1 vo lai tieu tu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như hòa thượng Vô Trần đã nói Vân Long sau hai ngày ngủ li bì thì đã tỉnh lại. Nhưng khi tỉnh lại Vân Long tỏ ra yếu ớt lạ kì. Nó bơ phờ tới mức người ta không còn nhận ra một Vân Long tinh nghịch nhí nhảnh ngày nào nữa.

Cả ngày kể từ sau khi tỉnh lại, Vân Long chỉ nằm lì trên giường. Đôi mắt to tròn thao láo nhìn xung quanh. Nó không còn nhận ra ai nữa. Đến bản thân nó là ai Vân Long cũng còn không biết.

Nó chỉ cảm nhận rằng những người đang đứng trước mặt nó là rất quen. Tình thể này của Vân Long là do nguyên thần của nó vẫn còn yếu.

Nhưng sực thực thế nào chỉ có hoàng thượng và Vô Trần biết, còn đám nữ nhân đang lo lắng cho nó kia nào ai có hay. Do đó trông thấy nó không thể bay nhảy được. Hoàng hậu cứ khóc ròng. Tố Vân thì gục trên giường , không ngừng lay gọi nó. Tiểu Điệp chỉ đứng im lặng một góc cùng Tiểu quận chúa mà khóe lệ tuôn trào.

-Long thiếu gia! người có nhận ra Tố Vân không? Long thiếu gia.

Mặc cho Tố Vân đã nhiều lần gọi nó như vậy nhưng Vân Long chỉ trao cho nàng một cái nhìn hiếu kì. Nó muốn lên tiếng hỏi nàng là ai nhưng sau cùng nó cũng chỉ có thể thốt lên những lời đó trong suy nghĩ.

Ngược lại Tố Vân thấy nó không trả lời càng thêm lo lắng, khuôn mặt xinh đẹp cuả nàng này đã bị ánh lệ che mờ. Ai trông thấy cũng thương cảm. Hoàng hậu tuy đã cố kìm nén nhưng cũng không sao chịu đựng được, nhi tử thân yêu đến ngay từ mẫu cũng chẳng nhận ra. Trong lòng đau như cắt.

Trước đây đám gia nhân cung nữ chẳng phải luôn mong một ngày nào đó thế tử sẽ thay đổi , rằng thế tử sẽ không còn cái tính khí cổ quái đó nữa, nay họ đã được toại nguyện. Tiểu Thế tử của họ đã quên hết mọi chuyện trước kia, quên luôn cả bản thân mình, sự thay đổi ấy sao lại nghiệt ngã đến vậy.

Sao chẳng có ai vui lên được.

Mọi người ai cũng thương thay cho Vân Long. Không biết Vân Long đang nằm kia có cảm nhận được không? Câu trả lời là có. Nó Vẫn cảm nhận được. Chính vì cảm nhận được nên nó mới thấy khó hiểu. Tại sao lại có nhiều người khóc trước mặt nó mà lại toàn là nữ nhân. Nữ nhân sao họ lại mau nước mắt đến vậy chứ.

Họ là ai? Nó là ai? Giữa nó và đám nữ nhân kia có liên quan gì đến nhau sao? Bao nhiêu câu hỏi hiện trên đầu Vân Long lúc này. Vân Long cảm thấy mông lung vô cùng. Mỗi lúc nó cố nhớ và sắp nhớ ra những chuyện trước đây, Vân Long lại nghe thấy một tiếng gọi mơ hồ trong tiềm thức.

-Ngươi đừng lên nhớ lại nữa, Hãy quên đi!

-Quên đi ư?

Nó tự nhủ.

-Ta phải quên cái gì đây chứ.

Buồn cười thật! nó chẳng biết mình phải nhớ điều gì thì làm sao biết mình quên điều gì được. Nhưng một phần trong Vân Long lại bắt nó phải nhớ.Vậy là Vân Long bị xung đột nội tâm. Sự đấu tranh trong nội tâm khiến Vân Long lộ ra thần tình đau khổ. Quả là quá sức chịu đựng đối với tiểu hài chỉ vừa lên mười.

Vẻ mặt đáng yêu của Vân long chỉ trong phút chốc từ hồng hào đã chuyển sang trắng nhợt. Trắng nhợt rồi lại sang hồng hào. Sự biến đổi ấy khiến cho hết thẩy đám nữ nhân đều kinh ngạc.

Họ kinh ngạc cũng phải bởi đâu biết trong nội thể Vân Long vẫn luôn âm thầm diễn ra sự giao tranh giữa Hồng quang xá lị và Linh Ẩn Quang khí. Cả hai đạo khí này cùng tiềm ẩn trong nội thể Vân long và vẫn luôn tìm cách kiềm chế nhau. Tùy theo tâm ý của Vân Long điều động mà quang khí nào sẽ thắng thế.

Hiện tại tuy Hồng quang xá lị có phần kém thế hơn so với linh khí phật môn tu chân nhưng thật khó nói nếu Vân long dung hòa được xá lị trong nội thể sẽ tạo nên nguồn sức mạnh tiềm tàng.

Vẫn có câu Phật tại nhân tâm, Ma tu tại ý. Hồng Quang xá lị tuy là nguyên thần kết ý của hơn một nghìn cao tăng tu chân. Nhưng đã nhuốm biết bao ma huyết khiến cho xá lị ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng của ma giới. Nó trở thành vật nửa chính nửa tà. Và nó sẽ thành xá lị hay ma quang hoàn toàn phụ thuộc vào tâm ý của người dụng nó.

Nhưng đến như con nguời cũng có lúc không điều khiển được tâm ý của mình. thần ma chỉ cách nhau một ý niệm. Cái gianh giới đó mỏng manh quá. Sẽ chẳng có cái gì là tuyệt đối, tất cả đều như hư ảo phù vân.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ba ngày mà ngỡ như đã ba năm có lẻ. Vân Long sau cùng cũng thoát khỏi trạng thái nửa mơ nửa tỉnh. Người đầu tiên nó nhìn thấy và cất tiếng gọi chính là Tố Vân.

-Vân tỷ!...Vân tỷ...

Tố vân ngày đêm chăm sóc cho nó, trông đã gầy đi nhiều. Vẻ mặt vô cùng tiều tụy. Nhưng vừa nghe tiếng gọi của Vân Long bao muộn phiền như tan biến mất, niềm vui ập đến thật khó tả.

-Long thiếu gia! Người tỉnh rồi sao?

Nàng nhẹ nhàng lên tiếng gọi, nét mặt mỹ miều vừa thoáng xuất hiện nét hân hoan thực sự khiến cho thiên không cũng phải rung động.

Vân Long tuy vẫn còn cảm thấy khá đau đầu nhưng trông thấy vẻ đẹp nhiếp hồn đoạt phách của thiếu nữ không khỏi mỉm cười.

-Vân tỷ đẹp quá!

-Long thiếu gia còn nói những lời như vậy được à! Mấy ngày nay người đã làm Tố Vân lo đến phát khóc. Thực sự Tố Vân không dám nghĩ Long thiếu gia không tỉnh lại Tố Vân sẽ ra sao.

Nàng nói hoàn toàn thật tâm nhưng có điều tình cảm của nàng đang muốn biểu lộ là sự luyến ái hay tình từ mẫu thì nhất thời nàng không sao phân biệt được.

Vân Long đâu quan tâm tới đó là tình cảm gì, chỉ biết Vân tỷ lo lắng cho nó, thực sự trong lòng sung sướng vô cùng. Đôi mắt to tròn ngưng kết lại trên khuôn mặt của Tố Vân, Vân Long trông thấy những giọt nước mắt trong suốt thì lắc đầu.

-Sao Vân tỷ lại khóc. ta tỉnh rồi mà. Tỷ còn khóc nữa chắc ta cũng khóc theo mất.

Tố Vân khẽ đưa tay lau đi những giọt lệ trên mặt nhìn Vân Long nói.

-Long thiếu gia ! Người thực sự không còn thấy khó chịu ở đâu chứ.?

Vân Long trông thấy nàng lại vừa chớm có tâm trạng lo lắng không nén được đột nhiên cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

Chỉ cảm giác thấy một cái gì đó vô cùng mềm mại khiến cho thần tình của Vân Long đê mê, thần trí như đang lạc vào cõi dục tiên, nhất thời ngây nghốc.

Tố Vân bị tên tiểu quỷ vân Long nắm tay có thể nói không phải là lần đầu nhưng vẫn ngượng đến đỏ bừng mặt định giật tay ra khỏi bàn tay của Vân Long.

Đột nhiên thấy Vân Long há miệng kêu lên một tiếng.

-A!

Tố Vân hoảng hốt nhìn nó hỏi.

-Long thiếu gia! Người sao vậy?...

Vân Long bất giác nhắm chặt mắt lại đáp.

-Ta thấy không tốt rồi!..

Tố Vân càng sợ hơn thanh âm có phần nào lạc đi.

-Long thiếu gia! Người thấy gì không tốt vậy! Hay là người thấy đau ở đâu?

Nàng vừa hỏi vừa đưa cánh tay còn lại không ngừng đặt lên trán , lên người nó trong lòng thầm nghĩ.

-Quái lạ. Nhiệt độ của thiếu gia vẫn bình thường mà. Mạch đập cũng không có biểu hiện loạn.

Nàng hiếu kì nhìn Vân Long thấy nó lúc này cũng đã mở mắt ra nhìn nàng. Từ trong ánh mắt xuất hiện một nét tiếu y khiến cho Tố vân hơi chấn động.

-Long thiếu gia lại muốn gì đây nhỉ?

Nàng nghĩ trong khi Vân Long đã cười cười nói.

-Vân tỷ không cần phải lo lắng vậy chứ. Ta chỉ nói không tốt là nhớ ra đã lâu rồi ta không được cùng Vân tỷ làm....ta thấy nhớ quá...Lại vừa rồi chạm vào Vân tỷ, mạch máu ta căng ra không sao chịu nổi.

Không ngờ tên tiểu quỷ này khi nhắc đến quái bệnh của mình cũng ngượng đến mức không nói hết câu. Nhưng chỉ cần đó thôi tố Vân đã hiểu. Nàng giật mình rút nhanh tay ra khỏi bàn tay của Vân long khe lườm nó một cái trách.

-Long thiếu gia như vậy mà cũng đùa được. Người quả là một tiểu hài vô lại.

Vân long khịt khịt mũi cười.

-Vân tỷ đâu phải biết ta đến giờ mới vô Lại, ta vô lại sẵn rồi mà..hi...hi...

Tên tiểu quỷ này quả là mặt dày không ai bằng. Thốt những lời tế nhị mà chẳng ngượng chút nào trong khi Tố Vân đang thẹn tới mức chỉ muốn nhanh chóng chạy ra ngoài.

Vân Long vẫn chưa chịu buông tha. Nó vừa cười vừa nói tiếp.

-Vì vậy Vân tỷ đừng lo ta sẽ không tỉnh lại. Ta sao có thể bỏ Vân tỷ lại chứ. Hơn nữa Vân tỷ đừng quên còn có lời hứa với ta đó. ...Tỷ biết ta chờ tới ngày đó thế nào không?

Nói tới đây bộ dạng đã không còn cười nữa mà đột nhiên trên mặt như phảng phất một nét gì đó ham muốn thật khó diễn tả.

Tố Vân bị những lời này tác động, nàng đưa mắt nhìn chằm chằm vào vân long. Cảm thấy trong những lời nói phàm tục ấy có cái gì đó rất khác lạ, tựa hồ như lại đem lại cho nàng một cảm giác an tâm tới không thể ngờ.

Vân Long mặc nhiên để cho nàng nhìn mình, nó lẹ làng đảo mắt quan sát. từng chập kí ức đã qua dần dần tái hiện, phút chốc tất cả mọi chuyện nó đều nhờ ngoại trừ việc Hòa thượng vô Trần đã dùng quang khí giúp nó lấy lại nguyên thần là nó đã quên mất.

Vân long trong lòng cảm xúc thực khó tả, chỉ cảm thấy có một chút phiền lòng.

-Sao hồ điệp muội muội lại bỏ mặc ta nhỉ.

Thì ra nó vẫn không làm cách nào tiêu hóa được việc hồ điệp đã không lí gì tới nó lúc thể xác nó tan ra ở trên đỉnh núi tuyết. Sự thể này đến này vẫn còn khiến nó cảm thấy khó chịu vô cùng. Trong lòng nó ngay lập tức đã nghĩ ngay đến một ngày nào đó nó sẽ quay lại hỏi cho ra lẽ.

Tố Vân lúc này đã khôi phục lại thần tình, Nàng khẽ nói.

-Long thiếu gia! để Tố Vân đi báo tin người đã tỉnh lại cho hoàng thượng và hoàng hậu biết. Mấy ngày nay họ cũng đã lo lắng cho người nhiều lắm!

Vân Long gật đầu. Tố Vân liền rảo bước ra ngoài.

O0o

Không lâu sau Vân long nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài. Ban đầu nó còn tưởng đó là phụ thân và mẫu thân nó nhưng không hiểu sao thính giác của Vân long đột nhiên minh mẫn lạ kì. Nó có thể phần biệt được sự rung động do từng bước chân này truyền lại. Chỉ cảm thấy thanh thoát vô cùng, nhẹ tựa không một tiếng động. Nhất định đây là bước chân của nữ nhân.

Ngay lập tức nó nghĩ đến Tiểu Điệp.

Khi cánh cửa hé mở, Vân Long đã lên tiếng trước.

-Tiểu Điệp ! là muội hả?

một bóng ảnh yểu điệu bước vào, tới sát giường Vân Long, bóng ảnh này hiện rõ ra đó là Tiểu Điệp. Ánh mắt tròn xoe cuốn hút của tiểu Điệp nhìn vân Long gần như không chớp. Trên mặt biểu lộ vui mừng.

-Nô tỳ nghe nói thế tử đã tỉnh lại, liền chạy đến đây ngay..thật may quá!

Vân long thấy vẻ quan thiết của nàng dành cho mình không khỏi cảm thấy ngọt ngào trong lòng nói.

-Ta phúc khí đầy mình đâu dễ có thể chết được. Nữ nhân bọn muội chỉ được cái lo hão.

Tiểu Điệp không tranh cãi với nó, chỉ nhẹ nhàng hỏi.

-Thế tử có còn thấy khó chịu ở đâu không?

Vân Long đột nhiên ánh mắt tinh quái nghĩ nhanh trong đầu.

-Ta cũng phải chọc nàng một phen mới được.

Nó chợt nhăn mặt.

-Nghe muội nói ta mới nhớ ra là ở đầu thấy hơi khó chịu, không biết có phải đang sốt không nữa.

Nó giả vờ tỏ ra khổ sở thực sự giống y như thật. Tên tiểu quỷ này mà tham gia một vai trong các gánh hát có mà hái ra tiền . Tài diễn xuất quả nhiên bội phục.

Tiểu Điệp dĩ nhiên sao tránh khỏi bị nó lừa. Nàng lo lắng bước gần đến cánh tay nhỏ nhắn mềm như không xương áp nhẹ lên vầng trán của vân long chỉ cảm thấy hơi nóng truyền qua khiến nàng rùng mình.

- Thế tử bị sốt rồi!

Nàng nói với vẻ lo lắng, trong khi cánh tay còn lại đã lấy ra một cái khắn tay trắng tinh nhẹ nhàng lau mồ hôi cho vân long.

-Thế tử thấy sao rồi?

Tên Vân long ngoài mặt vẫn tỏ ra là khổ sở nhưng thật ra trong lòng lại cười thầm. Nó đâu có bị sốt, chẳng qua Vân long muốn trêu nàng nên Vận dụng pháp quyết của điệp tộc thu hút những nguyên tử gió tích tụ lại một lớp mỏng trước trán. Vì thế mà Tiểu Điệp sờ vào mới cảm thấy nóng. Quả nhiên nàng đã bị dọa cho tới mặt mày tái xanh vì lo .

Tên tiểu quỷ này vẫn chưa chịu buông tha nàng. Căn bản nó đang được quá nhiều tiện nghi đâu dễ dứt ra được.

-Bàn tay của Tiều Điệp thật mềm mại..cả mùi hương trên người nàng cũng rất dễ chịu...Ài xem ra sau này đi đâu ta cũng đem theo nàng khỏi lo buồn chán..hi...hi...

Vân Long nghĩ vậy tự cười lên một tiếng làm Tiểu điệp ngạc nhiên hỏi nó.

-Thế tử có gì tức cười vậy.

Vân long khỏa nấp đáp.

-Không có gì ! Chỉ là ta thấy dáng vẻ lúc này của muội hơi kì nên không nén được.

Tiểu Điệp nghe vậy thì giật mình hỏi gấp.

-Nô tỳ có gì trên mặt sao?

Nữ nhân đối với khuôn mặt của mình quý hơn cả tính mạng. Tiểu Điệp mang thần sắc như vậy không có gì lạ. Bất quá Vân Long trông thấy vẻ mặt của nàng khi đó quả là đáng yêu vô ngần.

Nhất thời không đáp. Tiểu Điệp đã buông cánh tay ra khỏi trán nó tự lau nhẹ qua một lượt trên mặt mình, vân thấy vân long cười cười thì đỏ bừng lấy hai tay che mặt.

Chỉ thấy vân long nói.

-Lại đây! ta lau cho muội.

Tiểu Điệp ngoan ngoãn ngồi xích lại gần nó. Vân Long làm như vô ý khẽ chạm sát vào người nàng , thần tình của tiểu Điệp có chút rúng động.

Vân long nhẹ nhàng tách hai tay của nàng ra, nó dùng tay áo của mình để lau mặt cho nàng. Khuôn mặt khá đẹp của tiểu Điệp sau mỗi cái chạm tay của vân long lại đỏ bừng lên.

Khéo thay hai người lúc này mặt đang đối mặt, khoàng cách là khá gần. Vân long do phải nhoài người ra đã gần chạm vào mặt nàng. Trong lòng nó bỗng phát sinh một ảo giác mê hoặc, bản tính vô lại bất ngò nổi lên. Vân long cười nhẹ một tiếng trong lòng , đã ngầm phát kết pháp quyết điệp tộc lần nữa.

Chỉ thấy một cơn gió quái ác bỗng đâu xuất hiện từ sau giường của Vân long lùa ra chạm ngay vào lưng của tiểu Điệp. Lực đẩy không mạnh nhưng lại quá bất ngờ. Tiểu Điệp không tự chủ được ngả về phái trước kéo theo Vân long ngã ra giường.

Xảo hợp hai chiếc miệng nhỏ nhắn xinh xinh lại chạm vào nhau. Quả là cảm xúc ngọt ngào không thể tả. Vân Long vừa được ôm một tấm thân mềm mại như bông , lại được một nụ hôn của Tiểu Điệp. Tiện nghi một mình nó hưởng. Một cảm giác đê mêm như điện lan tỏa toàn thân.

Khiến Vân Long khoan khoái nhắm hờ mắt tưởng thưởng.

Tiểu Điệp thân nhiệt dâng cao nhất thời bất động trong vòng tay của Vân long vô sức phản kháng. Không phải vì nàng không muốn thoát ra mà là vì không có khả năng.

O0o

Thình lình cánh cửa phòng lại bật mở một lần nữa. Thêm hai bóng ảnh yểu điệu từ ngoài bước vào trong. Mọi hoạt cảnh đang diễn ra trên giường Vân long hai bóng ảnh này trông thấy. Cả hai vốn là hai tiểu nữ hài trông thấy cảnh tượng này đột nhiên ngượng ngùng đưa tay che mắt miệng hét lớn.

-Các ngươi thật là vô lại. Chuyện đó mà cũng làm được sao?

Tiểu Điệp nghe vậy thì giật mình như có sức lực từ đâu đẩy bật thân hình của Vân long ra. Nàng đứng lẳng lặng vào một góc không dám ngẩng mặt lên nhìn ai. Lúc này chỉ muốn chui ngay xuống đất .

vân long trái lại trong lòng cảm thấy hối tiếc nhưng vẫn cười hềnh hệch.

-Lão Phong thần! Cảm ơn lão nha?

Đoạn quay mặt nhìn hai nữ hài kia.

-Bổn thiếu gia cứ tưởng ai hóa ra là nhị vị tiểu nương tử. Các nàng đừng lo sẽ nhanh chóng đến lượt các nàng mà..hi...hi..

Bộ mặt vô lại của vân long làm cả Dương Phi Phụng và Dương Phi Tuyết chán ghét.

-Tiểu quỷ Vô Lại! Ngươi dám khi phụ ta...

Chớp mắt vân long trông thấy một quang cầu nhu hòa tụ lại quanh thân của Dương Phi Tuyết. Cảm nhận sắp có điều không may xảy đến với bản thân , Vân Long liền ngưng kết Pháp quyết điệp tộc sẵn sàng nghênh đón.

Quang cầu nhu hòa của Phi Tuyết nhanh chóng dời thân nàng tán xuất đến chỗ vân long. Vân Long tuy cả kinh không ngờ nàng có thể huy động một quang cầu khí cường liệt như vậy, nhưng ngoài miệng lại la lớn.

-Ấy....Sao nàng dám đánh trượng phu của nàng....úi cha mẹ ơi..còn gì là thiên lương đạo lí nữa...

Pháp quyết đã tích tụ quanh thân y một lớp khí nhỏ tản mạn không có màu sắc tựa như vô hình nhanh chóng ập đến quang cầu kia.

Phi tuyết chỉ cảm thấy quang cầu của bản thân gần chạm vào vân long liền ngưng lại không sao tiến nhập thêm. Tịnh không thấy Vân long có hành động xuất thủ. Nghe đồn vì thế tử vô lại này chưa từng học vỗ công.

Không sao lí giải được những gì đang diễn ra lại nghe Phi Phụng ngăn cản.

-Tuyết muội! đây là hoàng cũng, muội không được sinh chuyện.!

Phi tuyết không cách nào khác liền thu lại quang cầu. Vân Long chỉ chờ thế mới thở hắt ra một hơi. Không ngờ tiểu thê tử này lại có nội lực mạnh như vậy. nó chống đỡ mà cũng phải toát mồ hôi.

-Không ổn ..không ổn...

Vân long nghĩ sau này chung sống với hai nàng muốn được yên thân không còn cách nào khác nhất định phải có võ công cao hơn hai nàng. Tự dưng nó lại có hứng thú với võ Đạo

Dương Phi Tuyết tuy đã thu lại quang cầu nhưng vẫn còn hậm hực nhìn Vân Long.

-Sẽ có lúc ta trừng trị tên vô lại ngươi.

Vân Long không mảy may đáp. nó ngưng thần nhìn về phía Phi Phụng. Nó cảm thấy ở Phi Phụng có cái gì đó thật kì quái mà nhất thời nó không đoán ra. Ả nha đầu này so với Phi Tuyết dĩ nhiên không ngang ngạnh bằng. Nhưng chính điểm đó lại khiến nó hồ nghi thái độ hiện giờ của Phi Phụng.

Căn bản từ sau khi nó tu luyện qua pháp quyết của Điệp Tộc Vân Long đối với giới tu chân hoặc những cái gì liên quan đến tu chân cũng có am hiểu một chút. Lúc này trông thấy Phi Phụng chỉ thoáng giận nhưng không hiểu sao toàn thân nàng lại phát tán ra một cỗ sắc khí trong suốt như ngọc thì cả kinh. theo như Hồ điệp muội có nói cỗ sắc khí này chính là tiên khí sơ cấp, chỉ có được do người đó đã từng tu luyện qua một loại pháp quyết có tính năng tương tự như pháp quyết của tộc điệp.

Nhưng ở Đào Hoa quốc này Vân Long hiểu rõ ngoại trừ Linh Ẩn Tự ra không còn nơi nào khác truyền dạy pháp quyết tu luyện . Có điều Linh Ẩn Tự chưa từng thu nhận nữ nhân. Hơn nữa Phi Phụng còn nhớ ngày nào trong Phật động bị nó dọa cho phát khóc.

Nó không tin nàng chỉ sau một thời gian ngắn lại có được một bản lãnh kinh nhân cơ hồ còn cao hơn Phi tuyết rất nhiều.

Do không tin nên Vân Long vẫn cứ dán chặt mắt lên khuôn mặt của Phi Phụng. sự thể này làm Phi Phụng thấy khó chịu vô cùng.

Cũng may lúc đó Tố Vân quay trở lại. Bên cạnh nàng còn có hoàng hậu và hoàng thượng. Cả ba người vừa bước vào đã trông thấy biểu tình khác lạ của 4 người thì không khỏi lấy làm ngạc nhiên.

Vân Long trông thấy song thân cũng không ngoảnh mặt lại. Tiểu Điệp thì cúi đầu e thẹn không phát giác ra có người vừa bước vào. Hai vị quận chúa một người thì bừng bừng sắc giận, một người thì chán ghét tất cả cùng nhìn Vân long.

-Tiểu quỷ này chắc lại vừa gây chuyện gì rồi.

Hoàng hậu thầm nghĩ đoạn nhẹ nhàng đến bên vân Long.

-Long nhi!

Vân Long lúc này mới chịu ngoảnh lại. thấy người vừa lên tiếng là mẫu thân, nó nhanh chóng khôi phục lại thần sắc bước nhanh đến.

-Mẫu thân!

Vân Long khẽ gọi một tiếng rồi sà vào lòng hoàng hậu.

Hoàng hậu mấy ngày qua đối với nhi tử của mình lo lắng hết mực, nay thấy nhi tử đã bình an, không dấu nổi sự vui mừng, khẽ vuốt ve vân Long một cái dịu dàng nói.

-Nhi làm ta lo quá!

Vân Long dụi dụi đầu trong vòng tay hoàng hậu nũng nịu nói.

-Hài nhi thì có gì phải lo đâu chứ?

-Thế mà không lo hả. Hài nhi ngủ li bì mấy ngày làm ta cũng mất ăn mất ngủ theo hài nhi.

vân Long rời khỏi tay hoàng hậu thấy người vừa lên tiếng là phụ thân, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả. Xa cách người thân mới có mấy ngày mà nó còn tưởng như đã mấy năm trôi qua.

Hoàng thượng ba hôm trước còn thấy Vân Long mê man nay đã vui vẻ trở lại thì mừng khôn xiết. Nhưng chợt nghĩ đến lời nói của vô Trần không khỏi có chút bất an.

Tiểu Điệp sau cùng cũng phát giác ra sự xuất hiện của hoàng thượng và hoàng hậu liền tiến tới vấn an. Hoàng hậu đã lâu không gặp nữ hài này thấy nhớ vô cùng liền kéo Tiểu Điệp vào lòng không ngừng vỗ về.

Hai vị tiểu quận chúa cũng không dám bất kính.

O0o

Mấy người trò truyện giây lát sau cùng lần lượt rời khỏi biệt phòng của vân long. Vân Long căn bản vì mới khỏi bệnh nên kị đi lại, việc tiễn nhị vị tiểu quận chúa và song thân đều giao hết cho Tố Vân. Trước lúc trở ra Vân long trông thấy song thân nhìn mình rất kì lạ. Nó mơ hồ như phảng phất trong cái nhìn ấy điều gì đó tựa như lo lắng , hối tiếc.

Tố Vân ra ngoài đã lâu mà vẫn chưa thấy trở về. Vân Long nôn nóng định bước xuống giường. Tiểu Điệp đang đứng bên cạnh , thấy vậy liền khẽ lên tiếng .

-Thế tử muốn đi đâu vậy? Để nô tỳ giúp người!

Vân Long thấy nàng tuy đã nói vậy nhưng vẫn còn ngập ngừng khi tiến về phía nó. Trong lòng thầm hiểu Tiểu Điệp với chuyện đã xảy ra vẫn còn sợ nó lại một lần nữa chiếm tiện nghi với nàng. Khẽ cười lên một tiếng, Vân long nói.

-Ta nói là đã khỏe rồi mà. Sao mọi người vẫn còn xem ta như đang bệnh vậy hả.

Nói xong thì đã đứng xuống giường rồi. Vân Long chậm rãi bước ra ngoài. Nhưng chỉ ra đến cái bàn thì Tố vân đã trở lại. Vân Long hiếu kì nhìn nàng. Lúc đi tố Vân vẫn còn rất vui vẻ vậy mà khi trở về, dù nàng đã cố kìm nén nhưng từ trên khóe mắt vẫn còn vương vấn vài giọt lệ nóng hổi. Thần tình buồn bã lạ thường.

-Vân tỷ đã khóc sao?

Nó khẽ quan tâm hỏi. Tố Vân vội vội vàng vàng lấy tay áo lau mặt, khỏa lấp đáp.

-Không ! Tố Vân đâu có khóc. Long thiếu gia khỏe rồi, Tố Vân vui còn không kịp sao lại khóc chứ.

Nàng nói dối. Đến ngốc tử cũng hiểu được là nàng nói dối. Vân Long là một tiểu quỷ lanh lợi, nó đương nhiên đã nhận ra sự miễn cưỡng của nàng. Cảm nhận trong lời nói đó đầy ắp tâm sự, Vân Long quyết tâm gặng hỏi.

-Vân tỷ? Phải chăng tỷ có gì đang dấu ta.

Ánh mắt của Vân long khi hỏi phảng phất phát ra một cỗ khí vô sắc chi phối ý niệm của người đối diện.

Tố Vân đột nhiên rùng mình một cái. Nàng cảm thấy muốn nói ra tất cả những gì nàng đang suy nghĩ. Rằng tiểu thế tử của nàng, tiểu thiếu gia của nàng, tiểu lang quân của nàng, sắp phải đi đến một nơi rất xa , sẽ phải xa cách nàng.

Bấy lâu nay nàng đã quen với cuộc sống luôn có Vân Long bên cạnh. Nay hay tin nó sắp phải theo Vô Trần hòa thượng tới Linh ẩn Tự để học đạo , tự dưng trong lòng thấy mất mát một cái gì đó.

Vân Long đã ngưng lại cái nhìn rất lâu trên khuôn mặt nàng. Cảm thấy khuôn mặt đó không ngừng biến đổi nhưng tịnh lại không thấy nàng lên tiếng. Vân long ước đoán nàng đang phải đấu tranh nội tâm rất kịch liệt trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác thương yêu vô hạn đối với nàng.

Không ngờ kể từ sau khi luyện thành pháp quyết tu chân của Điệp tộc đối với mọi phương diện Vân Long cơ hồ đều đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Thấy tố vân mãi không nói gì, vân Long cũng không gặng hỏi nữa. Nó bước trở lại giường. Lúc này mới hơn giờ ngọ một lúc. Vân Long không thực sự cảm thấy buồn ngủ nhưng vẫn ngả mình trên giường.

Tiểu Điệp định lên tiếng nói một câu gì đó nhưng rồi lại im lặng. Phút chốc biệt phòng của Vân Long tĩnh lặng như tờ. Dù bên đó vẫn còn ba người nhưng tịnh không còn tồn tại một tiếng động nào nữa.

O0o

Canh ba vừa điểm . Vân Long khoan khoái từ trong mộng đẹp hồi tỉnh. Khuôn mặt vẫn còn đọng lại nét cười. Hai cánh tay của Vân Long đưa ra đã chạm vào một vùng nào đó rất êm truyền đến cho Vân long một cảm giác khoái cảm không thể nào so sánh được. Nó chỉ mường tượng được vùng không khí trong tay nó theo nhịp thở vẫn đều đều phập phồng tất yếu đưa đẩy bàn tay nó di chuyển theo.

Vân long thở nhẹ một tiếng, nó hơi nghiêng người nhìn sang thiếu nữ đối diện. Chỉ thấy tố Vân hai mắt khép hờ. Khuôn mặt xinh đẹp trong bóng tối vẫn phảng phất một màu hồng nhạt, nửa thân trên nàng đã không còn mặc gì, Bên dưới chí còn lại một chiếc quần sa màu trắng.

Vân Long nhờ có mục lục tinh tường từ mấy ngày nay nên khả dĩ có thể nhìn trong bóng tối . nó trông thấy ẩn hiện sau lớp quần sa là làn da trắng không thua gì bạch ngọc phảng phất một mùi hương thật lạ kì. Vân long nhất thời ngây ngốc , hai cánh mũi phập phồng không thôi thâu nạp mùi hương đó cùng dưỡng khí vào trong nội thể.

Chỉ cảm thấy đê mê không sao tả xiết.

Trong vô thức nó không biết rằng mình đã vừa di chuyển một cánh tay lần xuống bên dưới, thoáng chốc đã tới vùng tiếu yêu. Hành động này của vân long khiến tố vân thoáng run nhẹ một cái thân hình theo bản năng tự nhiên co lại. Vân Long lập tức giật mình thu ngay lại cánh tay quá quắt đang muốn tiến tới sâu hơn. Nhưng như một đoàn thiên binh khi đã xuất ra há chưa thu được thành quả nào đã lại rút binh về. Vân long không cam tâm, nhất là khí trông thấy Tố vân tuy có cảm ứng nhưng vẫn nhắm mắt tựa như đang ngủ. Hơi thở có phần gấp gáp hơn, và thân nhiệt trên cơ thể nàng cũng cao hơn bình thường.

Vân Long liền nhớ đến những họa hình trong mảnh lụa nọ. Tuy Tố Vân có hứa sẽ cho nó toại nguyện khi nó đủ tuổi thành nhân , nhưng vân Long căn bản lúc này đã bị ham muốn chế ngự hoàn toàn lí trí.

Cái cảm giác được hôn và ôm Tiểu Điệp trong lòng vẫn khiến cho nó mê loạn muốn được thử lại. Chỉ là không ngờ nó lại chọn Tố Vân mà thôi. Đối Với Tố vân, Vân long dĩ nhiên vẫn có một tình cảm đặc biệt, nó sẽ tuyệt đối không làm điều đó nếu như nàng phản ứng.

Nhưng Vân long đã nhiều lần dừng bàn tay trên dải thắt lưng của nàng Vân thấy nàng không có sự phản kháng nào là rõ rệt. Vân long do lần đầu tiên công thành không khó tránh khỏi cảm giác hồi hộp.

Hóa ra từ sau khi từ Điệp tộc trở về, vân long tuy vẫn là một tiểu hài mười tuổi nhưng tâm tính lại như đã già dặn đi năm năm. Nó cho rằng lúc này nó đã đủ tuổi thành nhân rồi nên có làm điều đó với nàng cũng là hợp lí. Vả lại nàng trước sau cũng thuộc về nó, nó có "quá đà " một chút cũng không hề gì.

Thật ra cũng khó trách, Vân long giống như bao người khác khi làm ra chuyện xấu đều viện ra một cái lí do chính đáng nào đó để mỗi khi tự vấn lương tâm không phải cảm thấy hổ thẹn. Chứ đâu cần quan tâm hay suy nghĩ xem người khác nghĩ gì về việc làm của mình.

Chỉ có điều con người vân Long tuy vô lại thật nhưng nó vẫn có một chút lương tâm. Do đó khi nó sắp luồn tay qua vùng không khí tiếp giáp giữa đai lưng và ngọc thể của Tố vân, tiến nhập vào vùng kì nguyên thần bí , thì ánh mắt cuảVân long vẫn ngước lên nhìn tố Vân quan sát phản ứng của nàng.

Nhờ đó nó thấy được dung diện của nàng vụt trở nên nhợt nhạt , thần tình có vẻ sợ hãi. Tuy hoàn toàn không phản kháng lại hành động xâm phạm cuả nó nhưng từ khóe lệ, một hạt minh châu đã kết lại. Vân Long vừa trông thấy hạt minh châu này lập tức dục vọng tan biến, trong lòng hối hận liền rút tay ra khỏi quần nàng. Nó chỉ nghĩ một khi nàng vẫn chưa tự nguyện nó sẽ tuyệt đối không lấn tới thêm.

Đây có lẽ là điểm tốt và đáng tự hào duy nhất mà nó có được.

Nhưng như thế chưa phải xong. Vân Long chỉ hứa với lòng là sẽ không xâm phạm nàng không có nghĩa là không được động đến nàng. Nó đã phân rõ ràng chỗ nào trên người nàng được động đến, chỗ nào không được động đến, chỗ nào có thể công qua.

Đối với một vị hoàng đế thì đất đai, và con dân chính là chủ quyền, có thể tùy nghi sử dụng, nhưng rõ ràng trong một quốc gia trong một lãnh thổ vẫn có một nơi ở tại đó mà không thuộc chủ quyền của hoàng đế. Ví dụ như đối với Đào Hoa Quốc này, Linh Ẩn tự chính là một nơi không thuộc về phụ thân của Vân long.

Tương tự, thân thể của Tố Vân, Vân long cũng tự cho phép mình xác lập chủ quyền trên đó. Và ngoại trừ nó ra sẽ không ai khác được phép động đến nàng. Nhưng sự phân chia của tên tiểu quỷ này phần nhiều có chút không thỏa đáng. Song đối với nó lại thực sự thoải mái vô cùng. Gần như bất cứ chỗ nào trên người nàng nó cũng tự cho phép mình có thể động đến. Và sự thực nó cũng đã làm vậy từ nhiều năm nay.

Duy chỉ có vùng thảo nguyên kì bí đầy mê hoặc nó là nó vẫn chưa có cách nào công qua. Ở đấy ngoại trừ là một bức tường thành kiến cố nó phải đối chọi thì nó còn phải đối mặt với hai thứ khác. Nước mắt của tố Vân và lương tâm của nó.

Chỉ nội một trong hai thứ đó thôi cũng đã đủ khiến nó công thành không dễ. Lần này công thành thất bại. Nó tuy đã có thể thắng được rào cản nhưng rốt cuộc cũng không thể thắng được lương tâm và nước mắt của nàng. Vân Long tự nhủ sau này muốn xuất binh một lần đạt được thắng lợi thì cần phải kinh qua nhiều lần trận mạc, tích lũy kinh nghiệm dần dần mới mong có được khả năng.

Nhân lúc đang trên đà thuận lợi , rào cản do Tố Vân đặt ra đã bị gạt bỏ. Vân long thất bại ở thành trì trọng yếu liền chuyển sang thành trì cấp độ hai. Nó nhất định phải hôn được nàng. Vân long đã quyết tâm. Nó tin tưởng với thiên binh mà nó tạo ra trong lòng tuy khí thế có suy giảm đi đôi chút nhưng công phá thành trì này chắc không mấy khó khăn.

Vân Long do có suy nghĩ vậy nên đã ngay lập tức chứng tỏ bằng hành động. Nó áp sát Tố vân rất nhanh, mặt đối mặt ở cự li gần. Vân long trông thấy nàng đang khép hờ mắt. Vẻ mặt mỹ lệ vô cùng thực sự khiến lòng người rung động.

Vân Long không chịu được nữa khẽ kêu lên một tiếng trong tiềm thức. Đạo dùng binh tối trọng phải thần tốc, Vân long tuyệt không muốn kéo dài một giây phút nào thêm. Cái miệng nó đã nhanh cho chóng nhoài tới áp vào miệng của tố vân.

Do đã một lần kinh qua với Tiểu Điệp, vân Long không quá bỡ ngõ khi toàn thân lan truyền một cảm giác như điện xẹt. Một vị ngọt lan nhanh trong đầu lưỡi nó , phút chốc đã khuyếch tán ra toàn cơ thể.

Tố Vân vẫn tịnh không mở mắt , yếu ớt phản kháng. Nhưng trước sức tấn công ào ạt của Vân Long, nàng đã hoàn toàn chịu trận.

Vân long mặc nhiên vòng tay quấn chặt lấy tiếu yêu của nàng. Cái miệng quái ác quyết không rời đôi môi ngọt ngào của nàng dù là một khắc.

- ừm!

Tố Vân không ngừng kích động đã bật lên tiếng rên khe khẽ.

Vân Long sung sướng đê mê hưởng thụ cái cảm giác tuyệt diệu so với lần cùng Tiểu Điệp quả thật có chỗ hơn hẳn.

Lúc này nó chỉ muốn thời gian trôi thật chậm.

Nhưng rồi Vân Long bỗng cảm thấy một vị đắng đắng trong miệng nhất thời ngây ngốc. Đôi bàn tay từ từ nới lỏng. Thân hình cũng đã dịch chuyển ra xa.

Nó ngước mắt nhìn Tố vân chỉ thấy từ đôi mắt đẹp đang nhắm lại của nàng chảy ra đôi dòng lệ. Chính những dòng lệ này vào miệng nó, nó mới cảm thấy đắng đắng.

Nàng đã khóc. Vân Long không khỏi hiếu kì. Tự dưng nó lại thấy mình như có lỗi. Hoàn toàn buông tay khỏi người nàng, Vân Long chán nản nghĩ.

-Chỉ còn thiếu chút nữa ta đã thành công rồi sao Vân tỷ lại khóc nhỉ?

Dư âm của khoái cảm lâng lâng vẫn còn lởn vởn đâu đó trong thần thức của Vân Long . Khuôn mặt nó hiện đầy vẻ hối tiếc.

Vân Long ngẫm nghĩ một hồi đoạn trùm mềm lên đầu. Lúc nó bắt đầu ngủ trở lại, Tố Vân bỗng mở mắt ra nhìn nó. Cái nhìn như ẩn chứa biết bao tâm sự kìm nén , khuôn mặt đột nhiên phảng phất nét u uẩn khó tả.

-Long Thiếu gia ! Người đừng bao giờ quên Tố Vân nha!

Mấy ngày sau đó , Vân Long chỉ nằm lì trong phòng. Nó mặc dù đã hoàn toàn khỏe mạnh nhưng lại không muốn đi đâu. Tố Vân và Tiểu Điệp vẫn thường ở bên cạnh chăm sóc.

Vô Trần hòa thượng đã lưu lại trong cung được mười ngày nên cũng ngỏ lời cáo từ hoàng thượng. Hoàng thượng vốn dĩ muốn lưu người lại lâu hơn cũng là để tranh thủ gần gũi với Vân Long khi nó vẫn còn có thể ở lại hoàng cung nhưng thấy không còn lí do nào thỏa đáng để níu kéo, đành đồng ý để hòa thượng và Vân Long ngay chiều nay sẽ lên đường tới Linh Ẩn Tự.

Chỉ là đến giờ Vân Long vẫn chưa hay biết là nó sắp phải rời cung , đến một nơi rất xa. Bởi chuyện nó phải tới Linh Ẩn Tự nhờ các hòa thượng tiêu trừ ma khí trong người, chỉ có song thân nó và Tố Vân biết.

Hoàng hậu khi hay tin đã khóc liền mấy ngày khiến cho hoàng thượng phải tốn bao nhiêu khăn tay lau nước mắt chongười. Tố Vân thì không lãng phí như vậy. Nàng chỉ nén nước mắt trong lòng. Xuất hiện trước mặt Vân long nàng tịnh không dám biểu lộ thần tình u uẩn. Nhưng không ngờ Vân Long tiểu quỷ vẫn cảm nhận ra.

Nhất là những khi chỉ có hai người trên giường, nó vẫn ngó nhìn trộm nàng. Từng giọt lệ châu óng ánh ngưng kết thực sự từ mấy ngày nay khiến nó không cách nào an tâm được. Vân Long cũng không còn hứng thú công thành nữa. Nó không ngừng suy nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây. Sau cùng Vân Long quyết định sẽ đi hỏi thẳng nàng.

O0o

Tố Vân đã ra ngoài từ sáng sớm. Không nói Vân Long cũng biết nhất định là nàng vào cung để gặp mẫu hậu. Nó liền đẩy cửa bước ra . Tiểu Điệp muốn theo nhưng Vân Long nhất định không chịu nói nó chỉ muốn được ra ngoài ngắm cảnh một mình.

Từ tiểu phủ của nó tới hoàng cung không quá xa, lúc này mặt trời đã di chuyển lên khá cao. Dương quang không còn nhạt nhòa như buổi sớm. Từng tia nắng dịu nhẹ hắt qua kẽ lá phảng phất lên nhân ảnh của Vân Long. Nó bỗng thấy trong lòng có gì đó rất khó chịu.

Vân Long đột nhiên chuyển hướng, không tới hoàng cung nữa mà đi vòng ra phía sau núi. Tiểu phủ của nó tiếp giáp với một ngọn núi nho nhỏ, trên núi chính là cánh cửa dẫn đến thảo nguyên kì bí ngày ngày nó vẫn hay lui tới. Con đường đi như không còn quen thuộc nữa. Nó nhớ ra đã mấy ngày không tới đây rồi.

Không hiểu sao mỗi khi tới đây nó lại có một cảm giác thật lạ. Một nơi nào đó trong cơ thể nó như phát sinh một thôi lực hấp dẫn nó bước đi. Nó tuyệt không sao phản kháng được. Tựa hồ như đằng trước mặt đang có điều gì đó chờ đợi nó, nhưng khi nó tới nơi thì lại chẳng có cái gì.

Nó bắt đầu hoài nghi cảm giác của bản thân.

Bỗng nó nhăn tít mày lại. Ngưng thần nghe ngóng. Nó nghe thấy một loạt tiếng động mơ hồ vang lên từ phía sau.

-Ai!

Vân Long quát lớn một tiếng nhưng không thấy có thanh âm hồi đáp. Nó bực bội gắt.

-Bổn thiếu gia không biết các ngươi là ai nhưng nếu còn theo bổn thiếu gia nữa thì đừng trách bổn thiếu gia không khách khí.

Vân Long đang có tâm trạng không thoải mái lên thật khốn thay cho kẻ nào đó động vào nó lúc này. Tiếc rằng đám người phía sau, hay con vật gì đó phía sau không để tâm tới lời cảnh tỉnh của nó vẫn gây ra những tiếng động.

Sự thể làm Vân Long nộ khí dâng cao cực điểm tâm trạng kìm nén mấy ngày liền bộc phát như nước vỡ bờ, liền chiếu theo pháp quyết của điệp tộc khởi lên một đạo quang mang vô sắc từ trong nội thể lập tức hất về phía sau.

Chỉ nghe thấy tiếng bạo phong vang lên một loạt những tán cây rung chuyển. cát bay đá chạy ào ào trôi qua Vân Long về hướng ngược lại.

Vân Long khuôn mặt khẽ cười châm biến ngó ra sau. Trong lòng có thoáng chút hoan hỉ. Không ngờ cái pháp quyết gì đó mà nó học được lại hữu dụng đến Vậy!

Vân long không khỏi tự tán thưởng bản thân mình.

Cơn bạo phong cuối cùng cũng qua đi, Vân Long trông thấy lá cây xung quanh rơi xào xạc, từng đám bụi đường tản mác ra khắp phía. Nhưng từ trong đám bụi đường, xuất hiện một con tiểu cẩu, đang giương ánh mắt sáng rực ra nhìn nó.

Vân Long thấy ánh mắt của tiểu cầu này có phần bất mãn thì thấy ngạc nhiên. Loài tiểu cẩu thông thường nó biết thường dù có lớp lông màu gì đi nữa nhưng mắt của nó nhất định phải là màu đen, nhưng con tiểu cẩu này hai con mắt lại trắng như tuyết. Lớp lông cũng như được kết thành những hạt tuyết. Cảm giác hình dạng bên ngoài tuyệt đối không tầm thường.

Vân Long trộm nghĩ con tiểu cẩu này phải gọi là Tuyết Linh cẩu mới xứng. Trong lòng vừa kì quái vừa có phần thú vị. Sự xuất hiện của Tuyết Linh Cẩu vô hình chung đã giúp nó vơi đi phiền muộn.

Thế nhưng tuyết linh cẩu lại trao cho nó một cái nhìn không mấy hảo ý. Vốn dĩ Tuyết Linh cẩu là một trong tam đại thần thú , nó cư ngụ ở thảo nguyên này đã lâu lăm. Chẳng qua lần này cảm ứng được một nguồn sức mạnh rất đáng sợ phảng phất trong hư không nên lấy làm kì quái , muốn xem thử nguồn sức mạnh này từ đâu đến. Ai ngờ chỉ vừa mới chui ra đã bị Vân long phát hiện, lại còn gọi bạo phong làm bay mất cái chân gà nướng nó đang gậm dở.

Phải biết nó đã ngủ liền mấy trăm năm chỉ vừa tỉnh dậy. Cái chân gà này vốn dĩ là được người hầu trong vương phủ làm cho vân Long , nó đã câu được từ trong tiểu phủ. Không ngờ miếng ăn đã kề miệng mà còn bị giật mất hỏi sao nó nhìn Vân Long không tức giận cho được.

-Lão tử không đè ngươi ra vặt lấy cái chân của ngươi đem nướng thì lão tử không phải là loài cẩu

Tuyết Linh Cẩu nghĩ trong đầu liền tiến tới gần Vân Long gầm gừ. Vân Long căn bản không hiểu được suy nghĩ của Tuyết Linh cẩu, bất quá nó trông thấy tuyết linh cẩu nhìn nó như nhìn kẻ thù không đụng trời chung thì khẽ cười.

-Hây!...tiểu cẩu...không phải nhìn bổn thiếu gia như vậy chứ?

-Hừm ! lão tử đã mấy trăm tuổi rồi mà tên tiểu tử miệng còn hơi sữa như ngươi lại dám gọi ta là tiểu cẩu hả. Ta phải vặt nốt cái chân của ngươi mới cam.

Tuyết linh cẩu nghĩ đã tiến thêm một bước.

Vân Long vẫn yên vị, một tay ve cằm ngẫm nghĩ .

-Không biết với tuyết cẩu thì nên ăn với gia vị gì mới ngon đây nhỉ?

Thì ra Vân Long đã sắp sẵn gia vị cho tuyết cẩu trước mặt. Con tuyết cẩu này tuyệt đối sẽ có mùi vị không giống với loài cẩu thông thường. Nó chỉ nghĩ đến con cẩu này mà đem nướng lên thì...híc chỉ nghĩ thôi mà nó đã thèm đến chảy nước dãi.

-Lão tử nguyền rủa cả tổ tông mười tám đời nhà ngươi. Dám nghĩ đem lão tử đi nướng. Bổn lão tử phải vặt nốt cái cổ của ngươi xuống.

Không ngờ suy nghĩ của Vân long lại bị tuyết linh cẩu này cảm nhận được. Tuyết cẩu tức tối gầm lên một tiếng. Chỉ thấy âm thanh ba động tầng tầng phản xạ ra sắc khí kinh người làm toàn bộ đất dưới chân rung chuyển.

Vân Long thấy vậy thì sợ quá liên tiếp xua tay.

-này...này..ngươi không cần phải vậy chứ.

Một mảng đất lớn dưới chân Vân Long đã sụt xuống. Vân Long cả kinh liền bắt quyết kêu lớn một tiếng.

-Lão phong thần!..lão phong thần....

Nó gọi mấy lượt nhưng vẫn không thấy gì trong khi hai chân nó bắt đầu lún sâu. Vân Long càng thêm kinh hoảng lại kêu lớn .

-Lão phong thần!...Lão phong thần!

Tâm linh kết nối nhiều lần, Vân Long mới nghe thấy được tiếng uể oải đáp trả của phong thần.

-Làm gì mà tiểu oa nhi lại réo tên ta như vậy! chẳng phải ngươi vừa gọi ta rồi mà.

Vân Long mừng rõ nói gấp.

-Nhanh!..nhanh kéo ta lên!

Vân Long vừa dứt lời bỗng thấy một cơn gió bất thần xuất hiện luồn lách dưới chân nó. Một lực hút vô bì kéo nó bay lên . Vừa hay lớp đất dưới chân nó lại tiếp tục lún xuống. Vân Long tuy thoát nạn nhưng lại không ngừng nhăn mặt, khịt khịt mũi liên hồi.

-Phong thần.! Lão không phải lại vừa đi uống rượu đấy chứ.

Quả nhiên từ trong ngọn gió, hương tửu tỏa ra ngào ngạt, một tiếng cười hềnh hệch đáp lại lời của Vân Long.

-Ta chỉ uống có một ít....mà không phải tiểu quỷ ngươi tiếc rượu đó chứ! Đừng quên hôm trước ngươi hứa với ta giúp ngươi hôn được tiểu nha đầu sẽ tặng ta mấy vò rượu trong tiểu phủ. Ta chỉ là lúc này mới lấy phần công đáng được hưởng mà thôi..he..he..!

Vân Long nghe vậy chỉ biết cười khổ. Nó căn bản mới chỉ giao hảo với Phong thần không lâu. Thì ra khi còn ở Điệp Tộc Vân Long học được pháp quyết gì đó cộng thêm trong nội thể của nó lại có sẵn năng lượng của xá lị vì thế mới có thể dễ dàng kết giao được với Phong thần. Hơn nữa Vân Long còn được nghe Phong thần nói, một lúc nào đó nó cũng có khả năng triệu mời được thánh hoa tiên nữ.

Vân Long chính là nhiều lần nhờ vào Phong thần mới thoát nạn. Tuy một người đang tồn tại trong hiện thực, một người phiêu phiêu bất định không phân rõ gianh giới, nhưng tình cảm có thể được xem là hảo bằng hữu của nhau.

Trong lúc vân Long và Phong thần còn đang hàn huyên. Tuyết linh Cẩu thấy Vân Long thoát nạn, trên không trung lại hình thành một cơn gió lạ thì kinh hãi.

-Tiểu tạp chủng này lại có phong thần tương trợ.

Vừa nói nó khẽ hừ lên một tiếng lớn thân hình đột nhiên bắn đến thân ảnh của Vân Long. Vân Long chỉ cảm thấy một cường đại khí lực đang ập đến nó. Trong lòng lập tức đại kinh , liền nói lớn với lão phong thần.

-Chạy thôi!

Vân long khoát tay, thân ảnh như nhập vào cơn gió phút chốc bay tản ra xa. Nhưng tốc lực của Tuyết Linh Cẩu quả thật đáng kinh ngạc. Vân long chạy một hồi đã ra đến thảo nguyên mà vẫn không làm sao thoát được tuyết cẩu. Hơn nữa khoảng cách ngày càng bị rút ngắn dần.

Vân Long thấy vậy thì hậm hực trách.

-Phong thần! sao lão chạy chậm thế. Ta hồ nghi không biết lão có phải là phong thần không nữa.

Từ trong ngọn gió phong thần khổ sở đáp.

-Thì tại ta cũng già rồi mà. chạy như vậy là may. Oa nhi ngươi còn kêu ca nỗi gì.

Vân Long không phục nói.

-Lão đường đường là phong thần há không bằng một con tuyết cẩu. Chuyện này mà đồn ra xem thánh hoa tiên nữ gì đó có còn xem lão vào mắt không?

Cơn gió đang bay đột nhiên chững lại kéo theo thân hình của Vân Long cũng chững lại theo.

-Sao lão lại dừng lại...chết rồi tuyết cẩu đuổi tới nơi rồi...

Vân Long hốt hoảng nhìn vào bóng tuyết cẩu đã dần tiếp giáp. Phong thần vẫn không di chuyển mà lại hỏi vân Long.

-Oa nhi! ngươi dám xem thường ta hả?

Vân Long không ngờ lão lại hiếu thắng đến vậy, bị một câu nói của nó chọc giận cũng muốn làm anh hùng. Anh hùng gì nữa, ở đây đâu có mỹ nhân cho lão thể hiện. Hừm.

Vân Long hừ nhẹ một tiếng không cách nào khác là nhìn thẳng vào ánh mắt giận dữ của Tuyết cẩu nói.

- loài tiểu cẩu chết tiệt hại bổn thiếu gia chạy mệt muốn đứt cả hơi ta. Lại đây bổn thiếu gia sẽ làm thịt ngươi!

Nói rồi xắn xắn ống tay áo kéo đến cùi chỏ , thân hình vẫn ngưng lại trên không , một tay đã chống ngang thắt lưng. Dáng vẻ lúc đó vừa ngang ngạnh lại vừa hào hùng.

Tuyết cẩu thấy vô cùng ngứa mắt nhưng vì còn ngại lớp phong vân đang lờ mờ bao bọc quang thân vân Long vẫn chưa dám tấn công.

Vân Long thấy Tuyết cẩu vẫn đứng im lặng thì khẽ cười.

-Hi...hi...ngươi sợ rồi à! Ài!..bổn thiếu gia cũng không phải loại người tàn ác gì, tạm tha cho ngươi đó. Đừng có mà đuổi theo bổn thiếu gia nữa bằng không thì....

Vân Long chợt quay người khẽ giục lão phong thần .

-Chạy thôi!

Ai ngờ ngọn gió bao quanh Vân Long vẫn không buồn di chuyển ,tịnh như núi thất. Vân Long thấy vậy không khỏi cười khổ trong lòng.

-Lão đúng là sĩ diện hão.?

Tuyết cầu đã đo lường được thực lực của Phong thần thấy bất quá không hơn được mình bao nhiêu liền hừ lên một tiếng.

-Hừm!

Bốn chân cùng lúc thần tốc lao về phía vân Long. Vân Long thất kinh không biết phải chống đỡ như thế nào đành khua tay loạn. Nó căn bản chỉ biết vận dụng mỗi pháp quyết để kết nối tâm linh với Phong thần chứ còn chiêu thức võ công nó lại không biết.

Tuy nhiên chợt nhớ ra một vài chiêu của Dương Phi Tuyết xử dụng trước đây, Vân Long đành miễn cưỡng đẩy ra . chỉ thấy tuyết cẩu phún ra một cỗ hàn khí băng lãnh. Dù chưa tiến nhập nội thể vân Long nhưng nó đã cảm thấy lạnh run.

-Úi Cha mẹ ơi!..híc...híc...

Vân Long không ngừng kêu lớn. Cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Phong thần lúc này mới ra mặt. Mượn cái cất tay của Vân Long tạo ra lớp lớp bạo phong thổi bay đi hàn khí đang tiến đến. Dư Phong còn thừa cơ cuốn tuyết cẩu xuống dưới gần ba trượng.

-Muốn thổi lão tử đi đâu có dễ vậy!

Tuyết cẩu nhanh chóng quay trở lại vị trí cũ tiếp tục phún xuất hàn lãnh vô bì. Vân Long lúc này chỉ thôi động tâm ý để mặc cho Phong Thần chiếm nhập thể xác giao chiến với Tuyết Cẩu. Nó trông thấy phong thần phân khai bạo phong thành hai hướng, một nghênh đón hàn khí, một luồn ra sau tập kích Tuyết Cẩu.

Mắt thấy Tuyết Cẩu sắp bị bạo phong kích trúng, Vân Long cảm thấy khoái chí xém chút đã kêu lên thành tiếng. Phong thần thấy lực bất ổn liền kêu lớn.

-Oa nhi! Không được làm ồn!

Vân Long thấy vậy thì im chỉ ngắm nhìn quan sát. Phong thần càng lúc càng chiếm thế thượng phong. Đánh cho Tuyết cẩu quay tròn liên hồi. Nhưng con tuyết cẩu này quả nhiên là thần thú, thần lực cũng thật sự kinh nhân. Sau nhiều lần bị quăng quật vẫn không hề gì.

Phong Thần ngược lại, đánh một hồi thấy không hạ được Tuyết cẩu đã bắt đầu chậm lại. Tuyết Cẩu chờ thế liền vùng lên. Mấy lần tứ chi của nó đã chạm vào y phục của Vân Long. Tuy không phương hại gì nhưng y phục đã rách tơi tả.

Vân Long không mấy hài lòng, nhịn không nổi mở miệng mắng lão Phong Thần.

-Lão sao để tiểu cẩu xé nát hết y phục của ta...ôi còn gì là cái áo mới may nữa.

Vân Long nghĩ đến cái áo mà vân tỷ vất vả thức ngày thức đêm đan cho nó phút chốc đã bị Tuyết Cẩu xé vụn, tự nhiên nộ khí xung thiên. Thiếu điều không có cái gì lúc này để cho nó khai hỏa. Nó đành phải lấy phong thần làm đối tượng chút giận , không ngừng chửi mắng lão thậm tệ.

-Cái lão mất dịch...lão mà còn để lần nào như thế nữa để xem ta có đi thỉnh thánh hoa tiên nữ lên xem thể trạng thảm hại của lão lúc này không?

-Oa nhi ngươi dám!

Phong thần từ thế chủ động giờ chuyển sang bị động chống đỡ vô cùng vất vả, giọng quát mắng Vân Long như không còn hơi sức. Lớp phong vân bao quanh người nó lúc này đã suy yếu vô cùng.

Vân Long không quan tâm vẫn câng câng nét mặt.

-Lão thử xem bổn thiếu gia có dám không?

Phong thần tức tối quát.

-Ngươi tin ta để mặc oa nhi ngươi cho con tiểu cẩu làm bữa điểm tâm không hả? Còn ăn nói hàm hồ nữa thì ta mặc kệ ngươi đó.

Vân Long xưa nay chưa từng bị người khác đe dọa nên dĩ nhiên không biết sợ, nó thản nhiên đáp lời phong thần.

-Lão dám làm vậy thì bổn thiếu gia cũng mặc kệ lão phiêu phiêu vô định luôn. Nói xem không có bổn thiếu gia kêu lão lại liệu lão còn phải bay tản mạn trên thiên không đến bao giờ. Hay lão muốn quay lại cuộc sống nhàm chán như trước. Lão đừng quên bây giờ ở Điệp Tộc ngoại trừ bổn thiếu gia không ai khác có thể dung nạp sinh mệnh cuả lão.

Vân Long nói không sai. Phong thần trước đây vốn chỉ là một cái hắt hơi của thiên đế trôi xuống bên dưới tạo thành cơn gió qua ngàn năm tu luyện cuối cùng cũng giữ lại một chút sinh mệnh nhỏ nhoi. Nhờ có pháp quyết của Vân Long kêu gọi sinh mệnh của lão mới có thể tích tụ theo vào tiềm ẩn trong nội thể của vân Long.

Tuy chỉ mới tiềm nhập trong nội thể Vân Long được ít ngày nhưng quả thật cuộc sống mấy ngày đó đối với lão hơn hẳn so với một ngàn năm sống vất vưởng trước kia.

Khốn thay trên thế gian này người duy nhất còn có thể dung nạp được sinh mệnh của lão lại chỉ có thể là Vân Long chứ không còn ai khác. Nên đối với Vân long lão dù có giận cũng tuyệt không thể để nó bị phương hại.

Tiểu Quỷ Vân Long khả dĩ có thể biết được điều này đó là khi nó vẫn còn ở Điệp Tộc tu luyện. Chính Hồ Điệp muội đã chỉ cho nó biết rất nhiều điều về một cái thế giới thần kì mà lúc trước nó không hề tin. Còn tự cười cho đó là những điều nhảm nhí. Không ngờ chính nó lúc này lại đang chịu ảnh hưởng của những điều nhảm nhí đó.

Nghĩ lại chuyện xưa Vân Long bất chợt mỉm cười.

-Oa nhi ! ngươi còn cười được hả!

Vân Long lặng thinh không đáp. Ánh mắt tròn xoe lúc này lại đang quan sát Phong thần giao đấu với Tuyết Cẩu. Lão Phong thần quả có khá hơn, sau câu dọa của vân Long đã chiến đấu hừng hực đầy khí thế hơn trước. Cuồng phong do lão tạo ra lúc này uy lực cũng hơn hẳn chứ như lúc mới rồi thực sự không đuổi được ruồi.

Tuyết cẩu phún ra băng khí xem ra vẫn còn lợi hại. Không khí xung quanh đã lớp lớp đông cứng hình thành một cầu băng bao quanh cả Vân Long vào bên trong. Vân Long nhờ có phong khởi hộ thân nhất thời không còn bị khí băng uy hiếp.

Nó trông thấy phong thần đột nhiên hô lớn một tiếng.

-Phong Vân biến!

Một trận bạo phong lớn như từng thấy từ trong cầu băng thốc ra.

-lách....tách.....

Cầu băng bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt. Băng tan tứ tung. vô số những tia băng mỏng manh giống như bầy ong vỡ tổ phóng ra.

Chỉ cảm thấy một khoảng đất rộng nơi thảo nguyên bắn ta vô số tia băng khí sắc bén. những cánh hoa yếu ớt nằm trên tuyến trình của những tia băng này không tránh khỏi bị cắt thành muôn điểm nhỏ rũ xuống.

Trông thấy cảnh tượng này, vân Long trong lòng thầm kinh hãi. Uy lực của Phong Vân biến lợi hại phi thường. Không ngờ cái lão phong thần mất dịch này vẫn còn dấu nghề. Vân Long không sao chịu được khẽ kêu lên một tiếng.

-Lão mất dịch...Lão có chiêu lợi hại thế này sao không dùng sớm...hại bổn thiếu gia mất tiêu một cái áo đẹp...

Phong thần không đáp. Vân Long trông thấy phong vân vẫn còn tàn mác trong không trung như muốn gom những mảnh băng lại không cho chúng có thể khuyếch tán xa hơn nữa. Đến lúc này nó mới trông thấy thảm trạng của những khóm hoa. Cánh hoa rơi loạn, từng cành hoa khẽ rung rinh như đang run lên bởi phong lãnh.

-Thật tội nghiệp!...Ài!

Vân Long đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài của Phong thần. Nó ngẫm nghĩ một hồi bỗng hiểu ra cơ sự. Nguyên ủy Phong thần đang lo lắng sẽ bị thánh hoa tiên nữ khiển trách vì hành vi xâm hại đến chúng nhân trong bách hoa giới của nàng.

Trong lòng không khỏi cười thầm. Vân Long định bụng chọc thêm cho lão vài câu nữa liền nói.

-Không ổn...không ổn.. lão mất dịch..ta thấy lần này lão chết rồi...

Phong thần hậm hực quát.

-Tất cả cung chỉ tại oa nhi ngươi sinh chuyện...!

-Hây!...là lão làm sao lại trách bổn thiếu gia. Bổn thiếu gia đang định thỉnh cầu giúp lão với thánh hoa tiên nữ nhưng thấy lão nói vậy thì thôi vậy. Không lão lại bảo bổn thiếu gia sinh sự lôi thôi.

Vân Long vừa cười cười nói nói, thần tình đủ mười là đang pha trò. Phong thần thì ảo não không sao tả.

-Oa nhi! Ngươi nói phỏng có ích gì. Chắc ngươi chưa được nghe tiểu hồ điệp nhắc đến nàng. Nàng tính khí thất thường , xưa nay làm chuyện gì cũng tùy hứng. Hơn nữa nàng không giống ta phải lệ thuộc vào oa nhi ngươi. Thử hỏi ngươi lấy gì mà bắt nàng phải nghe theo ngươi chứ?

Vân Long ngưng cười, vỗ ngực đáp.

-Hây lão nói vậy là xem thường bổn thiếu gia quá! Để bổn thiếu gia thỉnh nàng lên cho lão coi.?

Vân Long nói rồi liền vận pháp quyết. Chỉ thấy một tầng sắc quang mang tản mạn trong thiên không một mùi u hương dễ chịu vô cùng. Lão Phong thần ở gần đó vừa ngửi thấy u hương này bỗng phấn khích. Phong ảnh tham lam đã hóa thành một cấu xoáy hút những hương thơm này không cho thoát ra.

Vân Long thấy vậy thì khẽ cười.

-Lão Phong thần mất dịch...lão làm vậy bổn thiếu gia làm sao thỉnh được tiên nữ lên đây.

Phong thần mơ màng đáp.

-Oa nhi ngươi đừng vọng tưởng. Lần trước thánh hoa tiên nữ là nể mặt tộc điệp mới giúp ngươi một lần lên đỉnh núi tuyết. Giờ ngươi có vận cái pháp quyết đó cả ngày cũng chẳng thỉnh được nàng lên đâu!

Vân Long không tin cố vận nhưng quả thật một hồi vẫn không thấy gì. Trong lòng bỗng phát sinh sự bất mãn.

-Thánh hoa tiên nữ gì chứ! Lão mất dịch chờ xem...sẽ có lần bổn thiếu gia không chỉ thỉnh nàng lên được mà còn hôn nàng trước mặt lão...lúc đó xem lão tức sẽ như thế nào nhỉ....hi...hi..

Vân Long nghĩ vậy thấy khoái trá vô cùng, đã cười thành tiếng.

Phong thần đột nhiên tỉnh ngộ hồ nghi hỏi nó.

-Oa nhi! Ngươi lại nghĩ bậy bạ gì rồi phải không?

Vân Long chối đáp.

-Bổn thiếu gia nghĩ bậy bạ gì chứ...lão đừng suy bụng ta ra bụng người...

Phong thần cười.

-Ngươi không cần phải nói quanh co. Cứ nhìn bộ mặt đang đắc ý của ngươi là biết. Lúc ngươi hôn tiểu nha đầu đó chẳng phải cũng có vẻ mặt thế này sao...ta dám khẳng định là ngươi.....

Bỗng Phong thần quát lớn một tiếng.

-Ngươi không phải đang nghĩ đến Thánh Hoa Tiên nữ của ta chứ..! oa nhi quỷ...ngươi dám có ý nghĩ bậy bạ với nàng ta sẽ ném ngươi xuống mười tám tầng địa ngục...

Vân Long thấy lão hoảng sợ thực không nén nổi tiếng cười.

-Ha...Ha...!Xem lão kìa...thánh hoa tiên nữ đâu đã thuộc về lão mà lão đã tỏ rõ chủ quyền rồi....nhưng lão yên tâm bổn thiếu gia sẽ không ép buộc ai cả...tuy nhiên nếu có người tự nguyện thì khó nói lắm nha!...ha...ha...

-Khói nói cái đầu quỷ nhà ngươi. Tiểu quỷ ngươi đi chết đi!...

Vân Long thực sự đã mấy ngày này mới được cười một trận vui vẻ như vậy. Trong lòng thấy thoái mái không tả nổi. Ngược lại phong thần với tiểu quỷ này đã bắt đầu cảnh giác. Bỗng nhiên không thấy an tâm. Rõ ràng mới ở trong nội thể của Vân Long không lâu nhưng thành tích bất hủ của tên tiểu quỷ này lão đã nghe nhắc đến.

Số lượng mỹ nhân bị nó xâm phạm nhiều không thể kể xiết, và con số dự tính sẽ được nhân lên từng ngày. Mức độ dĩ nhiên cũng sẽ cao hơn.

Vân Long sau khi cười một trận thỏa thê, bỗng lúc này mới nhớ đến tuyết cẩu liền ngoảnh sang lớp phong ảnh bên cạnh hỏi .

-Phong thần!..Lão nói xem con tuyết cẩu đó liệu còn có thể sống được không?

Phong thần không dấu nổi sự tự hào nói.

-Phong thần biến của ta đã xuất ra há lại không giết được một con tuyết cẩu tầm thường đó sao. Giờ này có khi nó đã tan xác rồi cũng lên.

Vân long khịt khịt mũi.

-Lão nói mà không biết ngượng. Bổn thiếu gia thấy lão suýt nữa thì bị con tuyết cẩu tầm thường đó hại cho không còn mệnh. ở đấy mà ba hoa...

Phong thần cười.

-Đánh xong rồi thì tiểu quỷ oa nhi ngươi cũng phải cho ta ba hoa một hồi chứ.

-Đi...đi...!

Vân Long chợt nói.

Phong thần liền hỏi.

-Đi đâu!..ta giờ chỉ muốn ngủ thôi. Oa nhi ngươi không phải đánh nên dĩ nhiên là không thấy mệt. Ta thì mệt đứt hơi rồi nè!

Vân Long bĩu môi.

-Thế mà có người vừa khoe mình tài giỏi xong đó, rõ là...không biết xấu hổ.

Phong thần mặc kệ vân Long rỉa móc tự triệt thoái phong ảnh chuẩn bị chui vào trong nội thể của vân Long. Vân Long thấy vậy thì tức tối dậm chân.

-lão mất dịch lão cứ ở đó mà ngủ. bổn thiếu gia đi tìm xác tuyết cẩu nướng, tới lúc đó lão đừng có mà thò mặt ra xin.

Không thấy Phong thần đáp. Vân long liền khua chân bước đi. Hai mắt không ngừng khám xét khắp nơi, một hồi cũng không thấy vết tích nào của Tuyết cẩu. trong lòng thầm nghĩ.

-Không khéo tuyết cẩu này đã bị đánh cho tan xác. Thật uổng phí!

Vân Long lúc này cũng đã thấy mệt liền tìm đến một hốc cây ngồi tránh nắng. Khuôn mặt nó đã lấm tấm những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu. Vân Long cảm thấy khát nước vô cùng. Bỗng dưng thấy nhớ đến Hồ Điệp.

-Giá như có hồ điệp muội ở đây thì thật hay...?

Vân Long thốt lên bỗng mơ hồ nghe thấy một tiếng thở nhẹ, trông giống với tiếng thở của một nhân vật nào đó đang bị nội thương. Hiếu kì vân Long liền mon men tìm đến nơi phát ra tiếng thở. Nó đi vòng qua một lượt mấy tán cây cuối cùng cũng tới một cái hang đất nhỏ. Ước chừng chỉ vừa lọt người nó chui vào.

Vân Long do dự một lúc rồi cũng chui vào. Rõ ràng từ sau lần trở về từ Điệp Tộc, Vân Long đã can đảm hơn rất nhiều.

Chỉ thấy cái hang này khá là quanh co. Chui vào trong lập tức có cảm giác như đang xuống đến một vùng đất đầy khí u linh vô cùng đáng sợ. Vân Long xém chút đã bỏ chạy. Nhưng vì tò mò muốn xem chủ nhân của cái hang này là ai nên vẫn còn lán lại.

Dương quang bên ngoài không cách nào chui lọt vào đây. Vân long chỉ có nhờ vào một điểm sáng mơ hồ trước mặt để cất bước. Nó đi cũng được khá lâu mà vẫn chưa tới được điểm tận cùng của cái hang này. vân Long càng lúc càng thấy lạnh.

Bỗng một luồng khí lùa ra từ trong hang ập tới nội thể của vân long. Toàn thân nó lập tức băng lãnh ngay tại trận. Vân Long trong lớp băng bao bọc quanh thân vẫn hé miệng thốt.

-Phong Thần!

Vân long muốn gọi lão nhưng chợt nhớ ra lão đã chui vào trong nội thể của mình. Hiện giờ vân long đang bị đông cứng không cách nào khởi phát pháp quyết để triệu lão. Vân Long chỉ còn biết sợ hãi nhìn về phía trước.

Một đạo ảnh toàn thân trắng như tuyết từ từ di chuyển về phía vân Long. Vân Long lúc này đã trông rõ đạo ảnh đó là Tuyết cẩu.

-Vậy là Tuyết cẩu vẫn chưa chết!

Vân Long lo sợ tuyết cẩu sẽ dùng nó làm món điểm tâm khẽ run lên một cái.

Tuyết cẩu dừng lại ngay trước lớp băng trừng mắt lên nhìn Vân Long.

-Tiểu tạp chủng nhà ngươi rơi vào tay lão tử. Lão tử sẽ xé xác ngươi ra mà từ từ ngậm nhấm...cho ngươi biết thế nào là hậu quả dám động vào tuyết cẩu.

Vân Long tiếp nhận cái nhìn ấy càng không giữ được bình tĩnh. Tuyết cẩu khẽ gầm gừ giơ một chân chuẩn bị chạm vào vân long.

-Ngươi dám động vào bổn thiếu gia sao. Bổn thiếu gia mà thoát được nhất định phải chu di tất tần tật con cháu chút chít 1988 đời tổ tông nhà ngươi.

Vân long ra sức quát nhưng thanh âm không sao thoát ra khỏi phiến băng,

Tuyết Cẩu không khỏi cảm thấy lạ. Vân long không cần có sự trợ giúp của Phong thần vẫn có thể không bị khí băng hủy diệt.

Nếu ngay cả một tiểu tử bất học vô thuật như Vân long cũng không thu thập được thì sau này nó nào dám ra ngoài tự vỗ ngực xưng là thân thú. Tuyết cẩu do nghĩ vậy liên phún ra một lớp băng thứ hai. Chỉ thấy lớp băng này lao xuyên qua lớp băng thứ nhất như một thanh kiếm đâm vào phía trước thể pháp của vân Long.

Vân Long mắt trông thấy thanh kiếm sắp đâm vào mình nhưng vẫn vô lực phản kháng. Trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả vô tình đã kích động năng lượng của Xá lị Và linh ẩn quang khí.

Hai đạo khí này tuy luôn ở trong cái thế đối địch nhưng tiềm ẩn ở trong nội thể vân Long cũng khá lâu, vốn khí cũng có linh tính đã xem vân long như chủ nhân của mình. Nay bị vân Long vô thức gọi ra lập tức cùng lúc xuất hiện trong nội thể vân long ào ạt tản đi khắp toàn kinh bát mạch.

Dưới sự tiếp trợ của hai cường đại khí thực toàn thân Vân long bỗng tán xạ ra hồng quang vạn trượng . Lớp hồng quang này bá đạo vô cùng khí thoát ra chạm phải lớp băng ngăn cản thì không ngừng công kích.

Tuyết cẩu bên ngoài cũng bị cường đại quang mang này làm cho run sợ.

Vân Long chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu chỉ muốn xả hết khí ra khỏi cơ thể liên quy tụ khí thức toàn thân hét lên một tiếng.

-Phá!

Lập tức một cỗ siêu khí cường đại lấy thân hình Vân Long làm trung tâm ào ạt lan ra các hướng. Thanh băng kiếm chạm phải đầu tiên nhanh chóng vỡ nát. Tiếp đó cả lớp băng khí bao phủ bên ngoài cũng vỡ nát theo. Dường như vẫn chưa thấy thỏa mãn, Vân long thúc cỗ cường đại khí lực này đánh sập luôn cả cái hang cuả tuyết Cẩu.

Đất đá rào rào từ bên trên rơi xuống chạm phải tầng sắc quang mang của vân long tự động tạt sang hai bên. Tuyết Cẩu lúc này vừa phải lo chống lại quang khí của vân Long vừa phải nhảy tránh đá bên trên càng lúc càng tỏ ra lúng túng.

-Ầm!

Cỗ siêu năng lượng cường đại vừa chấn thân ảnh của Tuyết Cẩu chui tít vào bên trong. Vân Long lắng nghe thấy một loạt tiếng đổ vỡ và những tiếng chấn động liên thanh cường lực càng lúc càng nhỏ dần. Tin chắc rằng Tuyết cẩu nhận một kích vừa rồi không chết thì cũng bị ném bay đi xa chí ít cũng phải mấy chục dặm. Vân Long không khỏi đắc ý mỉm cười.

Tuy nhiên nó chợt thất kinh khi nhận thấy khí tức trong người đó thoát ra vẫn chưa muốn dừng lại. Vấn đề là bây giờ nó đã hết đối tượng công kích. Vân long chỉ còn cách chuốc toàn bộ cỗ siêu năng lượng cảu nó xuống nên đất bên dưới.

-Bùng!

một tiếng chấn động làm đất trên thảo nguyên rung lên bần bật. Cỗ siêu cường lực cuả vân Long đánh tan lớp đất bên trên còn khoét sâu xuống bên dưới mãi cho đến khi hình thành lên một cái giếng nhỏ. Đúng lúc đó thì một cột nước bên dưới phụt lên kích trúng Vân Long.

-úi! Cha mẹ ơi!

Vân Long than thầm một tiếng toàn thân nó đã bị cột nước hất bắn lên cao xuyên qua lõ hổng bên trên cứ bay lên cao mãi cho tới khi nó cảm thấy với tay lên đã tóm được mây lúc này mới hết đà. Thân hình nó lập tức gieo xuống. Lúc lên đã vậy mà lúc trở xuống cơ hồ còn nhanh hơn gấp bội.

Vân Long chỉ cảm giác lớp không khí không ngừng ma sát lấy toàn thân nó khiến nó đau đớn vô cùng.

-Cứ đà này không rơi xuống tan xác mới là lạ.!

Vân Long than thầm một tiếng luôn miệng gọi lão phong thần nhưng lúc này nó chẳng còn lấy chút sức lực nào để vận pháp quyết. Nó đành phó mặc cho số mệnh chỉ là thấy không cam tâm.

Vân long cứ thế rơi xuống nhưng đến khi còn cách mặt đất bên dưới độ trăm trượng đột nhiên đà rơi giảm hẳn cứ thế hạ thấp từ từ. Cho đến khi khoảng cách giữa nó và mặt đất lúc này chỉ còn là mấy mươi trượng, thì toàn thân nó gần như ngừng hẳn không rơi xuống nữa mà cứ phiêu phốt lúc thì đứng im một chỗ, lúc thì lại tạt chéo sang ngang.

Lúc này nó đã có thể ngó mắt trông xuống. Vân Long trông thấy tiểu phủ của nó. Đám người hầu kẻ ra người vào có phần tất bật. nó không biết là họ đang chuẩn bị mọi thứ để cho nó tới Linh Ẩn Tự. Nó lại trông thấy một bóng ảnh nhỏ nhắn đang phơi những tấm mềm trắng tinh.

Vân long nhận ra đó là Tiểu Điệp. Vân Long gọi

-Tiểu Điệp!....

Người bên dưới dĩ nhiên không nghe thấy nó gọi, tiếp tục trở lại với công việc cuả mình. Vân Long lại ngoảnh sang chỗ khác. Rốt cuộc nó cũng trông thấy tố vân. Nàng đang ngồi bên cửa đôi bàn tay thoăn thoắt đan từng mũi len một . Thỉnh thoảng lại thấy nàng ngẩng mặt lên, một tay khẽ vuốt đi những sợi tóc lơ phơ trước mặt, lại cúi xuống đan tiếp.

Vân long thấy nàng đang đan áo cho mình, trong lòng xúc động khôn tả, lại cất tiếng gọi lần nữa.

-Vân tỷ!

Vẫn không có ai đáp lời nó. vân Long tiếp tục bị dòng khí lưu đẩy đi . Kia chẳng phải là Dương Phủ sao? Vân Long trông thấy khoảng sân ở Dương phủ có hai tiểu nữ hài đang luyện kiếm. Kiếm ảnh quả nhiên thanh thoát thi thoảng lại tán phát ra quang mang xanh thẫm vẽ lên không trung vô cùng đẹp.

Một đạo quang ảnh vừa lao sượt qua mặt của vân Long đã cắt đi mất một sợi tóc. Sự tình này làm Vân Long hậm hực nói.

-Nha đầu Phi Tuyết dám cắt mất một sợi tóc của bổn trượng phu. Sau này nhất định ta phải cạo trọc đầu nàng, cho không còn sợi tóc nào mới được.

Vân long bất giác bật cười hềnh hệch . Thân ảnh nó vẫn tiếp tục trôi đi.

Vân long lúc này đã tới hoàng cung. Nó đang bay qua ngự phòng cuả hoàng thượng. Không thấy ai cả. Vân Long tiếp tục phiêu phốt thân ảnh ra ngoài ngự hoa viên. Chỉ thấy hoàng thượng đang ngồi đánh cờ với một lão hòa thượng. Vân Long không biết hòa thượng này là Vô Trần nó cũng không để tâm chỉ thấy giữa nó và hòa thượng này dường như có chút gì đó rất thân thuộc.

Vân long lại tiếp tục bay đến nơi khác. Đây đã là tẩm cung của hoàng hậu Nó thấy một mỹ phụ nhân đang ngồi bên cửa lại chăm chú thêu một chiếc khăn tay. mỹ phụ nhân này đích thị là mẫu hậu. Vân long không khỏi lấy làm kì quái. Tố Vân thì đan áo, mẫu hậu thì thêu khăn tay. Không phải hai ngươi bọn họ định đem ra bán đấy chứ. Nữ nhân thật là...

Vân Long lưu lại giây lát rồi lại bay tiếp. Cứ thế trôi đi phút chốc đã rời xa hoàng cung, lúc này nó mới nhớ ra thực trạng bản thân. Tại sao nó cứ lơ lửng hoài mà không rơi xuống thế này. Vân Long sợ hãi kêu lớn.

-Phong thần !...Phong thần!..

Không có ai đáp Vân long càng thêm lo sợ. Thân ảnh cuả nó lúc này đã trôi đi khá xa. không chỉ là hoàng cung, tiểu phủ của nó mà Đào Hoa Quốc dường như cũng đã gần li khai nó. Vân Long không kìm được nữa lại kêu lão phong thần.

-Lão già mất dịch! Có nghe bổn thiếu gia nói không hả? Mau tỉnh dậy đi. Mau nghĩ cách đưa bổn thiếu gia xuống....

Mặc cho vân Long gào thét có vẻ như Phong thần đã không còn trong nội thể của nó nữa. Toàn thân Vân Long vẫn vô lực không thể cử động.

Trời sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng, mặt trời lên rồi lại lặn, lặn rồi lại lên. Bất chấp thời gian, bất chấp địa điểm, thân ảnh của vân long vẫn cứ phiêu phốt dù trờ lặng gió thì nó cũng không ngừng lại. Trải qua bao lâu vân Long không còn nhớ nữa, Chỉ biết chắc một điều nó đã bay ra hoàn toàn khỏi Đào Hoa quốc . Lúc thì tới một bình nguyên thơ mộng, khi lại đùa giỡn trên những ngọn sóng khổng lồ.

Nó bay mãi , bay mãi nghiễm nhiên không có điểm dừng.

O0o

Thế rồi đột nhiên một hôm trời bỗng nổi phong ba. Mây đen kịt trời. cuồng Phong gầm rú khiến cho thân ảnh của vân long không ngừng kiệng qua liệng lại.

-Lão mất dịch!..Lão mau đưa ta trở về....

Cuồng phong vẫn cứ thốc đến nhưng chỉ đưa đẩy thân ảnh của vân Long dao động qua lại ở một vị trí . Vân Long có kếu mỏi mồm cũng không có được hồi đáp. Nó liền im lặng chờ đợi xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

-Ầm!

Chỉ thấy một tia điện quang vừa rạch ngang qua nền trời phía trên vân long. Vân Long lập tức cảm giác được xung điện mãnh liệt và thân ảnh của nó như đang bị hút dần về phía đó.

-Lôi thần!

Vân Long kêu thầm một tiếng mường tượng ra cảnh lôi thần đang sắp sửa giơ búa dẫn lôi quang cường đại vào nhục thể của nó. Nó lúc này chỉ mong sao có thể ngất đi.

Nhưng nó vẫn không ngất được do đó nó phải chứng kiến thảm trạng kinh hoàng xảy ra với mình. Vô số tiếng nổ phát ra sau đó làm nền trời rung lên bần bật. Mây đen trên cao di chuyển với một tốc lực chóng mặt. Hằng hà vô số lằn sáng tán sắc ra không trung . Cả đạo lôi quang cường đại vô bỉ nhanh chóng lao ập đến Thân thể Của Vân Long.

Vân Long cứ ngỡ thân thể nó phải tan ra nhưng đạo lôi điện này chỉ đi xuyên qua người đó rồi đánh vào những cội cây bên dưới. Vân Long cố nhoài mắt xuống, nó không khỏi thất kinh khi cả cội cây khổng lồ bị đánh cho cháy xém đến tận rễ. Uy lực của lôi điện quả thực đáng sợ. May mà nó đã không bị đánh.

Dù biết bản thân sẽ không hề gì nhưng mỗi khi có một đạo lôi điện lao xuyên qua Vân Long vẫn thấy ớn lạnh toàn thân, thất tán hồn phách.

Chỉ chưa đầy một khắc mà có vô số những lôi điện đi xuyên qua người nó đánh xuống bên dưới. Vân Long hai tai đã ù đi không còn phân biệt được thanh âm . Đột nhiên nó bỗng thất kinh. một đạo lôi điện lao xuyên qua người nó ngỡ sẽ xuyên qua tiếp không ngờ quang điện lại trải rộng ra toàn thân nó. Khí thế cường đại cuả lôi điện khiến mạch máu của vân long ngừng chảy. Quả tim cũng ngừng đập theo.

Vân Long trước lúc mất đi thần thức chỉ kịp kêu lớn một tiếng.

-Chết ta!

Một tiếng nổ cực lớn vang lên từ lôi điện trên người vân Long . chỉ thấy ở đó tán phát ra một quầng quang hồng rực xen lẫn với những tia trắng xanh quái dị. Liền ngay sau đó là một vật màu đen rơi xuống phía dưới.

O0o

Không lâu sau mây đen bị xua tan đi. Bầu trời yên tĩnh trở lại. Lôi điện đã tiêu thất giữa không trung không còn hình bóng. Phảng phất đâu đó một tiếng thở nhẹ mơ hồ.....Sau cùng tất cả nhường chỗ cho vầng dương sắp ló dạng.

Trời đã bắt đầu sáng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro