Chap 26^_^

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ trời đang tối hơn nữa ipad của Bomi bị mưa ướt rồi nên rất khó tìm đường. Mà trong cái Seoul đông đúc này cô đâu thể dừng xe lại mà hỏi đường. Tệ hơn nữa trời đang mưa nên quần áo Bomi ướt sũng cả rồi. Cứ thế này thì cồ phát ốm vì tụt thân nhiệt mất thôi.
Ở một góc khuất nào đó:
- Chị hai chị có thấy con nhỏ kia trông quen quen ko?
- KO. Quen đâu mà quen.
- Giống mà chị. À...em nhớ rồi.
- Sao? Ai?
- Hình như nó là con nhỏ Bomi mới truyển vào trường mình, con nhỏ mà suốt ngày bám đuôi anh Beak và anh Chen ấy chị.
- À rồi, nhớ rồi. Mới vào trường mà đòi cong đuôi
- Giờ tính sao chị.
- Tính gì mà tính.
- Chứ ko lẽ chị định cho nó nhởn nhơ, hớt tay trên của chị em mình thế à.
- Ý mày là sao???
- !@#$#$%^^^((&%#@!$^**
- Được lắm em.
Ở chỗ Bomi:
- Cho mình hỏi bạn có phải tên Yoon Bomi không?
- Ừm đúng rồi. Sao bạn biết mình.?
- À mình là Yumi ( ko nghĩ ra tên lấy tạm tên ) đây là em mình tên Soyou. Bọn mình học cùng trường với bạn ấy.
- Ừ. Chào hai bạn hai bạn hỏi mình có chuyện gì hả.
- Àk ko. Thấy bạn trông quen quen nên mình hỏi xem có đúng ko thôi mà. Mà bạn đang tìm gì hả?
- À. Mình tìm tiệm bánh tìm hoài mà ko thấy, ipad của mình bị ướt rồi nên ko xem bản đồ được.
- Vậy hả tội nghiệp bạn quá đi. Mình biết ở gần đây có một tiệm bánh ngon lắm hay để mình chỉ đường cho bạn nhé.
- Ừk. Okie vậy thì tốt quá rồi.
15p sau:
- Sắp đến nơi chưa vậy hai bạn?
- Đến rồi nèk. Tiệm bánh ở trong hẻm này, hẻm nhỏ quá ko có đi xe vào được nên bạn phải bỏ xe ở ngoài này rồi.
- Ừm ko sao đâu.
Và:
- Mấy người thả tôi ra, sao tự dưng lại bắt tôi vậy. Thả ra. Bạn ơi giúp mình với- Bomi bị 2 tên lạ mặt bắt lại.
- Giúp mày ư. Mơ à cưng. Cho nó câm đi- ả ta ra lệnh cho 2 tên kia.
Trước khi Bomi kịp hiểu ra chuyện gì thì cô đã bị ngất đi:
- Hất nước cho nó tỉnh đi- ả hất hàm ra lệnh.
- Vâng chị hai.
Ràooooooooooooooooooooooooo!!!
- Này dậy đi cô em định ngủ đến bao giờ nữa hả- một tên lại gần vỗ vỗ vào mặt Bomi nói.
- Mấy người định làm trò gì đây thả tôi ra- cô cố vùng vẫy.
- Tỉnh rồi hả- ả lên tiếng.
- Sao mấy người lại bắt tôi tôi có làm gì mấy người đâu. Thả tôi ra.
- Ko làm gì ư. Mày có biết từ lúc mày bước chân vào cái trường Royal rất nhiều người ghét mày ko. Mày là cái gì mà suốt ngày bám đuôi anh Beak và anh Chen của tụi tao Hả???- ả hét lên rồi tát nó ha cái.
- Đồ khốn. Tôi ko có bám đuôi ai hết.
- Khốn à. Ko bám đuôi à. Mày nghĩ ai tin được lời mày- Mỗi 1 từ " à " ả lại tát cô một cái đau điếng người.
Cùng lúc đó ở nhà Beakhuyn:
- Sehun qua nhà anh ngay nhé. Anh có chuyện gấp- Beak gọi Sehub
- Vâng. Anh đợi em 3p nữa em qua liền.
3p sau ( đúng hẹn ):
- Anh gọi cho em có chuyện gì vậy ạ.
- Bomi mất tích rồi.
- Mất tích. Thật ạ.
- Ừ cô ấy đi lâu rồi mà chưa về anh gọi thì ko nghe máy.
Bỗng điện thoại Beakhuyn reo.
Chi is calling ( may điện thoại của cô giống đồng hồ nên được bọc cách nước, và lũ người kia cũng khó nhận ra. Vừa nãy Bomi đi trên đường nên ko gọi đt được ):
- Cô đang ở đâu, sao tôi gọi mãi mà cô ko nghe vậy hả- Beak nóng vội.
- Thả tôi ra, thả ra.
- ................................-beak đang cố nghe xem cô nói gì.
- Đòi thả ư, ko được đâu cưng.
- Thả ra.
- Chờ đó đi cô em. Khoan đã cái gì đang ở tay cô.
-.........................................- Bomi đang cố giấu đi cái mặt đòng hồ đang sáng.
- Mẹ kiếp, con khốn này.
Tútttttttttttttttttttttttttt!!!
- Bomi...Bomi...Bomi. Khốn kiếp thật.- Beak bực tức gằn mạnh cái đt trong tay.
- Định vị đi Sehun- anh quay ra nói với Sehun.
- Được rồi anh, cô ấy đang ở đường XYZ.
Vừa nghe Sehun nói dứt lời Beak liền lao xuông gara phóng xe như điên trên đường. Trong lòng anh lúc này giờnhư lửa đốt. Anh đang rất lo cho cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro