10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10. Quỷ Súc

Editor: Cô Rùa

*

Thôn Hòe Dương không lớn, chỉ có mỗi nhà tang lễ này là nhận thầu tất cả các dịch vụ tang lễ trong thôn, bao gồm cả mai táng, hỏa táng, chôn cất, gì cũng có.

Đồ tể như đang ở chốn không người, hắn dùng một cọng dây thép mở khóa cửa, đi lướt qua đám nhân viên đang ngủ say và bước đến phòng trong cùng, tiếp tục dùng cách cũ mở khóa.

Ninh Túc và Trần Tình vẫn bám sát theo hắn, yên lặng đi theo nhưng không dám vào phòng, chỉ có thể quan sát từ ngoài cửa.

Ba mặt tường của căn phòng được bao bọc bởi các kệ trưng bày, trên giá có rất nhiều hủ tro cốt, trong đó có hai cái màu đỏ bắt mắt nhất.

Đồ tể mở hai hủ đó ra, đổ nó vào trong túi vải bố dự phòng, rồi cho tro của hai con vật vào hai chiếc hủ tro cốt đó.

Cả hai đều không hiểu tại sao đồ tể lại dùng tro của động vật để đổi với tro cốt của người.

Đồ tể rời đi sau khi xong việc.

Cả hai tiếp tục theo hắn ra bờ sông sau nhà tang lễ.

Đó là một con sông rất lớn, mặt sông lấp láp tia sáng dưới ánh trăng, uốn khúc đến nơi xa xăm nhất của tầm mắt rồi biến mất vào bóng đêm dày đặc.

Đồ tể ngồi trên bãi cỏ bên sông, cởi bỏ chiếc túi quanh thắt lưng, rải tro từ trong chiếc hủ tro cốt màu đỏ xuống dòng sông, tro được cuốn theo dòng nước trong vắt rồi từ từ chảy về phía đông.

Đồ tể quay lưng về phía họ, chầm chậm rải tro.

Trần Tình thở phào nhẹ nhõm, trái tim tê dại cũng vì hành động này của đồ tể mà thả lỏng một chút.

Đúng lúc này, đồ tể bỗng nhiên quay đầu lại.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, hai mắt hắn lóe lên một màu xanh lục dị thường, khoé nhếch miệng lên thành nụ cười, hàm răng trắng hếu sắc bén chuẩn xác nhìn về phía họ.

"A --!"

.

Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh đến nơi từ sớm.

Họ đã từng đến nhà chú rể dự đám cưới, cũng coi như quen biết cửa nẻo, một đường suôn sẻ mà không gặp phải bất cứ điều gì.

Hôn lễ vừa mới kết thúc hôm nay, trên đường vẫn còn những mảnh pháo đỏ chưa cháy cùng với vài chiếc ô tô của người ngoài thôn đến dự đám cưới.

Chúc Song Song nhíu mày nghi ngờ nhìn mấy chiếc xe kia.

Trên cổng ngôi biệt thự kiểu Trung Hoa của nhà chú rể được treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ thật lớn, ánh đèn lồng đỏ rực phát ra ánh sáng màu cam, soi rõ màn đêm mù sương xung quanh.

Vừa tới đây, hai người đã nhìn thấy tám người đàn ông khiêng một chiếc quan tài màu đen đi về hướng biệt thự.

Cả hai đều rất ngạc nhiên.

Tô Vãng Sinh vội vàng bước tới, hỏi anh thôn dân vừa ra khỏi cửa, "Có chuyện gì vậy?"

"Nghiệp chướng." Anh thôn dân thở dài, "Cô dâu lên cơn đau tim chết ngay trong đêm tân hôn".

"Sao lại thế?" Chúc Song Song ngơ ngác nói.

Cảnh cô dâu ngọt ngào nói với cô rằng chú rể yêu cô ấy đến mức nào vẫn còn in đậm trong tâm trí cô, chỉ mới vào lúc trưa hôm nay.

Cô gái bị làm ngơ trước những lần bị bắt nạt, phải dập đầu hơn ngàn cái, cho rằng cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc đã chết rồi sao?

"Tôi không tin, tôi muốn nhìn thử xem!" Chúc Song Song nói, "Tại sao cô ấy lại đột nhiên chết được?"

"Cô dâu đang nhập liệm, xin đừng làm phiền người đã khuất." Anh thôn dân đưa tay ra ngăn Chúc Song Song lại.

Lúc này tám người cũng khiêng quan tài vào biệt thự.

Tô Vãng Sinh nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài màu đen, trong đầu hiện lên cảnh cô dâu cầm chiếc phong bì đỏ như máu, rồi đến cảnh Ninh Túc nhìn chòng chọc vào sàn nhà cùng với những câu chuyện trước kia của cô dâu và chú rể do Chúc Song Song kể lại.

Có thứ gì đó sắp chui ra khỏi mớ hỗn độn trong đầu hắn.

Trên nóc biệt thự đối diện, trợ thủ nói với áo đen: "Cô dâu đã chết, manh mối quan trọng đã không còn."

Theo phân tích của họ, cô dâu là nhân vật quan trọng nhất.

Họ tin rằng Ân Đại Quân là Qủy chủ và cô dâu chính là sự ám chỉ thực tế của Ân Đại Quân, chỉ cần đi theo cô dâu và quan sát những gì cô ta trải qua là có thể giải mã được phó bản.

Bây giờ cô dâu đã chết, nguyên nhân cái chết của cô dâu có thể cũng là nguyên nhân Ân Đại Quân chết, nhưng cô dâu lại chết một cách bất đắc kỳ tử như vậy, bọn họ có thể sẽ không kịp tìm ra được nguyên nhân cô ta chết.

Hiển nhiên cũng chẳng có ai ngu mà đi tin nguyên nhân cái chết là do cơn đau tim.

Áo đen nói, "Vậy thì chúng ta chỉ cần tạo ra một cô dâu khác là được, không phải sao?"

Trợ thủ nhìn theo tầm mắt của hắn và trông thấy Chúc Song Song đang tranh cãi với anh dân thôn.

Cô gái có nước da trắng ngần, mắt phượng mày ngài trông thật xinh đẹp dưới ánh đèn lồng.

Áo đen nói: "Cô dâu từng nói chú rể và bạn gái cũ chia tay là vì bát tự họ không hợp nhau, thôn làng này rất có thể là sử dụng các cô gái từ vùng khác đến để tổ chức một nghi thức nào đấy, giả sử người chơi tự mình tham dự vào thì chẳng phải sẽ càng hiểu rõ cụ thể các cô gái đã gặp phải chuyện gì sao?"

Trợ thủ hiểu ý hắn: "Ân Đại Quân và cô dâu đều rất đẹp, ngoại hình của họ có thể là một trong những yếu tố khiến họ được chọn, Trần Tình thì không dễ dây vào cho nên cô gái newbie này là thích hợp nhất."

"Vậy chúng ta chỉ cần hỏi thăm người trong thôn cần tìm cô gái có bát tự thế nào, sau đó biến Chúc Song Song thành con mồi, rồi đẩy ra?" Trợ thủ nhíu mày, "Có điều, chúng ta chỉ còn ba ngày, liệu có kịp không đây?"

Áo đen nói: "Kịp, chúng ta chỉ cần phá hủy thi thể của cô dâu là được."

"Bát tự mà chúng muốn có lẽ không giống nhau, nhưng bát tự cô dâu phải xác định."

"Chiều nay cô dâu vẫn còn sống nhưng đến tối lại xảy ra chuyện, tao đoán tụi nó vẫn chưa kịp bắt đầu làm gì cả, nếu bây giờ phá hủy hoặc trộm đi thi thể của cô dâu thì không phải bọn chúng sẽ cần gấp một người thay thế sao?"

Trợ thủ sửng sốt, cười nói: "Anh đúng là siêu thật đấy."

Áo đen: "Bắt tay vào làm luôn đi, một là phá hủy, hai là trộm đi thi thể cô dâu."

Tô Vãng Ninh nắm lấy cánh tay của Chúc Song Song, bước nhanh trở về, "Cô đừng hành động theo cảm tính, chúng ta phải thông báo chuyện này cho nhóm của Trần Thiên và những người khác càng sớm càng tốt."

Khi trở về, bọn họ đi ngang qua mấy chiếc xe kia, bỗng dưng Chúc Song Song dừng lại.

Tô Vãng Sinh kéo tay cô một cái, "Đi nhanh thôi, chuyện này không thể chậm trễ được."

"Chờ đã." Chúc Song Song giơ tay lên, làm một động tác tạm dừng, cô nhìn chằm chằm mấy chiếc xe, nói: "Tôi có một suy đoán."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chúc Song Song, Tô Vãng Sinh nghĩ đến cô là người đầu tiên đưa ra suy nghĩ chó mực là tên béo, có những lúc trong đầu cô chỉ toàn những ý tưởng kỳ quái nhưng lại đánh trúng chỗ quan trọng, vì vậy hắn buông cô ra để cô nói.

"Suy đoán gì?"

Chúc Song Song nhìn chằm chằm mấy chiếc xe kia, "Đạo sĩ, anh có cảm thấy mấy con xe này có vấn đề không?"

Tô Vãng Sinh nhìn về phía mấy chiếc xe, nhất thời không đoán ra được, "Hmm, hẳn đây đều là xe xịn nhỉ?"

"Đúng vậy, đều là siêu xe hết, nhưng anh nhìn nó là đời nào đi." Chúc Song Song nói tiếp.

Tô Vãng Sinh đau buồn: "Tôi chỉ là một đạo sĩ nghèo trên núi sao biết mấy cái này được!"

Chúc Song Song: "..."

Cô vội vàng nói: "Lúc chúng ta mới vào thôn cũng gặp phải một đoàn siêu xe, khi ấy tôi có nhìn lướt qua nên cũng đồng ý với Ninh Túc là thôn này rất có tiền, nhưng cũng không đến mức quá giàu."

Tô Vãng Sinh: "Tức là sao?"

"Ừm thì, như nhà tôi cũng thuộc dạng khá giàu, từ nhỏ tôi đã từng ngồi qua rất nhiều xe, bố và anh trai tôi hầu như cứ cách 2 đến 3 năm là sẽ mua hoặc đổi một chiếc khác, mà đoàn xe cưới đó đều là những chiếc xe đời cũ, khoảng từ 5 năm trước, thậm chí có chiếc đã ra mắt cách đây 7 đến 8 năm."

Tô Vãng Sinh lựa chọn im lặng, hắn cảm thấy trò chơi này có hơi khinh thường người nghèo.

Chúc Song Song tiếp tục nói: "Lúc đầu tôi không chú ý đến nó, bởi vì dù sao đây cũng là lần đầu tôi vào phó bản, tôi không am hiểu nhiều về hệ thống và trò chơi, nghĩ rằng phó bản này là được thiết lập cách đây 5 đến 6 năm trước."

"Cũng có thể là vì người trong thôn không quá phô trương, giống như những người bạn cùng lớp tôi, nhà họ cũng 6 hoặc 7 năm mới đổi xe một lần."

Chúc Song Song tiếp tục nói: "Nhưng tôi lại phát hiện không phải chỉ có vài nhà mà tất cả những chiếc xe trong thôn đều là từ 5 năm trước, bao gồm cả những chiếc của người mới thành niên lái, hơn nữa chúng đều còn mới toanh."

Tô Vãng Sinh nói: "Tuy trong thôn có nhiều người có tiền, nhưng 5 đến 6 năm không đổi xe khác cũng là chuyện bình thường mà."

Chúc Song Song gật đầu, chỉ vào mấy chiếc trước mặt: "Có điều anh nhìn đi, hai chiếc này là của 6 người đã đưa phong bì đỏ cho cô dâu vào cuối hôn lễ, họ đều ăn mặc rất sang trọng."

"Người dân trong thôn đều rất tôn trọng họ và trông họ đúng kiểu không hề tầm thường chút nào hết, nhưng xe của họ đều là những chiếc từ 7 năm trước."

Tô Vãng Sinh nói: "Vì vậy, có hai giả thiết, một là thiết lập định sẵn của phó này là cách đây 5 hoặc 6 năm trước, hai là thời điểm chúng ta bước vào không phải thế giới thực của thôn này, mà là 5 hoặc 6 năm trước trong thôn."

Hắn cau mày nghĩ, "Hệ thống nói rằng phó bản này được mở lần đầu tiên, là một phó bản hoàn toàn mới, một phó bản mới tinh nhưng thiết lập lại cách đây 5 năm trước là có ý nghĩa gì?"

Chúc Song Song nói: "Chính vì vậy, rất có khả năng là chúng ta không bước vào thế giới hiện tại của thôn, mà là 5 năm trước, những con xe này chính là manh mối nhắc nhở."

"Vậy thôn này 5 năm sau sẽ có trông như thế nào?" Tô Vãng Sinh lại hỏi: "Chỉ ra điểm này có ích gì?"

Chúc Song Song ngước mắt nhìn Tô Vãng Sinh, "Đạo sĩ này, anh đã xem bộ phim 'ngọn đồi câm lặng' chưa?"

Tô Vãng Sinh quả thực đã xem qua bộ phim kinh dị kinh điển này, nhưng hắn cảm thấy mình chỉ là một khán giả tìm kiếm sự mới lạ, không thể nhìn thấy cái mà nhà biên kịch chuyên nghiệp nhìn thấy.

Tô Vãng Sinh nghiêm túc nhìn cô, ý bảo cô tiếp tục nói.

Chúc Song Song nói: "Anh ngẫm lại đi, 'ngọn đồi câm lặng' thực ra là được xây dựng dựa trên một thế giới thực, trên hệ thống ba chiều của thế giới bên ngoài và thế giới bên trong."

Dựa theo gợi ý của Chúc Song Song, Tô Vãng Ninh đã lập tức hiểu ra, cũng bắt được ý của cô.

Chúc Song Song nói: "Nhiều bộ phim điện ảnh cũng như các tác phẩm văn học đều có nhắc đến điều này, bản chất của nó là sự sắp xếp và kết hợp giữa không gian và thời gian, dù được kết hợp thế nào thì vẫn sẽ có một đặc điểm đáng chú ý chính là 'không cùng một lúc'."

"Ý của cô chính là..."

Chúc Song Song: "Có thể chúng ta đã bước vào một thời không nào đó tại thế giới này, vị trí của chúng ta đang đứng xuất phát từ thế giới bên trong liên kết với thế giới hiện thực 5 năm sau."

Cô nói thêm: "Tất nhiên, cũng có thể có những tổ hợp hoán vị khác, nó có thể ở ngay trên phố, trong một thế giới khác, nơi mọi thứ diễn ra mà chúng ta không thể nhìn thấy được."

Tô Vãng Sinh lập tức cảm thấy choáng ngợp.

.

Màn đêm ở thôn Hòe Dương rất dày đặc, như có muôn vàn lớp mực đổ vào bầu trời đêm, dưới cơn gió thổi qua, mực đen lay động rồi biến đổi, như có thứ gì đó đang thảm thiết giãy dụa.

Trần Thiên dẫn theo hai thành viên mới gia nhập Guild của mình nhanh chóng tìm thấy cửa hàng thú cưng duy nhất ở thôn Hòe Dương.

Vào ban đêm, cửa hàng thú cưng đóng cửa, nhưng rèm cửa vẫn chưa được kéo, Trần Thiên giơ đèn pin lên, nhìn vào bên trong qua cửa sổ.

Đây quả thực là một cửa hàng thú cưng, có rất nhiều loài thú cưng trong lồng sắt, đa số là chó mèo, có mấy loại chó ta mèo ta phổ biến trong thôn, cũng có loài mắc tiền.

"Không ngờ thôn này lại có nhiều loài quý đắt giá như vậy, lạ thật đấy." Lý Ấn nói.

Trần Thiên và Trần Tình khám phá phó bản lần đầu tiên mở, có dẫn theo hai người chơi cũng vừa mới thông qua một phó bản, là thành viên mới của Guild bọn họ, một người tên Lý Ấn, người còn lại tên Vương Minh.

Vương Minh nói: "Có gì đâu mà lạ, cậu đừng quên thôn Hòe Dương này rất giàu có, nuôi một con thú cưng đắt giá cũng là chuyện rất đỗi bình thường."

Lý Ấn: "Nhưng mà cũng đâu có thấy ai dắt chó đi dạo trên đường."

"Suỵt --" Trần Thiên đặt ngón tay lên miệng, ý bảo họ im lặng.

Từ phía xa truyền đến tiếng chó sủa, âm thanh càng lúc càng tới gần.

Ba người nấp sau một gốc cây tối, không lâu sau họ nhìn thấy một người đàn ông ôm một con chó nhỏ màu đen đi vào cửa hàng thú cưng.

Hắn dùng chìa khóa mở cửa, ngay sau đó trong lòng hắn lại xuất hiện thêm một con mèo Ragdoll mắt xanh, hắn ôm một mèo một chó tiếp tục đi về hướng cũ.

Ba người ăn ý theo sau.

Suốt quãng đường đi, nhờ có tiếng chó sủa lấn át, người đàn ông kia cũng không phát hiện ra tiếng chân của bọn họ, cuối cùng hắn dừng lại ở nhà thờ được cô dâu chú rể tổ chức hôn lễ vào ngày đầu tiên.

Cả ba trèo tường đi vào, theo sát người đàn ông nọ đến tận cửa.

Lúc này nhà thờ đã được thắp sáng như ban ngày, bên trong có rất nhiều người và hàng loạt thiết bị camera.

Có một cô gái để tóc dài đang quay lưng về phía họ mang khẩu trang, sau khi mang xong, cô ta khoác lên mình chiếc áo blouse màu trắng thường thấy ở các bác sĩ.

Cô ta bước đến chính giữa nhà thờ và quay đầu lại.

Ánh đèn flash sáng ngời rơi trên lông mi của cô ta, một đôi mắt phượng hơi rũ xuống, chính là phù dâu.

Cô ta để một tay trước ngực, cúi đầu duyên dáng, "Chúc mọi người buổi tối tốt lành, thú cưng ngày hôm nay của chúng ta là một cặp đôi rất đáng yêu đấy nha."

---

Review cho bạn nào chưa xem Ngọn Đồi Câm Lặng

Theo mình hiểu nhé :)) 'Ngọn đồi câm lặng' lấy bối cảnh là nvc tìm đến một thị trấn tên là Silent Hill vì con gái nuôi của mình luôn gặp ác mộng và nhắc đến tên của thị trấn này, thị trấn này trước đây đã từng xảy ra hỏa hoạn, tất cả đều thành một đống hoang tàn và rất nhiều người đã chết trong trận hỏa hoạn đó.

Và lúc nvc tìm đến thị trấn này thì trên đường xảy ra tai nạn, đầu đập vào tay lái và bất tỉnh, lúc tỉnh lại, nvc đã bước nhầm vào thế giới 'bên trong', thị trấn ở thế giới 'bên trong' chỉ mới như trải qua một đám cháy, khắp thành phố đều là tro bụi. Sau đó là diễn biến nvc đi tìm con gái bị lạc của mình ở thế giới 'bên trong', tại đây cũng khám phá ra được lý do tại sao hình thành nên thế giới 'bên trong'.

Thế giới bên trong và thế giới bên ngoài tồn tại như 2 thế giới ba chiều song song với nhau. Ở thế giới bên trong tồn tại 'những thứ' mà bên ngoài không có và cũng không thể nào thấy được, có quái vật, có giết người man rợ, có siêu nhiên bla bla...

Kết thì nvc bị mắc kẹt ở thế giới bên trong, trở về ngôi nhà hoang vắng trong khi ở thế giới bên ngoài là một ngôi nhà được nắng ấm bao phủ. Có phần 2 nhé. Đây là kết thúc mở.

Dựa theo bộ phim, có thể hiểu ý CSS là lúc họ vừa vào phó bản thì đã đi vào một thời không khác không phải thế giới thực, và suy luận của CSS vẫn còn chưa chắc chắn nên sẽ có 2 giả thiết được nêu ra, 1 đây là thiết lập sẵn từ 5 năm trước (chỗ này anh Sinh cũng thắc mắc, tại vì đây là phó bản mới toanh nên đặt ra từ 5 -6 năm trước không phù hợp), 2 là bước vào một thời không khác của thế giới hiện thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro