120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

120. Hợp Nhớ

Editor: Cô Rùa

*

Đợt thi thứ hai rất nhanh sẽ diễn ra.

Bài kiểm tra toán tiếp theo càng khiến người ta lo lắng hơn cả đợt thi vừa rồi, cho dù là học sinh của thế giới này hay là người chơi.

Đối với người chơi có khả năng phân tích và có trình độ văn hóa thì bài thi văn chẳng là cái đinh gì hết, nhưng toán học là cả một vấn đề.

Ngay cả khi bài kiểm tra toán ấy không cố tình làm khó đi chăng nữa thì độ khó vẫn sẽ còn đó.

Huống chi độ khó của bài kiểm tra này còn cao hơn so với ngữ văn.

Các học sinh ở thế giới này cũng vậy, bọn họ trông bất an hơn đợt thi văn lúc nãy nhiều.

Bài kiểm tra văn kéo dài hai tiếng đã gieo mầm căng thẳng và sợ hãi, thần kinh căng chặt và cơ thể mệt mỏi, khi bước vào kỳ thi toán với cường độ khó cao hơn, ngày càng có nhiều người khẩn trương đến mức không cầm được bút.

Trong tiếng "sột soạt" làm bài thi, thỉnh thoảng còn có tiếng "xoèn xoẹt" làm thần kinh người ta căng ra.

Không khí trong phòng thi căng như dây đàn và nóng rực, nó giống như một chiếc nơ kéo căng hết cỡ quấn quanh lấy cổ của mọi người, khiến mọi người không dám cũng không thể thở được.

Rốt cuộc có người không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu bịt tai ôm lấy đầu, còn có người lại bắt đầu xé bài thi, có điều chưa tới một chốc thì đã bị huấn luyện viên lôi ra khỏi phòng thi rồi.

Bây giờ bọn họ đã biết tại sao mỗi phòng thi lại có nhiều giám thị và hai huấn luyện viên như vậy.

Ninh Túc trả lời xong các câu hỏi trong vòng 40 phút.

Sau khi trả lời xong, cậu bắt đầu quan sát các học sinh và người chơi xung quanh mình.

Cậu ngồi ở giữa bên phải của phòng thi, để ý thấy có một cô gái ngồi ngay phía trước cũng xuất hiện trạng thái giống hệt với Vương Trí Thu.

Rất nhiều người trong phòng thi đều đang tỏ ra vẻ bồn chồn, tay run run còn vã cả mồ hôi, nhưng không ai trong số đó hoảng sợ như Vương Trí Thu hết.

Cô gái này cũng tựa như Vương Trí Thu vậy, lúc đầu viết bài lia lịa rồi đột nhiên khựng lại.

Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm bài thi, mắt mở to kinh hãi.

Cô vỗ vỗ đầu mình, bắt đầu đọc câu hỏi phía dưới, càng đọc sắc mặt càng tái nhợt, nét mặt càng trở nên tuyệt vọng.

Cô không đổ mồ hôi, chỉ là kinh ngạc rồi mờ mịt nhìn bài thi, nước mắt từng giọt rơi xuống.

"Cốc cốc!"

Cái bàn bị gõ hai cái.

Có một giáo viên đứng bên cạnh nhìn Ninh Túc bằng ánh mắt nghi ngờ: "Trò làm gì đấy? Không lo làm bài kiểm tra cho tốt đi, ở đó mà nhìn cái gì?"

Rất rõ ràng cậu đang bị nghi là copy bài.

Ninh Túc không có ý định tạo thêm lo âu cho những học sinh đang căng thẳng, nhưng giáo viên đã mở phiếu đáp án của cậu ra rồi thốt lên một tiếng "hả" một cách đầy kinh ngạc.

Nghe thấy tiếng động, lại có thêm hai giáo viên đi tới.

"Không ngờ trò ấy lại có thể hoàn thành nó mà chưa tới một tiếng đồng hồ?"

Một giáo viên toán khác đọc lướt qua, "Thậm chí còn đúng hết luôn! Ngay cả câu hỏi khó cũng làm xong!"

"..."

Rất nhiều người chơi lập tức đưa mắt nhìn sang, trong khi các thí sinh khác lại trả lời câu hỏi càng nhanh càng hồi hộp hơn.

Thái độ của ba giáo viên đối với Ninh Túc lập tức thay đổi.

"Trò Ninh Túc đúng không, trò có muốn nộp bài trước và đi nghỉ ngơi không?"

Ninh Túc lắc đầu.

"Ngồi đây cảm nhận thêm về bầu không khí trong phòng thi cũng tốt, vậy trò có muốn uống gì không?"

Ninh Túc: "..."

Có được hông?

Nhưng cậu sợ bị đánh.

Ninh Túc nghĩ nghĩ, cậu không nói là muốn uống, nhưng lại làm bộ dáng như rất khát, muốn uống một miếng nước.

Giáo viên lập tức đưa cho cậu một hộp sữa bò.

Ninh Túc không phát ra bất cứ tiếng động gì, vừa nhấm nháp vừa quan sát.

Các người chơi nhìn cậu với ánh mắt ghen tị và căm ghét.

Đã gần bốn tiếng trôi qua kể từ khi vào phó bản, có người chơi nào mà không muốn uống một chút gì đó chứ.

Bọn họ không những không được uống, mà còn phải ngồi đây trả lời những câu hỏi toán khiến người ta cảm thấy thật là vờ lờ và cạn lời này.

Lúc này, người đã làm xong bài kiểm tra và có sữa uống là Ninh Túc đây vô cùng, hết sức, làm người ta phải hâm mộ và ghen ghét.

Ninh Túc như không hề hay biết, vui vẻ híp mắt, tiếp tục âm thầm quan sát mà không gặp chút trở ngại nào.

Mười phút trôi qua.

Nữ sinh kia không có phát rồ lên xé bài thi như Vương Trí Thu mà chỉ nhìn đăm đăm vào bài thi với khuôn mặt nhợt nhạt.

Sống lưng nữ sinh còng xuống, trên tay cầm bút, cúi đầu như đang làm bài.

Nhưng cây bút của cô ấy chỉ viết một cách vô nghĩa trên giấy nháp, không biết là đang viết cái gì, viết viết rồi dừng lại.

Lúc bấy giờ, trong lớp lại có một thí sinh khác nổi sùng lên và bị lôi ra ngoài.

Cô ấy nhìn thí sinh đó, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ tuyệt vọng và khủng hoảng, vội vàng cúi đầu xuống.

Còn hai phút nữa là hết giờ thi, Ninh Túc nộp bài sớm.

Lúc cậu cầm bài thi, phiếu đáp án và giấy nháp trắng tinh đi ngang qua cô ấy thì thả bước chân chậm lại một xíu, nhìn xuống phiếu đáp án và giấy nháp của cô ấy.

Cô ấy chỉ làm một phần ba bài thi nhưng một phần ba đó tỉ lệ chính xác lại rất cao.

Thay vì các công thức suy luận và tính toán này kia thì trên giấy nháp của cô ấy lại có rất nhiều từ hỗn loạn lộn xộn.

Ninh Túc liếc nhanh một cái, chỉ thấy vài chữ.

"Tôi tên là Hạ Mộng Vũ, năm nay 18 tuổi, học lớp 12 (10) trường Thanh Nghi."

"Tôi có một người bà và một đứa em trai, em trai là Hạ Gia Hợp, bà nội là Mạnh Nguyệt."

"Số điện thoại của bà nội: 15837. . ."

"Đinh đoong đinh đoong --"

Nữ sinh ngồi trên ghế lén giấu tờ giấy nháp đi.

Bài khảo sát chất lượng nội bộ của trường Thanh Nghi cũng không nghiêm ngặt gì lắm, chỉ cần phiếu đáp án và bài thi là đủ, còn giấy nháp không cần nộp.

Bài kiểm tra toán kết thúc, kỳ thi khảo sát sáng nay cũng kết thúc.

Các thí sinh trong phòng thi đỡ tấm thân mệt mỏi lần lượt bước ra ngoài, cảm giác như vừa mới chết đi sống lại.

Thầy giáo vụ đón họ ngoài cổng trường lại đến tiếp bọn họ, "Thầy đưa các trò đến nhà ăn."

Hắn phát cho mỗi người một thẻ ăn, "Với tấm thẻ ăn này, các trò có thể ăn được năm bữa."

Có người chơi hỏi: "Tại sao lại chỉ có năm bữa vậy thầy? Từ đây đến lúc thi đại học còn tận 60 ngày mà."

Giáo viên trả lời: "Ngày kia các em sẽ nhận được kết quả bài kiểm tra, đến lúc đó các em sẽ được cấp các thẻ ăn khác nhau tùy theo kết quả của các em."

"..."

Sau hai đợt thi sáng nay, không có người chơi nào thương vong, cả trăm người chơi đi theo giáo viên đến nhà ăn.

Giờ nghỉ trưa được hai tiếng, sau khi giáo viên rời đi, người chơi vội vã gọi cơm rồi quây quần bên nhau, bắt đầu thảo luận về phó bản.

Bàn trong nhà ăn của trường học đều là những chiếc bàn dài, phần lớn là dành cho 4-6 người ngồi.

Sư Thiên Xu dẫn đầu ngồi xuống bàn dành cho 6 người, sau đó rất nhiều người chơi đều muốn ngồi ngay vào đó nhưng không ngờ lại bị một người chiếm chỗ trước.

Nhìn Ninh Trường Phong bình tĩnh ngồi đối diện Sư Thiên Xu, những người chơi khác: "?"

Sư Thiên Xu cũng nhấc mí mắt lên, lạnh lùng nhìn hắn.

Ninh Trường Phong vẻ mặt không hề gì, "Tôi giúp... Anh em tốt Ninh Túc của tôi chiếm chỗ, cậu ấy nói muốn ngồi ăn cơm với hội trưởng Sư."

Sư Thiên Xu nhìn về phía Ninh Túc.

Thiếu niên lúc này đang dòm từ cửa sổ này rồi lại chạy sang cửa sổ khác thăm dò.

Loại thẻ ăn theo bữa kiểu này chỉ có thể lấy được cơm hộp và một ít suất ăn.

Ninh Túc nhìn tới nhìn lui, so sánh tỉ mỉ.

Ninh Trường Phong đã ngồi một hồi lâu ở đây sắp bị bầu không khí nơi này làm cho ngượng chết: "..."

"Tôi chia cho cậu đùi gà!"

"Ớ được!"

Ninh Túc lập tức đi chọn suất ăn bít tết nóng hổi.

Chẳng mấy chốc cậu đã vui vẻ ngồi xuống cùng với miếng bít tết, còn lôi kéo theo cả Lăng Tiêu.

Có rất nhiều người chơi ngồi xung quanh họ, tất cả đều vểnh tai lên lắng nghe bọn họ thảo luận về phó bản.

Nhưng lại chẳng có bất kỳ âm thanh nào.

Ninh Trường Phong liếc Ninh Túc một cái, Ninh Túc hiện tại đang nhân lúc còn nóng mà ăn đến mặc kệ sự đời.

Ninh Trường Phong đành phải mở miệng trước: "Hội trưởng Sư, cô thi cử sao rồi?"

Ninh Túc: "..."

Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Trước đây Ninh Trường Phong có như vậy đâu, vì cớ gì thành một cặp với Sư Thiên Xu lại biến thành tên ngốc như vậy chứ.

Còn không biết nói chuyện hơn cả cậu.

Cậu dường như đã hiểu ra lý do tại sao cậu thường xuyên lại trở thành kẻ hủy diệt cuộc đối thoại rồi.

Bởi vì do di truyền.

Những người bên cạnh Sư Thiên Xu lật đật thay đổi chủ đề khác, "Rốt cuộc những thí sinh bị kéo ra khỏi phòng là bị làm sao ta?"

Ninh Trường Phong: "..."

Hắn cũng không ngốc, đương nhiên nhận ra mình đã nói sai, kể cả lúc trước khi nhập học cũng vậy.

Hắn quay đầu sang trông thấy Ninh Túc đang ngẩng đầu nhìn mình.

Trong ánh mắt chất vấn của con trai còn có một chút chờ mong.

Ninh Trường Phong suy nghĩ một chập, lúc trước vì hiểu lầm không kịp hóa giải, nên hắn và Sư Thiên Xu mới thành ra như vậy, bởi vậy hắn không thể để lịch sử lặp lại lần nữa.

Hắn nói với Sư Thiên Xu một cách nghiêm túc: "Hội trưởng Sư, lần trước lúc ở ngoài cổng trường, tôi hỏi cô có biết kiến ​​​​thức về toán học hay không là bởi vì tôi muốn nói, nếu cô không biết thì tôi có thể dạy cho cô."

"..."

Không chỉ có bàn bên họ câm lặng.

Mà các bàn xung quanh cũng câm nín theo.

Sư Thiên Xu đặt đũa lên khay, ngẩng đầu nhìn Ninh Trường Phong, "Ninh Trường Phong, anh đang sỉ nhục tôi đúng không? Bắt đầu từ cuộc thi cá nhân đã vậy rồi."

Ninh Trường Phong: "..."

Ninh Trường Phong: "......"

Ninh Túc vùi đầu vào ăn cơm, làm như không nghe thấy cái gì hết.

Hắn thực sự vì gia đình này mà hy sinh quá nhiều!

Hắn nhìn về phía người bạn duy nhất của mình, thấy tên kia đang gắp một miếng cá nướng vào bát con trai mình.

Cuối cùng Ninh Trường Phong cũng được an ủi một chút.

"Tôi không có ý đó, tôi cũng đâu có rảnh."

Nói xong hắn cũng vùi đầu ăn cơm.

Những người chơi khác đều mang vẻ mặt "ủa, ủa gì dọ".

Giống như nghe được rất nhiều, nhưng lại giống như nghe được cái gì đó rất cô đơn.

Sau bữa trưa yên tĩnh và chóng vánh, người chơi quay trở lại khu vực gần phòng thi.

Bên ngoài phòng thi có một cái hành lang thật dài, có không ít học sinh tập trung ở đây để học từ vựng và lịch sử chính trị sau khi ăn.

Môn thi cho buổi chiều nay là Tiếng Anh và văn tổng hợp.

Ninh Túc, Lăng Tiêu và Ninh Trường Phong đứng ở góc cửa sổ nhìn những học sinh này.

Sau một hồi, lại có thêm một vài người chơi tụ tập xung quanh họ.

Hình tượng người chơi solo của Ninh Trường Phong đã ăn sâu vào lòng những người chơi, không dễ thăm dò được gì từ hắn, còn gương mặt của Lăng Tiêu lại quá đỗi xa lạ, thành thử ra người chơi đều để mắt lên thứ dữ mới nổi là Ninh Túc đây.

"Chào cậu nha Ninh Túc, tôi là Lỗ Việt đến từ guild Cửu Tinh, tôi đã xem qua phần thi cấp guild của cậu rồi, cậu thật sự rất tuyệt vời."

Người vừa nói chuyện là một anh chàng chừng 25-26 tuổi, mặc đồng phục học sinh, khí chất ôn hòa sạch sẽ.

Ninh Túc gãi gãi tai, "À, tôi có một người bạn tên là Tô Vãng Sinh, ảnh cũng thuộc guild Cửu Tinh á."

Lỗ Việt đột nhiên trở nên hớn hở hơn, "Tôi biết anh ấy, anh ấy là một newbie nhưng anh ấy đã thể hiện rất tốt trong phần thi cá nhân."

Mối quan hệ giữa hai người dường như cũng vì điều này mà xích lại gần hơn, hắn không còn khách sáo nữa mà hỏi thẳng vào vấn đề: "Mà cậu nghĩ sao về những thí sinh bị lôi ra ngoài vậy?"

Những người chơi khác cũng tham gia thảo luận, "Có phải bài thi có vấn đề gì không? Hay là biểu hiện của họ quá kỳ lạ?"

"Trong phó bản cấp 6 kiểu này chắc chắn không thể nào thiếu quỷ và quái vật được, có phải chúng nó xâm nhập vào não người theo một cách nào đó trong bài thi không?"

Ninh Túc đang định nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai.

Cả bọn sửng sốt, vội nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngay khoảnh khắc ấy, bọn họ nhìn thấy một bóng người rơi xuống từ bên ngoài cửa sổ, chẳng mấy chốc bọn họ chỉ còn thấy một bóng đen cùng với một mái tóc dài.

Có nữ sinh nhảy lầu.

Ngay trên nóc phòng thi của bọn họ.

Từ tầng 13 rơi xuống đất một cái "ẦM", một đóa hoa máu cứ vậy nở rộ ra.

Tiếng la hét lần lượt vang lên, tầng dưới loạn thành một đống.

Khi Ninh túc và những người khác chạy đến nơi thì nữ sinh kia đã tắt thở.

Vũng máu dưới thân cô ấy ngày càng nhiều, ngoài phần đầu bị nứt do va đập còn có nhiều vết cào sâu ở bên trên.

Trong tay cô ấy đang nắm chặt một tờ giấy nháp, trên cánh tay có ba chữ được viết bởi một vật sắc nhọn nào đó hiện tại vẫn còn đang chảy máu dầm dề.

Hạ Mông Vũ.

Chính là nữ sinh khác thường mà Ninh Túc để ý tới.

Cô cũng từng viết tên mình lên giấy nháp.

"Là Hạ Mông Vũ!"

"Hạ Mông Vũ? Sao có thể chứ! Cô ấy là một cô gái kiên cường và lạc quan cỡ nào!"

"Chắc không phải cô ấy đâu, cô ấy còn muốn dùng học bổng lần này để chữa bệnh cho bà mà!"

Sau vài câu nói, người chơi đã nghe ra tình huống của cô gái này.

Lỗ Việt bắt chuyện với nữ sinh bên cạnh, "Chào bạn, bọn tôi mới chuyển đến đây, bạn nữ kia bị làm sao vậy?"

Cô gái kia vẫn còn có chút không dám tin và thương tâm, thái độ cực kỳ không tốt, "Cậu mù à? Bộ không thấy hay sao mà còn hỏi?"

Lỗ Việt không tức giận, hắn lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay màu trắng sạch sẽ đưa cho cô gái.

Cô gái sững người một lúc, vừa cầm lấy khăn tay thì đã bật khóc: "Hạ Mộng Vũ làm sao có thể nhảy lầu chứ."

"Cô ấy lạc quan mạnh mẽ, thành tích vô cùng xuất sắc."

"Sáng nay cô ấy còn nói lần này phải thi cho thật tốt, lấy học bổng về để chữa bệnh cho bà, đưa em trai đến trường dành cho người khuyết tật."

Nữ sinh càng khóc dữ dội hơn: "Tại sao lại là cô ấy, cô ấy nỗ lực học tập sinh hoạt như vậy, cô ấy mà chết thì bà và em trai của cổ biết phải làm sao đây?"

Ninh Túc mím môi, nhìn nữ sinh đang được bảo vệ của trường vây quanh.

Nhân viên bảo vệ đã che khuất tầm nhìn, chỉ có thể trông thấy bàn tay đang cầm giấy nháp của Hạ Mông Vũ.

Tờ giấy nháp kia đã ướt đẫm máu tươi, chữ viết trên đó có lẽ cũng bị nhấn chìm rồi.

Ninh Túc vẫn nhớ rõ những dòng chữ trên giấy nháp, cô ấy viết tên mình rất nhiều lần, chữ này lộn xộn hơn chữ kia, chữ này dùng sức hơn chữ kia, toàn bộ sau đó đều bị nước mắt làm nhòe đi.

Dùng sức viết nhiều lần trong khi khóc như vậy cứ như cô ấy rất sợ bản thân sẽ quên mất mình là ai.

Chữ khắc trên cánh tay vẫn còn đang rỉ máu, không biết cô ấy ở trên nóc nhà đã ôm tâm tình gì để khắc từng nét cái tên của mình lên cánh tay.

Dáng vẻ ngồi trong phòng thi, khuôn mặt tái nhợt, vẻ mặt sợ hãi, tuyệt vọng và bối rối của cô ấy chợt hiện ra trước mắt.

Thi thể bị nhân viên bảo vệ cẩn thận khiêng đi.

"Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa, mau đi chuẩn bị cho đợt thi chiều nay đi!" Thầy giáo bình tĩnh đuổi học sinh về khu dạy học, không hề hoảng hốt hay kinh ngạc, giống như đã quá quen với chuyện này.

"Rốt cuộc là sao? Tôi nhớ rõ cô ấy cùng chung phòng thi với chúng ta, lúc thi biểu hiện cũng rất không bình thường."

Cũng giống như Ninh Túc, có không ít người chơi quan sát tình huống trong phòng thi, một vài người chơi đều nhận ra cô gái này không bình thường.

Lại thấy cô ra đi đột ngột, đáy lòng ai ai cũng tự dưng tê dại.

Ninh Túc: "Là trí nhớ."

Vài người sửng sốt.

Bọn họ lại nhớ tới nhắc nhở của hệ thống, trí nhớ rất quan trọng.

"Ý của cậu là, trong lúc làm bài thi cô ấy đột nhiên mất trí nhớ, quên hết tất cả kiến ​​thức ư?!"

Bầu không khí bỗng chùng xuống, rơi vào sự im lặng đáng sợ.

Mặc dù kỳ thi tuyển sinh đại học đối với nhiều người đã trôi qua rất lâu rồi nhưng họ vẫn nhận ra nó khủng khiếp như thế nào đối với học sinh cuối cấp.

Gian khổ học tập mười mấy năm, cả gia đình đều dốc hết vốn liếng vào đó, vậy mà trong kỳ thi khảo sát chất lượng trước kỳ thi tuyển sinh đại học đang trả lời câu hỏi thì đột nhiên mất hết ký ức, quên sạch kiến ​​thức...

Đã vậy còn ở một ngôi trường coi điểm số là sinh mạng của học sinh.

Không ít người chơi chà xát cánh tay mình.

Đây là cmn câu chuyện kinh dị gì vậy!

Chẳng trách cả đám học sinh lại căng thẳng như vậy, phát điên đến mức xé cả bài thi cũng thấy tốt hơn.

Ninh Túc ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nhìn vào mắt cậu vài giây rồi nói: "Nhìn biểu hiện của Vương Trí Thu và Hạ Mông Vũ có thể thấy việc mất ký ức là có trình tự."

"Bọn họ đang trả lời câu hỏi thì đột ngột khựng lại, không làm được các câu còn lại, lúc đó bọn họ chỉ mất đi kiến ​​thức thuộc làu trong đầu thôi, vẫn còn biết mình đang thi, biết mình là ai."

"Đúng vậy, lúc Vương Trí Thu bị lôi đi, cậu ta vẫn biết mình là hạng ba toàn khối." Một người chơi phụ họa.

Bây giờ nhớ đến Vương Trí Thu, tâm trạng của họ lại càng phức tạp hơn.

Đến sau cùng hắn vẫn luôn gọi mình là hạng ba toàn khối, nhấn mạnh điều duy nhất mà hắn còn có thể nhớ.

Cuối cùng điều duy nhất có thể nhớ, có lẽ chính là điều quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.

Là hạng ba toàn khối, là 700 điểm.

Lăng Tiêu: "Trình tự biến mất đó có hai khả năng."

"Một là mất đi kiến thức kỹ năng trước, sau đó đến bản năng tình cảm, cho đến khi quét sạch mọi thứ rồi trở thành một thân thể rỗng."

"Cái thứ hai thì giống như một cái cây vậy, bắt đầu từ việc mất những chuyện nhỏ vặt vãnh không quan trọng trước, rồi mới đến ký ức cơ bản nhất và quan trọng nhất."

Không khí càng thêm nghiêm trọng.

Lúc đầu, điều họ chú ý là tình trạng mất kiến ​​thức khủng khiếp của học sinh cuối cấp.

Nhưng nghe như vậy xong, lại cảm thấy có cái càng đáng sợ hơn.

Một người chơi nói: "Nếu như chúng ta cũng gặp phải chuyện như vậy thì chúng ta sẽ quên tên của mình, quên luôn mình là một người chơi."

Quên mình từng là người chơi, quên cách đối phó với quái vật, quên bọn họ có thể rời khỏi phó bản.

-- Vậy sẽ ra sao?

Ký ức quan trọng không?

Có lẽ sẽ có một số người nói nó không quan trọng.

Thế sẽ ra sao nếu tính luôn cả kiến thức kỹ năng và ký ức cảm xúc chứ.

"Đúng vậy, suy đoán này không sai, Hạ Mộng Vũ vào giây phút cuối đời đã khắc tên cô ấy lên cánh tay, hẳn là vì sợ bản thân quên mất chính mình tên là gì nhỉ."

Vừa nhắc đến Hạ Mông Vũ, biểu cảm trên mặt của một số người chơi trở nên nặng nề hơn.

Sau khi biết chuyện gì đang xảy ra, nghĩ về cái tên trên cánh tay cùng với những giọt nước mắt trên khóe mắt cô ấy thì trong lòng của mỗi người lại có cảm xúc khác.

Bọn họ đều nghe thấy mọi chuyện.

Cô ấy có một người bà bị ốm cần gấp học bổng để chữa trị, còn có một người em trai cần học bổng của cô để đến trường dành cho người khuyết tật.

Bọn họ đều là những người chơi lâu năm, nhìn thoáng qua một cái đã biết tình huống của ngôi trường này.

Trong ngôi trường này có rất nhiều con em quý tộc cực kỳ có quyền thế dựa vào tiền tài để vào đây, vậy chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều học sinh ưu tú bị nhà trường kéo vào nhờ các học bổng kếch xù.

Hạ Mông Vũ chính là kiểu người thuộc vế sau, cô cần một học bổng để cứu bà của mình, cần một học bổng để hỗ trợ cho đứa em trai câm điếc của mình.

Người khác chỉ là mất đi kiến ​​​​thức thi tuyển sinh đại học, mất đi trí nhớ, nhưng đặt trên người cô lại có nhiều áp lực hơn.

Nghĩ đến cảnh cô ngồi khóc trong hoảng loạn và tuyệt vọng ở phòng thi, không một ai cảm thấy dễ chịu chút nào.

Nhưng cô ấy không nổi điên như Vương Trí Thu, mà là âm thầm giấu đi, mang theo giấy nháp đi lên nóc nhà.

Không biết cô đã làm gì trên nóc nhà, đã khắc tên mình lên cánh tay của mình như thế nào.

"Vậy Hạ Mộng Vũ đúng là tự nhảy lầu sao?" Một người chơi nữ buộc tóc đuôi ngựa hỏi về cái chết của cô ấy.

"Hẳn là vậy, những học sinh cấp ba bình thường tựa như Vương Trí Thu đều có thể sợ hãi đến phát điên, vậy cô ấy phải tuyệt vọng đến cỡ nào, tuyệt vọng đến mức không có cách nào để sống tiếp."

Quan điểm này đã được một số người chơi công nhận.

Người chơi nữ tiếp tục hỏi: "Lúc đó cô ấy không phải đã quên hết mọi chuyện rồi sao, quên mất bà nội và em trai, quên mất bản thân là học sinh cuối cấp, vậy thì tại sao lại còn muốn nhảy lầu nữa?"

"Chắc cô ấy vẫn chưa hoàn toàn quên hết, trong thời gian không nhớ nổi kiến ​​thức, chỉ nhớ bà ngoại và em trai đang chờ học bổng thôi."

Người chơi nữ nhíu mày, rất miễn cưỡng nói: "Được rồi."

Ninh Túc nhìn cô một cái, còn chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy người kia thảo luận.

"Vì vậy, thi được 600 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn chưa đủ, chúng ta phải vừa điên cuồng nhập kiến ​​thức vừa bảo vệ trí nhớ của mình. Thậm chí rất có thể, khi chúng ta vất vả đạt được 500-600 điểm thì trí nhớ của chúng ta sẽ đột nhiên biến mất, điều này hết sức tệ hại và gay go!"

"Chúng ta không biết ký ức sẽ biến mất như thế nào thì làm sao bảo vệ nó đây?"

"Có điều kiện kích hoạt nào không? Hay chỉ là ngẫu nhiên?"

"Đều là ở trong phòng thi, nhìn vào bài thi thì đột nhiên mất trí nhớ, chẳng lẽ là do các bài kiểm tra, là bài thi, hay là mấy chữ trên bài thi?"

"Vậy cmn phòng bị kiểu gì?"

"Theo tôi thấy thì trong ngôi trường này có một loại quái vật vô hình nào đó đang âm thầm cắn nuốt hết ký ức từng chút một."

"..."

Toàn thân ớn lạnh là thật nha.

"Đinh đoong đinh đoong! --"

Tiếng chuông vang lên.

Người chơi nhìn thoáng ngôi trường xinh đẹp lộng lẫy qua cửa sổ, bước về phía phòng thi với khuôn mặt nặng trĩu.

Đến hiện tại vẫn chưa có người chơi nào bị thương, điều này rất khác so với các phó bản cùng cấp độ.

Nhưng điều này không làm bọn họ an tâm hơn chút nào mà càng khiến họ bất an thêm.

Trong mơ hồ, có một loại cảm giác về mối nguy hiểm chết chóc càng lớn hơn đang trồi lên, nhưng họ hoàn toàn không thể chống lại được, không thể chuẩn bị trước, không có thực chất.

Nhóm ba người Ninh Túc vừa định bước vào phòng thi thì nhìn thấy Sư Thiên Xu đang cùng hai người chơi nữ đi về phía này, phòng thi của họ nằm ở trong cùng.

Ninh Túc hỏi: "Hội trưởng, chị có biết chuyện Hạ Mộng Vũ và những người khác bị mất ký ức trong phòng thi chưa?"

Sư Thiên Xu gật đầu, "Trong phòng thi của bọn tôi sáng nay cũng có ba người như vậy."

Ninh Túc cũng không lấy làm ngạc nhiên khi cô biết, về khoản suy đoán quy tắc của phó bản thì toàn bộ căn cứ không ai có thể so với cô ấy.

Giám thị đang đi về phía này, sắp sửa chuẩn bị vào phòng thi.

Sư Thiên Xu liếc nhìn các giáo viên, nói với nhóm Ninh Túc: "Bây giờ đã biết hệ thống nhắc nhở trí nhớ là về cái gì rồi, vậy còn tên của phó bản thì sao?"

Nói xong câu đó, cô đã dẫn hai người chơi vào phòng thi trong cùng trước khi giáo viên kêu lên.

Tên phó bản ư?

[Hợp Nhớ].

"Nhớ" trong [Hợp Nhớ] hiện tại đã rõ là chỉ về trí nhớ rồi, vậy "Hợp" kia có ý nghĩa gì?

Ninh Trường Phong nói: "Đừng suy nghĩ nữa, đợi lát nữa thi xong rồi hẵng điều tra tiếp, tôi cảm thấy rất nhiều học sinh trong ngôi trường này biết chuyện gì đang diễn ra."

Hắn dẫn đầu vào phòng thi trước, Ninh Túc và Lăng Tiêu ở phía sau nhìn nhau một cái.

Ninh Túc chớp chớp mắt, "Làm sao đây, tôi cảm thấy phó bản này không đơn giản như vậy."

Không phải chỉ dựa vào mỗi vũ lực thôi là có thể giải quyết.

Lăng Tiêu "ừm" một tiếng, "Tôi cũng không ngờ nó lại khó đến vậy."

Khó ở đây không phải ở cái chết, mà là ở "ký ức", ở sự thụ động của bọn họ.

Ninh Túc: "Anh có thể nhận ra sự xói mòn ký ức của học sinh không?"

Lăng Tiêu lắc đầu, "Có rất nhiều hạn chế khi tôi làm người chơi, hơn nữa thứ ở đây cũng không phải dựa vào tôi để thành Quỷ chủ."

Hầu hết các học sinh trong phòng thi đều đã ngồi yên vị vào chỗ, chờ đợi đợt thi mới, toàn bộ khu nhà dạy học tràn ngập trong bầu không khí áp lực u uất.

Tiếng giày cao gót của giám thị giẫm trên nền đá cẩm thạch dồn dập tiến lại gần.

Bọn họ nhìn vào mắt nhau, cùng có cảm xúc tương tự.

Ninh Túc duỗi tay ra nắm lấy ống tay áo sơ mi trắng của hắn, lập tức bị hắn trở tay nắm ngược lại.

Một vòng tay lớn gói trọn lấy bàn tay nhợt nhạt của thiếu niên.

Ninh Túc cũng nắm chặt tay hắn, đôi mắt đào hoa trong veo phản chiếu hắn rõ rệt, cậu mím môi hỏi: "Phó bản này đang nhắm vào ai vậy?"

Lăng Tiêu nhìn cậu thật sâu, đang định mở miệng ra nói chuyện thì tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất lại ngày càng gấp rút: "Hai trò kia --"

"Hai trò làm gì thế! Trường cấp ba Thanh Nghi nghiêm cấm yêu sớm, các trò không biết sao!!!"

Ninh Trường Phong vừa mới đi vào phòng thi: "Hở?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro