49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

49. Mạn Mạn (Hoàn)

Editor: Cô Rùa

*

Trên mặt Mạnh Giang cũng bị quấn băng vải, ngay cả mấp máy miệng đều khó khăn, lời nói cũng không còn rõ ràng: "A Y, mày thật sự muốn biến tao thành xác ướp sao?"

A Y yên lặng quấn băng vải, giọng nói khô khốc, "Ừm."

Trước giờ nó vẫn luôn là đứa cứng rắn nhất trong số các bạn quỷ ở lầu 4, ít nhất vẻ ngoài là như vậy.

Búp bê máu thích khóc ra máu, Chi Chi lại nhát gan, Tuế Tuế sống hướng nội, nếu so sánh với chúng thì nó quả thật là đứa mạnh mẽ nhất.

Nhưng vào lúc này, Mạnh Giang có thể nghe thấy tiếng nức nở rất khẽ từ trong giọng nói khô khan của nó.

"Em sẽ cho anh hết điểm may mắn của mình." Nó nói, "Anh còn muốn rời khỏi đây không?"

Đối với nó mà nói, cho người chơi hết điểm may mắn của mình là một chuyện cực kỳ hiếm thấy so với bất cứ bạn quỷ nào.

Từ nhỏ, mọi người xung quanh nó đều muốn bòn rút thứ gì đó trên người nó, vì vậy nó rất trân trọng những thứ mình đang có, để nó chủ động cho đi như vậy thì đó chắc chắn là người mà nó rất thích.

Vào đêm đầu tiên Mạnh Giang vào lâu đài, hắn đã nhận được 1 điểm may mắn, trong số 19 người chơi đêm đó, chỉ có Sư Thiên Xu, Ninh Túc, Chúc Song Song và bốn người khác nhận được điểm may mắn.

Từ lúc A Y có ký ức, nó chưa bao giờ chạm vào cha mẹ của mình thật sự, chỉ có thể nhìn thấy họ qua ảnh chụp.

Nó sống ở nhà này đến nhà khác với họ hàng ở dưới quê, số tiền cha mẹ nó kiếm được khi đi làm ở nước ngoài là rất lớn đối với đám họ hàng đó, sinh hoạt phí cha mẹ gửi về cho nó cũng rất nhiều.

Họ hàng đều muốn nuôi dưỡng nó, muốn để nó ở nhà họ, để họ có thể nhận được khoản tiền sinh hoạt đó.

Cuối cùng, căn nhà của dì hai là nơi nó ở lâu nhất, bởi vì dì hai cho nó ở một căn phòng đẹp nhất nhà, nên cha mẹ nó cảm thấy nhà của dì hai tốt hơn những nhà khác.

Trên thực tế, đãi ngộ tốt nhất của nó chỉ là được sống trong căn phòng đó mà thôi.

Còn vì căn phòng đó mà bị anh họ ghen ghét.

Vết thương hàng năm trên cơ thể nó có hơn một nửa là của người anh họ này.

Lúc mới dọn vào nhà dì hai, nó thực sự có một loại kỳ vọng đối với anh họ, chính là kiểu sùng bái của một đứa em yếu ớt luôn bị bắt nạt ở nhà trẻ đối với người anh.

Không ngờ, anh họ sống nội tâm, tự ti về bản thân lại mang đến cho nó tổn thương chẳng kém gì những người khác.

Thậm chí khi hắn nịnh nọt muốn hòa nhập vào đám bất lương chơi trò xác ướp kia, còn chủ động đẩy nó ra.

Nó tưởng tượng, người anh họ cao gấp đôi nó thật sự là một anh hùng mạnh mẽ, có thể bảo vệ nó, xua đuổi đám trẻ bắt nạt nó ở nhà trẻ, đánh những người họ hàng đã ngược đãi nó.

Nó tưởng tượng, khi nó bị trói chặt bởi băng vải, xương cốt đều gãy hết, sẽ có một người anh cao lớn xông ra cứu nó.

Người ấy sẽ bế cả người toàn là máu của nó rời khỏi hang động đen ngòm kia.

Đường núi hiểm trở dốc đứng, nó bị thương khắp người, nhưng lại có thể ngủ yên trong vòng tay của người ấy.

Nhưng đến khi nó chết cũng không có người anh nào như vậy xuất hiện.

Tuy nhiên, nó không ngờ rằng sau khi nó đã chết thật lâu, từ lúc biến thành quỷ cũng bị bắt nạt cho đến khi có thể đánh trả lại, người anh mà nó hằng mong đã xuất hiện.

Hắn có dáng người cao ráo, tính tình vui vẻ, nụ cười rạng rỡ cùng với dũng khí bất phàm.

Vào đêm đầu tiên, hắn đã mắng Tôn Tinh nhát gan ở đối diện là một tên ích kỷ.

Vào đêm đầu tiên, hắn đã ôm lấy nó ngủ, tư thế ngủ của hắn không thể diễn tả bằng lời được, nhưng vòng tay của hắn luôn trong tư thế bảo hộ nó.

Nó đã tưởng tượng sẽ có một người anh trai như vậy.

Mạnh Giang không khỏi nói ra điều buồn bực trong lòng, "Nhưng mà, tao đã nói với mày rồi, tao không cần điểm may mắn của mày."

Chất lỏng thấm ướt một lớp băng trắng trên mặt xác ướp, "Cũng vì anh đã nói như vậy..."

Lúc đó, khi biết có thể lấy điểm may mắn bằng cách đe dọa, rất nhiều người chơi đã bức ép bạn quỷ, bày ra bộ mặt ghê tởm.

Giống như những người thân của nó vì muốn có tiền từ nó mà nói điều tốt đẹp trước mặt cha mẹ nó.

Nhưng người này chưa bao giờ ép buộc nó.

Hắn không những không ép buộc mà còn nói với nó vào đêm người bù nhìn bị diệt rằng, nếu có một ngày hai ta đều phải chết, đừng đưa hết điểm may mắn cho hắn, hãy tự giữ lấy cho bản thân, có lẽ sau này còn có ích.

Đây là người đầu tiên nói điều đó với nó.

Hắn nhất định không biết, lúc đó nó cúi gằm mặt là đang nghĩ cái gì.

Hắn cũng không biết, đó là lần đầu tiên nó thức tỉnh.

"Ở lại được không anh?" A Y khàn giọng nói, "Chúng ta sẽ sống cùng nhau ở đây, em nhất định sẽ là đứa em tốt."

Mạnh Giang đã nói không nên lời.

Một miếng băng khác lại được quấn lên mặt hắn.

Hắn không chỉ không nói được mà còn không nhìn thấy ánh sáng, dần dần không còn cách nào thở được.

Hắn đã vào không ít phó bản, cơ thể cường tráng, hơn nữa A Y cũng không siết chặt, xương thịt trên người hắn cũng không hề thấy đau đớn.

Chỉ là dưới lớp băng trắng này, nguồn không khí kia càng ngày càng loãng.

Băng trắng này không phải là băng thường, nếu là băng thường thì với một người có sức mạnh như hắn không thể nào không thoát ra được, nhưng thứ này lại có một mùi thơm lạ lùng, khiến hắn trở nên suy yếu, càng lúc càng choáng váng.

Mùi thơm càng ngày càng nồng, không khí càng ngày càng loãng, Mạnh Giang không có cách nào giữ tỉnh táo được. Khi ý thức của hắn sắp tiêu tan, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng hát.

"Bụng mẹ thật ấm áp, muốn kéo đến địa ngục làm bạn."

"Lúc ta chết, nó còn đang run run, là bởi vì quyến luyến ta sao?"

Âm thanh lạnh lẽo ấy từng khiến hắn gặp ác mộng triền miên, nhưng giờ hắn lại có một cảm giác khác.

Tại nhà tranh, Quý Minh Thụy đang dạy Tuế Tuế bảng chữ cái tiếng Anh, đột nhiên ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng hát này.

Tuế Tuế đang ngồi trên bàn cầm bút chì viết chữ với khuôn mặt khổ sở cũng đặt bút xuống, quay đầu nhìn ra ngoài.

Quý Minh Thụy không thấy trên mặt nó lộ ra vẻ sợ hãi, chỉ thấy nét mặt nó hơi tối đi.

Chúc Song Song dùng sức cắn môi, dùng đau đớn ép bản thân tỉnh táo. Khóe miệng cô không ngừng tràn ra máu tươi, nước mắt cũng nhỏ giọt xuống.

"Có lẽ, chúng ta... Đã hiểu lầm rồi..."

Hiểu lầm đàn trẻ quái vật kia.

Cô không biết có phải là chúng muốn báo thù cơ thể mẹ hay không, dù sao trong tiếng hát của chúng vẫn có sự oán hận đối với người mẹ, nhưng có điều chắc chắn là chúng không muốn làm hại họ, mà là muốn bảo vệ họ.

Bọn họ, 'đàn con' đang nguy hiểm trong cơ thể mẹ.

Hôm đó, khi ngăn chặn đám quái vật, cho dù người chơi có đối xử với chúng như thế nào thì chúng cũng không gây thương tích cho người chơi.

Chúng chỉ muốn tiêu diệt những bạn quỷ trước khi họ được "sinh ra".

Đó có thể là vì chúng biết bạn quỷ là những đứa trẻ tà ác, sẽ làm tổn thương đến đứa con. Nhưng chúng lại không biết, đàn trẻ ấy cũng không muốn đám ác quỷ bị thương.

Ngay cả khi đám ác quỷ đó chính xác là ác quỷ theo đúng nghĩa.

Khi Ninh Túc chạy như bay đến lâu đài, đúng lúc đỉnh cao nhất của lâu đài cũng vừa sụp xuống.

Cậu giẫm lên bức tường vỡ, phóng tới bức tượng bào thai màu trắng nhớt nhợt đang rơi xuống từ độ cao cao nhất, đỡ lấy nó trước khi nó chạm đất.

Cậu xoay người lại, tòa lâu đài hùng vĩ ban đầu cứ thế đã trở thành một mảnh hư không hoang tàn.

Ngay dưới chân cậu.

Nó đè lên một mảng dây leo lăng tiêu trải dài đến toàn bộ trấn Cổ Tích.

Khoảnh khắc khi lớp bụi tan đi, Ninh Túc nhìn xuống pho tượng bào thai trong tay mình, cũng vì nó ở ngay trước mặt cậu cho nên cậu có thể thấy rõ nó quả thực đang giãy dụa, nhưng sức giãy dụa rất yếu.

Ninh Túc lại ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện cách đó không xa có rất nhiều trẻ em ở trấn Cổ Tích đang nhìn về phía này.

Trời còn chưa tối, bọn chúng vẫn còn trong bộ dáng trẻ con bình thường.

Khi Quỷ Sinh và Mạn Mạn chạy đến, họ nhìn thấy Ninh Túc đang ôm bức tượng bào thai.

Bức tượng bào thai có cùng kích thước khi nhìn từ dưới lâu đài, cũng có cùng kích thước khi nhìn gần, khoảng cách không ảnh hưởng đến kích thước của nó.

Nó không tính là lớn, một cậu bé đều có thể bế nó, duy trì "sự sống" cuối cùng của nó.

Ninh Túc cứ ôm như vậy, không nói năng gì.

Mạn Mạn cũng im lặng, chỉ biết ngơ ngác nhìn Ninh Túc và bức tượng thai nhi kia.

"Ơ?" Quỷ Sinh đứng hồi lâu, hỏi, "Giờ làm gì?"

Ninh Túc trả lời nó, "Chờ trời tối."

Mỗi đêm, khi ánh trăng ló dạng, bức tượng bào thai trên lâu đài đều sẽ vật vã đau đớn, phát ra tiếng rên rỉ mà người chơi không thể nghe thấy được, giống như một lời cầu cứu ngây ngô sau khi cảm nhận được nguy hiểm.

Đàn trẻ quái vật sẽ chạy về phía bức tượng bào thai, thề sẽ tiêu diệt những bạn quỷ, cho dù chúng bị đè dưới cây lăng tiêu, bị đè dưới xúc tu của quái vật bạch tuộc, bị nướng dưới ngọn lửa.

Bọn chúng không có trí tuệ để suy xét chu toàn, không hiểu rất nhiều thứ cảm xúc, nhưng bọn chúng lại biết một loại bảo vệ.

Chúng không được sinh ra trong thế giới loài người một cách suôn sẻ, biết điều đó là một sự nuối tiếc và vô vọng, vì vậy khi nhận ra cơ thể mẹ và đứa con đang cầu xin sự giúp đỡ, chúng sẽ liều mạng tiêu diệt sự tồn tại tà ác kia.

Chúng muốn bảo vệ những đứa trẻ trong bụng mẹ để họ có thể sinh ra một cách thuận lợi, lớn lên khỏe mạnh.

Đừng giống như chúng nó.

Mục tiêu mà chúng theo đuổi chính là bức tượng bào thai này.

Mà hiện tại, bức tượng bào thai đang nằm trong vòng tay của Ninh Túc. Dưới đêm trăng sáng, Ninh Túc ôm nó chạy đến con phố nơi họ ở, theo sau là một đội quân quái vật không đếm xuể.

"Hắc ô hắc ô --"

Những đứa trẻ quái vật xuất hiện từ mọi ngóc ngách của trấn Cổ Tích, không ngừng gia nhập vào đội quân quái vật, nườm nượp rượt theo cậu bé sơ mi xanh.

Ninh Túc muốn dẫn chúng đến con phố đó.

Cậu đoán những con quái vật này cũng được sinh ra ở trấn Cổ Tích, trời sinh đã có thể cảm nhận được bạn quỷ, có thể tìm thấy sự thù địch theo bản năng và vọt vào nhà của đám bạn quỷ kia.

Ninh Túc chạy rất nhanh, bọn quái vật giận dữ đuổi theo cậu, lúc nào sắp chạm được góc áo cậu đều bị cậu né được.

Góc áo xanh lá mạ kia cứ vậy mà lướt qua từng đôi tay trắng hếu ướt nhẹp, tạo thành một vòng cung dưới ánh trăng.

Cậu bé dẫn đầu bước vào con phố âm u kia.

Cậu ném bức tượng bào thai cho Quỷ Sinh ở cuối phố rồi quay lại nhìn đàn quái vật. Đúng như dự đoán của cậu, đám quái vật vừa bước vào con phố đã ngừng đuổi theo cậu.

Bức tượng bào thai giãy dụa ở cuối con phố, nhưng đám quái vật lại bắt đầu tản ra, ca hát đi về hướng những ngôi nhà khác nhau.

Cũng giống như lúc đó, chúng tìm kiếm các bạn quỷ ở mỗi tầng, mỗi phòng của lâu đài dưới bức tượng bào thai.

"Bụng mẹ thật ấm áp, muốn kéo đến địa ngục làm bạn."

"Lúc ta chết, nó còn đang run run, là bởi vì quyến luyến ta sao?"

Tiếng hát trẻ con rôm rả vang lên khắp cả con phố.

Vô số quái vật đang bò vào.

Tiếng hát ngày càng gần, ngay tại cửa phòng, ngay ở bên tai.

Môi Chúc Song Song đã bị chính cô cắn đến chảy đầy máu tươi. Chiếc cột tóc màu đỏ trên đầu cô từ từ rơi xuống khỏi tóc, trong quá trình bay xuống càng lúc càng lớn, nhẹ nhàng bao phủ lấy toàn bộ cậu bé gần đó.

Chiếc khăn trùm đầu màu đỏ rủ xuống đất khiến nó trông càng nhỏ hơn.

"Chị, không biết, có thể sống hay không, nhưng Chi Chi, hãy sống, thật tốt."

Thân hình cậu bé càng nhỏ hơn trong chiếc khăn trùm đầu màu đỏ to lớn, nó đứng bên trong cúi gằm đầu, như thể không chỉ có cổ cúi xuống, mà ngay cả sống lưng cũng hơi cong.

Nước mắt thấm ướt chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, đọng lại thành một vũng nhỏ, làm chiếc khăn trông càng đỏ hơn.

Nước mắt của Chúc Song Song cũng không ngừng chảy xuống.

Cô không biết là mình đang khóc cho cái chết sắp tới của mình, hay cho cậu bé trong chiếc khăn đỏ kia nữa.

Nó quá nhỏ.

Nó nhỏ như vậy, ngay cả mẹ và chị gái cũng không phân biệt được.

Nó nhỏ như vậy, nếu lúc này té ngã còn không dày bằng từng lớp khăn trùm xếp chồng lên nhau.

Thân hình nhỏ xíu loạng choạng tiến về phía cô trong chiếc khăn trùm đầu, đẩy chiếc đèn hoa sen mà cô sợ nhất ra.

Khi Chúc Song Song ngã xuống đất thì đã khóc đến không kìm chế được. Cô ôm chầm lấy Chi Chi, nhớ lại những đêm nay nó đều luôn ở bên giường cô, lúc thì gọi cô là chị, lúc lại gọi cô là mẹ.

Khẽ khàng, trúc trắc, rất cẩn thận.

Khi đàn trẻ quái vật kéo đến, Mạnh Giang đã nói không nên lời.

Cánh tay quấn chặt trong băng trắng khó khăn nâng lên chỉ ra cửa sổ.

Đám quái vật chỉ có thể đi vào từ cánh cửa chứ không còn là cửa sổ nữa, bởi vì ngoài cửa sổ là một thế giới khác, nếu nó trốn từ nơi đó thì đám quái vật kia sẽ không thể bắt được.

A Y nhìn chằm chằm vào ngón tay run rẩy của hắn cùng với thế giới bên ngoài cửa sổ một lúc lâu.

Nó không đi đến đó, mà là cõng Mạnh Giang đi về phía cửa. Mỗi khi nó di chuyển, một dải băng trắng trên người nó sẽ bay ra.

Băng trắng lơ lửng một vòng rồi một vòng, càng ngày càng dài cuốn lấy đám quái vật ném ra trên đường ngoài cửa.

Tất cả lũ quái bên cửa đều bị băng trắng lần lượt hất bay ra ngoài, tức giận dậm chân ngoài cửa, nhưng bọn chúng không thể làm gì được đám băng trắng.

Nó đã không còn là cậu bé yếu đuối chỉ biết bị bắt nạt.

Nó không cần bảo vệ, nó chỉ là cố chấp muốn có một người anh trai cao lớn dũng cảm có thể bảo vệ nó mà thôi.

Trên con phố này, từ khi bước ra khỏi lâu đài, trừ cậu bé có vết bớt thì không có một đứa trẻ chết thảm nào cần bảo vệ.

Thứ mà trước giờ bọn nó muốn không phải là sự bảo vệ.

A Y chậm rãi cõng Mạnh Giang bước ra cửa, dải băng trắng trên người đã chuyển sang màu xám do dính nước.

Trong ngôi nhà tranh, Tuế Tuế đẩy Quý Minh Thụy đang cứng đờ đứng trước mặt nó, vừa thoải mái vừa không nỡ nói, "Anh đi đi."

CEO lạnh nhạt Quý Minh Thụy căng mặt, "Tao đi kiểu gì? Này..."

Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy đám quái vật trước mặt bị Tuế Tuế ném đi.

Tuế Tuế đứng trước mặt chúng, thấp giọng nói "Tụi bây đúng là ngu, biết rõ sau khi tụi tao ra khỏi lâu đài thì tụi bây làm gì có cửa thắng nữa, còn dám xông vào đây."

Quỷ Sinh nhìn thấy Ninh Túc nằm nhoài trên một con quái vật, xông vào phòng của Chúc Song Song, ôm bức tượng thai nhi chạy ra ngoài đường.

Ninh Túc cao hơn nó, chạy cũng thành thạo hơn nó, ôm tượng bào thai cũng không có vấn đề gì, còn nó với thân hình nhỏ bé chạy theo đường chéo khi bị kích động sẽ ngã, chưa chạy được hai bước đã đau chân đến vấp té.

Nó đã tập mãi thành thói quen, đang chuẩn bị đứng dậy lại được người khác giữ chặt tay đỡ dậy.

Nhìn thấy cô bé đứng bên cạnh mình, Quỷ Sinh trở nên căng thẳng, vươn hai cánh tay nhỏ bé đứng chắn trước mặt cô, cảnh giác nhìn chằm chằm vào đứa bé quái vật trước mặt, "Đừng sợ!"

Nó nghe thấy cô bé cười khẽ một tiếng.

Quỷ Sinh: "Hở?"

Trước khi quay lại nhìn cô bé, nó đã thấy vô số bàn tay xương khô trồi ra từ mặt đất trên đường phố trước mặt nó, tóm lấy những đứa trẻ quái vật ném chúng ra ngoài đường.

Dưới chân cô bé còn có khung xương hình người chui ra, cô giẫm lên vai nó, càng lúc càng cao.

Bức tượng bào thai mà Quỷ Sinh đang ôm hơi lớn so với nó đã được cô bé nhấc lên một cách dễ dàng bằng cách cầm chiếc đinh nhọn đã xuyên qua bào thai, cũng càng lúc càng cao.

Cô ném bức tượng bào thai về phía lâu đài.

Bức tượng bào thai màu trắng bay ngang qua con phố, lướt qua đầu lũ trẻ quái vật, tất cả bọn chúng đều ngước nhìn nó và đuổi theo nó.

Bức tượng bào thai cuối cùng rơi xuống trên cơ thể người mẹ đã vỡ nát, rốt cuộc không còn giãy dụa nữa.

Ở trên đường, các bạn quỷ bước khỏi cửa nhà đều ngước đầu nhìn cô.

Cô bé đứng trên vai người xương khổng lồ, nhìn những bạn quỷ buồn bã và tuyệt vọng bên dưới cùng với những người cộng sinh vừa thoát khỏi cõi chết thảm đến không nỡ nhìn.

Cô nói: "Trò chơi này không vui tí nào."

Bọn nó vốn là một đám ác quỷ sống trong ngôi nhà ma, cũng là những đứa trẻ chết một cách thảm thương trước giờ không được yêu thương.

Trong cuộc đời ngắn ngủi không được ai yêu, sau khi thành quỷ cũng không được hạnh phúc, tựa như linh hồn lang thang trống rỗng.

Cô nhìn chúng ác độc, lại nhìn chúng cô độc.

Sau đó hệ thống đã hỏi cô: "Có muốn chơi một trò chơi không?"

Cô hỏi lại nó: "Muốn cảm nhận được yêu thương, cho dù đó là nói dối, cho dù thất bại sẽ còn đau đớn hơn ư?"

Không ngoài dự đoán, không có đứa trẻ nào từ chối.

Trước và sau khi chết đi, điều mà chúng mong mỏi nhất cũng chỉ là được yêu thương nồng nhiệt thôi.

Chúng là những đứa trẻ ác quỷ xấu xa khủng bố, nhưng chỉ cần dành cho chúng một chút yêu thương dịu dàng thì cơ thể nhỏ bé của chúng đã có thể khóc đến run rẩy.

Chúng không muốn buông tay, nhưng lại phát hiện không thể sử dụng thủ đoạn độc ác.

Dù cô không có cách nào nói ra đây là trò chơi gì. Nhưng những người cộng sinh với chúng hình như có thể cảm nhận được điều đó.

Chúc Song Song đứng bên cạnh nấc lên một cái, khóc òa, "Tôi, tôi ghét trò chơi này."

Ninh Túc "ừm" một tiếng.

Sư Thiên Xu đi giày cao gót màu bạc, thở dài nhìn mấy bạn quỷ, đặt tay phải lên nơi tim, thành kính hỏi: "Tụi mày có bằng lòng ký khế ước với tao không?"

Cô nói: "Cho dù ở đâu, khi nghe thấy tao triệu hồi, hãy đến bên tao... Đến bên bọn tao."

Người chơi đứng thứ hai trong toàn bộ căn cứ có một kỹ năng nghịch thiên gọi là Triệu Hồi, trong quá trình tôi luyện hơn mười năm đã không còn đơn giản từ lâu rồi, đã không hạn chế triệu hồi cho bản thân nữa.

Tất cả người chơi và các bạn quỷ đều sửng sốt.

.

Ba mươi ngày chỉ là còn lại ngày cuối cùng.

Sáng sớm hôm nay, Mạn Mạn vừa thức dậy đã đi ra sân sau cầm vòi sen tưới những mầm cây nhỏ trong ruộng thí nghiệm.

Sau đó cô chạy về phòng, mặc chiếc váy trắng công chúa đẹp nhất vào người rồi lấy dây buộc tóc chạy đến đẩy hai cu cậu trên giường.

Ninh Túc vẫn còn ngái ngủ mà ngồi dậy, cầm dây buộc tóc hình hoa lăng tiêu thắt bím cho cô.

"Nuôi con gái phiền quá đi à." Cậu dùng ba sợi dây mới cho Mạn Mạn được một cái đầu cong quẹo.

Cô bé quay đầu lại, dùng đôi mắt to đã tụ máu nhìn cậu không nhúc nhích, nói ra câu khủng bố nhất trên đời, "Hôm nay không có đùi gà đâu."

"Ớ?" Quỷ Sinh còn bị dọa cho tỉnh.

Ninh Túc lập tức nói: "Công chúa nhà chúng ta sao lại xinh thế này!"

Quỷ Sinh: "Đáng yêu!"

Ninh Túc: "Xinh nhất thiên hạ!"

Quỷ Sinh: "Đáng yêu nhất Quỷ giới!"

Mạn Mạn: "..."

Chắc chắn là vẫn có đùi gà, không chỉ có đùi gà mà còn có chân cừu và bít tết, các loại nguyên liệu đều có sẵn rất tiện lợi để Ninh Túc trổ tài.

Mỗi khi cậu làm xong món ăn thích hợp cho bữa dã ngoại, hai đứa bé kia sẽ sáng mắt cho vào chiếc giỏ mây xinh xắn.

Ánh sáng trong mắt trẻ thơ chính là đơn thuần nhất, thèm ăn, hạnh phúc và khao khát. Nó sẽ xuất hiện khi cảm nhận được yêu thương ấm áp và lúc an tâm không cần phải lang thang nữa.

Tổng cộng có 4 cái giỏ đầy.

Chiếc giỏ được trang trí bằng những chiếc đầu lâu nhỏ rất tinh xảo dễ thương, mỗi chiếc đầu lâu được buộc vào giỏ mây bằng dây ren, thỉnh thoảng có hai bông hoa lăng tiêu đỏ au toát ra trong hốc mắt của chúng.

Mạn Mạn cho Quỷ Sinh một chiếc vòng cổ đầu lâu.

Đầu lâu nhỏ treo trên ngực tiểu quỷ, xương xẩu trắng như bạch ngọc, ấy vậy mà tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Mạn Mạn nói, "Chị có cả một đội quân xương khô, vì vậy em không cần bảo vệ chị, là chị phải bảo vệ em mới đúng."

Quỷ Sinh nhìn bộ xương nhỏ trong lòng bàn tay, trong mắt ánh lên những ngôi sao nhỏ, "Bảo vệ!"

Ninh Túc nhìn đầu lâu trong lòng bàn tay nó, đột nhiên cảm thấy truyện cổ tích không nhất định phải là tiên nữ, yêu tinh, đầu lâu cũng có được vậy.

Quỷ Sinh ngẩng đầu nhìn về phía cậu, giòn giã nói: "Đáng yêu?"

"Đáng yêu đáng yêu, đáng yêu nhất thôn Hòe Dương luôn." Ninh Túc không chịu nổi mỹ nhân kế của nó.

Ba đứa trẻ cầm theo phần ăn dã ngoại phong phú ra khỏi cửa.

Trên đường đi họ bắt gặp Chúc Song Song và Chi Chi.

Chúc Song Song mặc một chiếc đầm xòe, còn khoa trương mà đội một chiếc mũ dạ và đeo găng tay trắng.

Cô thấy Chi Chi muốn mang khẩu trang thì đè tay nó lại, "Không cần, chúng ta cũng đâu ngại cho người khác xem."

Chi Chi: "Chít chít."

Lại giương mắt lên, thấy Sư Thiên Xu đang đi về phía trước trên đôi giày cao gót màu bạc.

Khi mọi người trên phố đã đến gần hết, cổ bà và cậu bé có vết bớt mới vừa chuẩn bị xong.

Cổ bà nhìn cậu bé đứng trước mặt hắn, hỏi: "Mày có ký khế ước với Sư Thiên Xu không?"

Cậu bé đứng thẳng trước mặt hắn lắc đầu.

Cổ bà không biết mình có nên vui hay không, nhìn cậu bé hiện tại đang đứng trong một căn phòng tối mù, tâm trạng có chút phức tạp, "Có lẽ sau này mày sẽ còn có người cộng sinh nữa."

Cậu bé lắc đầu, nói như lẽ đương nhiên, "Người cộng sinh chỉ có một."

Cổ bà hỏi: "Nếu mai sau mày có người cộng sinh thì mày có đối xử tốt với người đó không?"

Cậu bé ngập ngừng gật đầu, đối với giả định này, nó nói, "Nếu có, anh cũng là người cộng sinh đầu tiên của em."

Cổ bà nhấc chân đi về phía trước, "Nếu muốn ký khế ước với cô ấy thì mày cứ ký đi, đừng bận tâm đến tao."

Họ cũng đi về hướng công viên giải trí.

Công viên giải trí đã có rất nhiều người chơi đến, ban ngày nơi này không có lũ quái vật con nít, đây là công viên giải trí dành riêng cho họ.

Hơn một chục đứa trẻ cũng có thể tạo ra một tràng tiếng cười vang dội.

Chúc Song Song đang chọc mấy vết đỏ do băng vải lưu lại trên mặt Mạnh Giang, "Anh hai à, sao vết đỏ trên mặt anh còn có mùi vậy?"

A Y quấn hắn hai ngày trời, cho dù không quấn chặt thì chắc chắn vẫn để lại dấu hằn chằng chịt trên mặt hắn, đã vậy còn mang theo một mùi thơm thoang thoảng.

Thẳng nam Mạnh Giang đỏ mặt nói: "Này nhá, mắt cô cũng khóc đến sưng vù, môi cũng nứt hết mà nói ai."

Quý Minh Thụy: "..."

Hắn mặc một bộ vest nhỏ, không có vết thương trên người, là người lành lặn nhất trong số họ, không hiểu sao lại có khí chất như Sư Thiên Xu, "Thảo nào già cái đầu rồi mà còn ế."

Bị chọt trúng chỗ đau Mạnh Giang làm sao chịu được, "Còn cậu là cái đồ chó ngáp phải ruồi, đừng có ở đây làm bộ làm tịch như cao thủ."

Chúc Song Song cũng hùa theo, "Sếp Quý, về vấn đề này thì anh lại càng nên ngẫm lại nha, một CEO trị giá hàng trăm tỷ như anh cũng đâu có người yêu, không phải anh lại càng có vấn đề hơn à?"

Ninh Túc: "Không cho nói túi tiền của tôi như vậy nha!"

"..."

Người chơi lần lượt đến công viên giải trí, họ vui chơi trong công viên giải trí cùng bạn quỷ của mình.

Ban đầu, người chơi còn nghĩ trò chơi nơi đây thật ấu trĩ, nhưng không lâu sau, họ đã chơi vui vẻ như những bạn quỷ của mình, hoàn toàn hòa nhập vào đó.

Thân thể biến thành 5-6 tuổi, trái tim cũng dường như trở lại thời thơ ấu vô tư, ngây ngô, thoải mái dễ cười nhất.

Họ đang thỏa thích cười đùa vui vẻ trong trò chơi kinh dị này.

Quỷ Sinh đang vẫy nước trong hồ bơi nhỏ, còn Mạn Mạn thì đang bơi rất duyên dáng.

Chúc Song Song dẫn Chi Chi đi tàu lượn hét lên.

Mạnh Giang đưa A Y đi chơi đua xe go-kart, cực kì ấu trĩ mà đụng tới đụng lui.

Quý Minh Thụy và Tuế Tuế ngồi trên con lắc siêu lớn, đang lải nhải mãi về cái gì đó.

Sư Thiên Xu ngồi trên xích đu đọc sách, còn cổ bà đang nghiên cứu cổ trùng.

Đối với nhiều người trong số họ, đây là lần đầu tiên được chơi trong một công viên giải trí, còn là đi cùng với người mà họ thích.

Công viên giải trí là nơi phân phát và cất chứa niềm vui.

Lúc này Ninh Túc đang chơi trò dành cho người lười biếng, đu quay ngựa gỗ. Ngồi an vị bên cạnh cậu là cậu bé có vết bớt, Ninh Túc hỏi: "Mày chết như thế nào vậy?"

Cậu bé có vết bớt nói: "Em chết vì bệnh tim."

Ninh Túc hỏi: "Đau không?"

Cậu bé có vết bớt nói: "Không đau, nhưng điều đau lòng nhất là bố mẹ em đã tốn rất nhiều tiền để chữa trị cho em, sau khi em mất họ đã rất buồn, còn phải trả hết số tiền còn lại."

Ninh Túc duỗi tay ra sờ sờ đầu nó, lại đút cho nó ăn lần nữa, giống như lời ước định khi đó.

Khắp sân vui chơi rộn ràng tiếng cười, trong tiếng cười đùa này, dường như tất cả quá khứ đều không còn nặng nề như vậy nữa, đều đã có thể nhắc lại.

Đến bữa trưa, tất cả người chơi và bạn quỷ đều ngạc nhiên nhìn một nhà Ninh Túc đang lấy ra những món ăn thịnh soạn từ trong giỏ.

Nào là chân cừu thảo mộc, bít tết tiêu đen, cánh gà mật ong...

Giữa những ánh mắt ghen tị, họ bày từng món lên thảm dã ngoại.

Chúc Song Song cầm bánh mì nướng kẹp dưa chuột đi tới, hỏi: "Túc Túc, nhà các cậu mang nhiều giỏ như vậy là có phải muốn mời mọi người ăn cùng không?"

Nhưng sự thật là cô đã nghĩ nhiều rồi.

Nhìn tốc độ ăn của nhà này, cô cảm thấy cho dù là mấy chục giỏ đi nữa thì cũng bị họ ngốn sạch.

Sau bữa trưa mãn nguyện, cũng đã chơi qua hết tất cả trò chơi nơi đây, mọi người nằm trên bãi cỏ nhìn mặt trời lặn.

Trấn Cổ Tích có tông màu u tối, ngay cả khi mặt trời ló dạng cũng không sáng sủa gì cho cam, nhợt nhạt như ánh trăng.

Nhưng khi mặt trời sắp buông xuống, hoàng hôn màu cam rực sáng một góc trời, ánh sáng màu cam ấm áp rơi xuống mười mấy đứa trẻ đang nằm trên bãi cỏ, chính là màu sắc trong truyện cổ tích.

Sau đó, vô số con quái vật không đếm xuể bắt đầu xuất hiện.

Trấn Cổ Tích chỉ có trẻ em, một trong số chúng chết trong bụng mẹ, một số thì chết trong thế giới tình người lạnh lẽo, cũng có một số bị bỏ rơi, hoặc một số là bị giết.

Giả sử có một ngày nào đó phó bản này được mở lại với xác suất 1/10000, những người chơi khác sẽ hỏi họ trong trấn Cổ Tích này có gì vậy, cũng như làm thế nào để giải quyết chúng.

Thì họ sẽ trả lời rằng, trong trấn Cổ Tích chỉ có trẻ em, cách để qua ải chính là cho chúng một câu chuyện cổ tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro