi ra quầy tính tiền và về nhà.

……..

……...

Chuẩn bị bữa tối, tôi vui vẻ trong bếp, tự tay nấu những món Huy thích ăn nhất rồi còn tự tay làm môt chiếc bánh sinh nhật để trên phòng, đợi lúc ăn cơm xong lên phòng thì xin lỗi Huy và …. Nghĩ đến đó, tôi vui biết bao, vậy là tôi sắp làm vợ của Huy rồi … một người vợ thực thụ…

……

……

6h…

7h…

8h…

Tôi ngồi đó, đợi, đợi mãi mà cũng chẳng thấy Huy về. Những suy nghĩ về Huy và Lina bắt đầu len lỏi trong đầu tôi thì tiếng cạch cửa làm tôi giật mình. Cô chạy ngay ra ngoài va nở một nụ cười hạnh phúc vì Huy đã về …

- Anh ăn cơm chưa? – tôi ân cần hỏi Huy

- Em ăn chưa … Huy chẳng trả lời mà hỏi lại

- Anh bảo về ăn cơm nên em đợi

- Uh… vậy anh chưa ăn đâu.

- Vậy đợi anh thay quần áo rồi ăn cơm nhé.

- Thôi đừng, anh ăn xong rồi lên nhà thay quân áo đi… trên nhà có … hi hi … không biết … bí mật.

- Sao hôm nay em lạ vậy?

- … tôi chỉ cười rồi kéo tay Huy vào bàn ăn. tôi ân cần gắp cho Chồng ăn, cười và cứ vậy nhìn chứ chẳng chịu ăn gì cả. Còn Huy, Huy chẳng nhìn vợ, có lẽ anh vẫn giận vợ hoặc xấ hổ vì những gì mình đã gây ra. Bữa cơm tôi mong đợi vẫn lặng lẽ như mọi ngày, cô cảm thấy lòng mình bắt đầu se lại, tủi thân. tôi đã cất công chuẩn bị, chuẩn bị tất cả chỉ để Chồng tôi nở một nụ cười nhưng anh đã không hề làm thế. Có lẽ anh vẫn cìn giận tôi lắm.

Ăn xong, tôi và Huy cùng bước lên phòng, căn phòng bây giờ lung linh ánh nến, một cấy nến, một cái bánh, hai cái ly cùng 1 chai samphanh cũng đủ làm cho căn phòng tràn đầy vẻ lãng mạng. Huy quay lại nhìn tôi, lạnh lung, anh chẳng bao giờ lạnh lung đến vậy

- Em làm j vậy?

- Em không biết nữa … em chỉ muốn … xin lỗi anh … em muốn … em không biết … EM YÊU ANH… - Tôi ấp úng.

- … Nhìn vợ, ánh mắt Huy bắt đầu buồn, từ sâu trong ánh mắt ấy, Lá nhận thấy Huy có điều muốn nói.

- Anh bảo có chuyện muốn nói với em, là chuyện gì vậy?

- Không có chuyện gì cả? – Huy ôm vợ vào lòng, âuu yếm. – “ em có biết anh chờ đợi giây phút này bao lâu rồi không hả vợ, anh đã hạnh phúc biết nhường nào khi em đồng ý cưới anh, nhưng anh cũng đã đau khổ biết nhường nào khi đọc được nhưng dòng nhật kí của em, khi biết trái time m thuộc về K. Anh yêu em, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cho dù ngày mai anh có nói gì hay làm gì khiến trái time m tổn thương … mong em hay hiểu, dù anh làm gì anh cũng chỉ yêu mình em mà thôi.” – hai mắt huy đang dơm dớm những giọt nước mắt, có lẽ huy đang quá hạnh phúc,

- Anh nói gì lạ vậy? Phải nói mình sẽ yêu nhau, bên nhau, mãi mãi không rời xa chứ. – tôi cố gắng ôm chặt ấy chồng mình, cẩm nhận những hơi ấm yêu thương từ anh.

Huy từ từ, cúi xuống, luồn tay vào tóc lá rồi đặt một nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi đỏ mọng của lá. Từ từ đẩy cô xuống giường, cảm giác hạnh phúc tràn ngập con người anh. Anh luồn tay ra sau lưng vợ, mân mê kéo cáo khuy váy rồi nhẹ nhàng đặt những nụ hôn của mình lên người cô …

***

***

Sang hôm sau, một ngày chủ nhật mưa tầm tã, trong vòng tay chồng, lá khẽ mở mắt rồi nở một nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Cô cố rúc vào và ôm chặt lấy chồng cảm nhận sự yêu thương của chồng.

- Em dạy rồi à?

- Uh… hi … em vui …

- Vậy hả … cảm ơn em … - huy nhẹ nhàng vuốt những sơi tóc trên mặt vợ.

- Vì gì vậy anh?

- Vì em đã yêu anh … đã khiến anh hạnh phúc đến vậy.

- … Lá chẳng nói gì mà tiếp tucj rúc vào lòng chồng … - hôm nay anh không đi làm à?

- Chủ nhật mà em, hôm phải dành cả ngày cho vợ yêu chứ?

- Vậy anh dạy đi, ăn sáng rồi mình đi đâu đó … như là vợ chồng người ta hay làm đấy … - cô cười hạnh phúc.

….

Huy ôm eo vợ mình xuống nhà, lòng tràn đầy hạnh phúc. Những giây phút hạnh phúc bên Lá làm anh quên đi tất cả. quên cả những điều cần phải nói cho lá đến khi Lina xuất hiện…

- Anh … - Lina sững người khi thấy Huy và tôi hạnh phúc bên nhau. Mấy giây sau, cô lấy lại tinh thần bước tới, đẩy lá ra khỏi Huy, ôm lấy Huy - Anh chưa nói chuyện cần nói cho cô ta à?

- Em đừng … Huy cố ngăn Lina lại nhưng đã quá muộn. Lina kéo tay Lá, đẩy llas ngồi xuống chiếc salon trắng rồi bắt đầu lên giọng.

- Tôi không biết chị đã nói gì với Huy, làm gì với Huy nhưng tôi cho chị biết. Tôi và Huy đã có con. Tôi đã có bầu được 3 tháng. Và Huy là bố của đứa trẻ. Tôi nghĩ cô cũng nên biết chuyên nay càng sớm càng tốt, vì tôi cần con tôi có bố trước khi nó ra đời

- … - tôi quay sang nhìn Huy, cố kiếm tìm một câu trả lời không từ những lời nói của Lina. Nhưng … thật buồn cười anh chỉ lặng lẽ gật đầu.

Tôi chạy ngay ra ngoài sau những lời Lina nói, anh giữ tôi lại, tôi cố gắng vùng vậy, vùng vậy khỏi người chồng mà tôi yêu thương. Tôi lao ra ngoài, ngoài trời vẫn đang mưa tầm tã và bầu trời với tôi lúc này tăm tối như cuộc sống của tôi se không có Huy vậy.

Tối hôm đó tôi về nhà, đói, lạnh và ướt sũng… Anh vẫn ngồi đó, đợi tôi, trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại kiếm tìm tôi. Nhìn thấy anh, tôi quay đâu lại định ra cửa và đi tiếp… nhưng anh đã kịp nhận ra, tôi vừa về, Anh chạy ra ôm trầm lấy tôi, không cho tôi nhúc nhích trong vòng tay anh.

- Em về rôi … em làm anh lo lắm em có biết không?

- Tôi nhìn anh, cười rồi ngất ngay trên cánh tay anh.

….

….

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dạy, đầu đau như búa bổ. trên người tôi lúc này lại là chiếc áo của anh. Tôi tự hỏi tại sao anh luôn như vậy? Tại sao sắp bỏ tôi, sắp li hôn với tôi mà vẫn chăm sóc tôi như vậy. trong cái giây phút này, tôi yêu anh da diết nhưng lại cay đắng căm ghét anh vô cùng.

Chương XX: Sự thật nghiệt ngã.

Bệnh viện … 1h sáng.

Người đàn bà khuôn mặt tái nhợt đi trong nhưng cơn đau quằn quại vì căn bệnh quái ác. Bà hổn hển chút nhưng hơi thở nặng nhọc bằng chiếc máy thở oxi. Bên cạnh bà bấy giờ là một người đàn ông, một người đàn ông đang khóc, nhưng giọt nước mặt nhẹ nhàng lăn trên má…

- Em à, xin em hãy tỉnh lại … dù anh biết anh có quá nhiều lỗi lầm với em. Vô vàn lời xin lỗi cũng không thể nào xóa sạch những vết thương mà anh đã khắc sâu trong lòng em, nhưng em ơi … em hãy sống, hãy cố gắng đấu tranh với bệnh tật không phải là vì anh mà là vì con của chúng ta. Anh không dám van xin gì hơn là xin em hãy ở lại, ở lại với anh và với con.

Trrong cái không gian tĩnh lặng đầy tan thương đó, tiếng kéo cửa bỗng vang lên rồi một người phụ nữ khác bước vào. Cô gái trẻ vùa bước vào có khuôn mặt trái xoan đầy phúc hậu, đôi môi cô ửng hồng chúm chím đầy sức sống. Cô bước tới bên người đàn ông, ôm ông ta vào lòng an ủi.

- Chị ấy sẽ tỉnh lại thôi, anh đừng quá lo lắng.

- Nên như vậy phải không em – người đàn ông đáp lại lặng nhọc.

- Uh…..

MẸ ƠI ……. Cái của trắng lại một lần nữa mở ra, lần này một thằng nhóc chạy lại giường bệnh, ôm trầm lấy cánh tay người phụ nữ đang bất động. “ mẹ ơi… mẹ tỉnh lại đi, mẹ không được chết, mẹ phải ở lại với K chứ… Làm sao K có thể sống nếu thiếu mẹ … mẹ ơi…” Hai hàng nước mắt chảy đầm đìa quanh mặt một thằng bé trắng trẻo dễ thương.

Người phụ nữ nằm đó bắt đầu trút những hơi thở cuối cùng, nặng nhọc rồi ra đi …

Người đàn ông kêu gào, van nài … còn đứa trẻ thì khóc thét lên … Người phụ nữ tần tảo đó đã ra đi trong đau đớn của bệnh tật, trong mối hận không thể nào quên nổi … Người đàn ông mà bà yêu thương, cha của con bà đã bỏ rơi hai mẹ con để đi theo người đàn bà khác …

Đứa trẻ khóc lóc nhìn người phụ nữ đang đứng đầy hận thù … Nó lao như con thiêu thân vào người phụ nữ xinh đẹp đó mà đấm, mà đá mà kêu gào đòi mẹ, giả lại mẹ cho nó.

Người phụ nữ vẫn đứng đó, yên lặng… hai hàng lệ vòng quanh.

...

...

- K... K...

- Tỉnh dạy đi anh ... 

- Anh yêu ... anh vẫn gặp cơn ác mộng đó sao? ... Đã bao năm rồi ... Anh không thể quên đi mối hận của anh với Nó sao? - Ánh Tuyết ân cần hỏi chồng.

...

K choàng mở mắt, người đầm đìa mồ hôi... mơn mang ôm vợ vào lòng:

- Xin lỗi em yêu , anh lại làm em tỉnh giấc rồi

- Không sao ... em lấy nước cho anh nhé! - nói rồi cô bước xuống khỏi giường đi lấy nước. Bỏ lại không gian vắng lặng này một mình K. Anh ngồi trầm ngâm về giấc mơ của mình rồi mở một nu cười nham hiểm ...

Đã 20 năm trôi qua… 20 năm rồi nhưng sao anh không thể nào quên đc ngày hôm đó … cái ngày tang thương của cuộc đời anh. Anh thầm nghĩ, nếu người đàn bà đó, nếu mẹ Huy không xuất hiện thì cuộc đời anh đâu khổ như vậy nếu bà ta không xuất hiện thì mẹ anh đâu năm lần bảy lượt tự tử rồi cuối cùng đâu ra đi đau đớn vì bệnh tật đến vậy. Và bây giờ, cậu ta lại cướp đi người phụ nữ mà anh yêu thương nhất, người phụ nữ mà đáng ra phải là của anh, phải bên anh để anh yêu thương che chở… Càng nghĩ anh lại càng giận, càng căm thù Huy… người em trai mà mọi người những tưởng anh yêu quý lắm.

***

Sáng hôm sau…

Bíp bíp ... bíp bíp ... 

Dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình một chiếc iphone trắng: “Huy cũng không còn yêu em nữa. em không biết, trái tim em con yêu anh hay đã yêu Huy nhưng lúc này đây, em thực sự cảm thấy buồn khi bị Huy phản bội, giờ đây em chỉ muốn chết mà thôi …” – Từ lá.

Câmd chiếc điện thoại trên tay, Ánh tuyết sững người, cô bắt đầu nhắn tin lại: “Có chuyện gì vậy em?” – từ K

“ Lần trước mình đi chơi về muộn, Huy giận em nhiều lắm, Huy biết chuyện của chúng mình… và … anh ấy đã qua đêm với Lina. K ơi… em phải làm sao đây …”

“Lá ơi … mình là Ánh Tuyết …”

Ánh Tuyết buông chiếc điện thoại xuống, Cô ngồi thụp xuống đất, nước mắt bắt đầu đầm đìa trên hai gò má hồng hồng xinh xắn của cô... “ Anh ... Anh không thể làm vậy với em... anh không thể đối xử với em như vậy ...” cô nấc lên, những tiếng nấc nghẹn ngào ... cô đâu biết rằng chồng cô, người mà cô tin tưởng, người mà cô yêu thương suốt bao nhiêu năm qua lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy... Cô cứ khóc, cứ khóc như vậy mà chẳng hề hay biết K đã đứng bên cạnh từ bao giờ. Anh không nói gì, chỉ nhặt chiếc điện thoại rồi bước đi... Lòng cô càng se lại, cô tủi thân rồi lại bắt đầu khóc. Trái tim cô như ngàn mũi dao cứa ngang qua, đau rát, ngột ngạt và khó thở... cái giấy phút cô tưởng chừng mình không thể sống nổi nữa thì K- chồng cô lại xuất hiện. Anh ôm cô vào lòng nhưng vẫn chẳng nói gì chỉ mặc cho cô khóc ... khóc thảm thiết.

- Có thật vậy không anh – Cô hỏi K trong nhưng tiếc nấc nghẹn ngào, nhưng K chỉ gật đầu lạnh lùng.

- Vậy là anh không hề yêu em, anh chỉ cưới em vì thương hại một đứa trẻ mồ côi, và đó cũng là lý do vì sao, vì sao anh không muốn có con…

K lại một lần nữa gật đầu, Anh chỉ gật đầu mà đâu biết rằng anh, chính anh đã làm tổn thương trái tim anh tuyết nhiều như thế nào…

Chương XXI: Sự trả thù…

Nhiều ngày trôi qua, K không sao dám đối diện với Ánh Tuyết. Mỗi lần nhìn vào ánh mắt cô, anh luôn cảm thấy hối hận, luôn muốn đến bên cô, yêu thương cô, vỗ về cô… nhưng rồi anh lại không dám. Những đêm nằm cạnh cô, anh biết cô khóc, cô đã khóc rất nhiều nhưng anh không dám vòng tay sang ôm lấy vợ mà an ủi, mà yêu thương… Anh không biết trái tim anh có yêu cô không, anh không biết trái tim anh có yêu lá không nữa nhưng anh biết rõ một điều, trái tim anh chứa đầy hận thì với Huy. Nếu không có Huy, không phải vì Huy thì bố anh đâu bỏ hai mẹ con anh. Nếu không có mẹ cậu ta và không có cả cậu ta nữa gia đình anh bây giờ có lẽ sẽ hạnh phúc có ba, có mẹ và biết đâu anh sẽ có một hai đứa em trai, em gái nữa… nhưng giờ đây hận thù càng dâng cao trong lòng anh khi bện cạnh anh bây giờ là sự trống vắng. Anh điên cuồng lao vao trả thù, anh muốn phá hoại cuộc sống của Huy, đứa em cùng cha khác mẹ với mình. Anh muốn Huy phải chịu đựng những nỗi đau mà mẹ cậu ta đã gây cho anh. Anh muốn cướp lá khỏi Huy, muốn Huy đau khổ khi Lina có con với cậu ta như mẹ cậu ta đã làm với gia đình anh. Anh từng bước thực hiện những kế hoạch của mình không hề sai sót nhưng có duy nhất một điểm làm anh đau lòng, duy nhất một điều làm anh khổ sở đó là anh đã yêu Lá. Anh đã lợi dụng sự ngây thơ của đứa em nuôi để rồi chính anh phải yêu phải thương phải quý sự ngây thơ đó. Nhưng tình yêu của anh dành cho Lá lại làm Ánh Tuyết, người mà anh đã yêu thương, người mà anh phải mang ơn suốt cuộc đời phải đau khổ dằn vặt.

….

Căn phòng làm việc đang yên tĩnh bỗng tiếng gõ cửa làm K mơn man trở lại với hiện thực.

-Mời vào.

-… - Một người đàn ông bước vào, hổn hển – em vừa làm theo những lời của anh, em đã găp từng cổ đông và thỏa thuận, nhưng … họ không chấp nhận phương án của anh. Họ yêu cầu anh ra mặt. Nếu anh không ra mặt thì họ không chấp nhận đầu tư vào dự án.

-Tại sao? Chẳng lẽ bọn ngốc đó cũng nhận ra điểm sơ hở của dự án sao?

-Em nghĩ không phải vậy, có lẽ uy lực của Huy trong hội đồng quản trị khá lớn và hắn khá thông minh để nhận ra sơ hở của dự án. Em nghĩ anh nên gặp riêng từng cổ đông. Nếu không em nghĩ mọi việc sẽ khó thành …

-ĐỒ KHỐN … tôi không nghĩ hắn có ảnh hưởng tối hội đồng quản trị nhiều như vậy từ khi ông già chết. Tôi không ngờ… - K tức giận hất hết những giấy tờ trên bàn xuống đất.

-… nhưng… anh có thể lấy lí do … anh không nhớ sao… hắn đã mở một công ty bất động sản của riêng hắn ở HCM… - nói đến đây ngươii đàn ông nham hiểm nở một nụ cười bí hiểm.

-… - nhìn người đàn ông đó, K cũng cười, nụ cười nham hiểm thoắt ẩn thoắt hiện trê mặt anh. Cuối cũng thì anh cũng tìm ra cách. Và anh sẽ đánh trận quyết đinh bằng toàn bộ tài sản mà anh có.

…..

….

….

Cách đó không xa, tại một quán cafe sang trọng… hai người phụ nữ ngồi nói chuyện… hai ánh mắt nhìn nhau, cả hai cùng buồn sâu thẳm.

-Chị gọi em ra đây hôm nay là muốn nói với em chuyện của em và K… - Ánh tuyết bắt đầu bằng những giọt nước mắt lăn dài trên má.

-.. – tôi chẳng biết nói gì, bản thân tôi giờ đây cũng khổ sở lắm. Tôi không biết tôi sẽ sống ra sao nữa. Tôi đinh về quê, về với ba mẹ để kiếm cho mình một chỗ an ủi … nhưng lại không dám đối mặt với họ, không dám làm họ buồn. Tôi muốn ở cạnh Huy, để được anh an ủi yêu thương nhưng lại không biết phải đối diện với anh ra sao. Anh nói đúng, anh là đàn ông, anh phải chịu trách triệm với Lina. Nhưng còn với tôi, tôi cũng là phụ nữ… anh có nghĩ tới tôi không. Có lẽ tôi ích kỉ nhưng anh đã yêu tôi, anh yêu tôi, vậy tại sao chúng tôi lại phải li hôn, tôi không thể… tôi khóc, tôi lại bắt đầu khóc, hai hàng nước mắt chảy dài.

-Em … Em thực sự yêu K phải không? – Chị cũng khóc, lay nhẹ cánh tay tôi van nài câu trả lời… đưa tôi về với sự thực.

-Em không còn yêu K nữa. Em xin lỗi vì đã phá hoại hạnh phúc của anh chị, em thực sự … không muốn… tất cả là lỗi của em … em không biết phải làm sao nữa… - tôi nói, nói trong từng tiếng nấc nghẹn ngào và những hàng nước mắt lăn dài.

-Chị cũng không muốn … chị thực sự rất yêu K … nhưng em và K nên yêu nhau … chị sẽ ra đi … K đang … K đang thực hiện một ý đồ … Em hãy đến bên K, xoa dịu nỗi đau trong lòng anh ấy … em nên làm vậy … - chị khóc nức lên. Bây giờ tôi mới nhận thấy con người chị cũng không xấu như tôi nghĩ. Những gì chị làm, những điều chị đã từng làm từng nói với tôi trước đây có lẽ chỉ do một lí do, một lý do vô cùng giản đơn … đó là chị vì yêu K. Tôi cảm nhận được tình yêu của chị trong ánh mắt, từng hàng nước mắt hay từng hơi thở của chị. Tất cả tất cả đều thể hiện tình yêu chứa chan của chị. Tôi hiểu, thực sự hiểu cảm xúc của chị lúc này vì tôi cũng đang khổ sở như chị vậy. Tôi cũng muốn được bên chồng, được chồng yêu thương che chở … nhưng tất cả chỉ là thoáng qua mà thôi … 

-Em không hiểu chị muốn nói gì? – Tôi lấy lại bình tĩnh, uống một ngụm nước rồi nhẹ nhành hỏi chị.

-Chị … chị … cũng không biết nữa… K thực sự muốn có em từ Huy … nếu không muốn làm tổn thương Huy … em hãy đến với K… Chị sẽ ra đi. Có lẽ chị chịu đựng con người K như vậy là đủ rồi… K quá hận thù … quá tàn nhẫn … - nói rồi chị sách túi chạy đi, bỏ mặc tôi ngồi lại nơi đây vẫn chẳng hiểu gì.

***

Cuộc họp cổ đông công ty bất động sản Gia Huy…

K nhìn Huy với ánh mắt đây hận thù, Ánh Tuyết bỏ K đi, anh chẳng liên lạc được với cô ấy, lá cũng vậy. Chẳng ai bên anh, lòng anh càng tràn đầy hận thù … anh đổ lỗi tất cả cho Huy và giờ đây là giây phút anh trả thù …

“Hội đồng quản tri họp để thông qua dư án đầu tư mua lại công ty bất động sản X – philippin. Đây là một dự hết sức khó khăn nhưng nếu thực hiện được, công ty chúng ta sẽ vươn lên có thứ hạng khu vực đônng nam á. Hội đồng quản trị họp lần 2 để bể quyết ….” – thư kí phiên họp bắt đầu bài diễn thuyết của mình trong khi K thì tràn đầy tự đắc còn Huy thì đang buồn sâu thẳm. Huy đâu có thể ngờ người anh trai mà mình luôn yêu thương tôn trọng lại đối xử với mình như vậy?

Sau hàng loạt những ý kiến tranh luận, ban quản trị cũng quyết đĩnh sẽ đầu tư vào dự án… K cười đắc thắng còn Huy nắm chắc phần thua trong tay. Huy buồn bã ra đi … bỏ lại sau lưng tất cả vì anh biết, nếu không có một nguồn vốn mới, một nguồn vốn đủ mạnh… anh sẽ đánh mất công ty mà ba mẹ anh khổ công gây dựng…

Chương XXII: Quyết định … 

…. Tí tách … tí tách …. Những hạt mưa cứ rả rích rơi trên mái hiên, trơi trên những cành Ly xanh mướt và rơi lã chã trên mặt hồ bơi … Huy ngồi đó, nhìn ra hồ bơi mà lòng buồn sâu thẳm … phải chăng anh thật sự là một thằng vô dụng, một thằng ăn hại, không có ích gì cho cuộc đời này … Cái công ty mà ba mẹ anh khổ công gây dựng, với bao sóng gió gian lao, họ vẫn giữ nó đứng vững, tiến từng bước vững chắc… nhưng nay thì sao?... cái công ty yêu quý của ba mẹ anh, của gia đình anh, hay của riêng bản thân anh lúc này đang điêu đứng bởi bàn tay của anh. Anh không biết phải làm sao? Không biết kiếm đâu ra nguồn vốn lớn như vậy để bù đắp vào thiệt hại do dư án mà hội đồng quản trị thông qua, đã gây ra. Mà cái hội đồng quản trị ấy là ai?... Là anh … là quyết định của anh chứ không của ai khác … không một ai khác ...

… Trong những sự dằn vặt của bàn thân, anh ngồi đó, lặng thinh và mệt mỏi …

… Tôi bước vào, lặng lẽ và nhẹ nhàng … tôi cố tìm cho mình một lí do để đến bên anh, an ủi anh… nhưng sao … khó khăn tới vậy?... Nhìn anh buồn mà lòng tôi đau thắt, tôi không biết phải làm gì, không biết phải như thế nào mới có thể giúp đỡ anh, có thể nâng anh dạy, có thể tiếp thêm sức mạnh cho anh cứng rắn hơn … và hơn bất kể thứ gì, tôi không biết mình có thể làm gì để cùng anh vượt qua cơn khó khăn này … Tôi buồn và nước mắt lại vòng quanh … 

Những ý niệm cứ lởn vởn trong đầu tôi … “ làm sao có thể giúp anh?” … câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong tận hang cùng ngõ hiểm trong cái đầu óc đầy suy nghĩ của tôi … Đâu đó trong đầu tôi lóe sáng một ý tưởng … một ý tưởng có lẽ điên rồ, có lẽ không … một ý tưởng có lẽ sẽ làm tôi ân hận suốt cuộc đời còn lại của mình …một ý tưởng có lẽ sẽ khiến tôi phải rời xa anh suốt phần đời còn lại của mình …

***

Chiều hôm đó, trời chẳng còn mưa nữa … trời bắt đầu có những tia nắng nhỏ nhoi len lỏi qua nhưng đám mây đen xì xấu xí … như những tia hi vọng đã nhen nhóm trong lòng tôi qua cơn dông bão của cuộc đời … Tôi mặt quần áo chỉnh tề và tới chỗ hẹn, gặp một người…

***

Chiếc taxi cứ lao vun vút trên đường … chẳng mấy chốc mà tôi đã đến quán café, điểm hẹn mà tôi đã hẹn trước với một người ….

Lòng tôi trĩu nặng, nhìn người đó, trái tim tôi bắt đầu vỡ vụn … từng mảnh, từng mảnh … cứ vỡ vụn theo từng bước tôi đi …

-Chị đến rôi à? – Thấy tôi, Lina lên tiếng.

-… - tiếng nói của Lina … khiến trái tim tôi thực sự vỡ òa … tôi đau, đau lắm … cái nỗi đau mà không ai có thê tả hết, cái nỗi đau mà tôi đang phải trải qua liệu có ai có thể hiểu nổi … Đối diện với Lina, người con gái xinh đẹp đó, người con gái đang mang trong mình giọt máu của chồng tôi, người là niềm hi vọng duy nhất cứu được chồng tôi lúc này ,… đối diện với cô sao trái tim tôi đau đến vậy … nước mắt muốn rơi nhưng sao chẳng thể rơi.

-Chị uống gì? – Lina tiếp tục khi tôi đang cố gắng cứng rắn, đặt chiếc túi xuống cạnh, cố gắng không để cô thấy nỗi đau trong lòng tôi.

-Caìe … - tôi đáp lại … thảng thốt … rụt rè … 

-Chị hẹn tôi ra đây có việc gì? – Lina tiếp tục hỏi trong khi tôi đang cố nhấp môt ngụm café mặn chát như trái tim tôi lúc này, mặn chát, xót xa.

-Có lẽ chị cũng biết … là chuyện của Huy … - Tôi nghẹn lại khi nói tới đó. Nước mắt tôi sắp chảy dài, vòng quanh má ….

-Tôi cũng biết qua về chuyện của Huy … tôi cũng muốn giúp nhưng … - Lina ngưng lại.

-Tôi xin chị hãy giúp Huy, Huy thật sự cần chị lúc này … chị là người duy nhất có thể giúp huy, có thể ở bên anh ấy, yêu thương anh ấy, chăm sóc anh ấy, giúp anh ấy vượt qua những sóng gió, những thăng trầm, những mưu toan lừa lọc của cuộc đời … Tôi yêu Huy, Tôi đã yêu và đang yêu anh ấy rất nhiều … nhưng … có lẽ … tôi đã cướp anh ấy, đã cướp anh ấy khỏi một người, khỏi một nơi anh ấy phải thuộc về … nên thuộc về … và cần thuộc về… Vad hơn bao giờ hết … Tôi nghĩ anh ấy nên ở bên chị … Tôi nghĩ anh ấy sẽ hạnh phúc khi anh ấy được chị yêu thương … sẽ hạnh phúc bên đứa nhỏ … anh ấy sẽ thật hạnh phúc khi sớm sớm anh ấy thức dạy có một người vợ có thể chia sẻ mọi khó khăn … sẽ hạnh phúc khi có một đứa nhỏ tíu tít … gọi ba … - Tôi nói, nói trong những tiếng nấc nghẹn ngào, trong nhưng tiếng rên rỉ của con tim, trong nhưng niềm đau chôn tận sâu đáy lòng … tôi thưc sự đau lắm…

-Chị nghĩ vậy sao? – Lina nhìn tôi, lạnh lùng đáp.

-…- Tôi chỉ gật đầu, giây phút con tim tôi vỡ nát, tôi chỉ biết gật đầu … gật đầu trong niềm đau, niềm đau vô bờ bến …

-… Nếu chị nghĩ vậy thì tôi nghĩ chị nên ra đi, nên tránh xa Huy của tôi … nên tránh càng xa càng tốt … Nếu chị biết vậy thì chị nên rời khỏi Huy ngay đi, đừng chậm trễ nữa … - nói rồi Lina quăng về phía tôi một phong bì dầy mà tôi nghĩ đó là khoản chi phí mà chị ta trả cho tôi để rời khỏi Huy. Tooi nhìn tập phong bì mà nước mắt tuôn rơi, nếu tình yêu của tôi với chồng tôi, nếu những gì anh đã làm cho tôi, những giây phút hạnh phúc mà anh mang lại trong cuộc đời tôi chỉ gói gọn trong một phong bì như vậy có lẽ tôi đã cầm lấy rồi đốt nó thành tro bụi để tôi khỏi phải nhớ khỏi phải thương và khỏi phải day dứt và khỏi phải đau lòng đến vậy.

Sau nhưng tia nắng nhỏ nhoi len lỏi, bấy giờ trời lại bắt đầu đổ mưa … mưa tầm tã … những hạt mữa cứ thế ập vào tôi, ập vào mặt tôi, ập vào trái tim tôi làm tôi đau thắt … 

... Tôi về tới nhà, ướt sũng và mệt mỏi … nhưng cái cơ thể tôi có mệt mỏi tới mấy cũng không sao đau bằng trái tim tôi lúc này … Tôi nhìn anh … Anh vẫn ngồi đó, vẫn lặng thing … và vẫn buồn …

… Tôi chẳng nói gì, nhìn anh và nước mắt cứ rơi hoài …

… Cả đêm hôm đó, tôi cố gắng ôm anh thật chặt, rúc vào lòng anh để cảm nhận được hơi ấm từ anh, từ trái tim anh. Nước mắt cứ rơi … rơi hoài đến khi tôi quyết định buông anh đã… cái quyết định buông anh ra rồi sách va li ra đi khiến tim một lần nữa đau nhói … Tôi biết tôi anh, và ra đi là điều tốt nhất tôi có thể làm cho anh lúc này …

Chương XXIII: Mẩu giấy nhắn …

Sáng hôm sau, trời chẳng còn mưa nữa, chỉ còn tiếng róc rách nước chảy trên những máng nước ngoài mái hiên. Đâu đó, tiếng chim lảnh lót trên những cành cây, góc phố … anh choàng tinh giấc sau những ngày dài mệt mỏi … Mẩu giấy nhắn được gấp ngay ngắn trong tay con gấu mà anh nhớ anh đã tặng Lá trước đây …

“NHÓC CHỒNG!... EM YÊU ANH”

Đâu đó thảng thốt trong đầu anh ý nghĩ về vợ, người đàn bà mà anh luôn yêu thương, luôn quan tâm … luôn chăm sóc …

Anh bất giác giật mình … lao ra gọi …

1 lần ….

2 lần …

3 lần …

Rồi nhiều hơn thế mà chẳng thấy ai trả lời …

Vợ anh đã đi … đã bỏ anh mà đi lúc anh đnag ngủ … lúc anh yếu đuối nhất… lúc anh cần cô nhất. Những hình ảnh của cô và K cứ ùa về trong lòng anh làm trái tim anh vỡ vụn. Anh đien cuồng đập phá … anh điên cuồng xé nát mảnh giấy trên tay … trái tim có lẽ đang bắt đầu … bắt đầu hận cô vô cùng, có lẽ suốt cuộc đời này … anh không bao giò … không bao giờ muốn gặp lại người đàn bà đó nữa …

The end……

………….or beginning….

Chương XXIV: ……

…. Trời bắt đầu chuyển đông, những cơn gió bắt đầu se se lạnh rồi lại bắt đầu lạnh thấu xương ( cứ ví dụ như mùa đông năm nay nhá)… Tôi chẳng thiết ra ngoài đường mà lúc nào cũng chăm chăm ở nhà lật đi lật lại cuốn album và lòng nhớ cô ấy da diết. Cô ấy đâu biết đươc cuộc sống của tôi, của K, của Ánh Tuyết và cả Lina nữa đã thay đổi như thế nào từ sau lúc cô ấy ra đi. Cô ấy đâu biết trái tim tôi thổn thức từng đêm, trông ngóng từng ngày mong sao cô ấy quay lại bên tôi, mong sao cô ây chưa từng bỏ đi và mong sao chúng tôi được ở bên nhau như ngày xưa… 

***

…. Hôm ấy, ngày mà vợ tôi bỏ tôi đi … ngày mà trái tim tôi như được cô xé ra từng mảnh một lần nữa… cũng là ngày tôi phải đứng trước hội đồng quản trị … đứng trước những người tôi vốn không ưa gì, những người đã đẩy tôi vào hoàn cảnh khó khăn này … Tôi đau sót lốc từng ngụm rươyj cay xè… 

-Anh làm cái trò gì thế? – Lina giật lấy chai rượu từ tay tôi quát lớn.

-Trả lại anh ……

-Không được, lát anh có chuyện quan trọng để làm… anh không nhớ sao?

-Chuyện gì? …

-Anh không nhớ thật sao?

-Không … tôi chẳng nhớ gì hết … trả lại rượu cho tôi … Công ty là cái quái gì … Anh em là cái quái gì … Tôi chẳng cần công ty … chẳng cần K … chẳng cần ai cả … Tôi chỉ cần một người thôi… chỉ cần con người xấu xa, tàn nhẫn độc ác và ích kỉ đó. Sao cô ta luôn đối xử với tôi như vậy? Sao cô ta luôn bỏ tôi, luôn hờ hững lạnh nhạt với tôi … Tôi hận cô ta … Lina có biết tôi …yêu và tôi hận con người đó nhiều như thế nào không? …. – trong những tiếng nửa khóc nửa cười, từng hàng nước mắt tôi đang khóc … nước mắt tôi chảy ra …chưa bao giờ trong cuộc đời tôi, tôi lại khóc, khóc khổ sở như vậy …

-Anh đừng như vậy có được không? Chị ấy đi rồi… chị ấy sẽ không quay lại đâu … - hai hàng nước mắt cô bé cũng chảy ra. Tôi ôm cô bé vào lòng. Con nhỏ banj thân tôi giờ đây vì tôi mà khóc, con nhỏ bạn thân mà tôi yêu thương tôn trọng và yêu như một người em gái lại bị tôi hại thả thương và khổ sở như vậy. Tôi không yêu em, không hê yêu em nhưng em lại yêu tôi, yêu tôi da diết và không sao bỏ được tôi ra. Vì tôi em đã hi sinh quá nhiêu … em đã hi sinh cả tình yêu và tuổi trẻ của mình, một thằng đán ông đã có vợ và chỉ yêu một người đó là vợ mà thôi. Tôi thương em, thương em vì em quá khổ sở, thương em như thương chính bản thân mình, dù yêu, yêu tha thiết, yêu mãnh liệt nhưng lại không được đáp lại tình cảm của mình….. – Chị ấy đi rồi … Anh hãy quên chị ấy đi, được không anh? … - cô bé nhìn tôi, cặp mắt xoe tròn tràn trề nước mắt.

-Em có hiểu được tình yêu của anh dành cho cô ấy nhiều như thế nào không? … hãy cho anh thời gian được không em? … - tôi nhìn con bé an ủi. Tôi đang tự dối lòng mình sao? Vì thương hại con bé mà tôi đã cho nó một cơ hội nhỏ nhoi thế này có quá nhẫn tâm với nó không. Tôi lại nhớ lại vợ tôi, cô đã từng cho tôi cơ hội, từng cho tôi hi vọng để ngay ngày tôi nuôi cái hi vọng đó, ngày ngày tôi yêu thương cô, quan tâm cô … nhưng rồi thì sao … cái hi vọng đó làm tan nát trái tim tôi không chỉ một lần … Tôi lại nhìn Lina … Lại nhìn những ánh mắt tràn trề yêu thương, tràn trề hi vọng với tôi … Tôi thấy ân hận… và rồi tôi tự hứa với lòng mình rằng tôi sẽ quên cô ấy … vĩnh viễn xóa hình bong cô ấy khỏi trái tim đang đầy rẫy những vết cứa của tôi …

***

Tôi và Lina tới công ty để dự cuộc họp hội đồng quản trị lúc 3h chiều …

-Mày là thằng bỏ đi chỉ biết bám *** bố, bám váy đàn bà mà bày biết chưa? – K chỉ thẳng tay vào mặt tôi quát tháo.

-… - tôi chẳng hiểu gì đang xảy ra, nhưng tôi biết, dù cho anh đã gây ra những chuyện gì, dù cho anh có trở nên như thế nào đi nữa, với tôi, anh mãi mãi là K … là người anh trai tôi luôn yêu quý … vì vậy tôi chẳng nói gì mà tiếp tục bước, bước về phía văn phòng của tôi cái văn phòng mà tôi đang hoài nghi ngày mai liệu nó se thuộc về ai .

-Còn cả cô nữa … mãi mãi cô cũng không chiếm được trái tim nó đâu. – K nói gọi theo chúng tôi rồi anh cũng bỏ đi về phía những người đi cùng anh.

-…- mặt Lina xìu xuống, tôi biết con be buồn. Tuy bề ngoài đanh đá nhưng bản thân tôi biết Lina thực sự rất yếu đuối, tôi ôm em vào lòng rồi đưa em về phía văn phòng của tôi.

……

……

……

(chương nầy chưa hết … lưu ý độc giả là do mai tớ đi thi nên không thể viết tiếp đc … viết tạm cho các bạn đọc và biết … câu chuyện chưa hề kết thúc … )

Cánh cửa văn phòng khép lại … em vẫn trong vòng tay tôi … vẫn khóc … vẫn như là cô bé ngày nào mà tôi yêu thương quý mến nhưng nay sao tôi thấy xa lạ đến vâyj.

Tôi đã tụ hứa … tự hứa với lòng mình … Tự hứa với bản thân mình rằng sẽ quên cô … nhưng sao cái hình ảnh thân thương lại cứ ùa về trong tâm trí tôi. Vòng tay tôi ôm Lina … xiết chặt Lina … mà vẫn tưởng chừng như là Cô … vợ tôi … người vợ mà tôi yêu thương và căm hận …

……

Chương XXV: 

Những ngày sau đó …

Tôi chẳng bao giờ cười cũng chẳng bao giờ nói gì, Tôi không lạnh lùng nhưng cũng không bao giờ có thể mở rộng long mình với Lina. Nhìn cô bé, tôi lại thấy buồn … thấy buồn vì cái tội lỗi mà tôi đã gây ra cho cô bé…

Hôm đó, là một ngày trời nắng đẹp, những tiếng chim lại ríu rít trong sân nhà lòng tôi chẳng trĩu nặng và cũng chẳng bình yên … 

Tôi gõ cữa phòng Lina và trên tay vẫn đang cầm một khay đồ ăn sáng …

Lina à … em dạy chưa? – tôi khẽ gõ nhẹ lên cánh cửa phòng cô, rồi chẳng đợi câu trả lời… tôi từ từ mở cửa và bước vào …

Con bé đang khóc … cô bé Lina mà tôi yêu quý của tôi đang khóc … cô cầm tờ giấy trên tay và khóc nức lên … tôi buông khay thức ăn rồi chạy lại đến bên cô, hốt hoảng ôm cô vào lòng … tôi đã hứa sẽ không bao giờ làm em buồn mà nay … em lại đang khóc trong vòng tay tôi.

Có chuyện gì vậy em? – tôi ôn tồn hỏi trong khi vẫn ôm em trong vòng tay …

.. – em chẳng nói gì lúc ấy mà vẫn chỉ khóc … khóc nức lên.

Có chuyện gì, kể anh nghe được không? Anh lại làm em buồn à? – tôi cố hỏi, nhưng cô bé chỉ lắc đầu. khuôn mặt buồn, ánh mắt buồn, cô bé cứ chỉ rúc trong long tôi và khóc. Bất giác một luồng gió lạnh lùa qua tim tôi, tôi cảm giác có điều gì đó không hay trong cái tờ giấy em vẫn đang giữ trong tay. Tôi chẳng lấy tờ giấy, cũng chẳng muốn giật lấy tờ giấy từ tay em bởi tôi quá hiểu con người em… em đã không muốn nói thì hãy cứ để điều làm em buồn lắng xuống với thời gian …

…….

……

Tiếng chim vẫn cứ lảnh lót trên những cành cây sau vườn … Tôi vẫn ôm em trong vòng tay … cho em cảm nhận được hơi ấm từ tôi, chỗ dựa từ tôi … và rồi … Trong những phút yên lặng đó … Tôi cũng chợt cảm thấy lòng mình ấm lại …

Thế rồi thời gian cũng trôi qua mang theo nỗi đau trong lòng tôi … nó chẳng nhạt nhòa đi nhưng cũng đủ để tôi không phải quặn thắt từng đêm …

3 tháng sau … 

Anh,… em muốn nói với anh một chuyện. – Lina nhìn tôi với anh mắt ân cần.

Có chuyện gì vậy em … - Tôi ngái ngủ nhìn Lina.

Chuyện quan trọng … có lẽ nghe xong anh sẽ … sẽ … chẳng bao giờ muốn nhìn mặt em nữa… - mặt con bé buồn, tôi cảm nhận thấy nỗi buồn sâu thẳm trong trái tim con bé.

Có chuyện j mà nghiêm trọng vây em? Anh có thể giận em sao? – Tôi cố cười để con bé an lòng nhưng thực tâm tôi cũng đang thắc mắc lắm.

… - con bé dựng bằng được tôi dạy và bắt đầu … - Anh có biết em yêu anh nhiều lắm không?

… - tôi chỉ khẽ gật đầu vì tôi biết con bé yêu tôi tha thiết nhưng tình yêu của tôi, trái tim của tôi lại thuộc về một ng phụ nữ khác.

Vậy tại sao anh không yêu em, tại sao anh không thể mở rộng lòng với em… em đã cố gắng, đã muốn được anh yêu thương… nhưng kể cả khi em nói em mang trong mình giọt máu của anh … kể cả khi chị ấy bỏ đi … anh vẫn không thể không thể yêu em như anh đã yêu chị ấy … - Lina khóc nức lên… mắt vẫn nhìn tôi đăm đăm. .. cay đắng…

…- tôi chẳng biết nói gì … chẳng biết biện minh ra sao … vì những đieeuf Lina nói đâu có gì sai… Tôi không yêu Lina … Tôi không hề yêu cô ấy, những gì tôi dành cho cô chỉ là tình thương và trách nhiệm. Nhưng làm sao tôi có thể nói ra những điều đó, làm sao tôi có thể làm tổn thương Lina nhiều hơn nữa… Lina không những là ân nhân cứu cả công ty mà còn là người phụ nữ đang mang trong mình dòng máu của tôi … Tôi thật sự không biết nói gì khi ấy mà chỉ lặng lẽ nhìn em và toan ôm em vào lòng…

… - nhìn tôi, ánh mắt vẫn thẫm buồn, Lina tiếp tục… - Huy à … em không thể nói dối anh lâu hơn nữa … Thực ra … em không hề có thai … - cô bé nhìn tôi, ánh mắt buồn, hối lỗi và đau khổ.

… - “Em không có Thai”… những lời em nói như sét đánh bên tai tôi, tôi vùng đứng dạy, trái tim tôi đau rát … lại một người phụ nữ nữa … lại một lần nữa tôi bị lừa … bị lừa bởi ng phụ nữ tôi tin tuonngr nhất. Tôi khó chịu, khó chịu trong đầu óc, khóc chịu trong suy nghĩ và cả trong tâm hồn … Tôi đẩy em ra xa rồi lao ra ngoài như một kẻ điên …

Chương XXVI:

… Bar … đêm … 

Những cô gái mặc những bộ bikini đen … gợi cảm vô cùng …

Tôi … Một thằng đàn ông nốc từng cốc rượu đắng cay … 

Càng uống … càng tỉnh … càng đau khổ … Những lời nói của Lina như cứa vào tâm can tôi, khiến tôi đau nhói … EM KHÔNG CÓ THAI … em đã nói dối tôi … đã khiến tôi mất đi người phụ nữ là tôi yêu thương vô bờ bến … khiến cô rời xa cuộc đời tôi. Em – một con người tàn ác và ích kỉ … em đã bao giờ nghĩ tới tôi … tới cái hạnh phúc mong manh tôi muốn có chưa? Hay em chỉ nghĩ cho em, cho bản thân em, một cô tiểu thư con nhà giàu … Liệu Em có ao giờ cái cảm giác mất đi một ai đó quan trọng hơn cả cuộc sống của mình là như thế nào? Nó đau đớn … khổ sở … và … hơn thế nữa là căm giận … tủi hờn …

Tôi trên tay vẫn nốc những ngụm rượu cay xè, mặn chát … trái tim tôi lại bắt đầu nghĩ về Lá … về người con gái mà tôi yêu thương vô bờ bến … Những giây phút em hạnh phúc … những lúc em cười và cả những khi em khóc … thực sự khóc trên bờ vai tôi … Con tim tôi lại bắt đầu co thắt … Đau … Cái cảm giác ngột ngạt cứ lấn dần lấy cơ thể tôi … Nước mắt bắt đầu lăn dài và tôi cũng chẳng biết được tôi lịm đi từ bao giờ

Nắng bắt đầu chiếu những ánh vàng trải dài … chiếu xuống mặt tôi … Chói … 

Vướng … tay tôi như bị một vâtj gì đó chói chặt … không nhúc nhích nổi … khó chịu … Cơ thể tôi như muốn rụng rời sau cơn say mèm và nồng nặc mùi rượu …. Tôi chớp mắt và bắt đầu nhúc nhích … Tôi cố gắng … nhưng không sao cựa quậy được … Khó chịu … Tôi như muốn vỡ tan ra như tình yêu của tôi …

- Mày dạy rồi đấy à … thằng khốn – giọng nói nghe quen quen … tôi đã gặp … nhưng chẳng nhớ đã gặp ở đâu …

- … - Tôi chớp mắt và bắt đầu tỉnh hẳn … Hoảng hốt khi chân tay tôi bị chói chặt vào chiếc ghế … mắt bị bịt bởi một dải băng đen … - Tôi đang ở đâu? …

- Mày không cần biết ở đâu … - nói rồi … hắn dật dải băng đen ra khỏi mắt tôi … Tôi nhận ra hắn … Hắn giúp tôi đến với Lá … nhưng sao hắn lại ở đây? Tại sao hắn bắt tôi đến đây? Hàng loạt câu hỏi tôi tự đặt ra nhưng không sao trả lời được…

- … - 

- Nhận ra tao chứ … Nhớ trận cuối cùng mày đánh tao?... – hắn vừa nói … vừa chỉ vết sẹo trên mặt … - Mày nhớ chứ …

- … - Tôi gật đầu … - Tao nhớ.

- Tình cờ tao lôi được mày về đây … có lẽ mày nên trả món nợ cho tao! – thằng khốn cười khẩy trước mật tôi, tay vẫn mân mê cái tăm trên miệng… 

- Chúng mày cần gì cứ nói … tao *** thích cái kiểu úp mở đấy … Bố chúng mày đang chán đời … thích gì nào …

- KHA… KHA … “BỐ CHÚNG MÀY” ơi … chết đến nơi rồi mà mồm vẫn ngoạc ra …

- Thằng đàn bà … Ngon solo với tao? Nhân lúc người khác say mà bắt về thì nhục *** bằng chó ... – tôi bực dọc. Bọn chúng đâu biết tôi đang đau nhiều như thế nào … dù chúg có giết tôi bây giờ thì với tôi cũng chẳng quan trọng… Giờ đây tôi đâu còn quan trọng với ai! Bố tôi chết rồi … Anh tôi căm thù tôi tới tận xương tủy… Lina lừa dối tôi … còn vợ tôi thì bỏ tôi mà đi … đã bao giờ tôi đau như thế này đâu … có lẽ … với tôi … cái chết thật sự là một giải pháp đúng đắn …

- Solo … Trò trẻ con rồi … Tao muốn nợ máu phải trả bằng máu …

- Trả thế nào nói ****** đi … lằng nhằng …

- Mày muốn trả ngay à … ANH EM ĐÂU … - nói rồi hắn gọi những thằng khác lao vào túm lấy tôi đánh tôi túi bụi … Cảm giác ê ẩm toàn thân … Máu bắt đầu chảy dài trên măt … Những chiếc gậy gold dài bắt đầu đập vào người tôi … những phát đập thấu xương … Tôi đau … nhưng tôi nhớ về Lá … Ước gì ngày hôm nay là của mấy năm về trước … ươc gì cô lại xuất hiện … lại sưởi ấm trái tim lạnh giá của tôi …

PHỤP ….

Chiếc gậy cuối cùng lao vào gáy tôi … trời bắt đầu tối đen trước mắt tôi … nhưng hình ảnh thân thương ấy lại ùa về … mảnh mai …đẹp đẽ … đầy yêu thương …

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro