120 harry potter

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đôi tai giống tai dơi của con gia tinh. Nó vẫn mặc cái giẻ bẩn thỉu như lần đầu bọn chúng gặp nó, và cái nhìn khinh bỉ mà nó dành cho Harry đã chứng tỏ rằng, thái độ của nó với sự thay đổi chủ nhân không hề thay đổi, giống hệt như vẻ bề ngoài của nó. "Chủ nhân..." Kreacher rền rĩ qua cái giọng giống như ếch, và nó cúi xuống, tự nói với đầu gối của mình. "... đã trở lại căn nhà cũ của bà chủ cùng với tên Weasley, kẻ phản bội dòng máu và con Máu bùn...." "Ta cấm mi được gọi bất kỳ ai là 'kẻ phản bội dòng máu' hay 'Máu bùn'!" Harry gầm gừ. Nó đã tìm ra Kreacher, với cái mũi dài và đôi mắt đỏ ngầu, một thứ rõ ràng là rất khó ưa, nhất là khi con gia tinh đã bán đứng chú Sirius cho Voldemort. "Ta có một câu hỏi cho mi!" Harry nói, tim nó đập nhanh khi nó nhìn xuống con gia tinh. "Và ta ra lệnh cho mi phải trả lời đúng sự thật, hiểu không?" "Vâng, thưa chủ nhân!" Kreacher nói, lại cúi thấp xuống lần nữa. Harry thấy mồm của con gia tinh không hề chuyển động, không nghi ngờ gì nữa, nó không thể thốt ra bất kỳ một lời lăng mạ nào. "Hai năm trước," Harry nói, tim nó đập nhanh trong lồngngực, "có một cái mặt dây chuyền to bằng vàng ở căn phòng khách trên gác. Chúng ta đã ném nó đi. Mi có lấy cắp nó lại không?" Có một khoảng im lặng, rồi con gia tinh đứng thẳng lên để nhìn rõ mặt Harry. Sau đó nó nói: "Có!" "Hiện giờ nó đang ở đâu?" Harry hỏi một cách hân hoan trong khi Ron và Hermione rất vui sướng. Kreacher nhắm mắt lại như thể nó không thể chịu đựng được phản ứng của bọn chúng khi nó trả lời "Mất rồi." "Mất rồi?" Harry lặp lại, sự phấn chấn đã trôi tuột đi mất. "Thế nghĩa là sao, nó mất rồi à?" Con gia tinh rùng mình. Nó lắc đầu. "Kreacher!" Harry nói một cách dữ dội. "Ta ra lệnh -" "Mundungus Fletcher!" Con gia tinh rền rĩ, mắt vẫn nhắm chặt. "Mundungus Fletcher đã lấy cắp tất cả; những bức ảnh của cô Bella và cô Cissy, đôi găng tay của Bà chủ, Huân chương Merlin Đệ Nhất Đẳng, cái cốc có phù hiệu của gia đình, và- và-" Kreacher hít thở sâu: Bộ ngực trống rỗng của nó phồnglên rồi lại sẹp xuống, rồi nó mở mắt ra và hét lên một cách kinh hoàng. "- và chiếc mặt dây chuyền, chiếc mặt dây chuyền của cậu chủ Regulus. Kreacher đã làm sai rồi! Kreacher đã không thực hiện được lệnh của cậu ấy!" Harry vội hành động theo bản năng: Khi Kreacher lao về những cái dùi nung ở lò sưởi, nó túm lấy con gia tinh, đè nó xuống. Tiếng thét của Hermione hoà lẫn vào tiếng thét của Kreacher, nhưng Harry gầm lên, át đi những âm thanh khác, "Kreacher, ta ra lệnh cho mi phải giữ yên!" Nó cảm nhận thấy con gia tinh như bị đóng băng và nó buông tay ra. Kreacher nằm sóng soài trên sàn nhà đá lạnh, nước mắt ràn rụa chảy ra từ đôi mắt. "Harry, để nó đứng lên đi!" Hermione thì thầm. "Để nó có thể tự đánh mình bằng những cái dùi nung à?" Harry khịt khịt mũi, quỳ xuống cạnh con gia tinh. "Tớ không nghĩ vậy đâu. Được rồi, Kreacher, ta muốn sự thật: Làm thế nào mà mi biết Mundungus Fletcher đã ăn trộm cái mặt dây chuyền?" "Kreacher nhìn thấy hắn!" Con gia tinh thở hổn hển khinước mắt lăn xuống mũi và chảy vào cái mồm đầy những răng xám xịt. "Kreacher thấy hắn đi ra từ cái tủ của Kreacher, trên tay cầm đầy những của cải của Kreacher. Kreacher đã nói với tên trộm ấy hãy dừng lại, nhưng tên Mundungus Fletcher ấy chỉ cười và ch-chạy..." "Mi gọi cái mặt dây chuyền là của 'cậu chủ Regulus'!" Harry nói. "Tại sao? Cái mặt dây chuyền đó từ đâu đến? Chú Regulus phải làm gì với nó? Kreacher, hãy ngồi dậy và kể cho ta biết mọi chuyện về cái mặt dây chuyền, mọi thứ mà chú Regulus phải làm với nó!" Con gia tinh ngồi xuống, cuộn lại như một quả bóng, đặt khuôn mặt đầy nước mắt lên đầu gối, và bắt đầu lúc lắc người về phía trước rồi lại về phía sau. Khi nó nói, tiếng nói như bị bóp nghẹt lại, nhưng vẫn nghe rất rõ ràng trong sự im lặng và dội lại khắp nhà bếp. "Cậu chủ Sirius bỏ đi, tự giải thoát chính mình, vì cậu ấy là một người con trai tồi và đã làm đau đớn trái tim của bà chủ bằng cái thói quen lộn xộn, vô tổ chức. Nhưng cậu chủ Regulus lại rất biết nghe lời; cậu chủ biết mình phải có nghĩa vụ gì với dòng họ Black và giá trị của dòng máu thuần chủng. Hàng năm trời, cậu chủ nói về Chúa Tể Hắc Ám, người sẽ đưa những phùthuỷ ra khỏi chỗ ẩn nấp để điều khiển dân Muggle... và khi mười sáu tuổi, cậu chủ Regulus gia nhập với chúa tể Hắc Ám. Rất đáng tự hào, rất đáng tự hào, rất hạnh phúc được phục vụ... "Sau một năm gia nhập, vào một ngày, cậu chủ Regulus xuống bếp để gặp Kreacher. Cậu chủ Regulus luôn luôn yêu quý Kreacher. Và cậu chủ Regulus nói rằng... nói... Con gia tinh già lắc lư càng dữ dội. "... nói rằng Chúa Tể Hắc Ám cần một gia tinh?" "Voldemort cần một gia tinh?" Harry lặp lại, nhìn sang Ron và Hermione, cả hai đứa trông cũng bối rối y như nó. "Ồ vâng," Kreacher rên rỉ. "Và cậu chủ Regulus đã đề cử Kreacher. Đó là một niềm vinh hạnh, cậu chủ Regulus nói vậy, niềm vinh hạnh cho cả cậu chủ Regulus và Kreacher, Kreacher sẽ phải làm tất cả những gì mà Chúa tể Hắc Ám sai bảo... và sau đó về n-nhà..." Kreacher lắc lư nhanh hơn, tiếng thở của nó giờ đã thành tiếng nức nở "Vì thế, Kreacher đi cùng Chúa Tể Hắc Ám. Chúa Tể Hắc Ám không nói phải làm gì, nhưng đưa Kreacher đên một cái hang gần biển. Và bên trong cái hang là một hang động lớn,trong đó có một cái hồ lớn đen ngòm..." Harry như dựng tóc gáy. Tiếng rền rĩ của Kreacher nghe như vọng đến từ mặt nước tối tăm. Nó có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng như thể nó có mặt ở đó. "... Có một con thuyền ở đó..." Dĩ nhiên là có một con thuyền, Harry biết con thuyền đó, nhỏ bé và có một màu xanh ma quỷ, đã được bỏ bùa để chở một phù thuỷ và một nạn nhân đi đến hòn đảo ở trung tâm. Voldemort đã thử nghiệm sự phòng thủ quanh cái Horcrux, bằng cách mượn một sinh vật sẵn có, một con gia tinh..." "Có một cái chậu đầy độc dược ở trên đảo. Chúa - Chúa Tể Hắc Ám bắt Kreacher phải uống nó..." Con gia tinh run rẩy từ đầu đến chân. "Kreacher uống, và khi uống, nó nhìn thấy những điều khủng khiếp... Kreacher như bị thiêu đốt từ bên trong... Kreacher kêu la, mong cậu chủ Regulus sẽ cứu nó, nó cầu cứu bà chủ Black... Nhưng Chúa Tể Hắc Ám chỉ cười... Hắn bắt Kreacher uống hết chỗ độc dược... Hắn thả một cái mặt dây chuyền vào cái chậu rỗng... Hắn lại đổ đầy nó bằng độc dược...""Và Chúa Tể Hắc Ám bỏ đi, để lại mình Kreacher trên đảo..." Harry có thể thấy chuyện đó xảy ra. Nó thấy khuôn mặt giống rắn, trắng bệch của Voldemort tan biến trong bóng tối, con mắt đỏ lừ nhìn con gia tinh sắp chết trong chốc lát một cách không thương tiếc, khi nó đang chống cự một cách liều lĩnh cái khát khô cháy cổ họng mà thứ độc dược đó gây ra cho nạn nhân... Nhưng đến đây, trí tưởng tượng của Harry không thể đi xa hơn được nữa, bởi lẽ nó không biết làm thế nào mà Kreacher thoát ra được. "Kreacher cần nước, nó bò đến rìa hòn đảo để uống nước từ mặt hồ đen đó... và những bàn tay, những bàn tay chết chóc thò lên cố kéo Kreacher xuống mặt nước..." "Làm thế nào mà mi thoát ra được?" Harry hỏi, không ngạc nhiên khi thấy mình đang thì thào. Kreacher ngẩng cái đầu xấu xí của nó lên, nhìn Harry bằng đôi mắt đỏ ngầu to tướng. "Cậu chủ Regulus gọi Kreacher quay về..." "Ta biết - nhưng làm thế nào mi thoát khỏi bọn Âm Binh?Kreacher có vẻ không hiểu. "Cậu chủ Regulus gọi Kreacher quay về..." Nó lặp lại. "Ta biết, nhưng -" "Chẳng phải mọi thứ đã quá rõ ràng sao, Harry!" Ron nói. "Nó Độn thổ ra." "Nhưng... không thể Độn thổ vào hoặc ra cái hang đó được," Harry nói. "nếu không thì cụ Dumbledore -" "Phép thuật của gia tinh không giống phép thuật của phù thuỷ, phải không?" Ron nói. "Ý mình là, bọn chúng có thể Độn thổ và Hiện hình ở Hogwarts trong khi chúng ta thì không thể..." Có một sự im lặng khi Harry suy nghĩ về điều đó. Làm thế nào mà Voldemort lại phạm phải sai lầm này nhỉ? Nhưng ngay khi nó nghĩ đến điều đó, Hermione lên tiếng, giọng cô bé khá lạnh lùng. "Dĩ nhiên, Voldemort cho rằng những con Gia tinh chưa bao giờ là một mối quan tâm cửa hắn, như tất cả những phù thuỷ thuần chủng đối xử với chúng như những con thú... Chưa bao giờ hắn nghĩ rằng, bọn gia tinh lại có những phép thuật mà hắnkhông có." "Mệnh lệnh cao nhất đối với gia tinh là yêu cầu của Chủ nhân!" Kreacher nói. "Kreacher được bảo phải về nhà, vì vậy Kreacher đã về nhà..." "Vậy thì, ông phải làm những gì ông được bảo, phải không?" Hermione nói một cách thân thiện. "Ông thực sự đã không hề chống lệnh!" Kreacher lắc đầu, lắc lư dữ dội hơn bao giờ hết. "Vậy chuyện gì đã xảy ra khi mi quay lại?" Harry hỏi. "Chú Regulus đã nói gì khi mi kể cho chú ấy nghe chuyện gì đã xảy ra?" "Cậu chủ Regulus đã lo lắng, rất lo lắng," Kreacher rên rỉ. "Cậu chủ Regulus nói rằng Kreacher phải trốn và không được rời khỏi căn nhà. Và rồi... một thời gian sau... một buổi tối, cậu chủ Regulus đến bên cái tủ để tìm Kreacher, cậu chủ Regulus trông rất lạ, trông không giống ngày thường chút nào, cậu chủ có vẻ đang rối loạn... Kreacher cho là như vậy... và cậu chủ bảo Kreacher dẫn đến cái hang mà Kreacher đã đến cùng với Chúa Tể Hắc Ám..." Và rồi họ rời đi. Harry có thể tưởng tượng khá rõ ràng,con gia tinh đang sợ hãi đi với một người Tầm Thủ gầy, da ngăm đen, rất giống chú Sirius... Kreacher biết cách mở lối vào bị ẩn giấu của hang động ngầm dưới đất, biết cách để gọi cái thuyền lên, lần này, là cậu chủ Regulus yêu quý đi với nó đến hòn đảo có cái chậu đầy độc dược... "Và chú ấy bắt mi uống thứ độc dược đó?" Harry nói, giận dữ. Nhưng Kreacher lắc đầu và khóc. Hermione lấy tay bịt mồm lại; cô hình như vừa hiểu ra một điều gì đó. "C-Cậu chủ Regulus lấy một cái mặt dây chuyền từ túi của mình, giống hệt cái mặt dây chuyền của Chúa Tể Hắc Ám..." Kreacher nói, nước mắt chảy ra từ cả hai lỗ mũi. "Và cậu chủ bảo Kreacher giữ nó, hãy tráo đổi khi cái chậu đã trống rỗng..." Tiếng nức nở của Kreacher giờ đã thành những tiếng the thé khó chịu; Harry phải rất tập trung để hiểu những gì nó nói. "Và cậu chủ ra lệnh - Kreacher phải đi - một mình mà không có cậu chủ. Và cậu chủ dặn Kreacher phải về nhà - không được nói với Bà chủ - về những gì cậu chủ đã làm - nhưng phải tiêu huỷ - cái mặt dây chuyền thật. Và cậu chủ uống- tất cả chỗ độc dược ấy - và Kreacher tráo đổi cái mặt dây chuyền - và nhìn... khi cậu chủ Regulus... bị kéo xuống nước...và..." "Ôi, Kreacher!" Hermione bật khóc. Cô bé quỳ gối xuống cạnh con gia tinh và cố gắng ôm nó. Ngay tức khắc con gia tinh đứng lên, lùi lại, tránh xa khỏi cô bé. "Máu Bùn chạm vào Kreacher, nó sẽ không để điều đó xảy ra. Bà Chủ sẽ nói gì đây?" "Ta đã bảo mi không được gọi người khác là 'Máu Bùn' cơ mà!" Harry gầm gừ, nhưng con gia tinh đã tự trừng phạt chính mình. Nó ngã xuống, và tự đập đầu mình xuống sàn. "Dừng lại, dừng lại!" Hermione thổn thức. "Ồ, cậu chuyện này nó đáng kinh tởm như thế nào, cách mà bọn chúng phải tuân lệnh?" "Kreacher - dừng lại!" Harry hét lên. Con gia tinh vẫn nằm trên sàn, thở hổn hển và run lẩy bẩy, nước mũi xanh lè nhớp nháp, có một vết thâm tím trên cái trán vàng vọt của nó, mắt nó sưng phồng, đỏ ngầu và đầy nước mắt. Harry chưa từng thấy điều gì đáng thương xót như thế. "Vì thế mi mang cái mặt dây chuyền về nhà..." Nó nóiluôn, bởi nó quyết định là mình phải biết toàn bộ câu chuyện. "Và mi đã cố tiêu huỷ nó?" "Không có cách gì Kreacher có thể gây xây xước cho nó," Con gia tinh than vãn. "Kreacher đã thử mọi thứ, mọi thứ mà nó biết, nhưng không có gì, không có gì có hiệu quả cả... Rất nhiều bùa chú mạnh mẽ đã được sử dụng, Kreacher chắc rằng để tiêu diệt nó, thì phải mở nó ra, nhưng nó không hề mở... Kreacher tự phạt chính mình, nó thử một lần nữa, lại tự phạt chính mình, rồi lại thử. Kreacher đã không thực hiện được mệnh lệnh! Kreacher không thể tiêu huỷ cái mặt dây chuyền! Và bà chủ thì điên lên với nỗi buồn, bởi cậu chủ Regulus đã biến mất mà Kreacher không thể nói cho bà biết chuyện gì đã xảy ra, không, bởi vì cậu chủ đã c..câ..cấm nó được nói cho bất kỳ ai trong gia đi....đình biết chuyện gì đã xảy ra trong cái h...hang..." Kreacher bắt đầu thổn thức, mạnh đến nỗi không còn sự liên kết giữa những từ ngữ nữa. Nước mắt lăn dài trên má Hermione, nhưng cô bé không dám chạm vào con gia tinh lần nữa. Ngay cả Ron, người không yêu quý Kreacher cho lắm, cũng có vẻ bồn chồn. Harry ngồi xuống và lắc lắc đầu, cố gắng làm sạch nó. "Ta không hiểu, Kreacher," Rốt cuộc, nó nói. "Voldemortcố để giết mi, chú Regulus chết để làm cho Voldemort sụp đổ, nhưng mi vẫn vui khi bán đứng chú Sirius cho Voldemort? Mi vui khi đến với mụ Narcissa và mụ Bellatrix, và tuồn thông tin cho Voldemort qua bọn chúng..." "Harry, Kreacher không nghĩ như vậy đâu!" Hermione nói, cô bé đang chùi nước mắt bằng tay. "Ông ấy là nô lệ; gia tinh thường bị ngược đãi và đối xử tàn tệ; những gì Voldemort làm với Kreacher không đi khỏi xu thế chung đó. Chiến tranh của phù thuỷ thì có ý nghĩa gì với Kreacher chứ? Ông ấy trung thành với ai đối xử tử tế với ông ấy, và bà Black đã làm như vậy, cả chú Regulus nữa, vì thế ông ấy phục vụ họ một cách tận tình và tin theo niềm tin của họ. Mình biết cậu định nói gì..." Cô bé tiếp tục khi Harry định phản đối. "... rằng chú Regulus đã thay đổi ý định. Nhưng chú ấy đâu có giải thích cho Kreacher, phải không? Và mình nghĩ là mình biết tại sao. Gia đình của chú Regulus và Kreacher đều sẽ an toàn nếu họ duy trì được dòng máu thuần chủng. Chú Regulus đã cố gắng để bảo vệ tất cả." "Chú Sirius -" "Chú Sirius là một nỗi kinh hoàng với Kreacher, Harry, mọi thứ không tốt đẹp như cậu thấy đâu, cậu biết đó là sự thật mà. Kreacher đã ở một mình trong một thời gian dài trước khichú Sirius đến đây, và ông ấy chắc hẳn đã rất khổ sở vì sự ảnh hưởng đó. Mình chắc rằng 'Cô chủ Cissy' và 'Cô chủ Bella' đã rất tử tế thân thiện với Kreacher khi ông ấy đến, vì thế ông ấy rất quý bọn chúng và cho bọn chúng biết mọi thứ chúng cần. Mình đã nói từ lâu rồi, phù thuỷ sẽ phải trả giá cho cái cách mà họ đối xử với những con gia tinh. Ừm, Voldemort đã phải trả giá... và cả chú Sirius nữa." Harry không thể bắt bẻ lại. Khi nó nhìn Kreacher nức nở trên sàn nhà, nó nhớ lại những gì cụ Dumbledore đã nói với nó, ngay sau cái chết của chú Sirius: Thầy không nghĩ rằng chú Sirius đã nhìn nhận Kreacher với là một sinh vật với cảm xúc tinh tế như cảm xúc của một con người... "Kreacher!" Sau một lúc, Harry nói. "Khi mi cảm thấy thoải mái... thì hãy ngồi dậy." Nhiều phút trôi qua trước khi tiếng nấc của Kreacher phá vỡ sự im lặng. Sau đó, nó chống người ngồi dậy, lấy tay lau mắt như một đứa trẻ nhỏ. "Kreacher, ta sắp sửa yêu cầu ngươi làm một việc!" Harry nói. Nó liếc sang Hermione để tìm sự giúp đỡ. Nó muốn ra lệnh một cách tử tế, nhưng cùng lúc, nó không thể giả vờ rằng đó không phải một mệnh lệnh. Tuy nhiên, sự thay đổi trong giọngnói của nó đã nhận được sự tán thành của cô bé. Cô bé cười một cách khích lệ. "Kreacher, tôi muốn ông, hãy đi tìm Mundungus. Chúng ta phải tìm ra cái mặt dây chuyền - cái mặt dây chuyền của chú Regulus ở đâu. Điều này rất quan trọng. Chúng ta phải hoàn thành công việc của chú ấy, chúng ta phải đảm bảo rằng, chú ấy đã không chết - ừm - một cách vô ích." Kreacher nắm chặt tay lại và nhìn lên Harry? "Đi tìm Mundungus Fletcher ư?" Nó rên rỉ "Và đem hắn đến đây, quảng trường Grimmauld!" Harry nói. "Ông có nghĩ là sẽ làm được điều đó cho chúng tôi không?" Khi Kreacher gật đầu và đứng lên, Harry bỗng có một ý tưởng bất chợt. Nó lấy từ cái túi của lão Hagrid cái Horcrux giả, cái mặt dây chuyền thay thế mà chú Regulus đã đề cập với Voldemort trong lá thư. "Kreacher, tôi, ừm, muốn ông lấy cái này!" Nó nói, đặt cái mặt dây chuyền vào tay con gia tinh. "Nó thuộc về chú Regulus và tôi chắc rằng chú ấy muốn ông có nó như một biểu tượng của lòng biết ơn cho những gì ông đã-""Được đấy, ông bạn!" Ron nói khi con gia tinh chạm vào chiếc mặt dây chuyền, nó tru lên vì bị sốc và đau khổ, và tự ném mình xuống sàn. Mất gần nửa tiếng để khiến Kreacher bình tĩnh, nó đã vượt qua cảm giác được tặng một đồ vật gia truyền của gia đình Black, nó quá yếu đuối để có thể đứng một cách đúng đắn. Cuối cùng, khi nó lảo đảo bước được vài bước, bọn chúng đều đi cùng nó đến cái tủ, chứng kiến nó cất cái mặt dây chuyền một cách an toàn trong những cái chăn cũ bẩn thỉu, và quả quyết với nó rằng bảo vệ cái mặt dây chuyền sẽ là ưu tiên số một của bọn chúng khi nó đi khỏi đây. Sau đó con gia tinh cúi chào Harry và Ron, và thậm chí còn nhăn mặt một cách vui vẻ với Hermione, đó có thể được coi là một sự chào hỏi kính trọng, trước khi nó độn thổ đi với một tiếng rắc lớn như mọi lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro