124

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

124. Hợp Nhớ

Editor: Cô Rùa

*

Vài người chơi đang nằm ngủ trên bàn ăn đều ngẩng đầu lên.

Lỗ Việt bất đắc dĩ nói: "Cậu kêu to dữ vậy?"

Chu Tương gãi gãi đầu, đi tới ngồi trước mặt Lỗ Việt, "Tôi ngủ một lát nha."

Hắn nằm trên bàn đối diện với Lỗ Việt, mở to hai mắt nhìn hắn ta.

Lỗ Việt cười nói: "Cậu nhìn tôi làm gì? Ngủ đi."

Chu Tương cũng cười, vùi nửa khuôn mặt vào trong cánh tay, nhìn hắn từ từ nhắm mắt lại.

Lúc này trong nhà ăn rất yên tĩnh, bụi bặm trôi nổi dập dờn trong vầng sáng.

"Ừng ực --"

Ninh Túc sửng sốt.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy đầu bút của Sư Thiên Xu đột nhiên dừng lại rồi rơi một đường xuống tờ giấy nháp màu trắng, đáng lẽ ra phải viết chữ "x" vậy mà lại viết ra một chữ "y".

Ninh Túc siết chặt cây bút trong tay.

Sư Thiên Xu tiếp tục bình tĩnh kết thúc bài làm, đẩy nó cho Ninh Túc: "Cậu nhìn thử xem, làm vậy có đúng không?"

Ninh Túc mím môi dưới, cầm bài tập lên xem: "Dạ đúng rồi ạ, nhưng bây giờ đến đây thôi, buổi chiều tan học em lại đến dạy kèm cho chị."

Cậu cúi đầu lật xem bài tập của Sư Thiên Xu, càng xem càng cảm thấy không cam lòng.

Trước khi vào phó bản Sư Thiên Xu chỉ mới học đến toán cấp hai thôi, trong hai ngày qua, cô ấy đã nắm vững được ít nhất nội dung học kỳ một của cấp ba.

Cô ấy chỉ cần thêm một tuần nữa là có thể thoát ra khỏi top 100 từ dưới lên.

Chỉ cần một tuần...

Sư Thiên Xu nhìn cậu một cái, nói: "Được."

Cô quay đầu nhìn về hướng ngoài cửa sổ nhà ăn, nói: "Để tôi xem xem, sau buổi tự học tối nay người chơi chúng ta tập trung lại một chỗ đi."

Trên đường trở về, Ninh Trường Phong kéo Ninh Túc đến cái cây cạnh khu dạy học, hỏi: "Sư Thiên Xu cô ấy có phải...?"

Hắn đã nhận ra, Ninh Túc cũng không có giấu giếm, cậu gật đầu.

Hai người đứng dưới tàng cây trong im lặng.

Tiết học buổi chiều sắp bắt đầu, rất nhiều học sinh đều chạy vội vào lớp. Sự náo nhiệt cuối cùng trước khi vào lớp cũng không thể truyền vào tai của họ được.

Ninh Túc nói: "Liệu chị ấy có giống như những người chơi kia không?"

Người chơi cấp cao sẽ có đãi ngộ đặc biệt, đây là điều mà cả căn cứ đều biết.

Ninh Túc vẫn nhớ rõ những gì mà Ninh Trường Phong đã từng nói trong phó bản [Nô Lệ Hoa], hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy.

Vậy còn Sư Thiên Xu thì sao?

Ninh Trường Phong: "Tôi đoán quá trình mất trí nhớ của cô ấy sẽ chậm hơn người chơi bình thường khác, cậu có thể hiểu đây là đối đãi riêng của hệ thống, cũng có thể coi đây là do tố chất thân thể của người chơi cấp cao mạnh mẽ hơn."

Ninh Trường Phong vỗ vỗ bả vai cậu nói: "Yên tâm đi, nhất định sẽ có cách."

"Trong phó bản [Nô Lệ Hoa], ngay từ đầu chúng ta cũng cho rằng vẻ ngoài quyết định đến sự sống chết của người chơi, từ lúc bước vào phó bản đã mặc định sẵn người chơi nào sẽ phải chết, nhưng sự xuất hiện của Phương Kỳ sau này đã mở ra một con đường sống khác, chứng minh người chơi có tố chất thân thể cao, mạch máu rắn chắc vẫn có thể sống sót được, phó bản này nhất định cũng sẽ có con đường sống khác."

Ninh Túc gật đầu, "Đúng vậy, nhất định sẽ có cách."

Ninh Trường Phong: "Lần này chúng ta cùng nhau bảo vệ cô ấy."

Ninh Túc lại vỗ một cái vào bàn tay của hắn, "Đi thôi, nếu giờ không vào lớp thì chúng ta phải vào phòng tối viết bản kiểm điểm đó."

Ninh Trường Phong: "..."

Ninh Túc túm lấy Chu Tương đang đứng ngây người ở trước khu dạy học, dẫn hắn vào lớp học.

Trong tiết học buổi chiều, Chu Tương luôn cúi đầu.

Trước mặt hắn chất một chồng sách giáo khoa, không thể nhìn thấy chính xác hắn đang làm gì, nhưng đại khái có thể nhận ra là đang viết chữ.

Thời gian ăn trưa chỉ có một tiếng nên cũng không kịp nói cái gì, cả ngày mệt mỏi, mọi người ăn cơm xong cũng vội chạy đến lớp học, mãi đến tiết tự học buổi tối mới có cơ hội.

Trường Thanh Nghi có tiết tự học đến 10 rưỡi tối, nhưng đối với học sinh năm cuối mà nói, rõ ràng là quá sớm để đi ngủ vào giờ này.

Sau khi tự học buổi tối kết thúc, phòng học vẫn mở cửa như thường, ngoài chỗ này thì còn có phòng tự học trong thư viện và trong ký túc xá.

Nhóm Cát Trạch Minh chiếm cứ một phòng tự học trong thư viện, sau tiết tự học vào buổi tối, nhiều người chơi nhận được thông báo đều chạy đến đây.

Khi nhóm Ninh Túc vừa bước ra khỏi lớp học, họ đụng phải người guild Vĩnh Minh.

Người nhộng sư nhìn Ninh Túc, đột nhiên đi tới trước mặt cậu, "Cậu có biết Vi Vi không?"

Ninh Túc sửng sốt một chút.

Vi Vi là tên của em gái người nhộng sư, sau khi em gái chết, cô ta đã dùng tên này để sống trong trò chơi.

Người nhộng sư cười một tiếng, "Tôi biết ngay mà, cậu biết đúng không, nhất định là cậu biết."

Không biết có phải do di chứng của quá trình mất trí nhớ hay không mà trí nhớ của cô ta đã trở nên hỗn loạn.

Chu Tương đã viết trong sổ tay của hắn về việc chứng mất trí nhớ sẽ bắt đầu từ những ký ức mờ nhạt và ít quan trọng nhất, rồi cuối cùng mới đến ký ức quan trọng nhất.

Hệt như Lỗ Việt trong trí nhớ của hắn.

Hệt như em gái Vi Vi trong trí nhớ của người nhộng sư.

Ninh Túc chưa kịp trả lời thì cô ta đã bị cổ bà dẫn đi.

Cô ta hơi hoảng hốt một chút, sau đó quay đầu nhìn Ninh Túc rồi lại nhìn Lăng Tiêu.

Về đêm, ánh đèn trên đường mờ ảo.

Cô ta lại cười rộ lên với đôi môi đỏ tím, cảm giác khát máu đã giảm đi rất nhiều, trông cô ta không còn giống với người nhộng sư thích giết chóc nữa, mà như bao học sinh cấp ba nổi loạn hư hỏng bình thường khác.

Khi bọn họ đến phòng tự học thì ở đây đã có nhiều người chơi đến trước rồi. Có không ít người chơi vẫn đang cầm trên tay những quyển luyện từ, giáo trình ngữ văn.

Hầu hết người chơi đều có thái độ rất xấu, những người chơi không cầm theo gì lại càng cáu kỉnh hơn khi nhìn thấy những người chơi đang ngồi học.

"Gọi bọn tôi tới đây làm gì? Không biết thời gian quý giá như thế nào sao?"

"Đúng vậy, nếu không thì giờ tôi có thể đang học từ vựng tiếng Anh hoặc một vài bài văn gì đó rồi, phiền phức vãi!"

"Sư Thiên Xu gọi chúng ta đến mà cô ấy còn chưa đến, lãng phí thời gian học bài của chúng ta là xếp hạng của cô ấy có thể tăng lên sao?"

Không cần giáo sư ân cần dạy bảo, giờ đây các người chơi đều đã coi việc học trở thành mạng sống của mình.

Bọn họ giành giật từng giây để học tập, chỉ có như vậy mới có thể đạt được 600 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, đây là con đường sống duy nhất mà họ có thể nhìn thấy.

Bất cứ ai trì hoãn thời gian của bọn họ chính là muốn mạng của họ.

Ninh Trường Phong: "Thôi dẹp đi, các người như này thì dù có học bán sống bán chết trong hai tháng cũng chẳng thi được 600 điểm đâu."

"..."

Có thể thấy những người chơi kia đều vô cùng tức giận, nhưng vẫn kiềm chế không dám làm gì Ninh Trường Phong.

Đúng lúc này, Sư Thiên Xu bước vào.

Bốn hoặc năm tiếng sau khi Chu Tương biết mình mất trí nhớ, hắn đã bắt đầu quên những ký ức về kiến thức, 6-7 tiếng sau thì bắt đầu quên những thứ trước khi vào phó bản.

Kể từ khi Ninh Túc nghe thấy âm thanh "ừng ực" vào trưa nay thì tính đến thời điểm hiện tại đã gần được 9 tiếng rồi.

Sư Thiên Xu đứng ở cửa phòng tự học với vẻ mặt bình tĩnh, cô nói: "Đây là đêm thứ ba chúng ta vào phó bản, đã có 4 người chơi bị giáo viên phát hiện mất trí nhớ và lôi đi.

"Hiện tại vẫn còn có một vài người chơi đang trong quá trình mất trí nhớ nữa, bao gồm cả tôi."

Vài người chơi đang tính ồn ào lập tức đứng hình.

Sư Thiên Xu nói: "Tất cả những người chơi mất trí nhớ đều đã từng vào căn phòng tối kia, sau này sẽ càng có nhiều người chơi có dấu hiệu mất trí nhớ hơn nữa, chuyện này..."

Lời nói của cô ấy bị khựng lại một giây.

Cô đưa hai tay ra sau lưng, tiếp tục nói: "Chuyện này hẳn có liên quan đến số lần chúng ta tới căn phòng đó, nếu tới đó một lần thì mười mấy người chơi sẽ có dấu hiệu mất trí nhớ, nếu tới 2-3 lần hoặc nhiều hơn thì xác suất mất trí nhớ sẽ càng cao."

Rất nhiều người chơi đều ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình huống này.

Giả sử có mười người chơi mất trí nhớ sau lần đầu tiên bước vào phòng tối kia, vậy thì nhất định sẽ càng có nhiều người chơi mất trí nhớ hơn nữa sau khi vào căn phòng kia lần thứ hai.

Mà trước kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn còn tám kỳ thi khảo sát chất lượng nữa.

Sắc mặt ai ai cũng nặng nề, đặc biệt là những người chơi nằm trong top 100 từ dưới đêm lên.

"Cho nên chúng ta phải liều mạng học tập, mau chóng vươn lên khỏi 100 người bét bảng."

"Thế chúng ta còn ở đây làm gì?"

"Hội trưởng Sư, cô cố tình gọi chúng tôi tới đây là hù dọa chúng tôi sao?"

Sư Thiên Xu: "Tôi gọi mọi người đến đây là vì muốn nhờ những người chơi không bị mất trí nhớ hỗ trợ những người chơi bị mất trí nhớ bọn tôi cùng với những người bị mất trí nhớ trong tương lai không bị giáo viên phát hiện và bắt đi."

Những người chơi có dấu hiệu mất trí nhớ nhất thời sững sờ, trong lòng mang theo cảm xúc lẫn lộn.

Đến khi thật sự cảm nhận được việc trí nhớ bị mất đi thì mới biết đây là chuyện đáng sợ đến mức nào, đặc biệt là ở trong phó bản như này, việc đó tương đương với cái chết.

Mỗi khi ký ức bị cắn nuốt đi từng chút một thì sinh mạng cũng hệt như bị ngoạm đi một mảng lớn.

Loại khủng hoảng này còn hơn cả việc cơ thể bị mất máu liên tục.

Bọn họ đều đã nhìn thấy, hoặc nghe các người chơi khác kể lại một cách sống động về cảnh tượng bốn người chơi bị quất roi và lôi đi.

Đó là lời tuyên bố tử vong cuối cùng của bọn họ, hoặc ít nhất là lời tuyên bố kết thúc việc làm người.

Sao có thể không sợ chứ.

Nhưng bọn họ có thể làm gì đây.

Những người chơi khác đều đang cố gắng chạy đua với thời gian để học tập, trong khi bọn họ chỉ có thể dần mất đi ký ức làm người, trở nên ngu dại rồi chết đi.

"Mắc mớ gì!" Lập tức có người đứng lên phản bác, "Bọn tôi lo cho mình còn không xong, giờ còn bắt bọn tôi đèo thêm cái đám mất trí nhớ sắp chết như mấy người?"

"Có câu này thô nhưng thật, các người một khi có dấu hiệu mất trí nhớ thì cũng không có khả năng thi được 600 điểm, định sẵn là người phải chết rồi, cho nên đừng làm vướng víu tay chân người khác, âm thầm lặng lẽ mà chết đi, đừng cản trở bọn tôi học tập!"

"Bọn tôi mất tập trung không đạt được 600 điểm thì cũng sẽ chết theo, chẳng nhẽ các người chết còn muốn lôi theo bọn tôi chết cùng sao?"

Thạch Hạc đứng dậy nói: "Mất trí nhớ sẽ mất luôn cả ký ức về kiến ​​​​thức và kỹ năng nhỉ, cô đúng là nực cười ghê hội trưởng Sư à, bây giờ cô là một người mất trí nhớ đến mức 1 cộng 1 bằng mấy cũng không biết mà còn muốn ở đây ra lệnh lãnh đạo bọn tôi như trước sao? Cô cho rằng..."

"BỐP!"

Thạch Hạc còn chưa kịp nói hết câu thì một hộp sữa bò đã phi nhanh và đập mạnh vào mặt hắn.

Nhanh đến mức không kịp nhìn thấy nó xuất phát từ nơi nào.

Mạnh đến mức vừa mới đập vào mặt hắn thì đã bể toạc ra, sữa bắn tung tóe khắp mặt hắn, chảy tí tách từ trên tóc trên mặt xuống áo sơ mi và quần đen của hắn.

Thạch Hạc được cung phụng dạo gần đây chưa bao giờ chật vậy như thế này.

Sữa nhỏ giọt trên mặt hắn, hắn phát rồ lên hỏi: "Ai?"

Không có ai trả lời hắn.

Tiếng phản đối phẫn nộ trào dâng vừa rồi dừng lại trong giây lát.

Nhân lúc yên tĩnh này, Sư Thiên Xu chầm chậm nói: "Các bạn hỗ trợ chúng tôi thì mỗi đợt kiểm tra chúng tôi sẽ chiếm giữ vị trí top 100 từ dưới lên cho các bạn."

"Chỉ cần có thêm một người chơi mất trí nhớ chiếm vị trí trong top 100 người cuối bảng, thì sẽ bớt đi một người chơi đang lành lặn vào phòng tối."

Những người chơi ồn ào vừa rồi đều sửng sốt.

Trong số 100 người chơi, có 78 người nằm trong top 100 cuối bảng, trừ Thạch Hạc, Ninh Túc, Ninh Trường Phong và cổ bà có thứ hạng rất cao trước đó, hầu hết những người chơi còn lại cũng nằm kề cận với top 100.

Điều này rất bình thường, các người chơi đã vật lộn không biết bao nhiêu lâu trong những thế giới kinh dị, độ tuổi nào cũng đều có, giờ bước vào thi cử cuối cấp thì làm sao có thể so với những học sinh đã ngồi học chăm chỉ trên ghế nhà trường Thanh Nghi gần ba năm.

Tất cả bọn họ đều đang rất nguy hiểm, đều đang kề cận bước vào phòng tối.

Vì vậy, quả thật chỉ cần có một người chơi mất trí nhớ nằm vững vàng trong top 100 ấy thì chính là đẩy một người chơi đang nguy hiểm ra ngoài.

Phòng tự học rơi vào bầu không khí im lặng.

Trong sự im lặng này, rất nhiều người chơi đều đang nhớ lại bộ dáng của bản thân vừa rồi gào thét muốn những người chơi mất trí nhớ đi chết đi.

Bây giờ họ mới ý thức được, ác ý phát ra khi đó khủng khiếp đến cỡ nào đối với những người chơi đang trong hoảng loạn và cô đơn khi mất trí nhớ.

Sự tàn nhẫn và ích kỷ của bản tính con người được thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn trong giọng nói và biểu cảm của họ.

Một số người chơi có dấu hiệu mất trí nhớ, hoặc đang trong giai đoạn mất trí nhớ lặng lẽ ngồi thu lu ở một góc cúi đầu.

Ninh Túc nhìn về phía Chu Tương nãy giờ vẫn luôn rũ đầu.

Trong bữa trưa, Chu Tương dặn Lỗ Việt nhất định phải học tập chăm chỉ, bởi vì Lỗ Việt chỉ cách top 100 cuối bảng có 6 điểm thôi, rất nguy hiểm.

Ở bên hồ hắn nói với cậu, thà hắn chết còn hơn, nhưng hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm rằng nhất định không được chết, cho dù biến thành dạng gì thì cũng phải cố gắng.

Vào lúc đó hắn đã nghĩ, hắn phải cố gắng đi thi, ít nhất có thể đẩy Lỗ Việt lên phía trước thêm 1 người nữa.

Đã tầm 20 tiếng trôi qua kể từ khi hắn mất trí nhớ vào buổi sáng.

Chu Tương vẫn ngồi ở đây, cùng họp với những người chơi khác.

Chống tay lên đùi, vẫn luôn cúi gằm mặt.

Ninh Túc lại nhìn về phía Lỗ Việt.

Lỗ Việt không ngồi cạnh Chu Tương, hắn ngồi cách Chu Tương hai cái bàn, ngồi sát bức tường phía sau.

Ánh đèn trong phòng tự học khiến sắc mặt hắn trông tái nhợt, một giọt nước mắt đang còn đọng trên chiếc cằm gầy gò của hắn, khi Ninh Túc nhìn sang, giọt nước mắt ấy lặng lẽ nhỏ xuống cổ áo sơ mi trắng theo động tác cúi đầu của hắn.

Sư Thiên Xu: "Tôi muốn nói điều này với những người chơi đang mất trí nhớ và những người sẽ mất trí nhớ trong tương lai."

"Khi chúng ta mất trí nhớ thì não bộ sau cùng sẽ trở nên trống rỗng như một đứa trẻ sơ sinh, nhưng chúng ta cũng đừng nên giống như những đứa trẻ ấy, bắt những người chơi khác phải chăm sóc cho chúng ta vô điều kiện."

"Mặc kệ là dùng cách gì, chúng ta nhất định phải cố gắng, nhất định phải dự thi, nhất định phải chiếm giữ top 100 cuối bảng, đẩy những người chơi khác lên trên, đây là giá trị của những người mất trí nhớ chúng ta, cũng là chúng ta đang tự cứu lấy mình."

"Xin hãy khắc ghi điều này vào linh hồn".

"Nhất định không được từ bỏ, nhất định phải cố sống, chỉ cần còn sống, còn có hy vọng thì sẽ có cơ hội rời khỏi phó bản này, trở thành một người hoàn chỉnh một lần nữa."

Góc bàn bên cạnh bị một bàn tay nắm lấy.

Ninh Túc dõi theo bàn tay đó nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm ánh nước của Ninh Trường Phong, lại nhìn theo tầm mắt của hắn về phía Sư Thiên Xu.

Trong đôi mắt lạnh lùng của cô không có một tia mù mờ, ánh sáng trắng nhạt của bóng đèn cũng không thể làm suy yếu sự quật cường và bất khuất bên trong.

Có lẽ đây là mẹ, mặc dù đang trong lúc mất trí nhớ cũng có thể cho cậu cảm giác an toàn.

Lúc này Ninh Túc cũng không sợ chút nào.

Trong phòng tự học, một người chơi mất trí nhớ lau nước mắt đứng dậy nói: "Được! Chỉ cần còn một tia hy vọng, nhất định phải cố gắng!"

"Mất trí nhớ thì đã là gì, hồi trước tôi còn mất luôn cả trái tim trong một phó bản kia kìa, không phải tôi vẫn còn sống khỏe re đấy thôi!"

"Đúng vậy, có thế giới kinh dị nào mà tôi còn chưa xông pha chớ, chẳng lẽ bị một cái trường học ngăn cản?"

"Cho dù chúng tôi mất trí nhớ thì vẫn là người có tay chân đầy đủ!"

"Chỉ cần các cậu bảo kê tôi không bị giáo viên bắt đi thì tôi nhất định sẽ ngồi vững trong top 100 cuối bảng cho các cậu!"

Sư Thiên Xu nhìn tất cả những người chơi trong phòng tự học, "Hệ thống nói học tập rất quan trọng cũng nhắc nhở trí nhớ rất quan trọng, song phó bản này chắc chắn không phải kiểm tra năng lực thi cử của nhóm người chơi chúng ta, mặc dù phải học tập chăm chỉ nhưng không thể coi việc học là tất cả."

Cô trầm giọng nói: "Ít nhất hiện tại, chúng ta phải hợp tác."

Khi bảo vệ của trường nghe thấy tiếng ồn ào đến đây thì phòng tự học đã yên tĩnh trở lại, các người chơi đều đang vùi đầu vào học hoặc là ngủ.

Mãi đến mười 12 giờ rưỡi, người chơi mới lục tục trở về ký túc xá.

Sáu nam sinh ở ký túc xá 307 cùng đi bộ trở về.

Lỗ Việt nắm lấy cánh tay của Chu Tương.

Chu Tương đã không thể nhớ mình ở đâu nữa rồi.

Ninh Túc hỏi Lỗ Việt: "Anh nhận ra Chu Tương mất trí nhớ từ hồi nào vậy?"

Lỗ Việt bình tĩnh nói, "Vừa nhìn vào mắt cậu ấy sáng nay thì tôi đã biết rồi."

Khi Ninh Túc thức dậy vào sáng nay, Chu Tương đang ngồi ngẩn ngơ ở trên giường, Lỗ Việt gọi tên hắn mới làm hắn ngẩng đầu lên.

Lỗ Việt mỉm cười nói với hắn, mau dậy đi tự học thôi.

Lỗ Việt đã biết, có lẽ hắn cũng sợ Chu Tương sẽ quên mất hắn, cho nên vừa ăn sáng xong hắn đã đề cập đến món mì mà bọn họ đã ăn cùng nhau, đã cùng nhau vào phó bản.

Cát Trạch Minh: "Thì ra các cậu đều biết hết rồi, có tôi ngốc thôi, sau này mà có chuyện như vậy nữa thì phải nói ra đó, chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau."

Lỗ Việt cười nói "Được", hắn chuyển từ nắm cánh tay sang nắm lấy bàn tay của Chu Tương, nắm lấy người đã không còn nhớ gì về hắn.

Ninh Túc cũng nhìn thấy.

Nửa đêm, trong trường tuy còn đèn nhưng đã tắt đi rất nhiều, xa xa chỉ còn một ngọn đèn, miễn cưỡng duy trì ở mức độ không chìm hẳn trong bóng tối.

Ninh Túc đi giữa Ninh Trường Phong và Lăng Tiêu, ở trong bóng đêm âm thầm nắm lấy tay Lăng Tiêu từng chút một.

Chẳng mấy chốc Lăng Tiêu đã trở tay nắm ngược lại tay cậu.

Ninh Trường Phong nói: "Yên tâm đi, trở về ngủ một giấc thật ngon, nhất định sẽ có cách."

Ninh Túc: "Ò."

Ninh Trường Phong nhìn về phía Lăng Tiêu, "Đúng không Lăng Tiêu? Nhất định sẽ có cách nhỉ?"

Lăng Tiêu khẽ "ừm" một tiếng, bao lấy toàn bộ tay của Ninh Túc.

Ninh Trường Phong yên tâm hơn rất nhiều, "May là tôi gọi cậu theo."

Ninh Túc: "..."

Ninh Túc nói: "Tôi về ký túc xá lấy ít đồ rồi đi gặp hội trưởng chút."

Ninh Trường Phong: "Được, tôi đi thì không tiện, cậu đi xem cô ấy đi."

Sau khi trở về rửa mặt, Ninh Trường Phong cũng không nhận ra khi Ninh Túc đi gặp Sư Thiên Xu thì Lăng Tiêu cũng đã biến mất không thấy đâu.

Ninh Túc dắt Mạn Mạn sang ở cùng với Sư Thiên Xu.

Lần đầu cậu làm cha, nghĩ đến việc một bé gái còn chưa được 4 tuổi như Mạn Mạn ở trong ký túc xá nam thì cũng không được hay cho lắm.

Đúng lúc cậu cũng lo lắng cho Sư Thiên Xu nên đưa Mạn Mạn đến ở cạnh cô luôn.

Dưới tình huống tất cả các vũ khí kỹ năng của người chơi bị làm lạnh, cho dù cậu mạnh mẽ lôi hai đứa nhỏ ra thì năng lực của bọn chúng cũng sẽ hạn chế ở trong thế giới kỳ quái này.

Mặc dù vậy, có nó ở bên Sư Thiên Xu đã là tốt rồi.

Người đang trong trạng thái mất trí nhớ hẳn sẽ cảm thấy cô đơn.

Ninh Túc nói với Sư Thiên Xu: "Hội trưởng à, chị kêu lúc nào là có mặt em lúc đó, sẵn sàng phục vụ vì chị bất cứ lúc nào."

Cậu có thể cùng Ninh Trường Phong quyết định bảo vệ cho cô, nhưng sẽ không nói mấy lời như vậy với cô. Sư Thiên Xu không phải là một cô gái mỏng manh cần được bảo vệ.

Sư Thiên Xu mỉm cười và nói: "Trưa mai tiếp tục dạy kèm toán cho tôi nhé, có điều tôi có thể sẽ từ môn toán cấp ba rớt xuống cấp hai, thậm chí là toán cấp một."

Ninh Túc sửng sốt một chút, nói: "Dạ được."

Khi chuẩn bị rời đi, Ninh Túc lại ôm cô giống như cái lần ở trước cổng Ngân Hoa, khẽ khàng nói: "Hội trưởng à, em không muốn chị quên em đâu."

Sư Thiên Xu vuốt mái tóc mềm mại của cậu, cười nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức giữ cậu đến phút cuối cùng."

Dưới ánh đèn đường cách ký túc xá nữ không xa, Lăng Tiêu đang đứng đợi cậu.

Họ sánh vai nhau cùng trở về.

Lăng Tiêu: "Còn sợ à?"

Ninh Túc thẳng thừng chân thành nói: "Lúc đầu thì có hơi sợ, có hơi sợ anh và ba mẹ tôi đều sẽ quên mất tôi."

Cậu gãi gãi cằm, "Mới đầu mọi người cũng không quen biết tôi, không biết tại sao lại sợ mọi người sẽ quên tôi."

"Thế nhưng giờ thì hết sợ rồi."

Lăng Tiêu "ừ" một tiếng, nhìn Ninh Túc nói: "Ký ức có thể lấy đi, nhưng tình cảm thì không thể."

Ninh Túc ngạc nhiên một chút, cười gật đầu, "Ừm!"

Sau cuộc họp nhanh trong phòng tự học, những người chơi bắt đầu giúp đỡ lẫn nhau.

Chu Tương đã từng đề cập rằng nếu không nhìn thấy đôi mắt khác thường của giáo viên thì sẽ không bị giáo viên phát hiện ra, điều đó đã được chứng minh là đúng.

Hiện tại người chơi mất trí nhớ tương đối ít, sau khi xác nhận điều này thì muốn hỗ trợ lẫn nhau cũng không còn khó nữa.

Vào bữa sáng, Sư Thiên Xu trông vẫn rất bình thường.

Đến bữa trưa, Ninh Túc ra bài tập cho Sư Thiên Xu như mọi khi, không chỉ toán học, mà còn các môn học khác.

Sư Thiên Xu ngồi đó liên tục ghi nhớ các kiến ​​​​thức vào đầu.

Dù quên nhiều hơn nhớ nhưng cô vẫn thuộc lòng hết lần này đến lần khác.

Cô nói: "Nếu mỗi phút mất ký ức là cố định, tôi có thể bù lại bằng cách nhớ nhiều thêm một chút".

Không biết có phải vì vậy hay không mà quá trình mất trí nhớ của cô lâu hơn nhiều so với những người chơi mất trí nhớ khác, lại kiên trì thêm ba ngày nữa là đến một ngày trước khi diễn ra lần kiểm tra thứ hai.

Sau khi ăn trưa xong, cô đi ngang qua cổ bà và người nhộng sư mà không có bất kỳ phản ứng nào, đi đến bảng thông báo nơi có càng nhiều người hơn.

Bảng thông báo của trường Thanh Nghi rất lớn, có thể to bằng một mặt tường của lớp học kiểu bậc thang.

Bởi vì nhà trường muốn thông báo thành tích của tất cả học sinh năm cuối của trường lên.

Mười học sinh top đầu của các lớp khoa học đương nhiên chiếm một diện tích rất lớn, với phông chữ màu xanh lá cây, vương miện vàng, bạc và đồng khác màu ở đằng trước ba học sinh đứng đầu.

Về phần 100 học sinh cuối bảng, tên và điểm đều là màu đỏ chói mắt, phơi bày ra mà không màng đến tôn nghiêm của học sinh.

Ngoại trừ người chơi, có rất ít học sinh điểm kém đến đây xem.

Nhóm Ninh Túc đi theo Sư Thiên Xu, khi đang đứng trước bảng thông báo để xem điểm, Thạch Hạc không biết đã tới từ lúc nào.

Thạch Hạc: "Tôi chỉ cao hơn hạng hai 3 điểm à."

Người bên cạnh hắn: "Vậy là đã quá xuất sắc rồi! Thạch Hạc, cậu nói như vậy thì những người như bọn tôi sống thế nào."

"..."

Ninh Trường Phong hai tay ôm trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Cả khối chỉ có một học sinh đạt được điểm tuyệt đối môn toán."

Ninh Túc: "..."

Thật ra cũng không cần phải so bì với người như vậy.

Ninh Túc: "À, chỉ có tôi à, mà văn tổng hợp của tôi sao vậy ta, chỉ thi được 211 điểm."

"..."

Ninh Trường Phong: "Đúng vậy, nếu văn tổng hợp của cậu mà thêm 35 điểm nữa thì cậu đứng nhất khối rồi."

Ninh Túc: "Chỉ có đứa ngu mới thi nhất khối."

"..."

Thạch Hạc cười lạnh: "Không ăn được nho thì nói nho chua, ngon thì thi hơn đi rồi khoác lác!"

Có người chỉ nghe được sự khiêu khích và khoe khoang.

Có người thì nghe ra mùi trà xanh.

Có người thì nghe được ý sâu xa.

Cổ bà vừa dẫn người nhộng sư đi thì quay lại nhìn Ninh Túc một cái.

Ninh Túc nói với hắn: "Cẩn thận chút."

Cổ bà gật đầu, "Tôi biết rồi, lần trước Vương Trí Thu là hạng ba, Hạ Mông Vũ hạng bảy, một thí sinh bị lôi ra khỏi phòng thi khác là hạng năm."

Đây là quy tắc mất trí nhớ mà họ rút ra được trong phòng thi, không thể làm bài quá tốt.

Đáng tiếc lại có người không phát hiện ra gợi ý rõ ràng như này.

Mặt Thạch Hạc tái đi, "Các người nói khùng điên cái gì đó! Tôi chính là hạng một toàn khối! Ngay cả chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm khoa cũng phải đối đãi tốt với tôi, coi tôi như bảo bối!"

Có lẽ hắn đã biết những học sinh xuất sắc nhất cũng sẽ đến phòng tối, chỉ là hắn vẫn không chịu tin thôi, "Cho dù có đi thì cũng là được hiệu trưởng khen ngợi, không giống nhau!"

Sư Thiên Xu cau mày, "Không đúng, giả thiết này có vấn đề."

Một số người chơi ngạc nhiên nhìn cô.

Ngay cả cổ bà cũng nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.

Hình như Sư Thiên Xu đã quên mất hắn và người nhộng sư, có thể thấy ký ức của cô đã nát đến cỡ nào, nhưng dưới tình huống này mà cô vẫn có thể nhìn ra giả thiết của phó bản này có vấn đề.

Tất cả người chơi xung quanh nhìn cô với vẻ mặt khác nhau, chờ đợi cô nói tiếp.

Cô mở miệng, rồi lại mờ mịt nhìn bọn họ.

Giây phút đó cực kỳ yên tĩnh, một số người chơi im lặng dời tầm mắt đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro